Niệm Niệm Hôn Tình
-
Chương 845: Giống như vẫn yêu nhau
“Ba, khăn quàng cổ xong rồi nè, đây nè ba…”
Tiểu gia hỏa nhảy ra khỏi lòng Lục Ngạn Diễm bắt đầu ngồi xổm trước tủ quần áo lục tung, “Ba cái ngắn này là của con, còn cái to này là của ba.”
Tiểu gia hỏa lấy từ tủ quần áo ra hai cái khăn quàng một lớn một nhỏ.
Cả hai đều do Lục Dung Nhan đan suốt một ngày, không biết do đan khăn quàng dễ hay do cô học nhanh, dù sao hai cái khăn quàng cô đan một ngày là xong. Tuy có đôi chỗ không như ý, vài chỗ thiếu kim, nhưng cũng không thể tránh khỏi mà.
Kỳ thật căn bản cô cũng không nghĩ tới đưa ra, lúc đó chỉ muốn tập đan thôi. Nhưng không nghĩ tới con trai lại đi hiến vật quý đem khăn quàng cổ này đưa ra, Lục Dung Nhan lập tức xấu hổ.
Lục Ngạn Diễm nhận lấy khăn quàng cổ từ trong tay con trai, nhìn thoáng qua, hỏi Lục Dung Nhan, “Cho anh?”
“... em… hôm qua em tập đan thôi, nếu không thích thì không cần đâu, hơn nữa, đan cũng không ra sao, còn thiếu kim vài chỗ, thôi, đưa đây cho em!”
Lục Dung Nhan nói, liền duỗi tay muốn lấy khăn quàng trong tay Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm vội tránh đi, giấu ra phía sau, “Ai nói bỏ?”
Lục Dung Nhan sửng sốt.
Lục Ngạn Diễm cầm khăn quàng so sánh với của con trai, Lục Dung Nhan bừng tỉnh đại ngộ.
À, có lẽ hắn muốn quàng cùng con trai mà!
Cũng đúng! Lúc này con trai đang trông mong nhìn thấy hai người bọn họ cùng quàng mà! Hắn là ba, đương nhiên không muốn con trai thất vọng.
Nghĩ về Lục Ngạn Diễm như vậy, cũng không biết sao, Lục Dung Nhan lại cảm thấy có chút mất mát, thậm chí có chút giận dỗi?
Nếu không phải có con trai ở đây, không chừng hắn thật sự sẽ từ chối cái khăn quàng này.
Lục Dung Nhan còn đang suy nghĩ, liền thấy Lục Ngạn Diễm đưa khăn quàng tới trước mặt.
“Cái gì?” Lục Dung Nhan ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
“Giúp anh quàng khăn”
“A?” Màn diễn này cũng không cần thiết diễn đến như vậy chứ?
“A cái gì? Trước giờ anh có đeo đâu mà biết quàng thế nào? Mau lên nào!”
Lục Ngạn Diễm thúc giục nàng.
Tiểu gia hỏa phá lệ hưng phấn, một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Mụ mụ, ngươi mau giúp ba ba mang lên!”
“……” Lục Dung Nhan có chút quẫn bách.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn tiếp nhận khăn quàng cổ trong tay hắn, “anh cúi thấp xuống nào…”
Lục Ngạn Diễm nghe vậy, thoáng gật đầu, tới gần cô.
Lục Dung Nhan không biết hắn rốt cuộc có phải cố ý hay không, hơi thở ướt nóng của hắn lập tức phả vào mặt cô, khiến tim cô đập mạnh, ngửa đầu về phía sau một chút.
Bên đôi môi gợi cảm của Lục Ngạn Diễm thoáng gợi một tia cười nhẹ, nhẹ giọng hỏi cô một câu: “Sợ cái gì?”
“…… Em đâu có!”
Lục Dung Nhan trên mặt vẫn không khỏi đỏ một vòng.
Cô đứng thẳng thân mình, giả vờ ho khan một tiếng, “Anh đừng chơi xấu.”
“Oan uổng mà!” Lục Ngạn Diễm kêu oan, “Là tự em suy nghĩ nhiều.”
“……” Lục Dung Nhan bực, tiếc là không thể đá hai chân hắn.
Cô quàng đại chiếc khăn lên cổ hắn rồi quay đi.
Lục Ngạn Diễm không hài lòng, soi gương tự mình điều chỉnh một chút! Rõ ràng quàng còn đẹp hơn cô, vậy mà nói là không biết!?
…………………………………………………………………………
Lúc ăn sáng, bà Lục vừa cho cháu ăn vừa hỏi Lục Ngạn Diễm, “Ngạn Diễm, hôm qua tới lúc nào? Sao ba mẹ không biết tí gì? ”
“Dạ lúc trời rạng sáng!! Quá muộn, nên nói Dung Nhan đừng làm phiền ba mẹ.”
Lục Ngạn Diễm lễ phép đáp lại. Bà Lục nghe vậy thì mắng con gái một câu: “Con cũng thật là không hiểu chuyện.”
Lục Dung Nhan mặt đầy ủy khuất, tức giận lườm Lục Ngạn Diễm.
“Mẹ, chuyện này cũng không thể trách Dung Nhan không hiểu chuyện, cô ấy là lo lắng cho ba mẹ nên không dám đánh thức đó, ban ngày ba mẹ trông con cho bọn con đã vất vả rồi, tối còn không để ba mẹ ngủ ngon, cái đó mới đúng là không hiểu chuyện!”
“… Cái này cũng không sai”
Lục Dung Nhan nhỏ giọng nói thầm một câu, trong lòng lúc này mới cảm thấy thoáng thoải mái chút.
“Đúng rồi, tối qua tuyết lớn vậy, con tới cách nào vậy?” Ông Lục hỏi Lục Ngạn Diễm.
“Con lái xe từ sân bay tới ạ.”
“Lái xe tới?”
Ông Lục tựa hồ nghĩ đến cái gì, “Chiếc xe việt dã bên kia cầu là của con sao?”
“Dạ, vâng! Tối qua bị tuyết chắn đường nên con ngừng xe ở đó luôn.”
“Xem tình huống trước mắt này, xe con tạm thời là không ra được!” Ông Lục tiếp tục nói: “Vừa mới sáng sớm, tin tức đưa tin khu này còn có băng nữa, đừng nói cầu trong trấn mà đường cao tốc cũng ngưng lưu thông từ tối qua. Cũng hơn mười mấy giờ! Con mấy ngày này có việc gì quan trọng không? Nếu có chỉ sợ cũng không vội được đâu!”
“Không thể nào? Bên ngoài ngập tuyết ạ??” Lục Dung Nhan kinh ngạc.
“Không tin thì con tự đi xem đi! Xe Ngạn Diễm lúc này có nguyên một tầng băng, muốn đi còn phải chờ băng tan đó, nhưng trước mắt không phải là một việc dễ dàng đâu!”
Lục Dung Nhan nhìn về phía Lục Ngạn Diễm, hỏi một câu: “Abg có chuyện quan trọng không?”
Lục Ngạn Diễm nói: “Thăm con, có tính là chuyện quan trọng không?”
“…Không phải anh nói là có việc sao?”
“Việc xong rồi.”
“…Uhm!”
Ý ngoài lời, chính là có khả năng hắn ở lại vài ngày.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Ngạn Diễm dừng trên mặt cô “nếu em để ý việc anh ở lại, thì anh về vậy! Đường sẽ thông thôi!”
“Về cái gì! Em có nói gì đâu? Ở ngoài băng tuyết, về cái gì mà về! Đi đường có chuyện thì sao? Em ăn nói sao với mẹ anh?” Lục Dung Nhan có chút cáu.
Lục Ngạn Diễm cười.
Bà Lục cũng vội nói: “Ừ! Băng tuyết thế này lái xe không an toàn, đừng đi! Trước ở lại vài ngày đi! Chờ băng tan lại nói.”
“Dạ, cảm ơn mẹ.”
Lục Ngạn Diễm vội không chút khách khí nói lời cảm tạ.
Nhìn Lục Dung Nhan cười.
“Cười cái gì mà cười a! Tới thăm con cũng không biết lựa lúc, ngay lúc như này mà đi thăm con…”
Lục Ngạn Diễm múc muỗng cháo đầy thâm ý đáp lại nói: “Anh xem ra thời gian này chọn cũng khá tốt.”
“……” Ông bà Lục lặng lẽ nhìn nhau, lại nhìn đôi vợ chồng đã chia tay.
Nhìn sao cũng không thấy hai người này đã chia tay, chà, hấp dẫn đây! Chẳng những không giống, mà lại giống như cặp đôi đang yêu nhau!
Tiểu gia hỏa nhảy ra khỏi lòng Lục Ngạn Diễm bắt đầu ngồi xổm trước tủ quần áo lục tung, “Ba cái ngắn này là của con, còn cái to này là của ba.”
Tiểu gia hỏa lấy từ tủ quần áo ra hai cái khăn quàng một lớn một nhỏ.
Cả hai đều do Lục Dung Nhan đan suốt một ngày, không biết do đan khăn quàng dễ hay do cô học nhanh, dù sao hai cái khăn quàng cô đan một ngày là xong. Tuy có đôi chỗ không như ý, vài chỗ thiếu kim, nhưng cũng không thể tránh khỏi mà.
Kỳ thật căn bản cô cũng không nghĩ tới đưa ra, lúc đó chỉ muốn tập đan thôi. Nhưng không nghĩ tới con trai lại đi hiến vật quý đem khăn quàng cổ này đưa ra, Lục Dung Nhan lập tức xấu hổ.
Lục Ngạn Diễm nhận lấy khăn quàng cổ từ trong tay con trai, nhìn thoáng qua, hỏi Lục Dung Nhan, “Cho anh?”
“... em… hôm qua em tập đan thôi, nếu không thích thì không cần đâu, hơn nữa, đan cũng không ra sao, còn thiếu kim vài chỗ, thôi, đưa đây cho em!”
Lục Dung Nhan nói, liền duỗi tay muốn lấy khăn quàng trong tay Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm vội tránh đi, giấu ra phía sau, “Ai nói bỏ?”
Lục Dung Nhan sửng sốt.
Lục Ngạn Diễm cầm khăn quàng so sánh với của con trai, Lục Dung Nhan bừng tỉnh đại ngộ.
À, có lẽ hắn muốn quàng cùng con trai mà!
Cũng đúng! Lúc này con trai đang trông mong nhìn thấy hai người bọn họ cùng quàng mà! Hắn là ba, đương nhiên không muốn con trai thất vọng.
Nghĩ về Lục Ngạn Diễm như vậy, cũng không biết sao, Lục Dung Nhan lại cảm thấy có chút mất mát, thậm chí có chút giận dỗi?
Nếu không phải có con trai ở đây, không chừng hắn thật sự sẽ từ chối cái khăn quàng này.
Lục Dung Nhan còn đang suy nghĩ, liền thấy Lục Ngạn Diễm đưa khăn quàng tới trước mặt.
“Cái gì?” Lục Dung Nhan ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
“Giúp anh quàng khăn”
“A?” Màn diễn này cũng không cần thiết diễn đến như vậy chứ?
“A cái gì? Trước giờ anh có đeo đâu mà biết quàng thế nào? Mau lên nào!”
Lục Ngạn Diễm thúc giục nàng.
Tiểu gia hỏa phá lệ hưng phấn, một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Mụ mụ, ngươi mau giúp ba ba mang lên!”
“……” Lục Dung Nhan có chút quẫn bách.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn tiếp nhận khăn quàng cổ trong tay hắn, “anh cúi thấp xuống nào…”
Lục Ngạn Diễm nghe vậy, thoáng gật đầu, tới gần cô.
Lục Dung Nhan không biết hắn rốt cuộc có phải cố ý hay không, hơi thở ướt nóng của hắn lập tức phả vào mặt cô, khiến tim cô đập mạnh, ngửa đầu về phía sau một chút.
Bên đôi môi gợi cảm của Lục Ngạn Diễm thoáng gợi một tia cười nhẹ, nhẹ giọng hỏi cô một câu: “Sợ cái gì?”
“…… Em đâu có!”
Lục Dung Nhan trên mặt vẫn không khỏi đỏ một vòng.
Cô đứng thẳng thân mình, giả vờ ho khan một tiếng, “Anh đừng chơi xấu.”
“Oan uổng mà!” Lục Ngạn Diễm kêu oan, “Là tự em suy nghĩ nhiều.”
“……” Lục Dung Nhan bực, tiếc là không thể đá hai chân hắn.
Cô quàng đại chiếc khăn lên cổ hắn rồi quay đi.
Lục Ngạn Diễm không hài lòng, soi gương tự mình điều chỉnh một chút! Rõ ràng quàng còn đẹp hơn cô, vậy mà nói là không biết!?
…………………………………………………………………………
Lúc ăn sáng, bà Lục vừa cho cháu ăn vừa hỏi Lục Ngạn Diễm, “Ngạn Diễm, hôm qua tới lúc nào? Sao ba mẹ không biết tí gì? ”
“Dạ lúc trời rạng sáng!! Quá muộn, nên nói Dung Nhan đừng làm phiền ba mẹ.”
Lục Ngạn Diễm lễ phép đáp lại. Bà Lục nghe vậy thì mắng con gái một câu: “Con cũng thật là không hiểu chuyện.”
Lục Dung Nhan mặt đầy ủy khuất, tức giận lườm Lục Ngạn Diễm.
“Mẹ, chuyện này cũng không thể trách Dung Nhan không hiểu chuyện, cô ấy là lo lắng cho ba mẹ nên không dám đánh thức đó, ban ngày ba mẹ trông con cho bọn con đã vất vả rồi, tối còn không để ba mẹ ngủ ngon, cái đó mới đúng là không hiểu chuyện!”
“… Cái này cũng không sai”
Lục Dung Nhan nhỏ giọng nói thầm một câu, trong lòng lúc này mới cảm thấy thoáng thoải mái chút.
“Đúng rồi, tối qua tuyết lớn vậy, con tới cách nào vậy?” Ông Lục hỏi Lục Ngạn Diễm.
“Con lái xe từ sân bay tới ạ.”
“Lái xe tới?”
Ông Lục tựa hồ nghĩ đến cái gì, “Chiếc xe việt dã bên kia cầu là của con sao?”
“Dạ, vâng! Tối qua bị tuyết chắn đường nên con ngừng xe ở đó luôn.”
“Xem tình huống trước mắt này, xe con tạm thời là không ra được!” Ông Lục tiếp tục nói: “Vừa mới sáng sớm, tin tức đưa tin khu này còn có băng nữa, đừng nói cầu trong trấn mà đường cao tốc cũng ngưng lưu thông từ tối qua. Cũng hơn mười mấy giờ! Con mấy ngày này có việc gì quan trọng không? Nếu có chỉ sợ cũng không vội được đâu!”
“Không thể nào? Bên ngoài ngập tuyết ạ??” Lục Dung Nhan kinh ngạc.
“Không tin thì con tự đi xem đi! Xe Ngạn Diễm lúc này có nguyên một tầng băng, muốn đi còn phải chờ băng tan đó, nhưng trước mắt không phải là một việc dễ dàng đâu!”
Lục Dung Nhan nhìn về phía Lục Ngạn Diễm, hỏi một câu: “Abg có chuyện quan trọng không?”
Lục Ngạn Diễm nói: “Thăm con, có tính là chuyện quan trọng không?”
“…Không phải anh nói là có việc sao?”
“Việc xong rồi.”
“…Uhm!”
Ý ngoài lời, chính là có khả năng hắn ở lại vài ngày.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Ngạn Diễm dừng trên mặt cô “nếu em để ý việc anh ở lại, thì anh về vậy! Đường sẽ thông thôi!”
“Về cái gì! Em có nói gì đâu? Ở ngoài băng tuyết, về cái gì mà về! Đi đường có chuyện thì sao? Em ăn nói sao với mẹ anh?” Lục Dung Nhan có chút cáu.
Lục Ngạn Diễm cười.
Bà Lục cũng vội nói: “Ừ! Băng tuyết thế này lái xe không an toàn, đừng đi! Trước ở lại vài ngày đi! Chờ băng tan lại nói.”
“Dạ, cảm ơn mẹ.”
Lục Ngạn Diễm vội không chút khách khí nói lời cảm tạ.
Nhìn Lục Dung Nhan cười.
“Cười cái gì mà cười a! Tới thăm con cũng không biết lựa lúc, ngay lúc như này mà đi thăm con…”
Lục Ngạn Diễm múc muỗng cháo đầy thâm ý đáp lại nói: “Anh xem ra thời gian này chọn cũng khá tốt.”
“……” Ông bà Lục lặng lẽ nhìn nhau, lại nhìn đôi vợ chồng đã chia tay.
Nhìn sao cũng không thấy hai người này đã chia tay, chà, hấp dẫn đây! Chẳng những không giống, mà lại giống như cặp đôi đang yêu nhau!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook