Nhìn anh cô mỉm cười “chớp chớp mắt”:

- Buông em ra (thấp giọng nói)

Không được thoả mãn đã khó chịu lắm rồi vậy mà cô còn dám khiêu khích anh nữa chứ. Nếu như không phải cái tên phá đám kia đang ở bên ngoài đập cửa kêu gào ầm ĩ thì thật anh chỉ muốn từ từ dày vò trên cơ thể này thôi.

Càng thấy anh hậm hực cô lại càng cười tươi hơn. Không hiểu sao thấy anh như vậy cô lại thấy vui vui. Thật sự mà nói 1 hồi động chạm vừa rồi cũng đôi phần khơi dậy trong cô cảm xúc. Nhưng dù sao cô chưa có chuẩn bị tâm lí mà.

Người phía ngoài vẫn không ngừng gõ cửa, được 1 chốc lại lên tiếng:

- Liên Thảo em ngủ say như vậy rồi sao?

Chán nản ngay khi Dương Đằng định rời khỏi thì người trong phòng lên tiếng:

- Chờ 1 chút em dậy rồi đây.(giả giọng ngái ngủ)

- Nhanh lên nha anh đứng ngoài đây chờ.

Dù rất không rất không đành lòng nhưng anh vẫn phải buông cô nằm sang 1 bên.

Vội bật dậy ôm đám quần áo chạy vào nhà tắm mặc vào. Bây giờ mà không nhanh biết đâu ai đó thay đổi ý định thì sao. Soi mình trong gương nhìn lại những vết dấu tích còn in lại mờ mờ trên cổ, cô vẫn còn thấy ngại ngùng.

Nhẹ mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, nhìn trên giường ai đó vẫn còn uể oải nằm dài trên giường. Đi lại gần cô thấp giọng nói:

- Em ra ngoài mở cửa.

- Ừm, (chán nản không buồn nói)

- Nhưng mà anh nằm ở đây nếu không may anh Dương Đằng trông thấy thì sao?

- Chẳng sao cả.

- Này, làm sao có thể chẳng sao cả được. Tự nhiên trong phòng em gái mình xuất hiện 1 người nam lạ hoắc không sao mới là lạ.

- Chẳng sao cả, như vậy mẹ em sẽ không bắt em đi gặp mặt cái tên Qủy huyết đó nữa.

- Qủy Huyết là ai?

- Chính là cái tên Liên Thành đó.

- Hắn là do Qủy hoá thành sao? (hoảng sợ nói)

- Không hẳn vậy, nhưng em cũng không cần sợ hắn đâu vì ngày đó em bị rơi xuống dị giới không phải người đầu tiên em gặp là hắn sao?

- Đúng vậy, em đã gặp hắn.

- Hắn đã ý muốn cứu em thì sẽ không hại em nữa, không những vậy hắn còn cố ý nhường lại cơ hội cho ta.

- Cơ hội gì?

- Được gần bên em trọn vẹn với bản tính của hắn để yên mới là lạ. Nhưng vẫn không ổn.

- Không ổn gì ạ?

- Hắn nói hắn muốn cưới em làm Huyết Hậu.

- Ặc, em không muốn làm Huyết Hậu của hắn đâu, là vợ ai cũng không muốn.

- Không muốn là vợ ai? (bốc hoả gằn giọng từng chữ)

- Tất nhiên em còn trẻ mà lấy chồng sớm làm gì.

- Không có sớm hay muộn gì hết, em phải là Ma hậu của ta.(bá đạo quyết định)

- Ma hậu? Cái tên Liên Thành đó là Qủy Huyết, vậy anh là gì?

- Ta ư? Ta là Ma vương của ma giới.

- Ma vương? Mà ma giới là ở đâu?

- Ở 1 nơi rất xa, tam giới có thiên – nhân -ma, em thuộc nhân giới còn ta cai quản ma giới. Vì vậy sau này em sẽ là ma hậu của ta.

- Em phải suy nghĩ lại đã.

- Suy nghĩ cái gì chứ?

- Làm sao không suy nghĩ được chứ, là ma hậu không phải đồng nghĩa với việc em đi chết sao?

- Nói vậy nếu em không chết thì em đồng ý?

Gật gật đầu.

Nâng cằm cô lên, anh nhếch miệng cười nói:

- Vậy thì ngoan ngoãn chuẩn bị làm ma hậu của ta đi, chiếc vòng đã nhận định em là chủ nhân của nó mà nó tượng trưng cho cả 1 ma giới vì vậy em đã là người ma giới lâu rồi. Hơn nữa chẳng lẽ ta lại không mang em đến đó được sao?

- Được em đồng ý. Chỉ là em vẫn chưa muốn rời khỏi nơi này ngay.

- Được, ta sẽ ở bên em cho đến khi em muốn rời khỏi.

Mỉm cười ngọt ngào cô khẽ dựa vào lồng ngực ấm áp của anh. Ngay lúc hạnh phúc như vậy thì ngoài cửa lại vang lên tiếng của Dương Đằng:

- Liên Thảo, làm gì lại chậm như vậy? Em lại lên giường ngủ nữa à.

Lần này cả 2 người đều cùng chung cảm xúc tên phá đám này đáng ăn đập quá đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương