” Cô gái ngốc này, chết tiệt.” Vân Phong hiện tại đang rất tức giận, từ trước đến nay chưa ai dám ép buộc anh làm một việc gì đó mà chỉ chờ đợi được anh giao phó. Nhưng cô gái này lại dám giội nước nên người anh khiến quần áo trên người ướt sũng, chưa bao giờ anh thấy mình bất lực như bây giờ. Dù sao anh cũng chỉ là 1 đứa trẻ 7 tuổi không thể thắng nổi một cô gái đã đến tuổi trưởng thành.

- Bảo Bối, lại đây để mẹ tắm cho con nhanh lên.

- Tôi nói rồi: tôi không tắm( anh tránh xa cô gái ngốc này ra)

- Bảo Bối, không tắm sẽ rất bẩn đó. Mà bây giờ quần áo cũng ướt hết rồi, thay ra thôi!

- Tôi không tắm. Tôi nói rồi cô không được gọi tôi là bảo bối và cô cũng không phải mẹ tôi.

Vì quá tức giận nên anh đem hết toàn bộ bức xúc nói ra. Nếu là người khác thì đã bị tổn thương lòng tự trọng rồi, yêu thương chăm sóc nó như thế mà nó lại nói với mình như vậy không bị tổn thương, tức giận mới là lạ. Nhưng đã nói rồi Liên Thảo không giống người bình thường( vì quá ngốc ) sức chịu đựng cũng cao đến đáng sợ lên những lời của anh chỉ như tiếng ruồi muỗi vo ve mà thôi, không 1 chút ảnh hưởng đến cô.

- Nhiều chuyện, lại đây.

Anh không ngốc như cô ta thì làm sao có chuyện lại gần chứ. Cái cơ thể này anh luôn giữ gìn 1 cách rất hoàn bích, chưa một ai nhìn thấy cơ thể của anh( đi tắm anh cũng không cần bọn nô tỳ tắm rửa hay thay đồ) vì vậy anh không thể để cô gái ngốc chiếm được tiện nghi. Mặc kệ phải chạy thoát lần này đi đã.

Anh vội vàng hướng cửa phòng tắm chạy ra, nhưng mới chạy được 5 bước đã bị tóm lại rồi.

Ôm chặt Bảo Bối ở trong tay, cô không ngờ nó sẽ bỏ chạy như vậy. Rốt cuộc trong cơ thể bé xíu này có cái gì mà không muốn cô tắm. Hay là nó xấu hổ, đừng đùa bé thế này có gì xem mà ngượng ngùng gì chứ.

Vân Phong cố gắng giãy giụa để thoát ra khỏi ma chảo của cô. Nhưng phản kháng cũng chỉ là thừa, chưa đến 3 phút toàn bộ quần áo trên người đã bị cô cởi bỏ không sót 1 thứ gì.

Cơ thể trắng gần hiện ra thật sự rất đẹp, đúng là da em bé có khác sờ rất mịm màng cảm giác cứ như chạm vào tấm nhung lụa vậy thật mềm mại.

- Oa! Bảo Bối à, mẹ không biết cơ thể của con lại đẹp như vậy đâu nhé. Trắng mịn không tỳ vết.

- Nhắm mắt lại( anh gằn giọng)

- Sao phải nhắm mắt? Đẹp như vậy mà. Đúng là cực phẩm. Bảo Bối à, nếu không phải con còn nhỏ và là con của mẹ thì có lẽ mẹ sẽ ăn con mất. Đồ đẹp không phải của mình cũng thật là tiếc.

- Cô không những ngốc mà xem ra còn rất háo sắc.

- Hì, không ai từ chối trước cái đẹp đâu.

Cô bắt đầu nhẹ nhàng tắm cho Bảo Bối, đứa bé này lớn lên chắc chắn là 1 cực phẩm có một không hai. Thật không biết cha mẹ Bảo Bối phải đẹp như thế nào mới sinh được đứa con như thế. Chà sữa tắm lên lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp lên cơ thể mịn màng bé nhỏ. Chắc bây giờ phản kháng cũng chẳng giải quyết được việc gì nên nó để yên cho cô tắm.

Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình bất lực như vậy, không thể phản kháng chỉ có thể đứng yên bất động mặc cô gái ngốc này tuỳ tiện động chạm. Thật sự cảm giác được người khác nhẹ nhàng tắm cho cũng không đến nỗi tệ, nếu là nằm trong bồn tắm sa hoa thì chắc sẽ thoải mái hơn nhiều. Nhưng cô gái này chưa được sự cho phép của anh đã thoải mái nhìn ngắm, sờ mó đủ cả lại còn dám bày ra bản mặt háo sắc là không thể tha thứ được. Cứ chờ đó rồi sẽ có 1 ngày anh bắt cô trả lại cho anh gấp đôi.

Vì mải suy ngẫm nên đến khi anh ngẩng đầu nên nhìn cô thì cô cũng đã thoát quần áo được 1 nửa, gì thế này cô ta không phải là động vật ăn tạp đấy chứ? Chỉ cần đẹp thì giả trẻ gái trai đều ăn cả sao?

Anh trợn tròn mắt ấp úng hỏi cô:

- Cô lại định làm gì vậy?

- Tất nhiên là tắm rồi! Tắm cho Bảo Bối xong mẹ cũng ướt hết cả rồi còn đâu.

- À!

Hoá ra là cô ta tắm rửa, đơn giản chỉ có như vậy thôi. Nhưng tắm rửa nghĩa là phải cởi quần áo, mà cởi rồi thì sẽ vô cùng vô cùng mát mẻ, trong khi suy nghĩ của anh, trong thể xác nhỏ bé là 1 chàng trai đã hoàn toàn trưởng thành.

- KHÔNG THỂ ĐƯỢC !!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương