Nhặt Được Đại Thúc
-
Chương 18
“Đại thúc.”
Từ dưới chân đột nhiên truyền đến thanh âm nhỏ như muỗi kêu, đại thúc nhìn lại mới thấy Thần Hi đang cuộn tròn cơ thể, vẫn là gương mặt xinh đẹp bướng bỉnh như trước nhưng trong làn hơi nước lại hiện ra đặc biệt mỏng manh.
Đại thúc thở dài một hơi, trong lòng lập tức trầm xuống. Chỉ là nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của thiếu niên mà thôi, hắn thế nhưng lại nhịn không được đau lòng mà cau mày thật chặt.
Đối với hắn mà nói, loại đau đớn so với việc nhìn phụ thân qua đời trước mặt mình còn không bằng một phần vạn.
Ngồi xổm xuống, tựa như đang nhìn con mèo nhỏ sợ hãi vì bị vứt bỏ, đại thúc lần đầu tiên chủ động rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Rất ít khi, hay có thể nói là hắn chưa từng trông thấy một Thần Hi yếu ớt như thế.
Sự bất lực của Thần Hi làm cho hắn đau lòng.
“Thần Hi, ngươi như vậy sẽ sinh bệnh đó.”
Đại thúc đưa tay qua, dự định kéo thiếu niên lên, không ngờ thần sắc thiếu niên đột nhiên thay đổi, thô lỗ gạt phăng cánh tay đang đưa đến trước mặt.
“Đừng giả mù sa mưa nữa.”
Giữa hơi nước mơ hồ, khuôn mặt Thần Hi dường như lộ ra nụ cười nhàn nhạt vô định. Đại thúc sững sờ nhìn cánh tay bị thiếu niên gạt bỏ, có chút không biết phải làm sao.
“Ngươi đừng có mà ở đây làm chướng mắt ta được không?”
Thần Hi đưa tay gạt đi những giọt nước còn vương trên mặt. Trong nháy mắt, sự yếu ớt vừa rồi phảng phất chỉ là ảo giác, bởi vì Thần Hi đã rất nhanh phủ lên gương mặt mình chiếc mặt nạ lãnh khốc.
Trước sự trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay của đối phương, trong nửa khắc đại thúc nhất thời không kịp phản ứng.
“Ta kêu ngươi cút a! Chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu tiếng người?”
Thiếu niên đột nhiên giống như một con dã thú phát cuồng, từ trên mặt đất thoáng cái đứng bật dậy, đẩy ngã đại thúc xuống đất.
Đại thúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng nên bị ngã xuống sàn nhà sũng nước, cơn đau đớn từ mông lan ra khắp cơ thể. Hắn khó hiểu nhìn Thần Hi, không biết có phải ánh mắt của hắn đã vô tình mà chọc giận triệt để con dã thú xinh đẹp đang chuẩn bị bạo phát kia không.
Hắn muốn đứng lên, toàn tâm toàn ý chỉ là lo lắng Thần Hi ở trong nước lạnh sẽ bị cảm. Hắn thầm nghĩ nắm lấy tay thiếu niên, đưa thiếu niên ra phòng khách, để hai người hảo hảo nói chuyện. Thế nhưng vừa đưa tay ra thì đã bị thiếu niên nhấc chân lên, hung hăng giẫm một cái khiến hắn lần nữa ngã xuống.
“Không cho phép ngươi chạm vào ta! Không cho phép ngươi dùng loại ánh mắt đó nhìn ta!”
Thần Hi cáu kỉnh gào thét, một cước lại một cước, không chút lưu tình mà rơi xuống người đại thúc.
“Đại thúc, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt đó nhìn ta? Không cần thương hại ta! Không cho phép ngươi thương hại ta! Ta là tạp chủng thì sao? Ta chính là dựa vào thân thể để duy trì cuộc sống thì sao? Bộ ngươi không nhớ lại xem bộ dáng ngươi trên giường có bao nhiêu *** đãng? Bị ta làm đến sung sướng như vậy, ngươi so với ta còn thấp hèn hơn đó! Ngươi có tư cách gì mà thương hại ta? Ta không cần loại người như ngươi thương hại!”
Đôi chân thon dài của Thần Hi không chút lưu tình nào, ở trên người đại thúc hết đá lại đạp. Đại thúc không chịu nổi tra tấn như thế, vô thức nhúc nhích thân thể đang bị thiếu niên không ngừng cường bạo, cố gắng tránh né hành động vô nhân đạo của y. Nhất là nơi hạ thể vừa bị Thần Hi xâm phạm tối qua… căn bản không thể thừa nhận loại thương tổn này.
‘Binh’ một tiếng, giống như có thứ gì đó vừa hung hăng đập mạnh vào phần đầu mà đại thúc cố sức bảo vệ, ánh mắt hắn lập tức rơi vào một mảnh mịt mờ…
Không biết sự thô bạo đó còn kéo dài thêm bao lâu, đại thúc chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn vỡ nát, ánh mắt theo mùi máu tươi ngày càng nồng đậm trong miệng mà trở nên mơ hồ. Cuối cùng, giống như là toàn bộ khí lực của Thần Hi đột nhiên bị rút sạch, y vội vã ngồi xổm xuống trước mặt đại thúc.
“Ta không có thương hại ngươi, Thần Hi… Ta thật sự… không có ý thương hại ngươi…”
Đại thúc mở mắt, cố hết sức vươn tay ra, trong cảnh sắc mông lung mơ hồ trước mắt, cuối cùng cũng nắm được bàn tay xụi lơ của Thần Hi.
“Ta không rõ ràng lắm loại cảm giác này… nhưng nó không phải là thương hại… Ta hiểu rất rõ mà… Không phải là thương hại đâu…”
Thật chóng mặt… Đại thúc nghĩ thầm, khó chịu phát ra tiếng rên rỉ, trong đầu một trận đầu váng mắt hoa.
“Đại thúc…”
Thế nhưng trong cơn mơ hồ đó, đại thúc vẫn chú ý đến biểu tình mờ mịt của Thần Hi đang chậm rãi xuất hiện lại vẻ bướng bỉnh trước kia. Và còn… vẻ lo lắng mà hắn không hề xa lạ…
“Đại thúc.”
Cơ thể bị Thần Hi đẩy nhẹ vài cái. Đại thúc muốn mở miệng, muốn nói Thần Hi đừng lo lắng cho hắn, vậy mà đôi môi hé mở kia lại chỉ có thể phun ra mấy tiếng rên rỉ.
“Đại thúc, ngươi đừng làm ta sợ a!”
Có thứ gì đó lạnh băng đặt lên gò má, đại thúc đoán rằng… là bàn tay của Thần Hi.
Toàn bộ suy nghĩ đến đây thì đứt đoạn. Thể lực đại thúc đã chống đỡ đến cực hạn, kế tiếp chính là một mảnh hắc ám xa lạ.
Từ dưới chân đột nhiên truyền đến thanh âm nhỏ như muỗi kêu, đại thúc nhìn lại mới thấy Thần Hi đang cuộn tròn cơ thể, vẫn là gương mặt xinh đẹp bướng bỉnh như trước nhưng trong làn hơi nước lại hiện ra đặc biệt mỏng manh.
Đại thúc thở dài một hơi, trong lòng lập tức trầm xuống. Chỉ là nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của thiếu niên mà thôi, hắn thế nhưng lại nhịn không được đau lòng mà cau mày thật chặt.
Đối với hắn mà nói, loại đau đớn so với việc nhìn phụ thân qua đời trước mặt mình còn không bằng một phần vạn.
Ngồi xổm xuống, tựa như đang nhìn con mèo nhỏ sợ hãi vì bị vứt bỏ, đại thúc lần đầu tiên chủ động rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Rất ít khi, hay có thể nói là hắn chưa từng trông thấy một Thần Hi yếu ớt như thế.
Sự bất lực của Thần Hi làm cho hắn đau lòng.
“Thần Hi, ngươi như vậy sẽ sinh bệnh đó.”
Đại thúc đưa tay qua, dự định kéo thiếu niên lên, không ngờ thần sắc thiếu niên đột nhiên thay đổi, thô lỗ gạt phăng cánh tay đang đưa đến trước mặt.
“Đừng giả mù sa mưa nữa.”
Giữa hơi nước mơ hồ, khuôn mặt Thần Hi dường như lộ ra nụ cười nhàn nhạt vô định. Đại thúc sững sờ nhìn cánh tay bị thiếu niên gạt bỏ, có chút không biết phải làm sao.
“Ngươi đừng có mà ở đây làm chướng mắt ta được không?”
Thần Hi đưa tay gạt đi những giọt nước còn vương trên mặt. Trong nháy mắt, sự yếu ớt vừa rồi phảng phất chỉ là ảo giác, bởi vì Thần Hi đã rất nhanh phủ lên gương mặt mình chiếc mặt nạ lãnh khốc.
Trước sự trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay của đối phương, trong nửa khắc đại thúc nhất thời không kịp phản ứng.
“Ta kêu ngươi cút a! Chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu tiếng người?”
Thiếu niên đột nhiên giống như một con dã thú phát cuồng, từ trên mặt đất thoáng cái đứng bật dậy, đẩy ngã đại thúc xuống đất.
Đại thúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng nên bị ngã xuống sàn nhà sũng nước, cơn đau đớn từ mông lan ra khắp cơ thể. Hắn khó hiểu nhìn Thần Hi, không biết có phải ánh mắt của hắn đã vô tình mà chọc giận triệt để con dã thú xinh đẹp đang chuẩn bị bạo phát kia không.
Hắn muốn đứng lên, toàn tâm toàn ý chỉ là lo lắng Thần Hi ở trong nước lạnh sẽ bị cảm. Hắn thầm nghĩ nắm lấy tay thiếu niên, đưa thiếu niên ra phòng khách, để hai người hảo hảo nói chuyện. Thế nhưng vừa đưa tay ra thì đã bị thiếu niên nhấc chân lên, hung hăng giẫm một cái khiến hắn lần nữa ngã xuống.
“Không cho phép ngươi chạm vào ta! Không cho phép ngươi dùng loại ánh mắt đó nhìn ta!”
Thần Hi cáu kỉnh gào thét, một cước lại một cước, không chút lưu tình mà rơi xuống người đại thúc.
“Đại thúc, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt đó nhìn ta? Không cần thương hại ta! Không cho phép ngươi thương hại ta! Ta là tạp chủng thì sao? Ta chính là dựa vào thân thể để duy trì cuộc sống thì sao? Bộ ngươi không nhớ lại xem bộ dáng ngươi trên giường có bao nhiêu *** đãng? Bị ta làm đến sung sướng như vậy, ngươi so với ta còn thấp hèn hơn đó! Ngươi có tư cách gì mà thương hại ta? Ta không cần loại người như ngươi thương hại!”
Đôi chân thon dài của Thần Hi không chút lưu tình nào, ở trên người đại thúc hết đá lại đạp. Đại thúc không chịu nổi tra tấn như thế, vô thức nhúc nhích thân thể đang bị thiếu niên không ngừng cường bạo, cố gắng tránh né hành động vô nhân đạo của y. Nhất là nơi hạ thể vừa bị Thần Hi xâm phạm tối qua… căn bản không thể thừa nhận loại thương tổn này.
‘Binh’ một tiếng, giống như có thứ gì đó vừa hung hăng đập mạnh vào phần đầu mà đại thúc cố sức bảo vệ, ánh mắt hắn lập tức rơi vào một mảnh mịt mờ…
Không biết sự thô bạo đó còn kéo dài thêm bao lâu, đại thúc chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn vỡ nát, ánh mắt theo mùi máu tươi ngày càng nồng đậm trong miệng mà trở nên mơ hồ. Cuối cùng, giống như là toàn bộ khí lực của Thần Hi đột nhiên bị rút sạch, y vội vã ngồi xổm xuống trước mặt đại thúc.
“Ta không có thương hại ngươi, Thần Hi… Ta thật sự… không có ý thương hại ngươi…”
Đại thúc mở mắt, cố hết sức vươn tay ra, trong cảnh sắc mông lung mơ hồ trước mắt, cuối cùng cũng nắm được bàn tay xụi lơ của Thần Hi.
“Ta không rõ ràng lắm loại cảm giác này… nhưng nó không phải là thương hại… Ta hiểu rất rõ mà… Không phải là thương hại đâu…”
Thật chóng mặt… Đại thúc nghĩ thầm, khó chịu phát ra tiếng rên rỉ, trong đầu một trận đầu váng mắt hoa.
“Đại thúc…”
Thế nhưng trong cơn mơ hồ đó, đại thúc vẫn chú ý đến biểu tình mờ mịt của Thần Hi đang chậm rãi xuất hiện lại vẻ bướng bỉnh trước kia. Và còn… vẻ lo lắng mà hắn không hề xa lạ…
“Đại thúc.”
Cơ thể bị Thần Hi đẩy nhẹ vài cái. Đại thúc muốn mở miệng, muốn nói Thần Hi đừng lo lắng cho hắn, vậy mà đôi môi hé mở kia lại chỉ có thể phun ra mấy tiếng rên rỉ.
“Đại thúc, ngươi đừng làm ta sợ a!”
Có thứ gì đó lạnh băng đặt lên gò má, đại thúc đoán rằng… là bàn tay của Thần Hi.
Toàn bộ suy nghĩ đến đây thì đứt đoạn. Thể lực đại thúc đã chống đỡ đến cực hạn, kế tiếp chính là một mảnh hắc ám xa lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook