Niệm Niệm Hôn Tình
-
Chương 847: Tìm vợ như em
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngạn Diễm coi như là chịu tuân thủ lời hứa, Lục Dung Nhan lựa cho hắn mấy bộ hắn đều không ý kiến thêm câu nào. Y như cô đã nói, kiểu dáng cứ kệ đi, chỉ cần mặc lên người thoải mái là được.
Mua quần áo xong hai người sánh vai đi về nhà.
“Về nhà rồi em mang đi giặt, phơi ban ngày, tối là mặc được rồi.”
“Ừ.”
“Anh tính ở lại đây mấy ngày?”
Lục Dung Nhan hỏi hắn.
Lục Ngạn Diễm lắc đầu, thành thật trả lời: “Anh chưa tính nữa!”
“... Chưa tính cái gì?”
“Xem ông trời tính ra sao đã.”
“... à cũng đúng.”
“Em sao?”
“Em làm sao?”
“Ừ, em! Em tính ở lại đây đến bao giờ?”
“Em đương nhiên là qua tết rồi.”
Lục Dung Nhan ngẫm nghĩ, “Tết cũng sắp tới rồi! Nửa tháng chứ mấy.”
“Ừ.” Lục Ngạn Diễm gật đầu, “Năm sau trở về đi!”
“Giục em đi làm à?”
“Cũng không khác biệt lắm.”
Lục Dung Nhan đá đá đống tuyết bên cạnh.
“Thực ra em thấy sống ở thị trấn nhỏ như thế này rất thoải mái. Có lúc em thật sự suy nghĩ có nên nghỉ việc về đây làm thầy thuốc ở đây không đó!”
Lục Dung Nhan nói xong quay đầu lại nhìn về phía Lục Ngạn Diễm, thấy Lục Ngạn Diễm cũng đang chằm chằm nhìn mình.
“Anh nhìn em chằm chằm vậy làm gì?”
“Ra Tết anh qua đón em.”
“Hả?”
“Tiện đường đón con.”
“…… Không phải.”
Lời hắn nói có chút không đúng?! Gia hỏa này xác định không nói lộn thứ tự quan trọng đó chứ? Cái gì mà đón cô, rồi tiện đường đón con? Phải là đón con tiện đường đón cô chư?!
“Em còn đang phân vân có từ chức ở bệnh viện không mà!”
“Lục Dung Nhan, em còn hợp đồng với bệnh viện nha, không phải em nói từ chức là từ chức, được không?” Lục Ngạn Diễm không hiểu sao lại tức giận, đột nhiên cao giọng thêm vài đề xi ben.
“Tự dưng lớn tiếng vậy?” Lục Dung Nhan ngơ ngác, mất hứng cay mày. “Đang nói chuyện bình thường mà, tự dưng nổi đóa lên vậy?”
Lục Ngạn Diễm im lặng, mím môi đi nhanh về phía trước.
Nhìn dáng đi của hắn, Lục Dung Nhan cảm thấy hắn giống như thật sự tức giận.
Cái quái gì vậy? Vừa rồi mình có làm gì đâu mà hắn lên cơn chứ!!! Đàn ông đàn ang làm gì mà tự dưng tâm lý quái quái như chị em tới tháng vậy?
Sau cùng cô vẫn đuổi theo, túm lấy tay áo hắn: “nào, sao vậy? Đang êm đẹp tự dưng bốc hỏa là sao?”
“Anh không bốc hỏa!” Lục Ngạn Diễm không chịu thừa nhận.
“Còn nói là không, anh nhìn lại chân mày anh kìa, dựng thẳng lên rồi kìa.”
Vừa nói, cô vừa diễn lại biểu tình của hắn. Đôi chân mày xinh xắn cau lại vô cùng đáng yêu.
Lục Ngạn Diễm không khỏi hòa hoãn hơn, “Ngu ngốc!”
“... Xàm! Đang an đang lành tự dưng nói người ta thế hả?! Vậy anh nói đi, tự dưng bực bội cái gì?”
Luc Ngạn Diễm đưa tay nhéo lỗ tai bé xinh hồng hồng đang lạnh cóng của cô, lực tay rất nhẹ nhàng, “Sang năm ngoan ngoãn về lại thành phố C đi! Việc ở lại đây, anh nói cho em biết, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
“Anh tức giận vì việc này?” Lục Dung Nhan cẩn trọng, “Ừ! Em thừa nhận, em là một bác sỹ phi thường ưu tú, nhưng với danh hào của ba anh thì tìm bác sỹ giỏi cỡ em đâu có khó?! Cho nên anh cũng không cần phải… uhm uhmmm…”
Lục Dung Nhan không thể nói xong, chỉ trong giây lát, cô cảm thấy đôi môi đông cứng của mình như mềm nhũn. Đôi môi của Lục Ngạn Diễm đã che kín miệng nhỏ của cô, nụ hôn đã đầy say đắm.
Lục Dung Nhan vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn.
Bừng tỉnh, cô sợ tới mức đưa tay đẩy hắn ra, ai ngờ hắn lại như đã đoán trước được việc cô tính làm, một tay bắt lấy tay cô, một tay ôm chặt eo bé, mà túi giấy quần áo chẳng biết đã bị hắn ném trên đống tuyết từ lúc nào, quần áo rơi ra ngoài cũng chẳng bận tâm.
“Lục…… Lục Ngạn Diễm, anh làm gì vậy?”
Lục Dung Nhan hoàn toàn phản ứng không kịp.
Lục Ngạn Diễm ôm sát eo bé xinh của cô khiến thân thể mềm mại của cô tựa sát vào ngực mình, dù mặc áo bông dày nhưng cả hai vẫn có thể tinh tường cảm giác được độ ấm của đối phương.
“Đúng là, muốn tìm được một bác sỹ như em là vô cùng đơn giản, nhưng muốn tìm một người vợ như em…”
Mày kiếm hắn nhếch lên, hắn hắng giọng, giọng hắn trở nên khàn khàn, “Em nói anh phải đi đâu tìm đây?”
“……” Lời này là có ý tứ gì??
Trong giây lát, Lục Dung Nhan tinh tường nhận ra tim mình đập hụt vài nhịp.
Sao hắn đột nhiên nói mấy lời này với mình? Hắn có biết những lời này sẽ khiến cô suy nghĩ nhiều không? Thậm chí khiến cô hiểu lầm…
“Em… em không hiểu ý anh là sao?”
“Nói không hiểu, thì… làm…!”
Lời vừa dứt, đôi môi ẩm ướt của hắn lại lần nữa phong kín đôi môi đỏ của cô, lưỡi hắn đã len vào miệng cô, tùy ý công thành đoạt đất, chiếm lĩnh thành trì chỉ thuộc về hắn
Mới đầu, Lục Dung Nhan còn thử phản kháng, nhưng dần dần dường như mọi sức lực trong cơ thể cô đã bị hắn hút hết, sau cùng, cô chỉ có thể mềm nhũn dựa vào ngực hắn, tùy ý để hắn hôn…
Tùy ý hắn, ở trong miệng cô, càng làm càng muốn nhiều hơn! Cũng may, thời tiết hôm nay tuyết lớn nên ít người đi lại ngoài đường, nên cũng không ai thấy bọn họ khanh khanh ta ta.
Nếu có người thấy chắc Lục Dung Nhan cô sẽ xấu hổ chết mất. Thị trấn này vốn nhỏ, việc cô hôn môi trên đường bị thấy thì chắc không tới buổi chiều thì cả trấn cũng đã tỏ tường.
____
Đến khi cô về tới nhà, mặt vẫn đỏ bừng. Bà Lục còn tưởng cô bị lạnh trên đường: “Lạnh tới mức đỏ hết cả mặt rồi, mau vào nhà, đừng để bị cảm lạnh!”
Bị mẹ nói vậy khiến mặt cô càng đỏ bừng hơn nữa, má vừa đỏ vừa nóng rực.
Làm gì mà bị đông lạnh chứ! Rõ ràng là bị ai kia hun đốt cho đỏ mà!
“Mẹ, nhìn mẹ vậy thật đáng yêu nha! Nhìn chẳng giống bị đông lạnh chút nào, y như là… đang thẹn thùng á!” Tiểu gia hỏa một lời nói lộ thiên cơ!
Lục Dung Nhan tức khắc thẹn đến mức muốn chui xuống đất, lại lo lắng bị mẹ nhìn ra, cũng không dám quay đầu lại nhìn Lục Ngạn Diễm đang đi vào nhà, chỉ vội vàng tìm cớ vào phòng, “Con đi cởi bớt áo, bên ngoài thì lạnh cóng mà trong nhà thì nóng quá! Mẹ, mẹ để máy sưởi nhiệt cao quá sao ấy?!”
“A? Độ ấm quá cao?” bà Lục nghi hoặc: “Chắc do con mới ở ngoài về đó! Ngạn Diễm, con có cảm thấy nhiệt độ cao quá không?”
Lục Ngạn Diễm cười cười, “Mẹ, thật sự rất nóng.”
Lục Ngạn Diễm coi như là chịu tuân thủ lời hứa, Lục Dung Nhan lựa cho hắn mấy bộ hắn đều không ý kiến thêm câu nào. Y như cô đã nói, kiểu dáng cứ kệ đi, chỉ cần mặc lên người thoải mái là được.
Mua quần áo xong hai người sánh vai đi về nhà.
“Về nhà rồi em mang đi giặt, phơi ban ngày, tối là mặc được rồi.”
“Ừ.”
“Anh tính ở lại đây mấy ngày?”
Lục Dung Nhan hỏi hắn.
Lục Ngạn Diễm lắc đầu, thành thật trả lời: “Anh chưa tính nữa!”
“... Chưa tính cái gì?”
“Xem ông trời tính ra sao đã.”
“... à cũng đúng.”
“Em sao?”
“Em làm sao?”
“Ừ, em! Em tính ở lại đây đến bao giờ?”
“Em đương nhiên là qua tết rồi.”
Lục Dung Nhan ngẫm nghĩ, “Tết cũng sắp tới rồi! Nửa tháng chứ mấy.”
“Ừ.” Lục Ngạn Diễm gật đầu, “Năm sau trở về đi!”
“Giục em đi làm à?”
“Cũng không khác biệt lắm.”
Lục Dung Nhan đá đá đống tuyết bên cạnh.
“Thực ra em thấy sống ở thị trấn nhỏ như thế này rất thoải mái. Có lúc em thật sự suy nghĩ có nên nghỉ việc về đây làm thầy thuốc ở đây không đó!”
Lục Dung Nhan nói xong quay đầu lại nhìn về phía Lục Ngạn Diễm, thấy Lục Ngạn Diễm cũng đang chằm chằm nhìn mình.
“Anh nhìn em chằm chằm vậy làm gì?”
“Ra Tết anh qua đón em.”
“Hả?”
“Tiện đường đón con.”
“…… Không phải.”
Lời hắn nói có chút không đúng?! Gia hỏa này xác định không nói lộn thứ tự quan trọng đó chứ? Cái gì mà đón cô, rồi tiện đường đón con? Phải là đón con tiện đường đón cô chư?!
“Em còn đang phân vân có từ chức ở bệnh viện không mà!”
“Lục Dung Nhan, em còn hợp đồng với bệnh viện nha, không phải em nói từ chức là từ chức, được không?” Lục Ngạn Diễm không hiểu sao lại tức giận, đột nhiên cao giọng thêm vài đề xi ben.
“Tự dưng lớn tiếng vậy?” Lục Dung Nhan ngơ ngác, mất hứng cay mày. “Đang nói chuyện bình thường mà, tự dưng nổi đóa lên vậy?”
Lục Ngạn Diễm im lặng, mím môi đi nhanh về phía trước.
Nhìn dáng đi của hắn, Lục Dung Nhan cảm thấy hắn giống như thật sự tức giận.
Cái quái gì vậy? Vừa rồi mình có làm gì đâu mà hắn lên cơn chứ!!! Đàn ông đàn ang làm gì mà tự dưng tâm lý quái quái như chị em tới tháng vậy?
Sau cùng cô vẫn đuổi theo, túm lấy tay áo hắn: “nào, sao vậy? Đang êm đẹp tự dưng bốc hỏa là sao?”
“Anh không bốc hỏa!” Lục Ngạn Diễm không chịu thừa nhận.
“Còn nói là không, anh nhìn lại chân mày anh kìa, dựng thẳng lên rồi kìa.”
Vừa nói, cô vừa diễn lại biểu tình của hắn. Đôi chân mày xinh xắn cau lại vô cùng đáng yêu.
Lục Ngạn Diễm không khỏi hòa hoãn hơn, “Ngu ngốc!”
“... Xàm! Đang an đang lành tự dưng nói người ta thế hả?! Vậy anh nói đi, tự dưng bực bội cái gì?”
Luc Ngạn Diễm đưa tay nhéo lỗ tai bé xinh hồng hồng đang lạnh cóng của cô, lực tay rất nhẹ nhàng, “Sang năm ngoan ngoãn về lại thành phố C đi! Việc ở lại đây, anh nói cho em biết, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
“Anh tức giận vì việc này?” Lục Dung Nhan cẩn trọng, “Ừ! Em thừa nhận, em là một bác sỹ phi thường ưu tú, nhưng với danh hào của ba anh thì tìm bác sỹ giỏi cỡ em đâu có khó?! Cho nên anh cũng không cần phải… uhm uhmmm…”
Lục Dung Nhan không thể nói xong, chỉ trong giây lát, cô cảm thấy đôi môi đông cứng của mình như mềm nhũn. Đôi môi của Lục Ngạn Diễm đã che kín miệng nhỏ của cô, nụ hôn đã đầy say đắm.
Lục Dung Nhan vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn.
Bừng tỉnh, cô sợ tới mức đưa tay đẩy hắn ra, ai ngờ hắn lại như đã đoán trước được việc cô tính làm, một tay bắt lấy tay cô, một tay ôm chặt eo bé, mà túi giấy quần áo chẳng biết đã bị hắn ném trên đống tuyết từ lúc nào, quần áo rơi ra ngoài cũng chẳng bận tâm.
“Lục…… Lục Ngạn Diễm, anh làm gì vậy?”
Lục Dung Nhan hoàn toàn phản ứng không kịp.
Lục Ngạn Diễm ôm sát eo bé xinh của cô khiến thân thể mềm mại của cô tựa sát vào ngực mình, dù mặc áo bông dày nhưng cả hai vẫn có thể tinh tường cảm giác được độ ấm của đối phương.
“Đúng là, muốn tìm được một bác sỹ như em là vô cùng đơn giản, nhưng muốn tìm một người vợ như em…”
Mày kiếm hắn nhếch lên, hắn hắng giọng, giọng hắn trở nên khàn khàn, “Em nói anh phải đi đâu tìm đây?”
“……” Lời này là có ý tứ gì??
Trong giây lát, Lục Dung Nhan tinh tường nhận ra tim mình đập hụt vài nhịp.
Sao hắn đột nhiên nói mấy lời này với mình? Hắn có biết những lời này sẽ khiến cô suy nghĩ nhiều không? Thậm chí khiến cô hiểu lầm…
“Em… em không hiểu ý anh là sao?”
“Nói không hiểu, thì… làm…!”
Lời vừa dứt, đôi môi ẩm ướt của hắn lại lần nữa phong kín đôi môi đỏ của cô, lưỡi hắn đã len vào miệng cô, tùy ý công thành đoạt đất, chiếm lĩnh thành trì chỉ thuộc về hắn
Mới đầu, Lục Dung Nhan còn thử phản kháng, nhưng dần dần dường như mọi sức lực trong cơ thể cô đã bị hắn hút hết, sau cùng, cô chỉ có thể mềm nhũn dựa vào ngực hắn, tùy ý để hắn hôn…
Tùy ý hắn, ở trong miệng cô, càng làm càng muốn nhiều hơn! Cũng may, thời tiết hôm nay tuyết lớn nên ít người đi lại ngoài đường, nên cũng không ai thấy bọn họ khanh khanh ta ta.
Nếu có người thấy chắc Lục Dung Nhan cô sẽ xấu hổ chết mất. Thị trấn này vốn nhỏ, việc cô hôn môi trên đường bị thấy thì chắc không tới buổi chiều thì cả trấn cũng đã tỏ tường.
____
Đến khi cô về tới nhà, mặt vẫn đỏ bừng. Bà Lục còn tưởng cô bị lạnh trên đường: “Lạnh tới mức đỏ hết cả mặt rồi, mau vào nhà, đừng để bị cảm lạnh!”
Bị mẹ nói vậy khiến mặt cô càng đỏ bừng hơn nữa, má vừa đỏ vừa nóng rực.
Làm gì mà bị đông lạnh chứ! Rõ ràng là bị ai kia hun đốt cho đỏ mà!
“Mẹ, nhìn mẹ vậy thật đáng yêu nha! Nhìn chẳng giống bị đông lạnh chút nào, y như là… đang thẹn thùng á!” Tiểu gia hỏa một lời nói lộ thiên cơ!
Lục Dung Nhan tức khắc thẹn đến mức muốn chui xuống đất, lại lo lắng bị mẹ nhìn ra, cũng không dám quay đầu lại nhìn Lục Ngạn Diễm đang đi vào nhà, chỉ vội vàng tìm cớ vào phòng, “Con đi cởi bớt áo, bên ngoài thì lạnh cóng mà trong nhà thì nóng quá! Mẹ, mẹ để máy sưởi nhiệt cao quá sao ấy?!”
“A? Độ ấm quá cao?” bà Lục nghi hoặc: “Chắc do con mới ở ngoài về đó! Ngạn Diễm, con có cảm thấy nhiệt độ cao quá không?”
Lục Ngạn Diễm cười cười, “Mẹ, thật sự rất nóng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook