Edit+Beta: Minh Miu

Điền Tiểu Mãn đánh giá Búa, thấy nó trưng ra khuôn mặt đen thui đôi mắt nhỏ lóe tinh quang, tóc tuy hình cái nắp bô, lại bởi vì tóc rất cứng cũng không thuận theo nằm xuống mà dựng thẳng đứng, nhìn xem chính là một đứa trẻ không nghe lời, trong nội tâm tính toán muốn thu phục một đứa nhỏ như vậy cần ra chiêu gì mới hiệu quả.

Như bây giờ mỗi ngày nằm trên giường có người hầu hạ ăn uống thật không tệ, nếu lại có một tiểu đệ làm chân chạy vặt thì càng không tệ, Điền Tiểu Mãn cảm thấy mình là người có dục vọng cho phối mạnh, chẳng qua, Điền Tiểu Mãn là cho rằng, mặc dù bởi vì thân thể bị thương nên đánh mất tự do, cũng muốn mở rộng nhãn quan bốn phương tám hướng nghe bát quái, tùy cơ ứng biến. Mà hiện tại, cậu muốn nhờ đứa bé này làm mắt của mình, chân của mình.

Quả nhiên, Búa thấy anh Đại Tráng đi rồi, lại nghĩ lấy thịt bò ăn đến miệng, liền bắt đầu nhón nhón mũi chân, ý định chuồn mất, mới cọ đến cửa phòng, truyền đến một câu lãnh lãnh đạm đạm: “Tính chuồn?”

Búa thức thời mà dừng bước lại, nói: “Anh Tiểu mãn anh muốn làm gì anh nói đi, nếu không có việc gì em ra ngoài xem dê be be nhà em có đói bụng hay không.” Búa thật ra nghĩ muốn đi ra ngoài chơi, sớm nghe thấy ở bên ngoài thôn có mấy đứa nhỏ chơi đùa hô to gọi nhỏ, chỗ nào còn nhịn được.

Điền Tiểu Mãn Xùy ~~ cười một tiếng, nói: “Nhóc lúc đầu cũng không phải đáp ứng anh Đại Tráng của nhóc như vậy. Được rồi, chân trên người của nhóc, nhóc muốn đi cũng là do nhóc. Chẳng qua, nhóc nói nhóc sang năm muốn đi thành phố học tiểu học, anh thấy kết quả, nhóc cái gì cũng không biết chỉ biết vui chơi, đoán chừng trường học người ta không nhận, cho dù miễn cưỡng tiến vào, cũng chỉ là học sinh lưu ban.”

Búa nghe xong phát hỏa, quay người trở về, lớn tiếng giận dữ hỏi: “Dựa vào cái gì không nhận em? Dựa vào cái gì anh cho rằng em sẽ là học sinh lưu ban?”

Điền Tiểu Mãn nói: “Trường tiểu học trong nội thành có cuộc thi nhập học nhóc biết không? Anh liền tùy tiện hỏi em một chút, hỏi em một câu, có một con thạch sùng dọc theo miệng giếng 10 m bò lên, ban ngày hướng lên 5m, đến đêm tuột xuống 3m, như vậy thạch sùng lúc nào có thể leo ra miệng giếng?”

Búa cúi đầu tính toán một hồi, Điền Tiểu Mãn thấy nó trong chốc lát cắn răng, trong chốc lát nhíu mày, cuối cùng nhìn lên trời biểu lộ mờ mịt, nói: “Không biết. Tính không ra. Anh hỏi đơn giản một chút.”

Điền Tiểu Mãn biết lắng nghe nói: “Được, vậy đổi đề ngữ văn. Nhóc có thể kể một chút về câu chuyện Tam Quốc Diễn Nghĩa không?”

Búa ngược lại là từng nghe qua Tam Quốc Diễn Nghĩa, cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng phải kể toàn vẹn câu chuyện thì không có manh mối, sau đó đập đập đầu nói lắp ba lắp bắp, thấy Điền Tiểu Mãn vẻ mặt ranh mãnh cười, liền hờn dỗi nói: “Không kể. Thi không đậu liền thi không đậu. Cùng lắm thì không đọc, dù sao cũng là mệnh nông dân.”

Điền Tiểu Mãn nói: “Cuối cùng hỏi nhóc một câu, trên thế giới này người nào thoáng cái biến lão?”

Thấy Búa vẫn là đáp không được, Điền Tiểu Mãn nhịn cười: “Là cô dâu mới, bởi vì hôm nay là cô dâu mới, ngày mai là lão bà.”Búa lại bị khơi gợi hứng thú, nói: “Lại đến. Em không tin em một câu cũng đáp không được.”

......

Điền Tiểu Mãn đại khái biết, đối phó với đứa nhỏ sáu bảy tuổi đánh chửi hù dọa là không được, phải làm cho nó trong suy nghĩ thực lòng tin phục mới được. Trước trấn trụ Búa, sau lại dụ dỗ, liền liên hợp lại với nhau, thật đúng là hù dọa tiểu tử Búa ngang bướng này, sau đó, Điền Tiểu Mãn lại bày ra gương mặt ôn hòa, cùng Búa hạ cờ, lại để cho Búa một con ngựa tốt còn hơn đuổi tận giết tuyệt làm Búa vãi ra quần.

Như thế, một buổi chiều trôi qua, Búa đối với Điền Tiểu Mãn nửa chết nằm ở trên giường tiến hóa thành người có tri thức người rất lợi hại, bội phục vô cùng, hơn nữa, thiệt tâm đồng ý lời nói của anh Tiểu Mãn, suốt ngày chỉ ngây ngốc chơi đùa không có ý nghĩa, người phải có bản lĩnh có tri thức mới có tiền đồ.

Bên này, Điền Đại Tráng tuy đi ra cửa rồi, nhưng vẫn là tâm thần có chút không tập trung, nghĩ đến tiểu tử Búa kia bản tính ngang bướng, bởi vì không có người quản, suốt ngày ở trong thôn đi phá phách, tuổi còn nhỏ liền dưỡng thành tính cách lưu manh, chính là Điền Đại Tráng cũng không thể nào hoàn toàn trấn trụ tiểu từ này, cho nên, vốn kế hoạch làm xong ba năm việc chỉ làm một hai cái, Điền Đại Tráng liền trở về, không đến năm giờ liền về đến nhà.

Sau khi về nhà, Điền Đại Tráng phát hiện tiểu tử kia tự nhiên rõ ràng ngoan ngoãn chờ Điền Tiểu Mãn sai sử, Điền Tiểu Mãn bảo nó đi hướng đông nó không dám đi hướng tây, quả thực giống như học trò nghe lời giáo viên, không khỏi rất ngạc nhiên, vào nhà đối với Điền Tiểu Mãn nói: “Ồ, cậu làm gì khiến tiểu tử này cải tà quy chính vậy hả? Rõ ràng nghe lời như vậy?”

Điền Tiểu Mãn cười nói: “Còn không phải là công hiệu chút thịt bò anh giữ lại sao? Xem ngày mai không có thịt bò, có thể liền không nghe lời đi à nha?”

Điền Đại Tráng nói: “Ah thông suốt, vậy làm thế nào? Đúng rồi, hôm nay tôi bắt được một con thỏ rừng, nướng cho hai người ăn, hương vị so với thịt bò không khác nhau mấy.”

Một con thỏ rừng nướng bên ngoài xốp giòn bên trong mềm, ngon miệng, cộng thêm bánh nướng áp chảo cùng cháo, ba người ăn đến vui vẻ, sau khi ăn xong, Búa còn tự động ôm việc rửa chén, cùng Điền Đại Tráng cùng một chỗ đem nhà bếp thu dọn sạch sẽ mới đi.

Điền Đại Tráng vào nhà, bưng một dĩa táo đã được gọt vỏ tiến vào, đặt ở trên ghế bên cạnh giường Điền Tiểu Mãn, nói: “Ăn thỏ nướng dễ phát nhiệt, lại ăn một chút cái này.”

Điền Tiểu Mãn nói: “Anh cũng ăn.”

Hai người đang ăn táo, Điền Đại Tráng do dự trong chốc lát, nói: “Tiểu Mãn, thương lượng với cậu chuyện này, tôi thật không biết nên nói như thế nào, vết thương trên người của cậu, vốn nửa tháng đi bệnh viện kiểm tra một lần, sau đó ở trong bệnh viện thay thuốc. Nhưng, tiền còn lại không nhiều lắm, đi bệnh viện không riêng gì tiền thuốc men, còn phải chịu xe tải giày vò... Hôm nay lúc tôi đi chợ trên mua heo con, gặp gỡ một vị bác sĩ nổi tiếng ở quê nhà chúng tôi, ông ta cũng trị bị thương, lầm trước ông cụ ở trong thôn Lai Phúc té gãy chân, bệnh viện trấn đều nói chữa không hết, cuối cùng lại gọi bác sĩ Lưu cho phương thức chữa trị hết, tôi liền nghĩ...”

Điền Tiểu Mãn thấy anh vẻ mặt khó xử, nói ấp a ấp úng, liền quan tâm nói: “Vậy thử xem. Tôi cũng chẳng muốn đi bệnh viện, xác thực giày vò, nhìn thấy anh lần đó phải ôm tôi đi một đoạn đường lớn, cũng giày vò anh mệt mỏi một thân mồ hôi.”

Điền Đại Tráng vội nói: “Tôi mệt mỏi một chút ngược lại không có việc gì. Chính là...vốn là cố ý giữ lại hai ngàn, nghĩ đến tái khám là dùng ứng phó các nhu cần thiết gì, ngày hôm qua tôi suy nghĩ nếu bác sĩ Lưu trị cho cậu, tiền dùng liền ít hơn nhiều, có đôi khi ông ta thậm chí không cần tiền, liền cho một chút đặc sản trên núi cũng được, sau đó tôi ở trên chợ nhìn thấy heo bán thật rẻ, còn có người bán hàng giới thiệu thức ăn cho heo, nói là bốn tháng có thể nuôi thành heo mập, tôi suy xét liền muốn, bằng không, hai ngàn này nếu tạm thời không cần dùng để làm gì, chúng ta mua vài con heo, liền cho ăn thức ăn cho heo kia, nếu là thật sự có thể bốn tháng trưởng thành, một con heo 250kg, 1kg 5 đồng, chính là 2500, nuôi bốn con heo chính là một vạn, đến lúc đó nếu cậu còn chưa khỏe, tôi lại có thể cho cậu trở lại nhập viện, có tiền nha.”

Thật sự là một phân tiền làm khó anh hùng, nhìn Điền Đại Tráng vừa tự trách vừa ánh mắt chờ mong, trong lòng Điền Tiểu Mãn ê ẩm, kì thật, Điền Đại Tráng có cái gì có thể tự trách, anh còn không phải tính toán lâu dài? Bệnh tới như núi sập, bênh đi như kéo tơ, ai biết thương thế kia lúc nào có thể tốt, mặc dù là ở bệnh viện chăm sóc cẩn thận, lại chưa nói nửa năm thì nhất định có thể tốt. Tiền thuốc men tiêu hết rồi, chẳng lẽ ăn không khí?

Ngày thứ hai, bác sĩ Lưu liền đến, hắn là một nam nhân gầy còm hơn năm mươi tuổi, nhìn rất lão luyện, ánh mắt cũng rất lợi hại, thấy bộ dạng Điền Tiểu Mãn khi cởi quần áo còn có chút xấu hổ chậm chạp nghi ngờ, hắn bĩu môi cười cười, nói: “Là đàn ông còn thẹn thùng? So với nàng dâu nhỏ còn không bằng. Không phải là bảo cậu lộ ngực sao? Ha ha, bao nhiêu nàng dâu nhỏ thấy tôi, đều là sảng khoái đem quân áo cởi, trực tiếp mở chân ra nằm xuống.”

Điền Tiểu Mãn kinh dị nhìn hắn, Điền Đại Tráng đành phải ở một bên giải thích nói: “Khục...Bác sĩ Lưu, còn có thể..kia...đỡ đẻ, quê chúng tôi, có hơn 100 đứa nhỏ đều là bác sĩ Lưu đỡ để.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương