Như Mộng Hữu Lệnh
-
Chương 39
Dấu răng trong gương đều đặn mà rõ nét, Khương Nhập Vi dí sát vào nhìn, thậm chí cảm thấy sâu thêm chút nữa sẽ chảy máu.
Tay Khương Nhập Vi dựa vào bồn đến cứng đờ, sau đó cô trở lại phòng ăn, ngồi đối diện Đường Xuân Sinh, đờ đẫn nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Xuân Sinh đang húp cháo trả lời bằng một ánh mắt dò hỏi.
"Dấu răng!" Khương Nhập Vi suýt nữa đập bàn.
Đường Xuân Sinh đứng lên, nghiêng người tỉ mỉ cẩn thận nhìn ngắm cằm cô, sau đó oán trách nói: "Cậu còn không biết xấu hổ nói với tôi như thế, đây không phải cậu tự cắn mình sao?"
Khương Nhập Vi vô cùng hoài nghi nhìn nàng: "Cậu thấy tôi tự cắn mình?"
"Còn có thể do ai cắn?" Đường Xuân Sinh ngồi về chỗ, cười nói, "Chẳng lẽ lại là tôi?"
Khương Nhập Vi nhất thời không nói gì. Đầu tiên cô còn thật sự nghi là Đường Xuân Sinh cắn, ai lại cho nàng ngủ cùng chứ.
"Dấu răng lúc trước của tôi có phải cũng là do cậu cắn?" Đường Xuân Sinh giảo hoạt hỏi.
Khương Nhập Vi nắm chặt tay trên bàn.
Đây hình như là bẫy, trực giác cô thấy có nguy hiểm. Nếu như cứ tranh cãi với Đường Xuân Sinh có vẻ cô sẽ rơi xuống vực sâu không ngờ tới, vì vậy cô lựa chọn tự bảo vệ mình.
Phương thức tự bảo vệ mình chính là mặc kệ câu nói kia, Khương Nhập Vi đứng dậy tiếp tục rửa nốt mặt, thẳng đến khi ăn xong vẫn chưa nghĩ nên đi ra ngoài như thế nào.
Cuối cùng Khương Nhập Vi không thể không lấy khăn lụa che kín mặt.
Hôm nay mặt trời tỏa sáng rực rỡ, Khương Nhập Vi kiên trì đi trên đường, cảm giác những ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào mình. Mãi tới khi đến một tiệm thuốc, cô nhanh nhạy chạy vào mua khẩu trang y tế che kín nửa mặt dưới.
Khi vào lớp có người tò mò hỏi sao Khương Nhập Vi mang khẩu trang, cô chỉ có thể ho khụ khụ hai tiếng tỏ vẻ bị cảm nặng.
May là lúc kiểm tra Khương Nhập Vi và Đường Xuân Sinh không ở cùng trường thi, bằng không cô hận không thể lăng trì đối phương vài lần mới thấy khá hơn một chút.
Nhưng rất không may là cô cùng trường thi với Lâm Mạc Trì. Cũng không biết tối hôm qua hai người rốt cuộc đã nói cái gì mà Lâm Mạc Trì nhìn cô với một ánh mắt không thể nói ra lời.
Cái đồ yêu nghiệt chết tiệt kia không thật sự đi nói với người khác là cậu ta thích mình đi? Khương Nhập Vi vừa nghĩ đến đây, cả lưng như bị điện giật tê rần, khó có thể ngồi yên làm bài.
Buổi trưa có rất nhiều người không về nhà ăn cơm, Đường Xuân Sinh cũng kéo Khương Nhập Vi ra căng tin trường. Nghe nói căng tin vừa thay đầu bếp, sức sáng tạo không quá phong phú, phong cách nấu ăn khá giản dị.
Căng tin treo mấy cái TV lớn, trong tiếng TV mọi người vừa ăn vừa so đáp án.
Vừa tháo khẩu trang xuống, Khương Nhập Vi ngay tức khắc cảm thấy vô cùng hối hận. Cô không cẩn thận quên mất, thẳng đến khi ăn cơm mới nghĩ đến lúc ăn phải cởi khẩu trang.
Bạn học ngồi một vòng xung quanh, khó mà ngăn người khác phát hiện dấu răng trên môi.
Đường Xuân Sinh nhất định là cố ý!
Khương Nhập Vi hung hăng đạp người bên cạnh một cước.
Đường Xuân Sinh đau quá liền siết chặt chiếc đũa trong tay, hít sâu một hơi mới quay đầu lại cười nói: "Làm sao vậy, buổi sáng làm bài không tốt à?"
Khương Nhập Vi miễn cưỡng nâng khẩu trang lên che môi, sau đó bưng bát vùi đầu ăn cơm, không để ý tới nàng.
Đường Xuân Sinh lại nói: "Ăn từ từ, mồ hôi ướt đẫm rồi kia, bỏ khẩu trang ra cho đỡ nóng."
Khương Nhập Vi và hết cơm vào miệng, sau đó rút khăn tay lau miệng, gật đầu chào mọi người, đeo khẩu trang nói: "Tôi ăn no rồi, đi trước đây."
Lao ra đến cửa căng tin, Khương Nhập Vi còn có thể nghe được tiếng cười hớn hở của Đường Xuân Sinh phía sau.
Ai biết rằng cô không phải người đầu tiên về lớp, Lâm Mạc Trì một mình ngồi trong phòng học, vừa giở sách vừa ăn cơm.
Bước chân Khương Nhập Vi có chút do dự, Lâm Mạc Trì đã nhìn thấy, không đi vào cảm giác như có chút chột dạ vậy, Khương Nhập Vi liền nhìn không chớp mắt về hướng chỗ của mình tiến đến.
Đi qua chỗ Lâm Mạc Trì, cô nghe được cậu hỏi: "Thật vậy à?"
Giọng rất nhỏ, nhỏ đến nỗi Khương Nhập Vi cho rằng chỉ là cô tự tưởng tượng, nhưng khóe mắt cô quét đến Lâm Mạc Trì, cậu ngừng đũa, tuy rằng ánh mắt không nhìn lại nhưng rõ ràng đang căng thẳng.
"Cái gì?" Khương Nhập Vi dừng bước hỏi.
"Lời của cô ấy đều là thật à?" Lâm Mạc Trì rốt cục ngẩng đầu lên.
Khương Nhập Vi sửng sốt, có dự cảm rất không tốt.
Cô không rõ ngày hôm qua Đường Xuân Sinh rốt cuộc đã nói gì, nhưng có thể đoán là vì lời nói tùy tiện vô ý của cô mà người này bị tổn thương.
Trước vẫn không nhận ra Lâm Mạc Trì thích Đường Xuân Sinh, nếu như không vì ngày đó cô nói về nhân sinh như vậy, Đường Xuân Sinh sẽ không thân thiết với Lâm Mạc Trì. Giờ đây Lâm Mạc Trì vẻ mặt thất hồn lạc phách, như chịu kích động quá lớn. Lúc sáng trước khi thi chỉ thoáng nhìn qua cô còn chưa nhận ra, bây giờ mới thấy có gì đó không ổn.
"Cậu..." Khương Nhập Vi thử hỏi, "Buổi sáng làm bài tốt không?"
Sắc mặt Lâm Mạc Trì tái nhợt, chậm rãi lắc đầu.
"Cậu đừng nghĩ nhiều." Khương Nhập Vi khó khăn nói, "Làm bài thật tốt mới là quan trọng nhất."
Lâm Mạc Trì cười khổ, cúi đầu.
Nói chuyện cùng nam sinh hướng nội như vậy, Khương Nhập Vi thực sự không tự nhiên, liền nâng chân chuẩn bị về chỗ.
Ai biết Lâm Mạc Trì lại đột nhiên nói một câu: "Cậu đừng hại cô ấy."
Khương Nhập Vi có chút mờ mịt.
"Cậu đừng hại cô ấy." Lâm Mạc Trì nhắc lại, sau đó do dự một chút còn bổ sung một câu, "Sẽ tốt cho cả hai."
Bây giờ Khương Nhập Vi có thể khẳng định đồ yêu nghiệt Đường Xuân Sinh kia đã nói cái gì rất nghiêm trọng.
Cô hít một hơi thật sâu, tận lực bình tĩnh nói: "Cậu đừng nghe cậu ấy nói mò, cũng đừng nên gần gũi với cậu ta." Cô thấy Lâm Mạc Trì vẫn có vẻ mặt thống khổ, đột nhiên nghĩ đến Đường Xuân Sinh vẫn luôn bảo nàng phải trở về, liền thật lòng thật dạ khuyên: "Cậu đừng thích cậu ấy, thật sự."
Lâm Mạc Trì đột nhiên bật dậy, có chút phẫn nộ nhìn Khương Nhập Vi.
Khương Nhập Vi hơi lui về phía sau một bước. Lâm Mạc Trì tuy rằng hướng nội, nhưng cũng có vóc dáng cao lớn hơn cô nhiều, lại hơi có chút đáng sợ.
"Tôi nhất định sẽ không buông!" Lâm Mạc Trì kích động thét lên, khuôn mặt méo đi.
Khương Nhập Vi thấy bên ngoài có người, liền thở dài quay về chỗ ngồi.
Một lát sau, Đường Xuân Sinh cùng mấy người bạn học khác xông vào phòng học, nàng như không thấy Lâm Mạc Trì, đi thẳng tới chỗ cô.
Khương Nhập Vi trừng mắt, làm như không thấy nàng đưa ra một cái túi.
"Làm sao vậy?" Đường Xuân Sinh kỳ quái mà hỏi, lắc lắc túi, "Cho này, cậu vừa rồi ăn nhanh như vậy cũng chưa ăn được bao nhiêu, tôi mua bánh mì với sữa, cậu lại ăn chút đi."
Khương Nhập Vi không cần quay đầu cũng có thể cảm thấy có ánh mắt nóng rực bắn đến chỗ mình.
Là đố kị? Thù hận? Lòng Khương Nhập Vi bỗng ngổn ngang.
Cô vô lực tiếp nhận cái túi, oán hận kéo tóc Đường Xuân Sinh: "Cậu thực sự là mười phần yêu nghiệt!"
Đường Xuân Sinh vội vã giải cứu tóc mình, cả giận nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải yêu quái."
"Đại yêu hiện thế, nhất định có đại họa," Khương Nhập Vi đột nhiên nghiêm trang, miệng đầy huyền huyễn, "Cậu không phải yêu quái, nhưng xem ra còn đáng sợ hơn."
Đường Xuân Sinh nhìn không nói, không ngừng giương mắt nhìn cô.
"... Làm sao vậy?" Khương Nhập Vi bị nhìn chằm chằm rất không tự nhiên.
Đường Xuân Sinh lại đột nhiên cười, đưa tay cởi khẩu trang ra: "Ở đây không ai để ý đến cậu, giải phóng cho cái tai đi."
Hình như hơi đau, Khương Nhập Vi sờ sờ tai, cô vừa buông tay đi, Đường Xuân Sinh lại giơ tay thay cô xoa vuốt.
Ánh mắt vừa rồi vẫn không ngừng lại, sắp thiêu cháy Khương Nhập Vi đến nơi rồi, cô chỉ thở dài: "Cậu an ủi con mọt sách kia đi, sáng nay vì cậu mà cậu ta giận đến mức làm bài thi nát bét cả rồi."
"Cậu muốn tôi đi an ủi sao?" Đường Xuân Sinh hỏi.
Khương Nhập Vi rất muốn trợn trắng mắt, bây giờ đang ăn no, cô đành tận lực đè nén kích động: "Đừng hỏi tôi, cậu muốn làm thế nào thì làm."
Đường Xuân Sinh cười, cắm ống hút vào hộp sữa đưa cho cô.
Tuy Đường Xuân Sinh vì cần nhờ vả cô mà luôn đối tốt với cô, nhưng mà tốt đến mức này thực sự có chút khác thường. Khương Nhập Vi vừa cắn ống hút vừa nhìn nàng, đột nhiên tấn công: "Cậu vừa làm chuyện gì ảnh hưởng tới tôi đúng không?"
"Nga, cắn mạnh quá." Đường Xuân Sinh thuận miệng đáp, sau đó vội che miệng.
Khương Nhập Vi đập mạnh hộp sữa lên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Ra là cậu cắn!?"
Đường Xuân Sinh bị chặn lại không trốn được, chỉ có thể lùi sâu vào bàn về phía tường, vừa cười vừa cầu xin tha thứ: "Tôi thật không cố ý để lại dấu vết sâu như vậy."
Khương Nhập Vi tức giận đến run rẩy, mà càng tệ hơn chính là môi cô dường như đột nhiên nóng lên, dấu răng dưới môi vốn dĩ không nhìn gương không cảm thấy được kia bỗng cảm giác rõ ràng đau nhói.
Trong phòng chỉ chốc lát sau có nhiều người hơn, Khương Nhập Vi cảm thấy đây không phải nơi thích hợp để bùng nổ, chỉ có thể mạnh mẽ đè nén cảm giác xấu hổ, hung hăng gặm bánh mì của Đường Xuân Sinh cho.
Cuối cùng, Khương Nhập Vi cảm thấy kết quả kiểm tra ngày hôm nay của cô và Lâm Mạc Trì đều sẽ chịu ảnh hưởng, mà thủ phạm lại có thể vô tâm vô phế như vậy...
Tay Khương Nhập Vi dựa vào bồn đến cứng đờ, sau đó cô trở lại phòng ăn, ngồi đối diện Đường Xuân Sinh, đờ đẫn nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Xuân Sinh đang húp cháo trả lời bằng một ánh mắt dò hỏi.
"Dấu răng!" Khương Nhập Vi suýt nữa đập bàn.
Đường Xuân Sinh đứng lên, nghiêng người tỉ mỉ cẩn thận nhìn ngắm cằm cô, sau đó oán trách nói: "Cậu còn không biết xấu hổ nói với tôi như thế, đây không phải cậu tự cắn mình sao?"
Khương Nhập Vi vô cùng hoài nghi nhìn nàng: "Cậu thấy tôi tự cắn mình?"
"Còn có thể do ai cắn?" Đường Xuân Sinh ngồi về chỗ, cười nói, "Chẳng lẽ lại là tôi?"
Khương Nhập Vi nhất thời không nói gì. Đầu tiên cô còn thật sự nghi là Đường Xuân Sinh cắn, ai lại cho nàng ngủ cùng chứ.
"Dấu răng lúc trước của tôi có phải cũng là do cậu cắn?" Đường Xuân Sinh giảo hoạt hỏi.
Khương Nhập Vi nắm chặt tay trên bàn.
Đây hình như là bẫy, trực giác cô thấy có nguy hiểm. Nếu như cứ tranh cãi với Đường Xuân Sinh có vẻ cô sẽ rơi xuống vực sâu không ngờ tới, vì vậy cô lựa chọn tự bảo vệ mình.
Phương thức tự bảo vệ mình chính là mặc kệ câu nói kia, Khương Nhập Vi đứng dậy tiếp tục rửa nốt mặt, thẳng đến khi ăn xong vẫn chưa nghĩ nên đi ra ngoài như thế nào.
Cuối cùng Khương Nhập Vi không thể không lấy khăn lụa che kín mặt.
Hôm nay mặt trời tỏa sáng rực rỡ, Khương Nhập Vi kiên trì đi trên đường, cảm giác những ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào mình. Mãi tới khi đến một tiệm thuốc, cô nhanh nhạy chạy vào mua khẩu trang y tế che kín nửa mặt dưới.
Khi vào lớp có người tò mò hỏi sao Khương Nhập Vi mang khẩu trang, cô chỉ có thể ho khụ khụ hai tiếng tỏ vẻ bị cảm nặng.
May là lúc kiểm tra Khương Nhập Vi và Đường Xuân Sinh không ở cùng trường thi, bằng không cô hận không thể lăng trì đối phương vài lần mới thấy khá hơn một chút.
Nhưng rất không may là cô cùng trường thi với Lâm Mạc Trì. Cũng không biết tối hôm qua hai người rốt cuộc đã nói cái gì mà Lâm Mạc Trì nhìn cô với một ánh mắt không thể nói ra lời.
Cái đồ yêu nghiệt chết tiệt kia không thật sự đi nói với người khác là cậu ta thích mình đi? Khương Nhập Vi vừa nghĩ đến đây, cả lưng như bị điện giật tê rần, khó có thể ngồi yên làm bài.
Buổi trưa có rất nhiều người không về nhà ăn cơm, Đường Xuân Sinh cũng kéo Khương Nhập Vi ra căng tin trường. Nghe nói căng tin vừa thay đầu bếp, sức sáng tạo không quá phong phú, phong cách nấu ăn khá giản dị.
Căng tin treo mấy cái TV lớn, trong tiếng TV mọi người vừa ăn vừa so đáp án.
Vừa tháo khẩu trang xuống, Khương Nhập Vi ngay tức khắc cảm thấy vô cùng hối hận. Cô không cẩn thận quên mất, thẳng đến khi ăn cơm mới nghĩ đến lúc ăn phải cởi khẩu trang.
Bạn học ngồi một vòng xung quanh, khó mà ngăn người khác phát hiện dấu răng trên môi.
Đường Xuân Sinh nhất định là cố ý!
Khương Nhập Vi hung hăng đạp người bên cạnh một cước.
Đường Xuân Sinh đau quá liền siết chặt chiếc đũa trong tay, hít sâu một hơi mới quay đầu lại cười nói: "Làm sao vậy, buổi sáng làm bài không tốt à?"
Khương Nhập Vi miễn cưỡng nâng khẩu trang lên che môi, sau đó bưng bát vùi đầu ăn cơm, không để ý tới nàng.
Đường Xuân Sinh lại nói: "Ăn từ từ, mồ hôi ướt đẫm rồi kia, bỏ khẩu trang ra cho đỡ nóng."
Khương Nhập Vi và hết cơm vào miệng, sau đó rút khăn tay lau miệng, gật đầu chào mọi người, đeo khẩu trang nói: "Tôi ăn no rồi, đi trước đây."
Lao ra đến cửa căng tin, Khương Nhập Vi còn có thể nghe được tiếng cười hớn hở của Đường Xuân Sinh phía sau.
Ai biết rằng cô không phải người đầu tiên về lớp, Lâm Mạc Trì một mình ngồi trong phòng học, vừa giở sách vừa ăn cơm.
Bước chân Khương Nhập Vi có chút do dự, Lâm Mạc Trì đã nhìn thấy, không đi vào cảm giác như có chút chột dạ vậy, Khương Nhập Vi liền nhìn không chớp mắt về hướng chỗ của mình tiến đến.
Đi qua chỗ Lâm Mạc Trì, cô nghe được cậu hỏi: "Thật vậy à?"
Giọng rất nhỏ, nhỏ đến nỗi Khương Nhập Vi cho rằng chỉ là cô tự tưởng tượng, nhưng khóe mắt cô quét đến Lâm Mạc Trì, cậu ngừng đũa, tuy rằng ánh mắt không nhìn lại nhưng rõ ràng đang căng thẳng.
"Cái gì?" Khương Nhập Vi dừng bước hỏi.
"Lời của cô ấy đều là thật à?" Lâm Mạc Trì rốt cục ngẩng đầu lên.
Khương Nhập Vi sửng sốt, có dự cảm rất không tốt.
Cô không rõ ngày hôm qua Đường Xuân Sinh rốt cuộc đã nói gì, nhưng có thể đoán là vì lời nói tùy tiện vô ý của cô mà người này bị tổn thương.
Trước vẫn không nhận ra Lâm Mạc Trì thích Đường Xuân Sinh, nếu như không vì ngày đó cô nói về nhân sinh như vậy, Đường Xuân Sinh sẽ không thân thiết với Lâm Mạc Trì. Giờ đây Lâm Mạc Trì vẻ mặt thất hồn lạc phách, như chịu kích động quá lớn. Lúc sáng trước khi thi chỉ thoáng nhìn qua cô còn chưa nhận ra, bây giờ mới thấy có gì đó không ổn.
"Cậu..." Khương Nhập Vi thử hỏi, "Buổi sáng làm bài tốt không?"
Sắc mặt Lâm Mạc Trì tái nhợt, chậm rãi lắc đầu.
"Cậu đừng nghĩ nhiều." Khương Nhập Vi khó khăn nói, "Làm bài thật tốt mới là quan trọng nhất."
Lâm Mạc Trì cười khổ, cúi đầu.
Nói chuyện cùng nam sinh hướng nội như vậy, Khương Nhập Vi thực sự không tự nhiên, liền nâng chân chuẩn bị về chỗ.
Ai biết Lâm Mạc Trì lại đột nhiên nói một câu: "Cậu đừng hại cô ấy."
Khương Nhập Vi có chút mờ mịt.
"Cậu đừng hại cô ấy." Lâm Mạc Trì nhắc lại, sau đó do dự một chút còn bổ sung một câu, "Sẽ tốt cho cả hai."
Bây giờ Khương Nhập Vi có thể khẳng định đồ yêu nghiệt Đường Xuân Sinh kia đã nói cái gì rất nghiêm trọng.
Cô hít một hơi thật sâu, tận lực bình tĩnh nói: "Cậu đừng nghe cậu ấy nói mò, cũng đừng nên gần gũi với cậu ta." Cô thấy Lâm Mạc Trì vẫn có vẻ mặt thống khổ, đột nhiên nghĩ đến Đường Xuân Sinh vẫn luôn bảo nàng phải trở về, liền thật lòng thật dạ khuyên: "Cậu đừng thích cậu ấy, thật sự."
Lâm Mạc Trì đột nhiên bật dậy, có chút phẫn nộ nhìn Khương Nhập Vi.
Khương Nhập Vi hơi lui về phía sau một bước. Lâm Mạc Trì tuy rằng hướng nội, nhưng cũng có vóc dáng cao lớn hơn cô nhiều, lại hơi có chút đáng sợ.
"Tôi nhất định sẽ không buông!" Lâm Mạc Trì kích động thét lên, khuôn mặt méo đi.
Khương Nhập Vi thấy bên ngoài có người, liền thở dài quay về chỗ ngồi.
Một lát sau, Đường Xuân Sinh cùng mấy người bạn học khác xông vào phòng học, nàng như không thấy Lâm Mạc Trì, đi thẳng tới chỗ cô.
Khương Nhập Vi trừng mắt, làm như không thấy nàng đưa ra một cái túi.
"Làm sao vậy?" Đường Xuân Sinh kỳ quái mà hỏi, lắc lắc túi, "Cho này, cậu vừa rồi ăn nhanh như vậy cũng chưa ăn được bao nhiêu, tôi mua bánh mì với sữa, cậu lại ăn chút đi."
Khương Nhập Vi không cần quay đầu cũng có thể cảm thấy có ánh mắt nóng rực bắn đến chỗ mình.
Là đố kị? Thù hận? Lòng Khương Nhập Vi bỗng ngổn ngang.
Cô vô lực tiếp nhận cái túi, oán hận kéo tóc Đường Xuân Sinh: "Cậu thực sự là mười phần yêu nghiệt!"
Đường Xuân Sinh vội vã giải cứu tóc mình, cả giận nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải yêu quái."
"Đại yêu hiện thế, nhất định có đại họa," Khương Nhập Vi đột nhiên nghiêm trang, miệng đầy huyền huyễn, "Cậu không phải yêu quái, nhưng xem ra còn đáng sợ hơn."
Đường Xuân Sinh nhìn không nói, không ngừng giương mắt nhìn cô.
"... Làm sao vậy?" Khương Nhập Vi bị nhìn chằm chằm rất không tự nhiên.
Đường Xuân Sinh lại đột nhiên cười, đưa tay cởi khẩu trang ra: "Ở đây không ai để ý đến cậu, giải phóng cho cái tai đi."
Hình như hơi đau, Khương Nhập Vi sờ sờ tai, cô vừa buông tay đi, Đường Xuân Sinh lại giơ tay thay cô xoa vuốt.
Ánh mắt vừa rồi vẫn không ngừng lại, sắp thiêu cháy Khương Nhập Vi đến nơi rồi, cô chỉ thở dài: "Cậu an ủi con mọt sách kia đi, sáng nay vì cậu mà cậu ta giận đến mức làm bài thi nát bét cả rồi."
"Cậu muốn tôi đi an ủi sao?" Đường Xuân Sinh hỏi.
Khương Nhập Vi rất muốn trợn trắng mắt, bây giờ đang ăn no, cô đành tận lực đè nén kích động: "Đừng hỏi tôi, cậu muốn làm thế nào thì làm."
Đường Xuân Sinh cười, cắm ống hút vào hộp sữa đưa cho cô.
Tuy Đường Xuân Sinh vì cần nhờ vả cô mà luôn đối tốt với cô, nhưng mà tốt đến mức này thực sự có chút khác thường. Khương Nhập Vi vừa cắn ống hút vừa nhìn nàng, đột nhiên tấn công: "Cậu vừa làm chuyện gì ảnh hưởng tới tôi đúng không?"
"Nga, cắn mạnh quá." Đường Xuân Sinh thuận miệng đáp, sau đó vội che miệng.
Khương Nhập Vi đập mạnh hộp sữa lên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Ra là cậu cắn!?"
Đường Xuân Sinh bị chặn lại không trốn được, chỉ có thể lùi sâu vào bàn về phía tường, vừa cười vừa cầu xin tha thứ: "Tôi thật không cố ý để lại dấu vết sâu như vậy."
Khương Nhập Vi tức giận đến run rẩy, mà càng tệ hơn chính là môi cô dường như đột nhiên nóng lên, dấu răng dưới môi vốn dĩ không nhìn gương không cảm thấy được kia bỗng cảm giác rõ ràng đau nhói.
Trong phòng chỉ chốc lát sau có nhiều người hơn, Khương Nhập Vi cảm thấy đây không phải nơi thích hợp để bùng nổ, chỉ có thể mạnh mẽ đè nén cảm giác xấu hổ, hung hăng gặm bánh mì của Đường Xuân Sinh cho.
Cuối cùng, Khương Nhập Vi cảm thấy kết quả kiểm tra ngày hôm nay của cô và Lâm Mạc Trì đều sẽ chịu ảnh hưởng, mà thủ phạm lại có thể vô tâm vô phế như vậy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook