Niệm Xuân Quy
-
Chương 48: Dự tiệc (nhị)
Chính đường lớn như vậy đã có
không ít khách quý.
Mộ Nguyên Xuân hạ thấp tầm nhìn, lộ ra vẻ văn tĩnh nhàn nhã. Mộ Uyển Xuân cũng thu tiễm ánh nhìn, biểu hiện thập phần đúng mực. Mộ Niệm Xuân không có gì cố kị, ngẩng đầu nhìn mọi thứ.
Nhìn thấy đầu tiên là một quý phụ tầm ba mươi tuổi mặc hoa phục. Dung mạo mĩ lệ đoan trang, khóe môi nở nụ cười, những người ở bên cạnh tỏ thái độ hết sức rụt rè.
Quý phụ hoa phục này, là thái tử phi Du Thị.
Thái tử phi xuất thân hiển hách, là đích nữ duy nhất của Trấn quốc công phủ. Chưa xuất giá vốn là vị tiểu thư tài mạo song toàn trong kinh thành. Nếu không ngoài ý muốn, tương lai thái tử đăng cơ vi đế, nàng chính là chủ lục cung, thân phận cao nữ tử cao nhất Đại Tần.
Thân phận cao quý như thế, mọi người uốn mình cũng là bình thường.
Đứng bên cạnh Du Thị là mấy phụ nhân hoa phục, hiển nhiên đều là nữ quyến huân quý, ai nấy đều khí chất hoa lệ. Nói cười đều toát ra quý khí. Cạnh những người đó phần lớn là một hai cô nương. Ai nấy đều tướng mạo khí chất bất phàm.
Đây là những nữ quyến đứng đầu Đại Tần!
Trương Thị Ngô Thị ngày thường đi lại chủ yếu là gia quyến quan văn, chưa bao giờ giao tế qua nữ quyến những gia thế này. Trong lòng sinh ra áp lực, nhanh chóng liếc nhau một cái, sau đó hít sâu một cái, tiến lên đi lễ vấn an.
Đột nhiên xuất hiện một gương mặt mới, nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người.
Trương Thị Ngô Thị dung mạo đều bình thường, mặc đồ mới, thần sắc có chút mất tự nhiên, không tính đáng chú ý. Bất quá, ba cô nương phía sau đều thập phần xuất chúng.
Một thiếu nữ mặc quần áo xanh thanh nhã dịu dàng, một thiếu nữ mặc quần áo hồng kiềm diễm xinh động lòng người, một thiếu nữ nhỏ nhất một thân áo quần vàng nhạt, mặt mày như hoa, đôi mắt linh động.
Thái tử phi mỉm cười cùng Trương Thị, Ngô Thị hàn huyên vài câu, ánh mắt rơi trên người ba vị tiểu thư Mộ gia. Trong lòng không khỏi âm thầm một tiếng thở dài.
Đã sớm nghe Mộ gia gia giáo nghiêm cẩn, nhi nữ rất đoan chính. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Mộ Trường Hủ đã thập phần xuất sắc, ba vị tiểu thư Mộ gia cũng vô cùng có khí chất. Nhất là thiếu nữ một thân áo xanh dịu dàng, dung mạo mĩ lệ, khí chất ưu nhã, vừa nhìn đã để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc.
Ba tỷ muội Mộ gia cùng tiến lên thi lễ: “Kiến quá thái tử phi.”
“Mau miễn lễ.” Thái tử phi mỉm cười: “Mộ thái phó bác học đa tài, tôn nữ cũng rất xinh đẹp.”
Trương Thị khiêm nhường: “Thái tử phi quá khen.”
Chỗ này tập hợp nữ quyến huân quý, ba vị tiểu thư Mộ gia chiếm được lời khen của thái tử phi, đối với Mộ gia tuyệt đối là nâng cao thể diện, cũng là nhân cơ hội để mọi người lưu lại ấn tượng. Nếu ở yến hội biểu hiện xuất sắc, danh tiếng tiểu thư Mộ gia sẽ truyền rất nhanh.
Ngay tại giờ phút này, lại có khách nhân tiến vào.
Thái tử phi nhìn qua, tự mình ra đón.
Đám người Trương Thị lập tức lui ra phía sau, đưa mắt nhìn theo. Có thể khiến thái tử phi tự mình chào đón, đương nhiên không phải bình thường.
Phu nhân Vĩnh Ninh Hầu, dẫn theo hòn ngọc quý duy nhất trên tay: Lục Vô Song.
Cách nhiều bóng người, Mộ Niệm Xuân không nhúc nhích đánh giá vị Lục đại tiểu thư này.
Mày liễu mắt hạnh, mũi cao, một thân áo hồng, ánh mắt uy vũ, tựa như đóa mẫu đơn, mĩ lệ lại chói mắt. Nhìn lại, Mộ Uyển Xuân cũng một thân áo hồng không khỏi ảm đạm.
Thân là đích nữ duy nhất Vĩnh Ninh hầu phủ, dung mạo lại xuất sắc như thế, xứng đáng đứng bên cạnh Tề vương điện hạ, thậm chí là còn hơi ủy khuất.
Thái tử phi cùng phu nhân Vĩnh Ninh hầu thập phần quen thân, rất sôi nổi trò chuyện, còn kéo tay Lục Vô Song khen một phen.
Lục Vô Song mím môi cười, tự nhiên đáp lời: “Thái tử phi quá khen, cháu đỏ hết mặt rồi.”
Mọi người đều nở nụ cười.
Lục Vô Song vừa xuất hiện, gần như mọi tiểu thư khác đều bị lu mờ.
Mộ Uyển Xuân không kiềm được hừ một tiếng, bĩu môi, ghé thấp tai Mộ Niệm Xuân nói: “Thần khí cái gì, không phải vì xuất thân sao?” giọng nói rõ vị chua.
Mộ Niệm Xuân cười cười, nhìn Mộ Nguyên Xuân một cái.
Mộ Nguyên Xuân im lặng quan sát Lục Vô Song, trong lòng âm thầm suy đoán sức nặng đối phương.
Luận tướng mạo tài tình, cô ta tự xem không thua bất luận kẻ nào, duy nhất kém hơn chính là gia thế. Mộ gia thanh danh thanh quý, nhưng chỉ là Hàn lâm, không thể so sánh với Vĩnh Ninh hầu phủ quyền lực.
Mộ Niệm Xuân nhìn Mộ Nguyên Xuân khẩn trương, không khỏi âm thầm buồn cười. Thực hiển nhiên, Mộ Nguyên Xuân đã đem Lục Vô Song thành kình địch của mình.
Sự thật, phu nhân Vĩnh Ninh hầu cũng động tâm tư với vị trí thái tôn phi này. Nề hà một nỗi Lục đại tiểu thư một lòng luyến mộ Tề vương, không phải hắn không lấy chồng. Cuối cùng, phu nhân Vĩnh Ninh hầu cũng không lay chuyển được tâm ý nữ nhi.
Lúc sau, lại có không ít khách quý kéo tới, trong đó đủ các thiếu nữ tài mạo song toàn. Tam tiểu thư Bình Viễn hầu phủ, dung mạo thanh lệ cử chỉ văn nhã. Còn có Lục tiểu thư Trấn quốc công phủ, đoan trang tú lệ.
Rất nhanh đã đến đông đủ.
Mộ gia cùng La gia là thông gia, gặp nhau biểu hiện thập phần khách khí, hàn huyên vài câu, Mộ Nguyên Xuân mới mỉm cười tiến lên, thân thiện hô: “Đại cữu mẫu, hôm nay nhị cữu mẫu, tam cữu mẫu không tới sao?”
Lý thị cười nói: “Nhị cữu mẫu cháu hôm nay có chút không khỏe, tam cữu mẫu thì có bầu, cho nên chỉ có mình ta.”|
Phía sau Lý Thị là một cô nương có đôi mắt to tròn, là Bát tiểu thư La gia, La Kỳ, cũng là muội muội La Ngọc.
Mộ Nguyên Xuân cười gọi: “La biểu tỷ.”
Ở La gia nhiều năm, Mộ Nguyên Xuân cùng đám biểu tỷ muội ngoài mặt hòa hợp, giao tình thì không quá thân thiết. Quan hệ thân cận nhất chính là La Kỳ. La Kỳ tính tình ngay thẳng, nhìn thấy Mộ Nguyên Xuân thì vô cùng vui vẻ, nắm lấy tay cô ta trò chuyện.
“Không biết mấy ngày nay thất ca bận việc gì, đã lâu không về nhà.” La Kỳ hờn giận mở miệng.
Nhắc tới La Ngọc, Mộ Nguyên Xuân hơi khựng lại, tuy nhiên liền cười nói: “Thái tôn học hành vất vả, huynh ấy là thư đồng thái tôn, dĩ nhiên cũng bận rộn.”
“Bận thế nào cũng phải về nhà chứ!” La Kỳ vẫn hờn dỗi, lại nháy mắt cười hỏi: “À,… mấy ngày nay huynh ấy có qua gặp muội không?”
Tâm tư La Ngọc đối với Mộ Nguyên Xuân, ở La gia sớm không phải bí mật gì. La Kỳ tự nhiên biết rõ, cố ý trêu ghẹo.
Mộ Nguyên Xuân đỏ mặt, mất tự nhiên nói: “Không có.”
La Kỳ đang muốn hỏi tiếp, Mộ Nguyên Xuân đã nhanh chóng đổi đề tài: “Kỳ biểu tỷ, hôm nay Hà Hoa yến có dụng ý gì, tỷ biết không?”
Má La Kỳ hơi hồng nhưng miệng nói: “Thái tử phi mở yến hội mà thôi, có thể có dụng ý gì.”
Mộ Nguyên Xuân cười không đáp. Trong lòng yên lặng xếp La Kỳ vào danh sách đối thủ.
Số lượng khách tới hôm nay khoảng bốn năm mươi người.
Thái tử phi cười nói: “Thỉnh chư vị rời bước tới hoa sảnh, thức ăn và rượu nhạt đã chuẩn bị đủ rồi.”
Giọng vừa dứt, liền có mấy mama quản sự đi lên, cười dẫn đoàn, nữ quyến Mộ gia gần như đứng cuối cùng. Tiến vào hoa sảnh, chỉ còn bàn tiệc ở một góc không có ai, đám người Trương Thị đành ngồi vào đó.
Mộ Nguyên Xuân, Mộ Uyển Xuân trong lòng đều có chút không thoải mái, Mộ Niệm Xuân thì rất hợp ý. Ngồi ở góc không ai chú ý, rất tự do tự tại.
Thức ăn được bày lên. Tuy mỗi bàn không nhiều nhưng rất tinh xảo mỹ vị.
Mộ Nguyên Xuân ăn uống nhẹ nhàng chậm rãi, Mộ Uyển Xuân vốn tham ăn nhưng thấy thế cũng kiềm chế. Các thiên kim khuê các, nếu ăn phát ra tiếng quá lớn, ăn quá nhiều sẽ bị cười nhạo.
Chỉ duy nhất một thiếu nữ ngồi cùng bàn, đôi đũa không hề dừng, một mực tiến.
Ánh mắt mọi người vô ý cố ý dừng trên khuôn mặt vị tiểu thư này, ý cười nhạo rõ ràng. Tiểu thư này không quan tâm, tiếp tục ăn không ngừng.
Mộ Uyển Xuân ho khan một tiếng, lặng lẽ kéo vạt áo Mộ Niệm Xuân dưới bàn nhắc nhở nàng.
Mộ Niệm Xuân có chút khó hiểu nhìn cô ta: “Tam tỷ, tỷ kéo muội làm cái gì, muội đang ăn.”
Mộ Uyển Xuân: “…”
Mọi người cố gắng kìm chế không bật cười, hai má Mộ Uyển Xuân hồng lên, căm giận thu hồi tay, oán hận thầm nghĩ. Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi, không biết người ta đang cười ngươi sao!
Dùng bữa xong, mọi người rời bước tới hoa viên cạnh hồ sen.
Hà Hoa yến, lúc này mới xem như chính thức bắt đầu!
Giữa hè, không tránh được khí trời nóng bức. Cũng may bên hồ sen có sáu lương đình. Mỗi lương đình có tám chỗ ngồi, bên trong bày trà nước cùng các thức quả tươi. Để bớt hơi nóng, bên cạnh mỗi lương đình đều đặt hai bồn băng. Có các nha hoàn phẩy quạt ở cạnh.
Đoàn người Mộ gia tự động ngồi xuống lương đình xa nhất.
Nhạc dạo, một đoàn vũ cơ xuất hiện.
Ngồi trong lương đình, ngắm nhìn những bông sen tươi mát, nghe ca múa, tâm tình thực tốt.
Chỉ bất quá, mọi người không có ý này.
Sau khi khúc ca múa kết thúc, thái tử phi mỉm cười đứng dậy, thanh âm không cao không thấp, vừa đủ nghe: “Hôm nay thỉnh chư vị phu nhân tiểu thư tới thưởng sen, mọi người đừng quá gò bó. Hôm nay vừa lúc hoa sen nở, không bằng thỉnh chúng vị tiểu thư lộ ra sở trường, hay làm vịnh thơ về hoa sen? Lấy thời hạn một nén nhang, sau đó đọc để mọi cùng phẩm. Người đứng đầu có thể chọn một bông hoa sen trong hồ.”
Quả nhiên là vịnh thơ hoa sen!
Trong mắt Mộ Nguyên Xuân lóe lên ánh sáng, khóe môi khẽ cong lên.
Mộ Niệm Xuân như có như không nhìn Mộ Nguyên Xuân một cái, ý vị thâm trường.
Mộ Nguyên Xuân hạ thấp tầm nhìn, lộ ra vẻ văn tĩnh nhàn nhã. Mộ Uyển Xuân cũng thu tiễm ánh nhìn, biểu hiện thập phần đúng mực. Mộ Niệm Xuân không có gì cố kị, ngẩng đầu nhìn mọi thứ.
Nhìn thấy đầu tiên là một quý phụ tầm ba mươi tuổi mặc hoa phục. Dung mạo mĩ lệ đoan trang, khóe môi nở nụ cười, những người ở bên cạnh tỏ thái độ hết sức rụt rè.
Quý phụ hoa phục này, là thái tử phi Du Thị.
Thái tử phi xuất thân hiển hách, là đích nữ duy nhất của Trấn quốc công phủ. Chưa xuất giá vốn là vị tiểu thư tài mạo song toàn trong kinh thành. Nếu không ngoài ý muốn, tương lai thái tử đăng cơ vi đế, nàng chính là chủ lục cung, thân phận cao nữ tử cao nhất Đại Tần.
Thân phận cao quý như thế, mọi người uốn mình cũng là bình thường.
Đứng bên cạnh Du Thị là mấy phụ nhân hoa phục, hiển nhiên đều là nữ quyến huân quý, ai nấy đều khí chất hoa lệ. Nói cười đều toát ra quý khí. Cạnh những người đó phần lớn là một hai cô nương. Ai nấy đều tướng mạo khí chất bất phàm.
Đây là những nữ quyến đứng đầu Đại Tần!
Trương Thị Ngô Thị ngày thường đi lại chủ yếu là gia quyến quan văn, chưa bao giờ giao tế qua nữ quyến những gia thế này. Trong lòng sinh ra áp lực, nhanh chóng liếc nhau một cái, sau đó hít sâu một cái, tiến lên đi lễ vấn an.
Đột nhiên xuất hiện một gương mặt mới, nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người.
Trương Thị Ngô Thị dung mạo đều bình thường, mặc đồ mới, thần sắc có chút mất tự nhiên, không tính đáng chú ý. Bất quá, ba cô nương phía sau đều thập phần xuất chúng.
Một thiếu nữ mặc quần áo xanh thanh nhã dịu dàng, một thiếu nữ mặc quần áo hồng kiềm diễm xinh động lòng người, một thiếu nữ nhỏ nhất một thân áo quần vàng nhạt, mặt mày như hoa, đôi mắt linh động.
Thái tử phi mỉm cười cùng Trương Thị, Ngô Thị hàn huyên vài câu, ánh mắt rơi trên người ba vị tiểu thư Mộ gia. Trong lòng không khỏi âm thầm một tiếng thở dài.
Đã sớm nghe Mộ gia gia giáo nghiêm cẩn, nhi nữ rất đoan chính. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Mộ Trường Hủ đã thập phần xuất sắc, ba vị tiểu thư Mộ gia cũng vô cùng có khí chất. Nhất là thiếu nữ một thân áo xanh dịu dàng, dung mạo mĩ lệ, khí chất ưu nhã, vừa nhìn đã để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc.
Ba tỷ muội Mộ gia cùng tiến lên thi lễ: “Kiến quá thái tử phi.”
“Mau miễn lễ.” Thái tử phi mỉm cười: “Mộ thái phó bác học đa tài, tôn nữ cũng rất xinh đẹp.”
Trương Thị khiêm nhường: “Thái tử phi quá khen.”
Chỗ này tập hợp nữ quyến huân quý, ba vị tiểu thư Mộ gia chiếm được lời khen của thái tử phi, đối với Mộ gia tuyệt đối là nâng cao thể diện, cũng là nhân cơ hội để mọi người lưu lại ấn tượng. Nếu ở yến hội biểu hiện xuất sắc, danh tiếng tiểu thư Mộ gia sẽ truyền rất nhanh.
Ngay tại giờ phút này, lại có khách nhân tiến vào.
Thái tử phi nhìn qua, tự mình ra đón.
Đám người Trương Thị lập tức lui ra phía sau, đưa mắt nhìn theo. Có thể khiến thái tử phi tự mình chào đón, đương nhiên không phải bình thường.
Phu nhân Vĩnh Ninh Hầu, dẫn theo hòn ngọc quý duy nhất trên tay: Lục Vô Song.
Cách nhiều bóng người, Mộ Niệm Xuân không nhúc nhích đánh giá vị Lục đại tiểu thư này.
Mày liễu mắt hạnh, mũi cao, một thân áo hồng, ánh mắt uy vũ, tựa như đóa mẫu đơn, mĩ lệ lại chói mắt. Nhìn lại, Mộ Uyển Xuân cũng một thân áo hồng không khỏi ảm đạm.
Thân là đích nữ duy nhất Vĩnh Ninh hầu phủ, dung mạo lại xuất sắc như thế, xứng đáng đứng bên cạnh Tề vương điện hạ, thậm chí là còn hơi ủy khuất.
Thái tử phi cùng phu nhân Vĩnh Ninh hầu thập phần quen thân, rất sôi nổi trò chuyện, còn kéo tay Lục Vô Song khen một phen.
Lục Vô Song mím môi cười, tự nhiên đáp lời: “Thái tử phi quá khen, cháu đỏ hết mặt rồi.”
Mọi người đều nở nụ cười.
Lục Vô Song vừa xuất hiện, gần như mọi tiểu thư khác đều bị lu mờ.
Mộ Uyển Xuân không kiềm được hừ một tiếng, bĩu môi, ghé thấp tai Mộ Niệm Xuân nói: “Thần khí cái gì, không phải vì xuất thân sao?” giọng nói rõ vị chua.
Mộ Niệm Xuân cười cười, nhìn Mộ Nguyên Xuân một cái.
Mộ Nguyên Xuân im lặng quan sát Lục Vô Song, trong lòng âm thầm suy đoán sức nặng đối phương.
Luận tướng mạo tài tình, cô ta tự xem không thua bất luận kẻ nào, duy nhất kém hơn chính là gia thế. Mộ gia thanh danh thanh quý, nhưng chỉ là Hàn lâm, không thể so sánh với Vĩnh Ninh hầu phủ quyền lực.
Mộ Niệm Xuân nhìn Mộ Nguyên Xuân khẩn trương, không khỏi âm thầm buồn cười. Thực hiển nhiên, Mộ Nguyên Xuân đã đem Lục Vô Song thành kình địch của mình.
Sự thật, phu nhân Vĩnh Ninh hầu cũng động tâm tư với vị trí thái tôn phi này. Nề hà một nỗi Lục đại tiểu thư một lòng luyến mộ Tề vương, không phải hắn không lấy chồng. Cuối cùng, phu nhân Vĩnh Ninh hầu cũng không lay chuyển được tâm ý nữ nhi.
Lúc sau, lại có không ít khách quý kéo tới, trong đó đủ các thiếu nữ tài mạo song toàn. Tam tiểu thư Bình Viễn hầu phủ, dung mạo thanh lệ cử chỉ văn nhã. Còn có Lục tiểu thư Trấn quốc công phủ, đoan trang tú lệ.
Rất nhanh đã đến đông đủ.
Mộ gia cùng La gia là thông gia, gặp nhau biểu hiện thập phần khách khí, hàn huyên vài câu, Mộ Nguyên Xuân mới mỉm cười tiến lên, thân thiện hô: “Đại cữu mẫu, hôm nay nhị cữu mẫu, tam cữu mẫu không tới sao?”
Lý thị cười nói: “Nhị cữu mẫu cháu hôm nay có chút không khỏe, tam cữu mẫu thì có bầu, cho nên chỉ có mình ta.”|
Phía sau Lý Thị là một cô nương có đôi mắt to tròn, là Bát tiểu thư La gia, La Kỳ, cũng là muội muội La Ngọc.
Mộ Nguyên Xuân cười gọi: “La biểu tỷ.”
Ở La gia nhiều năm, Mộ Nguyên Xuân cùng đám biểu tỷ muội ngoài mặt hòa hợp, giao tình thì không quá thân thiết. Quan hệ thân cận nhất chính là La Kỳ. La Kỳ tính tình ngay thẳng, nhìn thấy Mộ Nguyên Xuân thì vô cùng vui vẻ, nắm lấy tay cô ta trò chuyện.
“Không biết mấy ngày nay thất ca bận việc gì, đã lâu không về nhà.” La Kỳ hờn giận mở miệng.
Nhắc tới La Ngọc, Mộ Nguyên Xuân hơi khựng lại, tuy nhiên liền cười nói: “Thái tôn học hành vất vả, huynh ấy là thư đồng thái tôn, dĩ nhiên cũng bận rộn.”
“Bận thế nào cũng phải về nhà chứ!” La Kỳ vẫn hờn dỗi, lại nháy mắt cười hỏi: “À,… mấy ngày nay huynh ấy có qua gặp muội không?”
Tâm tư La Ngọc đối với Mộ Nguyên Xuân, ở La gia sớm không phải bí mật gì. La Kỳ tự nhiên biết rõ, cố ý trêu ghẹo.
Mộ Nguyên Xuân đỏ mặt, mất tự nhiên nói: “Không có.”
La Kỳ đang muốn hỏi tiếp, Mộ Nguyên Xuân đã nhanh chóng đổi đề tài: “Kỳ biểu tỷ, hôm nay Hà Hoa yến có dụng ý gì, tỷ biết không?”
Má La Kỳ hơi hồng nhưng miệng nói: “Thái tử phi mở yến hội mà thôi, có thể có dụng ý gì.”
Mộ Nguyên Xuân cười không đáp. Trong lòng yên lặng xếp La Kỳ vào danh sách đối thủ.
Số lượng khách tới hôm nay khoảng bốn năm mươi người.
Thái tử phi cười nói: “Thỉnh chư vị rời bước tới hoa sảnh, thức ăn và rượu nhạt đã chuẩn bị đủ rồi.”
Giọng vừa dứt, liền có mấy mama quản sự đi lên, cười dẫn đoàn, nữ quyến Mộ gia gần như đứng cuối cùng. Tiến vào hoa sảnh, chỉ còn bàn tiệc ở một góc không có ai, đám người Trương Thị đành ngồi vào đó.
Mộ Nguyên Xuân, Mộ Uyển Xuân trong lòng đều có chút không thoải mái, Mộ Niệm Xuân thì rất hợp ý. Ngồi ở góc không ai chú ý, rất tự do tự tại.
Thức ăn được bày lên. Tuy mỗi bàn không nhiều nhưng rất tinh xảo mỹ vị.
Mộ Nguyên Xuân ăn uống nhẹ nhàng chậm rãi, Mộ Uyển Xuân vốn tham ăn nhưng thấy thế cũng kiềm chế. Các thiên kim khuê các, nếu ăn phát ra tiếng quá lớn, ăn quá nhiều sẽ bị cười nhạo.
Chỉ duy nhất một thiếu nữ ngồi cùng bàn, đôi đũa không hề dừng, một mực tiến.
Ánh mắt mọi người vô ý cố ý dừng trên khuôn mặt vị tiểu thư này, ý cười nhạo rõ ràng. Tiểu thư này không quan tâm, tiếp tục ăn không ngừng.
Mộ Uyển Xuân ho khan một tiếng, lặng lẽ kéo vạt áo Mộ Niệm Xuân dưới bàn nhắc nhở nàng.
Mộ Niệm Xuân có chút khó hiểu nhìn cô ta: “Tam tỷ, tỷ kéo muội làm cái gì, muội đang ăn.”
Mộ Uyển Xuân: “…”
Mọi người cố gắng kìm chế không bật cười, hai má Mộ Uyển Xuân hồng lên, căm giận thu hồi tay, oán hận thầm nghĩ. Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi, không biết người ta đang cười ngươi sao!
Dùng bữa xong, mọi người rời bước tới hoa viên cạnh hồ sen.
Hà Hoa yến, lúc này mới xem như chính thức bắt đầu!
Giữa hè, không tránh được khí trời nóng bức. Cũng may bên hồ sen có sáu lương đình. Mỗi lương đình có tám chỗ ngồi, bên trong bày trà nước cùng các thức quả tươi. Để bớt hơi nóng, bên cạnh mỗi lương đình đều đặt hai bồn băng. Có các nha hoàn phẩy quạt ở cạnh.
Đoàn người Mộ gia tự động ngồi xuống lương đình xa nhất.
Nhạc dạo, một đoàn vũ cơ xuất hiện.
Ngồi trong lương đình, ngắm nhìn những bông sen tươi mát, nghe ca múa, tâm tình thực tốt.
Chỉ bất quá, mọi người không có ý này.
Sau khi khúc ca múa kết thúc, thái tử phi mỉm cười đứng dậy, thanh âm không cao không thấp, vừa đủ nghe: “Hôm nay thỉnh chư vị phu nhân tiểu thư tới thưởng sen, mọi người đừng quá gò bó. Hôm nay vừa lúc hoa sen nở, không bằng thỉnh chúng vị tiểu thư lộ ra sở trường, hay làm vịnh thơ về hoa sen? Lấy thời hạn một nén nhang, sau đó đọc để mọi cùng phẩm. Người đứng đầu có thể chọn một bông hoa sen trong hồ.”
Quả nhiên là vịnh thơ hoa sen!
Trong mắt Mộ Nguyên Xuân lóe lên ánh sáng, khóe môi khẽ cong lên.
Mộ Niệm Xuân như có như không nhìn Mộ Nguyên Xuân một cái, ý vị thâm trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook