Không biết là thứ gì… thật ôn nhu rơi xuống gương mặt đại thúc…

Đại thúc thầm nghĩ muốn dùng tay mà vuốt ve, lại phát hiện toàn bộ cơ thể đều giống như bị một khối sắt nặng ngàn cân đè lên, ngay cả muốn nhấc tay phải thôi cũng thập phần khó khăn.

Dựa vào ý chí hơn người, hắn cố gắng mở mắt phải ra, lập tức bị luồng ánh sáng mãnh liệt xâm nhập khiến hắn theo phản xạ vội vã nhắm nghiền mắt lại.

Thử hé mắt lần nữa, đập vào mắt trái chính là một mảnh xanh biếc.

Trừng mắt nhìn, thứ gì đó đột nhiên lướt qua mặt đại thúc, rơi vào chiếc gối đầu cạnh bên.

Một lúc sau, đại thúc mới nhớ ra, Thần Hi tựa hồ là có thói quen đặt trên đầu giường một chậu hoa.

Thử động động tay trái, đại thúc nhận ra tay trái dễ cử động hơn rất nhiều.

Nhịn không được nhìn lại bên tay phải, đại thúc lúc này mới phát hiện rằng không phải tay phải cử động không nổi, mà là bị thân thể Thần Hi đang ngủ bên cạnh đè lên.

Đại thúc nhìn thiếu niên đang gối lên tay phải của mình, khuôn mặt của y thực sự rất xinh đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta kiềm chế không được muốn nhìn thật nhiều thật nhiều lần, lại còn thêm cặp lông mi rậm uốn cong thanh tú, khuôn mặt trắng nõn lộ ra nét khờ dại cùng thuần khiết như thiên sứ… Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng đại thúc lúc này.

Có thể… Hắn biết rõ, ở bên dưới dung mạo kia cất giấu rất nhiều bí mật, nhiều đến nổi làm người ta đoán không ra.

Thần Hi, giống như một câu đố, lại giống như sương mù, khiến người ta không cách nào nhìn thấu.

Càng tiếp cận, thiếu niên càng giống như một đóa hoa hồng chuẩn bị nở rộ, yêu cầu người hái phải hết sức cẩn thận, bằng không chỉ một thoáng sơ ý bàn tay cũng sẽ bị tổn thương.

Đột nhiên, đại thúc không muốn đánh thức Thần Hi, trong lòng càng dấy lên một cơn xúc động. Thời khắc này… hai người ở bên cạnh nhau như thế này… Nếu thời gian có thể dừng lại ở đây… vĩnh viễn dừng lại ở đây… thật sự là tốt đẹp biết bao?

Một Thần Hi đang ngủ như vậy… giống như một thiếu niên khờ dại vô ưu vô lo.

“Đại thúc, ngươi tỉnh rồi?”

Chẳng biết từ lúc nào, hai mắt Thần Hi phủ kín bởi một tầng sương mù âm u như đáy hồ sâu nhìn chăm chú vào đại thúc, bộ dáng lười biếng không chút khí lực, yếu ớt đến nổi khiến người ta liên tưởng đến một con mèo nhỏ mà sinh lòng yêu thương.

Đại thúc kiềm lòng không được nhìn chăm chú vào đôi mắt kia, giống như đang nhìn một thứ gì đó vô cùng quý giá mê hoặc, không hề hay biết cánh tay Thần Hi đã tiến vào trong vạt áo của hắn, chạm vào hai điểm mẫn cảm nhô lên trước ngực, lực đạo không mạnh không nhẹ xoa nắn vài cái, lập tức khiến cho hắn một trận run rẩy mẫn cảm.

“Đừng như vậy.”

Đại thúc đưa tay lên, muốn lôi bàn tay mới sáng sớm đã không an phận của Thần Hi ra. Thiếu niên chỉ cười khẽ, dễ dàng ngăn chặn cánh tay đại thúc.

“Đại thúc, có còn đau không?”

Thần Hi nhéo nhéo hai điểm hồng anh trước ngực đại thúc, dùng lực lôi kéo một chút, khiến cho đại thúc toàn thân mềm nhũn ra, trong nháy mắt mất hết khí lực phản kháng.

“Thần Hi, đừng như vậy…”

Đại thúc khó chịu cự tuyệt, hành động không an phận của Thần Hi vào sáng sớm như thế này khiến cho dục vọng của hắn ngẩng cao đầu, xấu hổ vô cùng. Thế nhưng, hắn vẫn tận lực che giấu phản ứng chân thật của cơ thể, khuôn mặt vì nén nhịn mà đỏ bừng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương