Như Mộng Hữu Lệnh
-
Chương 40
Trong lớp buổi tối, Khương Nhập Vi lặng lẽ soi trên nắp hộp cơm sáng bóng, phát hiện dấu răng dưới môi đã biến mất.
Coi như chuyện linh tinh này đã qua rồi. Khương Nhập Vi yên lặng nghĩ, thu hồi tâm trạng chuyên chú ôn tập.
Nhưng đến đêm Đường Xuân Sinh vẫn như cũ muốn chen vào phòng cô, chút kiên nhẫn cô vất vả gom được ngay lập tức bị uổng phí.
Hai người chặn ở cửa phòng, trợn mắt nhìn nhau.
"Cậu có phòng riêng của mình!"
"Trời lạnh, ngủ một mình rất lạnh."
"Mở điều hòa."
"Khó chịu!"
Tiếp tục nhìn nhau chằm chằm.
"Cậu sợ cái gì?" Đường Xuân Sinh nhướn mày.
"Sợ cậu?" Khương Nhập Vi hừ lạnh trả lời.
Đường Xuân Sinh đột nhiên vươn tay túm lấy vạt áo Khương Nhập Vi, làm như thể bị ức hiếp.
Khương Nhập Vi bị nàng dọa sợ, vội vã ngửa ra sau, Đường Xuân Sinh chen vào thành công.
Khương Nhập Vi đau đầu nhìn nàng đắc thắng lao lên giường.
"Mau tới nha, mau tới nha." Đường Xuân Sinh còn khoái trí kêu to.
Khương Nhập Vi tức khắc cảm thấy giường đệm ấm áp kia không còn chút gì hấp dẫn nữa. Ngẫm lại, vừa lúc Đường Xuân Sinh ở đây, cô lấy hộp gỗ ra.
Đường Xuân Sinh vừa nhìn động tác của cô, liền ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm bên cạnh chờ.
Đặt ba lá vàng đã ghép lần trước thật cẩn thận xếp sang một bên, Khương Nhập Vi bắt đầu sắp xếp các lá còn lại.
Cô lấy ra ba lá, một lá có một đường vòng cung lên, một đường vòng cung xuống, một đường hình chữ V.
Khương Nhập Vi cau mày nhìn, nhẹ nhàng đổi vị trí, sau đó ghép lại.
Một hình gần như chữ M liền xuất hiện, hoặc như là hai ngọn núi nho nhỏ, hai bên hai sườn núi dài, ở giữa hai đỉnh núi rất nhỏ nhô lên.
Đây là cái gì?
Khương Nhập Vi nhìn hồi lâu không có kết quả, lại chuyển sang phía đối diện nhìn, trông hơi giống chữ W, vẫn như cũ nhìn không ra là vẽ gì.
Một mình nghiên cứu hồi lâu sau, Khương Nhập Vi chợt thấy đôi mắt đẹp lóng lánh của Đường Xuân Sinh đang nhìn mình, cứ như đang kêu "Hỏi tôi a hỏi tôi a" vậy. Vài phút trước còn chặn người ta ngoài cửa, bây giờ cầu cứu người ta cũng hơi kỳ, Khương Nhập Vi không làm nổi, liền cứng ngắc mà tiếp tục cùng Đường Xuân Sinh nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Cuối cùng vẫn là Đường Xuân kiên quyết xoay người ngã xuống giường, thản nhiên đi ngủ.
Lần trước là gió, Khương Nhập Vi không biết lần này nếu như đưa tay đi miêu tả theo nét vẽ sẽ gây ra cái gì. Cô không dám mạo hiểm, liền trầm mặc cất lá vàng như cũ, tắt đèn nằm xuống.
Cô vừa nằm xuống, Đường Xuân Sinh trở mình đến, hơi thở lại rất gần, Khương Nhập Vi không dám động.
"Muốn biết đấy là gì không?" Đường Xuân Sinh khẽ giọng hỏi.
Khương Nhập Vi cũng xoay người nằm nghiêng sang, đôi mắt đã thích ứng với bóng đêm, mơ hồ nhìn thấy được đường nét của đối phương. Cô đợi một hồi, Đường Xuân Sinh không nói gì thêm, ngay khi cô không nhịn được nữa, bàn tay đang để trên thắt lưng bị đối phương bắt lấy.
Khương Nhập Vi cả kinh, định rút tay ra lại bị đối phương gắt gao bắt được.
"Cậu muốn làm gì?" Khương Nhập Vi căng thẳng hỏi.
Cô vẫn không nghe thấy Đường Xuân Sinh nói gì, chỉ có tay bị nàng nâng lên, đặt ra giữa hai người. Cổ tay bị nắm ngửa lên, Khương Nhập Vi cảm giác được đối phương vặn mở ra nắm tay mình. Sau đó nắm chặt ngón trỏ của cô, ấn vào một nơi nào đó mềm mại.
"Đường Xuân Sinh!" Da đầu Khương Nhập Vi tê dại, không biết yêu tinh đối diện muốn làm gì. Động tác quả thực có chút mờ ám, lại là đang nằm trong chăn. Cô đột nhiên lại thực không thích hợp mà nhớ lại Đường Xuân Sinh đã nói dấu răng của cô là do nàng cắn, cũng không biết là trong tình huống như thế nào nữa.
Khương Nhập Vi cảm thấy các nàng như vậy là không bình thường, cho dù là bạn bè thân thiết cũng sẽ không như vậy. Đây là không bình thường.
Cô rất muốn cong ngón trỏ kia mà rụt tay lại, nhưng không nghĩ Đường Xuân Sinh lại cố chấp đến vậy, không chịu nhượng bộ dù chỉ một chút. Vì thế mà Khương Nhập Vi lại có chút mơ hồ, cô không biết Đường Xuân Sinh rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng cô sẽ biết sớm thôi.
Ngón trỏ theo điều khiển của Đường Xuân Sinh từ khóe miệng nàng dọc theo môi, từng chút từng chút miêu tả, mãi cho đến khóe miệng bên kia.
Trong lúc đó trong đầu Khương Nhập Vi chợt lóe lên một tia sáng, cả người đang mơ hồ hỗn độn bỗng tỉnh táo lại.
Cô... biết hai đỉnh núi nhỏ trên lá vàng kia là gì.
Để khẳng định suy nghĩ trong lòng, cô mạnh rút tay ra. Lúc này Đường Xuân Sinh không ngăn cô lại.
Khương Nhập Vi hít sâu hai lần, ngón trỏ hơi run rẩy mạnh duỗi ra.
Chỉ dùng đầu ngón tay như vậy, nhẹ nhàng mà chạm tới khóe môi của Đường Xuân Sinh, Khương Nhập Vi nhắm mắt lại. Cô kỳ thực biết, cách đó không xa, còn có một cái lúm đồng tiền mờ. Ổn định tâm trí, ngón trỏ cọ nhẹ, chuyển động. Khóe môi hướng lên trên, bờ môi có thể cảm nhận rõ ràng, một đường hướng về phía trước, thẳng đến một đỉnh nho nhỏ trên môi, hạ xuống, lại đi lên, sau đó trượt đến khóe môi bên kia.
Cảm xúc từ ngón tay hoàn toàn trùng hợp với đường nét trên lá vàng, đến tận bây giờ Khương Nhập Vi mới tin chắc nét vẽ kia chính là một bờ môi hoàn chỉnh.
Dưới đầu ngón tay, khóe môi dường như khẽ nhếch lên, Khương Nhập Vi cảm giác được, trong đầu liền xuất hiện một đôi má lúm đồng tiền, đầu ngón tay cô khẽ di động, chuẩn xác dừng lại ở một chỗ lõm hơi nhăn lại.
"Không có má lúm đồng tiền." Khương Nhập Vi đột nhiên mạc minh kỳ diệu nói, sau đó ngẩn người.
Nhưng Đường Xuân Sinh hình như nghe hiểu, "Ân" một tiếng.
"Cậu biết tôi đang nói cái gì à?" Chọc vào mặt nàng, Khương Nhập Vi buồn bực hỏi, chính cô còn không biết.
Đường Xuân Sinh quay đầu, cắn vào đầu ngón tay kia.
Khương Nhập Vi trừng mắt, nắm cằm nàng để giải cứu ngón tay của mình, nghiến răng nói: "Cậu là sói à?"
Đường Xuân Sinh mỉm cười, Khương Nhập Vi chỉ mơ hồ nhìn thấy khóe môi kia càng cong lên.
Nhấc chăn lên trùm kín nụ cười của Đường Xuân Sinh, Khương Nhập Vi cũng gắng sức che giấu bản thân đang buồn bực.
Cô không dám nói hoặc có cử chỉ gì nữa, cô sợ yêu tinh bên người sẽ lộ ra gương mặt thật, xé xác mình nuốt gọn. Dạo này hành động của Đường Xuân Sinh luôn khiến cô không có cách gì dự liệu hay nắm bắt, nỗi sợ hãi với một thứ mình không biết rõ khiến cô run rẩy.
Chỉ là cảm giác từ bờ môi kia vẫn quẩn quanh đầu ngón tay.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Khương Nhập Vi chợt nghĩ đây không phải lần đầu cô cảm thụ được cảm giác nơi đầu ngón tay vừa rồi...
"Ta thấy không rõ."
Dải tơ bay lên.
"Thấy không rõ cái gì?"
"Ánh mắt của ngươi, cả đôi môi nữa."
Một trận gió cuồn cuộn nổi lên trên mặt cát vàng, tung lên làn váy của thiếu nữ mặc hắc y.
Một đôi chân trần nhẹ nhàng dừng ở trên bàn vuông, dải tơ dài dần dần rơi xuống, phủ trên bàn.
Thiếu nữ mặc hắc y chậm rãi đứng lên, tóc đen dài ẩn trong bóng tối.
Chân trần từ trên bàn đáp xuống phía dưới, mũi chân hướng xuống đất, cát vàng trong nháy mắt tản đi khắp nơi, phảng phất như bàn chân kia rơi xuống giữa một ao nước vậy, dần dần tỏa ra gợn sóng.
Tơ từ mặt bàn trượt xuống, trượt lên váy thiếu nữ, như một dải Ngân Hà vĩnh cửu trong đêm đen, chiếu ánh sáng lóng lánh dị thường.
"Như vậy thì sao?"
Đầu ngón tay của thiếu nữ đi theo ánh sáng rực rỡ ấy, vững vàng dừng lại ở khóe mắt kia.
Cô từng tấc từng tấc dịch chuyển đầu ngón tay, người kia cảm giác dưới mí mắt có gì đó di động, không khỏi bật cười.
Một dải tơ tung lên, quấn lấy ngón tay cô, khiến cô không thể cử động.
"Còn chưa vẽ môi nữa." Thiếu nữ lẩm bẩm nói.
Dải tơ liền cuốn càng chặt, nhưng là kéo xuống dưới.
Thiếu nữ hứng khởi, ngón tay lướt qua chóp mũi kia, rơi xuống một cái khe.
Hơi thở nhẹ nhàng ấm áp phả vào ngón tay, cuộn thẳng vào đáy lòng. Thiếu nữ bị chôn vùi ở nơi đó không thể động.
Đây là đôi môi hoàn mỹ nhất cô từng vẽ. Thiếu nữ hoảng hốt nghĩ, đầu ngón tay chăm chú miêu tả mà quan sát bờ môi kia.
Một lần lại một lần, không biết mệt mỏi.
Mà ánh đèn chập chờn bỗng tắt lịm trong nắng.
Nắng sớm mát lạnh chiếu vào hang động, rọi lên bàn vuông, trên bàn có một nghiên mực và một cây bút.
Bích họa phi thiên, dung mạo tuyệt thế.
Ánh nắng vĩnh viễn không chiếu tới khuôn mặt người kia, nàng vĩnh viễn ẩn nấp trong bóng đêm.
Bóng đêm dần dần lan tỏa, dường như trong một khoảnh khắc muốn tràn ngập toàn bộ mộng cảnh.
Khương Nhập Vi cố sức mở to hai mắt, phía trước một màn sương mù dày đặc u ám, gắng nhìn rõ khuôn mặt kia.
Sau đó, cô từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, kinh hãi ngẩng đầu đang gục trên cổ người kia lên. Nắng sớm từ cảnh trong mơ rọi xuống giường, khuôn mặt gần trong gang tấc vẫn như cũ nhắm mắt ngủ yên, cùng với bích họa trong mơ, như hai mà một.
Khương Nhập Vi cảm thấy cô chắc chắn sẽ rớt bài kiểm tra hôm nay.
Lời tác giả:
Mới viết xong một chương, sau phát hiện bộ này có thể là bộ nhiều "thịt" nhất của ta, mong Tấn Giang không chú ý đến ta!!!
Vài chương nữa sẽ là tiểu cao trào ~
Coi như chuyện linh tinh này đã qua rồi. Khương Nhập Vi yên lặng nghĩ, thu hồi tâm trạng chuyên chú ôn tập.
Nhưng đến đêm Đường Xuân Sinh vẫn như cũ muốn chen vào phòng cô, chút kiên nhẫn cô vất vả gom được ngay lập tức bị uổng phí.
Hai người chặn ở cửa phòng, trợn mắt nhìn nhau.
"Cậu có phòng riêng của mình!"
"Trời lạnh, ngủ một mình rất lạnh."
"Mở điều hòa."
"Khó chịu!"
Tiếp tục nhìn nhau chằm chằm.
"Cậu sợ cái gì?" Đường Xuân Sinh nhướn mày.
"Sợ cậu?" Khương Nhập Vi hừ lạnh trả lời.
Đường Xuân Sinh đột nhiên vươn tay túm lấy vạt áo Khương Nhập Vi, làm như thể bị ức hiếp.
Khương Nhập Vi bị nàng dọa sợ, vội vã ngửa ra sau, Đường Xuân Sinh chen vào thành công.
Khương Nhập Vi đau đầu nhìn nàng đắc thắng lao lên giường.
"Mau tới nha, mau tới nha." Đường Xuân Sinh còn khoái trí kêu to.
Khương Nhập Vi tức khắc cảm thấy giường đệm ấm áp kia không còn chút gì hấp dẫn nữa. Ngẫm lại, vừa lúc Đường Xuân Sinh ở đây, cô lấy hộp gỗ ra.
Đường Xuân Sinh vừa nhìn động tác của cô, liền ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm bên cạnh chờ.
Đặt ba lá vàng đã ghép lần trước thật cẩn thận xếp sang một bên, Khương Nhập Vi bắt đầu sắp xếp các lá còn lại.
Cô lấy ra ba lá, một lá có một đường vòng cung lên, một đường vòng cung xuống, một đường hình chữ V.
Khương Nhập Vi cau mày nhìn, nhẹ nhàng đổi vị trí, sau đó ghép lại.
Một hình gần như chữ M liền xuất hiện, hoặc như là hai ngọn núi nho nhỏ, hai bên hai sườn núi dài, ở giữa hai đỉnh núi rất nhỏ nhô lên.
Đây là cái gì?
Khương Nhập Vi nhìn hồi lâu không có kết quả, lại chuyển sang phía đối diện nhìn, trông hơi giống chữ W, vẫn như cũ nhìn không ra là vẽ gì.
Một mình nghiên cứu hồi lâu sau, Khương Nhập Vi chợt thấy đôi mắt đẹp lóng lánh của Đường Xuân Sinh đang nhìn mình, cứ như đang kêu "Hỏi tôi a hỏi tôi a" vậy. Vài phút trước còn chặn người ta ngoài cửa, bây giờ cầu cứu người ta cũng hơi kỳ, Khương Nhập Vi không làm nổi, liền cứng ngắc mà tiếp tục cùng Đường Xuân Sinh nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Cuối cùng vẫn là Đường Xuân kiên quyết xoay người ngã xuống giường, thản nhiên đi ngủ.
Lần trước là gió, Khương Nhập Vi không biết lần này nếu như đưa tay đi miêu tả theo nét vẽ sẽ gây ra cái gì. Cô không dám mạo hiểm, liền trầm mặc cất lá vàng như cũ, tắt đèn nằm xuống.
Cô vừa nằm xuống, Đường Xuân Sinh trở mình đến, hơi thở lại rất gần, Khương Nhập Vi không dám động.
"Muốn biết đấy là gì không?" Đường Xuân Sinh khẽ giọng hỏi.
Khương Nhập Vi cũng xoay người nằm nghiêng sang, đôi mắt đã thích ứng với bóng đêm, mơ hồ nhìn thấy được đường nét của đối phương. Cô đợi một hồi, Đường Xuân Sinh không nói gì thêm, ngay khi cô không nhịn được nữa, bàn tay đang để trên thắt lưng bị đối phương bắt lấy.
Khương Nhập Vi cả kinh, định rút tay ra lại bị đối phương gắt gao bắt được.
"Cậu muốn làm gì?" Khương Nhập Vi căng thẳng hỏi.
Cô vẫn không nghe thấy Đường Xuân Sinh nói gì, chỉ có tay bị nàng nâng lên, đặt ra giữa hai người. Cổ tay bị nắm ngửa lên, Khương Nhập Vi cảm giác được đối phương vặn mở ra nắm tay mình. Sau đó nắm chặt ngón trỏ của cô, ấn vào một nơi nào đó mềm mại.
"Đường Xuân Sinh!" Da đầu Khương Nhập Vi tê dại, không biết yêu tinh đối diện muốn làm gì. Động tác quả thực có chút mờ ám, lại là đang nằm trong chăn. Cô đột nhiên lại thực không thích hợp mà nhớ lại Đường Xuân Sinh đã nói dấu răng của cô là do nàng cắn, cũng không biết là trong tình huống như thế nào nữa.
Khương Nhập Vi cảm thấy các nàng như vậy là không bình thường, cho dù là bạn bè thân thiết cũng sẽ không như vậy. Đây là không bình thường.
Cô rất muốn cong ngón trỏ kia mà rụt tay lại, nhưng không nghĩ Đường Xuân Sinh lại cố chấp đến vậy, không chịu nhượng bộ dù chỉ một chút. Vì thế mà Khương Nhập Vi lại có chút mơ hồ, cô không biết Đường Xuân Sinh rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng cô sẽ biết sớm thôi.
Ngón trỏ theo điều khiển của Đường Xuân Sinh từ khóe miệng nàng dọc theo môi, từng chút từng chút miêu tả, mãi cho đến khóe miệng bên kia.
Trong lúc đó trong đầu Khương Nhập Vi chợt lóe lên một tia sáng, cả người đang mơ hồ hỗn độn bỗng tỉnh táo lại.
Cô... biết hai đỉnh núi nhỏ trên lá vàng kia là gì.
Để khẳng định suy nghĩ trong lòng, cô mạnh rút tay ra. Lúc này Đường Xuân Sinh không ngăn cô lại.
Khương Nhập Vi hít sâu hai lần, ngón trỏ hơi run rẩy mạnh duỗi ra.
Chỉ dùng đầu ngón tay như vậy, nhẹ nhàng mà chạm tới khóe môi của Đường Xuân Sinh, Khương Nhập Vi nhắm mắt lại. Cô kỳ thực biết, cách đó không xa, còn có một cái lúm đồng tiền mờ. Ổn định tâm trí, ngón trỏ cọ nhẹ, chuyển động. Khóe môi hướng lên trên, bờ môi có thể cảm nhận rõ ràng, một đường hướng về phía trước, thẳng đến một đỉnh nho nhỏ trên môi, hạ xuống, lại đi lên, sau đó trượt đến khóe môi bên kia.
Cảm xúc từ ngón tay hoàn toàn trùng hợp với đường nét trên lá vàng, đến tận bây giờ Khương Nhập Vi mới tin chắc nét vẽ kia chính là một bờ môi hoàn chỉnh.
Dưới đầu ngón tay, khóe môi dường như khẽ nhếch lên, Khương Nhập Vi cảm giác được, trong đầu liền xuất hiện một đôi má lúm đồng tiền, đầu ngón tay cô khẽ di động, chuẩn xác dừng lại ở một chỗ lõm hơi nhăn lại.
"Không có má lúm đồng tiền." Khương Nhập Vi đột nhiên mạc minh kỳ diệu nói, sau đó ngẩn người.
Nhưng Đường Xuân Sinh hình như nghe hiểu, "Ân" một tiếng.
"Cậu biết tôi đang nói cái gì à?" Chọc vào mặt nàng, Khương Nhập Vi buồn bực hỏi, chính cô còn không biết.
Đường Xuân Sinh quay đầu, cắn vào đầu ngón tay kia.
Khương Nhập Vi trừng mắt, nắm cằm nàng để giải cứu ngón tay của mình, nghiến răng nói: "Cậu là sói à?"
Đường Xuân Sinh mỉm cười, Khương Nhập Vi chỉ mơ hồ nhìn thấy khóe môi kia càng cong lên.
Nhấc chăn lên trùm kín nụ cười của Đường Xuân Sinh, Khương Nhập Vi cũng gắng sức che giấu bản thân đang buồn bực.
Cô không dám nói hoặc có cử chỉ gì nữa, cô sợ yêu tinh bên người sẽ lộ ra gương mặt thật, xé xác mình nuốt gọn. Dạo này hành động của Đường Xuân Sinh luôn khiến cô không có cách gì dự liệu hay nắm bắt, nỗi sợ hãi với một thứ mình không biết rõ khiến cô run rẩy.
Chỉ là cảm giác từ bờ môi kia vẫn quẩn quanh đầu ngón tay.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Khương Nhập Vi chợt nghĩ đây không phải lần đầu cô cảm thụ được cảm giác nơi đầu ngón tay vừa rồi...
"Ta thấy không rõ."
Dải tơ bay lên.
"Thấy không rõ cái gì?"
"Ánh mắt của ngươi, cả đôi môi nữa."
Một trận gió cuồn cuộn nổi lên trên mặt cát vàng, tung lên làn váy của thiếu nữ mặc hắc y.
Một đôi chân trần nhẹ nhàng dừng ở trên bàn vuông, dải tơ dài dần dần rơi xuống, phủ trên bàn.
Thiếu nữ mặc hắc y chậm rãi đứng lên, tóc đen dài ẩn trong bóng tối.
Chân trần từ trên bàn đáp xuống phía dưới, mũi chân hướng xuống đất, cát vàng trong nháy mắt tản đi khắp nơi, phảng phất như bàn chân kia rơi xuống giữa một ao nước vậy, dần dần tỏa ra gợn sóng.
Tơ từ mặt bàn trượt xuống, trượt lên váy thiếu nữ, như một dải Ngân Hà vĩnh cửu trong đêm đen, chiếu ánh sáng lóng lánh dị thường.
"Như vậy thì sao?"
Đầu ngón tay của thiếu nữ đi theo ánh sáng rực rỡ ấy, vững vàng dừng lại ở khóe mắt kia.
Cô từng tấc từng tấc dịch chuyển đầu ngón tay, người kia cảm giác dưới mí mắt có gì đó di động, không khỏi bật cười.
Một dải tơ tung lên, quấn lấy ngón tay cô, khiến cô không thể cử động.
"Còn chưa vẽ môi nữa." Thiếu nữ lẩm bẩm nói.
Dải tơ liền cuốn càng chặt, nhưng là kéo xuống dưới.
Thiếu nữ hứng khởi, ngón tay lướt qua chóp mũi kia, rơi xuống một cái khe.
Hơi thở nhẹ nhàng ấm áp phả vào ngón tay, cuộn thẳng vào đáy lòng. Thiếu nữ bị chôn vùi ở nơi đó không thể động.
Đây là đôi môi hoàn mỹ nhất cô từng vẽ. Thiếu nữ hoảng hốt nghĩ, đầu ngón tay chăm chú miêu tả mà quan sát bờ môi kia.
Một lần lại một lần, không biết mệt mỏi.
Mà ánh đèn chập chờn bỗng tắt lịm trong nắng.
Nắng sớm mát lạnh chiếu vào hang động, rọi lên bàn vuông, trên bàn có một nghiên mực và một cây bút.
Bích họa phi thiên, dung mạo tuyệt thế.
Ánh nắng vĩnh viễn không chiếu tới khuôn mặt người kia, nàng vĩnh viễn ẩn nấp trong bóng đêm.
Bóng đêm dần dần lan tỏa, dường như trong một khoảnh khắc muốn tràn ngập toàn bộ mộng cảnh.
Khương Nhập Vi cố sức mở to hai mắt, phía trước một màn sương mù dày đặc u ám, gắng nhìn rõ khuôn mặt kia.
Sau đó, cô từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, kinh hãi ngẩng đầu đang gục trên cổ người kia lên. Nắng sớm từ cảnh trong mơ rọi xuống giường, khuôn mặt gần trong gang tấc vẫn như cũ nhắm mắt ngủ yên, cùng với bích họa trong mơ, như hai mà một.
Khương Nhập Vi cảm thấy cô chắc chắn sẽ rớt bài kiểm tra hôm nay.
Lời tác giả:
Mới viết xong một chương, sau phát hiện bộ này có thể là bộ nhiều "thịt" nhất của ta, mong Tấn Giang không chú ý đến ta!!!
Vài chương nữa sẽ là tiểu cao trào ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook