“Hửm? Mạc Kỳ? Hôm nay cậu cũng không về sao?” Lâm Chiêu ăn cơm trưa xong quay lại nhìn thấy bạn cùng bàn của mình vậy mà ở đây, hơi kinh ngạc.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạc Kỳ trả lời: “Tớ… môn Vật lý của tớ không tốt lắm, tớ muốn có thời gian bổ túc nhiều hơn.”

“Vậy à.” Lâm Chiêu nói: “Cậu có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tớ, tớ có thể dạy cậu.” Cô cảm thấy, bạn cùng bàn của cô thật sự quá đáng yêu, dáng dấp đẹp trai, tính tình cũng tốt, người còn ham học, thật là khó có được.

Mạc Kỳ nghe xong lời của cô thì có chút xấu hổ, rụt rè cúi đầu: “Ừm, cảm ơn cậu.”

Lâm Chiêu hướng về phía cậu cười cười, sau đó quay đầu lại bắt đầu bận bịu việc của mình.

Mạc Kỳ nhìn cô gái dần dần bước vào trạng thái, thần thái nghiêm túc làm đề tiếng Anh, nghĩ đến chuyện kế tiếp cậu muốn làm, trong lòng cậu có chút căng thẳng, còn có sự chờ mong mơ hồ.


Cậu ngẩng đầu, ánh mắt lượn trong phòng học một vòng, bạn học sau bữa cơm trưa không về nhà lục tục đi vào phòng học. Lúc Mạc Kỳ ngẩng đầu thì gặp một người đi vào phòng học, đột nhiên ánh mắt hai người liền va vào nhau.

Thật ra thì cũng không phải là trực tiếp va vào nhau. Chàng trai đi vào phòng học vốn dĩ chú ý đến vị trí của Lâm Chiêu, chỉ là chú ý một giây, nhận ra ánh mắt của Mạc kỳ nên mới nhìn qua.

Chàng trai cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại hữu hảo hướng về phía Mạc Kỳ cười cười. Mạc Kỳ cũng lễ độ mà đáp lại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chàng trai đi đến vị trí của mình ngồi xuống, sau khi ngồi xuống ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Chiêu một cái.

Mạc Kỳ chú ý tới động tác của chàng trai, trong lòng có chút khó chịu. Trái tim luôn luôn ôn hòa sinh ra một chút cảm xúc quyết liệt, giống như nổi giận.

Người đó cậu nhớ rõ, là lớp trưởng nhỉ, trước đó cũng cùng lớp với Lâm Chiêu.

Cậu liếc nhìn, ánh mắt dần dần chậm rãi trở nên nham hiểm.

Lâm Chiêu cảm thấy buồn ngủ, cất kỹ sách vở bài thi, sau đó nằm nhoài trên mặt bàn. Cô nghỉ trưa không cần quá nhiều, nằm sấp nửa tiếng là được.

Mạc Kỳ động tác nhẹ nhàng, chuyển cái ghế của mình qua bên người cô, y theo mà làm, chậm rãi tới gần cô. Mãi đến khi hai cái ghế kề sát vào nhau không còn khe hở, gần như là hợp hai thành một, cậu chậm rãi di chuyển, từng chút từng chút một dời về phía cô.

Cậu cũng nằm xuống, gương mặt đối diện với cô, ánh mắt từng tấc từng tấc mô phỏng dáng vẻ của cô, mắt không chớp lấy một cái.

Từ đỉnh đầu của cô, đến đuôi tóc của cô, sống lưng của cô, sau lưng của cô, eo của cô, mông của cô, hướng thẳng xuống đến chân của cô, thu từng thứ một vào trong mắt.

Người này, chỗ nào cũng hợp với khẩu vị của cậu. Khi còn bé chính là tốt như vậy, sau khi lớn lên thì vẫn tốt như vậy.

Khi còn bé đã đáng yêu như vậy, sau khi lớn lên thì càng đáng yêu rồi.


Trước kia lúc cậu vẫn còn là tên nhóc mập mạp, những người kia luôn cười nhạo mình, không muốn cùng chơi với cậu còn chưa đủ, lúc nào cũng thích tới tìm cậu gây phiền phức, bắt nạt cậu, chế giễu cậu, cô lập cậu. Thật là quá đáng.

Thế nhưng có một cô gái nhỏ đáng yêu như thế, cô ấy không ghét bỏ mình chút nào, xế chiều mỗi ngày đều cùng nói chuyện với cậu, cùng nhau chơi đùa.

Sau đó bị những người kia biết được, cậu bị chế giễu gay gắt hơn. Bọn họ mắng cậu, nói cậu không xứng, tên béo, mập mạp, xấu như vậy, làm thế nào cũng không ngại chơi đùa với cậu, cô tốt như vậy, thành tích tốt, dáng dấp tốt, tính tình tốt.

Bọn họ nói mình không xứng.

Mạc Kỳ chậm rãi rút ra từ trong hồi ức, ánh mắt vốn đờ đẫn hoảng hốt trở nên sâu không lường được, nhìn người trước mắt giống như nhìn chằm chằm vào con mồi, mang theo làm ham chiếm hữu và cảm giác xâm lược nồng đậm.

Cả người tỏa ra hơi thở hung tàn.

Hình như có cảm ứng, thiếu niên cảm nhận được ánh mắt từ nơi khác tới. cậu ngẩng đầu, nhìn thấy lớp trưởng đang nhìn về phía bên này, nhìn cậu.

Ánh mắt Mạc Kỳ đáp lại, ánh mắt tà mị, giống như khiêu khích. Sau đó, cậu vươn tay, mắt vẫn đối diện với ánh mắt của lớp trưởng, ngay trong ánh mắt của người khác, cậu ôm lấy Lâm Chiêu đang ngủ.

Cậu thu tầm mắt lại, biết người kia còn đang nhìn bên này. Cậu biết, cho nên cậu cúi đầu tới gần Lâm Chiêu, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn giữa lông mày của cô.


Hôn cái thứ hai, hôn cái thứ ba.

Giống như hôn người yêu, dáng vẻ cậu thâm tình, động tác dịu dàng, còn có một chút không kìm lòng được, một lần lại một lần khẽ hôn cô gái.

Mạc Kỳ ngẩng đầu, nở nụ cười với lớp trưởng. Cười không lộ răng, chỉ là khóe miệng nhàn nhạt cong lên.

Không biết tại sao, lớp trưởng có loại cảm giác, cậu ta giống như hiểu được ý nghĩa sâu xa của Mạc Kỳ. Đây không phải là cười, là cảnh cáo.

Không! Tại sao có thể! Cậu ấy không phải là Mạc Kỳ sao? Mạc Kỳ với cảm giác tồn tại rất thấp kia, Mạc Kỳ thấy người ta thì sẽ ngoảnh mặt đi không dám đối mặt!

Cậu làm sao lại dám làm chuyện như vậy/

Lớp trưởng nắm chặt chai nước, chai nước nhựa trong tay cậu ta biến dạng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương