Niệm Xuân Quy
-
Chương 49: Hảo hí (nhất)
Hoa sen không có gì gây ngạc
nhiên. Những thiếu nữ ngồi ở đây đều xuất thân phú quý, trong nhà ai cũng có hồ
sen, không ai lạ lẫm gì hoa sen cả.
Nhưng lời này xuất phát từ miệng thái tử phi, dĩ nhiên mang theo ý tứ khác.
Mọi người trong miệng không nói, trong lòng đều rất rõ ràng mục đích Hà Hoa yến hôm nay. Nếu muốn giành được sự chú ý của thái tử phi, phải làm tốt hơn kẻ khác mới được.
Làm thơ không khó, nghĩ muốn làm cho mọi người thấy mới mẻ mới khỏ. Trước nay đã có biết bao tác phẩm xuất sắc về hoa sen, nghĩ muốn trong thời gian ngắn ngủi một nén nhang, làm ra một bài thơ vịnh hoa sen đặc sắc, há là chuyện dễ?
Đám thiếu nữ tận lực suy tư.
Lương đình chợt im lặng, chúng quý phụ cũng không lên tiếng, e sợ kinh nhiễu nữ nhi nhà mình.
Mộ Nguyên Xuân sớm định liệu trước, mặt ngoài làm ra nhíu mày khổ tư.
Thời gian đã tới rồi, cô ta có nên đứng lên đọc đầu tiên không?
Không, không ổn!
Nếu vội vã đứng lên đầu tiên thì sẽ thể hiện sự nóng vội. Khiến thái tử phi lưu lại ấn tượng “hấp tấp vội vàng” thì thật không tốt. Lại nói, nếu không có người bồi tiếp theo thì thật là không nâng được giá trị của mình lên.
Tốt nhất là ở giữa. Có những người làm nền, mình nổi bật lên, cảm giác rất kinh diễm!
Mộ Nguyên Xuân có chủ ý rồi, bắt đầu ngồi im đánh giá những thiếu nữ xung quanh.
Người khiến cô ta có cảm giác nguy cơ cao nhất, Lục đại tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ lúc này không hề im lặng suy tư, ngược lại có chút không yên nhìn xung quanh tìm cái gì đó. Tam tiểu thư Bình Viễn hầu phủ tựa hồ đã nghĩ ra, mỉm cười. Lục tiểu thư Trấn quốc công hiển nhiên cũng đã nghĩ xong, ánh mắt rất tự tin.
Ánh mắt Mộ Nguyên Xuân dừng lại trên người La Kỳ. La Kỳ thuở nhỏ không thích học thơ văn, đối với biểu tỷ này, khẳng định đây là chuyện đau khổ. Nhưng kỳ quái là, hôm nay gương mặt La Kỳ tựa như cũng đã định liệu trước.
Xem ra, người biết về khảo đề Hà Hoa yến, không chỉ có một mình mình.
“Tứ muội, thời gian không còn nhiều nữa, muội đã nghĩ xong chưa?” Bên tai truyền đến giọng nói rất khẽ của Mộ Uyển Xuân.
Mộ Niệm Xuân hờ hững đáp: “Vâng, đã sớm nghĩ xong rồi.”
Mộ Nguyên Xuân nhịn xuống tiếng cười nhạo, thản nhiên liếc nhìn Mộ Niệm Xuân một cái, trong mắt hiện lên tia khinh miệt. Dựa vào trình độ học vấn của nó, có thể nghĩ được bài thơ hay gì?”
Mộ Niệm Xuân làm như nhìn ra sự khinh thường trong mắt Mộ Nguyên Xuân, cười hì hì: “Đại tỷ, tỷ làm có được không?”
Mộ Nguyên Xuân mất tự nhiên ừ một tiếng: “Tùy tiện làm một bài, cũng bình thường.”
“Xem ra lần này đại tỷ không bằng muội rồi.” Mộ Niệm Xuân nói to không e lệ: “Muội lần này vịnh thơ hoa sen, khẳng định có thể diễm kinh bốn tòa!”
Mộ Nguyên Xuân: “…”
Mọi người trong lương đình: “…”
Trương Thị ho khan một tiếng, cố gắng cười nói: “Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ con, không khiêm tốn gì cả, may là ở đây không có người ngoài, bằng không đã bị mọi người cười chê.”
Ở đây có tiểu thư nào từ nhỏ không đọc sách làm thơ? Tài hoa không ít. Không nói người khác, chỉ cần Mộ Nguyên Xuân đã đủ khiến Mộ Niệm Xuân không so nổi. Mộ Niệm Xuân không biết lại còn nói lớn, mở miệng sợ là thành trò cười cho mọi người.
Ngô Thị tính tình hiền hậu, không bỏ đá xuống giếng cười nhạo, ngược lại cười nói với Trương Thị: “Đại tẩu đừng lo, có thể Niệm Xuân nghĩ ra một bài thơ hay thì sao?”
“Đúng vậy, hôm nay ta phải mở to mắt, chờ xem tứ muội làm đại náo đây.” Mộ Nguyên Xuân nháy mắt mấy cái, không lịch sự chút nào, giễu cợt một câu.
Mộ Niệm Xuân không hề ngượng ngùng, gật đầu: “Tỷ hãy chờ xem nhé.”
Lúc này, Trương Thị không biết nên nói gì nữa, trong lòng thật phiền não.
Nha đầu này ngày thường nhu thuận, hôm nay bị sao thế này? Sợ người ngoài chưa đủ nghe sao còn lớn tiếng như vậy. Nếu không ra sao thì khẳng định là rất xấu mặt.
Làm mẹ thì đương nhiên thương xót con gái. Trương Thị sầu não nghĩ cách làm sao chút nữa cứu vãn mặt mũi nữ nhi.
Mộ Uyển Xuân vểnh tai chuẩn bị xem náo nhiệt.
Mộ Nguyên Xuân cũng đưa mắt chờ đợi/
Mộ Niệm Xuân bỏ mặc thần sắc dị dạng của mọi người, khóe môi cong lên thể hiện mình đã hiểu rõ. Tới cuối cùng mới biết là ai cười, điểm này thật là đúng.
Thời gian một nén nhang đã hết.
Nha hoàn phụ trách trông nén nhang bẩm báo: “Khải bẩm thái tử phi, thời gian đã tới rồi.”
Thái tử phi ừ một tiếng, đôi mắt nhìn xung quanh, sau đó cười nói: “Một nén nhang đã qua, chư vị tiểu thư hẳn đã nghĩ xong. Không biết ai sẽ đọc đầu tiên?”
Những thiếu nữa vừa muốn lại vừa cố kị không đứng lên.
Người đứng lên đầu tiên là người đi đầu đón gió. Nữ tử nào cũng rõ, phải phong thái, chậm rãi, không vọng động khinh cuồng.
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng im lặng.
Trong lòng thái tử phi hiểu rõ, khóe môi hơi cong cong, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói thanh thúy: “Tiểu nữ bất tài, nguyện làm người khởi đầu.”
Mọi người nhất loạt nhìn tới.
Giọng nói phát ra từ một góc khuất lương đình. Một cô nương xiêm y màu vàng xinh đẹp cười rạng rỡ đứng dậy, ánh mắt lấp lánh tự tin cùng thông minh.
Là tứ tiểu thư Mộ gia!
Mộ thái phó bác học đa tài, cẩn ngôn thận đi. Hai nhi tử nhậm chức ở Hàn Lâm viện cùng Lễ bộ, chức quan tuy không tính là cao nhưng đều nổi tiếng là khiêm tốn. Vị Mộ tứ tiểu thư này, có vẻ không giống phong cách làm việc của người Mộ gia.
Trong lòng thái tử phi nhanh chóng đọc qua điều này, trên mặt hiện lên ý cười thân thiết: “Mộ tứ tiểu thư quả nhiên dũng khí.”
Mộ Niệm Xuân thi lễ, cười nói: “Đa tạ thái tử phi thịnh tán.”
Đứng trước cả lương đình, Mộ Niệm Xuân trở thành tiêu điểm của mọi người nhưng nàng không có nửa điểm e thẹn, ngôn từ cử chỉ tự nhiên hào phóng, thầm chiếm được sự ủng hộ trong lòng mọi người.
Trương Thị nhìn nàng chăm chú, cả người không tự giác trở nên khẩn trương.
Việc đã đến nước này, có làm gì cũng vô dụng. Cầu mong Mộ Niệm Xuân thật sự làm thơ không tệ, đừng để xấu mặt trước bao nhiêu người!
Mộ Nguyên Xuân không ngờ Mộ Niệm Xuân lại có dũng khí đứng lên đầu tiên, trong lòng chợt dâng lên dự cảm không ổn. Giống như sẽ phát sinh chuyện gì đó không tốt.
Ngay tại lúc này, Mộ Niệm Xuân nhanh chóng nhìn cô ta một cái, đôi mắt mang theo lạnh lùng cùng đùa cợt.
Trong lòng Mộ Nguyên Xuân bộp một cái. Khi nguy cơ tiến đến, bản thân tự có phản ứng.
“Thế gian hoa diệp bất tương luân.
Hoa nhập kim bồn diệp tác trần.”
Hai câu thơ lọt vào tai, sắc mặt Mộ Nguyên Xuân đột biến, không dám tin nhìn về phía Mộ Niệm Xuân.
Mộ Niệm Xuân nhìn lại cô ta, vẫn tiếp tục đọc:
“Duy hữu lục hà hồng hạm đạm
Quyển thư khai hợp nhâm thiên chân
Thử hà thử diệp thường tương ánh
Thúy giảm hồng suy sầu sát nhân.”
Thơ hay!
Đôi mắt thái tử phi sáng lên, tán thưởng: “Hay, thơ hay! Không hổ là cháu gái Mộ thái phó, thật sự là nhân tài.”
(Vận mệnh của hoa và lá không giống nhau
Hoa cắm bồn vàng, lá rụng thành rác
Lá xanh nâng đỡ hoa hồng
Hoa nở hoa tàn khờ khạo không tính toán
Lá và hoa gắn bó để tôn nhau lên
Dù hoa tàn lá héo, nhân gian hết kiếp sầu)
Trong một khoảng thời gian ngắn có thể nghĩ ra thơ hay như vậy, kẻ khác chỉ có thể kinh ngạc thở dài!
Mộ Niệm Xuân nói lời cảm tạ. Gương mặt toát ra nụ cười tự đắc cùng kiêu ngạo. Thái tử phi ngoài cười trong không cười, trong lòng có một tia không ưa thích.
Đúng là thơ hay, nhưng tính tình vị Mộ tứ tiểu thư này không được khiêm tốn lắm.
Mọi người cùng nhau xưng tán bài thơ, kể cả Lục đại tiểu thư vốn không nhìn đến Mộ Niệm Xuân lúc này cũng không nhịn được nhìn nàng một cái.
Trong lúc nhất thời, Mộ Niệm Xuân dẫn đầu.
Trương Thị gần như choáng váng cùng kích động. Thật tốt quá, nữ nhi lại làm được bài thơ hay như vậy, thật sự diễm kinh bốn tòa!
Mộ Uyển Xuân giật mình, thật lâu sau mới bình tĩnh lại/
Tứ muội bị thần thơ nhập sao? Như thế nào có thể ở trong thời gian ngắn làm ra bài thơ hay như vậy? Còn mình, nghĩ mãi mới được mấy câu, mà lại như là văn viết của bọn trẻ con đọc loạn.
Toàn thân Mộ Nguyên Xuân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng. Trong lòng lạnh toát.
Như thế nào có thể!
Rõ ràng là bài thơ cô ta bỏ công phủ nửa tháng làm, trừ bỏ chính mình, căn bản không có người thứ hai biết. Vì cái gì bây giờ phát ra từ miệng Mộ Niệm Xuân!
Mộ Nguyên Xuân tâm thần rối loạn, một giây tỉnh táo lại, khi Mộ Niệm Xuân ngồi xuống, thốt ra hỏi: “Mộ Niệm Xuân, vì sao muội lại làm thơ như thế?”
Mộ Niệm Xuân quay sang, trong giọng nói biểu hiện sự bất mãn không hài lòng: “Đại tỷ, tỷ nói lời này là có ý tứ gì.”
“Ta có ý tứ gì muội phải biết rất rõ ràng.” Mộ Nguyên Xuân cắn răng, trợn mắt nói.
Thơ này rõ ràng của cô ta! Mộ Niệm Xuân không biết dùng biện pháp gì lấy trộm, công khai đọc khổ lao của cô ta, thành công hấp dẫn thái tử phi.
Không đợi Mộ Niệm Xuân có phản ứng, Trương Thị đã nhăn mày, thấp giọng quát: “Nguyên Xuân! Chú ý ăn nói! Chỗ này là đâu mà ngươi định làm càn, muốn cho mọi người thành trò cười sao?|
Mộ Nguyên Xuân thoáng bình tĩnh lại, nhìn thấy ánh mắt kỳ dị của mọi người, trong lòng trở nên minh bạch.
Chân tướng chỉ có cô ta cùng Mộ Niệm Xuân biết rõ, người bên ngoài nhìn, rõ là quan hệ tỷ muội không tốt. Nếu thái tử phi chú ý, sẽ nghĩ cô ta thế nào.
Nhưng lời này xuất phát từ miệng thái tử phi, dĩ nhiên mang theo ý tứ khác.
Mọi người trong miệng không nói, trong lòng đều rất rõ ràng mục đích Hà Hoa yến hôm nay. Nếu muốn giành được sự chú ý của thái tử phi, phải làm tốt hơn kẻ khác mới được.
Làm thơ không khó, nghĩ muốn làm cho mọi người thấy mới mẻ mới khỏ. Trước nay đã có biết bao tác phẩm xuất sắc về hoa sen, nghĩ muốn trong thời gian ngắn ngủi một nén nhang, làm ra một bài thơ vịnh hoa sen đặc sắc, há là chuyện dễ?
Đám thiếu nữ tận lực suy tư.
Lương đình chợt im lặng, chúng quý phụ cũng không lên tiếng, e sợ kinh nhiễu nữ nhi nhà mình.
Mộ Nguyên Xuân sớm định liệu trước, mặt ngoài làm ra nhíu mày khổ tư.
Thời gian đã tới rồi, cô ta có nên đứng lên đọc đầu tiên không?
Không, không ổn!
Nếu vội vã đứng lên đầu tiên thì sẽ thể hiện sự nóng vội. Khiến thái tử phi lưu lại ấn tượng “hấp tấp vội vàng” thì thật không tốt. Lại nói, nếu không có người bồi tiếp theo thì thật là không nâng được giá trị của mình lên.
Tốt nhất là ở giữa. Có những người làm nền, mình nổi bật lên, cảm giác rất kinh diễm!
Mộ Nguyên Xuân có chủ ý rồi, bắt đầu ngồi im đánh giá những thiếu nữ xung quanh.
Người khiến cô ta có cảm giác nguy cơ cao nhất, Lục đại tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ lúc này không hề im lặng suy tư, ngược lại có chút không yên nhìn xung quanh tìm cái gì đó. Tam tiểu thư Bình Viễn hầu phủ tựa hồ đã nghĩ ra, mỉm cười. Lục tiểu thư Trấn quốc công hiển nhiên cũng đã nghĩ xong, ánh mắt rất tự tin.
Ánh mắt Mộ Nguyên Xuân dừng lại trên người La Kỳ. La Kỳ thuở nhỏ không thích học thơ văn, đối với biểu tỷ này, khẳng định đây là chuyện đau khổ. Nhưng kỳ quái là, hôm nay gương mặt La Kỳ tựa như cũng đã định liệu trước.
Xem ra, người biết về khảo đề Hà Hoa yến, không chỉ có một mình mình.
“Tứ muội, thời gian không còn nhiều nữa, muội đã nghĩ xong chưa?” Bên tai truyền đến giọng nói rất khẽ của Mộ Uyển Xuân.
Mộ Niệm Xuân hờ hững đáp: “Vâng, đã sớm nghĩ xong rồi.”
Mộ Nguyên Xuân nhịn xuống tiếng cười nhạo, thản nhiên liếc nhìn Mộ Niệm Xuân một cái, trong mắt hiện lên tia khinh miệt. Dựa vào trình độ học vấn của nó, có thể nghĩ được bài thơ hay gì?”
Mộ Niệm Xuân làm như nhìn ra sự khinh thường trong mắt Mộ Nguyên Xuân, cười hì hì: “Đại tỷ, tỷ làm có được không?”
Mộ Nguyên Xuân mất tự nhiên ừ một tiếng: “Tùy tiện làm một bài, cũng bình thường.”
“Xem ra lần này đại tỷ không bằng muội rồi.” Mộ Niệm Xuân nói to không e lệ: “Muội lần này vịnh thơ hoa sen, khẳng định có thể diễm kinh bốn tòa!”
Mộ Nguyên Xuân: “…”
Mọi người trong lương đình: “…”
Trương Thị ho khan một tiếng, cố gắng cười nói: “Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ con, không khiêm tốn gì cả, may là ở đây không có người ngoài, bằng không đã bị mọi người cười chê.”
Ở đây có tiểu thư nào từ nhỏ không đọc sách làm thơ? Tài hoa không ít. Không nói người khác, chỉ cần Mộ Nguyên Xuân đã đủ khiến Mộ Niệm Xuân không so nổi. Mộ Niệm Xuân không biết lại còn nói lớn, mở miệng sợ là thành trò cười cho mọi người.
Ngô Thị tính tình hiền hậu, không bỏ đá xuống giếng cười nhạo, ngược lại cười nói với Trương Thị: “Đại tẩu đừng lo, có thể Niệm Xuân nghĩ ra một bài thơ hay thì sao?”
“Đúng vậy, hôm nay ta phải mở to mắt, chờ xem tứ muội làm đại náo đây.” Mộ Nguyên Xuân nháy mắt mấy cái, không lịch sự chút nào, giễu cợt một câu.
Mộ Niệm Xuân không hề ngượng ngùng, gật đầu: “Tỷ hãy chờ xem nhé.”
Lúc này, Trương Thị không biết nên nói gì nữa, trong lòng thật phiền não.
Nha đầu này ngày thường nhu thuận, hôm nay bị sao thế này? Sợ người ngoài chưa đủ nghe sao còn lớn tiếng như vậy. Nếu không ra sao thì khẳng định là rất xấu mặt.
Làm mẹ thì đương nhiên thương xót con gái. Trương Thị sầu não nghĩ cách làm sao chút nữa cứu vãn mặt mũi nữ nhi.
Mộ Uyển Xuân vểnh tai chuẩn bị xem náo nhiệt.
Mộ Nguyên Xuân cũng đưa mắt chờ đợi/
Mộ Niệm Xuân bỏ mặc thần sắc dị dạng của mọi người, khóe môi cong lên thể hiện mình đã hiểu rõ. Tới cuối cùng mới biết là ai cười, điểm này thật là đúng.
Thời gian một nén nhang đã hết.
Nha hoàn phụ trách trông nén nhang bẩm báo: “Khải bẩm thái tử phi, thời gian đã tới rồi.”
Thái tử phi ừ một tiếng, đôi mắt nhìn xung quanh, sau đó cười nói: “Một nén nhang đã qua, chư vị tiểu thư hẳn đã nghĩ xong. Không biết ai sẽ đọc đầu tiên?”
Những thiếu nữa vừa muốn lại vừa cố kị không đứng lên.
Người đứng lên đầu tiên là người đi đầu đón gió. Nữ tử nào cũng rõ, phải phong thái, chậm rãi, không vọng động khinh cuồng.
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng im lặng.
Trong lòng thái tử phi hiểu rõ, khóe môi hơi cong cong, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói thanh thúy: “Tiểu nữ bất tài, nguyện làm người khởi đầu.”
Mọi người nhất loạt nhìn tới.
Giọng nói phát ra từ một góc khuất lương đình. Một cô nương xiêm y màu vàng xinh đẹp cười rạng rỡ đứng dậy, ánh mắt lấp lánh tự tin cùng thông minh.
Là tứ tiểu thư Mộ gia!
Mộ thái phó bác học đa tài, cẩn ngôn thận đi. Hai nhi tử nhậm chức ở Hàn Lâm viện cùng Lễ bộ, chức quan tuy không tính là cao nhưng đều nổi tiếng là khiêm tốn. Vị Mộ tứ tiểu thư này, có vẻ không giống phong cách làm việc của người Mộ gia.
Trong lòng thái tử phi nhanh chóng đọc qua điều này, trên mặt hiện lên ý cười thân thiết: “Mộ tứ tiểu thư quả nhiên dũng khí.”
Mộ Niệm Xuân thi lễ, cười nói: “Đa tạ thái tử phi thịnh tán.”
Đứng trước cả lương đình, Mộ Niệm Xuân trở thành tiêu điểm của mọi người nhưng nàng không có nửa điểm e thẹn, ngôn từ cử chỉ tự nhiên hào phóng, thầm chiếm được sự ủng hộ trong lòng mọi người.
Trương Thị nhìn nàng chăm chú, cả người không tự giác trở nên khẩn trương.
Việc đã đến nước này, có làm gì cũng vô dụng. Cầu mong Mộ Niệm Xuân thật sự làm thơ không tệ, đừng để xấu mặt trước bao nhiêu người!
Mộ Nguyên Xuân không ngờ Mộ Niệm Xuân lại có dũng khí đứng lên đầu tiên, trong lòng chợt dâng lên dự cảm không ổn. Giống như sẽ phát sinh chuyện gì đó không tốt.
Ngay tại lúc này, Mộ Niệm Xuân nhanh chóng nhìn cô ta một cái, đôi mắt mang theo lạnh lùng cùng đùa cợt.
Trong lòng Mộ Nguyên Xuân bộp một cái. Khi nguy cơ tiến đến, bản thân tự có phản ứng.
“Thế gian hoa diệp bất tương luân.
Hoa nhập kim bồn diệp tác trần.”
Hai câu thơ lọt vào tai, sắc mặt Mộ Nguyên Xuân đột biến, không dám tin nhìn về phía Mộ Niệm Xuân.
Mộ Niệm Xuân nhìn lại cô ta, vẫn tiếp tục đọc:
“Duy hữu lục hà hồng hạm đạm
Quyển thư khai hợp nhâm thiên chân
Thử hà thử diệp thường tương ánh
Thúy giảm hồng suy sầu sát nhân.”
Thơ hay!
Đôi mắt thái tử phi sáng lên, tán thưởng: “Hay, thơ hay! Không hổ là cháu gái Mộ thái phó, thật sự là nhân tài.”
(Vận mệnh của hoa và lá không giống nhau
Hoa cắm bồn vàng, lá rụng thành rác
Lá xanh nâng đỡ hoa hồng
Hoa nở hoa tàn khờ khạo không tính toán
Lá và hoa gắn bó để tôn nhau lên
Dù hoa tàn lá héo, nhân gian hết kiếp sầu)
Trong một khoảng thời gian ngắn có thể nghĩ ra thơ hay như vậy, kẻ khác chỉ có thể kinh ngạc thở dài!
Mộ Niệm Xuân nói lời cảm tạ. Gương mặt toát ra nụ cười tự đắc cùng kiêu ngạo. Thái tử phi ngoài cười trong không cười, trong lòng có một tia không ưa thích.
Đúng là thơ hay, nhưng tính tình vị Mộ tứ tiểu thư này không được khiêm tốn lắm.
Mọi người cùng nhau xưng tán bài thơ, kể cả Lục đại tiểu thư vốn không nhìn đến Mộ Niệm Xuân lúc này cũng không nhịn được nhìn nàng một cái.
Trong lúc nhất thời, Mộ Niệm Xuân dẫn đầu.
Trương Thị gần như choáng váng cùng kích động. Thật tốt quá, nữ nhi lại làm được bài thơ hay như vậy, thật sự diễm kinh bốn tòa!
Mộ Uyển Xuân giật mình, thật lâu sau mới bình tĩnh lại/
Tứ muội bị thần thơ nhập sao? Như thế nào có thể ở trong thời gian ngắn làm ra bài thơ hay như vậy? Còn mình, nghĩ mãi mới được mấy câu, mà lại như là văn viết của bọn trẻ con đọc loạn.
Toàn thân Mộ Nguyên Xuân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng. Trong lòng lạnh toát.
Như thế nào có thể!
Rõ ràng là bài thơ cô ta bỏ công phủ nửa tháng làm, trừ bỏ chính mình, căn bản không có người thứ hai biết. Vì cái gì bây giờ phát ra từ miệng Mộ Niệm Xuân!
Mộ Nguyên Xuân tâm thần rối loạn, một giây tỉnh táo lại, khi Mộ Niệm Xuân ngồi xuống, thốt ra hỏi: “Mộ Niệm Xuân, vì sao muội lại làm thơ như thế?”
Mộ Niệm Xuân quay sang, trong giọng nói biểu hiện sự bất mãn không hài lòng: “Đại tỷ, tỷ nói lời này là có ý tứ gì.”
“Ta có ý tứ gì muội phải biết rất rõ ràng.” Mộ Nguyên Xuân cắn răng, trợn mắt nói.
Thơ này rõ ràng của cô ta! Mộ Niệm Xuân không biết dùng biện pháp gì lấy trộm, công khai đọc khổ lao của cô ta, thành công hấp dẫn thái tử phi.
Không đợi Mộ Niệm Xuân có phản ứng, Trương Thị đã nhăn mày, thấp giọng quát: “Nguyên Xuân! Chú ý ăn nói! Chỗ này là đâu mà ngươi định làm càn, muốn cho mọi người thành trò cười sao?|
Mộ Nguyên Xuân thoáng bình tĩnh lại, nhìn thấy ánh mắt kỳ dị của mọi người, trong lòng trở nên minh bạch.
Chân tướng chỉ có cô ta cùng Mộ Niệm Xuân biết rõ, người bên ngoài nhìn, rõ là quan hệ tỷ muội không tốt. Nếu thái tử phi chú ý, sẽ nghĩ cô ta thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook