Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương
-
Quyển 1 - Chương 57
Bực bội đi ra mở cửa, không để Dương Đằng kịp càm nhàm về sự chậm trễ cô đã lên tiếng trước:
- Anh phiền quá đi, tìm em có việc gì không?
Thấy vậy Dương Đằng đang định lên tiếng phản kháng bắt mình đứng đây chờ lâu như vậy lại còn kêu là phiền sao? Nhưng không sao nuốt giận.
- Dưới nhà hình như xảy ra chuyện gì lớn lắm, anh em mình mau xuống dưới xem đi.
- Chuyện lớn? Nếu vậy sao anh không tự mình xuống xem gọi em gì chứ.
- Em cũng là cô chủ nhỏ, gia nhân gặp chuyện không quan tâm được sao?
- Được rồi chờ chút em đi xuống với anh ngay.(vội đóng sập cửa lại)
- Sao vội đóng cửa nhanh thế? Không lẽ trong phòng có người nên mới hé hé mở mở như vậy.
5 phút sau, cửa mở ra lần 2.
- Xong rồi chúng ta xuống thôi.
- Ừ (miệng đáp ứng nhưng mắt vẫn cố gắng soi về phía bên trong)
- Gì chứ bên trong chẳng có gì để nhìn đâu đi thôi.
- Ừ, xuống nhà thôi.
Không nhìn được gì nên đành đi xuống. Phía sau cô khẽ nhếch miệng cười, sao có thể thấy gì được chứ? Vân Phong mở kết giới ẩn mình đi nhưng vẫn để cho cô nhìn thấy anh.
Đi theo anh trai xuống nhà đến 1 căn phòng nhỏ ở đó đã tụ tập rất nhiều người rồi. Người thì hãi hùng kẻ thì gào thét khi nhìn thấy tình trạng của 2 đứa trẻ.
Dương Đằng nhìn thấy cảnh đó khẽ rùng mình thật đáng sợ. Còn cô thì đâu có được nhìn vì ai đó đã che mắt cô rồi.
- Đừng nhìn em sẽ hoảng đó.
- Nó kinh khủng thế sao?
- Cũng chưa hẳn quay về phòng đi chuyện ở đây để cho anh ta giải quyết.
- Một mình anh ấy liệu có giải quyết được sao?
- Thêm em vào cũng vậy thôi, anh ta tự có cách giải quyết. Đi thôi.
- Dạ.
Mấy ngày sau đó không biết Dương Đằng đã giải quyết thế nào nhưng đến hôm nay chuyện đã êm dịu đi rất nhiều.
- Dương Đằng việc ở công ty không có vấn đề gì chứ?
Ngồi vào bàn ăn dùng bữa bà Lâm lên tiếng hỏi. Dù bây giờ việc công ty bà đã giao hết cho Dương Đằng tự mình giải quyết nhưng không vì thế mà bà không còn quan tâm.
- Dạ vẫn rất ổn định chỉ là..
- Chỉ là làm sao?
- Mẹ còn nhớ lão Dương chủ tịch tập đoàn Vạn Hoa chứ?
- Còn nhớ, lão ta là 1 trong những đối tác quan trọng của chúng ta. Lão ta có vấn đề gì sao?
- Cái này cũng không biết là có vấn đề không nữa. Mấy hôm trước tự dưng lão ta rời chức nhường lại chức chủ tịch cho người khác.
- Lão ta cũng gần 60 rồi nhường chức cho con cháu cũng là đúng thôi. Nhưng mà cũng kì 1 kẻ tham vọng như vậy mà lại lỡ bỏ đi chiếc ghế đó sao? Mẹ nghĩ lão ta sẽ ôm nó đến chết chứ.
- Nhưng mấu chốt là lão ta nhường chức cho 1 kẻ lạ mặt. Nghe nhân viên công ty đó nói có 1 ai đó đến gặp lão ta chỉ sau 15 phút nói chuyện lão ta báo họp hội đồng rồi công bố chủ tịch tập đoàn Vân Hoa sẽ là người đó.
- Không đùa đó chứ. Nếu thật là như vậy chắc chắn có nội tình ẩn dấu bên trong. Vậy bọn cổ đông không có ý kiến gì sao?
- Tất nhiên là có rồi phản đối rất kịch liệt nữa cơ. Chỉ là lại sau 15 phút bọn họ lại răm rắp nghe lời.
- Lạ thật đó.
Đúng lúc 2 người đang trầm ngâm suy nghĩ thì cô đưa ra ý kiến:
- Có thể người đó năng lực giỏi, quan hệ tốt nên họ phục mà trao lại cho thôi. Dù sao lớp người già cũng nên để lớp trẻ thay thế.
- Con(em) biết cái gì tập trung vào ăn cơm đi.(đồng thanh quay sang nạt cô)
- Người ta cũng chỉ muốn quan tâm 1 chút thôi mà.
- Việc của con lên quan tâm là chuẩn bị đi gặp mặt với Liên Thành ấy.
- Việc của em lên quan tâm là nhanh chóng khai ra trong phòng em giấu cái gì hả??
- Con không muốn đi hẹn hò với hắn và trong phòng em chẳng giấu cái gì cả.
Bực bội cô đứng dậy rời bàn ăn lên phòng. Còn 2 người đó khẽ liếc nhìn nhau lắc đầu rồi cúi xuống ăn tiếp.
- Anh phiền quá đi, tìm em có việc gì không?
Thấy vậy Dương Đằng đang định lên tiếng phản kháng bắt mình đứng đây chờ lâu như vậy lại còn kêu là phiền sao? Nhưng không sao nuốt giận.
- Dưới nhà hình như xảy ra chuyện gì lớn lắm, anh em mình mau xuống dưới xem đi.
- Chuyện lớn? Nếu vậy sao anh không tự mình xuống xem gọi em gì chứ.
- Em cũng là cô chủ nhỏ, gia nhân gặp chuyện không quan tâm được sao?
- Được rồi chờ chút em đi xuống với anh ngay.(vội đóng sập cửa lại)
- Sao vội đóng cửa nhanh thế? Không lẽ trong phòng có người nên mới hé hé mở mở như vậy.
5 phút sau, cửa mở ra lần 2.
- Xong rồi chúng ta xuống thôi.
- Ừ (miệng đáp ứng nhưng mắt vẫn cố gắng soi về phía bên trong)
- Gì chứ bên trong chẳng có gì để nhìn đâu đi thôi.
- Ừ, xuống nhà thôi.
Không nhìn được gì nên đành đi xuống. Phía sau cô khẽ nhếch miệng cười, sao có thể thấy gì được chứ? Vân Phong mở kết giới ẩn mình đi nhưng vẫn để cho cô nhìn thấy anh.
Đi theo anh trai xuống nhà đến 1 căn phòng nhỏ ở đó đã tụ tập rất nhiều người rồi. Người thì hãi hùng kẻ thì gào thét khi nhìn thấy tình trạng của 2 đứa trẻ.
Dương Đằng nhìn thấy cảnh đó khẽ rùng mình thật đáng sợ. Còn cô thì đâu có được nhìn vì ai đó đã che mắt cô rồi.
- Đừng nhìn em sẽ hoảng đó.
- Nó kinh khủng thế sao?
- Cũng chưa hẳn quay về phòng đi chuyện ở đây để cho anh ta giải quyết.
- Một mình anh ấy liệu có giải quyết được sao?
- Thêm em vào cũng vậy thôi, anh ta tự có cách giải quyết. Đi thôi.
- Dạ.
Mấy ngày sau đó không biết Dương Đằng đã giải quyết thế nào nhưng đến hôm nay chuyện đã êm dịu đi rất nhiều.
- Dương Đằng việc ở công ty không có vấn đề gì chứ?
Ngồi vào bàn ăn dùng bữa bà Lâm lên tiếng hỏi. Dù bây giờ việc công ty bà đã giao hết cho Dương Đằng tự mình giải quyết nhưng không vì thế mà bà không còn quan tâm.
- Dạ vẫn rất ổn định chỉ là..
- Chỉ là làm sao?
- Mẹ còn nhớ lão Dương chủ tịch tập đoàn Vạn Hoa chứ?
- Còn nhớ, lão ta là 1 trong những đối tác quan trọng của chúng ta. Lão ta có vấn đề gì sao?
- Cái này cũng không biết là có vấn đề không nữa. Mấy hôm trước tự dưng lão ta rời chức nhường lại chức chủ tịch cho người khác.
- Lão ta cũng gần 60 rồi nhường chức cho con cháu cũng là đúng thôi. Nhưng mà cũng kì 1 kẻ tham vọng như vậy mà lại lỡ bỏ đi chiếc ghế đó sao? Mẹ nghĩ lão ta sẽ ôm nó đến chết chứ.
- Nhưng mấu chốt là lão ta nhường chức cho 1 kẻ lạ mặt. Nghe nhân viên công ty đó nói có 1 ai đó đến gặp lão ta chỉ sau 15 phút nói chuyện lão ta báo họp hội đồng rồi công bố chủ tịch tập đoàn Vân Hoa sẽ là người đó.
- Không đùa đó chứ. Nếu thật là như vậy chắc chắn có nội tình ẩn dấu bên trong. Vậy bọn cổ đông không có ý kiến gì sao?
- Tất nhiên là có rồi phản đối rất kịch liệt nữa cơ. Chỉ là lại sau 15 phút bọn họ lại răm rắp nghe lời.
- Lạ thật đó.
Đúng lúc 2 người đang trầm ngâm suy nghĩ thì cô đưa ra ý kiến:
- Có thể người đó năng lực giỏi, quan hệ tốt nên họ phục mà trao lại cho thôi. Dù sao lớp người già cũng nên để lớp trẻ thay thế.
- Con(em) biết cái gì tập trung vào ăn cơm đi.(đồng thanh quay sang nạt cô)
- Người ta cũng chỉ muốn quan tâm 1 chút thôi mà.
- Việc của con lên quan tâm là chuẩn bị đi gặp mặt với Liên Thành ấy.
- Việc của em lên quan tâm là nhanh chóng khai ra trong phòng em giấu cái gì hả??
- Con không muốn đi hẹn hò với hắn và trong phòng em chẳng giấu cái gì cả.
Bực bội cô đứng dậy rời bàn ăn lên phòng. Còn 2 người đó khẽ liếc nhìn nhau lắc đầu rồi cúi xuống ăn tiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook