Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc
Chương 55: Không thể nói “hát”!

Đậu Đậu trước giờ không phải là người lòng dạ hẹp hòi, ngoại trừ ghét chuyện có người yêu thương Nhất ca ca của nó ra, nó có thể tha thứ tất cả mọi thứ. Cho nên việc lần này, lúc Trương Vân nói xin lỗi nó rất vui vẻ mà đổi đề tài.

“Xin lỗi, Tiểu Nguyên thiếu, là hiểu biết của ta với ngươi còn ít.” Thái độ của Trương Vân rất chân thành, hắn đã thực sự nhìn nhận vị đại tẩu chưa trưởng thành này bằng con mắt khác. Trước đông đảo mọi người, nói xin lỗi với một người thâm tàng bất lộ như vậy hắn không hề cảm thấy bẽ mặt.

“Hì hì, chỉ cần ngươi không ngăn cản ta ở cạnh Nhất ca ca là tốt rồi.” Đậu Đậu cười ngọt hào phóng tiếp nhận thành ý kia, sau đó lại quay sang nói: “Nhất ca ca, ta muốn ăn cái kia”

Thứ Đậu Đậu chỉ là bánh gatô, một cái bánh gatô hoàn toàn làm từ đậu. Từ lúc vào cửa đã phát sinh nhiều chuyện, đến giờ vẫn chưa được ăn miếng nào. Thật sốt ruột a.

“Được.” Tư Đồ Nhất Tương thẳng thắn đáp ứng dắt tay Đậu Đậu đi đến bên cạnh cái bánh. Xung quanh liền đột nhiên truyền đến nhiều tiếng cười. Tiểu Nguyên thiếu có nhũ danh Đậu Đậu, là do thích ăn đậu đến điên cuồng. Không ngờ đây lại là sự thật…

Bởi vì bánh gatô quá “đặc biệt”, cho nên ngoài Đậu Đậu ra không có ai ăn. Toàn là đậu ngọt, ai ăn nổi… dạ dày chịu sao nổi, răng cũng sẽ kháng nghị!! Đậu Đậu tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng. Bọn họ ăn càng ít càng tốt a, tốt nhất là không ai ăn, vậy toàn bộ sẽ là của nó!

Tư Đồ Nhất Tương, Đậu Đậu, còn có Hứa Minh đợi ở một bàn sáu người, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, mọi người cũng có thể vui vẻ ăn uống. Chưa được bao lâu, có người đứng lên đề nghị Tư Đồ Nhất Tương hát tặng Đậu Đậu một bài. Loại chuyện này sợ nhất là được đám đông ủng hộ. Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều vỗ tay muốn Tư Đồ Nhất Tương hát một bài. Ngoại trừ bản thân hắn, mấy người còn lại trong bàn đều thấy buồn cười.

Thực ra lúc trước, khi chưa đạt được thành tựu như ngày hôm nay, mọi người thỉnh thoảng vẫn đến KTV chơi đùa. Còn bây giờ, gia sản rất lớn nhưng thời gian lại ít, cũng không có tâm tình giống lúc đó. Ngày ấy cũng có rất nhiều người muốn nghe thử Tư Đồ Nhất Tương hát, nhưng dùng cách nào cũng không được. Thực ra nguyên nhân lại vô cùng đơn giản. Tư Đồ Nhất Tương gần như có thể nói là một người hoàn mỹ, chỉ có một điểm, hắn ngũ âm không toàn vẹn. Khụ lúc nhỏ từng ngâm nga vài câu, lập tức khiến Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt cười ngật ngưỡng. Chuyện này chỉ có mấy người bọn họ biết, Trần Húc Đông cũng là sau này mới được nghe kể lại. Vì vậy Trần Húc Đông đã buồn phiền suốt một thời gian dài. Bởi vì hắn biết lần bỏ lỡ đó có thể là lần duy nhất trong đời. Mặc dù, chỉ là một bài hát thôi, cũng đã đủ làm người ta tiếc nuối.

Đậu Đậu dùng ánh mắt vô cùng mong đợi nhìn Tư Đồ Nhất Tương, làm hắn hiện giờ lâm vào tình cảnh vạn bất đắc dĩ. Hát cũng không được, không hát cũng không xong. Không hát, sợ Đậu Đậu sẽ buồn. Còn hát, mẹ nó, vậy sau này hắn cũng không cần đến Dạ Hỏa nữa.

Tư Đồ Nhất Tương nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng vẫn quyết định không hát, sau đó hắn ở bên tai Đậu Đậu nói nhỏ về nhà hắn sẽ hát cho một mình Đậu Đậu nghe. Đậu Đậu hoàn toàn cho rằng Tư Đồ Nhất Tương không muốn hát cho người khác nghe, đắc ý đáp ứng. Không thể ngờ rằng…

Để bầu không khí sôi nổi, Trần Húc Đông đề nghị chính mình hát một bài. Một là muốn giải vây cho Tư Đồ Nhất Tương, hai là mượn cớ thể hiện một tý trước mặt Cổ Thần Hi. Những người ở đây từng nghe hắn hát không có mấy người, nên rất nhanh dồn hết sự chú ý vào hắn. Tư Đồ Nhất Tương thở phào trong lòng. Nhưng hắn cũng không thu được kết quả tốt gì, từng người lấy cớ hắn không hát tới chúc rượu, cũng khiến hắn uống đủ.

Hội trường của Dạ Hỏa trang bị đầy đủ các thiết bị giải trí. Chỗ này vốn là nơi cho các anh em giải khuây. Đặc biệt là lúc đón Tết năm ngoái, những đứa trẻ không gia đình đều tập hợp ở đây cùng nhau ăn uống ca hát vui đùa.

Trần Húc Đông hát lại ca khúc “Tình yêu giản đơn” của Châu Kiệt Luân. Rất có thần. Cổ Thần Hi nghe đến mê mẩn cái thanh âm khàn khàn xuất chúng đó. Có chút cảm động, có chút vui vẻ, bởi khi Trần Húc Đông hát hầu như đều nhìn về phía hắn.

“Anh muốn đưa em tới nhà bà, cùng ngắm hoàng hôn cho tới khi ngủ thiếp đi. Anh chỉ muốn được nắm lấy tay em, không bao giờ cách rời. Tình yêu có thể hay không mãi mãi như thế, đơn thuần không bi thương? Anh muốn chở em trên chiếc xe đạp ấy…” Lúc hát đến “Anh chỉ muốn cứ như vậy nắm chặt tay em, mãi mãi không buông”, Trần Húc Đông đi đến bên cạnh nắm lấy tay Cổ Thần Hi, dắt hắn ra khỏi bàn, rồi đưa hắn lên sân khấu. Cổ Thần Hi hơi cúi đầu, mỉm cười. Hắn thấy mình may mắn đã quen được Trần Húc Đông, càng thấy may mắn vì người kia đã cố chấp không ngừng thích hắn.

(Ai có nhã hứng thì vừa coi đoạn này vừa mở bài “Simple Love” của Châu Kiệt Luân nha. Bài này nhộn nhộn dễ thương hợp với Húc Đông ca lắm. Vừa nghe vừa tưởng tượng đoạn này tuyệt cực ^0^)

Bài hát kết thúc, dưới sân khấu vang lên một tràng hoan hô. Tư Đồ Nhất Tương và Hứa Minh giơ ngón tay cái lên với Trần Húc Đông. Đây là động tác thường có giữa ba người bọn họ. Trần Húc Đông cười làm động tác muốn mọi người yên tĩnh lại, tất cả đều phối hợp cùng ngồi xuống đợi hắn nói tiếp.

“Thần Hi, chuyển đến ở cùng ta đi.” Trần Húc Đông hít sâu nhìn Cổ Thần Hi hỏi. Hắn đã nghĩ rất lâu. Tuy bọn họ cũng thường xuyên gặp mặt, nhưng hắn vẫn muốn ở cùng nhau. Như vậy sẽ có cảm giác là một gia đình.

Dưới sân khấu không ngừng vang lên tiếng huýt sáo, Trần Húc Đông căng thẳng chờ đợi. Ở Trung Quốc chưa chấp nhận hôn nhân đồng tính, nhưng hai người đồng tính ở chung lâu dài cũng có ý nghĩa không khác kết hôn là mấy. Cổ Thần Hi cắn nhẹ môi dưới, sau đó trước ánh mắt mong đợi của mọi người nhìn Trần Húc Đông nói: “Nếu ngươi đưa ta đi ngắm hoàng hôn, chở ta trên xe đạp, vậy ta sẽ đồng ý.”

Trần Húc Đông ôm chầm Cổ Thần Hi xúc động vô cùng. Hắn gần đây càng cảm thấy nam nhân này còn đáng yêu hơn mình.

“Hà hà, Thần Hi thật sự đã thay đổi, thay đổi rồi” Tư Đồ Tảm Nguyệt lắc đầu cảm thán. Nàng nhớ Thần Hi là người rất ôn hoà và thanh nhã, rất ít nói, có chút yếu ớt… Nhưng hiện giờ lại không cảm thấy như vậy. Thần Hi đã trở nên hơi nghịch ngợm, có chút đáng yêu, cũng có mặt phong tình khác. Hóa ra hắn cần một người như Trần Húc Đông đến khai phá.

“Hắn là người thông minh.” Hứa Minh kết luận như vậy.

“Chính xác, lúc thích hợp thu tay, biết nắm bắt hạnh phúc của bản thân. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không thông minh hắn cũng không thể có bệnh viện đó a. Chúng ta cũng biết, mấy huynh đệ tỷ muội khác họ của hắn đều là phế vật cả. Tên tiểu tử Húc Đông này cũng có phúc.” Bây giờ bụng của Tư Đồ Tảm Nguyệt đã nhô lên. Mặc đồ bầu, ngoài chuyện béo hơn trước một ít ra, vẫn xinh đẹp như vậy.

“Ừm, mệt không?” Hứa Minh ân cần nhìn lão bà.

“Vẫn khoẻ” Tư Đồ Tảm Nguyệt cho Hứa Minh một ánh mắt khiến hắn an tâm, sau đó quay đầu nhìn Đậu Đậu: “Đậu Đậu, ngươi làm gì vậy?”

Đậu Đậu không biết đang ở đó cúi đầu làm gì. Thế tay không ngừng thay đổi.

“Ta đang làm cho Nhất ca ca uống không say…” Đậu Đậu nhỏ giọng nói, nó đang dùng pháp thuật giúp Tư Đồ Nhất Tương giải rượu. Nó biết uống nhiều sẽ khó chịu, cho nên nó phải làm cho Nhất ca ca không có cảm giác say mới được.

Nhìn Tư Đồ Nhất Tương, cũng không biết đã bị chuốc bao nhiêu chén rồi mà vẫn có tinh thần, trong lòng vô cùng khó hiểu. Các huynh đệ Dạ Hỏa thấy đại ca vẫn tỉnh táo, bèn nhất loạt đồng lòng tìm lý do mời rượu hắn. Hôm nay Tư Đồ Nhất Tương vô cùng vui vẻ, cho nên hắn cũng chiều theo. Say một chút cũng không sao. Chỉ cần nhớ lúc đi đừng bỏ quên Đậu Đậu ở đây là được.

Qua mấy tiếng luân phiên chúc rượu, tất cả thành viên của Dạ Hỏa, giờ đã ngà ngà say, đều rút ra một đạo lý: lần sau đánh chết cũng không uống rượu cùng đại ca!!!

Đêm đã khuya, trên đường rất yên tĩnh. Thấy Trần Húc Đông uống hơi nhiều, nên Cổ Thần Hi lái xe. Tư Đồ Nhất Tương vốn không muốn để bọn họ quay về nhà riêng mà muốn tất cả đều về chỗ mình. Nhưng chuyện này bị Cổ Thần Hi khéo léo từ chối. Hôm này đối với mọi người mà nói đều là một ngày tương đối đặc biệt. Kì thực nói trắng ra chính là hắn muốn về chỗ Trần Húc Đông. Mấy tháng nay đều là Húc Đông tới tìm hắn, hắn từ sau lần đó bỏ đi cũng chưa từng tới chỗ Húc Đông. Tư Đồ Nhất Tương đại khái cũng hiểu được, nên đã tìm vài người hộ tống hai người họ về nhà.

Tư Đồ Nhất Tương vẫn luôn thích chạy xe nhanh, nhưng khi có Đậu Đậu đi cùng hắn luôn duy trì tốc độ ổn định vì không muốn dọa Đậu Đậu, cũng không muốn vì sở thích của bản thân mà xảy ra sơ xuất gì. Bình an về đến nhà, Đậu Đậu vừa vào cửa đã quấn lấy bắt Tư Đồ Nhất Tương hát cho nó nghe.

“Nhất ca ca, đến nhà rồi, ngươi hát cho ta nghe đi. Chuyện này lúc nãy ngươi đã đáp ứng ta rồi.” Đậu Đậu vui mừng nhảy lên.

“Hát ư… Đổi cái khác không được sao?” Tư Đồ Nhất Tương vỗ trán giả bộ bị làm khó. Hắn thực lo lắng rằng khi vừa hát thì hình tượng hoàn mỹ của hắn trong lòng Đậu Đậu sẽ bị phá huỷ…

“Nhưng ta muốn nghe. Rất muốn rất muốn.” Đậu Đậu lộ ra vẻ mặt buồn bã. Sao lại như thế này a?! Rõ ràng đã đã đáp ứng nó a. Hơn nữa giọng của Nhất ca ca dễ nghe như vậy, hát chắc chắn càng có cảm xúc hơn kể chuyện cổ tích.

“Ai Đậu Đậu, thành thật nói cho ngươi, Nhất ca ca không biết hát.” Rõ ràng trong phòng không có người thứ ba, nhưng Tư Đồ Nhất Tương vẫn thì thầm bên tai Đậu Đậu.

“Gì?!”

“Là thật mà. Vì sẽ đầu độc lỗ tai của Đậu Đậu, nên ta không cần hát nữa nha.”

“Nhưng Đậu Đậu đã đợi nửa buổi chiều và nửa buổi tối rồi. Nhất ca ca lừa đảo!” Đậu Đậu phồng má, thở phì phì nói.

“Không sao, chúng ta còn thời gian rất dài, đợi ngày nào ca ca hát tốt sẽ hát cho ngươi.” Tư Đồ Nhất Tương nói xong liền bế Đậu Đậu lên, đặt nó nằm thẳng trên giường. Bình thường trong tình huống này, chuyện tiếp theo chính là hôn lên đôi môi nhỏ xinh kia…

“Nhưng… Ưm ưh Nhất ca ca ngươi xấu lắm à!!!” Đậu Đậu nắm lấy áo của Tư Đồ Nhất Tương, bị hắn hôn đến mức sắp tìm không thấy thanh âm của mình rồi.

“Ngoan, không xấu.” Tư Đồ Nhất Tương đè lên Đậu Đậu không cho nó cơ hội nói nữa.

Sáng sớm, ngủ dậy, Đậu Đậu theo thói quen áp tay trước ngực của Tư Đồ Nhất Tương. Sau đó, mở mắt “Nhất ca ca, ngươi chưa hát cho ta…”

Tư Đồ Nhất Tương nghe đến chữ “hát”, không nói câu nào liền đè lên Đậu Đậu, lại lần nữa chơi trò lão hổ hoa lệ ăn tiểu bạch thỏ.

Từ ngày đó trở đi, Đậu Đậu cuối cùng cũng hiểu, không thể nói “hát”!!! Chỉ cần nó vừa đề cập đến chữ “hát”, Nhất ca ca sẽ dùng phương thức khiến mặt đỏ tim đập làm cho nó không thể nói nữa. Lúc đó thanh âm còn lại chỉ có tiếng rên rỉ làm người ta ngượng ngùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương