Nổi Loạn
-
C12: Chương Mười Một
Ngay cả trước khi mở mắt, Vanessa cũng đã cảm thấy điều gì đó bất thường.
Không phải là căn phòng, không phải tấm chăn lạnh ngắt, không phải những cơn gió đang đập mình vào cửa sổ, hay tiếng vỗ cánh của lũ chim bồ câu. Điều bất thường là cô và cảm giác như từng mạch máu trong cơ thể cô đang sôi lên sùng sục. Mồ hôi chảy túa ra từ đầu, cổ và lưng. Vanessa nằm trằn trọc trên giường, đạp tấm chăn xuống đất một cách cáu kỉnh. Cô không thể ngủ thêm, chỉ có thể nhìn chòng chọc vào bức tường xám ngoét của căn hộ, nghiến răng để cố không rên rỉ. Đôi lúc, cô thấy mình đang vô thức đưa móng tay lên cổ cào, rồi lại vặn người, gồng mình lên cho đến khi những gân máu màu xanh dưới da nổi lên thật rõ. Vanessa cùng lúc vừa thấy buồn nôn, vừa thấy đói đến cồn cào, cổ họng cô thì khô khốc và đau rát. Cái đói của cô không như người thường, mà giống một mũi khoan bằng thép, có thể đâm xuyên thủng cô và làm cô mất trí. Vanessa ngồi dậy, khoanh chân trên giường, một tay ôm cổ, móng tay bấm vào da đến khi cổ cô rớm máu, như thể làm thế sẽ giảm bớt cơn đói trong dạ dày mình. Đôi khi cơn đói xuất hiện rồi lại qua đi, thất thường và khó có thể đoán trước được. Nhưng đôi khi nó không chịu biến mất, và đó là lúc Vanessa biết mình đang đi đến giới hạn.
Vanessa loạng choạng bước khỏi giường, cơn chóng mặt quay cuồng khiến cô chỉ muốn chạy vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo. Mồ hôi khiến mái tóc cô bết lại thành những lọn xơ xác, bù xù, dính vào cả trán và hai bên má; gương mặt chuyển sang màu tím tái, sống mũi và hai quầng mắt đỏ ửng. Căn phòng trong mắt Vanessa lại như chao đảo, nghiêng ngả và xoay tròn, mọi thứ cô nhìn thấy đều tách làm đôi và mờ ảo như đang nhìn qua một tấm kính xước. Cô có thể nghe thấy tiếng quả tim mình đang đập từng nhịp lớn, thình thịch như tiếng trống, bơm thứ máu nóng khắp cơ thể. Máu mặn chát trong miệng cô khi cô cắn vào đầu lưỡi, nhưng không hiểu sao, cô không thể cảm thấy được cơn đau.
Vanessa ngã vào quầy bếp và bò ra chỗ tủ lạnh. Đó là nơi Samuel cất những cái túi ziploc đựng máu động vật, cùng với bia và những thứ đồ ăn đông lạnh khác. Cô lấy ra một túi, mở nó ra. Nó lạnh đến mức đầu ngón tay cô tê dại và tỏa mùi hương đầy hấp dẫn, tựa bữa ăn thịnh soạn được bày ra trước mặt một kẻ bị bỏ đói lâu ngày. Vanessa ngồi trên sàn nhà, co ro và nhếch nhác như một con vật bị thương, dốc thẳng cái túi đổ vào họng mình. Dòng máu ngọt như đường mật chảy xuống đầu lưỡi cô, tỏa ra mùi vị huyễn hoặc lạnh ngắt, cơ thể cô run lên và dần thả lỏng trong cơn thỏa mãn. Cho đến khi đầu lưỡi nếm giọt máu cuối cùng của chiếc túi, Vanessa mới bắt đầu ý thức trở lại mình đang làm gì, và cơn giận dữ lẫn nỗi tủi hổ trào ngược lên từ dạ dày cô, nghẹn ứ ở cổ. Cô ném cái túi xuống, nhích người nép vào bức tường lạnh và run rẩy như cái lá trước gió. Vanessa cắn chặt môi, đến mức không biết vị máu trong miệng mình là từ chiếc túi hay vì cặp môi đang rỉ máu. Móng tay cô bấm chặt vào da thịt, cơn đau làm cô bừng tỉnh và cũng làm cô như vỡ vụn.
Năm rưỡi sáng, trời vẫn mờ mờ tối và hơi lạnh mùa đông len lách khắp căn bếp trống, có mùi của tuyết, của hơi nước ẩm ướt và của những cơn gió phương Bắc lạnh lẽo. Vanessa chưa từng thấy cô đơn thế này. Cô muốn gọi Samuel dậy, nhưng làm sao cô có thể để ông trông thấy bộ dạng lúc này của mình. Gương mặt cô đầy những vết thương đang ửng đỏ sau lớp băng y tế và hai bàn tay đầy máu. Vanessa thầm nguyền rủa mình. Cô căm ghét chính mình đến mức, mỗi cơn đau trên cơ thể cô đều có thể coi như sự trừng phạt cho những sai lầm cô đã làm. Samuel từng nói cô không phải quái vật, cô không phải một trong những tên ma cà rồng khát máu mà cô và ông đã từng săn lùng và giết chết. Cô đã từng tin ông, nhưng gần đây, cách ông đối xử với cô, dè chừng cô và quan tâm cô quá mức làm Vanessa dần dần nghĩ rằng ông nói dối.
Có lẽ không chỉ mình Samuel không còn tin tưởng cô nữa, mà cả chính cô cũng đã không còn tin ông nữa, cũng như cô không thể tin tưởng chính mình.
*
"CON SÁT NHÂN."
Vanessa ngẩn người nhìn dòng chữ được viết bằng sơn xịt trên tủ đồ mình. Nó nguệch ngoạc nhưng bắt mắt bởi màu sơn màu đỏ. Những cuốn sách của cô bị ném xuống sàn nhà thành một đống lộn xộn, một số bị xé rách và có những trang bị vo nhàu. Cái tủ giờ trống rỗng và dày đặc những dòng chữ bằng bút dạ, sơn đỏ. Hầu hết là những lời chửi rủa, hẳn người viết chúng phải căm ghét cô đến ghê gớm.
Đám học sinh đi ngang qua và nhìn cô, nhưng rồi vội quay ra chỗ khác ngay. Một số vẫn nán lại để chụp ảnh hay quay phim. Sự giận dữ in hằn lên nét mặt cô, từ cái nhăn mày đến cái nghiến răng, tưởng như cô sẽ đánh ngã bất cứ ai đến gần mình lúc này, kể cả là người đó muốn giúp. Cô có thể cảm thấy sức nặng của những cặp mắt, những lời qua lời lại, những điệu cười của đám học sinh trên hành lang đè nặng lên mình. Trường học thường mang lại sự lạc lõng, và lúc này, cảm giác ấy làm cô bối rối, nhưng nó cũng làm cô tức giận. Vanessa không cho phép mình bỏ chạy, cũng không cho phép những cái nhìn và lời thì thầm kia làm phiền mình. Dòng adrenaline trong người cô làm nhịp tim cô đập dồn dập, căng thẳng. Cô ngoái nhìn quanh, trông thấy Sean Aguirre đi về phía mình từ phía đầu hành lang bên phải, sát bên cạnh là Sienna. Có vẻ cô ta chẳng coi lời cảnh báo của cô là cái đinh gỉ gì, còn chẳng buồn tỏ ra vô tội, ánh mắt như muốn nói lớn: Đáng đời mày lắm. Và quan trọng hơn, trên tay áo cô ta lẫn cổ tay Sean đều lấm tấm sơn đỏ. Giống như máu trên vải áo, thứ đó khó mà gột đi được chỉ bằng vài lần chà rửa.
Vanessa nghiến răng. Cô đi về phía Sienna. Gương mặt cô ta chuyển sang tái xanh. Một tiếng "rầm" khủng khiếp vang lên, dội khắp hành lang khi cô lao đến đầy thịnh nộ và đẩy mạnh Sienna vào dãy tủ đối diện. Phần cánh tủ sau lưng Sienna móp hẳn vào, còn Sean thì suýt ngã xuống vì bị Vanessa đẩy ra khỏi cô bạn gái của cậu ta. Gương mặt Sienna tái nhợt, đau đớn và hoảng loạn. Nụ cười khiêu khích của cô ta tắt ngấm. Phía sau lưng Vanessa có tiếng chửi rủa của Sean.
"Mày và thằng khốn của mày nghe kỹ đây." Vanessa thì thầm với cô ta, tay cô túm chặt cổ áo Sienna và gần như nhấc cô ta lên. "Đừng gây rắc rối với tao, được chứ? Để tao yên và bọn mày cũng sẽ được yên ổn!"
Vanessa đã dám cá rằng cô ta sẽ sợ hãi, dẫu sao cô ta cũng chỉ là kẻ hèn nhát. Và cô đã thấy vẻ sợ hãi đó trong mắt Sienna, trong cách cô ta giật giật cánh mũi, cắn chặt môi, nhưng những lời của cô ta lại ngược lại hoàn toàn:
"Tao vẫn có thể biến mày thành nắm tro đấy, con khốn thợ săn. Tao có thể đấy, đừng bao giờ gây sự với phù thủy!"
"Đừng tự mãn thế. Mày chỉ là một con wicca, điều tệ nhất mày có thể làm là làm thần chú với đống chuột cống thôi!"
"Tao có dòng máu của một phù thủy!" Sienna gào lên, sống mũi đỏ gắt. "Tao chỉ không mạnh được như mẹ tao. Mày cứ chờ xem, tao sẽ học được và tao sẽ nghiền mày ra cám!"
"Mày chắc mày sống sót được nếu giết tao chứ?"
Đôi mắt Vanessa là cặp mắt của dã thú, và nụ cười thì tàn nhẫn. Những chiếc răng ma cà rồng nhú ra, nhọn hoắt và trắng như sứ. Cô biết sẽ chẳng ai ngoài Sienna nhìn thấy, hay nghe thấy mình, vì cô chỉ cho cô ta xem hàm răng sắc nhọn ấy trong tích tắc:
"Mày thấy đấy, tao đâu đơn thuần chỉ là thợ săn. Tao không nói đến việc được đám người ấy bảo vệ quyền lợi này nọ. Tao nói đến việc mày động vào một thợ săn chẳng vì lý do gì, và chuyện tiếp theo xảy ra sẽ là, thợ săn của cả cái nước này sẽ dồn về đây để cắt đầu mày."
Sienna không trả lời lại, có lẽ cô ta sợ hãi thật, đến mức quên mất cả việc Vanessa đã buông lỏng cổ mình. Sean lao đến từ phía sau cô, bước chân hắn trên sàn nhà là những tiếng dứt khoát và dữ dội. Hắn ta đẩy Vanessa ra khỏi Sienna, nhưng ngay khi bàn tay hắn vừa chạm vào vai cô, cô đã quay người lại, tóm lấy cổ tay hắn và vặn ngược nó. Ngay lập tức, cơ thể hắn mềm nhũn, kêu gào vì đau, quỳ xuống dưới sàn nhà. Vanessa lùi xa ra khỏi Sienna, rồi dứt khoát buông cổ tay Sean, mặc cho hắn ta rên rỉ.
"Làm gì đó đi chứ Sean!" Sieann vừa ôm cổ vừa nói, giọng cô ta khản đặc.
Sean răm rắp nghe theo Sienna và đứng dậy, hắn như bỗng dưng quên mất cơn đau. Ngay lúc đó, Vanessa trông thấy một sợi dây chuyền lộ ra khỏi cổ áo phông của hắn ta. Nó trông khá bình thường, ngoại trừ mặt dây là một chiếc bình thủy tinh nhỏ bằng đốt ngón tay và có nút bần, bên trong đựng đầy thảo dược và tinh thể. Cô mím môi, tự thưởng cho mình một nụ cười.
"Mày cười cái gì?" Sienna vừa ho vừa nói.
"Vì tao sắp làm một việc nhân đạo nhất từ trước đến nay." Vanessa trả lời. Sean hùng hổ tiến đến và vung nắm tay, nhưng cô đã nhanh như cắt nghiêng mình né sang. Chỉ mất một tích tắc để cô luồn tay lên cổ áo của hắn, tóm lấy sợi dây chuyền và giật nó ra khỏi cổ.
"Không!"
Sienna thét lên khi thấy sợi dây đang nằm trong tay Vanessa. Cô ném sợi dây xuống sàn nhà và dùng mũi giày nghiến nát nó. Tiếng thủy tinh vỡ răng rắc dưới chân cô giòn tan. Sienna vẫn đứng đó, há hốc miệng nhìn cô. Cô ta như sắp khóc. Đoạn cả hai quay sang nhìn Sean và trông thấy cậu ta như tê liệt, nhìn trừng trừng vào không trung. Mất một lúc cậu ta mới cử động được, hấp háy đôi mắt nhìn quanh hành lang rồi khom người ôm chặt cánh tay mình như đang chịu đựng một cơn đau khủng khiếp nào . Cậu ta thậm chí còn rên rỉ như một đứa trẻ và bắt đầu chửi thề.
"Mày đã làm cái gì thế?" Sienna khóc thật, rít lên rồi chạy đến chỗ Sean.
"Tao nói rồi." Cô trả lời. "Việc làm nhân đạo nhất tao từng làm."
Sienna chạm vào tay Sean nhưng hắn ta giật lùi lại rồi cau mày:
"Tránh ra coi nào, con điên. Chúa ơi, tay tôi! Tay tôi gãy rồi. Cái quái gì vừa xảy ra thế?"
Vanessa nghe thấy tiếng cô ta lắp bắp. "Khoan đã nào, Sean..."
"Ai đó giúp tôi đi coi nào!" Sean gắt lên, và đám đông bối rối nhìn nhau. Một vài gã trai chạy ra, có lẽ là bạn cậu ta, vội giúp cậu ta đứng dậy và đưa cậu ta đi. Sean vẫn còn rên rỉ và chửi rủa như một kẻ điên, cậu ta thậm chí còn không thèm nhìn Sienna thêm một lần nào nữa. Vanessa đoán mọi ký ức trước đây khi còn bị phù phép của hắn ta đều tạm thời bị xóa. Có thể đến một lúc nào đó hắn ta sẽ nhớ ra, và chắc chắn hắn sẽ tìm đến Sienna.
"Mày đã làm cái gì thế?" Sienna hét lên. "Con khốn!"
Esme là người lao ra và cản chị gái mình lại. Sienna khóc nức nở, vùng vẫy và chửi rủa như một kẻ điên.
"Tao chỉ dạy cho mày một bài học thôi." Vanessa nói. "Mày sẽ chẳng bao giờ tìm được người yêu bằng cách bỏ bùa họ đâu."
Vanessa lấy tay áo lau mồ hôi trên trán mình, rồi cô chợt nhận ra những ánh đèn flash và ống kính điện thoại đang giơ xung quanh mình. Đám đông hiếu kỳ rì rầm gì đó với nhau và với chiếc điện thoại của họ, một số cười khoái trá, cho đến khi một giáo viên xuất hiện ở cuối hành lang ngay sau đấy. Vanessa thõng vai xuống, thở dài. Cô chợt nghĩ đến Samuel và trận lôi đình của ông sau khi biết cô vừa làm gì.
"Cái gì vậy?" Cô nghe thấy giọng thầy Mason quát tháo.
Lũ học sinh bắt đầu láo nháo kể lại chuyện, mỗi người chêm vào một chút để thêm thắt nó. Vanessa và Sienna buộc phải xuống phòng hiệu trưởng sau đó. Cô ta không nói gì cả, chỉ khóc rấm rứt. Một lát sau, ai đó cũng gọi Sean đến.
Lúc Vanessa đi vào trong văn phòng, cô thấy Justin Gilliam đi ra khỏi cửa và cả hai vô tình đi ngang qua nhau. Hắn ta có nhìn cô và đôi mắt nhướn lên ngạc nhiên, còn Vanessa chỉ hằn học nhìn lại và rồi ngoảnh đi.
*
Samuel trông có vẻ tức giận khi cả hai về đến nhà.
Ông không thích những lời lão hiệu trưởng nói khi ông bị gọi đến đó vào giữa buổi sáng. Ông đưa Vanessa về nhà, dọc chuyến đi là những lời trách mắng gay gắt mà dường như càng lúc cô càng làm cho nó tệ hơn.
"Kể cả có thế đi nữa, con biết con sẽ gặp rắc rối mà!" Samuel nói và mở cửa căn hộ. Vanessa giận dữ lách người qua và bước vào trước. Cô quăng cái ba lô xuống bàn. "Con thật sự nói thế với một con bé à? Nghe có khác gì một đứa giết người tâm thần không?"
"Con bé?" Cô ngoảnh nhìn Samuel, giọng gay gắt. "Nó là wicca! Và nếu con không làm thế, nó sẽ chỉ tiếp tục những trò ngu ngốc của mình! Ngay từ đầu con đã bảo rồi, Samuel! Con không muốn đi học!"
"Con cần phải học cách kiềm chế hơn, Vanessa." Ông bước tới một bước, giọng trầm xuống nhưng đầy phẫn nộ. "Con có thể làm bất cứ cái gì con muốn khi chúng ta đang đi săn, nhưng đây là khác. Nó là cư dân bóng đêm, và hãy tưởng tượng nó sẽ làm gì nếu con động vào nó chẳng vì lý do gì?"
"Chẳng vì lý do gì sao?" Cô điên tiết quát lên. "Nó bắt đầu trước mà!"
"Con nghĩ người ta sẽ ngồi đó và nghe con giải trình về một trò đùa ngu ngốc nào đó à? Không, họ sẽ chỉ để ý đến bạo lực, Vanessa, và con, là người bắt đầu bạo lực trước!"
"Bố đừng lo." Giọng cô cay nghiệt. "Dù sao nó cũng quá ngu để đi kiện ai đó."
"Con nói như chuyện đó sẽ không thể xảy ra vậy."
Vanessa nghiến răng, không trả lời lại. Cô nhận ra là dù mình có nói gì đi nữa, Samuel sẽ không nghe theo và không thể hiểu. Ông chỉ quan tâm đến việc cô có gây ra rắc rối gì với thế giới ngầm không, với sự lo lắng đến vô lý dựa trên những lời đe dọa của cô. Cô chỉ muốn thấy chúng xanh mặt sợ hãi, nhưng ngay lúc này, cô đang cân nhắc biến những lời đe dọa đó thành hiện thực. Một sự tủi hờn len lên trong Vanessa. Cô quay lưng bước về phòng mình, và trở ra với khẩu Colt đã nạp đạn. Cô nhét nó vào ba lô.
"Con làm gì vậy?" Samuel hỏi, giọng dịu đi chút ít.
"Chúng ta cần phải đi săn ả phù thủy chết tiệt ấy, phải không?" Cô nói. "Càng nhanh càng tốt."
Samuel lắc đầu, giọng vẫn còn chút cáu kỉnh. "Không phải lúc này. Bố vừa nhận được cuộc gọi từ Ed, Hội Thợ Săn có cuộc họp ở Kentucky. Bố phải đến."
"Bây giờ sao?" Cô ngẩng lên.
"Ừ. Bố phải đến kịp trước buổi chiều, nếu không sẽ muộn mất."
"Khi nào thì bố về?"
"Ngày mai, nhưng lúc nào thì bố chưa rõ, có thể sẽ muộn." Samuel nói. Ông không thể lờ đi vẻ thất vọng của Vanessa, cũng không thể chịu được ánh mắt cô mỗi khi thất vọng. "Bố xin lỗi." Ông nói thêm.
Vanessa không nói nửa lời. Cô lôi khẩu súng ra khỏi ba lô, giận dữ vứt nó lên sofa. Vai cô run lên, cô không biết mình phải làm gì với sự giận dữ bên trong. Cô không thể nuốt ngược nó xuống, không thể vứt bỏ nó hay lờ nó đi. Cô thậm chí không thể nhìn Sam.
"Vanessa..." Ông bước đến gần và kéo vai cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình. Vanessa giằng tay mình ra, lùi lại khỏi Samuel.
"Con có thể đi một mình."
"Sau chuyện vừa rồi sao?" Sự nhẫn nại trong giọng Samuel biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm khắc mà Vanessa luôn ghét cay ghét đắng. "Làm sao bố có thể để con xoay sở một mình đây?"
"Vậy bố đang nói là bố không tin con?"
"Phải, bố không tin." Ông thừa nhận, thẳng thắn đến mức làm Vanessa choáng váng. "Con thậm chí còn không thể kiểm soát sự tức giận của mình. Con luôn luôn làm những chuyện ngu xuẩn khi nóng nảy mà chẳng bao giờ nghĩ đến hậu quả! Hơn nữa, con biết có một luật lệ trong chuyện này mà, đó là..."
"Không đi săn một mình." Cô cắt ngang lời Samuel. "Vâng, vâng, con hiểu, nhưng người ta vẫn đi săn một mình đầy ra đấy thôi! Đó chẳng phải luật lệ gì cả, chỉ là một lời khuyên NGU NGỐC!"
Vanessa gồng vai lên. Cô giận dữ hất văng những cuốn sách và tạp chí nằm trên bàn xuống đất rồi quay phắt người về phòng ngủ, đóng rầm cửa lại, khóa trái. Điều tệ hơn trong tất cả những chuyện này là Samuel đã phá vỡ lời hứa mà ông đã hứa, đó là tin tưởng cô. Và Vanessa chợt cảm thấy bên trong mình vừa có gì đó vỡ nát, như những mảnh thủy tinh, nó găm sâu vào cô đến độ không gì có thể gỡ ra được. Những vết thương hở miệng cứ thế loét dần và chẳng thể nào lành lại nổi nữa.
/"9̓:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook