Niệm Niệm Hôn Tình
-
Chương 846: Chọn quần áo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngạn Diễm vì không có quần áo để thay nên ăn sáng xong Lục Dung Nhan liền cùng Lục Ngạn Diễm ra cửa.
Ra cửa làm gì?
Đương nhiên là lên trấn trên mua quần áo cho ai kia rồi! Đây là yêu cầu mà bà Lục nói ra, lúc Dung Nhan nghe được thực sự kinh ngạc: “Mẹ, mẹ cho là người ta sẽ mặc quần áo giá rẻ ở trấn mình à?”
Bản thân cô đôi khi còn ngại vì quần áo kiểu dáng lỗi thời ở đây, huống chi là người đàn ông này!
“Tại sao không mặc?” Lục Ngạn Diễm hỏi lại Lục Dung Nhan, vẻ mặt bình tĩnh, đáp lời bà Lục: “Mẹ, con không có kén chọn đâu.”
“……” Kết quả là, Lục Dung Nhan liền lãnh phần đưa Lục Ngạn Diễm ra cửa.
Vừa ra tới cửa gió lạnh như dao cắt vào da thịt, gió khiến da mặt cả hai đều đau rát. Lục Dung Nhan theo bản năng cúi thấp đầu, làu nhàu: “Gì mà lạnh thế chứ!”
Lục Ngạn Diễm tháo khăn quàng cổ đang đeo mà quấn lên cho cô.
“Làm gì?” Lục Dung Nhan nghi hoặc nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm chỉ quấn khăn che hết khuôn mặt cô, chỉ chừa lại đôi mắt long lanh kinh ngạc.
“Không phải em bảo lạnh sao? Quấn lại vậy đỡ lạnh chưa?”
Xác thật như thế, quấn lại như vậy đúng lá ấm áp hơn rất nhiều, gió táp vào cũng không đến mặt nên không đau.
“... anh đưa khăn quàng cho em rồi, anh không lạnh sao?”
“Lạnh chứ!”
Lục Ngạn Diễm túm lấy bàn tay của Lục Dung Nhan, “Cho nên, em đưa tay đây sưởi ấm cho tay anh đi!”
“…”
Hiện tại gia hỏa này đang làm gì?
Sao cô có cảm giác như hắn đang trêu chọc cô chứ?! Ảo giác à?
Vì cái gì nàng có loại cảm giác, gia hỏa này giờ phút này như là ở liêu nàng dường như?
“... Ơ!” Cô có chút xấu hổ buồn bực trừng mắt hắn, “Nữ nhân có thể tùy tùy tiện tiện cùng nam nhân nắm tay sao? Anh có thể nào đừng.... Này, Lục Ngạn Diễm, anh cái người này sao lại bá đạo như vậy!!”
Lục Dung Nhan nói chưa xong, tay đã bị nam nhân trước mặt mạnh mẽ kéo qua nắm chặt trong tay, “Em trở nên dông dài như vậy từ bao giờ thế?”
“Chẳng lẽ anh nắm tay con gái toàn kiểu lưu manh thế à?”
Lục Ngạn Diễm dường như nghe thấy cái gì rất vui, quay đầu lại nhìn cô, bên môi treo nụ cười phảng phất.
“Anh cười cái gì hả?” Lục Dung Nhan ra vẻ tức giận trừng mắt với hắn.
“Cười em không biết xấu hổ.”
“……” Hai người bọn họ rốt cuộc ai không biết xấu hổ??
“Ai nắm tay em chứ, chỉ đơn thuần là muốn em giúp anh sưởi ấm tay thôi mà, ai biết em tưởng tượng nhiều thế, có đúng là không biết xấu hổ sao?”
Lục Ngạn Diễm nói, còn cố ý khiêu khích nắm Lục Dung Nhan tay lắc lắc.
“Đệt!” Lục Dung Nhan tức giận đến mức nói lời thô tục, muốn rút tay ra khỏi tay hắn, “Được tiện nghi còn khoe mẽ! Buông tay người ta ra!”
“NO! Lạnh lắm.”
“…Anh!!!” Lục Dung Nhan tính tách tay ra khỏi tay hắn nhưng cô nào phải đối thủ của hắn chứ.
Lục Ngạn Diễm lo lắng cô thật sự tức giận nên vươn tay kéo cô ôm vào lòng, “Được rồi, là anh trêu em! Anh thừa nhận, là anh muốn nắm tay em, được chưa?”
“Anh làm gì muốn nắm tay em? Không nắm!”
Lục Dung Nhan vội rút hai tay nhét vào túi áo khoác, cả người giãy dụa trong lòng hắn: “Mau buông em ra! Đừng có ôm, bị người ta nhìn thấy…”
Vòng tay ôm của Lục Ngạn Diễm lỏng ra, lại vòng tay đem bàn tay cô nhét vào túi áo khoác của mình, nắm chặt bàn tay ấm áp bé nhỏ của cô.
“Ơ…”
“Như vậy thật ấm áp!”
“……”
Lục Dung Nhan cảm thấy mình hẳn là không nên do dự bỏ qua cho hắn, nhưng không biết sao, cuối cùng rốt cuộc là không có rút tay ra.
Vì cái gì?
Thôi, coi như hắn nhường khăn quàng cho mình, mình sưởi tay cho hắn vậy.
Hai người cứ thế nắm tay lên đường đi mua quần áo nam.
Còn chưa vào cửa hàng, Lục Ngạn Diễm đã không khỏi nhíu nhíu mày. Đại khái, phân khúc hàng ‘giá rẻ’ trước mắt này có chút vượt quá tưởng tượng của hắn rồi!
Lục Dung Nhan đương nhiên nhận ra cảm xúc của hắn, cô vội nhỏ giọng nói: “Ban nãy là anh đồng ý với mẹ đi mua, cho nên, bất kể thế nào, anh phải mua vài bộ về!”
Nói xong, Lục Ngạn Diễm đã bị cô lôi kéo vào trong tiệm.
“Dì Tinh, con dắt người tới mua quần áo!”
Thị trấn nhỏ mọi người qua lại với nhau nhiều, vài chục năm ai cũng biết nhau.
“A, Tiểu Nhan à? Ngoài trời lạnh vậy mà còn tới đây ủng hộ dì Tinh sao?! Nhanh vào nào, ngoài lạnh cóng ấy! Ồ, đây là … chồng con hả?”
“……”
Lão công?! Ha ha, chồng trước!
Lục Dung Nhan định nói thế, nhưng cuối cùng, cô chỉ gãi gãi đầu, xấu hổ cười.
Chuyện cô ly hôn ngoài cha mẹ ra thì trong trấn nhỏ này chưa có ai khác biết, nếu truyền đi…
Thôi thôi!! Không nói cũng thế! Chồng thì chồng đi! Dù sao trước kia cũng xác thật là chồng cô.
“Chào dì Tinh.” Lục Ngạn Diễm lễ phép chào hỏi.
“Wow, chào con! Ai da, đúng là tuấn tú lịch sự a! Con nhìn xem thử có cái gì thích không?”
Dì Tinh nhìn chằm chằm Lục Ngạn Diễm đôi mắt tỏa sáng. Cũng đúng thôi, thị trấn nhỏ này chẳng mấy khi có được một đàn ông trẻ tuổi soái khí như vậy, chẳng những đẹp trai mà khí chất cũng ngời ngời, chẳng phải là khiến người ta chói lòa hai mắt sao?!
“Lựa cho anh đi!”
Lục Ngạn Diễm dùng khuỷu tay chạm chạm Lục Dung Nhan.
“Em lựa?” Lục Dung Nhan có chút khó xử, “anh sẽ thích sao?”
Hỏi xong, cảm thấy tự mình hỏi câu vô nghĩa.
Hắn đường đường Lục đại thiếu gia, vốn dĩ coi thường quần áo giá rẻ ở trấn của mình! Còn thích á! Hắn không ghét đã thắp nhang cảm tạ trời đất rồi.
“Được rồi, em hiểu.”
Cô đã hiểu, muốn chọn được thứ hắn thích thì đại khái hôm nay cũng không có nổi một món.
“Em chọn thay anh, nhưng anh phải nghe lời em, em thấy ok thì mua luôn, chịu không?”
“…” Lục Ngạn Diễm bất mãn cau chặt mày.
“Không được? Không được thì thôi.”
“…Em lựa đi.”
Lục Dung Nhan vừa lòng cười cười, quay đầu nói với bà chủ: “Dì Tinh, bọn con không lựa kiểu dáng, chỉ xem chất liệu thôi, được không nào? Cho con vải cotton đi.”
“Cotton có chứ, để dì lấy cho con xem.” Dì Tinh xoay người, lấy quần áo xuống.
“Con xem đi, vải cotton, thoải mái lắm.”
“Dạ, để con chọn.”
Lục Dung Nhan dùng ngón tay tinh tế lên bề mặt từng món, cuối cùng lựa ra hai chiếc áo thun chất liệu không tồi, “dì Tinh, cho con hai món này, gói lại giúp con nhé.”
“Không cần mặc vào thử xem sao?”
“Không cần!”
Lục Dung Nhan biết kích cỡ của Lục Ngạn Diễm, chỉ cần kích cỡ thích hợp, thì kiểu nào mặc lên người hắn cũng đẹp cả!
Có người phải dựa vào quần áo, nhưng lại có người ngược lại, cho dù là quần áo giá rẻ mặc lên người cũng mang lại cảm giác đang mặc đồ xa xỉ!!!
Mà Lục Ngạn Diễm chính là loại người này!
Lục Ngạn Diễm vì không có quần áo để thay nên ăn sáng xong Lục Dung Nhan liền cùng Lục Ngạn Diễm ra cửa.
Ra cửa làm gì?
Đương nhiên là lên trấn trên mua quần áo cho ai kia rồi! Đây là yêu cầu mà bà Lục nói ra, lúc Dung Nhan nghe được thực sự kinh ngạc: “Mẹ, mẹ cho là người ta sẽ mặc quần áo giá rẻ ở trấn mình à?”
Bản thân cô đôi khi còn ngại vì quần áo kiểu dáng lỗi thời ở đây, huống chi là người đàn ông này!
“Tại sao không mặc?” Lục Ngạn Diễm hỏi lại Lục Dung Nhan, vẻ mặt bình tĩnh, đáp lời bà Lục: “Mẹ, con không có kén chọn đâu.”
“……” Kết quả là, Lục Dung Nhan liền lãnh phần đưa Lục Ngạn Diễm ra cửa.
Vừa ra tới cửa gió lạnh như dao cắt vào da thịt, gió khiến da mặt cả hai đều đau rát. Lục Dung Nhan theo bản năng cúi thấp đầu, làu nhàu: “Gì mà lạnh thế chứ!”
Lục Ngạn Diễm tháo khăn quàng cổ đang đeo mà quấn lên cho cô.
“Làm gì?” Lục Dung Nhan nghi hoặc nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm chỉ quấn khăn che hết khuôn mặt cô, chỉ chừa lại đôi mắt long lanh kinh ngạc.
“Không phải em bảo lạnh sao? Quấn lại vậy đỡ lạnh chưa?”
Xác thật như thế, quấn lại như vậy đúng lá ấm áp hơn rất nhiều, gió táp vào cũng không đến mặt nên không đau.
“... anh đưa khăn quàng cho em rồi, anh không lạnh sao?”
“Lạnh chứ!”
Lục Ngạn Diễm túm lấy bàn tay của Lục Dung Nhan, “Cho nên, em đưa tay đây sưởi ấm cho tay anh đi!”
“…”
Hiện tại gia hỏa này đang làm gì?
Sao cô có cảm giác như hắn đang trêu chọc cô chứ?! Ảo giác à?
Vì cái gì nàng có loại cảm giác, gia hỏa này giờ phút này như là ở liêu nàng dường như?
“... Ơ!” Cô có chút xấu hổ buồn bực trừng mắt hắn, “Nữ nhân có thể tùy tùy tiện tiện cùng nam nhân nắm tay sao? Anh có thể nào đừng.... Này, Lục Ngạn Diễm, anh cái người này sao lại bá đạo như vậy!!”
Lục Dung Nhan nói chưa xong, tay đã bị nam nhân trước mặt mạnh mẽ kéo qua nắm chặt trong tay, “Em trở nên dông dài như vậy từ bao giờ thế?”
“Chẳng lẽ anh nắm tay con gái toàn kiểu lưu manh thế à?”
Lục Ngạn Diễm dường như nghe thấy cái gì rất vui, quay đầu lại nhìn cô, bên môi treo nụ cười phảng phất.
“Anh cười cái gì hả?” Lục Dung Nhan ra vẻ tức giận trừng mắt với hắn.
“Cười em không biết xấu hổ.”
“……” Hai người bọn họ rốt cuộc ai không biết xấu hổ??
“Ai nắm tay em chứ, chỉ đơn thuần là muốn em giúp anh sưởi ấm tay thôi mà, ai biết em tưởng tượng nhiều thế, có đúng là không biết xấu hổ sao?”
Lục Ngạn Diễm nói, còn cố ý khiêu khích nắm Lục Dung Nhan tay lắc lắc.
“Đệt!” Lục Dung Nhan tức giận đến mức nói lời thô tục, muốn rút tay ra khỏi tay hắn, “Được tiện nghi còn khoe mẽ! Buông tay người ta ra!”
“NO! Lạnh lắm.”
“…Anh!!!” Lục Dung Nhan tính tách tay ra khỏi tay hắn nhưng cô nào phải đối thủ của hắn chứ.
Lục Ngạn Diễm lo lắng cô thật sự tức giận nên vươn tay kéo cô ôm vào lòng, “Được rồi, là anh trêu em! Anh thừa nhận, là anh muốn nắm tay em, được chưa?”
“Anh làm gì muốn nắm tay em? Không nắm!”
Lục Dung Nhan vội rút hai tay nhét vào túi áo khoác, cả người giãy dụa trong lòng hắn: “Mau buông em ra! Đừng có ôm, bị người ta nhìn thấy…”
Vòng tay ôm của Lục Ngạn Diễm lỏng ra, lại vòng tay đem bàn tay cô nhét vào túi áo khoác của mình, nắm chặt bàn tay ấm áp bé nhỏ của cô.
“Ơ…”
“Như vậy thật ấm áp!”
“……”
Lục Dung Nhan cảm thấy mình hẳn là không nên do dự bỏ qua cho hắn, nhưng không biết sao, cuối cùng rốt cuộc là không có rút tay ra.
Vì cái gì?
Thôi, coi như hắn nhường khăn quàng cho mình, mình sưởi tay cho hắn vậy.
Hai người cứ thế nắm tay lên đường đi mua quần áo nam.
Còn chưa vào cửa hàng, Lục Ngạn Diễm đã không khỏi nhíu nhíu mày. Đại khái, phân khúc hàng ‘giá rẻ’ trước mắt này có chút vượt quá tưởng tượng của hắn rồi!
Lục Dung Nhan đương nhiên nhận ra cảm xúc của hắn, cô vội nhỏ giọng nói: “Ban nãy là anh đồng ý với mẹ đi mua, cho nên, bất kể thế nào, anh phải mua vài bộ về!”
Nói xong, Lục Ngạn Diễm đã bị cô lôi kéo vào trong tiệm.
“Dì Tinh, con dắt người tới mua quần áo!”
Thị trấn nhỏ mọi người qua lại với nhau nhiều, vài chục năm ai cũng biết nhau.
“A, Tiểu Nhan à? Ngoài trời lạnh vậy mà còn tới đây ủng hộ dì Tinh sao?! Nhanh vào nào, ngoài lạnh cóng ấy! Ồ, đây là … chồng con hả?”
“……”
Lão công?! Ha ha, chồng trước!
Lục Dung Nhan định nói thế, nhưng cuối cùng, cô chỉ gãi gãi đầu, xấu hổ cười.
Chuyện cô ly hôn ngoài cha mẹ ra thì trong trấn nhỏ này chưa có ai khác biết, nếu truyền đi…
Thôi thôi!! Không nói cũng thế! Chồng thì chồng đi! Dù sao trước kia cũng xác thật là chồng cô.
“Chào dì Tinh.” Lục Ngạn Diễm lễ phép chào hỏi.
“Wow, chào con! Ai da, đúng là tuấn tú lịch sự a! Con nhìn xem thử có cái gì thích không?”
Dì Tinh nhìn chằm chằm Lục Ngạn Diễm đôi mắt tỏa sáng. Cũng đúng thôi, thị trấn nhỏ này chẳng mấy khi có được một đàn ông trẻ tuổi soái khí như vậy, chẳng những đẹp trai mà khí chất cũng ngời ngời, chẳng phải là khiến người ta chói lòa hai mắt sao?!
“Lựa cho anh đi!”
Lục Ngạn Diễm dùng khuỷu tay chạm chạm Lục Dung Nhan.
“Em lựa?” Lục Dung Nhan có chút khó xử, “anh sẽ thích sao?”
Hỏi xong, cảm thấy tự mình hỏi câu vô nghĩa.
Hắn đường đường Lục đại thiếu gia, vốn dĩ coi thường quần áo giá rẻ ở trấn của mình! Còn thích á! Hắn không ghét đã thắp nhang cảm tạ trời đất rồi.
“Được rồi, em hiểu.”
Cô đã hiểu, muốn chọn được thứ hắn thích thì đại khái hôm nay cũng không có nổi một món.
“Em chọn thay anh, nhưng anh phải nghe lời em, em thấy ok thì mua luôn, chịu không?”
“…” Lục Ngạn Diễm bất mãn cau chặt mày.
“Không được? Không được thì thôi.”
“…Em lựa đi.”
Lục Dung Nhan vừa lòng cười cười, quay đầu nói với bà chủ: “Dì Tinh, bọn con không lựa kiểu dáng, chỉ xem chất liệu thôi, được không nào? Cho con vải cotton đi.”
“Cotton có chứ, để dì lấy cho con xem.” Dì Tinh xoay người, lấy quần áo xuống.
“Con xem đi, vải cotton, thoải mái lắm.”
“Dạ, để con chọn.”
Lục Dung Nhan dùng ngón tay tinh tế lên bề mặt từng món, cuối cùng lựa ra hai chiếc áo thun chất liệu không tồi, “dì Tinh, cho con hai món này, gói lại giúp con nhé.”
“Không cần mặc vào thử xem sao?”
“Không cần!”
Lục Dung Nhan biết kích cỡ của Lục Ngạn Diễm, chỉ cần kích cỡ thích hợp, thì kiểu nào mặc lên người hắn cũng đẹp cả!
Có người phải dựa vào quần áo, nhưng lại có người ngược lại, cho dù là quần áo giá rẻ mặc lên người cũng mang lại cảm giác đang mặc đồ xa xỉ!!!
Mà Lục Ngạn Diễm chính là loại người này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook