Nhật ký si hán của thiếu gia
-
Chương 9:
Mạc Kỳ híp mắt, mắt thấy người kia càng đi càng đến gần.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lớp trưởng không biết vì sao, nhận được ánh mắt của Mạc Kỳ, trong nháy mắt lại có loại cảm giác sợ hãi. Cậu ta dời ánh mắt đi, đi đến bên bàn của Lâm Chiêu.
“Lớp trưởng à, làm sao vậy?”
Lớp trưởng len lén liếc nhìn Mạc Kỳ, có chút kiêng dè. Do dự một hồi, cuối cùng nói: “Có thể giúp tớ giải đề không?”
“A, được chứ.” Lâm Chiêu nhận lấy vở của cậu ta, chăm chú nhìn.
Lớp trưởng vẫn có chút chần chờ, sau đó giọng nói của Lâm Chiêu vang lên, kéo sự chú ý của cậu ta về đến đề bài.
Cậu ta khom người cúi đầu, phối hợp với lời giảng giải của Lâm Chiêu, lắng nghe cẩn thận chăm chú, trong lúc đó vẫn không quên nhìn trên người cô nhiều thêm vài lần, đầy ắp sự thâm tình, ẩn ý đưa tình.
Thật là chướng mắt.
Lâm Chiêu không chú tới ánh mắt lớp trưởng nhìn cô, Mạc Kỳ lại chú ý tới. Cùng là đàn ông con trai, cậu đương nhiên biết rõ tâm tư của lớp trưởng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chính là bởi vì như vậy nên mới không thể nhịn được.
Lớp trưởng đi trên đường, có người gọi cậu ta lại.
Là Mạc Kỳ.
Cậu ta nhíu nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Kỳ. Mạc Kỳ kín đáo mà cười, dáng vẻ không khác gì với bộ dáng nhát gan như cáy lúc bình thường. Nhưng giờ khắc này trong mắt lớp trưởng, tất cả chẳng qua đều là ngụy trang, dáng vẻ này của cậu khiến cậu ta cảm thấy rất đáng hận.
Lớp trưởng nắm chặt nắm đấm, sự phẫn nộ trong lòng có khuynh hướng tuôn trào ra. Lâm Chiêu là cô gái mà cậu ta thích, mà Mạc Kỳ vậy mà thừa dịp lúc cô ngủ làm ra loại chuyện đó!
Cậu ta không nhịn được, không nghĩ được nhiều như thế, một đấm vung lên. Ngoài dự đoán là, Mạc Kỳ vậy mà đón được nắm đấm của cậu ta. Vậy mà dễ dàng tiếp được nắm đấm của cậu ta!
“Mày!” Lớp trưởng trợn lên giận dữ nhìn cậu.
Mạc Kỳ hoàn toàn không cần tốn nhiều sức, một tay liền tóm lấy nắm đấm của cậu ta, vẫn là khuôn mặt tươi cười, có điều lúc này nụ cười biến thành nụ cười du côn, không có một chút ngây thơ nào, ngược lại lòng dạ thâm sâu.
“Lớp trưởng đang muốn đi đâu vậy?” Mạc Kỳ cười híp mắt hỏi, đồng thời tay xoắn một cái, vặn xoay cánh tay cậu ta, sau đó vang lên một tiếng trật khớp.
“A!” Lớp trưởng đau đến mức kêu lên một tiếng.
Mạc Kỳ nhìn cậu ta, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, giống như sự đau đớn của cậu ta trong mắt cậu hoàn toàn không tồn tại, híp híp mắt: “Lớp trưởng muốn đến văn phòng sao? Tới văn phòng làm gì vậy?”
Lớp trưởng vung ra một nắm đấm khác: “Đương nhiên là đi tố cáo thằng nhóc dối trá nhà mày rồi, Lâm Chiêu không thể ngồi cùng bàn với mày được! Mày tên cặn bã này!”
Không ngoài ý muốn chút nào, nắm đấm một lần nữa bị chặn đứng.
“Cặn bã? Ha ha, lớp trưởng nói thật sao? Cậu, có phải muốn cân bằng lại một chút không, cái tay này cũng động gân cốt một chút?” Mạc Kỳ làm bộ muốn động.
“Mày!” Lớp trưởng kinh ngạc thốt lên.
Mạc Kỳ đột nhiên buông cậu ta ra, cảm giác đau đớn trong dự đoán không đến. Tay của lớp trưởng được tự do, lập tức lui lại mấy bước.
Mạc Kỳ cười: “Có phải là sợ rồi không?”
“Mày cái tên khốn kiếp này!”
“Cho nên ấy, tốt nhất là đừng nói lung tung gì cả, nếu không quá trình tương tự, tôi không ngại lặp lại nhiều thêm mấy lần.”
“Tao sẽ nói cho thầy cô biết chuyện mày đánh người!”
“A.” Mạc Kỳ cười nhạo một tiếng: “Lớp trưởng còn nhớ rõ, mấy người bên lớp 2 thích bắt nạt tôi, đều gọi tôi là cái gì không? Bọn chúng gọi tôi là đại thiếu gia. Tôi cho cậu biết, bọn chúng không phải vì cười tôi nên mới lấy danh xưng cho tôi. Tôi, thật sự là đại thiếu gia. Đại thiếu gia của Mạc gia. Những tòa nhà xung quanh cậu đây, là do nhà tôi xây.”
Lớp trưởng không thể tin được mà nhìn cậu.
Mạc Kỳ nói tiếp: “Đúng rồi, tôi có một vấn đề, buổi trưa mỗi ngày cậu không về nhà, là bởi vì bạn cùng bàn của tôi ở lại đây sao?”
Lớp trưởng tiếp tục nhìn cậu chằm chằm, không lên tiếng.
Mạc Kỳ nói: “Vậy cậu có thể đừng ở lại nữa không? Cậu ở lại đây nhìn tôi và bạn cùng bàn thân yêu của tôi thân mật, tôi sẽ rất thẹn thùng.”
Lớp trưởng nghe mà mạch máu nổi lên, thở mạnh ra, ánh mắt trừng Mạc Kỳ giống như bốc lên một đốm lửa.
“Lâm Chiêu à, cô ấy là của tôi, tôi không cho phép những người khác nhớ thương cô ấy. Cậu, hiểu chưa?”
Mạc Kỳ rất cao, bởi vì lúc trước vẫn luôn không nói chuyện nhiều lắm, lại rất dễ thẹn thùng, luôn luôn cúi đầu, cảm giác tồn tại cực thấp, cũng gần như không có khí thế gì đáng nói. Nhưng mà lúc này cậu như vậy, tự dưng khiến cho người ta sợ hãi, không dám chống lại mệnh lệnh của cậu.
Cánh tay phải của lớp trưởng vẫn còn đau vô cùng, kinh ngạc nhìn Mạc Kỳ đi xa, trong đầu in ra đôi con ngươi hắc ám vừa rồi của cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook