Edit+Beta: Minh Miu

Điền Đại Tráng sợ cậu sẽ trở mặt, không nghĩ tới cậu là nghe không rõ, hay là bối rối nên không có để tâm nghe, nửa ngày không có trả lời, sau đó ngáp một cái, nói: “Bên kia yên tĩnh rồi, chúng ta ngủ thôi.”

Điền Đại Tráng suy nghĩ chuyện này một lát, cuối cùng vẫn là suy nghĩ không rõ, cộng thêm bận việc cả ngày cũng mệt mỏi, dứt khoát đem đầu óc trống rỗng, ngủ.”

Ngày kế tiếp, gà mới gáy một lần, Điền Đại Tráng liền tỉnh, vốn định cùng ngày thường thức dậy giống nhau, lại phát hiện không thành, bởi vì có người đem cánh tay của anh làm gối đầu vẫn còn nằm ngáy o o...nữa, Điền Đại Tráng thử nhẹ nhàng kéo trở về, phát hiện cánh tay đã tê rần, có chút vô lực, đành phải nhỏ giọng gọi “Tiểu Mãn, Tiểu Mãn...”

Điền Tiểu Mãn mở to mắt, mơ mơ màng màng không rõ tình huống, nghe thấy nói: “ Cậu buông ra một chút, cánh tay của tôi...”

Điền Tiểu Mãn nghe lời có chút nâng đầu lên, cảm giác cái cổ vừa mới nâng lên liền linh hoạt rút cánh tay ra, đầu liền lại lần nữa rơi xuống bởi vì cái gối được làm từ lá cây cây bạch quả mà phát ra tiếng sàn sạt. Sau đó là lời nói ồm ồm của Điền Đại Tráng: “Tôi đi nấu bữa sáng, cậu muốn ăn gì? Mì thịt bò có được không?”

Điền Tiểu Mãn quay đầu liếc nhìn xung quanh, trong phòng không có đốt đèn,vẫn là một mảng đen kịt, liền nói: “Mấy giờ rồi? Trời còn chưa sáng đâu, liền thức dậy?”

Điền Đại Tráng nói: “6 giờ sáng. Hôm nay rất nhiều việc, tôi vội đi ra ngoài, giữa trưa mới trờ về làm cơm trưa cho cậu. Nếu không, tôi làm cho cậu một chồng bánh bột ngô, đặt ở bên giường cậu, cậu giữ lấy. Tôi giữa trưa cố sức trở về, nếu quay trở về không được, cậu trước ăn hết bánh bột ngô.”

Điền Tiểu Mãn lần này mới hoàn toàn tỉnh dậy, còn muốn hỏi, Điền Đại Tráng cũng đã mặc xong quần áo, xuống giường, vừa đi về phía cửa, vừa nói: “Cậu ngủ tiếp đi.”

Điền Tiểu Mãn không thể ngủ, nhưng, người ta đã đi ra ngoài rồi, đành phải chấp nhận, tròng mắt trừng chằm chằm đỉnh đầu đen kịt, thời gian dần qua có chút ánh sáng, nhưng vẫn rất là tối tăm, ánh sáng xuất hiện giống như người bị hôn mê rồi bị bịt kín bằng một miếng vải đen sau đầu, mù mịt không rõ.

Đoàn ánh sáng mập mờ kia thời gian dần qua trở thành ánh sáng trong suốt, Điền Đại Tráng bưng hai cái chén nóng hổi tiến vào, nói: “Còn nóng, tôi ăn trước, ăn xong cho cậu ăn thì vừa lúc.”

Điền Tiểu Mãn hỏi: “Hôm nay rất bận sao? Anh phải làm gì?”

Điền Đại Tráng thuận miệng nói: “Phải đi gieo hạt giống củ cải, trước đây ở trong bệnh viện không về nhà, cũng không có người chăm sóc, cải tráng nhà người ta đều đã dài ra, đất chúng ta chỉ có cỏ dại. Tôi hôm nay chủ yếu làm chuyện này, trước làm cỏ sau gieo hạt. Nhưng có thể còn trồng một chút rau chân vịt, rau chân vịt chịu được lạnh, người thành phố các cậu mỗi ngày phải ăn rau quả tươi.”

Điền Tiểu Mãn áy náy nói: “Ah, phải à, chậm trễ rất nhiều thời gian của anh...rau quả kia, không việc gì, tôi cũng không có soi mói như thế.”Điền Đại Tráng vừa ăn vừa nói: “Không có việc gì, thuận tay liền trồng, không phiền toái. Còn có, tôi chỉ nghĩ vậy.”

Anh buông chén xuống: “ Vết thương này của cậu, bác sĩ nói phải an dưỡng nửa năm, nói cách khác, phải sang năm mới có thể tốt lên. Lễ mừng năm mới, chúng ta cùng nhau trải qua. Vốn tôi một người không sao cả, không có thịt khô ăn coi như xong, hiện tại thêm một người, như thế nào cũng phải làm heo. Trực tiếp mua quá đắt, không bằng mua một con heo con, 156 đồng thì có thể mua một con, cho ăn đến lễ mừng năm mới, có ba bốn trăm cân, đến lúc đó chúng ta cũng có heo ăn tết, cộng thêm lên núi săn thỏ rừng gà rừng, chúng ta trải qua một năm phì nhiêu, như thế nào?”

Rõ ràng nói đều là việc làm cực nhọc, Điền Đại Tráng ánh mắt lại lóe sáng, trên mặt cũng là một tầng vui sướng, chú ý tới Điền Tiểu Mãn biểu lộ có chút ngạc nhiên, anh mới cúi đầu, nói: “Nông dân mà, không phải mưu cầu ăn uống sao? Lúc đến năm mới, một năm bận rộn đến cuối cùng cũng được thanh nhàn thanh nhàn, một nhà già trẻ có quần áo mới mặc, bữa cơm có thịt ăn, cũng sắp sống tốt. Người trong thành các cậu có thể không hiểu được.”

Điền Tiểu Mãn cười hỏi: “Anh không phải nói tôi là trồng rau sao? Hiện tại còn nói tôi là người trong thành?”

Điền Đại Tráng trên mặt ửng đỏ, nói: “Tôi cùng với cậu nói đùa đấy. Cậu da mịn thịt mềm, sao có thể là nông dân trồng rau? Tôi tuy không biết tổng giám đốc là chức vụ gì, nhưng, tổng giám đốc cái chức vụ này vẫn là đã từng nghe qua, chính là người trong thành phố có tiền, còn có thủ tướng quốc gia, đều là có lót chữ tổng, tổng giám đốc cũng không kém bao nhiêu đâu, dù sao, cậu là người trong thành, còn là người có tiền, tôi đã biết.”

Nói xong lời này, trong lòng Điền Đại Tráng có chút ảm đạm, xem cả buổi tối hôm qua ngu ngốc mà nghĩ lộn xộn cái gì, người ta chính là nam nhân tốt, cũng không thể cùng với mình là một nông dân được. Vẫn là nên làm gì thì làm thôi.

Điền Tiểu Mãn nhíu mày, nói: “Đại Tráng, có lẽ tôi đầu óc hồ đồ rồi, căn bản không phải là tổng giám đốc gì, có lẽ ở trong thành là lưu manh, tên du thủ du thực. Dù sao, tôi hiện tại cái gì cũng không nhớ. Hơn nữa, cho dù trước kia là kẻ có tiền, hiện tại không phải dựa vào anh sao? Có tiền không có tiền, chỉ là cách nói khác mà thôi. Huống chi tôi cũng thích cuộc sống ở nông thôn, thích nông dân.” Được rồi, chính xác. Chỉ thích một người nông dân, những thứ khác, xem hoàn cảnh.

Điền Đại Tráng trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói: “Thích là tốt rồi. Ai, lúc này không còn sớm nữa, tôi tranh thủ thời gian cho cậu ăn sáng rồi phải đi ra ngoài.”

Điền Đại Tráng chính mình ăn hết chén cơm, lại cho Điền Tiểu Mãn một chén đầy thịt bò, rắc chút rau thơm, vô cùng ngon miệng. Ăn xong, lại cầm ghế đến, trên ghế là chén thịt bò cùng với một chồng bánh nướng, Điền Đại Tráng nói: “Nếu cậu đói bụng, mượn đồ ăn vặt ăn tạm. Cho dù giữa trưa tôi trở về trễ một chút cũng không sợ.”

Điền Tiểu Mãn bật cười nói: “Tôi suốt ngày nằm, ăn cũng tiêu hóa không được, nào có dễ dàng đói như vậy? Ngược lại là anh, ở bên trong ruộng làm việc mệt mỏi, cũng nhanh đói bụng, anh mang ở trên người, đói bụng gặm một chút.” Điền Đại Tráng không chịu.

Một lúc, Điền Đại Tráng đi rồi, Điền Tiểu Mãn nằm ở trên giường, chán đến chết, miên man bất định, không khỏi nghĩ đến mẹ Điền Đại Tráng, nghĩ đến việc nghe ngóng từ phía Điền Đại Tráng không tiện nói, phải hay không có thể vòng vèo một chút?

Bữa trưa, Điền Đại Tráng quả nhiên trở về làm cơm trưa cho Điền Tiểu Mãn, bởi vì buổi sáng làm một chồng bánh, Điền Tiểu Mãn căn bản không sao cả, ăn thừa rất nhiều, cho nên giữa trưa liền bớt việc. Điền Đại Tráng nấu một nồi cháo khoai lang, hành tây cắt thành miếng mỏng, trộn với thịt bò làm nhân bánh bao, cùng Điền Tiểu Mãn hai người ăn một miếng uống một ngụm cháo, ngược lại là có hương có vị.

Ăn xong, Điền Đại Tráng quay người muốn đi, Điền Tiểu Mãn vội vàng gọi anh, nói: “Anh không nghỉ trưa một lát sao?”

Điền Đại Tráng nói: “Tôi muốn lên núi bẫy thú cặp, thuận tiện đi ra bờ sông câu cá, buổi tối nấu canh cá cho cậu. Còn có, tôi muốn đi chợ mua heo con. Đi trễ sợ không mua được.”

Điền Tiểu Mãn nói: “Tôi một người không có việc gì, nếu không, anh đưa đứa bé tên Búa kia đến cùng tôi nói chuyện.”

Điền Đại Tráng nghĩ nghĩ, nói: “Thằng oát con kia rất tinh nghịch, cậu hù được nó, bằng không, nó có thể leo lên đầu cậu ngồi. Chẳng qua, một mình cậu ở nhà cũng không thoải mái, tôi đi gọi nó đến. Lần sau tôi đi mua cái radio, đặt ở bên cạnh gối đầu cho cậu.”

Điền Đại Tráng lập tức níu Búa tới, đang ở trước mặt Điền Tiểu Mãn, sờ đỉnh đầu đứa nhỏ, khom người nhìn ánh mắt nó, hù dọa nó nói: “Buổi chiều ở đây cùng với anh Tiểu Mãn, hôm qua thịt bò còn giữ lại một chút, dành cho nhóc ăn. Nhóc ngoan ngoãn, không được bướng bỉnh, anh Tiểu Mãn bảo nhóc làm gì nhóc làm cái đó, buổi tối ngay tại nhà anh ăn cơm, cho ông nội của nhóc một ít thức ăn. Nếu không nghe lời, nghịch ngợm gây sự, nếu gây phiền toái cho anh Tiểu Mãn, tin hay không anh đem mấy cọng tóc trên cái đầu tóc nắp bô của nhóc nhổ sạch.”

Búa nghe không chỉ có thịt bò, còn có cơm tối ăn, lập tức liền con mắt tỏa sáng, phải biết rằng, anh Đại Tráng biết làm đồ ăn, không giống ông nội của nó, tùy tiện nấu một nồi bột bắp rồi thôi, khó ăn muốn chết. Hơn nữa, ở chỗ này chỉ là cùng với anh Tiểu Mãn lại không có làm gì, còn có chơi có ăn không cần nghe ông nội lải nhải răn dạy, thật tốt. Búa vội vàng gật đầu không ngừng, nói: “Good, em ở chỗ này cùng với anh Tiểu Mãn.”

Điền Đại Tráng nghiêng người ở bên tai Điền Tiểu Tráng thấp giọng nói: “Khi cậu muốn đi WC cũng gọi nó, đứa nhỏ ở nông thôn đều là bị sai sử quen, cũng làm việc, không sợ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương