Nhật Ký Từ Thiên Đường
Chương 5: Mình muốn trở thành đồ ngốc của cậu

Thứ Hai, ngày 23 tháng 5, trời nhiều mây.

Chỉ là một vài câu cậu thuận miệng nói ra

Nhưng đã làm thay đổi cách nghĩ và diện mạo của mình.

Chỉ là những động tác nhỏ vô ý của cậu,

cũng làm xao động tầm nhìn của mình

Dù cho cậu coi mình là gì đi nữa cũng không sao

Giống như câu chuyện của cuốn nhật ký đổi trao

Biết rõ sẽ bị người khác chê cười

Nhưng chỉ cần vì cậu,

Mình có biến thành đồ ngốc cũng chẳng sao.

Bởi vì,

Nếu không biến thành một kẻ ngốc,

Thì sẽ không thể nào toàn tâm toàn ý để yêu một người

Mình muốn trở thành đồ ngốc của cậu.

Cuối tuần, nắng chiếu lung linh.

Mới sáng sớm, tôi đã tung tăng kéo anh hàng xóm tốt bụng của mình - Cố Hạo Thần - đi ra phố.

“Hy Nhã, sao tự nhiên lại có nhã hứng đi đến các cửa hàng văn phòng phẩm vậy?” Có lẽ do buổi tối hôm qua ôn bài đến khuya nên nhìn dáng vẻ của Thần hôm nay khá mệt mỏi. Thế nhưng, anh vẫn nhiệt tình bám sát tôi.

“Vì em muốn mua đồ tặng người khác! Thần, lát nữa anh chọn đồ giúp em nhé.”

Tôi kéo Thần đi đến từng cửa hàng để chọn. Cuối cùng, trong một cửa hàng, mắt tôi sáng lên, chân bước vội tới giá bán nhật ký.

Những quyền nhật ký bày ở bên trên đều rất đẹp, có đủ mọi chủng loại.

“Thần, anh cảm thấy nếu tặng con trai thì nên chọn kiểu nào là hợp?”

“Ờ, phải xem tính cách của người con trai đó thế nào!” Thần mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sẫm màu, vẫn luôn nhẫn nại đứng bên cạnh nhìn tôi lựa chọn, ánh mắt lúc nào cũng trầm tĩnh hiền hòa.

“Tính cách?” Tôi đếm đếm từng đầu ngón tay, “Tự cao, xấu xa, háo sắc, lúc nào cũng mắng em là đồ ngốc... và còn...”.

Và còn... u sầu.

Trong giây lát toàn bộ nét biểu hiện của Nguyên Triệt Dã lúc ngắm cảnh đêm buổi tối hôm ấy bỗng nhiên ùa về trong tâm trí tôi.

“Ha ha, làm gì có nhiều khuyết điềm như vậy?” Thần bật cười một cách hiền từ, đưa tay ra vuốt tóc tôi.

“Anh không tin à? Cậu ấy thật sự không giống anh một chút nào. Anh đẹp trai, nhã nhặn lịch thiệp, chẳng bao giờ gây gổ với em, lại còn mua cho em đồ ăn ngon... biết bao nhiêu là ưu điểm. Nhưng tên đó thì khác!”

Nói ra thì tên Nguyên Triệt Dã ấy đúng là xấu xa đến cực độ.

Nhưng kỳ lạ thay, chính kiểu người như thế lại khiến tôi muốn tìm hiểu, muốn tiếp cận. Và mua hai quyển nhật ký, viết xong sẽ trao đổi lại cho nhau, đó là cách tốt nhất tiếp cận tâm hồn cậu ấy mà tôi đã phải suy nghĩ bao nhiêu ngày qua.

“Ha ha, thế tại sao từ trước đến giờ em không nghĩ đến việc mua quà cho anh vậy?” Thần cố tình làm điệu bộ không hài lòng.

“Ha ha...” Tôi cười vang thoải mái, “Thật sao? Em chưa từng mua hả?”.

“Chưa!”

“Thế thì lần sau em mua bù cho anh là được chứ gì.”

“Ha ha.” Cũng may Thần rất rộng lượng và không bao giờ so đo tính toán nên đã quay trở lại ngay vấn đề chính. “Thực ra em có thể lựa chọn cuốn nhật ký có thể bày tỏ một cách sâu sắc nhất tấm lòng của em”.

“Vậy sao?” Tôi bị những lời nói của Thần tác động, ánh mắt liền dừng lại ở cuốn nhật ký bìa màu trắng và đen.

Trên bìa vẽ hình bầu trời tràn ngập những chiếc lông vũ đôi cánh trắng của thiên sứ đang bay lả tả, từng chiếc từng chiếc, một cô gái giơ bàn tay hướng về chàng trai trầm lặng, thời gian như dừng lại tại thời khắc đó. Những bí mật không thể nói lên bằng lời dường như đang bồng bềnh trôi giữa không trung, như muốn nói mà không dám nói, đẹp mà buồn.

“Vậy lấy hai quyển này.” Tôi cầm hai cuốn nhật ký đưa cho chủ cửa hàng.

Trả xong tiền, tôi và Thần bước ra khỏi cửa hàng. Thần đi cạnh tôi, dưới ánh mặt trời, nụ cười của Thần thật nho nhã tuấn tú, từng cử chỉ động tác đều rất nhẹ nhàng, thu hút vô số ánh mắt của các cô gái. Thế nhưng, anh dường như không hề để tâm đến những ánh mắt ngưỡng mộ đó.

“Thần, anh không hỏi gì em sao?” Lúc sắp về đến nhà, cuối cùng tôi cũng không kìm lòng được, đành mở miệng hỏi.

“Hỏi em cái gì?”

“Hỏi xem quà này để tặng ai, tại sao em lại mua nhật ký, rồi hỏi xem người vừa nãy em nói đến là ai?”

“Không cần hỏi đâu, lúc nào Hy Nhã muốn kể cho anh thì sẽ tự kể thôi.”

Tôi lặng lẽ nhìn ánh mắt hiền từ của Thần dưới ánh mặt trời, dường như đứng trước mặt anh, lúc nào tôi cũng có được cảm giác yên tâm, tự tại như vậy. Anh giống như một bờ biển dài hiền hòa và tĩnh lặng, có anh bên cạnh, tôi vĩnh viễn không phải lo sợ bất cứ điều gì.

“Thần, em đã thích một người mất rồi, nhưng lần đầu tiên em thổ lộ đã bị người ta từ chối.” Tôi quyết định tâm sự với Thần.

“Vậy à? Cho dù bị từ chối, em vẫn thích người đó, đúng không?”

“Vâng, nên em không muốn từ bỏ. Em phải tiếp tục cố gắng để người ấy thích em.”

“Tin rằng những việc mà Hy Nhã quyết tâm làm, nhất định sẽ thành công.”

“Thần”, tôi cảm động nhìn, “Em muốn ăn bánh ga tô hạt dẻ”.

“Ha ha...” Thần mỉm cười trước sự nũng nịu của tôi rồi gật đầu.

Sáng thứ Hai, tôi thức dậy rất sớm, ngồi cạnh giường bắt đầu lẩm bẩm:

“Tại sao Vy Vy mặc đồng phục lại xinh đẹp như vậy nhỉ?”

Tôi duỗi thẳng chân, chỉ hơi ngắn một chút nhưng tỉ lệ cũng khá cân đối, nhìn tổng thể mà nói thì không đến nỗi nào mà.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, tôi lập tức giật mình bởi hình ảnh trong tấm gương treo trên tường.

Con bé trong gương đó tóc tai rối bù, cặp mắt to nhưng không có thần, đôi môi nhìn như cánh hoa héo úa, không có một chút thần sắc tươi tắn nào cả.

“Á! Đây là mình sao? Từ lúc nào mình lại trở nên tiều tụy như vậy?”

Vừa thốt lên xót xa vừa chạy thẳng đến bàn trang điểm, lôi ra một đống các đồ trang điểm và bắt đầu bôi bôi quệt quệt.

Nửa tiếng sau, khi tôi đứng trước gương lần nữa, đã xuất hiện sự thay đổi đến 180 độ.

Mái tóc màu hạt dẻ bình thường rối bời bây giờ thẳng mượt rủ xuống, ánh lên vẻ mềm mại. Cặp lông mi dài và cong cũng không che lấp nổi vẻ trong sáng từ đôi mắt, đôi môi nhỏ xinh sáng lên màu phấn hồng, khoác lên người bộ đồng phục vừa vặn, tóc buông xõa để lộ ra dáng điệu thục nữ khác với thường ngày.

Từ trước đến giờ chưa từng trang điểm, chính tôi cũng phải thẫn thờ.

Phải chăng vì bắt đầu quan tâm đến một ai đó, thì cũng sẽ bắt đầu quan tâm đến diện mạo bên ngoài?

Nhưng, liệu cậu ấy có thích dáng vẻ bây giờ của tôi không?

Mang theo tâm trạng vui sướng kèm theo lo âu, tôi bước ra khỏi nhà, lại va đúng vào Thần vừa đi tập thể dục buổi sáng trở về.

Toát mồ hôi! Tôi xuất hiện ý định trốn chạy, quay người đi, nép sát vào tường.

Ồng trời ơi, ông nhất định phải che chở cho con!

Tôi giấu mặt dưới cánh tay, hồi hộp chờ Thần đi ngang qua, rồi thở phào một cái, đang mừng thầm trong bụng vì không bị phát hiện thì...

“Hy Nhã!” Một tiếng gọi ẩn chứa sự vui vẻ vọng lại từ phía sau lưng.

Đột nhiên tôi muốn đâm thẳng vào tường.

“Ơ, có ai vừa nói à? Mình không nghe thấy, không nghe thấy.” Tôi muốn dùng chiêu này để khỏi phải đối diện với Thần.

“Giả vờ là một hành vi hèn yếu đấy.”

“Em thật sự rất hèn yếu, không phải là dũng sĩ.”

“Không nghe thấy mà còn có thể đứng ở đây đấu khẩu với anh?”

“Thần, em vốn cố ý mà.”

Nghe ngữ điệu bộ đang cố nhịn cười của Thần, tôi biết ngay là anh đang trêu mình. Tôi quay người lại một cách dứt khoát, tức giận nhìn Thần.

“Giận hả? Không hợp với hình ảnh hôm nay của em đâu.”

“Vậy sao anh lại...” Tôi đang định phản bác, nhưng đột nhiên nghĩ đến một điều liền nhỏ nhẹ hỏi: “Trang điểm thế này có hợp với em không?”.

“…” Thần đưa tay lên cằm, nhìn tôi một lượt từ trên xuống.

“Anh cứ nói thật đi, cho dù đáp án thế nào, em cũng đều có thể chấp nhận được.” Nhìn điệu bộ im lặng không nói của anh, tôi ủ rũ vô cùng.

“Ha ha... thực ra anh muốn nói là... rất phù hợp với em. Hy Nhã hôm nay rất đẹp.”

Khi nói câu đó, nhìn Thần rất chân thành, không có chút miễn cưỡng nào.

Khuôn mặt tôi tức khắc bừng lên rạng rỡ như hoa nở dưới ánh mặt trời: “Đương nhiên rồi, Diệp Hy Nhã em đây cũng là một cô gái xinh đẹp đấy chứ”.

“Ha ha... trên người Hy Nhã có điểm rất lôi cuốn người khác, chỉ có điều là em không biết thôi, vì vậy nhất định phải tự tin vào bản thân mình.”

Tôi gật đầu thật mạnh, rồi vô tình nhìn

xuống đồng hồ. Chết rồi, lại sắp muộn học rồi.

“Thần, em đi học đây!”

Tôi chạy thục mạng.

Nguyên Triệt Dã, khi cậu nhìn thấy mình khác với ngày thường, liệu có giống Thần không hề tiếc lời khen ngợi mình hay không?

Tôi chạy đến lớp nhanh như gió, may quá vẫn chưa muộn, nếu không, giờ ra chơi lại phải cống hiến cho khu vệ sinh rồi.

Ngồi xuống ghế, lập tức tôi cảm nhận được vẻ săm soi của người ngồi cạnh. Tôi nghiêng đầu cười: “Chào buổi sáng, Vy Vy”.

“Xì...” Vy Vy bị tôi bắt tại trận nên liếc xéo tôi một cái với vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Tôi cũng chẳng thèm để ý, mở ba lô, lôi ra một chiếc gương tròn nho nhỏ, đưa lên trước mặt để sửa lại tóc mái bị gió thổi rối tung lúc chạy trên đường.

Lát nữa không thể để cho Nguyên Triệt Dã nhìn thấy tôi trong bộ dạng xuềnh xoàng như thế được.

Nhưng mãi cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, chỗ ngồi trước mặt tôi vẫn trống không. Một luồng ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên qua ô cửa sổ, chiếu rọi vào đúng chỗ ngồi ấy, trông thật cô đơn.

Tiết học đầu tiên đã kết thúc trong cảm giác chờ đợi và hụt hẫng.

Tôi lôi từ ngăn bàn ra hai cuốn nhật ký vừa mua cuối tuần, nhẹ nhàng xoa lên bức tranh ở trang bìa. Nếu có một ngày...

Đột nhiên, đùng, từ cửa lớp phát ra một âm thanh lớn.

Tôi lập tức ngẩng đầu theo phản xạ có điều kiện, hai mắt xuyên qua đám đông, bắt gặp ngay mái tóc vàng kim sáng rực và nụ cười chan hòa trong nắng quen thuộc trên gương mặt bảnh bao hấp dẫn.

Nguyên Triệt Dã, cuối cùng thì cậu ấy cũng đến rồi.

Tôi vô tình không kìm được khóe miệng hơi cong lên, niềm vui ngọt ngào lan tỏa khắp nơi.

Nguyên Triệt Dã đi thẳng về chỗ ngồi trước mặt tôi trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người. Tôi lặng lẽ nhìn bóng hình càng ngày càng gần của cậu ấy, rồi thấp thoáng xuất hiện ảo giác: Dường như cậu ấy đang đi về phía tôi. Dường như, thời khắc đó trong mắt cậu ấy, chỉ có mình tôi.

Gió thổi vi vu nhẹ nhàng lướt qua lớp học, rèm cửa sổ bay lên theo gió.

Hương hoa tường vi thơm ngát đang phảng phất trước mũi tôi.

“Này, sao cậu lại đi muộn một tiết học vậy?”

Cuối cùng thì tôi cũng không nhịn được, đành mở miệng hỏi sau khi chờ cậu ấy ngồi xuống ghế. Đồng thời cũng không quên lén cúi xuống ngăn bàn ngắm lại mình trong gương.

“Đồ ngốc, đây gọi là trốn tiết, trốn tiết thì cần phải có lý do sao?” Nguyên Triệt Dã dường như chẳng cảm nhận thấy sự thay đổi của tôi, cậu ấy vừa dứt lời liền bị một đám nữ sinh si tình vây quanh như một bầy ong...

“Triệt Dã, cậu có khát không? Mình mang trà xanh cho cậu này.”

“Triệt Dã, mình mang theo nước mát, giải khát rất hiệu quả. Trà xanh càng uống chỉ càng thêm khát thôi.”

“Triệt Dã, mình lau mồ hôi cho cậu nhé.”



“Mình rất thích trà xanh, nước mát cũng muốn uống, mồ hôi để mình tự lau... ha ha, các cậu về chỗ ngồi đi, có thời gian mời mọi người cùng đi chơi nhé.”

Cho dù từ lâu đã biết khả năng quan hệ xã giao của cậu ấy rất tốt, nhất là trong cách cư xử với phái nữ, nhưng khi tận tai nghe thấy cậu ấy tùy tiện mời các bạn gái đi chơi như vậy, sự khó chịu trong lòng tôi lại bắt đầu trào dâng như nước thủy triều.

Có thể cậu ấy chỉ đùa vui thôi, nhưng tôi lại không biết làm cách nào để lờ đi cảm giác thật sự trong trái tim mình lúc ấy. Buổi ngắm cảnh đêm ấy, khoảng cách giữa tôi và cậu ấy vừa gần gũi lại vừa xa xôi; cũng trong buổi tối ấy, tôi đã thổ lộ lòng mình rồi bị cậu ấy từ chối...

Có thể với cậu ấy, tất cả những điều đó chẳng có chút ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng với tôi lại khác.

Đã lớn bằng ngần này, nhưng đó là lần đầu tiên tôi dũng cảm nói thích một người.

Cũng chính là người đầu tiên tôi thích, cho nên quyết không thể từ bỏ chỉ vì gặp phải chút trắc trở khó khăn!

Tôi nắm chặt bàn tay, không ngừng tự cổ vũ bản thân: Diệp Hy Nhã, Diệp Hy Nhã, cố lên!

Mãi đến khi bàn tay bị các móng tay đâm vào trắng bệch, lòng dũng cảm của tôi mới dần dần tích tụ lại.

Chờ đám con gái vây quanh Nguyên Triệt Dã hớn hở giãn ra, tôi quyết tâm đưa cuốn nhật ký ra trước mặt cậu ấy.

“Tặng cậu này!”

“Sao lại tặng mình cái này?” Nguyên Triệt Dã mơ hồ cầm cuốn nhật ký, liếc một cái rồi đưa mắt nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, nhưng không nói gì thêm.

“Có hai cuốn nhật ký, cậu một cuốn, mình một cuốn. Chẳng phải cậu bảo nếu trực tiếp hỏi bí mật của cậu thì sẽ bất lịch sự sao? Bây giờ chúng ta mỗi người tự viết bí mật của mình vào cuốn nhật ký này rồi trao đổi với nhau. Như thế sẽ không cảm thấy ngại khi nói nữa, cũng sẽ không phải ngượng ngùng, và quan trọng hơn là chẳng còn ai che giấu ai cái gì nữa.”

“Không cần!” Không ngờ, Nguyên Triệt Dã lại từ chối thẳng thừng luôn.

“Hừ... tại sao lại như vậy? Thần cũng cảm thấy là không sao cơ mà, làm gì mà phải từ chối?” Tôi sờ sờ chiếc kẹp tóc trên đầu với vẻ không tự nhiên.

Chỉ vì mong muốn hiểu hơn về cậu ấy, cũng là khao khát có được sự quan tâm của cậu ấy thôi mà. Nguyên Triệt Dã, hãy nể mặt tâm ý và sự nỗ lực của mình, đừng tiếp tục từ chối mình nữa nhé?

“Thần là ai?” Nguyên Triệt Dã đột nhiên hỏi.

“Hả? Thần là anh hàng xóm của mình, bọn mình từ nhỏ lớn lên cùng nhau.” Nguyên Triệt Dã tại sao đột nhiên lại quan tâm đến Thần vậy nhỉ? Nhưng hễ nói đến Thần thì cái miệng của tôi lập tức không thể đóng lại được, “Tính cách, con người của Thần đều trên cả hoàn mỹ, lại còn rất đáng tin cậy. Mỗi lần có tâm sự gì, mình đều kể cho anh ấy nghe, anh ấy cũng rất kiên nhẫn lắng nghe. Khi mình khóc vì bị bắt nạt, khi mình buồn do bài thi không tốt, khi mình bị bệnh, Thần đều ở bên mình giống như một vị thần hộ mệnh. Anh ấy... .

“Đủ rồi!”

Lúc tôi đang nói hào hứng, Nguyên Triệt Dã đột nhiên giận dữ cắt ngang lời làm tôi giật bắn người. Ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt của cậu ấy đã trở nên vô cùng khó coi từ lúc nào.

“Sao vậy?” Tôi không hiểu hỏi lại, nhưng Nguyên Triệt Dã lại thờ ơ quay đi, hình như không muốn để ý đến tôi nữa.

Rốt cuộc là tôi đã nói sai điều gì làm cậu ấy tức giận? Lẽ nào vừa rồi tôi nói quá nhiều và quá lung tung? Vậy thì thôi, có thể nói ngắn gọn đi một chút là được mà.

“Nguyên Triệt Dã, cậu không tin sao? Thần thật sự thật sự là... là người rất tốt mà...”

Chưa nói hết câu, Nguyên Triệt Dã đột nhiên quay ngoắt người lại, gương mặt cậu ấy trong nháy mắt đã kề gần sát tôi.

Tôi sợ hãi nuốt mất âm cuối của từ, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy, trong đó có quá nhiều cung bậc cảm xúc phức tạp mà tôi không thể hiểu.

Giờ đây, khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ còn lại một milimét, mắt đối mắt, mũi đối mũi, hai bờ môi đối nhau... tôi hoàn toàn có thể nhìn rõ hình ảnh của mình trong đôi mắt của cậu.

Thời gian như ngừng lại tại thời khắc đó.

Tất cả mọi người dường như không tồn tại, chỉ còn lại tôi và Nguyên Triệt Dã.

Trong nháy mắt, tôi nín thở, nhịp tim bắt đầu đập gấp. Một thứ tình cảm khó đặt tên cứ dần dần xâm chiếm và

tấn công tất cả các dây thần kinh cảm xúc của tôi. Trong mùi hương hoa tường vi càng lúc càng nồng nàn ấy, tôi dường như đánh mất chính mình.

Cứ ngỡ như là vừa trải qua thời gian của một thế kỷ.

“Này, Thần của cậu đến rồi kìa.” Bỗng nhiên Nguyên Triệt Dã nói nhỏ vào tai tôi, phá vỡ bầu không khí diệu kỳ giữa hai đứa, “Anh ta đang nhìn chúng ta đó”.

“Thần?” Tôi hơi thẫn thờ, đưa mắt nhìn ra cửa lớp, bắt gặp Thần đang đứng đó với gương mặt hiền lành, nhìn tôi cười.

“Quả đúng là giống dáng vẻ của một vị thần bảo hộ!” Khi nói những lời này, ngữ khí trong lời nói của Nguyên Triệt Dã có chút gì đó khinh khỉnh mà tôi không thể nào hiểu nổi.

Tôi lùi người lại, kéo giãn khoảng cách thân mật giữa mình và nguyên Triệt Dã, ôm chặt gương mặt đang nóng bừng lên chạy ra khỏi lớp...

Một bên hành lang ngoài lớp học.

“Thần, anh đến tìm em à?”

“Ờ, sáng nay em để quên hộp cơm ở nhà, bố em bảo anh mang đến cho em.”

Lúc này tôi mới nhớ ra, buổi sáng mải trang điểm, kết quả là quên luôn hai hộp cơm tối hôm trước đã làm.

“Cảm ơn Thần.” Tôi vội đón lấy túi đựng hộp cơm.

“Sao rồi, cố gắng sáng nay của em không thu được kết quả à?” Thần phát hiện ra thần sắc không ổn trên gương mặt tôi, nên quan tâm hỏi.

“Thần...” Được anh hỏi thăm, nỗi tủi hờn trong lòng tôi bắt đầu trào dâng.

Ngay cả Thần cũng đã nhìn ra, vậy mà tại sao Nguyên Triệt Dã chẳng thèm lướt nhìn qua lấy một cái? Vừa rồi chẳng hiểu sao còn cau có với mình, lẽ nào... trong lòng cậu, mình thật sự không có chút vị trí nào sao?

Đang ủ rũ nghĩ ngợi, chợt có một cánh tay nhẹ nhàng xoa lên trán tôi, dịu dàng an ủi tôi.

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hiền hòa và trầm tĩnh của Thần. Anh nhìn tôi dường như đã biết hết sự tình. “Hy Nhã đáng yêu, chỉ cần em là chính em là được, không nhất thiết phải thay đổi vì người khác, càng không nhất thiết phải nhụt chí vì một chuyện chưa thu được kết quả. Bởi vì Hy Nhã là Hy Nhã, là một Hy Nhã dám cố gắng đến cùng vì người mình yêu thương.”

Tâm trạng bỗng chốc trở nên tươi sáng hơn, vì những lời anh nói, ánh nắng lại thi nhau chen vào mắt tôi.

“Thần, tại sao anh lại tốt với em như vậy?”

“Ngốc quá, ha ha, bởi vì... anh là thần bảo hộ của Diệp Hy Nhã mà.”

Nhìn Thần đứng đó mới hiền lành làm sao, lặng ngắm Thần, người vẫn tuân theo lời tuyên thệ trước đây luôn luôn bảo vệ tôi, trong lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.

Thời gian như đang quay trở về khoảng thời gian rất lâu trước đây...

Tôi đứng cô đơn một mình trong vườn hoa, sau lưng là cậu bé Cố Hạo Thần.

“Bọn họ đều không chơi với em, tại sao anh lại chơi với em?”

“Ha ha... vì anh thấy em rất đáng yêu.”

“Nhưng thỉnh thoảng tai em lại phát bệnh, sẽ không thể nghe thấy lời anh nói, lúc đó anh cũng sẽ không để ý chứ? Anh sẽ không cười nhạo em như bọn họ chứ?”

“Tại sao lại phải để ý? Khi em không nghe thấy, anh có thể làm tai để nghe giúp em, sau đó anh sẽ nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Nhưng chơi cùng với em, bọn họ sẽ cười nhạo anh.”

“Ha ha... anh không sợ. Những kẻ chỉ biết cười nhạo khuyết điểm của người khác, khi bọn họ cười trông giống như lũ hề ấy.”

Tôi thấy hơi khó hiểu, nhưng tôi thật sự vô cùng cảm động. Những lời nói giống như của bậc thông thái được thốt ra từ miệng của một cậu bé còn nhỏ xíu khiến tôi rất ngưỡng mộ.

“Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”

“Ngốc quá... ha ha, tại vì sau này anh sẽ là thần bảo hộ của Diệp Hy Nhã, anh sẽ mãi mãi bảo vệ Diệp Hy Nhã.”

Khi Cố Hạo Thần rành rọt nói xong những lời đó, xung quanh gió như ngừng thổi, không gian lan tỏa một dư vị dịu dàng. Ánh mặt trời đẹp rực rỡ khiến khuôn mặt anh bừng sáng giữa những vầng hào quang chói lóa, còn tôi lặng lẽ đứng ngắm nụ cười nhẹ nhàng của anh giữa mênh mông đất trời...

Cho đến bây giờ và có lẽ là mãi mãi về sau, tôi vẫn đều tin tưởng rằng ánh mắt dịu dàng mà kiên định của Thần lúc ấy sẽ luôn luôn khắc sâu trong trái tim mình, vĩnh viễn không thể phai mờ.

Đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Thần mới ra về.

Tôi quay vào lớp, thì lại phát hiện ra chỗ ngồi của Nguyên Triệt Dã trống không, người lẽ ra phải ngồi ở đó cũng chẳng thấy đâu.

“Vy Vy, cậu có biết Nguyên Triệt Dã đi đâu rồi không?” Tôi hỏi nhỏ Vy Vy ngồi bên cạnh.

“Cậu ấy vừa đi ra khỏi lớp rồi, có lẽ vì không muốn bị cậu bám theo nữa đó.” Vy Vy buông lời châm biếm tôi chẳng chút khách sáo.

“Ồ.”

Nguyên Triệt Dã lại trốn học sao? Có thể lần này nguyên nhân thật sự đúng là do tôi... Ánh mắt tôi lộ rõ vẻ hụt hẫng không thể nào che giấu.

Mấy tiết học sau đó, Nguyên Triệt Dã cũng không đến lớp.

Thoáng chốc đã đến trưa, tôi ôm hộp cơm ngồi thừ ra trên ghế, nhìn mọi người gọi nhau rời khỏi lớp học rảo bước tới nhà ăn.

Nếu không thể đưa hộp cơm này cho Nguyên Triệt Dã, có lẽ đến cả phần cơm của mình cũng chẳng còn bụng dạ nào mà ăn nữa...

Đang nghĩ, bỗng dưng dưới chân phát ra một cảm giác rung mạnh.

Tôi vội thò tay vào ngăn bàn lôi điện thoại ra.

Không có ai gọi.

Nhưng cảm giác rung đó vẫn tiếp diễn.

Tôi nhìn sang trái rồi sang phải, cuối cùng phát hiện ra chiếc điện thoại lạ ở dưới chân bàn.

Của ai vậy nhỉ?

Tôi khom người, nhặt chiếc điện thoại lên. Đó là một chiếc điện thoại trượt màu đen, rất mỏng nhưng rất phong cách.

Chiếc điện thoại vẫn đang rung. Có nên nghe giúp không? Nhưng tôi vẫn chưa biết chủ nhân của chiếc điện thoại này là ai.

Trong lúc lưỡng lự, bàn tay vô tình đã đẩy nắp điện thoại lên.

“A lô, a lô, a lô?” Một giọng con trai nôn nóng vang lên từ chiếc điện thoại.

Choáng! Sao lại có thể lắp đặt kiểu đẩy nắp lên là nghe máy chứ!

Tôi vội vàng đưa máy điện thoại lên sát tai.

“A lô, ai đó?”

“À... xin chào, tôi là Diệp Hy Nhã.”

Choáng! Tại sao tôi lại hồ đồ mà báo cáo tên mình ra vậy? Khoan! Đó không phải là vấn đề trọng điểm, chủ yếu là... giọng nói và ngữ khí này sao mà nghe quen vậy?

“Đồ ngốc, hóa ra là cậu nhặt được điện thoại của mình.”

Hừ... Nguyên Triệt Dã!

Sao ngữ điệu của tên này giống như là tôi ăn trộm điện thoại của cậu ấy vậy? Đúng là kẻ chẳng biết ơn huệ là gì!

“Đúng vậy, cậu đang ở đâu?”

“ở nhà.”

“Sao cậu không đến lớp?”

“Bởi vì mình trốn học, đồ ngốc, ừm, không nói linh tinh nữa, bây giờ cậu mở giúp danh bạ điện thoại trong máy mình, ở đó có số của một tiệm mang đồ ăn, cậu tìm thấy thì đọc cho mình.”

“Ờ, được.”

Mặc dù chưa bao giờ sử dụng kiểu điện thoại này, nhưng dựa vào sự thông minh tài trí của mình, tôi nhanh chóng tìm ra được danh bạ, rồi dò tìm số điện thoại. Lúc tìm thấy hai chữ “quán ăn”, tôi vui mừng ấn nút bên trái, kết quả là...

Số điện thoại của tiệm ăn hiện lên trong một giây trước khi biến mất!

Vẻ mặt tôi khổ sở khi nói vào điện thoại:

“Nguyên Triệt Dã, điện thoại của mình nút hiển thị số ở bên trái.”

“Mình không hỏi điện thoại của cậu.”

“Điện thoại của cậu, bên trái lại là nút xóa.”

“Hả...”

“Thế nên...”

“Khoan khoan, không phải cậu muốn nói là cậu đã xóa mất số của tiệm ăn rồi chứ hả?”

“… Đúng, mình không cẩn thận xóa mất số của tiệm ăn rồi.”

Điện thoại bên kia im lặng vài giây, tôi sợ hãi để chiếc di động ở vị trí cách xa tai mình một chút, quả nhiên nghe thấy một âm thanh rất lớn:

“Đồ ngốc!”

Tôi vốn vẫn muốn giải thích, nhưng đối phương lại “bụp” một tiếng, tắt luôn điện thoại.

A! A! Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ? Tôi lại làm sai rồi!!

Tôi nắm chặt chiếc di động, đắn đo xem có nên gọi lại không, ánh mắt vô tình liếc thấy hộp cơm đặt trên bàn.

A! Đúng rồi! Mang hộp cơm này đến nhà của cậu ấy chẳng phải là được rồi sao? Dù sao thì với tính cách của Nguyên Triệt Dã, cậu ấy nhất định sẽ thà chịu đói cũng không đi ra ngoài mua cơm đâu. Có hộp cơm mang đến tận nơi, cậu ấy chắc sẽ vui vẻ đón nhận nhỉ?

Nghĩ đến đây, tôi không nén được lòng mình, nở nụ cười vui sướng.

Nửa tiếng sau, tôi mang theo hộp cơm và chiếc di động đến bấm chuông nhà Nguyên Triệt Dã.

“Sao cậu lại đến đây?” vẻ ngạc nhiên của Nguyên Triệt Dã hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi.

“Tăng tăng tằng! Hộp cơm yêu quý mà Diệp Hy Nhã đặc biệt làm, tuyệt đối thơm ngon, tuyệt đối hợp vị.” Tôi đưa hộp cơm lên lắc qua lắc lại trước mặt Nguyên Triệt Dã rồi tiến vào trong phòng khách, thật không ngờ, cậu ấy không ngăn cản tôi như lần trước.

“Cậu không ăn với anh Thần của cậu hả?” Nguyên Triệt Dã ở sau lưng tôi, đóng cửa, ngữ điệu có vẻ như không hài lòng.

“Thần?”

Tôi hơi băn khoăn, hộp cơm này vốn là làm cho cậu ấy mà, hơn nữa tôi còn đặc biệt mang đến tận nhà, sao cậu ấy phải giương cái vẻ mặt khó coi ấy ra, lại còn thêm dáng vẻ vô cùng không vui ấy nữa?

Nguyên Triệt Dã thấy tôi không nói gì,

bĩu môi đi tới, lấy tay đẩy hộp cơm tôi vừa đặt trên bàn uống trà: “Là vì anh ta không cần nên mới mang đến cho mình chứ gì? Mình...”.

Cậu ấy còn chưa kịp nói xong thì “độp” hộp cơm rơi xuống đất.

“Trời ơi!”

Tôi vội vã tới nhặt, nắp hộp cơm đã bị bung, cơm và thức ăn bên trong đều trộn lẫn hết vào nhau, thậm chí còn bắn tung ra cả đất.

Mùi thức ăn đơn độc tỏa ra không gian, kỳ lạ thay, có cảm giác xót xa nghẹn ngào ứ đọng lại trong lồng ngực tôi.

“Này... mình không phải cố ý đâu.”

“…”

“Được rồi, được rồi, mình ăn là được chứ gì. Đúng lúc đang đói...”

“Không cần đâu!”

“Này...”

Tôi đứng dậy, đi đến trước tủ lạnh, mở ra nhìn, bên trong rỗng tuếch, chẳng có gì cả.

“Cậu đang làm gì vậy?” Nguyên Triệt Dã đi theo sau, rón rén nhìn tôi.

“Không có gì. Cậu không cần ăn hộp cơm đó nữa, mình ra ngoài một chút.”

Nói xong, tôi nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

Phía sau còn vọng theo tiếng nói bất mãn của cậu: “Tức giận gì chứ, chẳng qua chỉ là một hộp cơm thôi mà...”.

Lúc tôi cầm theo túi bột để làm bánh trôi và xuất hiện lần nữa trước cửa nhà Nguyên Triệt Dã, vẻ ngạc nhiên của cậu ấy còn rõ nét hơn lần đầu nhiều, hình như còn pha thêm chút lúng túng gượng gạo.

“Sao cậu...”

“Tăng tăng tăng tằng! Bánh trôi yêu thích của Diệp Hy Nhã, lần này thì tuyệt đối không được lãng phí nữa đâu nhá!” Tôi lắc qua lắc lại chiếc túi rồi cười, vừa đi vào bếp vừa nói, “Hộp cơm đã bị rơi hỏng rồi, nên không phải ăn nữa. vốn dĩ muốn làm một thứ gì khác, nhưng thấy trong tủ lạnh nhà cậu chẳng có gì cả. Chợ lại gần đây, nên mình mua một ít bột bánh trôi. Cậu chắc không dị ứng với bánh trôi đấy chứ hả? Ha ha”.

“Đồ ngốc.” Cậu ấy đi theo tôi vào bếp, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Vả lại cậu biết không? Ăn đồ gì ấm ấm sẽ có cảm giác rất hạnh phúc đấy.” Tôi vừa mở túi bột mì vừa cười ha ha quay lại nói với Nguyên Triệt Dã.

“Thật sao?” Cậu ấy cũng cười, bỗng nhiên đưa tay xoa xoa tóc tôi.

Vẻ dịu dàng chảy trong nụ cười rạng rỡ ấy khiến con tim tôi lại đập loạn xạ, có lẽ chỉ một chút xíu ngọt ngào như vậy lập tức có thể làm tôi quên hết mọi đau thương trước đó.

Tôi và Nguyên Triệt Dã đã cùng nhau làm bánh trôi trong bầu không khí ấm cúng ấy.

Khi đang nhào bột, tôi cho thêm khá nhiều nước dâu tây, thấy vậy, Nguyên Triệt Dã đột nhiên ngây người hỏi:

“Nước dâu tây?”

“Đúng, như vậy bánh trôi sẽ có vị ngọt, là Cố Hạo Thần dạy mình đấy.”

Nhưng hình như cậu ấy chẳng nghe thấy tôi nói, cả người đang chìm trong ký ức nào đó, đôi mắt màu hạt dẻ bỗng trở nên ấm áp lạ kỳ.

Sau vài phút thất thần, cậu ấy lại cười, nháy mắt nói với tôi: “Vậy mình sẽ cố gắng đợi món bánh trôi của cậu ngày hôm nay”.

“Xì! Cậu nói thật lòng là đang rất mong đợi đi có được không hả?

Không nói thật lòng coi chừng lát nữa sẽ bị bỏng lưỡi cho xem!”

Mặc dù tôi rất tự tin, nhưng khi bánh trôi ra lò, tôi vẫn hơi thất vọng.

“Hừ, một vài chiếc bánh bị trào nhân đậu đỏ ra ngoài rồi.”

“Ha ha, không sao, cái nào không bị trào nhân ra ngoài thì đưa mình ăn là được. Nhưng cậu biết không? Bánh trôi cậu làm vẫn còn thiếu một thứ.”

“Cái gì?” Tôi nghi ngờ hỏi lại, rõ ràng là đầy đủ các nguyên liệu rồi mà.

“Không nói cho cậu biết.” Nguyên Triệt Dã làm mặt quỷ, bê bánh trôi, đắc ý đi ra phòng khách.

Tôi cũng bê bánh trôi vừa luộc xong ra phòng khách, đang chuẩn bị cùng Nguyên Triệt Dã khởi động thì nhìn thấy bố cậu đi từ tầng hai xuống.

Tôi đá chân Nguyên Triệt Dã một cái, hằn giọng hỏi:

“Bố cậu ở nhà sao?”

“Thì vẫn ở nhà mà.”

“Sao không nói với mình?”

“Cậu có hỏi đâu.”

Hừ...

Tôi sợ hãi không dám lên tiếng, nhưng Nguyên Triệt Dã thì lại chẳng thèm quan tâm gì cả, chỉ ung dung ngồi ăn bánh trôi. Tôi thấp thỏm nhìn bố cậu ấy đang từ từ tiến về phía chúng tôi. Thật kỳ lạ, bố cậu ấy trầm lặng không nói câu nào. Lúc bác ấy chuẩn bị đi ngang qua sau lưng chúng tôi, tôi liền đứng dậy:

“Cháu chào bác ạ.” Tôi cúi người chào.

Không thể để bố cậu ấy hiểu lầm lần nữa, chuyện lần trước và chuyện lần này nhất định phải giải thích rõ ràng mới được.

Bố Nguyên Triệt Dã dừng lại, ánh mắt lạnh lùng, giống như lần đầu tiên gặp tôi vậy.

Vốn dĩ đã rất căng thẳng, trên trán tôi mồ hôi bắt đầu toát ra, cuối cùng, tôi gắng hết sức, nói: “Bác... có ăn bánh trôi không ạ?”.

Trời ơi, đối diện với bố của Nguyên Triệt Dã, tôi vẫn không thể nào có được dũng khí để giải thích.

Nghe thấy câu nói đó của tôi, bố Nguyên Triệt Dã đứng lặng người một lúc, Nguyên Triệt Dã ở bên cạnh nói chêm vào:

“Đừng nhiều chuyện nữa, người ấy sẽ không...”

Nguyên Triệt Dã chưa nói dứt lời, thật không ngờ, bố cậu ấy lại ngồi xuống.

Tôi không dám nghĩ rằng bác ấy lại thật sự ngồi lại để cùng ăn, tôi ngẩn người, nhưng cũng lập tức bê bát bánh trôi vừa luộc chín đặt xuống trước mặt bác ấy.

Người ngạc nhiên nhất vẫn là Nguyên Triệt Dã. Nhìn thấy bố mình ăn bánh trôi, ánh mắt cậu ấy thoáng lướt qua vẻ không dám tin, có chút gì đó cay đắng, oán hận... và cuối cùng là chế giễu.

Cậu ấy cười, không thèm nhìn bố mình nữa, vừa ăn vừa nói: “Đúng là nực cười”.

Bố Nguyên Triệt Dã vẫn trầm lặng như thế.

“Trong ký ức của tôi, trước đây tôi và mẹ không biết đã phải chờ đợi bao nhiêu buổi tối mới có thể được cùng ông ăn một bữa cơm, còn bây giờ, chẳng có ai chờ đợi nữa, thì ông lại dễ dàng ngồi xuống đề ăn một bát bánh trôi sơ sài này. Ông nói xem, có phải rất nực cười không?”

Bố Nguyên Triệt Dã cuối cùng đã buông đũa, lặng lẽ lấy khăn ăn lau miệng, tỏ vẻ nghiêm nghị, rõ ràng là bác ấy không muốn Nguyên Triệt Dã tiếp tục đề tài này nữa.

“Bố sẽ đi công tác một tuần, trong thời gian đó, con phải tự chăm sóc bản thân mình.”

Nguyên Triệt Dã vẫn cúi đầu, vẫn tiếp tục không thèm nhìn bố mình lấy một cái. Mãi cho đến khi bố sắp đi đến cửa, cậu ấy mới đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt rất phức tạp, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự phẫn nộ.

“Dù sao thì từ trước đến giờ cũng chỉ có một mình, có gì đáng để chăm sóc chứ? Cho dù có chết đi, thì các người cũng chẳng buồn quan tâm, chẳng phải vậy sao?”

Bố Nguyên Triệt Dã khựng lại một lúc, rồi nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Ánh mặt trời bên ngoài lúc ấy như đang hội tụ lại khiến người ta có cảm giác u buồn, dường như giữa Nguyên Triệt Dã và bố cậu đã bị ngăn cách bởi một con đường rất dài, mãi mãi không thể vượt qua.

Cánh cửa lặng lẽ khép lại, ánh sáng trong đôi mắt màu hạt dẻ của Nguyên Triệt Dã cũng tan biến theo.

Tôi nắm lấy lọn tóc với vẻ không tự nhiên, trong đầu tràn ngập vô vàn dấu chấm hỏi.

Quan hệ của bố mẹ Nguyên Triệt Dã hình như không được tốt lắm... Hai lần tôi đến đây, đều không nhìn thấy mẹ cậu ấy, lẽ nào... bố mẹ cậu ấy ly hôn rồi?

“Nguyên Triệt Dã...”

Tôi đang định nói gì đó thì bị Nguyên Triệt Dã ngắt lời:

“Đồ ngốc, tại sao ăn cái thứ ấm ấm này rồi, mình vẫn chẳng cảm thấy hạnh phúc gì cả?” Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi, nụ cười rất nhẹ nhàng.

Kỳ lạ thay, có thứ gì đó đăng đắng đang ứ đọng lại trong cổ họng, làm khoang mắt tôi từ từ tích tụ đầy nước.

Trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng buổi tối hôm tôi và Nguyên Triệt Dã cùng đứng trên sườn núi ngắm các ngọn đèn.

“Có thề nhìn thấy nhà cậu không? Nhà cậu cách nhà mình không xa, là ở hướng nào nhỉ? À, đúng rồi, phía sau nhà của mình, rồi...”

“Cậu không tìm thấy đâu, đồ ngốc.”

“Này, cậu mà còn gọi mình là đồ ngốc một lần nữa là mình sẽ đá cậu xuống dưới đó.”

“Cậu không thề tìm thấy đâu.”

“Này! Đừng có đánh giá thấp thị lực của mình nhá!”

“Mặc dù mình có hai ngôi nhà, nhưng ở đó các ngọn đèn đều lụi tắt.”...

Như thề đã chứng thực được sự phỏng đoán của tôi, đột nhiên tôi cũng đã hiểu ra sự đau khổ và nỗi cô đơn trong câu nói lúc đó của cậu ấy, những giọt nước mắt ẩn nấp trong khoang mắt cuối cùng cũng đã tuôn trào.

Nguyên Triệt Dã nghiêng đầu nhìn tôi, từng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, nụ cười mờ ảo ấy bỗng dưng trở nên chân thật vô cùng.

Tôi ngẩng đầu, xung quanh mũi ngập tràn hương hoa tường vi tháng Năm, nồng nàn thơm ngát, thơm đến não nề.

“Đồ ngốc, sao lại khóc?” Nguyên Triệt Dã vừa cười vừa nói.

“Ai... ai khóc?” Tôi phản bác lại đầy khí thế.

“Người nào khóc là lợn con.”

“Mình không phải mà!”



Cái buổi trưa bất ngờ này đã đưa tôi tiến đến gần Nguyên Triệt Dã hơn một bước.

Tôi cũng đã bắt đầu hiểu được nụ cười của cậu ấy.

Cũng bắt đầu hiểu được những chất chứa ẩn sau nụ cười ấy, là nỗi buồn không biết chia sẻ cùng ai.

“Nguyên Triệt Dã, chiều nay đi học đi. Nếu còn trốn học, cô chủ nhiệm sẽ nổi điên lên đấy.” Loáng cái đã đến giờ học buổi chiều, tôi bắt đầu thuyết phục Nguyên Triệt Dã đi học.

“Ồ... được thôi.” Cậu ấy miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

“Vậy hộp cơm của mình thì sao?” Trước lúc chuẩn bị đi, tôi chợt nhớ ra hộp cơm của mình.

“Trả cậu.” Nguyên Triệt Dã đưa hộp cơm không ra.

“Thức ăn ở bên trong đâu?”

“Đổ rồi.”

“Đổ rồi?” Mặc dù hơi tiếc nuối nhưng dù sao cũng bị rơi hỏng mất rồi, đó cũng là việc bất đắc dĩ.

“Đương nhiên là đổ đi rồi, lẽ nào cậu cho rằng mình sẽ ăn thứ cơm hỗn tạp ấy sao?” Nguyên Triệt Dã dường như rất bất mãn, giọng cao vút.

“Cái gì? Thứ cơm hỗn tạp? Chẳng phải là cậu làm nó thành như vậy sao?” Tôi cũng không kiềm chế được lên tiếng đòi công bằng cho hộp cơm, “Thức ăn mình làm, hương vị màu sắc đều đủ cả!”.

“Rõ ràng là rất mặn!”

“Rất mặn? Làm sao cậu biết thức ăn mình làm rất mặn? Cậu còn chưa ăn cơ mà.”

“Cái đó... nhìn là biết rất mặn rồi!” Nguyên Triệt Dã quay đi với những biểu hiện rất không tự nhiên.

“Nhìn? Làm sao có thể...” Tôi chẳng muốn tiếp tục đôi co với cậu thêm nữa, liền chuyển sang thái độ khiêm tốn, “Thôi được rồi, vậy mình về học thêm ở Thần chút nữa là được mà. Thế cậu thích ăn món gì? Lần sau mình làm cho cậu ăn”.

“Đồ ngốc!” Không ngờ sắc mặt cậu ấy đột nhiên tối sầm lại.

Tiếp sau đó, cậu ấy không nói thêm gì nữa, quay về phòng mình, khóa cửa, mặc kệ tôi đứng ngoài gọi thế nào cũng không chịu mở.

Đúng là chẳng thể hiểu nổi!

Con người kỳ cục! Tôi lại nói sai điều gì làm cậu ấy tức giận rồi?

Cả buổi chiều hôm đó, đến lớp học tôi chỉ suy nghĩ về vấn đề này, chẳng thể nào tiếp thu được bài giảng của cô giáo. Việc tôi như vậy với việc Nguyên Triệt Dã bỏ trống chỗ ngồi, thực ra cũng chẳng có gì là khác biệt cả!

Khó khăn lắm mới vượt qua được sự đày ải của các tiết học, các bạn khác đều chen nhau rời khỏi lớp, còn tôi vẫn ngẩn người nhìn chỗ ngồi phía trước.

Ngày hôm nay hình như đã xảy ra khá nhiều chuyện...

Tôi hình như cũng hiểu được một mặt khác mà không ai biết về Nguyên Triệt Dã.

Nhưng, tại sao vẫn cảm thấy chưa đủ nhỉ...

Có lẽ... có lẽ là do đã quá khao khát để hiểu về cậu ấy rồi.

Khao khát hiểu được toàn bộ về cậu ấy.

Khao khát hiểu được nhiều hơn, sâu hơn.

Hiểu cặn kẽ, hiểu một cách thuần túy...

Lại một lần nữa tôi rút ra cuốn nhật ký đã lựa chọn rất kỹ ấy, chạm lên bầu trời bao la trên trang bìa và những chiếc lông vũ màu trắng đang bay lả tả.

Trong khung cảnh đẹp đẽ ấy, cô gái đưa bàn tay hướng về phía chàng trai cô đơn lặng lẽ.

Đôi bàn tay thon thả trắng ngần của cô gái tràn đầy sự mong đợi và kiên trì.

Gương mặt bảnh bao sáng sủa của chàng trai ẩn giấu một nụ cười.

Cuối cùng tôi đã xác định được lòng mình, kiên quyết đặt cuốn nhật ký vào trong ngăn bàn phía trên.

Nguyên Triệt Dã, xin cậu hãy tin ở mình, mình muốn một lần nữa đến gần cậu hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương