Nhật Ký Từ Thiên Đường
-
Chương 6: Nếu chỉ có thể là bạn
Thứ Ba, ngày 24 tháng 5, trời nắng.
Nếu chỉ có như vậy, cậu mới không từ chối sự gần gũi của mình;
Nếu chỉ có như vậy, cậu mới không quên được sự tồn tại của mình;
Nếu chỉ có như vậy, mình mới không trở thành gánh nặng của cậu;
Vậy thì, hãy làm bạn bè nhé.
Tuy hai chữ “bạn bè” sẽ vẽ ra một đường ranh giới giữa hai chúng ta,
Tuy mình không hề muốn thừa nhận sự thực này,
Nhưng...
Chỉ có làm bạn bè,
Mình mới có thể tiếp tục ở bên cạnh cậu được.
Ngày hôm sau, lại là một ngày hoàn toàn mới.
Bầu trời xanh thăm thẳm, những đám mây trôi như những cây kẹo bông, không khí tươi mát và trong lành, con đường bóng mát trong khuôn viên trường kéo dài dằng dặc, khiến cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Tôi cứ nghĩ thời gian là liều thuốc chữa trị tốt nhất, có thể bỏ lại quá khứ tất cả những điều không vui, và mang đến cho ta dũng khí và niềm tin mới, sự kỳ vọng mới về tương lai.
Thế nhưng, dường như mỗi ngày tôi lại phải đối mặt với những muộn phiền đến sau...
Đúng lúc tôi đang phóng như bay, chạy đua với thời gian thì nghe thấy những âm thanh của động cơ quen thuộc phía sau.
“Uuuuuuuuuuu...”
Âm thanh càng lúc càng gần hơn.
Là Nguyên Triệt Dã? Hôm nay cậu ấy không bỏ học sao? Nhưng sao hôm nay lại đi xe máy đến trường nhỉ?
Chẳng nhẽ cậu ấy không sợ bị thầy giáo gọi bố mẹ đến trường gặp sao?
Vừa nghĩ đến đây tim tôi cũng bắt đầu đập loạn lên. Tôi nắm chặt tay, và tưởng tượng ra phải tỏ thái độ như thế nào để chào hỏi cậu ấy.
Vừa giơ tay lên chuẩn bị quay đầu lại, một cơn gió thổi đến, chiếc xe gắn máy tăng tốc và vượt lên lướt qua người.
Nụ cười rạng rỡ của tôi chợt đông cứng lại, tuy chỉ là trong giây lát thôi, tôi vẫn nhìn thấy rất rõ bóng một người nam và một người nữ ngồi trên xe gắn máy.
Tiếng hai người nói chuyện với nhau vọng lại rõ mồn một.
“Oh yeah... thật tuyệt... Triệt Dã, cậu có thể đi nhanh hơn nữa không?”
“Được chứ! Cậu muốn nhanh thế nào mình sẽ nhanh thế. Thế nào, xe của mình diễn đẹp chứ?”
“Ừ. Xe đẹp, cậu cũng đẹp lắm!”
“Ha ha ha...”
“Nguyên Triệt Dã, mình rất thích cậu, chơi với mình chứ!"
“Mình vốn dễ thương mà...”
Chiếc xe gắn máy màu đen dũng mãnh, chàng thanh niên tóc vàng đẹp trai, cùng nữ sinh xinh đẹp ngồi phía sau, tất cả đều có sức hấp dẫn vô cùng, nhìn thấy cảnh tượng này những học sinh đi bên đường cũng bắt đầu hò reo cổ vũ. Những âm thanh náo nhiệt đó đã phá tan không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm trong sân trường.
Cho đến khi âm thanh của hai người đó xa dần, đến khi tôi không thể nghe thấy được gì nữa, tôi vẫn thẫn thờ đứng bên đường, người cứng đờ giống như một con búp bê không có linh hồn.
Khi Nguyên Triệt Dã lướt qua người tôi, đôi mắt cũng chẳng hề liếc nhìn tôi lấy một cái.
Lẽ nào cậu ấy không nhìn thấy tôi sao?
Trái tim dường như đã ngừng đập, nỗi buồn giống như con nước thủy triều từng đợt từng đợt kéo đến nhấn chìm tôi, chỉ còn lại hơi thở khó khăn, từng tiếng thở vọng trên mặt nước nghe rất rõ ràng.
Nguyên Triệt Dã...
Thầm đọc tên cậu ấy, trái tim như bị kim đâm đến nhói đau.
“Nguyên Triệt Dã!!!”
Một tiếng gầm giận dữ như tiếng sư tử chợt vang vọng phủ kín mọi âm thanh trong lòng tôi, tôi ngơ ngác nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.
Trong sân trường, xe của Nguyên Triệt Dã đâm vào một chiếc xe đạp, bên cạnh đó là thầy giáo dạy môn vật lý với khuôn mặt đang chuyển sang màu tím.
“Lại là em, Nguyên Triệt Dã! Nhà trường cấm đi xe gắn máy! Em không rõ sao? Lại còn đâm vào thầy giáo! Phụ huynh! Phụ huynh của em, em nhất định phải đưa đến đây, để họ nói xem họ dạy con như thế nào.”
“Em không đâm vào thầy. Vừa nãy chỉ là em chào thầy, rồi sau đó thầy tự ngã ra đấy chứ ạ”. Lời giải thích của Nguyên Triệt Dã tuy không lớn nhưng tai tôi lại nghe rất rõ.
“Em em em em... đi xe đến trường lại còn nói lý à?” Giọng của thầy giáo vật lý quát ngày càng lớn, có thể bùng nổ mất đi lý trí bất cứ lúc nào.
Tôi lo lắng, vội vàng chạy ra chỗ đó.
Không biết có phải là ảo giác không, bất chợt tôi có cảm giác Nguyên Triệt Dã đang nhìn mình. Ánh mắt cậu ấy như xuyên qua khoảng cách của không gian, truyền đến tôi một thông tin nào đó, trên khuôn mặt sáng sủa đó biểu lộ vẻ cô độc và đau thương.
Tôi càng chạy nhanh hơn.
Nhưng khi tôi chạy gần đến nơi thì nhận ra rằng Nguyên Triệt Dã chẳng thèm để ý đến tôi, cậu ấy còn quay sang cười nói vui vẻ với bạn nữ bên cạnh.
Vừa nãy là tôi hoa mắt sao...
Tôi buồn bã cúi mặt, lê bước chân nặng nề, từng bước từng bước đi về phía lớp học, bỏ ngoài tai tất cả những âm thanh hỗn loạn phía sau.
Lúc ngồi xuống chỗ của mình, lần đầu tiên tôi không chào hỏi Vy Vy, cả người tôi như run lên, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Cho đến khi chiếc ghế phía trước đụng phải bàn tôi ngồi thì tôi mới sực tỉnh, nhìn thấy phía trước mình, Nguyên Triệt Dã đang mở cặp sách ra.
Tôi luôn tự nhủ phải bình tĩnh, phải bình tâm và giữ giọng điệu như mọi ngày: “Nguyên Triệt Dã, sao cậu vẫn đi xe đến trường vậy?”
Động tác mở sách của người ngồi trước bỗng dừng lại, từ từ quay đầu lại, kèm theo một nụ cười rạng rỡ: “Ha ha... cậu không thấy như thế rất ngầu sao?”.
Quả đúng là khuôn mặt sáng sủa dễ gây cảm tình cho người khác, nhưng lại cứa đau vào đôi mắt tôi.
“Chẳng phải cậu đã đồng ý với mình là không đi xe đến trường sao?” Ngữ khí của tôi trở nên hơi kích động.
Chiều tối hôm đó, tôi ngồi sau xe cậu ấy, cậu ấy rõ ràng đã đồng ý với tôi...
“Nguyên Triệt Dã, sau này cậu có thể không đi cái này đến trường được không?”
“Sao? Cậu sợ thầy giáo gây khó khăn cho mình hả? Yên tâm, thầy giáo thích gọi bố mẹ mình thì mặc kệ thầy thôi."
“Không phải là vì cái đó.”
“Hả?”
“Là vì mình sợ... cậu sẽ lại bị ngã.” “Được."
“Hả?”
“Sau này không đi xe máy đến trường nữa, mình hứa với cậu."
“Nói lời thì phải giữ lời đấy nhé."
…
Nhưng sao chưa gì đã nhanh chóng quên đi lời hứa đó vậy? Giống như vào mùa hè, trẻ con thường thổi bong bóng xà phòng, tuy đẹp nhưng dễ vỡ.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu ấy, toàn bộ con ngươi là một màu nâu ấm áp, nhưng lại làm tôi cảm thấy thật xa vời và không thể chạm tới được.
“Thật à? Hình như mình quên mất rồi."
Nguyên Triệt Dã xoa đầu rồi ngẫm nghĩ một lát, sau đó giả vờ như xin lỗi, trả lời tôi.
“Quên rồi sao?” Tôi sững sờ hỏi lại.
Câu nói của cậu ấy như một lưỡi kiếm sắc nhọn, chớp mắt đã xuyên thấu tim tôi. Nỗi đau đớn đến khó thở như cơn lốc xoáy cuốn phăng mọi suy nghĩ của tôi.
Hóa ra, lời hứa hẹn cũng có thể dễ dàng quên đi được sao?
Hóa ra, trong lòng cậu ấy, những lời nói của tôi trước nay đều chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi còn đang ngơ ngác thì Nguyên Triệt Dã đã từ từ lấy trong cặp sách ra một tập tài liệu, chuyển đến trước mặt tôi: “May quá! Cậu chọn giúp mình đi”.
“Ơ?” Tôi sững người một lát, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy.
Tiện tay vừa lật ra xem, bức ảnh và tài liệu của một nữ sinh rơi ra, lập tức đập thẳng vào mắt tôi
Họ tên: Dương Huệ Dĩ
Chiều cao: 165cm
Sở thích: shopping...
Sở trường: khiêu vũ.
Lại lật tiếp, là thông tin chi tiết của một nữ sinh khác, cũng viết đại loại như họ tên, chiều cao, sở trường.
“Này, cậu làm gì vậy?” Tôi quay sang hỏi, “Đợt này muốn tổ chức hoạt động gì à?”.
“Không phải. Cậu chọn giúp mình một người.” Nụ cười của Nguyên Triệt Dã lúc này trông có vẻ rất bối rối, “Cậu xem xem cô nào xuất sắc thì ngày mai mình sẽ chở người đó đi học”.
“Cái gì? Cậu đang đùa mình hả?”
“Đâu có. Mình nói thật mà.” Cậu ấy cười với vẻ mặt vô tội.
“Mình từ chối!”
“Làm gì mà phải từ chối chứ? Mình thực lòng muốn hỏi ý kiến cậu mà."
“…”
Nỗi tuyệt vọng vừa đau khổ vừa phẫn nộ bóp chặt lấy cổ họng tôi, cổ họng tắc nghẹn chẳng thể nói được.
Nguyên Triệt Dã đáng ghét, lẽ nào cậu vẫn không hiểu sao? Mình đã từng nói mình thích cậu, tại sao cậu vẫn làm như vậy chứ?
Nguyên Triệt Dã dường như không chú ý đến sự thay đổi trong tâm trạng của tôi, cậu ấy còn vui mừng nói gì đó với tôi, khuôn mặt tươi cười, ngón tay thon dài đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào tập thông tin về mấy nữ sinh đó...
Thế nhưng, tôi chỉ ngẩn người nhìn vào cái miệng há ra ngậm vào của cậu ấy, tai đột nhiên trở nên yên tĩnh, dường như thế giới xung quanh bỗng chốc biến thành một vở kịch câm, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Cái tai đau lại phát bệnh rồi.
Việc mất đi sự nhạy bén tạm thời này có thể nói là chuyện thường ngày, nhưng chẳng có lần nào nó lại đến kịp thời như lần này.
Đúng vậy. Đây là lần duy nhất tôi không hề oán trách đôi tai của mình.
Bởi vì, giờ đây tất cả những gì cậu ấy nói có lẽ không nghe thấy thì tốt hơn...
Ai bảo tôi yếu đuối như vậy, những lời nói tàn nhẫn đó, những lời nói làm đau lòng người khác, tôi thực sự chẳng muốn nghe chút nào...
Cuối cùng, sự lặng im của tôi đã khiến Nguyên Triệt Dã phải chú ý.
Cậu ấy ngừng lại và muốn nói điều gì đó với tôi, nhưng đúng lúc đó cô giáo dạy toán cũng bước vào lớp.
Đã vào giờ học.
Cuối cùng Nguyên Triệt Dã nhìn tôi một cái, rồi không nói gì nữa, từ từ quay người.
Cô giáo dạy toán tuyên bố bắt đầu vào học, sự yên lặng trong đôi tai tôi cũng dần biến mất, khả năng nghe cũng dần khôi phục, nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trí để mà nghe giảng.
Nguyên Triệt Dã, mình thật ngốc, sao lại muốn tiếp cận và tìm hiểu một người khó hiểu như cậu chứ!
Ha ha, đúng vậy, Diệp Hy Nhã là đồ ngốc mà! Là kẻ đại ngốc từ đầu đến chân!
Dường như có thể nghe thấy cậu ấy trả lời như vậy, trên mặt vẫn nở nụ cười vẻ vô tội nhưng lại khiến người khác đau lòng.
Tôi cúi đầu như một kẻ bại trận, ánh mắt ngừng lại nơi cuốn nhật ký mới mua đặt trên bàn học.
“Có hai quyển nhật ký, cậu một mình một. Chúng mình mỗi người sẽ viết ra bí mật của riêng mình, sau đó đổi cho nhau. Như thế chẳng ai giấu được người kia điều gì hết."
“Không cần đâu”.
Hôm qua khi đưa cuốn nhật ký cho cậu ấy, vẻ từ chối thẳng thừng của cậu ấy vẫn rõ mồn một trước mắt tôi.
Đáng ghét! Tôi đúng là điên nên mới đưa cho cậu ấy cuốn nhật ký! Tôi tức giận xé toạc một tờ giấy, rồi viết:
Trả cho mình cuốn nhật ký trong ngăn bàn!
Rồi vo viên tờ giấy, nhằm thẳng vào cái đầu màu vàng ném mạnh.
Bịch!
Chính xác mục tiêu.
Sau đó vài phút, viên giấy lại bị ném trả lại trên bàn của tôi.
Tôi mở ra xem, bên trong có vài chữ viết ngoáy như rồng bay phượng múa:
Nhật ký? Trong ngăn bàn của mình không có.
Tôi tức giận viết trả lại:
Sao lại thế? Hôm qua sau khi tan học rõ ràng mình để vào trong đó mà.
Cậu ấy nhanh chóng ném trả lại viên giấy:
Không có mà, không nhìn thấy.
Cứ thế, hai đứa cứ ném qua ném lại viên giấy, cậu ấy nói không tôi nói có. Mãi cho đến khi tiếng chuông hết giờ vang lên, cô giáo dạy toán vừa cho nghỉ, tôi đã nhảy ra khỏi chỗ ngồi, chạy thẳng đến bàn của Nguyên Triệt Dã.
“Này này này, cậu làm gì vậy?” Nguyên Triệt Dã không ngờ được rằng tôi sẽ hành động như vậy.
“Cậu đừng có ồn. Mình phải tự mình tìm mới được!” Vừa nói một cách quả quyết vừa tìm kiếm khắp bàn học của cậu ấy.
Nguyên Triệt Dã ngồi im không động đậy, còn tôi thì lục đi lục lại hết cả bàn học, vậy mà cũng không tìm thấy cuốn nhật ký đâu. Khi dừng tay lại, bỗng phảng phất ngửi thấy một mùi hương hoa tường vi.
Vừa quay đầu lại mới phát hiện ra tôi và Nguyên Triệt Dã đã cách nhau thật gần.
Cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt, bên trong có ánh hào quang lấp lánh, tim tôi bỗng đập rộn ràng.
“Đã nói là không có mà. Sao cậu không chịu tin mình chứ?”
“Sao... sao lại có thể thế chứ?” Tôi lầm bầm với vẻ hoảng hốt, mặt bỗng nóng bừng, “Lẽ nào bị người khác lấy mất rồi?”.
Rốt cuộc là bị ai lấy chứ? Lòng tôi thấy trống rỗng, giống như mất đi một thứ gì vô cùng quan trọng.
“Xì, cái thứ đó thì làm gì có người nào thèm lấy?” Bên tai có tiếng xì xào vọng lại, càng lúc càng rõ ràng hơn.
“Đúng đấy, cái gì mà trao đổi nhật ký? Đúng là quê quá.”
“Không ngờ bây giờ vẫn còn người lấy nhật ký để tỏ tình, thật đúng là kẻ ngốc.”
“Xem ra có vẻ ai đó đang bị ấm đầu đây.”
“Đúng đấy. Con cóc đòi ăn thịt thiên nga, ha ha ha.”
…
Khởi nguồn của những lời giễu cợt khó nghe đó lại chính là từ người bạn ngồi cùng bàn Vy Vy.
Tôi xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô ta đang cầm mẩu giấy mà tôi và Nguyên Triệt Dã viết với nhau trong giờ học cùng với cô bạn khác đang chuyền tay nhau xem. Họ không ngừng nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt, tặc lưỡi tỏ vẻ, từng từ từng chữ như chiếc gai nhọn dài có độc đâm thẳng vào tim tôi.
Đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, dần dần mất cả khả năng suy nghĩ.
Cảm giác quen thuộc như đang quay trở về thời thơ ấu, bị rất nhiều bạn nhỏ vây quanh. Lúc đó tôi chỉ nhìn chúng với ánh mắt chờ đợi, hy vọng chúng có thể chấp nhận tôi.
Thế nhưng bọn chúng cứ lặp đi lặp lại:
“Nó là kẻ điếc, kẻ điếc. Mình chẳng thèm chơi với con bé đó.”
Nó là kẻ điếc... Mình chẳng thèm chơi với con bé đó...
Những ánh mắt khinh ghét đó, cứ như tôi là một sinh vật lạ, khiến cho bọn chúng khiếp sợ trốn tránh. Những khuôn mặt ngây thơ non nớt ấy, lúc tỏ ra miệt thị lại có sức sát thương vô cùng lớn.
Tôi tranh luận lại một cách yếu ớt: “Mình không bị điếc... Chỉ là mình... thỉnh thoảng không nghe thấy...”.
Thế nhưng, chẳng ai thèm lắng nghe tôi nói, họ chẳng buồn nghe lời giải thích của tôi.
Những giọt nước mắt tủi thân đọng đầy trong khóe mắt, và vị thần cứu tinh xuất hiện đã giải cứu tôi khỏi vòng vây của những lời giễu cợt.
Trước mắt tôi, lời nói của bọn Vy Vy và hình ảnh trong ký ức cứ xen lẫn nhau, hình ảnh của bọn họ lúc thì trở nên mơ hồ lúc thì trở về hiện thực, khuôn mặt của lũ bạn nhỏ, khuôn mặt của bọn Vy Vy, dần dần tôi không còn phân biệt được.
Mồ hôi vã ra khắp trán, đôi môi cũng run lên bần bật.
Tôi phải làm sao đây?
Làm sao đây?
Ngày trước có Thần xuất hiện, nhưng giờ anh không ở đây, tôi phải làm sao đây?
Tại sao cái tai điếc không phát bệnh vào lúc này cơ chứ? Nếu như phát bệnh thì không cần phải nghe những lời nói đó của bọn họ, cũng chẳng cần phải tái hiện lại cơn ác mộng hồi bé đó. Thế nhưng, những điều này tôi chẳng thể kiểm soát được, những lời chế giễu của bọn họ giống như âm thanh ma quái cứ vây kín tai tôi...
Đúng lúc tôi đưa tay lên chuẩn bị bịt tai lại, tay bỗng dưng bị ai đó nắm lấy.
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đầy vẻ nghiêm nghị của
Nguyên Triệt Dã.
“Chúng ta đi!”
Giọng nói của cậu ấy trong trẻo, ngữ điệu hơi khác so với ngày thường.
Tôi bước vội theo sau cậu ấy, ngay cả tiếng chuông vào lớp cũng không ngăn nổi bước chân của chúng tôi.
Bàn tay của Nguyên Triệt Dã nắm lấy tay tôi lành lạnh, nhưng truyền tới tim tôi lại có cảm giác vô cùng ấm áp.
Chỉ có điều, giờ đây, tất cả mọi thứ dường như đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa...
Trong đầu tôi chợt hiện lên rất nhiều những cảnh tượng ở cạnh Nguyên Triệt Dã, lần đầu tiên khi về nhà cậu ấy... buổi chiều tối khi tôi ngồi sau xe cậu ấy... hình ảnh cậu ấy đèo một người con gái khác lúc sáng nay...
Và cả con người cậu ấy ban nãy nhờ tôi chọn một người bạn gái và con người cậu ấy nghiêm túc kiên định lúc này.
Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cậu ấy?
Tôi không biết.
Tôi cũng không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì nữa! Đã không thích tôi thì sao còn dẫn tôi đi làm gì? Tôi vốn không cần cậu ấy thông cảm và thương hại tôi.
“Bỏ mình ra!”
Bị cậu ấy kéo đến phía sau lớp Toán, khỏi bàn tay cậu ấy. Thế nhưng cậu ấy vẫn nắm rất chặt.
Tôi lúc đó đã rất cương quyết, cuối cùng tay của tôi cũng từ từ thoát ra khỏi tay cậu ấy.
Sau đó, cả hai lặng lẽ đứng đó, không khí bỗng trở nên nặng nề và khó xử.
“Cậu đã ghét mình chưa?” Nguyên Triệt Dã nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt lộ vẻ gì đó khiến tôi có cảm giác bất an.
“Bây giờ cậu đã nghĩ kỹ, lời tỏ tình hôm đó chỉ là giây phút kích động bồng bột phải không?” Cậu ấy nói tiếp, cúi người xuống, khuôn mặt gần sát với mặt tôi, ánh mắt dường như muốn nhìn xuyên thấu vào tận tim tôi.
“Cậu đang nói gì vậy?” Tôi đột nhiên lùi lại một bước, lòng chợt thấy vô cùng trống trải.
“Ha ha, chẳng phải là cậu nói thích mình sao? Nhưng cậu thấy đấy, cái chuyện thích này cũng thực sự không thể duy trì lâu dài được! Từ hôm đó đến bây giờ, chắc còn chưa đến một tuần ấy chứ?”
Nét mặt cậu ấy như cười mà không phải cười, tôi lại sững sờ kinh ngạc, một sự phẫn nộ và đau khổ chảy ào vào tim.
Hóa ra cậu ấy đã để ý đến lời tỏ tình của tôi, cậu ấy có nhớ tôi nói thích cậu ấy. Thế nhưng cậu ấy lại...
“Cậu đã ghét mình chưa?”
“Bây giờ cậu đã nghĩ kỹ, lời tỏ tình hôm đó chỉ là giây phút kích động bồng bột phải không?” “Ha ha, chẳng phải là cậu nói thích mình sao? Nhưng cậu thấy đấy, cái chuyện thích này cũng thực sự không thể duy trì lâu dài được! Từ hôm đó đến bây giờ, chắc còn chưa đến một tuần ấy chứ? Bây giờ, cậu không chịu đựng nổi, nên muốn từ bỏ cái gọi là thích của cậu, đúng không nào?”
Cậu ấy chẳng biết gì hết, dựa vào đâu mà nói những lời này cơ chứ?
Dựa vào đâu mà hiểu lầm tôi như vậy? Chẳng lẽ dựa vào việc cậu ấy không thích tôi sao?
“Nguyên Triệt Dã, cậu là đồ con heo, cậu là một kẻ tự cao tự đại, cậu là tên khốn!” Nước mắt của tôi không thể ngăn nổi cứ trào ra, giống như những hạt trân châu rơi xuống lách tách, “Rõ ràng biết tôi thích cậu, tại sao vẫn còn giễu cợt tôi chứ? Tôi ghét cậu! Ghét cậu! Tại sao cậu có thể như thế chứ? Nói những lời làm tổn thương tôi, cậu cẳm thấy rất thú vị sao? Hay cậu nghĩ việc tôi thích cậu là chuyện vốn rất đáng buồn cười?”.
Những giọt nước mắt nóng ấm trào ra làm nhòe đôi mắt, thế nhưng Nguyên Triệt Dã chỉ đứng nguyên một chỗ bất động và nhìn tôi, không hề có ý định xin lỗi. Một lúc sau, cậu ấy bỗng phá lên cười.
Lúc này tôi càng khóc ghê hơn nữa.
Trong sự lờ mờ của đôi mắt đẫm lệ, một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên má tôi, ngón tay cái ấm áp gạt những giọt nước mắt đang không ngừng trào ra. Không cần nhìn tôi cũng biết đó là ai, tôi tức giận muốn lấy tay đẩy ra nhưng toàn thân chẳng còn chút sức lực nào nữa.
“Những lời mình vừa nói không hề có ý giễu cợt cậu.” Một lát sau, tôi nghe cậu ấy nói với giọng rất thành thật, “Xin lỗi, nếu mình đã làm cậu buồn”.
Ngừng lại một lúc sau, ngữ điệu của ấy cậu bỗng trở nên trầm xuống: “Mình biết cậu thích mình, nhưng, mình không thể thích cậu được...”.
“Tại sao lại không thể?” Tôi thôi khóc và ngẩng đầu hỏi lại.
“Không biết nữa. Có thể... là thiếu khả năng thích một ai đó.” Im lặng một hồi, rồi cậu ấy do dự trả lời.
“Cậu nói dối!" Tôi thét lên một cách giận dữ, trong đầu tôi hiện lên đống tài liệu về mấy nữ sinh đó, “Rõ ràng cậu thích mấy cô gái đó, tại sao lại thiếu được khả năng thích một ai đó cơ chứ?”.
“Thật sao?” Lần này Nguyên Triệt Dã dường như không có ý muốn phủ nhận, “Ha ha, vậy thì có thể là thiếu khả năng thích cậu rồi..." Cậu ấy vừa cười vừa nói một cách sảng khoái.
Trong lời cậu ấy thốt ra, dường như đang ẩn giấu một bàn tay ác quỷ. Bàn tay đó bóp chặt lấy cổ họng tôi, hơi thở tôi gần như nghẹt lại, toàn thân khẽ run lên.
Môi tôi bị chính tôi cắn đến đau nhói. Vậy có thể là thiếu khả năng thích cậu rồi.
Hóa ra, đây chính là chân tướng tàn nhẫn ẩn chứa phía sau.
Từ trước đến giờ, tôi giống như một con ngốc cứ chạy theo cậu ấy, vẫn cứ tự tin cho rằng chỉ cần với tình yêu và sự cố gắng là có thể khiến cậu ấy cảm nhận được trái tim chân thành của tôi.
Thế nhưng tất cả những điều đó hóa ra chỉ là suy nghĩ của riêng tôi.
“Được rồi! Nếu đã như vậy thì từ nay về sau mình sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Tôi ra sức lau sạch những giọt nước mắt trên khuôn mặt, không thèm nhìn cậu ấy thêm lần nào, quay người bước đi. Thế nhưng vừa bước đi, tay phải liền bị kéo chặt lại. Sau đó một vòng tay ấm áp đã ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
Mùi hương hoa tường vi tỏa ra. Cơ thể tôi cứng lại, đầu óc như quay cuồng và chẳng biết phải làm gì nữa.
Nguyên Triệt Dã, cậu muốn làm gì chứ? Cậu làm thế này là muốn níu giữ mình sao? Sau những lời nói tàn nhẫn đó, giờ lại muốn níu giữ mình, trong lòng cậu rốt cuộc là đang nghĩ gì chứ?
Lẽ nào cậu còn lời nào khác muốn nói với mình sao?
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên thấy căng thẳng.
Xin ông trời ban phúc cho con!
Lần này nhất định không được mắc bệnh.
Nhất định không thể không nghe rõ, tôi không muốn lại bị lỡ mất điều gì nữa!
Tôi ngơ ngác đứng im, cứ để mặc cho Nguyên Triệt Dã ôm lấy tôi, đôi tai dỏng cao chờ đợi cậu ấy lên tiếng.
Thời gian lúc này rõ ràng trôi đi rất chậm.
Hơi thở nóng ấm từ miệng cậu ấy mang theo nhiệt lượng ấm áp phả vào tai tôi. Nhưng tôi vẫn không thể đợi được âm thanh mà mình mong đợi, bắt đầu cảm thấy bất an, cả người tôi căng lên như dây đàn.
Dường như cảm nhận được người tôi đang cứng đờ, bàn tay đang ôm chặt tôi bỗng buông lỏng ra chút.
“Chúng mình...” Nguyên Triệt Dã cuối cùng cũng đã mở miệng rồi, nhưng cậu ấy rõ ràng cũng đang rất do dự. Tôi nhẫn nại chờ đợi, ngón tay từ từ nắm chặt lại, gần như muốn bấm vào da thịt.
Không được căng thẳng, không được căng thẳng! Diệp Hy Nhã!
Sẽ không có chuyện gì đâu.
Nghe cậu ấy nói! Mày chỉ cần nghe cậu ấy nói là được mà!
"... Làm bạn nhé... có thể chỉ làm bạn được không?”
Mọi thứ xung quanh bỗng vô cùng yên lặng, thời gian cũng ngừng lại.
Lưng tôi có thể cảm nhận rõ nhịp tim không ổn định của Nguyên Triệt Dã.
“Hy Nhã, ý của mình là, chúng mình có thể chỉ làm bạn được không?”
Giọng cậu ấy hơi khàn khàn, có vẻ nói ra những lời này phải tốn rất nhiều sức lực.
... Làm bạn nhé... Có thể chỉ làm bạn được không?
Ý của mình là, chúng mình có thể chỉ làm bạn được không?
Đột nhiên, tôi hy vọng chưa từng nghe thấy những điều này.
Thế nhưng... sự thực là đã nghe thấy mất rồi.
Người mà tôi thích lại nói với tôi chỉ làm bạn bè, đúng là một chuyện đau lòng đến phát khóc nhỉ?
Nhưng tôi lúc này muốn khóc cũng chẳng thể khóc nổi.
“Cậu không đồng ý à?” Nguyên Triệt Dã hụt hẫng từ từ buông tay ra, đề tôi thoát khỏi vòng tay cậu.
Nói thực lòng, tôi đương nhiên là không đồng ý rồi.
Thích một người nhiều như vậy, nếu như chỉ có thể làm bạn bè, thế thì phải chôn chặt nỗi nhớ thương, giấu cả việc mình thích người ta, mà nỗi đau khổ nặng nề đó thì càng phải giấu kỹ.
Thế nhưng... thích một người, chẳng phải là cần phải mang đến hạnh phúc, mang đến sự lựa chọn tốt nhất cho người ấy sao?
Nếu như đây là sự lựa chọn của cậu ấy, tôi phải tôn trọng mới phải chứ? Bởi vì tôi rất thích cậu ấy!
“Ừ, được, mình đồng ý. Chúng mình... chỉ là bạn bè.”
Tôi quay người lại, nhìn thẳng vào mắt của Nguyên Triệt Dã, đôi mắt màu nâu nhạt tràn ngập ánh nhìn thật ấm áp, khiến máu trong tôi lại bừng lên ấm áp.
“Hy Nhã...” Nguyên Triệt Dã cũng nhìn tôi, tận đáy mắt thoáng xuất hiện một tia sáng khác lạ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Tôi im lặng nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, lần đầu tiên phát hiện ra trong sâu thẳm của đôi mắt đó dường như có rất nhiều điều bí mật đang chất chứa bên trong.
Tôi chợt nhớ đến bí mật trong buổi tối hôm hai đứa cùng ngắm cảnh đêm, Nguyên Triệt Dã lúc đó không hề phủ nhận, có thể thực sự là có một bí mật đang được cất giấu trong lòng cậu ấy chăng? Có thể việc cậu ấy không thể thích tôi có liên quan đến bí mật đó. Sự cô đơn đôi khi hiện ra trên khuôn mặt cậu bằng nụ cười ưu phiền, và cả dáng vẻ nhìn từ phía sau làm người ta thấy buồn đau, có thể tất cả đều là vì điều bí mật mà tôi không biết được.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn dò xét của tôi, nụ cười rạng rỡ lại bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt của Nguyên Triệt Dã, cậu ấy vừa cười vừa xoa đầu tôi: “Đồ ngốc, chúng mình về thôi...”.
Sau đó cả hai cùng quay lưng, lặng lẽ tiến về phía trước.
Gió thỏi bay mái tóc vàng óng ánh, cả thân hình cậu ấy toát ra một vẻ đẹp không chân thực.
Tiếng lá rơi xào xạc nhẹ nhàng giống như ám hiệu bí mật không thể nói ra trong lòng hai người.
Trên đường trở về lớp học, tôi và Nguyên Triệt Dã đều lặng yên không nói.
Lúc này mọi người đều đang học, cả con đường đều yên ắng lạ thường. Một thứ cảm giác thật đặc biệt cứ quanh quẩn xung quanh chúng tôi, khẽ khàng bao bọc bóng hình của hai người đang bước dưới ánh mặt trời.
Cả hai chẳng ai muốn phá vỡ bầu không khí đặc biệt này.
Cho đến khi chỉ còn cách phòng học rất gần, tôi đột nhiên dừng lại không bước tiếp, Nguyên Triệt Dã đi phía sau phanh gấp, suýt chút nữa là đâm sầm vào tôi.
“Sao vậy?”
“Việc đó...” Tôi ngập ngừng, để cậu ấy bước lên phía trước, “Cậu đi trước đi!”.
Tôi nhẩm tính thời gian, bây giờ đã vào học được khá lâu rồi, cứ thế này mà vào lớp thì ngại lắm.
Nguyên Triệt Dã rất nghĩa khí đi lên trước, khi bóng của hai đứa cùng xuất hiện trước cửa lớp học, lập tức bên trong mọi người đều liên tục vang lên những tiếng suỵt.
“Nhìn kìa, bọn họ về rồi đấy."
“Chà! Vừa nãy đi còn nắm tay nhau cơ mà, sao giờ về lại không thấy tay nắm tay nhỉ?”
“Sao cậu ngốc thế? Bây giờ đang có thầy giáo mà.”
Những lời bàn tán đó từng từ từng chữ đều lọt vào tai tôi nghe rất rõ, đúng lúc thầy giáo lịch sử đang viết lên bảng bỗng quay đầu lại, nhìn thẳng vào hai đứa tôi với câu hỏi đầy hồ nghi: “Hai em đi đâu vậy? Tại sao lại đến muộn?”.
“Em chào thầy ạ, xin lỗi thầy, chúng em có chút việc ạ...” Nguyên Triệt Dã đưa tay lên xoa đầu, nở nụ cười rạng rỡ. Còn tôi thì chỉ biết nấp sau người cậu ấy, không dám lên tiếng.
“Những điều các bạn ấy vừa nói là như thế nào?” Thầy giáo lịch sử với vẻ mặt giận dữ, “Rất tốt! Rất tốt! Rất tốt!”.
“Rất tốt, rất tốt” là câu cửa miệng của thầy giáo lịch sử, khi cảm xúc bị kích động, thầy lại càng thích nói hai chữ này. Lần này liền một lúc nói tới tận ba câu “rất tốt” làm tôi gần như thở không ra hơi.
Tôi và Nguyên Triệt Dã ngầm nhìn nhau, rồi cả hai cùng nghĩ đến nước cờ: Giả ngây giả dại!
“Em cảm ơn thầy đã quan tâm, chúng em thực sự rất tốt ạ."
“Chúng em cảm động quá. Không ngờ thầy giáo lại quan tâm đến chúng em như vậy ạ, chúng em cảm động muốn khóc rồi đây ạ.”
“Hu hu hu...”
Tôi và Nguyên Triệt Dã cùng phối hợp rất ăn ý, đóng kịch y như thật.
“Shut up!” Thầy giáo lịch sử kích động như bị sét đánh, trợn trừng mắt, tức giận nhìn chúng tôi, “Các em đừng nghĩ thầy là kẻ ngốc! Hãy thành thực đi, các em vừa trốn học đi đâu hả?”.
“Chúng em...” Tôi không dám nhìn vào mắt thầy giáo, cúi đầu không biết phải nói sao.
“Giấu giếm gì chứ ạ? Thú thực với thầy là chúng em đi nuôi dưỡng tình cảm ạ.” Nguyên Triệt Dã thu nụ cười lại, nói một câu khiến người khác phải giật mình.
“A!!!”
“A!!!”
Cả lớp học và thầy giáo đều đồng thanh thốt lên đầy kinh ngạc, tôi cũng vậy.
Tôi ngạc nhiên nhìn Nguyên Triệt Dã, trong lòng không ngừng lo lắng, chết rồi chết rồi! Một đời anh minh giờ bị hủy hoại như thế này đây...
Nhưng Nguyên Triệt Dã lại không hề lo lắng và bắt đầu bài thuyết trình của mình:
“Ôi, để em giải thích đã ạ, gần đây em phát hiện ra rằng bạn Diệp Hy Nhã là một người bạn rất tốt. Mấy hôm trước bạn ấy nhặt được ví tiền của em làm rơi, bạn ấy không lấy mà trả lại em, em muốn mời bạn ấy đi ăn cơm, nhưng bạn ấy không đồng ý, thật đúng là một người tốt. Vậy nên em nghĩ một người tốt như thế này mà không thể kết bạn được thì cuộc đời này còn gì là ý nghĩa nữa? Em luôn muốn được trở thành bạn của bạn ấy, nhưng bạn ấy lại không cho em cơ hội. Mãi cho đến lúc nãy bạn ấy gặp chuyện không vui, tâm trạng không tốt, em liền nghĩ rằng đã đến lúc phải trả ơn bạn ấy rồi, cho nên em mới đưa bạn ấy ra ngoài dạo bộ, an ủi bạn ấy. Bây giờ chúng em thực sự đã trở thành bạn tốt rồi đấy ạ.”
Nguyên Triệt Dã nói một mạch xong còn tự mình vỗ tay cổ vũ, mọi người nghe xong đều sững sờ.
Chỉ có tôi là phản ứng lại kịp, một nửa trước lời cậu ấy nói là nói dối, nửa sau là sự thực, hơn nữa những lời nói đó cũng chỉ là giải thích cho thầy giáo lịch sử biết rằng giữa chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần.
Tôi nhìn thầy giáo lịch sử vẫn còn đang lờ mờ chưa hiểu liền nói thêm vào: “Đúng ạ, em và Nguyên Triệt Dã bây giờ đã là bạn bè rồi ạ, mà bạn bè thì phải đoàn kết yêu thương nhau ạ”.
“Này này, các em giải thích rõ ràng...” Thầy giáo lịch sử đang cố gắng hiểu rõ đoạn thoại vừa rồi thì không may lúc này chuông hết giờ vang lên.
Nguyên Triệt Dã lén nhìn tôi và cười càng rạng rỡ hơn.
“Em cảm ơn thầy! Chúng em nói nhiều thế này là đã giải thích rõ ràng lắm rồi ạ. Nếu thầy đã hiểu rõ rồi thì chúng em xin phép về chỗ của mình để chuẩn bị ôn lại nội dung môn học sau ạ.”
Nếu chỉ có như vậy, cậu mới không từ chối sự gần gũi của mình;
Nếu chỉ có như vậy, cậu mới không quên được sự tồn tại của mình;
Nếu chỉ có như vậy, mình mới không trở thành gánh nặng của cậu;
Vậy thì, hãy làm bạn bè nhé.
Tuy hai chữ “bạn bè” sẽ vẽ ra một đường ranh giới giữa hai chúng ta,
Tuy mình không hề muốn thừa nhận sự thực này,
Nhưng...
Chỉ có làm bạn bè,
Mình mới có thể tiếp tục ở bên cạnh cậu được.
Ngày hôm sau, lại là một ngày hoàn toàn mới.
Bầu trời xanh thăm thẳm, những đám mây trôi như những cây kẹo bông, không khí tươi mát và trong lành, con đường bóng mát trong khuôn viên trường kéo dài dằng dặc, khiến cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Tôi cứ nghĩ thời gian là liều thuốc chữa trị tốt nhất, có thể bỏ lại quá khứ tất cả những điều không vui, và mang đến cho ta dũng khí và niềm tin mới, sự kỳ vọng mới về tương lai.
Thế nhưng, dường như mỗi ngày tôi lại phải đối mặt với những muộn phiền đến sau...
Đúng lúc tôi đang phóng như bay, chạy đua với thời gian thì nghe thấy những âm thanh của động cơ quen thuộc phía sau.
“Uuuuuuuuuuu...”
Âm thanh càng lúc càng gần hơn.
Là Nguyên Triệt Dã? Hôm nay cậu ấy không bỏ học sao? Nhưng sao hôm nay lại đi xe máy đến trường nhỉ?
Chẳng nhẽ cậu ấy không sợ bị thầy giáo gọi bố mẹ đến trường gặp sao?
Vừa nghĩ đến đây tim tôi cũng bắt đầu đập loạn lên. Tôi nắm chặt tay, và tưởng tượng ra phải tỏ thái độ như thế nào để chào hỏi cậu ấy.
Vừa giơ tay lên chuẩn bị quay đầu lại, một cơn gió thổi đến, chiếc xe gắn máy tăng tốc và vượt lên lướt qua người.
Nụ cười rạng rỡ của tôi chợt đông cứng lại, tuy chỉ là trong giây lát thôi, tôi vẫn nhìn thấy rất rõ bóng một người nam và một người nữ ngồi trên xe gắn máy.
Tiếng hai người nói chuyện với nhau vọng lại rõ mồn một.
“Oh yeah... thật tuyệt... Triệt Dã, cậu có thể đi nhanh hơn nữa không?”
“Được chứ! Cậu muốn nhanh thế nào mình sẽ nhanh thế. Thế nào, xe của mình diễn đẹp chứ?”
“Ừ. Xe đẹp, cậu cũng đẹp lắm!”
“Ha ha ha...”
“Nguyên Triệt Dã, mình rất thích cậu, chơi với mình chứ!"
“Mình vốn dễ thương mà...”
Chiếc xe gắn máy màu đen dũng mãnh, chàng thanh niên tóc vàng đẹp trai, cùng nữ sinh xinh đẹp ngồi phía sau, tất cả đều có sức hấp dẫn vô cùng, nhìn thấy cảnh tượng này những học sinh đi bên đường cũng bắt đầu hò reo cổ vũ. Những âm thanh náo nhiệt đó đã phá tan không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm trong sân trường.
Cho đến khi âm thanh của hai người đó xa dần, đến khi tôi không thể nghe thấy được gì nữa, tôi vẫn thẫn thờ đứng bên đường, người cứng đờ giống như một con búp bê không có linh hồn.
Khi Nguyên Triệt Dã lướt qua người tôi, đôi mắt cũng chẳng hề liếc nhìn tôi lấy một cái.
Lẽ nào cậu ấy không nhìn thấy tôi sao?
Trái tim dường như đã ngừng đập, nỗi buồn giống như con nước thủy triều từng đợt từng đợt kéo đến nhấn chìm tôi, chỉ còn lại hơi thở khó khăn, từng tiếng thở vọng trên mặt nước nghe rất rõ ràng.
Nguyên Triệt Dã...
Thầm đọc tên cậu ấy, trái tim như bị kim đâm đến nhói đau.
“Nguyên Triệt Dã!!!”
Một tiếng gầm giận dữ như tiếng sư tử chợt vang vọng phủ kín mọi âm thanh trong lòng tôi, tôi ngơ ngác nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.
Trong sân trường, xe của Nguyên Triệt Dã đâm vào một chiếc xe đạp, bên cạnh đó là thầy giáo dạy môn vật lý với khuôn mặt đang chuyển sang màu tím.
“Lại là em, Nguyên Triệt Dã! Nhà trường cấm đi xe gắn máy! Em không rõ sao? Lại còn đâm vào thầy giáo! Phụ huynh! Phụ huynh của em, em nhất định phải đưa đến đây, để họ nói xem họ dạy con như thế nào.”
“Em không đâm vào thầy. Vừa nãy chỉ là em chào thầy, rồi sau đó thầy tự ngã ra đấy chứ ạ”. Lời giải thích của Nguyên Triệt Dã tuy không lớn nhưng tai tôi lại nghe rất rõ.
“Em em em em... đi xe đến trường lại còn nói lý à?” Giọng của thầy giáo vật lý quát ngày càng lớn, có thể bùng nổ mất đi lý trí bất cứ lúc nào.
Tôi lo lắng, vội vàng chạy ra chỗ đó.
Không biết có phải là ảo giác không, bất chợt tôi có cảm giác Nguyên Triệt Dã đang nhìn mình. Ánh mắt cậu ấy như xuyên qua khoảng cách của không gian, truyền đến tôi một thông tin nào đó, trên khuôn mặt sáng sủa đó biểu lộ vẻ cô độc và đau thương.
Tôi càng chạy nhanh hơn.
Nhưng khi tôi chạy gần đến nơi thì nhận ra rằng Nguyên Triệt Dã chẳng thèm để ý đến tôi, cậu ấy còn quay sang cười nói vui vẻ với bạn nữ bên cạnh.
Vừa nãy là tôi hoa mắt sao...
Tôi buồn bã cúi mặt, lê bước chân nặng nề, từng bước từng bước đi về phía lớp học, bỏ ngoài tai tất cả những âm thanh hỗn loạn phía sau.
Lúc ngồi xuống chỗ của mình, lần đầu tiên tôi không chào hỏi Vy Vy, cả người tôi như run lên, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Cho đến khi chiếc ghế phía trước đụng phải bàn tôi ngồi thì tôi mới sực tỉnh, nhìn thấy phía trước mình, Nguyên Triệt Dã đang mở cặp sách ra.
Tôi luôn tự nhủ phải bình tĩnh, phải bình tâm và giữ giọng điệu như mọi ngày: “Nguyên Triệt Dã, sao cậu vẫn đi xe đến trường vậy?”
Động tác mở sách của người ngồi trước bỗng dừng lại, từ từ quay đầu lại, kèm theo một nụ cười rạng rỡ: “Ha ha... cậu không thấy như thế rất ngầu sao?”.
Quả đúng là khuôn mặt sáng sủa dễ gây cảm tình cho người khác, nhưng lại cứa đau vào đôi mắt tôi.
“Chẳng phải cậu đã đồng ý với mình là không đi xe đến trường sao?” Ngữ khí của tôi trở nên hơi kích động.
Chiều tối hôm đó, tôi ngồi sau xe cậu ấy, cậu ấy rõ ràng đã đồng ý với tôi...
“Nguyên Triệt Dã, sau này cậu có thể không đi cái này đến trường được không?”
“Sao? Cậu sợ thầy giáo gây khó khăn cho mình hả? Yên tâm, thầy giáo thích gọi bố mẹ mình thì mặc kệ thầy thôi."
“Không phải là vì cái đó.”
“Hả?”
“Là vì mình sợ... cậu sẽ lại bị ngã.” “Được."
“Hả?”
“Sau này không đi xe máy đến trường nữa, mình hứa với cậu."
“Nói lời thì phải giữ lời đấy nhé."
…
Nhưng sao chưa gì đã nhanh chóng quên đi lời hứa đó vậy? Giống như vào mùa hè, trẻ con thường thổi bong bóng xà phòng, tuy đẹp nhưng dễ vỡ.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu ấy, toàn bộ con ngươi là một màu nâu ấm áp, nhưng lại làm tôi cảm thấy thật xa vời và không thể chạm tới được.
“Thật à? Hình như mình quên mất rồi."
Nguyên Triệt Dã xoa đầu rồi ngẫm nghĩ một lát, sau đó giả vờ như xin lỗi, trả lời tôi.
“Quên rồi sao?” Tôi sững sờ hỏi lại.
Câu nói của cậu ấy như một lưỡi kiếm sắc nhọn, chớp mắt đã xuyên thấu tim tôi. Nỗi đau đớn đến khó thở như cơn lốc xoáy cuốn phăng mọi suy nghĩ của tôi.
Hóa ra, lời hứa hẹn cũng có thể dễ dàng quên đi được sao?
Hóa ra, trong lòng cậu ấy, những lời nói của tôi trước nay đều chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi còn đang ngơ ngác thì Nguyên Triệt Dã đã từ từ lấy trong cặp sách ra một tập tài liệu, chuyển đến trước mặt tôi: “May quá! Cậu chọn giúp mình đi”.
“Ơ?” Tôi sững người một lát, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy.
Tiện tay vừa lật ra xem, bức ảnh và tài liệu của một nữ sinh rơi ra, lập tức đập thẳng vào mắt tôi
Họ tên: Dương Huệ Dĩ
Chiều cao: 165cm
Sở thích: shopping...
Sở trường: khiêu vũ.
Lại lật tiếp, là thông tin chi tiết của một nữ sinh khác, cũng viết đại loại như họ tên, chiều cao, sở trường.
“Này, cậu làm gì vậy?” Tôi quay sang hỏi, “Đợt này muốn tổ chức hoạt động gì à?”.
“Không phải. Cậu chọn giúp mình một người.” Nụ cười của Nguyên Triệt Dã lúc này trông có vẻ rất bối rối, “Cậu xem xem cô nào xuất sắc thì ngày mai mình sẽ chở người đó đi học”.
“Cái gì? Cậu đang đùa mình hả?”
“Đâu có. Mình nói thật mà.” Cậu ấy cười với vẻ mặt vô tội.
“Mình từ chối!”
“Làm gì mà phải từ chối chứ? Mình thực lòng muốn hỏi ý kiến cậu mà."
“…”
Nỗi tuyệt vọng vừa đau khổ vừa phẫn nộ bóp chặt lấy cổ họng tôi, cổ họng tắc nghẹn chẳng thể nói được.
Nguyên Triệt Dã đáng ghét, lẽ nào cậu vẫn không hiểu sao? Mình đã từng nói mình thích cậu, tại sao cậu vẫn làm như vậy chứ?
Nguyên Triệt Dã dường như không chú ý đến sự thay đổi trong tâm trạng của tôi, cậu ấy còn vui mừng nói gì đó với tôi, khuôn mặt tươi cười, ngón tay thon dài đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào tập thông tin về mấy nữ sinh đó...
Thế nhưng, tôi chỉ ngẩn người nhìn vào cái miệng há ra ngậm vào của cậu ấy, tai đột nhiên trở nên yên tĩnh, dường như thế giới xung quanh bỗng chốc biến thành một vở kịch câm, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Cái tai đau lại phát bệnh rồi.
Việc mất đi sự nhạy bén tạm thời này có thể nói là chuyện thường ngày, nhưng chẳng có lần nào nó lại đến kịp thời như lần này.
Đúng vậy. Đây là lần duy nhất tôi không hề oán trách đôi tai của mình.
Bởi vì, giờ đây tất cả những gì cậu ấy nói có lẽ không nghe thấy thì tốt hơn...
Ai bảo tôi yếu đuối như vậy, những lời nói tàn nhẫn đó, những lời nói làm đau lòng người khác, tôi thực sự chẳng muốn nghe chút nào...
Cuối cùng, sự lặng im của tôi đã khiến Nguyên Triệt Dã phải chú ý.
Cậu ấy ngừng lại và muốn nói điều gì đó với tôi, nhưng đúng lúc đó cô giáo dạy toán cũng bước vào lớp.
Đã vào giờ học.
Cuối cùng Nguyên Triệt Dã nhìn tôi một cái, rồi không nói gì nữa, từ từ quay người.
Cô giáo dạy toán tuyên bố bắt đầu vào học, sự yên lặng trong đôi tai tôi cũng dần biến mất, khả năng nghe cũng dần khôi phục, nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trí để mà nghe giảng.
Nguyên Triệt Dã, mình thật ngốc, sao lại muốn tiếp cận và tìm hiểu một người khó hiểu như cậu chứ!
Ha ha, đúng vậy, Diệp Hy Nhã là đồ ngốc mà! Là kẻ đại ngốc từ đầu đến chân!
Dường như có thể nghe thấy cậu ấy trả lời như vậy, trên mặt vẫn nở nụ cười vẻ vô tội nhưng lại khiến người khác đau lòng.
Tôi cúi đầu như một kẻ bại trận, ánh mắt ngừng lại nơi cuốn nhật ký mới mua đặt trên bàn học.
“Có hai quyển nhật ký, cậu một mình một. Chúng mình mỗi người sẽ viết ra bí mật của riêng mình, sau đó đổi cho nhau. Như thế chẳng ai giấu được người kia điều gì hết."
“Không cần đâu”.
Hôm qua khi đưa cuốn nhật ký cho cậu ấy, vẻ từ chối thẳng thừng của cậu ấy vẫn rõ mồn một trước mắt tôi.
Đáng ghét! Tôi đúng là điên nên mới đưa cho cậu ấy cuốn nhật ký! Tôi tức giận xé toạc một tờ giấy, rồi viết:
Trả cho mình cuốn nhật ký trong ngăn bàn!
Rồi vo viên tờ giấy, nhằm thẳng vào cái đầu màu vàng ném mạnh.
Bịch!
Chính xác mục tiêu.
Sau đó vài phút, viên giấy lại bị ném trả lại trên bàn của tôi.
Tôi mở ra xem, bên trong có vài chữ viết ngoáy như rồng bay phượng múa:
Nhật ký? Trong ngăn bàn của mình không có.
Tôi tức giận viết trả lại:
Sao lại thế? Hôm qua sau khi tan học rõ ràng mình để vào trong đó mà.
Cậu ấy nhanh chóng ném trả lại viên giấy:
Không có mà, không nhìn thấy.
Cứ thế, hai đứa cứ ném qua ném lại viên giấy, cậu ấy nói không tôi nói có. Mãi cho đến khi tiếng chuông hết giờ vang lên, cô giáo dạy toán vừa cho nghỉ, tôi đã nhảy ra khỏi chỗ ngồi, chạy thẳng đến bàn của Nguyên Triệt Dã.
“Này này này, cậu làm gì vậy?” Nguyên Triệt Dã không ngờ được rằng tôi sẽ hành động như vậy.
“Cậu đừng có ồn. Mình phải tự mình tìm mới được!” Vừa nói một cách quả quyết vừa tìm kiếm khắp bàn học của cậu ấy.
Nguyên Triệt Dã ngồi im không động đậy, còn tôi thì lục đi lục lại hết cả bàn học, vậy mà cũng không tìm thấy cuốn nhật ký đâu. Khi dừng tay lại, bỗng phảng phất ngửi thấy một mùi hương hoa tường vi.
Vừa quay đầu lại mới phát hiện ra tôi và Nguyên Triệt Dã đã cách nhau thật gần.
Cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt, bên trong có ánh hào quang lấp lánh, tim tôi bỗng đập rộn ràng.
“Đã nói là không có mà. Sao cậu không chịu tin mình chứ?”
“Sao... sao lại có thể thế chứ?” Tôi lầm bầm với vẻ hoảng hốt, mặt bỗng nóng bừng, “Lẽ nào bị người khác lấy mất rồi?”.
Rốt cuộc là bị ai lấy chứ? Lòng tôi thấy trống rỗng, giống như mất đi một thứ gì vô cùng quan trọng.
“Xì, cái thứ đó thì làm gì có người nào thèm lấy?” Bên tai có tiếng xì xào vọng lại, càng lúc càng rõ ràng hơn.
“Đúng đấy, cái gì mà trao đổi nhật ký? Đúng là quê quá.”
“Không ngờ bây giờ vẫn còn người lấy nhật ký để tỏ tình, thật đúng là kẻ ngốc.”
“Xem ra có vẻ ai đó đang bị ấm đầu đây.”
“Đúng đấy. Con cóc đòi ăn thịt thiên nga, ha ha ha.”
…
Khởi nguồn của những lời giễu cợt khó nghe đó lại chính là từ người bạn ngồi cùng bàn Vy Vy.
Tôi xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô ta đang cầm mẩu giấy mà tôi và Nguyên Triệt Dã viết với nhau trong giờ học cùng với cô bạn khác đang chuyền tay nhau xem. Họ không ngừng nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt, tặc lưỡi tỏ vẻ, từng từ từng chữ như chiếc gai nhọn dài có độc đâm thẳng vào tim tôi.
Đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, dần dần mất cả khả năng suy nghĩ.
Cảm giác quen thuộc như đang quay trở về thời thơ ấu, bị rất nhiều bạn nhỏ vây quanh. Lúc đó tôi chỉ nhìn chúng với ánh mắt chờ đợi, hy vọng chúng có thể chấp nhận tôi.
Thế nhưng bọn chúng cứ lặp đi lặp lại:
“Nó là kẻ điếc, kẻ điếc. Mình chẳng thèm chơi với con bé đó.”
Nó là kẻ điếc... Mình chẳng thèm chơi với con bé đó...
Những ánh mắt khinh ghét đó, cứ như tôi là một sinh vật lạ, khiến cho bọn chúng khiếp sợ trốn tránh. Những khuôn mặt ngây thơ non nớt ấy, lúc tỏ ra miệt thị lại có sức sát thương vô cùng lớn.
Tôi tranh luận lại một cách yếu ớt: “Mình không bị điếc... Chỉ là mình... thỉnh thoảng không nghe thấy...”.
Thế nhưng, chẳng ai thèm lắng nghe tôi nói, họ chẳng buồn nghe lời giải thích của tôi.
Những giọt nước mắt tủi thân đọng đầy trong khóe mắt, và vị thần cứu tinh xuất hiện đã giải cứu tôi khỏi vòng vây của những lời giễu cợt.
Trước mắt tôi, lời nói của bọn Vy Vy và hình ảnh trong ký ức cứ xen lẫn nhau, hình ảnh của bọn họ lúc thì trở nên mơ hồ lúc thì trở về hiện thực, khuôn mặt của lũ bạn nhỏ, khuôn mặt của bọn Vy Vy, dần dần tôi không còn phân biệt được.
Mồ hôi vã ra khắp trán, đôi môi cũng run lên bần bật.
Tôi phải làm sao đây?
Làm sao đây?
Ngày trước có Thần xuất hiện, nhưng giờ anh không ở đây, tôi phải làm sao đây?
Tại sao cái tai điếc không phát bệnh vào lúc này cơ chứ? Nếu như phát bệnh thì không cần phải nghe những lời nói đó của bọn họ, cũng chẳng cần phải tái hiện lại cơn ác mộng hồi bé đó. Thế nhưng, những điều này tôi chẳng thể kiểm soát được, những lời chế giễu của bọn họ giống như âm thanh ma quái cứ vây kín tai tôi...
Đúng lúc tôi đưa tay lên chuẩn bị bịt tai lại, tay bỗng dưng bị ai đó nắm lấy.
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đầy vẻ nghiêm nghị của
Nguyên Triệt Dã.
“Chúng ta đi!”
Giọng nói của cậu ấy trong trẻo, ngữ điệu hơi khác so với ngày thường.
Tôi bước vội theo sau cậu ấy, ngay cả tiếng chuông vào lớp cũng không ngăn nổi bước chân của chúng tôi.
Bàn tay của Nguyên Triệt Dã nắm lấy tay tôi lành lạnh, nhưng truyền tới tim tôi lại có cảm giác vô cùng ấm áp.
Chỉ có điều, giờ đây, tất cả mọi thứ dường như đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa...
Trong đầu tôi chợt hiện lên rất nhiều những cảnh tượng ở cạnh Nguyên Triệt Dã, lần đầu tiên khi về nhà cậu ấy... buổi chiều tối khi tôi ngồi sau xe cậu ấy... hình ảnh cậu ấy đèo một người con gái khác lúc sáng nay...
Và cả con người cậu ấy ban nãy nhờ tôi chọn một người bạn gái và con người cậu ấy nghiêm túc kiên định lúc này.
Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cậu ấy?
Tôi không biết.
Tôi cũng không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì nữa! Đã không thích tôi thì sao còn dẫn tôi đi làm gì? Tôi vốn không cần cậu ấy thông cảm và thương hại tôi.
“Bỏ mình ra!”
Bị cậu ấy kéo đến phía sau lớp Toán, khỏi bàn tay cậu ấy. Thế nhưng cậu ấy vẫn nắm rất chặt.
Tôi lúc đó đã rất cương quyết, cuối cùng tay của tôi cũng từ từ thoát ra khỏi tay cậu ấy.
Sau đó, cả hai lặng lẽ đứng đó, không khí bỗng trở nên nặng nề và khó xử.
“Cậu đã ghét mình chưa?” Nguyên Triệt Dã nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt lộ vẻ gì đó khiến tôi có cảm giác bất an.
“Bây giờ cậu đã nghĩ kỹ, lời tỏ tình hôm đó chỉ là giây phút kích động bồng bột phải không?” Cậu ấy nói tiếp, cúi người xuống, khuôn mặt gần sát với mặt tôi, ánh mắt dường như muốn nhìn xuyên thấu vào tận tim tôi.
“Cậu đang nói gì vậy?” Tôi đột nhiên lùi lại một bước, lòng chợt thấy vô cùng trống trải.
“Ha ha, chẳng phải là cậu nói thích mình sao? Nhưng cậu thấy đấy, cái chuyện thích này cũng thực sự không thể duy trì lâu dài được! Từ hôm đó đến bây giờ, chắc còn chưa đến một tuần ấy chứ?”
Nét mặt cậu ấy như cười mà không phải cười, tôi lại sững sờ kinh ngạc, một sự phẫn nộ và đau khổ chảy ào vào tim.
Hóa ra cậu ấy đã để ý đến lời tỏ tình của tôi, cậu ấy có nhớ tôi nói thích cậu ấy. Thế nhưng cậu ấy lại...
“Cậu đã ghét mình chưa?”
“Bây giờ cậu đã nghĩ kỹ, lời tỏ tình hôm đó chỉ là giây phút kích động bồng bột phải không?” “Ha ha, chẳng phải là cậu nói thích mình sao? Nhưng cậu thấy đấy, cái chuyện thích này cũng thực sự không thể duy trì lâu dài được! Từ hôm đó đến bây giờ, chắc còn chưa đến một tuần ấy chứ? Bây giờ, cậu không chịu đựng nổi, nên muốn từ bỏ cái gọi là thích của cậu, đúng không nào?”
Cậu ấy chẳng biết gì hết, dựa vào đâu mà nói những lời này cơ chứ?
Dựa vào đâu mà hiểu lầm tôi như vậy? Chẳng lẽ dựa vào việc cậu ấy không thích tôi sao?
“Nguyên Triệt Dã, cậu là đồ con heo, cậu là một kẻ tự cao tự đại, cậu là tên khốn!” Nước mắt của tôi không thể ngăn nổi cứ trào ra, giống như những hạt trân châu rơi xuống lách tách, “Rõ ràng biết tôi thích cậu, tại sao vẫn còn giễu cợt tôi chứ? Tôi ghét cậu! Ghét cậu! Tại sao cậu có thể như thế chứ? Nói những lời làm tổn thương tôi, cậu cẳm thấy rất thú vị sao? Hay cậu nghĩ việc tôi thích cậu là chuyện vốn rất đáng buồn cười?”.
Những giọt nước mắt nóng ấm trào ra làm nhòe đôi mắt, thế nhưng Nguyên Triệt Dã chỉ đứng nguyên một chỗ bất động và nhìn tôi, không hề có ý định xin lỗi. Một lúc sau, cậu ấy bỗng phá lên cười.
Lúc này tôi càng khóc ghê hơn nữa.
Trong sự lờ mờ của đôi mắt đẫm lệ, một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên má tôi, ngón tay cái ấm áp gạt những giọt nước mắt đang không ngừng trào ra. Không cần nhìn tôi cũng biết đó là ai, tôi tức giận muốn lấy tay đẩy ra nhưng toàn thân chẳng còn chút sức lực nào nữa.
“Những lời mình vừa nói không hề có ý giễu cợt cậu.” Một lát sau, tôi nghe cậu ấy nói với giọng rất thành thật, “Xin lỗi, nếu mình đã làm cậu buồn”.
Ngừng lại một lúc sau, ngữ điệu của ấy cậu bỗng trở nên trầm xuống: “Mình biết cậu thích mình, nhưng, mình không thể thích cậu được...”.
“Tại sao lại không thể?” Tôi thôi khóc và ngẩng đầu hỏi lại.
“Không biết nữa. Có thể... là thiếu khả năng thích một ai đó.” Im lặng một hồi, rồi cậu ấy do dự trả lời.
“Cậu nói dối!" Tôi thét lên một cách giận dữ, trong đầu tôi hiện lên đống tài liệu về mấy nữ sinh đó, “Rõ ràng cậu thích mấy cô gái đó, tại sao lại thiếu được khả năng thích một ai đó cơ chứ?”.
“Thật sao?” Lần này Nguyên Triệt Dã dường như không có ý muốn phủ nhận, “Ha ha, vậy thì có thể là thiếu khả năng thích cậu rồi..." Cậu ấy vừa cười vừa nói một cách sảng khoái.
Trong lời cậu ấy thốt ra, dường như đang ẩn giấu một bàn tay ác quỷ. Bàn tay đó bóp chặt lấy cổ họng tôi, hơi thở tôi gần như nghẹt lại, toàn thân khẽ run lên.
Môi tôi bị chính tôi cắn đến đau nhói. Vậy có thể là thiếu khả năng thích cậu rồi.
Hóa ra, đây chính là chân tướng tàn nhẫn ẩn chứa phía sau.
Từ trước đến giờ, tôi giống như một con ngốc cứ chạy theo cậu ấy, vẫn cứ tự tin cho rằng chỉ cần với tình yêu và sự cố gắng là có thể khiến cậu ấy cảm nhận được trái tim chân thành của tôi.
Thế nhưng tất cả những điều đó hóa ra chỉ là suy nghĩ của riêng tôi.
“Được rồi! Nếu đã như vậy thì từ nay về sau mình sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Tôi ra sức lau sạch những giọt nước mắt trên khuôn mặt, không thèm nhìn cậu ấy thêm lần nào, quay người bước đi. Thế nhưng vừa bước đi, tay phải liền bị kéo chặt lại. Sau đó một vòng tay ấm áp đã ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
Mùi hương hoa tường vi tỏa ra. Cơ thể tôi cứng lại, đầu óc như quay cuồng và chẳng biết phải làm gì nữa.
Nguyên Triệt Dã, cậu muốn làm gì chứ? Cậu làm thế này là muốn níu giữ mình sao? Sau những lời nói tàn nhẫn đó, giờ lại muốn níu giữ mình, trong lòng cậu rốt cuộc là đang nghĩ gì chứ?
Lẽ nào cậu còn lời nào khác muốn nói với mình sao?
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên thấy căng thẳng.
Xin ông trời ban phúc cho con!
Lần này nhất định không được mắc bệnh.
Nhất định không thể không nghe rõ, tôi không muốn lại bị lỡ mất điều gì nữa!
Tôi ngơ ngác đứng im, cứ để mặc cho Nguyên Triệt Dã ôm lấy tôi, đôi tai dỏng cao chờ đợi cậu ấy lên tiếng.
Thời gian lúc này rõ ràng trôi đi rất chậm.
Hơi thở nóng ấm từ miệng cậu ấy mang theo nhiệt lượng ấm áp phả vào tai tôi. Nhưng tôi vẫn không thể đợi được âm thanh mà mình mong đợi, bắt đầu cảm thấy bất an, cả người tôi căng lên như dây đàn.
Dường như cảm nhận được người tôi đang cứng đờ, bàn tay đang ôm chặt tôi bỗng buông lỏng ra chút.
“Chúng mình...” Nguyên Triệt Dã cuối cùng cũng đã mở miệng rồi, nhưng cậu ấy rõ ràng cũng đang rất do dự. Tôi nhẫn nại chờ đợi, ngón tay từ từ nắm chặt lại, gần như muốn bấm vào da thịt.
Không được căng thẳng, không được căng thẳng! Diệp Hy Nhã!
Sẽ không có chuyện gì đâu.
Nghe cậu ấy nói! Mày chỉ cần nghe cậu ấy nói là được mà!
"... Làm bạn nhé... có thể chỉ làm bạn được không?”
Mọi thứ xung quanh bỗng vô cùng yên lặng, thời gian cũng ngừng lại.
Lưng tôi có thể cảm nhận rõ nhịp tim không ổn định của Nguyên Triệt Dã.
“Hy Nhã, ý của mình là, chúng mình có thể chỉ làm bạn được không?”
Giọng cậu ấy hơi khàn khàn, có vẻ nói ra những lời này phải tốn rất nhiều sức lực.
... Làm bạn nhé... Có thể chỉ làm bạn được không?
Ý của mình là, chúng mình có thể chỉ làm bạn được không?
Đột nhiên, tôi hy vọng chưa từng nghe thấy những điều này.
Thế nhưng... sự thực là đã nghe thấy mất rồi.
Người mà tôi thích lại nói với tôi chỉ làm bạn bè, đúng là một chuyện đau lòng đến phát khóc nhỉ?
Nhưng tôi lúc này muốn khóc cũng chẳng thể khóc nổi.
“Cậu không đồng ý à?” Nguyên Triệt Dã hụt hẫng từ từ buông tay ra, đề tôi thoát khỏi vòng tay cậu.
Nói thực lòng, tôi đương nhiên là không đồng ý rồi.
Thích một người nhiều như vậy, nếu như chỉ có thể làm bạn bè, thế thì phải chôn chặt nỗi nhớ thương, giấu cả việc mình thích người ta, mà nỗi đau khổ nặng nề đó thì càng phải giấu kỹ.
Thế nhưng... thích một người, chẳng phải là cần phải mang đến hạnh phúc, mang đến sự lựa chọn tốt nhất cho người ấy sao?
Nếu như đây là sự lựa chọn của cậu ấy, tôi phải tôn trọng mới phải chứ? Bởi vì tôi rất thích cậu ấy!
“Ừ, được, mình đồng ý. Chúng mình... chỉ là bạn bè.”
Tôi quay người lại, nhìn thẳng vào mắt của Nguyên Triệt Dã, đôi mắt màu nâu nhạt tràn ngập ánh nhìn thật ấm áp, khiến máu trong tôi lại bừng lên ấm áp.
“Hy Nhã...” Nguyên Triệt Dã cũng nhìn tôi, tận đáy mắt thoáng xuất hiện một tia sáng khác lạ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Tôi im lặng nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, lần đầu tiên phát hiện ra trong sâu thẳm của đôi mắt đó dường như có rất nhiều điều bí mật đang chất chứa bên trong.
Tôi chợt nhớ đến bí mật trong buổi tối hôm hai đứa cùng ngắm cảnh đêm, Nguyên Triệt Dã lúc đó không hề phủ nhận, có thể thực sự là có một bí mật đang được cất giấu trong lòng cậu ấy chăng? Có thể việc cậu ấy không thể thích tôi có liên quan đến bí mật đó. Sự cô đơn đôi khi hiện ra trên khuôn mặt cậu bằng nụ cười ưu phiền, và cả dáng vẻ nhìn từ phía sau làm người ta thấy buồn đau, có thể tất cả đều là vì điều bí mật mà tôi không biết được.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn dò xét của tôi, nụ cười rạng rỡ lại bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt của Nguyên Triệt Dã, cậu ấy vừa cười vừa xoa đầu tôi: “Đồ ngốc, chúng mình về thôi...”.
Sau đó cả hai cùng quay lưng, lặng lẽ tiến về phía trước.
Gió thỏi bay mái tóc vàng óng ánh, cả thân hình cậu ấy toát ra một vẻ đẹp không chân thực.
Tiếng lá rơi xào xạc nhẹ nhàng giống như ám hiệu bí mật không thể nói ra trong lòng hai người.
Trên đường trở về lớp học, tôi và Nguyên Triệt Dã đều lặng yên không nói.
Lúc này mọi người đều đang học, cả con đường đều yên ắng lạ thường. Một thứ cảm giác thật đặc biệt cứ quanh quẩn xung quanh chúng tôi, khẽ khàng bao bọc bóng hình của hai người đang bước dưới ánh mặt trời.
Cả hai chẳng ai muốn phá vỡ bầu không khí đặc biệt này.
Cho đến khi chỉ còn cách phòng học rất gần, tôi đột nhiên dừng lại không bước tiếp, Nguyên Triệt Dã đi phía sau phanh gấp, suýt chút nữa là đâm sầm vào tôi.
“Sao vậy?”
“Việc đó...” Tôi ngập ngừng, để cậu ấy bước lên phía trước, “Cậu đi trước đi!”.
Tôi nhẩm tính thời gian, bây giờ đã vào học được khá lâu rồi, cứ thế này mà vào lớp thì ngại lắm.
Nguyên Triệt Dã rất nghĩa khí đi lên trước, khi bóng của hai đứa cùng xuất hiện trước cửa lớp học, lập tức bên trong mọi người đều liên tục vang lên những tiếng suỵt.
“Nhìn kìa, bọn họ về rồi đấy."
“Chà! Vừa nãy đi còn nắm tay nhau cơ mà, sao giờ về lại không thấy tay nắm tay nhỉ?”
“Sao cậu ngốc thế? Bây giờ đang có thầy giáo mà.”
Những lời bàn tán đó từng từ từng chữ đều lọt vào tai tôi nghe rất rõ, đúng lúc thầy giáo lịch sử đang viết lên bảng bỗng quay đầu lại, nhìn thẳng vào hai đứa tôi với câu hỏi đầy hồ nghi: “Hai em đi đâu vậy? Tại sao lại đến muộn?”.
“Em chào thầy ạ, xin lỗi thầy, chúng em có chút việc ạ...” Nguyên Triệt Dã đưa tay lên xoa đầu, nở nụ cười rạng rỡ. Còn tôi thì chỉ biết nấp sau người cậu ấy, không dám lên tiếng.
“Những điều các bạn ấy vừa nói là như thế nào?” Thầy giáo lịch sử với vẻ mặt giận dữ, “Rất tốt! Rất tốt! Rất tốt!”.
“Rất tốt, rất tốt” là câu cửa miệng của thầy giáo lịch sử, khi cảm xúc bị kích động, thầy lại càng thích nói hai chữ này. Lần này liền một lúc nói tới tận ba câu “rất tốt” làm tôi gần như thở không ra hơi.
Tôi và Nguyên Triệt Dã ngầm nhìn nhau, rồi cả hai cùng nghĩ đến nước cờ: Giả ngây giả dại!
“Em cảm ơn thầy đã quan tâm, chúng em thực sự rất tốt ạ."
“Chúng em cảm động quá. Không ngờ thầy giáo lại quan tâm đến chúng em như vậy ạ, chúng em cảm động muốn khóc rồi đây ạ.”
“Hu hu hu...”
Tôi và Nguyên Triệt Dã cùng phối hợp rất ăn ý, đóng kịch y như thật.
“Shut up!” Thầy giáo lịch sử kích động như bị sét đánh, trợn trừng mắt, tức giận nhìn chúng tôi, “Các em đừng nghĩ thầy là kẻ ngốc! Hãy thành thực đi, các em vừa trốn học đi đâu hả?”.
“Chúng em...” Tôi không dám nhìn vào mắt thầy giáo, cúi đầu không biết phải nói sao.
“Giấu giếm gì chứ ạ? Thú thực với thầy là chúng em đi nuôi dưỡng tình cảm ạ.” Nguyên Triệt Dã thu nụ cười lại, nói một câu khiến người khác phải giật mình.
“A!!!”
“A!!!”
Cả lớp học và thầy giáo đều đồng thanh thốt lên đầy kinh ngạc, tôi cũng vậy.
Tôi ngạc nhiên nhìn Nguyên Triệt Dã, trong lòng không ngừng lo lắng, chết rồi chết rồi! Một đời anh minh giờ bị hủy hoại như thế này đây...
Nhưng Nguyên Triệt Dã lại không hề lo lắng và bắt đầu bài thuyết trình của mình:
“Ôi, để em giải thích đã ạ, gần đây em phát hiện ra rằng bạn Diệp Hy Nhã là một người bạn rất tốt. Mấy hôm trước bạn ấy nhặt được ví tiền của em làm rơi, bạn ấy không lấy mà trả lại em, em muốn mời bạn ấy đi ăn cơm, nhưng bạn ấy không đồng ý, thật đúng là một người tốt. Vậy nên em nghĩ một người tốt như thế này mà không thể kết bạn được thì cuộc đời này còn gì là ý nghĩa nữa? Em luôn muốn được trở thành bạn của bạn ấy, nhưng bạn ấy lại không cho em cơ hội. Mãi cho đến lúc nãy bạn ấy gặp chuyện không vui, tâm trạng không tốt, em liền nghĩ rằng đã đến lúc phải trả ơn bạn ấy rồi, cho nên em mới đưa bạn ấy ra ngoài dạo bộ, an ủi bạn ấy. Bây giờ chúng em thực sự đã trở thành bạn tốt rồi đấy ạ.”
Nguyên Triệt Dã nói một mạch xong còn tự mình vỗ tay cổ vũ, mọi người nghe xong đều sững sờ.
Chỉ có tôi là phản ứng lại kịp, một nửa trước lời cậu ấy nói là nói dối, nửa sau là sự thực, hơn nữa những lời nói đó cũng chỉ là giải thích cho thầy giáo lịch sử biết rằng giữa chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần.
Tôi nhìn thầy giáo lịch sử vẫn còn đang lờ mờ chưa hiểu liền nói thêm vào: “Đúng ạ, em và Nguyên Triệt Dã bây giờ đã là bạn bè rồi ạ, mà bạn bè thì phải đoàn kết yêu thương nhau ạ”.
“Này này, các em giải thích rõ ràng...” Thầy giáo lịch sử đang cố gắng hiểu rõ đoạn thoại vừa rồi thì không may lúc này chuông hết giờ vang lên.
Nguyên Triệt Dã lén nhìn tôi và cười càng rạng rỡ hơn.
“Em cảm ơn thầy! Chúng em nói nhiều thế này là đã giải thích rõ ràng lắm rồi ạ. Nếu thầy đã hiểu rõ rồi thì chúng em xin phép về chỗ của mình để chuẩn bị ôn lại nội dung môn học sau ạ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook