“Tiệc đính hôn” đến một giờ chiều mới chính thức bắt đầu, lúc này vợ chồng Hứa Minh sau khi tới bệnh viện kiểm tra thai nhi xong cũng đã tới. Đương nhiên, đi cùng hai người là Cổ Thần Hi, mà trước tình hình như vậy tự nhiên cũng không thiếu phần của Trần Húc Đông. Bọn họ giống như đã tính trước thời gian bắt đầu khai tiệc, đến rất đúng lúc.

Đậu Đậu hơi mơ hồ. Ngày xưa lúc nó đến Dạ Hỏa thấy cũng không ít người, nhưng vẫn không nhiều như hôm nay. Hơn nữa hôm nay còn đặc biệt dùng cơm ở đây. Lẽ nào là ngày trọng đại gì sao?

“Nhất ca ca, hôm nay là lễ mừng sinh nhật ai sao?” Đậu Đậu nghi hoặc. Trong trí nhớ của nó, thứ mấy tầng kia là bánh ga-tô, là loại dùng cho sinh nhật. Tuy không hiểu vì sao cái bánh đó lại làm toàn từ đậu…

“A? Lão đệ ngươi chưa nói với Đậu Đậu sao?” Tư Đồ Tảm Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên. Chuyện này cũng không tính là việc nhỏ, hắn cư nhiên chưa nói?!

Đậu Đậu nghe Tư Đồ Tảm Nguyệt nói liền ngước lên nhìn Tư Đồ Nhất Tương. Có chuyện gì nó không biết sao?

“Cũng không cần vội như vậy?” Tư Đồ Nhất Tương cười cười. Chuyện này không phải mới bắt đầu sao.

“Nhất ca ca, chuyện gì vậy?”

“Đậu Đậu, hôm nay chúng ta đính hôn được không?” Tư Đồ Nhất Tương cầm tay Đậu Đậu nói thẳng. Hắn không nghĩ sẽ tổ chức tiệc đính hôn vào hôm nay, tất cả đều là do bản thân cao hứng, đột nhiên muốn làm thì liền làm. Đính hôn không có nhiều ý nghĩa, trực tiếp kết hôn sẽ có cảm giác hơn. Hắn hôm nay chỉ là muốn chính thức giới thiệu Đậu Đậu với các huynh đệ. Bất quá mọi người đã cho rằng đây vốn là tiệc đính hôn, vậy thì cứ “thuận theo dân ý” là được rồi. “!!!” Đậu Đậu bị dọa giật mình. Sao lại như thế này a?! Chuyện như vầy giờ mới nói, nó vẫn chưa chuẩn bị chút tâm lý nào cả. Tuy nhiên, nó vẫn rất vui mừng, nhưng cũng rất căng thẳng.

“Đại tẩu, đáp ứng đi. Đính hôn rồi sẽ gần với kết hôn hơn.” Mấy người đứng gần hô to. Bọn họ cũng vô cùng xem trọng Tiểu Nguyên thiếu a. Cũng chỉ có mĩ mạo này mới hợp với Dạ vương, không phải sao? Là nam thì sao, điểm yếu thì sao, chỉ cần đại ca vui vẻ, bọn họ vẫn sẽ toàn tâm toàn ý với vị đại tẩu này như thường.

Đậu Đậu bị mọi người làm cho hơi xấu hổ, vừa muốn gật đầu, lại nghe “rầm” một tiếng, vị huynh đệ nào đó của Dạ Hỏa đã đá ghế, đứng dậy. Hội trường vì thế vốn đang náo nhiệt dần dần yên tĩnh lại. Hứa Minh và Trần Húc Đông bộ mặt âm trầm, mặt của Tư Đồ Nhất Tương càng lạnh hơn.

“Đại ca, huynh đệ chúng ta theo ngươi nhiều năm như vậy luôn luôn có chuyện sẽ nói thẳng. Ngươi chơi đùa với nam nhân thì không sao cả, nhưng ngươi xác định loại quan hệ này với Tiểu Nguyên thiếu, vậy sau này sẽ không tránh nổi chuyện như lần trước. Ta không hi vọng ngươi có điểm yếu này.” Người vừa đá ghế cao giọng nói. Hắn là Trương Vân, một trong mấy người ít ỏi không tới hoa viên lúc nãy. Ở Dạ Hỏa cũng được coi là người có năng lực, quản lý không ít người. Thực ra hắn không phải là không vừa mắt Tiểu Nguyên thiếu, nhưng hắn không muốn lại xảy ra chuyện giống như lần trước. Nếu lần đó đại ca phản ứng chậm một bước, vậy hắn và Tiểu Nguyên thiếu cũng xong đời rồi, sớm đã bị nổ tan xác ở khu biệt thự ven biển rồi. Mẹ nó, đâu có ngày hôm nay!

Chuyện Tần Hoa lần trước, người của Dạ Hỏa đều biết. Phần lớn mọi người không phản đối suy nghĩ hiện tại của Tư Đồ Nhất Tương, những cũng xác thực có không ít người có cách nghĩ giống Trương Vân. Bọn họ không hi vọng Tư Đồ Nhất Tương lại gặp chuyện giống lần trước. Bản thân Tần Hoa quản lý Vinh Đường không được rõ ràng, hắn cũng không phải là người có năng lực. Nếu đổi lại là một người có năng lực thực sự, thì chuyện lần trước căn bản không thể giải quyết dễ dàng như vậy.

Phòng tiệc vốn to nhưng giờ dường như thanh âm của một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Bầu không khí rơi vào bế tắc.

“Việc Dạ Hỏa muốn tẩy trắng lần này hầu như không có ai đứng ra phản đối. Mọi người đa số đều xuất thân từ cô nhi viện, chúng ta đi đến bước đường này cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Quyết định này vốn rất tốt, nhưng đại ca ngươi có thể bảo đảm chuyện này không liên quan chút nào đến Tiểu Nguyên thiếu không? Nếu không phải vì nó, ngươi sẽ sớm đưa ra quyết định này hay không?” Từng câu từng chữ của Trương Vân đều rõ ràng truyền đi khắp đại sảnh.

“Trương Vân, ngươi quá đà rồi đó. Hôm nay xem như là ngày tốt của đại ca. Có chuyện gì hôm khác hãy nói.” Trần Húc Đông áp chế vai Trương Vân bực bội nói. Thầm nghĩ, lá gan của tiểu tử này, mẹ nó, to thật, mặt đại ca đen thành như vậy mà còn dám nói?!

“Ta không phủ nhận việc tẩy trắng của Dạ Hỏa có liên quan ít nhiều đến Đậu Đậu, nhưng ta cũng đã suy nghĩ chuyện này từ lâu. Hơn nữa, hôm nay ta xác định rõ chuyện này với các huynh đệ thì sẽ không thay đổi. Cậu ấy, từ hôm nay sẽ là ái nhân duy nhất đời này của Tư Đồ Nhất Tương ta.” Tư Đồ Nhất Tương vô cùng kiên quyết chỉ vào Đậu Đậu nói.

“Vậy nếu chuyện lần trước lại xảy ra? Lẽ nào để nó làm liên lụy tới ngươi một lần nữa?”

“Mặc kệ ra sao,” Tư Đồ Nhất Tương vừa bắt đầu tiếp lời, Đậu Đậu đột nhiên nói chen vào. “Ta sẽ không làm liên lụy tới Nhất ca ca nữa! Ta sẽ không là điểm yếu của hắn nữa!” Thanh âm không to, nhưng mọi người xung quanh đều nghe rất rõ ràng. Nếu là trước đây, nó không có cách gì. Nhưng hiện tại, nó có thể tùy ý sử dụng pháp thuật, đương nhiên sẽ cố gắng tự bảo vệ mình thật tốt. Sẽ không gây phiền toái cho Nhất ca ca.

“Đậu Đậu…” Tư Đồ Nhất Tương vô cùng kinh ngạc nhìn Đậu Đậu.

“Nhất ca ca, ta thực sự sẽ không làm liên lụy đến ngươi nữa.” Bởi vì chuyện lần đó khiến Đậu Đậu cắn rứt trong thời gian rất dài. Nhưng cũng nhờ thế, hiện tại nó đã hạ quyết tâm hết sức cố gắng khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.

“Ngoan, ta chưa từng trách ngươi.” Nhưng tự trách thì lại có. Tư Đồ Nhất Tương thay đổi vẻ mặt lúc trước, ôn nhu nhìn Đậu Đậu. Ánh mắt của người khác, hắn không để ý.

“Tiểu Nguyên thiếu, đã có tiền lệ rồi, ngươi dựa vào đâu mà nói ngươi sẽ không liên lụy tới đại ca nữa? Ngươi ngay cả đại ca làm gì cũng không rõ, thêm nữa dựa vào cái gì mà đứng bên cạnh hắn?” Trương Vân hỏi đến câu này đã có điểm dồn ép người rồi. Hắn thật ra không có ác ý. Trong lòng chỉ là hi vọng Tiểu Nguyên thiếu có thể chủ động cách đại ca xa một chút.

“Trương Vân, ta coi ngươi là huynh đệ không phải để ngươi đối đãi với ái nhân của ta như vậy. Làm người phải biết có chừng mực, còn nói thêm sẽ tổn thương tình cảm huynh đệ. Có chuyện gì đợi qua hôm nay rồi hãy nói, đừng để các huynh đệ chê cười.” Ngữ khí của Tư Đồ Nhất Tương đã hơi ẩn nhẫn.

“Ta quả thực không biết Nhất ca ca làm gì. Nhưng chuyện này với chuyện ta thích hắn có mâu thuẫn không? Đã không có, vì sao nhất định phải biết? Ta không hỏi là vì dù Nhất ca ca làm gì thì đều không thay đổi được tâm ý của ta. Lúc trước ta làm liên lụy tới mọi người, nhưng là khi đó ta không có năng lực tự bảo vệ mình, hiện tại đã có rồi, cho nên ta hi vọng mọi người có thể cho ta một cơ hội. Bất luận thế nào ta cũng sẽ không rời xa hắn.” Đậu Đậu nắm chặt tay Tư Đồ Nhất Tương, nhìn hắn nói. Dù là một tướng quân, nó cũng muốn sự cổ vũ của các binh sĩ. Nhất ca ca là một thủ lĩnh, tuy không biết hắn làm gì. Nhưng với số lần đến Dạ Hỏa, ít nhất nó hiểu rằng, những người này cũng rất quan trọng với Nhất ca ca. Bọn họ giống như tướng quân và binh sĩ, quan hệ rất sâu sa.

Lời của Đậu Đậu khiến mọi người trong phòng kinh hoàng. Nghe nói nó mới mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu như là bọn họ, thì những lời như này là cực kì bình thường. Vì sinh tồn, hầu như ai cũng hiểu đạo lý gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Nhưng Tiểu Nguyên thiếu lại bất đồng, đó là một hài tử lớn lên trong một gia đình đầm ấm, có thể nói ra những câu như vậy, thực sự hiếm thấy.

Đối với người ngoài, Đậu Đậu chính là một tiểu công tử của phú gia. Có phụ mẫu và huynh đệ vô cùng giàu có. Chỉ là ở xa nên không thường xuyên tới thăm nó được. Mà nó là ngẫu nhiên quen được Dạ vương.

“Nếu người bây giờ có thể thuần thục dùng nó, ta sẽ nói xin lỗi.” Trương Vân lấykhẩuDesertEagle luôn đem theo bên mình ra đặt lên mặt bàn.

Desert Eagle 0.50 inch, cỡ nòng 12,7mm, tốc độ đạn 402m/s. Bởi vì tầm bắn xa, lực sát thương mạnh, cũng có cách gọi mỹ miều là “Đại bác bỏ túi”. Là một trong những loại súng lục được rất nhiều nam nhân ưa thích. Hộp đạn có bảy viên, toàn bộ chiều dài là 270mm, trọng lượng khoảng 2kg. Độ giật khi bắn khá mạnh, đó cũng có thể là điểm tai hại duy nhất của Deagle. Có thể cầm chắc khẩu súng này mà không run tay chính là một môn công phu, cổ tay cần phải có lực lớn. Đậu Đậu chưa từng thấy qua loại đồ vật này, Trương Vân đã ra bài toán khó giải cho nó.

Tư Đồ Nhất Tương im lặng vung quyền, nhưng bị Đậu Đậu tinh mắt nhanh tay kéo lại, ngay lúc quyền của Tư Đồ Nhất Tương dính lên mặt Trương Vân. Thực ra không cần Đậu Đậu chạm vào khẩu Desert Eagle, nó có thể ngăn cản quyền của Tư Đồ Nhất Tương đã khiến mọi người trong phòng tĩnh lặng. Tốc độ vung quyền của Dạ vương rất nhanh, không ai ở Dạ Hỏa có thể theo kịp. Cho nên hiện tại, ngay cả bản thân Tư Đồ Nhất Tương cũng có phần sửng sốt.

“Xin lỗi thì không cần, chỉ cần ngươi đừng phản đối chuyện ta lưu lại bên cạnh Nhất ca ca là tốt rồi.” Đậu Đậu dứt lời, cầm lấy khẩu Desert Eagle. Xúc cảm lạnh băng, nó rất không thích. Đồ vật này nó chưa từng thấy qua, nhưng không có nghĩa là nó không biết dùng. Chỉ cần nó muốn, thật không có khó gì.

Pháp thuật hiện tại của Đậu Đậu hiện giờ không phải chỉ có thể dùng một tháng một lần, mà là có thể dùng bất cứ lúc nào. Ngưng thần nhắm mắt, lần đầu tiên, tin tưởng rằng cũng là lần cuối cùng trong đầu mình hiện lên tất cả những chuyện trước đây của Nhất ca ca. Nó không phải không muốn biết Nhất ca ca làm gì, nhưng trong tâm thức luôn cảm thấy việc đó sẽ khiến mình buồn bã. Cũng giống như vết thương trên lưng Nhất ca ca, nó không muốn biết tại sao lại có, biết rồi sẽ càng thương tâm. Nhưng hôm nay, nó quyết định muốn tìm hiểu toàn bộ về Nhất ca ca. Bao gồm cả thứ trong tay nó, cũng sẽ có đáp án.

Từng hình ảnh của Tư Đồ Nhất Tương ở đây hiện lên rõ ràng trong đầu Đậu Đậu. Chỉ trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, trên trán nó đã đầy mồ hôi. Vẻ mặt phi thường thống khổ, khẩu Deagle trong tay không ngừng run rẩy.

“Đậu Đậu?” Tư Đồ Nhất Tương bình tĩnh lại lo lắng nhíu mày.

Trong mắt Trương Vân cũng hơi hối hận vì cách làm của bản thân. Nếu Tiểu Nguyên thiếu xảy ra chuyện, loại hậu quả đó cũng không phải điều hắn mong muốn. Hắn chỉ muốn Tiểu Nguyên thiếu thấy khó mà lui…

Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng Đậu Đậu đang kiên cường duy trì, nó mở mắt ra hỏi Trương Vân một câu “Bắn vào đâu?” Ánh mắt lợi hại như vậy căn bản không giống lúc trước. Nó là nhi tử của Chiến Thần, cho dù yếu ớt cũng không thể để cho một người phàm trấn áp. Trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại. Toát mồ hôi, là bởi vì thấy quá khứ của Nhất ca ca gian nan, thống khổ, là bởi đau lòng vì hắn.

“Là… chỗ đó.” Trương Vân tùy tiện chỉ một nơi, đến một hàng ly xếp cao ngang chân cách đó mười mét. Thanh âm trả lời của hắn rất nhỏ, không giống một thân tràn đầy khí thế vừa nãy.

“Nhớ kỹ lời ta vừa nói.” Đậu Đậu dứt lời, xoay người bóp cò súng. “Bang” một tiếng, hàng ly cao ngang chân lập tức vỡ vụn văng ra bốn phía.

Cái gì gọi là không hót thì thôi, vừa hót liền kinh người, chính là đang chỉ Đậu Đậu bây giờ. Tư Đồ Nhất Tương không biết tại sao Đậu Đậu lại biết dùng súng, càng không biết vì sao cổ tay mảnh khảnh của nó có thể vững chắc nâng Deagle. Hắn chỉ biết, hiện giờ hắn hưng phấn lạ thường. Vật nhỏ luôn ở thời khác mấu chốt như vậy mang đến cho hắn kinh ngạc cùng vui mừng. Phỏng chừng tất cả người trong Dạ Hỏa đều ngừng thở. Thực ra như vậy cũng rất tốt, hắn tuy coi trọng nhất là Đậu Đậu, nhưng tình cảm huynh đệ nhiều năm hắn không muốn có sứt mẻ. Dẫu sao bản tính của mọi người đều không xấu. Có lẽ là hắn hơi tham lam, chỉ là kết quả hiện giờ thật khiến hắn vui mừng.

Đậu Đậu đặt khẩu súng trên bàn trả lại cho Trương Vân, sau đó lẳng lặng dựa vào trong lòng ngực Tư Đồ Nhất Tương. Nó hiện tại chỉ muốn ôm Nhất ca ca thật chặt.

“Ta khinh!!!” Trần Húc Đông và Tư Đồ Tảm Nguyệt đồng thanh nói. Bọn họ hiện giờ không biết nói gì cho phải. Mà người luôn bình tĩnh như Hứa Minh và Cổ Thần Hi chỉ cười.

Tư Đồ Nhất Tương ôm chặt lấy Đậu Đậu, thân thể lắc lư kéo theo nó, sau đó cúi đầu hôn lên môi. Đậu Đậu cũng không hề cố kỵ mà đáp lại…

“Đại tẩu, ngươi đẹp trai quá! Đẹp!” Trong đám người không biết ai hô to lên như vậy. Sau đó mọi người lại ăn ý kỳ diệu một lần nữa, đồng thanh hô to chữ “Đẹp.” Tiếng vỗ tay không ngớt, tiếng huýt sao không dừng, không giống như lúc trước. Hội trường vốn ở trong nhà, tình hình này mái nhà sắp bị thổi bay rồi!!!

Ngày hôm nay, người trong Dạ Hỏa đều có một nhận thức mới về Đậu Đậu. Đại tẩu của bọn họ, rất thần kì…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương