Nhất Túy Kinh Niên
-
Chương 75
Hôm nay, Hà Cố cùng Tống Cư Hàn tới bệnh viện kiểm tra lại, thời điểm đợi bên ngoài phòng khám, cô gái bên cạnh đang xem phim bằng di động. Bệnh viện tư nhân này rất ít người, vô cùng trống trải, cho dù âm lượng rất thấp, Hà Cố cũng lập tức nghe thấy thanh âm quen thuộc.
Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là Trang Tiệp Dư.
Từ khi Tống Cư Hàn từ biệt trên concert cho tới hiện tại, anh vẫn luôn không liên lạc với Trang Tiệp Dư cùng Phùng Tranh, mặc dù hai người gọi không ít cuộc, gửi không ít tin nhắn, anh cũng chỉ qua loa trả lời mấy câu "không sao", những cái khác cứ một mực tránh né, mail của Chu hạ Nhất thì anh đã trả lời, chỉ là tránh nói chuyện quan trọng, ngược lại quan tâm cuộc sống của Chu Hạ Nhất ở Mĩ một chút.
Tiếp tục trốn như vậy cũng không phải cách. Anh rút điện thoại ra, gọi điện cho Trang Tiệp Dư.
Thời điểm bên kia nhận điện, thanh âm Trang Tiệp Dư đặc biệt kích động:"Đại gia của tôi ơi, cuối cùng anh cũng chịu nhận điện thoại rồi."
"Ngại quá, khoảng thời gian trước tình trạng tôi không tốt lắm, không muốn gặp người nào."
"Cái cá tính chó má của anh, cứ làm sao là chẳng chịu nể mặt ai cả, haizz, cũng do tôi không biết tự trọng, anh căn bản không coi tôi là bạn."
Hà Cố vội nói:"Tiệp Dư, tôi không phải ý đó, chỉ là tôi muốn bình ổn một chút, không muốn để cho người khác bận tâm theo." Anh vẫn không muốn tìm bạn vào thời điểm suy sụp, mọi người sống cũng không dễ dàng, hà tất đem bực bội của mình trút lên người khác.
Trang Tiệp Dư phì cười:"Đùa anh thôi, tôi còn chưa hiểu anh à, chuyện gì đều chỉ tự mình chống chọi, khiến bản thân mệt chết, sao phải vậy chứ, có đôi khi anh ra ngoài uống rượu một trận, mắng chửi người, tâm tình có thể tốt hơn rất nhiều, tôi thật sự là chịu không nổi anh."
Hà Cố cười cười:"Đều qua hết rồi."
"Qua hết rồi?" Trang Tiệp Dư hừ nhẹ một tiếng, "Vậy hiện tại anh cùng Tống Cư Hàn thế nào? Bài báo về vụ ở sân bay tôi nhìn thấy rồi, Tống Cư Hàn cũng thật là mặc kệ tất cả, vì anh mà uy hiếp định đánh phóng viên, toàn bộ đều bị chụp lại, tuy rằng đè xuống được, nhưng tôi từ chỗ bạn nhìn thấy, ui chao, đẹp trai quá nha."
Hà Cố dừng một chút, bình tĩnh nói:"Tôi định cho cả hai một cơ hội, thử thêm lần nữa."
"Hắc, tôi biết ngay mà." Trang Tiệp Dư có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Tôi biết ngay cuối cùng anh vẫn sẽ bị cuốn vào, ai, anh không phải người làm việc lỗ mãng, khẳng định cũng là suy nghĩ rất lâu, Tống Cư Hàn xem ra cũng thật lòng, tôi chỉ có thể chúc phúc cho hai người."
"Cảm ơn." Hà Cố thành khẩn nói.
"Điều tôi hối hận nhất bây giờ chính là lúc trước không ngủ luôn với anh, hiện tại nếu tôi tiếp tục thả thính anh, chắc Tống Cư Hàn phanh thây tôi mất." Ngữ khí Trang Tiệp Dư tràn ngập tiếc nuối.
Hà Cố bật cười:"Được rồi, cả ngày chỉ biết lên giường."
"Hôm nào ra ngoài uống rượu đi, chúng ta tâm sự, trong cái giới showbiz này có lúc ngay cả người muốn thả lỏng trò chuyện đều không có."
"Không thành vấn đề." Hà Cố Cảm giác được Trang Tiệp Dư mệt mỏi, hiện tại cậu là một trong những diễn viên trẻ tuổi hot nhất, khẳng định chẳng dễ dàng gì.
Cúp điện thoại, Hà Cố lướt tìm số Phùng Tranh, do dự mấy lần, vẫn là không ấn nút gọi. Cứ như vậy đi, quan hệ giữa anh và Phùng Tranh quá gượng gạo, về sau cũng không có biện pháp coi nhau là bạn bè, người từng đối với anh mà nói rất quan trọng này, hiện giờ cũng chỉ là một vị khách lướt qua cuộc đời, trong lòng anh có chút cảm khái, nhưng chỉ có thể như thế.
Tống Cư Hàn đẩy cửa bước ra, trên mặt bịt kín mít. Hắn gõ cánh cửa gỗ, cổ tay áo xắn lên lộ ra cánh tay cường tráng như trước, chính là còn có chút phù thũng.
Hà Cố đứng dậy:"Thế nào?"
"Khôi phục không tồi, kế tiếp chỉ cần chờ khớp xương lành."
Tống Cư Hàn vừa mở miệng, cô gái đang xem phim truyền hình liền ngẩng đầu lên, nhìn trộm một cái.
Thanh âm Tống Cư Hàn phi thường dễ nghe, cho dù là cách lớp khẩu trang đều gợi cảm đến mức làm cho người ta cả người tê dại.
Hà Cố sợ hắn bị nhận ra, liền kéo hắn đi.
Lên xe, tiểu Tùng vội vàng hỏi:"Anh Hàn sao rồi ạ? Liệu có ảnh hưởng đến việc đánh đàn không?"
"Cậu xem đi." Tống Cư Hàn xoay xoay cánh tay, hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói:"Sẽ ảnh hưởng đánh đàn sao..."
Tuy rằng cho tới bây giờ Tống Cư Hàn không phàn nàn ngay trước mặt, nhưng Hà Cố biết hắn vô cùng lo lắng về sau không thể chơi nhạc cụ thuần thục, mặc dù ngón tay không có vấn đề, nhưng là có chút động tác cần dùng lực cánh tay, Tống Cư Hàn cả đời đều làm bạn với âm nhạc, nếu cánh tay không thể khôi phục linh hoạt như trước, vậy chẳng khác gì vận động viên bị bẻ gãy chân.
Hà Cố nói:"Ạnh sẽ cùng em điều trị phục hồi."
Tống Cư Hàn hôn anh một cái, lộ ra nụ cười vừa lười biếng vừa vô lại:"Anh đừng nghĩ nhiều, chỉ cần anh không sao, cho dù không còn tay nữa em cũng cam tâm tình nguyện."
Tiểu Tùng khoa trương "ôi" một tiếng:"Má ơi."
Tống Cư Hàn giơ chân đạp lên ghế lái, cười mắng:"Mau đưa chúng tôi về nhà."
Tiểu Tùng đưa bọn họ về khu chung cư trong thành phố, Hà Cố tiến vào phòng sờ tủ giày:"Bao lâu rồi em không về nơi đây thế hả, phủ cả lớp bụi dày."
"Chẳng phải em vẫn luôn dưỡng thương sao?"
"Em nghỉ một lát đi, anh dọn dẹp một chút."
"Không cần, tiểu Tùng, cậu gọi người giúp việc đến." Tống Cư Hàn ôm thắt lưng anh, nghiêng ngả nói: "Em không cho anh làm đâu."
Tiểu Tùng lại run run một trận.
Hà Cố có điểm chịu không nổi:"Làm chút việc coi như vận động, vừa sạch sẽ, vừa không cần gọi người."
"Đừng, anh chỉ cần ở bên em là được."
"Chẳng phải cả ngày anh đều ở bên em à?"
Tống Cư Hàn thật sự không tìm được cớ nào nữa, đành không tình nguyện nói:"Em quét dọn với anh."
Tiểu Tùng thức thời mở miệng:"Em đi siêu thị mua đồ ăn cho hai anh."
"Mau đi đi, nhớ về muộn tí nhé." Tống Cư Hàn chỉ mong sao mau chóng đuổi cậu đi.
Hà Cố cởi áo khoác, xắn tay áo, đột nhiên ý thức được bộ tây trang sơ mi này không thích hợp làm việc.
Tống Cư Hàn lập tức nói:"Đồ ngủ của anh ở trong tủ."
"Em vẫn giữ?" Hà Cố có chút bất ngờ.
"Đương nhiên." Tống Cư Hàn kéo tay anh vào phòng ngủ, "Những thứ anh để lại đây, em đâu vứt đi bao giờ."
Hà Cố cẩn thận suy nghĩ một chút, anh tới nơi này không nhiều, cho nên cơ hồ chẳng lưu lại thứ gì, nhưng là mỗi lần đến đều sẽ không cảm thấy bất tiện, bởi vì phàm là vật dụng hàng ngày, nếu không có liền có thể dùng của Tống Cư Hàn.
Mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng trong lòng Hà Cố vẫn có chút xúc động, anh giống như hơi tin tưởng, trước đây Tống Cư Hàn thật sự coi trọng anh, chỉ là phần tình cảm ấy không vượt qua nổi thế giới muôn vàn màu sắc ngoài kia.
Hà Cố thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, đeo tạp dề, bắt đầu quét tước, lau bàn, tay trái Tống Cư Hàn không dùng được, hắn liền dùng tay phải bưng nước, đưa khăn lau cho anh, thật sự chẳng có việc gì có thể làm nữa, hắn sẽ ở bên cạnh hát những bài vui vẻ nhất.
Hà Cố chốc chốc lại cười liếc hắn một cái, tâm tình thoải mái dễ chịu như tiếng ca kia. Anh làm chút việc nhà nhỏ nhặt, Tống Cư Hàn đỡ đần một tay, cùng trò chuyện, một ngôi nhà, một cuộc sống bình thường anh từng tưởng tượng qua vô số lần, hiện giờ thật sự trở thành hiện thực rồi. Anh không phải một người lãng mạn, hơn nữa cũng không tham luyến hư vinh, cho nên ảo tưởng đẹp nhất của anh đối với tình yêu cũng chỉ có như vậy.
Làm xong việc, Tiểu Tùng cũng từ siêu thị trở lại, cậu cầm hai túi to, sau khi sắp đặt ổn thỏa mới rời khỏi.
Thắt lưng Hà Cố có điểm đau, anh chỉ đơn giản nấu hai bát mì, hai người ngồi đối diện nhau, Tống Cư Hàn vừa ăn vừa cười với Hà Cố.
Hà Cố nhịn không được cũng cười theo, còn hỏi:"Em cười cái gì?"
Tống Cư Hàn hỏi ngược lại:"Anh cười cái gì?"
"Thấy em cười nên nhịn không được."
"Nhìn thấy anh nên nhịn không được." Tống Cư Hàn liếm liếm môi, ngọt ngào nói, "Em chính là cảm thấy...không có cuộc sống nào tốt hơn thế này nữa."
Không có cuộc sống nào tốt hơn thế này.
Trái tim Hà Cố co rút, giây phút ấy anh đột nhiên có chút biết ơn chính mình, vẫn còn dũng khí quay đầu lại.
Tống Cư Hàn nhéo nhéo má anh:"Bộ phim kia thu về 700 triệu phòng vé, bên làm phim muốn tổ chức ăn mừng, Yến Minh Tu mời em tới, cũng lâu lắm chưa ra ngoài, hoạt động gân cốt chút đỉnh." Hắn cười trộm, "Tránh bọn họ tưởng rằng em đã chết, ông đây vẫn sống rất vui vẻ đó."
Hà Cố cười nói:"Ừ, em đi đi, chú ý cánh tay đừng để người khác nhìn ra."
"Anh đi cùng em."
Hà Cố kinh ngạc hỏi:"Anh?"
Tống Cư Hàn không chút do dự gật đầu:"Đương nhiên phải đưa anh đi."
"Anh đi làm gì, quá huyên hoang rồi."
"Huênh hoang cái chi chứ, bọn họ cũng đưa vợ tới, em cũng muốn mà."
"Nhiều chuyện quá nha ông tướng." Hà Cố nói, "Đừng cả ngày tạo nên scandal."
"Anh quá không hiểu giới giải trí, càng giấu bọn họ càng đào bới, ngược lại nếu chúng ta thoải mái xuất hiện, bọn họ nhiều nhất chỉ thấy mới mẻ một hai lần, không có điểm bất ngờ, về sau cũng sẽ không đặc biệt chú ý, nếu anh không muốn ra ngoài bị chụp trộm, vậy thì hãy bước đến trước mặt bọn họ."
Hà Cố giật mình:"Thật sự?"
Tống Cư Hàn cười cười:"Thật đó, anh đừng cảm thấy gánh nặng, cũng đừng quan tâm bọn họ nhìn thế nào, viết thế nào, Tống Cư Hàn em cả đời này chỉ biết mình anh, cho dù bọn họ làm gì cũng không thay đổi được điều đó, em chính là muốn để bọn họ thấy rằng hai chúng ta rất xứng đôi."
"Em..." Hà Cố thở dài, lại cười, "Anh phục em rồi." Một đại minh tinh vĩnh viễn bốc đồng như vậy.
"Vậy là anh đồng ý?" Tống Cư Hàn vui mừng hỏi.
Hà Cố ngẫm nghĩ:"Được, điều em nói cũng có đạo lý nhất định."Anh kỳ thật cũng giấu chút tư lợi, anh từng bị truyền thông vu cho tội dây dưa quấy rầy Tống Cư Hàn nhiều năm, còn từng bị bao vây chặn đường vô cùng chật vật, giống như bộ dáng anh xuất hiện trong mắt công chúng, vĩnh viễn nhếch nhác như vậy, cho dù anh thờ ơ thế nào chăng nữa, cũng là ít nhiều không nuốt trôi cục tức này. Tống Cư Hàn nói đúng, sao anh phải giấu diếm mãi, là một gay, anh cũng hy vọng có thể đường đường chính chính đứng bên người mình yêu.
Tống Cư Hàn hưng phấn mà huýt một tiếng sáo, mở rộng hai tay kêu to:"Tôi sắp được đưa vợ ra ngoài rồi!"
Hà Cố cười mắng:"Đừng nói linh tinh."
Tống Cư Hàn đứng dậy, hung hăng hôn một ngụm lên trán Hà Cố.
Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là Trang Tiệp Dư.
Từ khi Tống Cư Hàn từ biệt trên concert cho tới hiện tại, anh vẫn luôn không liên lạc với Trang Tiệp Dư cùng Phùng Tranh, mặc dù hai người gọi không ít cuộc, gửi không ít tin nhắn, anh cũng chỉ qua loa trả lời mấy câu "không sao", những cái khác cứ một mực tránh né, mail của Chu hạ Nhất thì anh đã trả lời, chỉ là tránh nói chuyện quan trọng, ngược lại quan tâm cuộc sống của Chu Hạ Nhất ở Mĩ một chút.
Tiếp tục trốn như vậy cũng không phải cách. Anh rút điện thoại ra, gọi điện cho Trang Tiệp Dư.
Thời điểm bên kia nhận điện, thanh âm Trang Tiệp Dư đặc biệt kích động:"Đại gia của tôi ơi, cuối cùng anh cũng chịu nhận điện thoại rồi."
"Ngại quá, khoảng thời gian trước tình trạng tôi không tốt lắm, không muốn gặp người nào."
"Cái cá tính chó má của anh, cứ làm sao là chẳng chịu nể mặt ai cả, haizz, cũng do tôi không biết tự trọng, anh căn bản không coi tôi là bạn."
Hà Cố vội nói:"Tiệp Dư, tôi không phải ý đó, chỉ là tôi muốn bình ổn một chút, không muốn để cho người khác bận tâm theo." Anh vẫn không muốn tìm bạn vào thời điểm suy sụp, mọi người sống cũng không dễ dàng, hà tất đem bực bội của mình trút lên người khác.
Trang Tiệp Dư phì cười:"Đùa anh thôi, tôi còn chưa hiểu anh à, chuyện gì đều chỉ tự mình chống chọi, khiến bản thân mệt chết, sao phải vậy chứ, có đôi khi anh ra ngoài uống rượu một trận, mắng chửi người, tâm tình có thể tốt hơn rất nhiều, tôi thật sự là chịu không nổi anh."
Hà Cố cười cười:"Đều qua hết rồi."
"Qua hết rồi?" Trang Tiệp Dư hừ nhẹ một tiếng, "Vậy hiện tại anh cùng Tống Cư Hàn thế nào? Bài báo về vụ ở sân bay tôi nhìn thấy rồi, Tống Cư Hàn cũng thật là mặc kệ tất cả, vì anh mà uy hiếp định đánh phóng viên, toàn bộ đều bị chụp lại, tuy rằng đè xuống được, nhưng tôi từ chỗ bạn nhìn thấy, ui chao, đẹp trai quá nha."
Hà Cố dừng một chút, bình tĩnh nói:"Tôi định cho cả hai một cơ hội, thử thêm lần nữa."
"Hắc, tôi biết ngay mà." Trang Tiệp Dư có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Tôi biết ngay cuối cùng anh vẫn sẽ bị cuốn vào, ai, anh không phải người làm việc lỗ mãng, khẳng định cũng là suy nghĩ rất lâu, Tống Cư Hàn xem ra cũng thật lòng, tôi chỉ có thể chúc phúc cho hai người."
"Cảm ơn." Hà Cố thành khẩn nói.
"Điều tôi hối hận nhất bây giờ chính là lúc trước không ngủ luôn với anh, hiện tại nếu tôi tiếp tục thả thính anh, chắc Tống Cư Hàn phanh thây tôi mất." Ngữ khí Trang Tiệp Dư tràn ngập tiếc nuối.
Hà Cố bật cười:"Được rồi, cả ngày chỉ biết lên giường."
"Hôm nào ra ngoài uống rượu đi, chúng ta tâm sự, trong cái giới showbiz này có lúc ngay cả người muốn thả lỏng trò chuyện đều không có."
"Không thành vấn đề." Hà Cố Cảm giác được Trang Tiệp Dư mệt mỏi, hiện tại cậu là một trong những diễn viên trẻ tuổi hot nhất, khẳng định chẳng dễ dàng gì.
Cúp điện thoại, Hà Cố lướt tìm số Phùng Tranh, do dự mấy lần, vẫn là không ấn nút gọi. Cứ như vậy đi, quan hệ giữa anh và Phùng Tranh quá gượng gạo, về sau cũng không có biện pháp coi nhau là bạn bè, người từng đối với anh mà nói rất quan trọng này, hiện giờ cũng chỉ là một vị khách lướt qua cuộc đời, trong lòng anh có chút cảm khái, nhưng chỉ có thể như thế.
Tống Cư Hàn đẩy cửa bước ra, trên mặt bịt kín mít. Hắn gõ cánh cửa gỗ, cổ tay áo xắn lên lộ ra cánh tay cường tráng như trước, chính là còn có chút phù thũng.
Hà Cố đứng dậy:"Thế nào?"
"Khôi phục không tồi, kế tiếp chỉ cần chờ khớp xương lành."
Tống Cư Hàn vừa mở miệng, cô gái đang xem phim truyền hình liền ngẩng đầu lên, nhìn trộm một cái.
Thanh âm Tống Cư Hàn phi thường dễ nghe, cho dù là cách lớp khẩu trang đều gợi cảm đến mức làm cho người ta cả người tê dại.
Hà Cố sợ hắn bị nhận ra, liền kéo hắn đi.
Lên xe, tiểu Tùng vội vàng hỏi:"Anh Hàn sao rồi ạ? Liệu có ảnh hưởng đến việc đánh đàn không?"
"Cậu xem đi." Tống Cư Hàn xoay xoay cánh tay, hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói:"Sẽ ảnh hưởng đánh đàn sao..."
Tuy rằng cho tới bây giờ Tống Cư Hàn không phàn nàn ngay trước mặt, nhưng Hà Cố biết hắn vô cùng lo lắng về sau không thể chơi nhạc cụ thuần thục, mặc dù ngón tay không có vấn đề, nhưng là có chút động tác cần dùng lực cánh tay, Tống Cư Hàn cả đời đều làm bạn với âm nhạc, nếu cánh tay không thể khôi phục linh hoạt như trước, vậy chẳng khác gì vận động viên bị bẻ gãy chân.
Hà Cố nói:"Ạnh sẽ cùng em điều trị phục hồi."
Tống Cư Hàn hôn anh một cái, lộ ra nụ cười vừa lười biếng vừa vô lại:"Anh đừng nghĩ nhiều, chỉ cần anh không sao, cho dù không còn tay nữa em cũng cam tâm tình nguyện."
Tiểu Tùng khoa trương "ôi" một tiếng:"Má ơi."
Tống Cư Hàn giơ chân đạp lên ghế lái, cười mắng:"Mau đưa chúng tôi về nhà."
Tiểu Tùng đưa bọn họ về khu chung cư trong thành phố, Hà Cố tiến vào phòng sờ tủ giày:"Bao lâu rồi em không về nơi đây thế hả, phủ cả lớp bụi dày."
"Chẳng phải em vẫn luôn dưỡng thương sao?"
"Em nghỉ một lát đi, anh dọn dẹp một chút."
"Không cần, tiểu Tùng, cậu gọi người giúp việc đến." Tống Cư Hàn ôm thắt lưng anh, nghiêng ngả nói: "Em không cho anh làm đâu."
Tiểu Tùng lại run run một trận.
Hà Cố có điểm chịu không nổi:"Làm chút việc coi như vận động, vừa sạch sẽ, vừa không cần gọi người."
"Đừng, anh chỉ cần ở bên em là được."
"Chẳng phải cả ngày anh đều ở bên em à?"
Tống Cư Hàn thật sự không tìm được cớ nào nữa, đành không tình nguyện nói:"Em quét dọn với anh."
Tiểu Tùng thức thời mở miệng:"Em đi siêu thị mua đồ ăn cho hai anh."
"Mau đi đi, nhớ về muộn tí nhé." Tống Cư Hàn chỉ mong sao mau chóng đuổi cậu đi.
Hà Cố cởi áo khoác, xắn tay áo, đột nhiên ý thức được bộ tây trang sơ mi này không thích hợp làm việc.
Tống Cư Hàn lập tức nói:"Đồ ngủ của anh ở trong tủ."
"Em vẫn giữ?" Hà Cố có chút bất ngờ.
"Đương nhiên." Tống Cư Hàn kéo tay anh vào phòng ngủ, "Những thứ anh để lại đây, em đâu vứt đi bao giờ."
Hà Cố cẩn thận suy nghĩ một chút, anh tới nơi này không nhiều, cho nên cơ hồ chẳng lưu lại thứ gì, nhưng là mỗi lần đến đều sẽ không cảm thấy bất tiện, bởi vì phàm là vật dụng hàng ngày, nếu không có liền có thể dùng của Tống Cư Hàn.
Mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng trong lòng Hà Cố vẫn có chút xúc động, anh giống như hơi tin tưởng, trước đây Tống Cư Hàn thật sự coi trọng anh, chỉ là phần tình cảm ấy không vượt qua nổi thế giới muôn vàn màu sắc ngoài kia.
Hà Cố thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, đeo tạp dề, bắt đầu quét tước, lau bàn, tay trái Tống Cư Hàn không dùng được, hắn liền dùng tay phải bưng nước, đưa khăn lau cho anh, thật sự chẳng có việc gì có thể làm nữa, hắn sẽ ở bên cạnh hát những bài vui vẻ nhất.
Hà Cố chốc chốc lại cười liếc hắn một cái, tâm tình thoải mái dễ chịu như tiếng ca kia. Anh làm chút việc nhà nhỏ nhặt, Tống Cư Hàn đỡ đần một tay, cùng trò chuyện, một ngôi nhà, một cuộc sống bình thường anh từng tưởng tượng qua vô số lần, hiện giờ thật sự trở thành hiện thực rồi. Anh không phải một người lãng mạn, hơn nữa cũng không tham luyến hư vinh, cho nên ảo tưởng đẹp nhất của anh đối với tình yêu cũng chỉ có như vậy.
Làm xong việc, Tiểu Tùng cũng từ siêu thị trở lại, cậu cầm hai túi to, sau khi sắp đặt ổn thỏa mới rời khỏi.
Thắt lưng Hà Cố có điểm đau, anh chỉ đơn giản nấu hai bát mì, hai người ngồi đối diện nhau, Tống Cư Hàn vừa ăn vừa cười với Hà Cố.
Hà Cố nhịn không được cũng cười theo, còn hỏi:"Em cười cái gì?"
Tống Cư Hàn hỏi ngược lại:"Anh cười cái gì?"
"Thấy em cười nên nhịn không được."
"Nhìn thấy anh nên nhịn không được." Tống Cư Hàn liếm liếm môi, ngọt ngào nói, "Em chính là cảm thấy...không có cuộc sống nào tốt hơn thế này nữa."
Không có cuộc sống nào tốt hơn thế này.
Trái tim Hà Cố co rút, giây phút ấy anh đột nhiên có chút biết ơn chính mình, vẫn còn dũng khí quay đầu lại.
Tống Cư Hàn nhéo nhéo má anh:"Bộ phim kia thu về 700 triệu phòng vé, bên làm phim muốn tổ chức ăn mừng, Yến Minh Tu mời em tới, cũng lâu lắm chưa ra ngoài, hoạt động gân cốt chút đỉnh." Hắn cười trộm, "Tránh bọn họ tưởng rằng em đã chết, ông đây vẫn sống rất vui vẻ đó."
Hà Cố cười nói:"Ừ, em đi đi, chú ý cánh tay đừng để người khác nhìn ra."
"Anh đi cùng em."
Hà Cố kinh ngạc hỏi:"Anh?"
Tống Cư Hàn không chút do dự gật đầu:"Đương nhiên phải đưa anh đi."
"Anh đi làm gì, quá huyên hoang rồi."
"Huênh hoang cái chi chứ, bọn họ cũng đưa vợ tới, em cũng muốn mà."
"Nhiều chuyện quá nha ông tướng." Hà Cố nói, "Đừng cả ngày tạo nên scandal."
"Anh quá không hiểu giới giải trí, càng giấu bọn họ càng đào bới, ngược lại nếu chúng ta thoải mái xuất hiện, bọn họ nhiều nhất chỉ thấy mới mẻ một hai lần, không có điểm bất ngờ, về sau cũng sẽ không đặc biệt chú ý, nếu anh không muốn ra ngoài bị chụp trộm, vậy thì hãy bước đến trước mặt bọn họ."
Hà Cố giật mình:"Thật sự?"
Tống Cư Hàn cười cười:"Thật đó, anh đừng cảm thấy gánh nặng, cũng đừng quan tâm bọn họ nhìn thế nào, viết thế nào, Tống Cư Hàn em cả đời này chỉ biết mình anh, cho dù bọn họ làm gì cũng không thay đổi được điều đó, em chính là muốn để bọn họ thấy rằng hai chúng ta rất xứng đôi."
"Em..." Hà Cố thở dài, lại cười, "Anh phục em rồi." Một đại minh tinh vĩnh viễn bốc đồng như vậy.
"Vậy là anh đồng ý?" Tống Cư Hàn vui mừng hỏi.
Hà Cố ngẫm nghĩ:"Được, điều em nói cũng có đạo lý nhất định."Anh kỳ thật cũng giấu chút tư lợi, anh từng bị truyền thông vu cho tội dây dưa quấy rầy Tống Cư Hàn nhiều năm, còn từng bị bao vây chặn đường vô cùng chật vật, giống như bộ dáng anh xuất hiện trong mắt công chúng, vĩnh viễn nhếch nhác như vậy, cho dù anh thờ ơ thế nào chăng nữa, cũng là ít nhiều không nuốt trôi cục tức này. Tống Cư Hàn nói đúng, sao anh phải giấu diếm mãi, là một gay, anh cũng hy vọng có thể đường đường chính chính đứng bên người mình yêu.
Tống Cư Hàn hưng phấn mà huýt một tiếng sáo, mở rộng hai tay kêu to:"Tôi sắp được đưa vợ ra ngoài rồi!"
Hà Cố cười mắng:"Đừng nói linh tinh."
Tống Cư Hàn đứng dậy, hung hăng hôn một ngụm lên trán Hà Cố.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook