Nhị Gả Đông Cung - Diêm Kết
-
Chương 15: Nàng thơ
Mã hoàng hậu tức giận nói: “Nhị Lang, con đừng có bướng bỉnh.”
Triệu Nguyệt chỉ nhếch miệng cười.
Hôm nay thật khéo, hắn và Thôi Văn Hi lại trùng hợp mặc đồ giống nhau, đều mặc một bộ áo thường phục màu ngà với cổ tròn, tay áo bó. Bộ y phục có họa tiết hoa hồi văn và bảo tương thêu bằng chỉ vàng, trông sang trọng và điềm đạm. Bên hông hắn đeo một miếng ngọc đỏ, dáng vẻ phong lưu và điềm tĩnh.
Thiếu niên này tuy vẻ ngoài có phần ôn nhã, nhưng lại mang một khí chất quyết đoán, tạo ra từ những cuộc đấu trí khốc liệt nơi triều đình.
Ba người ngồi vào chỗ, Thôi Văn Hi cũng không ngại ngần tránh né.
Mã hoàng hậu quay sang nhìn con trai, hỏi: “Nhị Lang, con đã xử lý xong chính vụ chưa?”
Triệu Nguyệt đáp: “Tối qua con nghe ma ma nói thân thể mẹ không khỏe, nên con cố ý đến thăm. Mẹ đã mời ngự y khám qua chưa?”
Mã hoàng hậu nói: “Chắc do hôm trước bị nhiễm lạnh, người không có tinh thần. Mẹ đã uống thuốc hai lần, hôm nay đã đỡ nhiều rồi.”
Triệu Nguyệt quan tâm dặn dò: “Đầu xuân khí hậu không tốt, mẹ vẫn nên chú ý giữ gìn sức khỏe.” Nói rồi, hắn quay sang Thôi Văn Hi và hỏi: “Hôm nay Tứ hoàng thẩm tiến cung là để cùng mẹ trò chuyện giải khuây sao?”
Thôi Văn Hi không thích câu hỏi này, vì nàng hiểu cháu trai này rất tinh ranh, chắc chắn cũng biết những bất hòa giữa nàng và Khánh Vương.
Câu hỏi này rõ ràng mang ý dò xét, nên nàng cười đáp lại: “Thần phụ vừa mới cùng nương nương nói rằng, điện hạ thêm hai năm nữa là cập quan*, Đông Cung lại thiếu người chăm lo, nương nương thực sự vất vả.”
(*) Nữ cập kê 15 tuổi, nam cập quan 20 tuổi
Vừa nghe xong, Mã hoàng hậu liền vỗ đùi than thở: “Đúng vậy, tóc ta đã bạc đi không ít vì lo lắng.” Rồi quay sang Triệu Nguyệt càu nhàu: “Nhìn đại ca con xem, đã có ba đứa con, còn con thì trái lại, ngay cả một thị thiếp thông phòng cũng chưa có.”
Triệu Nguyệt: “...”
Thôi Văn Hi, am hiểu sâu sắc cách đối đáp của phụ nữ, đã khéo léo chuyển sự chú ý sang hắn, nói: “Thương thay tấm lòng cha mẹ, điện hạ phải để tâm nhiều hơn mới phải.”
Mã Hoàng hậu thị rất hứng thú với chủ đề này, lập tức cùng Thôi Văn Hi bàn luận về những cô nương nhà quyền quý trong kinh thành. Hai người say sưa bàn tán về những thiếu nữ của các gia tộc danh giá, khiến Triệu Nguyệt chỉ biết lắng nghe với vẻ mệt mỏi.
Ban đầu, hắn định đến nghe ngóng tình hình giữa Thôi Văn Hi và Khánh Vương, nhưng không ngờ lại bị cuốn vào câu chuyện, đành phải ngồi nghe mà không dám lên tiếng, sợ chuốc thêm rắc rối. Tuy nhiên, hắn cũng không muốn rời đi, đành cố chịu đựng và giả vờ lơ đãng.
Thôi Văn Hi đặc biệt ấn tượng với cô con gái thứ tư của nhà Trung Nghị Bá, người có ngoại hình đẹp, tính cách tốt, vẻ ngoài nổi bật, và mới vừa tròn tuổi cập kê, rất hợp với Thái tử. Mã Hoàng hậu cũng đồng tình và nói thêm: “Cưới vợ thì nên chọn người hiền thục, rộng lượng và biết thông cảm.” Bà tiếp tục: “Trong cung không thể thiếu tam thê tứ thiếp để duy trì dòng dõi, nhưng nếu ai nấy đều tranh giành tình cảm thì thật phiền phức.”
Thôi Văn Hi gật đầu: “Đúng là như vậy, nhất định không thể như ta, ghen tuông quá mức.”
Mã Hoàng hậu nghe nàng nói vậy thì bật cười, trêu: “Muội đúng là hiểu rõ bản thân đấy.”
Thôi Văn Hi cũng cười đáp lại.
Triệu Nguyệt tranh thủ liếc nhìn Thôi Văn Hi, ánh mắt vô thức dừng lại ở đôi tai của nàng, nơi đeo đôi bông tai nhỏ, toát lên vẻ quyến rũ.
Mã Hoàng hậu liền hỏi Triệu Nguyệt: “Nhị Lang chưa từng nhắc đến cô gái nào mà mình thích, con thích kiểu người như thế nào? Để mẹ giúp con tìm.”
Ánh mắt Thôi Văn Hi cũng quay sang nhìn Triệu Nguyệt.
Triệu Nguyệt vội vàng lảng tránh ánh nhìn, đáp: “Đương nhiên là phải chọn người đoan chính và cẩn thận.”
Hắn nói rất nghiêm túc, tỏ ra như một người thanh cao, không hứng thú với những thứ tầm thường.
Cả trong và ngoài cung đều biết Thái tử luôn giữ mình nghiêm cẩn, bởi vậy việc chọn vợ của hắn cũng vô cùng khó khăn, đến nay vẫn chưa tìm được người phù hợp.
Lát sau, thái giám Vệ công công bước vào báo rằng Hoàng đế có việc tìm. Triệu Nguyệt vội vàng đứng lên hành lễ từ biệt Mã Hoàng hậu, còn Thôi Văn Hi cũng đứng lên hành lễ. Triệu Nguyệt đáp lễ lại nhưng không dám nhìn nàng, sợ ánh mắt mình sẽ lộ vẻ không phù hợp.
Sau khi hắn rời đi, Mã Hoàng hậu và Thôi Văn Hi tiếp tục trò chuyện về chuyện nhà cửa.
Buổi trưa, Thôi Văn Hi dùng bữa trong cung, buổi chiều còn cùng Mã Hoàng hậu dạo chơi Ngự Hoa Viên, đến tận chiều muộn mới rời cung trở về. Tuy nhiên, nàng không về thẳng nhà mẹ đẻ mà quay lại Khánh Vương phủ.
Triệu Thừa Diên đã nhờ Mã Hoàng hậu đứng ra khuyên nhủ, nên Thôi Văn Hi quyết định nể mặt đôi chút.
Khi Kim thị nghe Phương Lăng báo rằng Thôi Văn Hi đã về phủ, bà không khỏi vui mừng và tò mò hỏi: “Nguyên Nương có nói gì không?”
Phương Lăng mỉm cười đáp: “Nương tử nói phu nhân yên tâm, nàng biết nên làm gì.”
Kim thị thở phào: “Ta chỉ mong nó bình yên, mọi chuyện suôn sẻ.”
Sau đó, Kim thị hỏi thêm một vài việc nhỏ nhặt, Phương Lăng đều đáp lại rõ ràng.
Khi Thôi Văn Hi trở về phủ, không lâu sau, Triệu Thừa Diên nghe tin và lập tức đến gặp nàng, vẻ mặt vô cùng phấn khích. Tuy nhiên, Thôi Văn Hi lấy lý do mệt mỏi để tránh gặp gã.
Triệu Thừa Diên đứng ngoài viện khá lâu, sợ làm nàng phật ý, đành cẩn trọng nói: “Nguyên Nương hãy nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai ta sẽ lại đến thăm nàng.”
Thôi Văn Hi không trả lời, chỉ ngồi lặng lẽ trên giường, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.
Không thấy nàng lên tiếng, Triệu Thừa Diên đành lủi thủi rời đi.
Chờ tiếng bước chân khuất dần, Thôi Văn Hi mới đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, liền gọi người chuẩn bị nước ấm để tắm.
Trong khi đó, Mã Hoàng hậu trong bữa tối kể lại với Hoàng đế về cuộc trò chuyện với Thôi Văn Hi và kết quả của buổi khuyên nhủ. Hoàng đế nghe xong nói: “Nếu Thôi thị vẫn nhất quyết muốn ly hôn với Tứ Lang, thì đó là lỗi của nàng.”
Mã Hoàng hậu đáp: “Phận nữ nhi quả thật không dễ, ta đã phân tích rõ ràng những khó khăn của việc ly hôn. Nếu nàng nghe hiểu ý, tự nhiên sẽ biết lựa chọn, còn nếu không nghe, thì ta cũng không thể ép được.”
Triệu Nguyệt ngồi đối diện không nói gì, chỉ từ tốn thưởng thức món măng mùa xuân, nhưng vẫn lắng nghe kỹ lưỡng cuộc đối thoại giữa các trưởng bối về Thôi thị.
Những chủ đề liên quan đến nàng dường như luôn khiến hắn chú ý hơn bình thường.
Chẳng mấy chốc, câu chuyện lại chuyển hướng sang chuyện kết hôn của Thái tử, và việc cần tìm một người xứng đáng làm Thái tử phi.
Lúc này, Triệu Nguyệt bỗng nhớ ra điều gì, cố tình hỏi cha mình: “Cha, về thuế địa phương của Thứ sử Hà Tây…”
Chưa kịp nói hết, Hoàng đế như sực nhớ ra chuyện quan trọng, vội vã buông bát đũa, lau miệng: “Ồ, ta suýt quên mất một việc cần xử lý, các người cứ từ từ dùng bữa, ta phải đi trước.”
Triệu Nguyệt: “……”
Mã hoàng hậu: “……”
Hai người lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Triệu Quân Tề rời đi, nhất thời đều không biết nói gì.
Triệu Nguyệt nhướng mày, ân cần múc một bát canh nấm tuyết rồi đưa cho Mã hoàng hậu, nói: “Nấm tuyết giúp bổ âm, nhuận phổi. Mẹ nên dùng nhiều một chút.”
Mã hoàng hậu lẩm bẩm: “May mà cha con còn có đứa con trai như con chống lưng, nếu không đời này của ông ấy coi như đã chấm dứt.”
Bà cảm thấy rất may mắn vì mình sinh được một đứa con trai tài giỏi như vậy, nếu không cả gia đình đã rơi vào cảnh lận đận, nào có được vinh hoa như hôm nay?
Canh nấm tuyết có vị ngọt dịu, rất hợp khẩu vị của Mã hoàng hậu, khiến bà hài lòng.
Trong lòng có điều canh cánh, Triệu Nguyệt dò hỏi: “Lần trước con nghe nói nhà Tứ hoàng thúc gặp chút chuyện không vui, hôm nay Tứ hoàng thẩm tiến cung, chẳng lẽ là vì chuyện này?”
Mã hoàng hậu đáp: “Tứ hoàng thúc của con mang về một nữ nhân, và cô ta đang mang thai. Thôi Trường Nguyên không chịu nổi, muốn tự mình xin ly hôn. Tứ Lang nhờ ta ra mặt khuyên bảo.”
Triệu Nguyệt khẽ nhếch mày, hỏi: “Tứ hoàng thẩm xưa nay cao ngạo, nhưng lại nghe lời khuyên của mẹ sao?”
Mã hoàng hậu trả lời: “Nghe nói hôm nay nàng ấy đã về Khánh Vương phủ. Nếu không hồ đồ, nàng sẽ hiểu rằng ly hôn với Khánh Vương chẳng mang lại lợi ích gì cho mình.”
Triệu Nguyệt im lặng, chỉ cúi xuống nhìn vào chén canh, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau bữa cơm, khi trở lại Vĩnh An cung, đến tối, Triệu Nguyệt trằn trọc không ngủ được, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh nữ nhân ấy với làn da trắng như tuyết và nốt ruồi nhỏ trên vành tai.
Phòng ngủ tĩnh mịch trong màn đêm đen kịt, tâm trạng hắn trở nên bất an, rối bời. Không thể kiềm chế những suy nghĩ rạo rực, hắn ngồi dậy, thả lỏng mái tóc, cảm giác khó chịu trong lòng.
Nàng đang gây chuyện để ly hôn.
Người mà trước đây hắn không dám tùy tiện tiếp cận, giờ lại cảm thấy có thể nắm trong tay một cách dễ dàng.
Sự rạo rực giống như vuốt của mèo, không ngừng cào vào tâm trí hắn, gợi lên những ý nghĩ khó có thể thổ lộ.
Không biết đã qua bao lâu, Triệu Nguyệt mới đứng dậy, thắp sáng ngọn nến, rồi tiện tay lấy một chiếc trâm ngọc để búi tóc lên.
Vài lọn tóc đen buông xuống vai, hắn vuốt nhẹ chúng về sau tai.
Mặc áo mỏng khoác ngoài, hắn cầm giá nến bước đến phía sau bình phong. Nghe tiếng cọ xát khẽ khàng vang lên, lối đi bí mật sau bình phong lặng lẽ mở ra, hắn tiến vào bên trong.
Không gian bên trong khá chật hẹp và kín đáo.
Hắn đặt giá nến lên bàn, xung quanh trên tường treo tám bức tranh vẽ các mỹ nữ, đều do chính tay hắn vẽ.
Những nữ nhân trong tranh có tư thế khác nhau: người thì ngồi nghiêm chỉnh cười mỉm, người quay đầu chăm chú nhìn xa, có người đứng dưới tán cây xa xăm…
Dù các nàng có biểu cảm gì, tất cả đều có nét mặt thanh tú, đôi mày lá liễu, ánh mắt như e lệ, và một nốt ruồi nhỏ trên vành tai.
Triệu Nguyệt nâng giá nến lên, nhìn chăm chú vào người trong bức tranh, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh nữ nhân mà hắn gặp ban ngày. Dù trong hoàn cảnh nào, nàng luôn giữ vẻ đoan trang, cao ngạo.
Nhưng giờ đây, sự cao ngạo ấy đã bị Khánh Vương phá vỡ.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt khiến hắn ngày đêm thương nhớ, đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ trêu chọc.
Nàng vốn kiêu hãnh, nếu hắn muốn có được nàng, chỉ có cách dùng mưu mẹo.
Hắn ngồi trong căn phòng tối một hồi lâu, xung quanh tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng ánh nến chập chờn, giống như tâm trạng bất ổn của ai đó.
Đầu xuân đã đến, là thời điểm thích hợp để tổ chức một buổi tiệc xuân.
Bình thường, Triệu Nguyệt không hứng thú với những buổi tiệc tùng, cảm thấy chúng quá ồn ào.
Nhưng lần này, hắn lại có phần hứng thú.
Ánh mắt hắn dừng lại trên bức tranh treo trên tường, nhìn sâu vào đôi mắt hạnh ấy, dục vọng bị kìm nén bấy lâu như muốn bùng nổ, giống như thời thơ ấu khi hắn cố gắng lấy lòng Võ Đế để giữ lại Đông Cung.
Thầy Trần Bình từng nói với hắn, nếu muốn săn mồi hoàn hảo, trước tiên phải học cách ngụy trang như một con mồi.
Điều đó với hắn là chuyện dễ dàng.
Không lâu sau, trưởng tỷ của hắn, Bình Dương công chúa, tiến cung thăm Mã hoàng hậu. Khi còn nhỏ, lúc Thánh nhân vẫn còn là Thái Tử, gia đình họ không được sủng ái, thường bị gạt ra ngoài.
Ngày đó, cuộc sống của các công chúa và hoàng tử rất khó khăn, ai nấy đều học cách nhìn mặt đoán ý. Giờ đây, họ đã có được quyền lực, nhưng Bình Dương lại sớm trở thành góa phụ, khiến Mã hoàng hậu xót xa.
Trước đây, Bình Dương thích náo nhiệt, thường xuyên tổ chức tiệc tùng, từ thưởng hoa đến đánh cúc đều đủ cả.
Nhưng từ khi phò mã qua đời ở tuổi ba mươi, nàng rất ít khi tổ chức tiệc tùng.
Hôm nay khi đến cung trò chuyện việc nhà với Mã hoàng hậu, bà kể về việc tổ chức tiệc xuân và nói rằng đó là do Triệu Nguyệt đề nghị.
Bình Dương kinh ngạc, tò mò hỏi: “Nhị Lang xưa nay không thích ồn ào, sao lần này lại năn nỉ mẹ tổ chức tiệc xuân?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook