Những Ngày Đợi Nắng
-
Chương 26
Winner đã lường trước Đăng sẽ tấn công mình, nhưng không nghĩ lại bị tấn công bằng một nụ hôn vũ bão thế này. Anh đẩy cô ép sát vào tường, điên cuồng hôn lên bờ môi bạc màu, vòng ôm như một bẻ gãy eo thon. Chiếc lưỡi cứ thế luẩn quất lấn lướt, miên man cuốn lấy lưỡi cô. Nụ hôn triền miên dây dưa làm đầu óc Winner có chút mụ mị. Cho đến khi môi cô đau nhức và đỏ mọng ướt át, nụ hôn của Đăng mới dịu dàng trở lại, mơn trớn bên ngoài môi mềm. Đăng có vẻ không muốn rời đi, nhưng lại không thể cứ mãi như thế này. Cuối cùng anh cũng chịu dừng lại, đứng thẳng người kéo trọn cơ thể cô giấu vào lồng ngực. Cô đã mập hơn, trông khỏe khoắn hơn trước rất nhiều, nhưng khi ôm trong lòng vẫn cảm thấy rất nhỏ bé. Mái đầu chỉ gục đến ngực Đăng càng làm anh cảm thấy muốn bao bọc.
Winner từ đầu đến cuối ngây ngốc không hiểu gì, chỉ biết im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh. Liệu có phải Đăng đang mộng du, hay là một trạng thái mất tỉnh táo do say? Tại sao anh lại ôm hôn cô da diết đến thế?
“Tạ ơn Chúa vì em vẫn còn sống.” - Giọng Đăng khàn đặc. Giờ phút này, anh chỉ muốn ôm trọn cô trong lòng. Cứ ôm như thế này, cả khi đứng hay ngồi, cả khi thức hay ngủ.
“Tìm được em để tống vào tù khiến anh vui đến thế sao?” - Giọng Winner rất lạnh, gương mặt mờ nhạt không rõ cảm xúc, đôi mắt không thấy đáy trống rỗng.
Cả người Đăng đông cứng. Thấy cô còn sống đã làm mọi cảm xúc trong anh nổ tung, hoàn toàn quên mất trước đó hai người xảy ra chuyện gì.
Buông Winner ra, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt đã lâu không được thấy. Cô cũng đờ đẫn nhìn anh, ánh mắt trống rỗng tăm tối.
Đăng không nói, kéo tay Winner đến ngồi xuống giường, bản thân quỳ xuống trước mặt, vòng tay ôm chân cô, hai bàn tay nắm chặt hai tay Winner như sợ buông ra sẽ lập tức vụt mất.
“Anh sai rồi. Anh xin lỗi! Hãy tha thứ cho anh!”
Đáp lại sự khẩn khoản ấy là ánh mắt ngây ngốc của Winner. Cô đã quá sợ hãi để hy vọng một điều gì đó. Với mọi thứ, cô sẽ nghe trọn vẹn câu chuyện, tuyệt đối không để bản thân vừa nghe vừa suy đoán nữa.
“Đã tìm ra hung thủ thật sự giết ba anh rồi.” - Đăng gục đầu vào tay Winner, giọng nói khàn đặc.
Có một gánh nặng vừa được trút xuống thế nhưng Winner vẫn không để mình quá vui mừng. Những điều tốt đẹp đâu có dễ đến với cô như thế.
“Vậy tìm em về đây làm gì?” - Vẫn giữ thái độ dè chừng, Winner rút tay ra khỏi bàn tay Đăng.
“Tại vì... anh nhớ em!” - Đăng da diết.
“Để làm gì? Đã chọn kế thừa sự nghiệp và về Sài Gòn rồi mà?” - Giọng Winner lạnh tanh. Đối với người đã bỏ rơi cô một lần, phải rất ngu ngốc mới để người ta có cơ hội làm điều đó thêm một lần nữa.
“Anh...” - Đăng định giải thích cho cô hiểu, là vì lo cho cô nên anh mới phải rời xa như thế. Bản thân anh cũng đâu có vui vẻ gì. Nhưng cuối cùng, anh nghĩ có một chuyện quan trọng hơn cần làm trước.
Cầm tay Winner, Đăng kiên quyết kéo ra ngoài, đi về căn phòng nơi mọi người trong nhà đang bị giữ ở đó.
Nhìn thấy Winner bước vào, cả Nhi và Kim đều tái mặt như thấy ma, vội núp sau người Vương. Bạch Hồ trước sau không biểu cảm. Ánh mắt bà Thủy thì long lanh mừng rỡ.
“Là cháu thật hả Win?” - Bà Thủy lập tức chạy đến, tay sờ nắn gương mặt Winner. Là người bằng xương bằng thịt, hơn nữa còn hồng hào và mập ra rất nhiều, mái tóc búi cao trông vô cùng năng động.
“Vâng!” - Winner cười hiền, che giấu sự chua chát trong đáy mắt. Cô sống hay chết, hình như với người ấy không hề quan trọng.
Kiên nhẫn đợi cho Winner và bà Thủy trò chuyện xong, Đăng rành rọt lên tiếng: “Cách đây ba tháng, ba tôi đã bị giết.”
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều đồng loạt hướng mắt về phía anh.
Nhận được sự chú ý, Đăng tiếp lời: “Kẻ độc ác ấy đã đổ tội cho Winner. Nhưng hiện tại tôi đã có đầy đủ bằng chứng phạm tội của hung thủ thật sự.” - Nhìn về phía Vương, Đăng nhếch môi cười.
“Nhi! Kim! Hai người muốn tự đầu thú hay tôi giúp một tay?” - Ánh mắt Đăng như quỷ hút máu, phóng qua vai Vương, xoáy sâu về phía Kim và Nhi.
Tất cả mọi người trong phòng lập tức chiếu mắt về hướng đó mà nhìn trân trối, ngay cả Bạch Hồ cũng không thể giữ được thái độ bình tĩnh thường ngày.
Nhi và Kim không hẹn cùng lùi lại vài bước, máu trên mặt rất nhanh rút không còn giọt nào.
“Không phải con đúng không Nhi?” - Bà Thủy mềm nhũn người, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía đứa con gái nuôi. Không thể nào! Con bà trông hiền lành thuần khiết đến thế, làm sao có thể là kẻ giết người.
Bà mẹ thứ hai trong phòng, tức Bạch Hồ có vẻ đã lấy lại vẻ bình tĩnh, đôi mắt xoáy sâu như đang toan tính điều gì. Đương nhiên một con cáo như bà sẽ không gặn hỏi để con mình thừa nhận phạm tội. Nếu thật sự Kim có dính dáng đến vụ đó, việc cần làm duy nhất là giúp con bé thoát tội.
“Chiếc nhẫn tình chị em các người tặng cho Winner được làm từ một hợp chất sulfua antimo có tên là Stibnite. Trông nó khá giống bạc. Stibnite có thể khiến thức ăn bị độc ở mức độ nguy hiểm nhất. Mục đích thật sự của các người là giết Winner. Nhưng cuối cùng ba tôi lại không may mất mạng do tiếp xúc với tay Winner đeo nhẫn. Hai kẻ độc ác các người dù không cố tình giết ba tôi nhưng cũng không thể thoát tội đâu.” - Đăng nghiến răng.
“Có đúng vậy không Nhi? Kim?” - Vương giờ mới lên tiếng, quay đầu trân trối nhìn vợ và em gái.
“Không có! Là nói dối!” - Nhi vội vàng phủ nhận.
“Tất cả chứng cứ đều đã được thu thập đầy đủ. Từ chiếc nhẫn, Ngọc đã tìm ra người thợ làm nó, và từ ông ta đã lấy được địa chỉ người đặt. Còn có phác họa chân dung. Đừng chối cãi vô ích! Các người cần phải bị trừng trị. Sao lại có thể giết người không gớm tay như thế? Lại còn ra tay với Ngọc.” - Giọng Đăng cay đắng, đôi mắt lạnh có thể bức chết người.
“Ngọc? Anh ấy làm sao?” - Kim nghe thấy lập tức hỏi.
“Chẳng phải đã bị các người giết rồi sao?” - Giọng Đăng căm phẫn lẩn khuất vẻ khinh miệt.
“Không thể nào!” - Kim bắt đầu trở nên hoảng loạn: “Hôm anh ấy đến khuyên em đầu thú còn rất khỏe mạnh mà.”
“Xác Ngọc... đã được tìm thấy. Sẽ sớm có kết quả thôi. Đừng có giả vờ không biết nữa.” - Có vẻ như Đăng đã rất mệt mỏi khi phải tiếp chuyện với Kim. Sao có thể giả tạo như thế?
“Ngọc... anh ấy... anh ấy mất rồi sao?” - Kim bất giác bật khóc, ánh mắt u ám vụng về chuyển qua nhìn Nhi: “Là chị đúng không? Chị đã ra tay đúng không?” - Kim gào lên trong căm phẫn, lao về phía Nhi, vung tay muốn đánh người.
Nhưng trước khi kịp làm điều đó, cô đã bị Nhi đẩy ra, loạng choạng lùi lại phía sau.
Cả người Kim run rẩy quỳ sụp xuống sàn, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Đến khi không còn có thể kìm nén, con bé gào khóc trong mất mát. Đối với Ngọc, Kim rất yêu, yêu rất nhiều. Làm sao Kim chấp nhận được rằng người mình yêu thương không còn trên thế gian này? Mà cái chết của anh là do con bé gián tiếp gây ra. Ngày hôm đó khi anh đến khuyên nhủ đầu thú, Kim đã mang toàn bộ sự việc kể lại cho Nhi. Con bé đâu nghĩ trên đời lại có người độc ác như thế. Con bé đâu nghĩ Nhi sẽ ra tay với Ngọc dù biết đó là người nó yêu.
“Tại sao vậy? Sao lại muốn giết tôi?” - Winner đã thinh lặng đến mức trở nên vô hình giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói khô khốc không đọc ra cảm xúc bên trong.
Đáp lại Winner chỉ có tiếng khóc đau đớn của Kim. Con bé gào khóc như đứa trẻ bị bỏ rơi, hai tay vò đầu rối tung...
Em sai rồi! Em nhận... tội! Em sai rồi!” - Trong làn nước mắt, Kim thổn thức.
Con bé vừa dứt lời, một âm thanh chát chúa vang lên, mọi người sững sờ nhìn Nhi vừa cúi người tát Kim.
“Tại sao em lại làm điều ngu ngốc ấy?” - Tiếng Nhi gằn lên đầy giận dữ.
“Đừng diễn nữa! Chẳng phải từ đầu đến cuối đều do chị bày trò sao? Chị bày cho tôi thuê người đến tiệc sinh nhật đánh Winner, làm nhẫn bằng đá cực độc tặng Winner, phá hỏng phanh xe để Winner gặp tai nạn. Tất cả chẳng phải chị nghĩ ra sao?” - Cái tát của Nhi rất mạnh, thế nhưng Kim không những không òa khóc mà đột nhiên trở nên tỉnh táo lạ thường.
Bàn tay Nhi vô thức siết lại, muốn cho Kim thêm vài bạt tai. Tại sao lại ngu ngốc như vậy? Thừa nhận trước mặt mọi người thì làm sao chạy tội được nữa? Giờ thì hay rồi! Cả cô cũng không thể thoát được nữa.
“Là thật hả Nhi?” - Tiếng Vương rất lạ, dường như vừa mất mát một điều gì đó to lớn.
“Em...” - Nhi lắp bắp, tay níu lấy cánh tay Vương.
“Tại sao vậy em?” - Hai mắt Vương đỏ hoe. Tại sao vợ anh lại là người độc ác như vậy? Cô rất thuần khiết và mỏng manh mà. Chính vì vậy, anh yêu cô nhiều biết nhường nào. Nhưng sao giờ đây cô khác hoàn toàn? Là lòng người thay đổi hay anh chưa bao giờ thấy được con người thật của cô?
“Là vì em muốn giúp Kim. Đáng ra gia tài phải thuộc về Kim. Con bé mới là con ruột mà.” - Nhi cúi đầu, hai tay vặn vẹo nắm lấy nhau.
“Đủ rồi đấy bà chị!” - Kim phá lên cười như điên dại, sau đó nhìn Vương, còn tay chỉ vào Nhi: “Chị ta chủ động tìm đến em, nói sẽ giúp em đòi lại mọi thứ nhưng với điều kiện chia cho chị ta một nửa gia tài.” - Nếu phải xuống địa ngục, Kim nhất định phải kéo theo cả con quỷ dữ này. Kẻ giết Ngọc, cô nhất định sẽ tự tay mình hủy diệt.
“Thôi đủ rồi! Pháp luật sẽ định đoạt các người.” - Đăng buông một câu kết thúc tranh cãi, nắm lấy tay Winner định kéo ra ngoài. Nhưng cả người cô mềm nhũn, anh vừa kéo đã lập tức khụy xuống, ánh mắt vô hồn cứ thế chăm chăm nhìn xuống sàn nhà.
“Anh Đăng! Có một ông nói là ba của Nhi đến tìm.” - Từ bên ngoài, một người đi vào, chính thức đánh vỡ bầu không khí căng thẳng.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa với nhiều sắc thái khác nhau. Winner dù đang ngây ngốc vẫn có chút ngạc nhiên. Cô đến nhà bà Thủy đòi nợ vài lần nhưng chưa từng gặp người đàn ông ấy. Lúc cho vay nợ Bạch Hồ đang đi du lịch, Winner lười biếng nên để một đàn em làm việc với ông ta. Rốt cuộc con quỷ sống ấy diện mạo như thế nào mà khiến nét mặt của Nhi và bà Thủy lúc này đồng loạt kinh hãi?
“Để ông ta vào.” - Ông ta là cơn ác mộng của Nhi, Đăng từ lâu đã nghe về điều này. Đến rất đúng lúc! Cũng nên trị đứa con gái độc ác này một chút.
Đăng một mặt nghĩ, một mặt đỡ lấy Winner đang đứng không vững. Khi giữ được thăng bằng cho cô cũng là lúc người đàn ông kia vào đến nơi.
Bước qua ngưỡng cửa, ông ta lập tức lao đến hung hãn nắm tóc Nhi mà tát thật mạnh và quát: “Mẹ con mày dám trốn tao đi hả?”
Mọi người còn đang bàng hoàng về sự việc ban nãy, khi hoàn hồn lại Nhi đã bị đánh nằm xoài dưới sàn, bụng bị đạp mạnh mấy cái. Cả người đau đớn và loạng choạng, nước mắt Nhi vô thức lăn dài. Cô lấy Vương là để được thoát khỏi căn nhà đó, cô muốn có được quyền lực và gia tài cũng là vì muốn bảo vệ mình khỏi ông ta. Nhưng lúc này mọi thứ đều sụp đổ. Người đàn ông ấy vẫn ở đây, vẫn hành hạ cô.
Vương lao vào đẩy ba Nhi ra, giận dữ giáng một cú đấm khiến ông ta ngã xuống sàn. Bà Thủy vội vã chạy đến đỡ lấy con gái mình. Phần Bạch Hồ, bà đột nhiên chạy đến ôm lấy Kim, giấu con bé vào lòng.
“Ino?” - Người đàn ông bị đấm xây xẩm mặt mày vẫn kịp nhìn thấy Bạch Hồ. Đây chẳng phải chính là... người vợ trước của ông sao?
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc luôn ám ảnh mình bao năm tháng, Winner kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt người đàn ông cũng đang nhìn mình.
“Haibara?” - Dù đã qua nhiều năm, Winner cũng đã lớn lên, khuôn mặt ít nhiều thay đổi, thế nhưng những đường nét cũ vẫn ẩn hiện nơi gương mặt. Làm sao ông có thể không nhận ra con gái mình.
Bị gọi tên, Winner sợ hãi lùi lại, trốn thật sâu trong lòng Đăng, bàn tay siết chặt phần áo trước ngực anh, toàn thân bất giác run rẩy.
“Em sao vậy Winner? Ông ta là ai?” - Cảm nhận được sự bất thường, Đăng lo lắng hỏi.
“Ba... ba em...” - Winner lắp bắp, toàn thân run rẩy kịch liệt hơn. Khoảng không sợ hãi trùm lên người cô lạnh ngắt. Cái địa ngục tuổi thơ, nơi ông ta là con quỷ giày vò, vĩnh viễn là điều ám ảnh cô đến chết.
Đăng im lặng, mang một bụng nghi vấn nuốt vào trong, ôm chặt hơn Winner đang hoảng loạn. Tình trạng của cô lúc này không sẵn sàng để trả lời bất cứ câu hỏi nào.
Trong cuộc hội ngộ bất ngờ, bà Thủy bất chợt hét lên: “Nhi! Con sao thế này?”
Mọi người lập tức dồn ánh mắt về phía ấy, bắt gặp Nhi toàn thân co giật, máu chảy ướt hai chân, tràn ra sàn nhà.
Vương vội vã lấy lại bình tĩnh, gấp gáp gọi cho cứu thương. Nhi sắp sinh rồi, lại liên tục bị kích động và bị đánh mạnh, tình trạng đang rất nguy hiểm.
Mọi người trong nhà đều chợt dấy lên một cảm giác bất an. Không phải là lo lắng hay sợ hãi. Nó là một loại như dự cảm chẳng lành. Dường như giác quan thứ sáu của tất cả đều đánh hơi được mùi tang tóc.
Bầu trời khi ấy đỏ rực, kịch liệt nhấn chìm mặt đất trong sắc đỏ hoang vu.
Đỏ như máu của Winner từng chảy.
Đỏ như máu của Nhi lúc ấy.
Đỏ như chiếc còi xe cứu thương từng hồi từng hồi kinh hãi vang lên, dội vào tai từng người như âm thanh gọi hồn.
Winner từ đầu đến cuối ngây ngốc không hiểu gì, chỉ biết im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh. Liệu có phải Đăng đang mộng du, hay là một trạng thái mất tỉnh táo do say? Tại sao anh lại ôm hôn cô da diết đến thế?
“Tạ ơn Chúa vì em vẫn còn sống.” - Giọng Đăng khàn đặc. Giờ phút này, anh chỉ muốn ôm trọn cô trong lòng. Cứ ôm như thế này, cả khi đứng hay ngồi, cả khi thức hay ngủ.
“Tìm được em để tống vào tù khiến anh vui đến thế sao?” - Giọng Winner rất lạnh, gương mặt mờ nhạt không rõ cảm xúc, đôi mắt không thấy đáy trống rỗng.
Cả người Đăng đông cứng. Thấy cô còn sống đã làm mọi cảm xúc trong anh nổ tung, hoàn toàn quên mất trước đó hai người xảy ra chuyện gì.
Buông Winner ra, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt đã lâu không được thấy. Cô cũng đờ đẫn nhìn anh, ánh mắt trống rỗng tăm tối.
Đăng không nói, kéo tay Winner đến ngồi xuống giường, bản thân quỳ xuống trước mặt, vòng tay ôm chân cô, hai bàn tay nắm chặt hai tay Winner như sợ buông ra sẽ lập tức vụt mất.
“Anh sai rồi. Anh xin lỗi! Hãy tha thứ cho anh!”
Đáp lại sự khẩn khoản ấy là ánh mắt ngây ngốc của Winner. Cô đã quá sợ hãi để hy vọng một điều gì đó. Với mọi thứ, cô sẽ nghe trọn vẹn câu chuyện, tuyệt đối không để bản thân vừa nghe vừa suy đoán nữa.
“Đã tìm ra hung thủ thật sự giết ba anh rồi.” - Đăng gục đầu vào tay Winner, giọng nói khàn đặc.
Có một gánh nặng vừa được trút xuống thế nhưng Winner vẫn không để mình quá vui mừng. Những điều tốt đẹp đâu có dễ đến với cô như thế.
“Vậy tìm em về đây làm gì?” - Vẫn giữ thái độ dè chừng, Winner rút tay ra khỏi bàn tay Đăng.
“Tại vì... anh nhớ em!” - Đăng da diết.
“Để làm gì? Đã chọn kế thừa sự nghiệp và về Sài Gòn rồi mà?” - Giọng Winner lạnh tanh. Đối với người đã bỏ rơi cô một lần, phải rất ngu ngốc mới để người ta có cơ hội làm điều đó thêm một lần nữa.
“Anh...” - Đăng định giải thích cho cô hiểu, là vì lo cho cô nên anh mới phải rời xa như thế. Bản thân anh cũng đâu có vui vẻ gì. Nhưng cuối cùng, anh nghĩ có một chuyện quan trọng hơn cần làm trước.
Cầm tay Winner, Đăng kiên quyết kéo ra ngoài, đi về căn phòng nơi mọi người trong nhà đang bị giữ ở đó.
Nhìn thấy Winner bước vào, cả Nhi và Kim đều tái mặt như thấy ma, vội núp sau người Vương. Bạch Hồ trước sau không biểu cảm. Ánh mắt bà Thủy thì long lanh mừng rỡ.
“Là cháu thật hả Win?” - Bà Thủy lập tức chạy đến, tay sờ nắn gương mặt Winner. Là người bằng xương bằng thịt, hơn nữa còn hồng hào và mập ra rất nhiều, mái tóc búi cao trông vô cùng năng động.
“Vâng!” - Winner cười hiền, che giấu sự chua chát trong đáy mắt. Cô sống hay chết, hình như với người ấy không hề quan trọng.
Kiên nhẫn đợi cho Winner và bà Thủy trò chuyện xong, Đăng rành rọt lên tiếng: “Cách đây ba tháng, ba tôi đã bị giết.”
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều đồng loạt hướng mắt về phía anh.
Nhận được sự chú ý, Đăng tiếp lời: “Kẻ độc ác ấy đã đổ tội cho Winner. Nhưng hiện tại tôi đã có đầy đủ bằng chứng phạm tội của hung thủ thật sự.” - Nhìn về phía Vương, Đăng nhếch môi cười.
“Nhi! Kim! Hai người muốn tự đầu thú hay tôi giúp một tay?” - Ánh mắt Đăng như quỷ hút máu, phóng qua vai Vương, xoáy sâu về phía Kim và Nhi.
Tất cả mọi người trong phòng lập tức chiếu mắt về hướng đó mà nhìn trân trối, ngay cả Bạch Hồ cũng không thể giữ được thái độ bình tĩnh thường ngày.
Nhi và Kim không hẹn cùng lùi lại vài bước, máu trên mặt rất nhanh rút không còn giọt nào.
“Không phải con đúng không Nhi?” - Bà Thủy mềm nhũn người, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía đứa con gái nuôi. Không thể nào! Con bà trông hiền lành thuần khiết đến thế, làm sao có thể là kẻ giết người.
Bà mẹ thứ hai trong phòng, tức Bạch Hồ có vẻ đã lấy lại vẻ bình tĩnh, đôi mắt xoáy sâu như đang toan tính điều gì. Đương nhiên một con cáo như bà sẽ không gặn hỏi để con mình thừa nhận phạm tội. Nếu thật sự Kim có dính dáng đến vụ đó, việc cần làm duy nhất là giúp con bé thoát tội.
“Chiếc nhẫn tình chị em các người tặng cho Winner được làm từ một hợp chất sulfua antimo có tên là Stibnite. Trông nó khá giống bạc. Stibnite có thể khiến thức ăn bị độc ở mức độ nguy hiểm nhất. Mục đích thật sự của các người là giết Winner. Nhưng cuối cùng ba tôi lại không may mất mạng do tiếp xúc với tay Winner đeo nhẫn. Hai kẻ độc ác các người dù không cố tình giết ba tôi nhưng cũng không thể thoát tội đâu.” - Đăng nghiến răng.
“Có đúng vậy không Nhi? Kim?” - Vương giờ mới lên tiếng, quay đầu trân trối nhìn vợ và em gái.
“Không có! Là nói dối!” - Nhi vội vàng phủ nhận.
“Tất cả chứng cứ đều đã được thu thập đầy đủ. Từ chiếc nhẫn, Ngọc đã tìm ra người thợ làm nó, và từ ông ta đã lấy được địa chỉ người đặt. Còn có phác họa chân dung. Đừng chối cãi vô ích! Các người cần phải bị trừng trị. Sao lại có thể giết người không gớm tay như thế? Lại còn ra tay với Ngọc.” - Giọng Đăng cay đắng, đôi mắt lạnh có thể bức chết người.
“Ngọc? Anh ấy làm sao?” - Kim nghe thấy lập tức hỏi.
“Chẳng phải đã bị các người giết rồi sao?” - Giọng Đăng căm phẫn lẩn khuất vẻ khinh miệt.
“Không thể nào!” - Kim bắt đầu trở nên hoảng loạn: “Hôm anh ấy đến khuyên em đầu thú còn rất khỏe mạnh mà.”
“Xác Ngọc... đã được tìm thấy. Sẽ sớm có kết quả thôi. Đừng có giả vờ không biết nữa.” - Có vẻ như Đăng đã rất mệt mỏi khi phải tiếp chuyện với Kim. Sao có thể giả tạo như thế?
“Ngọc... anh ấy... anh ấy mất rồi sao?” - Kim bất giác bật khóc, ánh mắt u ám vụng về chuyển qua nhìn Nhi: “Là chị đúng không? Chị đã ra tay đúng không?” - Kim gào lên trong căm phẫn, lao về phía Nhi, vung tay muốn đánh người.
Nhưng trước khi kịp làm điều đó, cô đã bị Nhi đẩy ra, loạng choạng lùi lại phía sau.
Cả người Kim run rẩy quỳ sụp xuống sàn, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Đến khi không còn có thể kìm nén, con bé gào khóc trong mất mát. Đối với Ngọc, Kim rất yêu, yêu rất nhiều. Làm sao Kim chấp nhận được rằng người mình yêu thương không còn trên thế gian này? Mà cái chết của anh là do con bé gián tiếp gây ra. Ngày hôm đó khi anh đến khuyên nhủ đầu thú, Kim đã mang toàn bộ sự việc kể lại cho Nhi. Con bé đâu nghĩ trên đời lại có người độc ác như thế. Con bé đâu nghĩ Nhi sẽ ra tay với Ngọc dù biết đó là người nó yêu.
“Tại sao vậy? Sao lại muốn giết tôi?” - Winner đã thinh lặng đến mức trở nên vô hình giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói khô khốc không đọc ra cảm xúc bên trong.
Đáp lại Winner chỉ có tiếng khóc đau đớn của Kim. Con bé gào khóc như đứa trẻ bị bỏ rơi, hai tay vò đầu rối tung...
Em sai rồi! Em nhận... tội! Em sai rồi!” - Trong làn nước mắt, Kim thổn thức.
Con bé vừa dứt lời, một âm thanh chát chúa vang lên, mọi người sững sờ nhìn Nhi vừa cúi người tát Kim.
“Tại sao em lại làm điều ngu ngốc ấy?” - Tiếng Nhi gằn lên đầy giận dữ.
“Đừng diễn nữa! Chẳng phải từ đầu đến cuối đều do chị bày trò sao? Chị bày cho tôi thuê người đến tiệc sinh nhật đánh Winner, làm nhẫn bằng đá cực độc tặng Winner, phá hỏng phanh xe để Winner gặp tai nạn. Tất cả chẳng phải chị nghĩ ra sao?” - Cái tát của Nhi rất mạnh, thế nhưng Kim không những không òa khóc mà đột nhiên trở nên tỉnh táo lạ thường.
Bàn tay Nhi vô thức siết lại, muốn cho Kim thêm vài bạt tai. Tại sao lại ngu ngốc như vậy? Thừa nhận trước mặt mọi người thì làm sao chạy tội được nữa? Giờ thì hay rồi! Cả cô cũng không thể thoát được nữa.
“Là thật hả Nhi?” - Tiếng Vương rất lạ, dường như vừa mất mát một điều gì đó to lớn.
“Em...” - Nhi lắp bắp, tay níu lấy cánh tay Vương.
“Tại sao vậy em?” - Hai mắt Vương đỏ hoe. Tại sao vợ anh lại là người độc ác như vậy? Cô rất thuần khiết và mỏng manh mà. Chính vì vậy, anh yêu cô nhiều biết nhường nào. Nhưng sao giờ đây cô khác hoàn toàn? Là lòng người thay đổi hay anh chưa bao giờ thấy được con người thật của cô?
“Là vì em muốn giúp Kim. Đáng ra gia tài phải thuộc về Kim. Con bé mới là con ruột mà.” - Nhi cúi đầu, hai tay vặn vẹo nắm lấy nhau.
“Đủ rồi đấy bà chị!” - Kim phá lên cười như điên dại, sau đó nhìn Vương, còn tay chỉ vào Nhi: “Chị ta chủ động tìm đến em, nói sẽ giúp em đòi lại mọi thứ nhưng với điều kiện chia cho chị ta một nửa gia tài.” - Nếu phải xuống địa ngục, Kim nhất định phải kéo theo cả con quỷ dữ này. Kẻ giết Ngọc, cô nhất định sẽ tự tay mình hủy diệt.
“Thôi đủ rồi! Pháp luật sẽ định đoạt các người.” - Đăng buông một câu kết thúc tranh cãi, nắm lấy tay Winner định kéo ra ngoài. Nhưng cả người cô mềm nhũn, anh vừa kéo đã lập tức khụy xuống, ánh mắt vô hồn cứ thế chăm chăm nhìn xuống sàn nhà.
“Anh Đăng! Có một ông nói là ba của Nhi đến tìm.” - Từ bên ngoài, một người đi vào, chính thức đánh vỡ bầu không khí căng thẳng.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa với nhiều sắc thái khác nhau. Winner dù đang ngây ngốc vẫn có chút ngạc nhiên. Cô đến nhà bà Thủy đòi nợ vài lần nhưng chưa từng gặp người đàn ông ấy. Lúc cho vay nợ Bạch Hồ đang đi du lịch, Winner lười biếng nên để một đàn em làm việc với ông ta. Rốt cuộc con quỷ sống ấy diện mạo như thế nào mà khiến nét mặt của Nhi và bà Thủy lúc này đồng loạt kinh hãi?
“Để ông ta vào.” - Ông ta là cơn ác mộng của Nhi, Đăng từ lâu đã nghe về điều này. Đến rất đúng lúc! Cũng nên trị đứa con gái độc ác này một chút.
Đăng một mặt nghĩ, một mặt đỡ lấy Winner đang đứng không vững. Khi giữ được thăng bằng cho cô cũng là lúc người đàn ông kia vào đến nơi.
Bước qua ngưỡng cửa, ông ta lập tức lao đến hung hãn nắm tóc Nhi mà tát thật mạnh và quát: “Mẹ con mày dám trốn tao đi hả?”
Mọi người còn đang bàng hoàng về sự việc ban nãy, khi hoàn hồn lại Nhi đã bị đánh nằm xoài dưới sàn, bụng bị đạp mạnh mấy cái. Cả người đau đớn và loạng choạng, nước mắt Nhi vô thức lăn dài. Cô lấy Vương là để được thoát khỏi căn nhà đó, cô muốn có được quyền lực và gia tài cũng là vì muốn bảo vệ mình khỏi ông ta. Nhưng lúc này mọi thứ đều sụp đổ. Người đàn ông ấy vẫn ở đây, vẫn hành hạ cô.
Vương lao vào đẩy ba Nhi ra, giận dữ giáng một cú đấm khiến ông ta ngã xuống sàn. Bà Thủy vội vã chạy đến đỡ lấy con gái mình. Phần Bạch Hồ, bà đột nhiên chạy đến ôm lấy Kim, giấu con bé vào lòng.
“Ino?” - Người đàn ông bị đấm xây xẩm mặt mày vẫn kịp nhìn thấy Bạch Hồ. Đây chẳng phải chính là... người vợ trước của ông sao?
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc luôn ám ảnh mình bao năm tháng, Winner kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt người đàn ông cũng đang nhìn mình.
“Haibara?” - Dù đã qua nhiều năm, Winner cũng đã lớn lên, khuôn mặt ít nhiều thay đổi, thế nhưng những đường nét cũ vẫn ẩn hiện nơi gương mặt. Làm sao ông có thể không nhận ra con gái mình.
Bị gọi tên, Winner sợ hãi lùi lại, trốn thật sâu trong lòng Đăng, bàn tay siết chặt phần áo trước ngực anh, toàn thân bất giác run rẩy.
“Em sao vậy Winner? Ông ta là ai?” - Cảm nhận được sự bất thường, Đăng lo lắng hỏi.
“Ba... ba em...” - Winner lắp bắp, toàn thân run rẩy kịch liệt hơn. Khoảng không sợ hãi trùm lên người cô lạnh ngắt. Cái địa ngục tuổi thơ, nơi ông ta là con quỷ giày vò, vĩnh viễn là điều ám ảnh cô đến chết.
Đăng im lặng, mang một bụng nghi vấn nuốt vào trong, ôm chặt hơn Winner đang hoảng loạn. Tình trạng của cô lúc này không sẵn sàng để trả lời bất cứ câu hỏi nào.
Trong cuộc hội ngộ bất ngờ, bà Thủy bất chợt hét lên: “Nhi! Con sao thế này?”
Mọi người lập tức dồn ánh mắt về phía ấy, bắt gặp Nhi toàn thân co giật, máu chảy ướt hai chân, tràn ra sàn nhà.
Vương vội vã lấy lại bình tĩnh, gấp gáp gọi cho cứu thương. Nhi sắp sinh rồi, lại liên tục bị kích động và bị đánh mạnh, tình trạng đang rất nguy hiểm.
Mọi người trong nhà đều chợt dấy lên một cảm giác bất an. Không phải là lo lắng hay sợ hãi. Nó là một loại như dự cảm chẳng lành. Dường như giác quan thứ sáu của tất cả đều đánh hơi được mùi tang tóc.
Bầu trời khi ấy đỏ rực, kịch liệt nhấn chìm mặt đất trong sắc đỏ hoang vu.
Đỏ như máu của Winner từng chảy.
Đỏ như máu của Nhi lúc ấy.
Đỏ như chiếc còi xe cứu thương từng hồi từng hồi kinh hãi vang lên, dội vào tai từng người như âm thanh gọi hồn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook