Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại
-
Chương 28: Cách ngạn quan hỏa (trung) 1
Phan Phượng Thuật sau khi hạ triều thì buồn bã đến Ngự Thư phòng, hắn hít một hơi dài, trầm mặc tiến vào:
- Mạc tướng tham kiến Hoàng thượng!
Người ngự sau án thư hoàng bào lấp lánh, vẫn đang chuyên chú soạn chỉ, Phan Phượng Thuật theo lệnh đứng sang một bên, cũng chỉ nhìn mũi chân mình, Vĩnh Thành Đế hoàn thành đâu đó mới đứng dậy:
- Ngươi cùng Trẫm đi dạo!
Phan Phượng Thuật cẩn trọng bước theo chân Hoàng đế đến Ngự Hoa viên, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng:
- Hoàng thượng, người sẽ xử lý mạc tướng thế nào?
Vĩnh Thành Đế phượng mâu thẫm màu nhìn ra vạt nắng tháng ba tươi mới:
- Ngươi nói xem, mỗi ngày Ngự sử đều dâng lên cả chục tấu chương, Trẫm phải làm sao để che chở ngươi tiếp tục đây?
Phan Phượng Thuật không dám ngẩng đầu, tay siết chặt vào nhau, Vĩnh Thành Đế tiến vào lương đình, phất tay để hắn ngồi cạnh, một lúc sau thì Phùng Hậu cũng tới, hắn nhìn Phan Phượng Thuật gượng gạo cười, Vĩnh Thành Đế vẫn chậm rãi uống trà, có ý đợi thêm người.
Phùng Hậu áy náy không thôi, cho dù xuân dược là của hắn hay không phải của hắn thì bình rượu gây họa cũng từ hắn mà ra.
Thêm một khắc nữa, thì người cần đến cuối cùng cũng đã đến, Dương Quân Nguyệt một thân ngân giáp hoa lệ, tử khâm tím thẫm thoang thoảng hương hoa lan. Phùng Hậu cau mày, mà Phan Phượng Thuật càng không dám nhìn Vĩnh Thành Đế, chẳng rõ Dương Quân Nguyệt vô tình hay hữu ý, bộ y phục này thật sự giống với Thịnh Vương năm xưa, tử địch của Vĩnh Thành Đế khi còn là một Thân Vương.
Dương Quân Nguyệt quỳ trên một chân, sống mũi cao thẳng phảng phất nét kiêu ngạo lại chán chường:
- Mạc Tướng tham kiến Hoàng thượng! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Vĩnh Thành Đế cũng không để hắn đứng dậy, lãnh đạm giọng nói với Phan Phượng Thuật:
- Ngự Sử Đài tố ngươi làm loạn kỷ cương, tùy tiện xếp đặt nhân sự, coi thường luân lý, nuôi dưỡng nam sủng, không xứng đáng với tước hiệu được phong, ngươi nghĩ sao?
Phan Phượng Thuật nhìn tử y nam nhân hành lễ bên dưới, đôi mắt cương liệt hóa nhu hòa, hắn đến cạnh Dương Quân Nguyệt, chấp tay hạ chân:
- Mạc tướng nhận tội!
Dương Quân Nguyệt xoay người sang bên cạnh, môi mỏng mấp máy nhưng không thốt thành lời. Phùng Hậu đứng bật dậy:
- Hoàng thượng, chuyện này là do thần, không can hệ đến Phượng Thuật!
Vĩnh Thành Đế vẫn thong thả, gương mặt không rõ hỷ giận, ném một thanh trường kiếm đến trước mũi giày Dương Quân Nguyệt, khóe mắt cau hẹp:
- Phan Tướng quân vì ngươi nên mới gặp phải ngày hôm nay! Ngươi cũng nên trả ơn hắn đi!
Dương Quân Nguyệt thở sâu, chậm chạp rút kiếm, lại nghe Vĩnh Thành Đế nói tiếp:
- Nếu ngươi chết, chuyện này đơn giản đã được giải quyết!
Phan Phượng Thuật vội vàng nắm lấy tay nam tử bên cạnh, bàng hoàng nhìn Vĩnh Thành Đế:
- Hoàng thượng! Ngự sử chỉ tố cáo mạc tướng, không liên quan đến Quân Nguyệt! Người đừng làm khó hắn!
Dương Quân Nguyệt mím môi, hơi gạt tay Phan Phượng Thuật, đột ngột đâm sâu mũi kiếm vào lồng ngực mình, nhưng Phan Phượng Thuật dường như đã đoán trước được hành động của Dương Quân Nguyệt, vội vã đưa cánh tay ra đỡ, lưỡi kiếm xuyên qua giáp phục, lực đạo vô cùng mạnh, máu chảy thành dòng rơi xuống nền đá xanh nhòe nhoẹt.
Dương Quân Nguyệt thảnh thốt, ôm lấy Phan Phượng Thuật:
- Tứ ca!
Vĩnh Thành Đế không chớp mắt, mi tâm cau lại, nếu Phan Phượng Thuật không đỡ kịp, cái mạng ngày hôm nay của Dương Quân Nguyệt cũng chẳng thể giữ nổi. Là Dương Quân Nguyệt quá liều lĩnh hay thực sự tin tưởng Phan Phượng Thuật mà đánh cược một ván, hay chính Dương Quân Nguyệt thật tâm tình cảm với Phan Phượng Thuật mà chấp nhận cái chết.
Vĩnh Thành Đế xoay người đi, nhàn nhạt:
- Chinh Di Tướng quân tuy có tội nhưng niệm tình trước giờ công lao không nhỏ, tạm thời nhận bổ nhiệm đến Nam Cương ba năm, sau lập được đại công sẽ khắc có thay đổi!
Hoàng đế rời khỏi, tất cả hành lễ cung tiễn. Phùng Hậu nhìn ngự giá khuất lấp sau hoa viên mới đến cạnh Phan Phượng Thuật, rồi nhìn sang Dương Quân Nguyệt:
- Hai ngươi thực sự điên rồi!
Phan Phượng Thuật vẫn có thể mỉm cười được, rút trường kiếm khỏi cánh tay, máu tuôn ồ ạt:
- Này, chỉ là ra biên ải, đâu phải một kiếp không gặp lại, có gì phải sợ!
Dương Quân Nguyệt cẩn thận băng bó cho Phan Phượng Thuật, lầm lũi không nói một câu, nhưng lệ cứ thế rơi vào vết thương đau rát kia, Phan Phượng Thuật ôm tay đứng dậy, cẩn thận nhìn Dương Quân Nguyệt một lần, mới nói:
- Ngươi ở lại phải tự biết tiết chế, không có bản Tướng, không ai giúp đỡ ngươi được đâu! Quan trường không đơn giản như những nơi ngươi đã sống! Đừng để bản thân chịu thiệt thòi!
Phùng Hậu thở dài, cuối cùng mọi loại tai họa đều từ hắn mà ra:
- Năm nay Nhất Dạ Yến vắng đi một người rồi!
Phan Phượng Thuật cả cười, đôi mắt hổ phách trong trẻo như ngọc lấp lánh tia nắng mùa xuân:
- Vậy ngươi giúp ta bảo vệ Quân Nguyệt đi, biết đâu hắn lập được công trạng, sẽ thay ta uống Lan Lăng mỹ tửu!
Phùng Hậu vỗ vỗ vai Dương Quân Nguyệt, khẽ cười:
- Ta là Đô Đốc, hắn là Tướng lĩnh dưới quyền, nói nâng đỡ đương nhiên nâng đỡ được! Chỉ sợ ngươi ăn dấm chua thôi!
Phan Phượng Thuật nén đi đau lòng, nhếch môi:
- Biểu muội ta còn đang đợi ngươi một cái hôn lễ, cẩn thận chút đi!
Dương Quân Nguyệt dìu Phan Phượng Thuật rời cung, cả hai ngồi trên xe ngựa, lúc này Phan Phượng Thuật mới đau đớn nhắm mắt:
- Nguyệt, nói đi, vì sao ngươi muốn bản Tướng rời kinh sư?
Dương Quân Nguyệt thoáng bất ngờ, hơi quay mặt đi hướng khác:
- Tướng quân nói gì vậy?
Phan Phượng Thuật tựa tiếp phi tiếu, gương mặt phong tình vì mất đi huyết sắc mà hóa lạnh lùng:
- Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Loại xuân dược đó vốn dĩ Phùng Hậu không thể có được! Thứ này ngươi đã dùng một lần, là lần đầu tiên bản Tướng gặp ngươi!
Dương Quân Nguyệt khó nhọc cười:
- Huynh đã tường tận ta liền không giấu giếm nữa, sắp tới kinh thành xảy ra nhiều chuyện, ta chính là không muốn huynh gặp nguy hiểm! Nhưng lần này không phải ta hạ!
Phan Phượng Thuật cau mày, chủy thủ sẵn trong tay:
- Ngươi vẫn còn liên lạc với ả ta?
Dương Quân Nguyệt nắm chặt chủy thủ lại, cương liệt hiện rõ đáy mắt:
- Huynh biết ta làm tất cả vì gì mà! Ta muốn trả thù, ta muốn diệt môn Dương gia, không để một ai sống, ta muốn nữ nhân Dương gia chết trong khổ nhục, nam nhân Dương gia chết không toàn thây! Ta không làm được, huynh không làm được, chỉ có nàng ta đồng ý!
Phan Phượng Thuật buông lỏng tay, không nói gì nữa, Dương Quân Nguyệt cũng im lặng, tiếng vó ngựa lộc cộc vang vang, Phan Phượng Thuật lặng thinh hồi lâu:
- Đừng tổn hại đại cuộc!
Dương Quân Nguyệt gật đầu, đưa ba ngón tay lên:
- Ta thề với huynh sẽ không gây thương tổn đến Vĩnh Thành Đế cùng Tuyên Thái hậu!
Phan Phượng Thuật gật đầu, mắt nhắm dần mệt mỏi, Dương Quân Nguyệt cởi áo choàng đắp lên người hắn, lại nhẹ giọng:
- Huynh phụng sự vì Hoàng đế có đáng hay không? Vĩnh Thành Đế cả đời này có thể sẽ không bao giờ biết đến...
Phan Phượng Thuật che môi Dương Quân Nguyệt lại, thấp giọng:
- Đừng nghĩ nhiều!
Ngự Quân Đài.
Triệu Tử Đoạn mân mê quân ngọc kỳ, đối diện y, Tĩnh Thường Cơ cáu bẳn bĩu môi:
- Nô tì đi lại, nước cờ vừa rồi là nô tì nhầm, rõ ràng nô tì nhầm lẫn!
Triệu Tử Đoạn không nói gì, hời hợt gật đầu, Tĩnh Thường Cơ lẩm nhẩm tính toán. Phía ngoài rèm có bóng người, Triệu Tử Đoạn phất tay, Trần Khắc liền tiến vào:
- Thiên Tuế gia, Hoàng thượng thực sự đã hạ lệnh Phan Tướng quân ra biên ải rồi! Nhưng Dương Quân Nguyệt lại không tổn hại gì!
Triệu Tử Đoạn thẳng người ngồi dậy, huyết y lay động hồng quang:
- Bổn tọa thật quá xem thường hắn ta!
Trần Khắc hơi cúi mặt, lại nhìn tà áo mềm mại của Tĩnh Thường Cơ:
- Thiên Tuế gia, cung nữ buổi sáng ngất ở trước Ngự Quân Đài hiện tại đã tỉnh, theo lệnh của người vẫn chưa để nàng ta ra ngoài!
Triệu Tử Đoạn nhắm hờ mắt, nhàn nhạt phân phó:
- Để cung nữ ấy theo nàng đi!
Tĩnh Thường Cơ không quan tâm lắm đến lời nam tử đối diện, lại đang gian lận tìm cách đổi quân cờ. Triệu Tử Đoạn cũng để mặc nàng tùy ý, có y ở đây, liền không ai dễ dàng làm hại được nàng.
Trần Khắc lui ra, Tĩnh Thường Cơ hồ hởi lắc lắc tay Triệu Tử Đoạn:
- Lang Vương điện hạ, nô tì thắng rồi! Thắng rồi!
Triệu Tử Đoạn tà mị cười:
- Được, muốn ban thưởng gì?
Tĩnh Thường Cơ lắc đầu:
- Nô tì chưa nghĩ ra, đến khi nghĩ ra nhất định sẽ đòi!
Chập tối, Vĩnh Thành Đế một mình bộ hành đến Tiêu Nhã Điện, bên trong vắng vẻ không một bóng người, không khí lan tràn chút đàn hương êm dịu. Vĩnh Thành Đế thở dài, hắn biết Triệu Tử Đoạn hiện tại đang ở đâu. Khuất sau mấy giá đồ cổ, là một gian mật thất, Vĩnh Thành Đế xoay cửa vào trong, đàn hương ngày càng nồng nàn.
Triệu Tử Đoạn cô độc ngồi ở đó, trước mặt hắn là một gian điện thờ nhỏ, trên bày một tiểu quách đã cũ, chất gốm sứ cũng không quá tốt, đôi nến cháy phừng phừng, Vĩnh Thành Đế chậm rãi châm ba nén hương, Triệu Tử Đoạn xoay người lại:
- Hoàng thượng!
- Trẫm nhớ hôm nay không phải ngày mất của Vương tử!
Triệu Tử Đoạn khẽ gật đầu, thê lương cười:
- Chính tay thần một dao vào tim Thiên Phần*, sao có thể quên được, hôm đó là hai mươi tám tháng chạp!
Vĩnh Thành Đế ngồi cạnh bên, ống tay đàn hương quây quần:
- Ngươi có tâm sự?
Triệu Tử Đoạn suy nghĩ rất lâu, hồi sau mới nói:
- Hoàng thượng, có chuyện này thần không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng càng chú tâm càng mơ hồ!
Vĩnh Thành Đế trầm lặng lắng nghe, Triệu Tử Đoạn liền tuần tự kể lại:
- Người còn nhớ lần rơi xuống vách núi, đã tìm thấy một ngôi làng không?
Vĩnh Thành Đế gật đầu, đây là chuyện của rất nhiều năm về trước, trong cuộc đoạt đích mà gặp nạn:
- Trẫm vẫn nhớ, vốn dĩ là một nơi rất an toàn, sau chỉ vì một viên dạ minh châu mà muốn lấy mạng Trẫm!
Triệu Tử Đoạn hơi ngập ngừng:
- Thần đã cho người hạ sát toàn bộ nơi đó, chỉ duy nhất sót lại một tiểu cô nương khoảng mười hai mười ba tuổi, vì nàng ta nói được tiếng Đại Quốc nên mới được tha bổng! Tiểu cô nương bị đem về quân doanh, chờ ngày đến Vương phủ, nhưng sau cũng mất tích bí ẩn!
Vĩnh Thành Đế vỗ vỗ bàn tay trấn an Triệu Tử Đoạn, lại thấy sắc mặt y nhợt nhạt khác thường:
- Hiện tại đã có chuyện gì?
- Trong cung liên tục nhiều chuyện kỳ lạ xuất hiện, nhưng không ra tay với người mà có vẻ như đang nhắm vào thần vậy! Mấy ngày nay, thần đều không thể ngủ được, vừa rồi chợp mắt liền mơ thấy Thiên Phần, nên đã đến đây!
Vĩnh Thành Đế không thể lý giải, thân phận đặc biệt cùng những ân oán của Triệu Tử Đoạn là vô cùng bí hiểm, chính y cũng chẳng hiểu rõ bản thân, huống hồ gì là người khác.
Vĩnh Thành Đế nhìn một vòng quanh gian thờ, gần như mọi kỷ vật của Lịnh Hồ Vương vẫn còn nguyên vẹn, được trưng bày rất tôn kính.
___________________
Chú thích:
Thiên Phần: Tên của Lịnh Hồ Vương, thân Vương Mạt Quốc - người anh cùng mẹ khác cha với Triệu Tử Đoạn. Chết dưới tay Triệu Tử Đoạn trong trận hỏa chiến Nam Cương ở Hàn Mặc Tân Thiêm.
(*) Mọi chi tiết được nhắc đến đều xuất hiện lần đầu ở chương Phong Khởi Vân Dũng trong Hàn Mặc Tân Thiêm.
- Mạc tướng tham kiến Hoàng thượng!
Người ngự sau án thư hoàng bào lấp lánh, vẫn đang chuyên chú soạn chỉ, Phan Phượng Thuật theo lệnh đứng sang một bên, cũng chỉ nhìn mũi chân mình, Vĩnh Thành Đế hoàn thành đâu đó mới đứng dậy:
- Ngươi cùng Trẫm đi dạo!
Phan Phượng Thuật cẩn trọng bước theo chân Hoàng đế đến Ngự Hoa viên, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng:
- Hoàng thượng, người sẽ xử lý mạc tướng thế nào?
Vĩnh Thành Đế phượng mâu thẫm màu nhìn ra vạt nắng tháng ba tươi mới:
- Ngươi nói xem, mỗi ngày Ngự sử đều dâng lên cả chục tấu chương, Trẫm phải làm sao để che chở ngươi tiếp tục đây?
Phan Phượng Thuật không dám ngẩng đầu, tay siết chặt vào nhau, Vĩnh Thành Đế tiến vào lương đình, phất tay để hắn ngồi cạnh, một lúc sau thì Phùng Hậu cũng tới, hắn nhìn Phan Phượng Thuật gượng gạo cười, Vĩnh Thành Đế vẫn chậm rãi uống trà, có ý đợi thêm người.
Phùng Hậu áy náy không thôi, cho dù xuân dược là của hắn hay không phải của hắn thì bình rượu gây họa cũng từ hắn mà ra.
Thêm một khắc nữa, thì người cần đến cuối cùng cũng đã đến, Dương Quân Nguyệt một thân ngân giáp hoa lệ, tử khâm tím thẫm thoang thoảng hương hoa lan. Phùng Hậu cau mày, mà Phan Phượng Thuật càng không dám nhìn Vĩnh Thành Đế, chẳng rõ Dương Quân Nguyệt vô tình hay hữu ý, bộ y phục này thật sự giống với Thịnh Vương năm xưa, tử địch của Vĩnh Thành Đế khi còn là một Thân Vương.
Dương Quân Nguyệt quỳ trên một chân, sống mũi cao thẳng phảng phất nét kiêu ngạo lại chán chường:
- Mạc Tướng tham kiến Hoàng thượng! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Vĩnh Thành Đế cũng không để hắn đứng dậy, lãnh đạm giọng nói với Phan Phượng Thuật:
- Ngự Sử Đài tố ngươi làm loạn kỷ cương, tùy tiện xếp đặt nhân sự, coi thường luân lý, nuôi dưỡng nam sủng, không xứng đáng với tước hiệu được phong, ngươi nghĩ sao?
Phan Phượng Thuật nhìn tử y nam nhân hành lễ bên dưới, đôi mắt cương liệt hóa nhu hòa, hắn đến cạnh Dương Quân Nguyệt, chấp tay hạ chân:
- Mạc tướng nhận tội!
Dương Quân Nguyệt xoay người sang bên cạnh, môi mỏng mấp máy nhưng không thốt thành lời. Phùng Hậu đứng bật dậy:
- Hoàng thượng, chuyện này là do thần, không can hệ đến Phượng Thuật!
Vĩnh Thành Đế vẫn thong thả, gương mặt không rõ hỷ giận, ném một thanh trường kiếm đến trước mũi giày Dương Quân Nguyệt, khóe mắt cau hẹp:
- Phan Tướng quân vì ngươi nên mới gặp phải ngày hôm nay! Ngươi cũng nên trả ơn hắn đi!
Dương Quân Nguyệt thở sâu, chậm chạp rút kiếm, lại nghe Vĩnh Thành Đế nói tiếp:
- Nếu ngươi chết, chuyện này đơn giản đã được giải quyết!
Phan Phượng Thuật vội vàng nắm lấy tay nam tử bên cạnh, bàng hoàng nhìn Vĩnh Thành Đế:
- Hoàng thượng! Ngự sử chỉ tố cáo mạc tướng, không liên quan đến Quân Nguyệt! Người đừng làm khó hắn!
Dương Quân Nguyệt mím môi, hơi gạt tay Phan Phượng Thuật, đột ngột đâm sâu mũi kiếm vào lồng ngực mình, nhưng Phan Phượng Thuật dường như đã đoán trước được hành động của Dương Quân Nguyệt, vội vã đưa cánh tay ra đỡ, lưỡi kiếm xuyên qua giáp phục, lực đạo vô cùng mạnh, máu chảy thành dòng rơi xuống nền đá xanh nhòe nhoẹt.
Dương Quân Nguyệt thảnh thốt, ôm lấy Phan Phượng Thuật:
- Tứ ca!
Vĩnh Thành Đế không chớp mắt, mi tâm cau lại, nếu Phan Phượng Thuật không đỡ kịp, cái mạng ngày hôm nay của Dương Quân Nguyệt cũng chẳng thể giữ nổi. Là Dương Quân Nguyệt quá liều lĩnh hay thực sự tin tưởng Phan Phượng Thuật mà đánh cược một ván, hay chính Dương Quân Nguyệt thật tâm tình cảm với Phan Phượng Thuật mà chấp nhận cái chết.
Vĩnh Thành Đế xoay người đi, nhàn nhạt:
- Chinh Di Tướng quân tuy có tội nhưng niệm tình trước giờ công lao không nhỏ, tạm thời nhận bổ nhiệm đến Nam Cương ba năm, sau lập được đại công sẽ khắc có thay đổi!
Hoàng đế rời khỏi, tất cả hành lễ cung tiễn. Phùng Hậu nhìn ngự giá khuất lấp sau hoa viên mới đến cạnh Phan Phượng Thuật, rồi nhìn sang Dương Quân Nguyệt:
- Hai ngươi thực sự điên rồi!
Phan Phượng Thuật vẫn có thể mỉm cười được, rút trường kiếm khỏi cánh tay, máu tuôn ồ ạt:
- Này, chỉ là ra biên ải, đâu phải một kiếp không gặp lại, có gì phải sợ!
Dương Quân Nguyệt cẩn thận băng bó cho Phan Phượng Thuật, lầm lũi không nói một câu, nhưng lệ cứ thế rơi vào vết thương đau rát kia, Phan Phượng Thuật ôm tay đứng dậy, cẩn thận nhìn Dương Quân Nguyệt một lần, mới nói:
- Ngươi ở lại phải tự biết tiết chế, không có bản Tướng, không ai giúp đỡ ngươi được đâu! Quan trường không đơn giản như những nơi ngươi đã sống! Đừng để bản thân chịu thiệt thòi!
Phùng Hậu thở dài, cuối cùng mọi loại tai họa đều từ hắn mà ra:
- Năm nay Nhất Dạ Yến vắng đi một người rồi!
Phan Phượng Thuật cả cười, đôi mắt hổ phách trong trẻo như ngọc lấp lánh tia nắng mùa xuân:
- Vậy ngươi giúp ta bảo vệ Quân Nguyệt đi, biết đâu hắn lập được công trạng, sẽ thay ta uống Lan Lăng mỹ tửu!
Phùng Hậu vỗ vỗ vai Dương Quân Nguyệt, khẽ cười:
- Ta là Đô Đốc, hắn là Tướng lĩnh dưới quyền, nói nâng đỡ đương nhiên nâng đỡ được! Chỉ sợ ngươi ăn dấm chua thôi!
Phan Phượng Thuật nén đi đau lòng, nhếch môi:
- Biểu muội ta còn đang đợi ngươi một cái hôn lễ, cẩn thận chút đi!
Dương Quân Nguyệt dìu Phan Phượng Thuật rời cung, cả hai ngồi trên xe ngựa, lúc này Phan Phượng Thuật mới đau đớn nhắm mắt:
- Nguyệt, nói đi, vì sao ngươi muốn bản Tướng rời kinh sư?
Dương Quân Nguyệt thoáng bất ngờ, hơi quay mặt đi hướng khác:
- Tướng quân nói gì vậy?
Phan Phượng Thuật tựa tiếp phi tiếu, gương mặt phong tình vì mất đi huyết sắc mà hóa lạnh lùng:
- Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Loại xuân dược đó vốn dĩ Phùng Hậu không thể có được! Thứ này ngươi đã dùng một lần, là lần đầu tiên bản Tướng gặp ngươi!
Dương Quân Nguyệt khó nhọc cười:
- Huynh đã tường tận ta liền không giấu giếm nữa, sắp tới kinh thành xảy ra nhiều chuyện, ta chính là không muốn huynh gặp nguy hiểm! Nhưng lần này không phải ta hạ!
Phan Phượng Thuật cau mày, chủy thủ sẵn trong tay:
- Ngươi vẫn còn liên lạc với ả ta?
Dương Quân Nguyệt nắm chặt chủy thủ lại, cương liệt hiện rõ đáy mắt:
- Huynh biết ta làm tất cả vì gì mà! Ta muốn trả thù, ta muốn diệt môn Dương gia, không để một ai sống, ta muốn nữ nhân Dương gia chết trong khổ nhục, nam nhân Dương gia chết không toàn thây! Ta không làm được, huynh không làm được, chỉ có nàng ta đồng ý!
Phan Phượng Thuật buông lỏng tay, không nói gì nữa, Dương Quân Nguyệt cũng im lặng, tiếng vó ngựa lộc cộc vang vang, Phan Phượng Thuật lặng thinh hồi lâu:
- Đừng tổn hại đại cuộc!
Dương Quân Nguyệt gật đầu, đưa ba ngón tay lên:
- Ta thề với huynh sẽ không gây thương tổn đến Vĩnh Thành Đế cùng Tuyên Thái hậu!
Phan Phượng Thuật gật đầu, mắt nhắm dần mệt mỏi, Dương Quân Nguyệt cởi áo choàng đắp lên người hắn, lại nhẹ giọng:
- Huynh phụng sự vì Hoàng đế có đáng hay không? Vĩnh Thành Đế cả đời này có thể sẽ không bao giờ biết đến...
Phan Phượng Thuật che môi Dương Quân Nguyệt lại, thấp giọng:
- Đừng nghĩ nhiều!
Ngự Quân Đài.
Triệu Tử Đoạn mân mê quân ngọc kỳ, đối diện y, Tĩnh Thường Cơ cáu bẳn bĩu môi:
- Nô tì đi lại, nước cờ vừa rồi là nô tì nhầm, rõ ràng nô tì nhầm lẫn!
Triệu Tử Đoạn không nói gì, hời hợt gật đầu, Tĩnh Thường Cơ lẩm nhẩm tính toán. Phía ngoài rèm có bóng người, Triệu Tử Đoạn phất tay, Trần Khắc liền tiến vào:
- Thiên Tuế gia, Hoàng thượng thực sự đã hạ lệnh Phan Tướng quân ra biên ải rồi! Nhưng Dương Quân Nguyệt lại không tổn hại gì!
Triệu Tử Đoạn thẳng người ngồi dậy, huyết y lay động hồng quang:
- Bổn tọa thật quá xem thường hắn ta!
Trần Khắc hơi cúi mặt, lại nhìn tà áo mềm mại của Tĩnh Thường Cơ:
- Thiên Tuế gia, cung nữ buổi sáng ngất ở trước Ngự Quân Đài hiện tại đã tỉnh, theo lệnh của người vẫn chưa để nàng ta ra ngoài!
Triệu Tử Đoạn nhắm hờ mắt, nhàn nhạt phân phó:
- Để cung nữ ấy theo nàng đi!
Tĩnh Thường Cơ không quan tâm lắm đến lời nam tử đối diện, lại đang gian lận tìm cách đổi quân cờ. Triệu Tử Đoạn cũng để mặc nàng tùy ý, có y ở đây, liền không ai dễ dàng làm hại được nàng.
Trần Khắc lui ra, Tĩnh Thường Cơ hồ hởi lắc lắc tay Triệu Tử Đoạn:
- Lang Vương điện hạ, nô tì thắng rồi! Thắng rồi!
Triệu Tử Đoạn tà mị cười:
- Được, muốn ban thưởng gì?
Tĩnh Thường Cơ lắc đầu:
- Nô tì chưa nghĩ ra, đến khi nghĩ ra nhất định sẽ đòi!
Chập tối, Vĩnh Thành Đế một mình bộ hành đến Tiêu Nhã Điện, bên trong vắng vẻ không một bóng người, không khí lan tràn chút đàn hương êm dịu. Vĩnh Thành Đế thở dài, hắn biết Triệu Tử Đoạn hiện tại đang ở đâu. Khuất sau mấy giá đồ cổ, là một gian mật thất, Vĩnh Thành Đế xoay cửa vào trong, đàn hương ngày càng nồng nàn.
Triệu Tử Đoạn cô độc ngồi ở đó, trước mặt hắn là một gian điện thờ nhỏ, trên bày một tiểu quách đã cũ, chất gốm sứ cũng không quá tốt, đôi nến cháy phừng phừng, Vĩnh Thành Đế chậm rãi châm ba nén hương, Triệu Tử Đoạn xoay người lại:
- Hoàng thượng!
- Trẫm nhớ hôm nay không phải ngày mất của Vương tử!
Triệu Tử Đoạn khẽ gật đầu, thê lương cười:
- Chính tay thần một dao vào tim Thiên Phần*, sao có thể quên được, hôm đó là hai mươi tám tháng chạp!
Vĩnh Thành Đế ngồi cạnh bên, ống tay đàn hương quây quần:
- Ngươi có tâm sự?
Triệu Tử Đoạn suy nghĩ rất lâu, hồi sau mới nói:
- Hoàng thượng, có chuyện này thần không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng càng chú tâm càng mơ hồ!
Vĩnh Thành Đế trầm lặng lắng nghe, Triệu Tử Đoạn liền tuần tự kể lại:
- Người còn nhớ lần rơi xuống vách núi, đã tìm thấy một ngôi làng không?
Vĩnh Thành Đế gật đầu, đây là chuyện của rất nhiều năm về trước, trong cuộc đoạt đích mà gặp nạn:
- Trẫm vẫn nhớ, vốn dĩ là một nơi rất an toàn, sau chỉ vì một viên dạ minh châu mà muốn lấy mạng Trẫm!
Triệu Tử Đoạn hơi ngập ngừng:
- Thần đã cho người hạ sát toàn bộ nơi đó, chỉ duy nhất sót lại một tiểu cô nương khoảng mười hai mười ba tuổi, vì nàng ta nói được tiếng Đại Quốc nên mới được tha bổng! Tiểu cô nương bị đem về quân doanh, chờ ngày đến Vương phủ, nhưng sau cũng mất tích bí ẩn!
Vĩnh Thành Đế vỗ vỗ bàn tay trấn an Triệu Tử Đoạn, lại thấy sắc mặt y nhợt nhạt khác thường:
- Hiện tại đã có chuyện gì?
- Trong cung liên tục nhiều chuyện kỳ lạ xuất hiện, nhưng không ra tay với người mà có vẻ như đang nhắm vào thần vậy! Mấy ngày nay, thần đều không thể ngủ được, vừa rồi chợp mắt liền mơ thấy Thiên Phần, nên đã đến đây!
Vĩnh Thành Đế không thể lý giải, thân phận đặc biệt cùng những ân oán của Triệu Tử Đoạn là vô cùng bí hiểm, chính y cũng chẳng hiểu rõ bản thân, huống hồ gì là người khác.
Vĩnh Thành Đế nhìn một vòng quanh gian thờ, gần như mọi kỷ vật của Lịnh Hồ Vương vẫn còn nguyên vẹn, được trưng bày rất tôn kính.
___________________
Chú thích:
Thiên Phần: Tên của Lịnh Hồ Vương, thân Vương Mạt Quốc - người anh cùng mẹ khác cha với Triệu Tử Đoạn. Chết dưới tay Triệu Tử Đoạn trong trận hỏa chiến Nam Cương ở Hàn Mặc Tân Thiêm.
(*) Mọi chi tiết được nhắc đến đều xuất hiện lần đầu ở chương Phong Khởi Vân Dũng trong Hàn Mặc Tân Thiêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook