Nổi Loạn
C45: Chương Bốn Bốn

Vanessa chẳng bao giờ tưởng tượng tới việc mình sẽ lạc vào giữa một nơi như vùng chiến sự, khói bắt đầu bốc lên khi có một vài phù thủy đốt các đống lửa lớn và thiêu chết những ma cà rồng xấu số. Xung quanh tòa nhà gạch đỏ, cây cối gãy nát, mặt đất bị xới lên, màu than tro đen lẫn máu đỏ loang lổ khắp nền tuyết. Cô ngửi thấy trong không trung mùi thuốc súng: có những ma cà rồng sử dụng vũ khí để giết chết phù thủy, nhanh hơn và an toàn hơn.

Cô đi men theo bìa rừng, sẽ rất mất thời gian để đi khắp hòn đảo tìm Sam, hẳn đám phù thủy phải biết rõ ông bị giam ở đâu. Cô vẫn giấu mình sau những thân cây, di chuyển liên tục, cố tìm cách tiếp cận một trong số những phù thủy Valdimar.

Và đó là lúc cô thấy Shawn.

Dĩ nhiên rồi, Vanessa mỉa mai nghĩ, tim cô đập thình thịch. Cô áp chặt mình vào một thân cây; ở đằng sau, cách đó chẳng mấy xa, Shawn đang một mình đấu lại một nhóm ma cà rồng. Để có thể né kịp tốc độ và đấu lại những sinh vật gần như bất tử ấy, phù thủy chẳng thể dựa vào mỗi những câu thần chú được yểm bằng lời nói, vì khi đọc xong câu thần chú thì cũng đã mất mạng rồi. Bởi vậy, cảnh tượng trước mặt Vanessa thật lạ lùng: Shawn đang cùng lúc đánh lại bốn tên ma cà rồng.

Những con quái vật răng nanh lao vào Shawn trước, nhưng đều bị hắn dùng phép áp chế để gạt ra. Bị đập mình xuống đất hay văng vào giữa bụi cây, những ma cà rồng bật dậy ngay. Cô gái có mái tóc pixie đỏ nhanh chân hơn, dẫu bị đẩy ngã ra sau, cô ta vẫn nhanh chóng lấy lại thăng bằng để tiếp đất, bật mình lao tới với tốc độ chóng mặt. Tuy nhiên, Shawn đã lường trước cú tấn công của cô ta và vội né sang một bên, đạp mạnh vào giữa bụng cô gái. Cô ta vẫn cào rách một đường dài trên bắp tay hắn, khiến hắn ta nhăn nhó vì đau đớn và sao nhãng trong vài giây. Chỉ chừng ấy thời gian là đủ cho những ma cà rồng còn lại bật dậy, lao tới. Một thúc vào giữa hàm hắn cú đấm đau điếng, một ghì hắn xuống và kẻ còn lại bóp chặt những ngón tay quanh cổ hắn.. Shawn định yểm một câu thần chú, nhưng cô gái tóc pixie đã đứng dậy và đi tới, bịt chặt miệng hắn lại.

"Mày có thể im mồm được rồi." Cô ta nói đầy cay cú.

Cô ta ghì đầu Shawn xuống để cho đồng bọn mình hút máu hắn. Hẳn đây sẽ là một bữa đại tiệc no nê cho đám ma cà rồng, cô nghĩ, ấy là nếu họ sống sót nổi.

Cô định bước ra ngoài để bảo chúng dừng lại, thì chẳng hiểu từ đâu, một thân người rơi xuống chỗ cô. Thân hình nặng nề ấy đập thẳng vào người Vanessa, cô còn không kịp kêu lên – có lẽ chỉ đủ cho một từ chửi thề thôi.

Đó là một phù thủy, quần áo dính đầy máu và một bên tay mềm oặt, lê trên đất chứ không thể chống dậy cùng tay kia. Hắn ngước lên nhìn cô, trong mắt hắn lúc này, cô là thứ gì đó cần phải giết ngay tức khắc. Gã phù thủy thều thào đọc một câu thần chú, Vanessa chỉ lùi ra xa khỏi hắn. Trước khi hắn kịp nói xong, cô giơ tay lên, luồng năng lượng tuôn trào ra và hất bay hắn ra đằng sau. Gã ta đập mình vào một thân cây, Vanessa liền quay đi, chẳng muốn thêm một cảnh tượng máu me lưu dấu vào đầu mình.

Cô đứng dậy, toan quay trở lại chỗ Shawn, lo lắng rằng những ma cà rồng đã giết chết hắn rồi. Tuy nhiên những gì cô nhìn thấy qua những bụi cây khô là Shawn đang bò dậy, một ma cà rồng đã gục xuống chân hắn, miệng nôn ra một thứ chất nhầy màu đen còn cơ thể đã bất động.

"Thằng khốn!" Cô nghe thấy cô gái có mái tóc pixie chửi rủa, đá thẳng vào mặt hắn, khiến hắn chẳng ngấc đầu lên được. Hắn nằm sấp trên tuyết, người gập lại chịu đòn. Cô gái kia chẳng ngừng đá hắn, tới cú thứ ba thì Shawn bỗng bật dậy, trong tay là một thanh gỗ gãy, đầu đầy dằm cưa, nhọn hoắt.

Vanessa đã định lao tới nhưng quá muộn. Cô thổi văng hắn đi bằng bàn tay mình, nhưng khi ấy thanh gỗ đã kịp đâm vào giữa ngực cô gái, thậm chí những kẻ đứng gần đấy cũng chẳng kịp phản ứng đủ nhanh.


Vanessa nghe thấy tiếng chúng gọi tên cô gái khi cô ta ngã xuống, nhưng mọi sự chú ý của cô đều dồn hết vào Shawn. Trong cô sôi sục nỗi tức giận, cô đã luôn muốn đánh văng cái điệu cười đểu giả ấy khỏi mặt hắn, và giờ là cơ hội.

"Ra khỏi đây đi, tôi sẽ lo hắn ta." Cô nói với những kẻ xa lạ. Chẳng biết họ có nhận ra cô không, nhưng không ai phản đối. Họ nhìn nhau đầy ngờ vực và do dự, rồi nhanh đưa người bị thương đi khỏi.

Shawn nằm bò toàn trên đất, hắn nhận ra giọng cô, đáp lại bằng giọng cười nhạo báng:

"Đúng là lũ thú vật phải không nhóc? Chỉ có động vật mới sống theo đàn kiểu thế chứ?"

"Câm mồm!" Cô nói, giơ tay ra phía trước, phấn khích sử dụng vũ khí mới của mình. Giống như lần trước, Shawn bị dí chặt xuống đất vì áp lực từ luồng gió, chẳng thể nhúc nhích, nhưng Vanessa cũng chưa muốn giết hắn ngay. "Sam đang ở đâu?"

"Sao không thử hỏi ông ta ấy?"

Vanessa nhấn hắn mạnh hơn nữa, tuyết đằng sau lưng Shawn đã lún xuống và hắn bắt đầu khó thở. Cô nghiến răng, và nếu có thể thấy ánh mắt chính mình lúc ấy, cô sẽ chỉ thấy sự cuồng loạn.

"Đằng nào... thì mày cũng sẽ giết tao thôi!" Khó khăn lắm, Shawn mới có thể nói được.

"Phải, nhưng tùy mày trả lời mà chuyện đó diễn ra nhanh hay lâu."

Vanessa chẳng đùa cợt. Cô không hề tăng sức nhấn nữa, bởi dồn ép lồng ngực hắn không thở được đã là đủ. Có những lúc cô giảm nhẹ đi, rồi lại ấn mạnh xuống, răng nghiến chặt.

Kiên nhẫn đã hết, Shawn vẫn câm như hến, Vanessa dừng lại. Trong lúc hắn vừa kịp thở trở lại, mắt như sắp nổ tung và ôm chặt cổ mình hổn hển đớp không khí, cô bước tới, túm cổ áo hắn dậy rồi giáng một cú vàgiữa mặt Shawn. Cảm giác này, cô hưng phấn nghĩ, cảm giác khốn kiếp này mới thật tuyệt làm sao!


Vanessa ném hắn xuống, đá vào giữa bụng hắn, rồi lại ghì ngửa hắn ra bằng luồng năng lượng, cho tới khi hắn đã thâm tím, bầm dập, và cuối cùng cũng chịu thua:

"Ông ta đã ra ngoài rồi!" Hắn khổ sở gào lên. "Ông ta đã được đám người mày kéo tới cứu ra ngoài! Vậy đấy, con nhỏ khốn kiếp."

Hóa ra hắn ta cũng chỉ là một thằng hèn, cô nghĩ, lại đẩy Shawn ngã xuống đất. Cô mới thật nhẹ nhõm làm sao khi nghe thấy tin ấy, vậy là Sam vẫn an toàn và ở quanh đây, đâu đó trong cuộc chiến này.

Vanessa cúi xuống, cô bẻ gãy một cành cây gỗ, biến nó thành một cái cọc đầu nhọn.

"Mày đúng là con nhỏ khốn kiếp mà." Shawn lầm bầm, ngay trước khi hắn bị cô đâm thẳng vào giữa lồng ngực bằng cái cọc gỗ.

*

Vanessa chưa bao giờ trải qua cảm giác nào lẫn lộn và choáng ngợp như giây phút cô bỏ lại cái xác Shawn và cánh rừng đổ nát sau lưng, lao về phía trước dấn thân vào giữa trận chiến. Trong cô, nỗi lo sợ lẫn sự phấn khích hòa làm một, đôi chân tự do ấy chẳng cảm thấy mỏi mệt. Cô đưa mắt tìm Sam, thật khó để thấy ông giữa chừng ấy gương mặt và cảm giác bất an cứ khiến cô phải ngoảnh lại nhìn sau lưng.

Một ma cà rồng vừa bị hất ngã xuống, trượt mình trên tuyết ngay dưới chân Vanessa. Cô nhìn sang bên phải, bước chậm lại và gạt tay, khiến một gã phù thủy đang đuổi theo ma cà rồng kia ngã ngửa về phía sau. Bước lại chỗ hắn ta, Vanessa nhặt một con dao ai đó làm rơi trên mặt đất lên và đâm thẳng vào giữa hắn. Phù thủy chẳng thể chết bởi vũ khí thông thường, nhưng những kẻ bị lưỡi dao bạc này đâm vào cũng không thể phục hồi cho chính mình ngay tai đây được.

Nắm chắc cán dao trong tay, cô nhìn xung quanh mình. Justin nói đúng, tại sao cô không đánh lại bọn chúng chứ? Sam đã được cứu thoát, cô lại có sự trợ giúp, chẳng có lý do gì mà cô phải chùn chân cả.

Vanessa ngoảnh nhìn một ả phù thủy đang vật lộn với một ma cà rồng đằng sau mình, và chẳng nhận ra bản thân đang nhếch môi cười. Cặp răng nanh lộ ra, đôi mắt cô rực đỏ, chân lao đi, bên trong cô một con thú hoang vừa được thả ra, và giờ là lúc nó được thỏa thích tàn sát. Chưa một lần trong đời, Vanessa lại nghĩ phần tối trong mình lại có thể hữu dụng tới vậy.

Cô đã hạ được chẳng ít phù thủy, khiến đám còn lại e ngại và cố tránh xa khỏi cô. Một số bắt buộc phải tấn công Vanessa trước, vì nhiệm vụ duy nhất của chúng là bắt cô lại cho Mark. Bấy giờ cậu ta chẳng còn tồn tại trong đầu Vanessa nữa, thế giới trước mặt cô thật sống động, khiến dòng adrenaline sôi sục và thôi thúc cô dấn mình về phía trước, bất chấp mọi vết thương trên cơ thể mà chiến đấu.


Chẳng biết từ đâu ra, trên đầu Vanessa một đàn quạ nháo nhác kéo tới. Chúng như một cơn bão lông vũ và móng vuốt, ôm trọn lấy bầu trời trên hòn đảo bằng màu đen từ cánh của mình, và lao thẳng xuống dưới. Đàn quạ chỉ khiến cảnh tượng thêm hỗn loạn, chúng chẳng thể giết ai nhưng liên tục lao mình vào, cào xước mặt cô, mổ mạnh vào người cô, cảm giác chẳng khác nào có hàng trăm mũi kéo liên tục bổ vào, cào rách da thịt. Cô tức giận, đưa tay lên, thổi bay chúng đi chỉ trong khoảnh khắc, khiến những chiếc lông vũ tả tơi rơi xuống xung quanh. Vẫn còn rất nhiều quạ trên đầu mà cô chẳng thể tống khứ đi hết, tấn công các ma cà rồng khác. Vanessa chẳng hiểu đám phù thủy làm thế này để làm gì, nếu để chọc tức cô và khiến cô sao nhãng thì hẳn đã thành công.

Giữa đám quạ đen, có một phù thủy bước về phía cô. Đó là Elyas. Đám quạ khiến hắn khuất khỏi tầm mắt của nhiều ma cà rồng. Hắn ta nhìn cô chằm chằm, miệng lẩm bẩm câu thần chú chỉ mình hắn nghe thấy.

Vanessa không nhận ra sự có mặt của hắn, những chiếc lông vũ rơi xuống quanh cô như một cơn mưa. Mỗi lần cô thổi bay đi một đàn quạ, những con khác lại kéo đến chẳng biết từ đâu. Không hiểu tại sao, Vanessa càng lúc càng cảm thấy như mình yếu đi. Cô cảm thấy sự hụt hẫng bên trong buồng phổi, mà chỉ vài giây trước đang căng tràn năng lượng và cảm giác hưng phấn. Những luồng năng lượng yếu dần, cô quay cuồng trong bầy quạ. Lưỡi dao trên tay cô giết được một vài con, nhưng chẳng thể ngăn được cả một cơn bão lông vũ đang phủ lên mình.

Vanessa vung dao điên cuồng. Cô gào thét nhưng chẳng nghe thấy giọng của chính mình, chỉ nghe thấy những tiếng vỗ cánh và tiếng rít của lũ quạ. Quay cuồng, cô vấp chân phải một thứ gì đó và ngã xuống đất, cảm thấy da thịt đang bị xé ra khỏi cơ thể và máu tuôn ra từ những vết rách trên khắp cơ thể. Cô đang bị đàn quạ ăn sống.

Tiếng súng vang lên rất rát và chẳng cách quá xa. Giữa tiếng quạ kêu nhao nhác, Vanessa nghe thấy âm thanh quen thuộc của những viên đạn bật ra khỏi nòng, mắt cô nhắm tịt và bị đám quạ vây kín nên chẳng thể thấy gì.

Nhưng không lâu sau đó, cơn bão quạ dường như đang dần lặng đi. Có nhiều con quạ đột ngột rơi xuống đất, và càng lúc càng nhiều hơn, cho đến khi tất cả bọn chúng đều trút xuống khắp bãi đất như một cơn mưa màu đen. Xác lũ chim lấp kín cả xác Elyas – kẻ vừa gục xuống vì phát súng vừa rồi.

Đó là khi Vanessa nhìn thấy Sam. Ông đang đứng trước mặt cô, cách chừng hơn chục mét, trong tay nắm chặt khẩu súng.

Cảm giác ngỡ ngàng nhanh chóng trôi qua, Vanessa hét lớn:

"Bố vẫn ổn chứ?"

Sam thõng vai xuống, vẻ mặt nhẹ nhõm và gật đầu với cô. Vanessa toan chạy về phía ông. Lúc này cô chẳng nghĩ gì đến tiếp tục đánh lại chúng nữa. Như vậy là đủ rồi, Vanessa nghĩ, đã đến lúc ra khỏi hòn đảo này, nhân khi chúng vẫn chưa tung ra thứ gì đó chết người hơn mấy câu thần chú.

Đột nhiên, cô nhìn thấy Sam bị nhấc lên không, rồi quăng ngược ra phía sau như quăng một cái túi cát. Chẳng biết từ đâu, Coretha xuất hiện trước mặt, chắn giữa cô và Samuel. Vanessa bước chậm lại đầy cảnh giác. Cô không thể cứ vậy lao về phía ả như cách cô giết những tên phù thủy kia được.

Coretha nhìn xuống khoảng trống dưới chân họ, tuyết bị xới lên và mặt đất trơ ra, đầy xác quạ đen. Bà ta đưa tay về phía trước, miệng lẩm bẩm đọc thần chú. Chẳng biết từ đâu, cảm giác kinh hãi đột ngột xuất hiện để rồi ập xuống người cô. Chân Vanessa run rẩy trong lúc lao đến chỗ Sam, nhưng chạy càng nhanh cô lại thấy mình càng chậm. Cô có linh cảm tồi tệ nếu Coretha hoàn thành câu thần chú ấy.

Nhìn qua bà ta, cô thấy ở đằng sau Sam đang bò dậy. Ông quờ tay tìm khẩu súng, nhưng nó đã bị văng ra xa. Khi ông chực đứng dậy để nhặt lấy súng thì cơ thể lại bị giật ngược lại đằng sau. Một phù thủy tới để trợ giúp Coretha, rồi hai, rồi ba. Nhiều kẻ khác bận chiến đấu với đám ma cà rồng để không ai tới gần được bà ta. Bọn chúng đã lên kế hoạch nào đó sao?


Mặt đất dưới chân Vanessa chợt rung chuyển ầm ầm, chao đảo như thể cô đang đứng trêm một con thuyền. Cô cố chạy tiếp nhưng cơn dư chấn làm cô ngã đập mình xuống, tay rời khỏi cán dao, cảm nhận mặt đất rung chuyển càng lúc càng khủng khiếp hơn ngay bên dưới mình.

Coretha đã tạo ra một khe nứt trên mặt đất, đủ rộng để cô không thể nhảy qua. Vanessa cố bò dậy, không thể giữ nổi thăng bằng. Ở bên kia vết nứt, Coretha đi sát tới sát vách vực, dùng móng cào mạnh lên cổ tay chính mình và để máu nhỏ xuống bên dưới. Âm thanh kéo theo sau đó mới thật khủng khiếp. Giống như bên dưới cô, mặt đất đang vỡ vụn và cô chuẩn bị rơi xuống. Xác lũ quạ rơi lả tả xuống bên dưới khi mặt đất bắt đầu nứt toác ra. Nhưng sau đó cô nghe thấy những tiếng gào thét vọng lên từ cái khe – tiếng gào từ một thứ gì đó không phải là con người.

Mặt đất dần thôi rung chuyển, nhưng từ khe nứt, những thứ dị dạng trèo lên. Vanessa ngồi dậy, lẽ ra cô có thể đứng lên và bỏ chạy, nhưng cảnh tượng trước mặt khiến cô chẳng nhúc nhích nổi. Những con thú có cánh dơi, làn da mục rữa và đôi mắt cháy rừng rực trèo lên từ bên dưới cái khe. Chẳng có từ nào để miêu tả chúng ngoài quỷ dữ. Hết thảy tất cả những ai có mặt gần đó đều buộc phải dừng tay lại mà ngoảnh nhìn. Vanessa đã từng nghe về phép triệu hồi của phù thủy, nhưng cứ nghĩ rằng cùng lắm chỉ là vài cái xác chết ở nghĩa địa sống dậy, chứ không phải một đám quái vật.

"Lên đi." Coretha nói, và đồng lọat, đám quái vật bay lên. Âm thanh thoát ra từ cổ chúng lúc trầm xuống đủ để tai người nghe, lúc lại cao thé khiến đầu cô đau nhức.

"Ra khỏi đây! Ra khỏi đây nhanh lên!" Vanessa nghe thấy giọng Lucius vang lên ở đâu đó gần đấy, và sau đó là tiếng chân rầm rập của những ma cà rồng đang tìm cách tháo chạy. Súng lại nổ lên ran rát, cô ngoái đầu dõi theo chúng rồi kinh hoàng quay lại nhìn Coretha. Những ma cà rồng đang bỏ mặc lại bãi chiến địa để chạy trốn, bỏ lại cả cô một mình.

"Mười phút." Bà ta nói. "Cô có mười phút để giết Mark. Hoặc ông ta sẽ chết."

Ban đầu Vanessa như không hiểu Coretha đang nói gì. Cô ngoái nhìn sang chỗ Sam, rồi lại nhìn bà ta đầy sợ hãi. Bà ta chẳng đùa cợt, cũng không phải là phép thử, Coretha đang hoàn toàn nghiêm túc.

"Đó là con bà đấy." Cô nói, chống tay đứng dậy, tim đập thình thịch vì nỗi sợ. Cảm giác tuyệt vọng bóp nghẹt cô, tới độ cô gần như phát khóc.

"Con của thể xác này, không phải của ta. Dẫu sao thì bà ta cũng chẳng ưa con trai mình lắm, nó là người đã giết Zachariah mà."

Vanessa chẳng có thời gian để quan tâm tới những chuyện đó, cô chỉ biết rằng mình sẽ không thể thuyết phục được Coretha đổi ý.

"Chín phút bốn mươi giây." Bà ta nói.

Vanessa liếc nhìn Sam lần cuối, rồi bỏ chạy về hướng ngược lại.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương