Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
-
Chương 92: Chiếc mũ xanh của hoàng đế – Kết thúc
Tần Chiêu nói không nên lời.
Phẫn nộ, đau đớn, ghen tị.
Biết bao cảm xúc ùn ùn kéo tới biến thành sát ý cuồn cuộn.
Chàng muốn bắt mình phải tỉnh táo lại nhưng không làm nổi.
Chàng run run, cố gắng nâng tay lên cầm chén trà đặt kế bên mà chẳng đặng. Diệp Trần sốt ruột, đưa giúp chén trà cho chàng, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, trà đây.”
Tần Chiêu nghe thấy tiếng nàng nói, ngước mắt lên nhìn nàng.
Người con gái chàng nâng niu trong tim.
Cho dù chàng là trượng phu của nàng, cho dù nàng ngay trong tầm tay của chàng, chàng vẫn luôn nâng niu nàng trong lòng bàn tay, sợ chẳng may làm vấy bẩn người nữ tử.
Không phải chàng chưa từng có dục niệm, không phải chàng chưa từng có lúc bị kích thích, nhưng trong những ngày ngày đêm đêm, giữa những tối bình yên ôm nàng ngủ, chàng đều nghĩ, phải làm sao trải mười dặm hồng trang cưới nàng về, đêm tân hôn, vén khăn trùm đầu của nàng lên.
Chàng nợ nàng một hôn lễ, hôn lễ của chàng, không phải hôn lễ mà Tần Chiêu thật cho nàng.
Vậy nên chàng kìm nén, chịu đựng, vì muốn cho nàng tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Nhưng Tần Yến Thanh thì sao?!
Người chàng nâng niu trong tim lại bị Tần Yến Thanh chà đạp như vậy sao?!
“Bệ hạ,” Diệp Trần nhắc nhở đối phương, “ý chàng thế nào, hãy cho thiếp một lời đi.”
“Nàng thích hắn tới mức nào?” Tần Chiêu cúi đầu. Diệp Trần ngạc nhiên, không ngờ Tần Chiêu lại hỏi một câu như vậy.
Không đợi Diệp Trần trả lời, Tần Chiêu liền nói tiếp: “Nàng muốn gả cho người khác, không phải là không thể, ta cũng cảm thấy rất tốt, nhưng nàng phải tìm người tốt vào chứ, sao lại…”
Tần Chiêu ngẩng đầu lên, khàn khàn nói: “Nàng nên tìm một người, tốt hơn ta chứ, phải không?”
“Hắn làm thế này là thế nào?”
Tần Chiêu đè nén sự phẫn nộ run người trong giọng nói, sợ Diệp Trần nghe ra nỗi uất hận muốn giết người của chàng, chàng nói tiếp: “Hắn biết rõ nàng đang ở trong cung, cũng biết rõ tình cảnh của nàng. Hắn phải biết nghĩ cho nàng chứ. Làm chuyện xằng bậy như vậy, hắn thực sự thích nàng ư?”
Diệp Trần mím môi.
Cô cũng cảm thấy Tần Yến Thanh không phải người có thể phó thác nhưng mỗi người có một cách yêu riêng của mình, “Diệp Trần” vốn là người si tình, chuyện của nàng ta và Tần Yến Thanh, hai người họ không thấy sao cả thì người ngoài tuyệt không nên xen vào.
Thấy phản ứng của Diệp Trần, trái tim Tần Chiêu đau nhói, chàng nói: “Cho dù hắn thực sự thích nàng thì tình yêu như vậy cũng quá ích kỷ. Nàng ở bên hắn, sao ta có thể yên tâm được…”
“Ta và chàng ấy ở bên nhau,” Diệp Trần bật cười, nhìn thẳng vào đối phương, “thì liên quan gì đến chàng?”
Tần Chiêu sững sờ, Diệp Trần tiếp tục hỏi: “Chàng là cha ta hay huynh trưởng của ta? Tần Chiêu, sao chàng không chịu hiểu nhỉ.”
Diệp Trần nhẹ giọng: “Một khi chàng không còn là trượng phu của ta thì chàng chẳng còn là gì của ta nữa. Ta muốn gả cho ai, ta sống có tốt không, chẳng mảy may liên quan gì tới chàng hết.”
Tần Chiêu im lặng, nàng đã nói thẳng ra một sự thực tàn nhẫn.
Chàng không muốn đối mặt nhưng vẫn bị buộc phải đối mặt.
Chàng không muốn nhìn nhưng vẫn bị ép phải nhìn.
Một khi chàng đưa nàng xuất cung, cả đời này, nàng thực sự không còn một chút quan hệ nào với chàng nữa.
Tần Chiêu thất thần, nói không ra lời.
Diệp Trần cúi đầu uống trà, chậm rãi nói: “Nếu chàng không nghĩ ra cách thì để ta nghĩ một cách thay chàng vậy. Ta châm lửa đốt cung, chàng cứ nói là ta đã chết, tối đến tìm một chiếc kiệu nhỏ, đưa ta tới Yến vương phủ, sắp xếp cho ta một xuất thân trong sạch, chờ hết quốc tang, sẽ nâng lên thành thê.”
“Giờ ta mới có hai tháng, làm nhanh tay một chút, sau này nói bị sinh non là được. Bằng không về sau đứa trẻ này sẽ bị người ta chửi cả đời.”
Tần Chiêu nhìn nàng, nàng đặt tay lên bụng, trông có vẻ rất dịu dàng.
Chàng bỗng nghĩ, giá như đứa trẻ đó là của hai người họ…
Giá như chàng và nàng có một đứa con…
Dù sao chàng cũng phải chết, chẳng bằng để lại tất cả mọi thứ cho nàng.
Nàng có con, sẽ không còn muốn đi cùng chàng nữa, nàng đã có một sinh mệnh mới ràng buộc mình. Còn có thứ gì có thể khiến con người ta trở nên kiên cường hơn chuyện làm cha làm mẹ?
Nghĩ đoạn, chàng vươn tay ra như bị thôi miên.
“Đừng xuất cung nữa…” chàng giữ tay nàng lại, run run nói: “ở lại cung sinh đi, đứa trẻ này ta sẽ nhận.”
Diệp Trần ngẩng phắt đầu lên nhìn Tần Chiêu kéo tay mình. Diệp Trần thấy tâm trạng chàng không ổn, bất giác cảm thấy hơi sợ.
Nàng lùi người ra sau khiến Tần Chiêu càng trở nên kích động hơn, nhào cả người tới giữ nàng lại, khàn khàn bảo: “Đứa trẻ này coi như là của ta đi, ta làm phụ thân của nó, nó là Thái tử, là công chúa, sau này nàng sẽ là thái hậu…”
“Tần Chiêu!”
Diệp Trần đẩy người chàng ra, tức giận đứng dậy: “Chàng điên rồi sao?!”
“Cho dù chàng chịu nhận thì nó cũng nên về với phụ thân của nó chứ!”
Tần Chiêu ngẩn người, đột ngột tỉnh táo lại.
Chàng cảm thấy Diệp Trần nói đúng.
Chàng điên rồi.
Nhưng chàng biết làm sao bây giờ?
Chàng không thể để mất nàng được, chàng không có cách nào trơ mắt nhìn nàng ra đi, không có cách nào chấp nhận nàng trở thành thê tử của kẻ khác, sinh con dưỡng cái với kẻ khác, không còn chút quan hệ nào với chàng.
Chàng chẳng thà để nàng hoài thai của kẻ khác mà vẫn ở lại bên chàng chứ không muốn một mình chàng ở lại trong hoàng cung này đến chết.
Nhưng những lời này chàng không nói ra khỏi miệng được. Chàng ngơ ngác nhìn Diệp Trần. Diệp Trần bình tĩnh lại, nhìn Tần Chiêu, nhất thời cảm thấy không đành lòng.
Cô không hiểu, vĩnh viễn không hiểu, tại sao Tần Chiêu lại cự tuyệt mình.
Rõ ràng yêu nhưng lại muốn đẩy người ta đi, nghĩa là sao.
“A Chiêu,” Diệp Trần thở dài thành tiếng, ngồi xuống, áp tay lên mặt chàng, ôn tồn hỏi, “Thả ta đi đi, được không?”
Tần Chiêu im lặng, mắt ướt lệ nhòa, một lúc lâu sau, chàng ôm chầm lấy nàng, thổn thức khóc thành tiếng.
“Được…”
Chàng vừa khóc vừa đáp nhưng không chịu buông nàng ra, chàng khóc như một đứa trẻ, khóc tới khản cả giọng.
“Ta buông tay… Ta buông tay…”
“Ta thả nàng đi…”
“Mạnh Khanh Khanh.” Chàng gọi đi gọi lại tên nàng, có vô vàn lời chẳng kịp nói ra thành tiếng.
Chàng muốn nói, Mạnh Khanh Khanh, ta thích nàng.
Chàng muốn nói, Mạnh Khanh Khanh, ta muốn đôi ta ở bên nhau.
Nhưng những điều này đều không thể nói thành lời, không thể. Vậy cho nên, thứ chàng gọi đi gọi lại, đều biến thành tên của nàng, Mạnh Khanh Khanh.
Diệp Trần nghe tiếng chàng khóc, bất giác cảm thấy lòng chua xót, tuy cô biết mình sẽ vẫn trở về nhưng vào khoảnh khắc đó, cô thực sự cũng bị cảm động lây, cảm thấy nỗi đau của người này cũng là của mình.
Thế nhưng, thậm chí cô còn không biết, vì sao chàng đau.
Có lẽ là vì quyền thế.
Chàng biết bản thân nhất định sẽ phải hậu cung ba ngàn người, nhất định không thể để nàng một mình độc sủng.
Có lẽ là vì điều khác.
Diệp Trần ôm chàng cho tới lúc chàng khóc đủ, dần dần yên tĩnh lại.
Một lúc sau, chàng chậm rãi nói: “Nàng đi đi, ta sẽ sắp xếp người đưa nàng đi.”
“Vâng.”
Diệp Trần cúi đầu, đứng dậy.
Chờ nàng đi rồi, Tần Chiêu mới mở mắt ra. Chàng sai người chuẩn bị xe ngựa, lập tức xuất cung.
Chàng đến Yến vương phủ. Tần Yến Thanh nửa đêm bị gọi dậy, vội vàng chạy ra ngoài sân: “Thần đệ bái kiến bệ hạ.”
Tần Chiêu không nói tiếng nào, chàng nhìn Tần Yến Thanh rồi tung cước đạp một phát.
Tần Yến Thanh biết tại sao Tần Chiêu đá mình nên không dám giận, cắn chặt răng, lồm cồm ngồi dậy quỳ xuống: “Bệ hạ tức giận, thần đệ hiểu.”
“Vừa rồi ta đánh khanh, là đánh thay cho nàng.”
Tần Chiêu lên tiếng, giọng khản đặc. Tần Yến Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy chàng trai trẻ lạnh lùng đứng dưới trăng, rõ ràng là vừa mới khóc xong.
“Hôm nay trẫm tới không phải để đánh khanh.”
“Trẫm tới để làm một vụ giao dịch với khanh.”
“Giao dịch?”
Tần Yến Thanh không hiểu. Tần Chiêu nhắm mắt lại: “Trẫm lệnh cho khanh, cả đời này, chỉ được cưới một mình nàng, phải đối tốt với nàng, yêu chiều nàng, tuyệt đối không được phụ bạc nàng.”
Nói xong, Tần Chiêu run run: “Nếu ưng thuận, thiên hạ này, sẽ là của khanh.”
“Bệ hạ…”
“Trả lời đi!”
Tần Chiêu mở trừng mắt, con ngươi sáng ngời trông đầy đáng sợ.
“Trẫm phong khanh là hoàng thái đệ, đổi thiên hạ này lấy một lời hứa, vậy còn chưa đủ sao?!”
*hoàng thái đệ: cách gọi em trai của hoàng đế được chọn làm người nối ngôi
“Bệ hạ,” Tần Yến Thanh cảm thấy khó hiểu, “bệ hạ đã yêu Mạnh Khanh Khanh như vậy, sao còn muốn tặng cho thần đệ chứ?”
Tần Chiêu không đáp, chàng từ từ nở nụ cười.
Nụ cười của chàng nhuốm màu gió tuyết, trăng lạnh, vừa lạnh vừa dịu dàng.
“Không phải ai cũng có năng lực để yêu một người.”
“Ta yêu nàng nhưng ta không ở bên nàng được. Tần Yến Thanh,” chàng bước tới trước mặt Tần Yến Thanh như một người huynh trưởng, chàng khàn khàn bảo, “Xin đệ đấy, được không?”
“Bệ hạ,” Tần Yến Thanh thở dài, “nếu thần đệ quan tâm tới ngôi vị hoàng đế thì khi trước đã chẳng chắp tay nhường lại.”
Tần Chiêu thay đổi sắc mặt, định nói gì đó, nhưng Tần Yến Thanh lại nói tiếp: “Người thần đệ yêu, không cần bệ hạ phải nhắc, thần đệ cũng sẽ đối tốt với nàng. Còn người bệ hạ yêu thì bệ hạ hãy tự đi yêu đi.”
Sắc mặt Tần Chiêu dịu lại, chàng bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Ngay cả một tiếng chào cũng không có, chàng quay người, đi thẳng về.
Trên đường hồi cung, chàng đi qua phố lớn ngõ nhỏ, đi từ lúc trăng sáng tới tận khi nắng ban mai lấp ló ở đằng đông.
Có người đã bắt đầu bận rộn bày sạp, đó là quán bán tào phớ Mạnh Khanh Khanh thích ăn nhất, trước kia chàng vẫn thường đến mua. Cụ bán hàng thấy Tần Chiêu tới bèn hồ hởi hỏi chuyện: “Ái chà, tên tiểu tử này, mặc đẹp quá nhỉ, kiếm được tiền hả?”
Tần Chiêu nặn ra một nụ cười méo xẹo đáp lại, đối phương bỗng hỏi: “Hôm nay vẫn mua tào phớ về cho nương tử chứ hả? Đến sớm ghê thật, lão còn chưa kịp bày hàng xong, lão để riêng cho cậu một phần nhé.”
Nghe hỏi vậy, Tần Chiêu nhắm mắt lại.
“Tào phớ hôm nay, cháu mua hết.”
Ông cụ ngẩn người vỗ vỗ đầu: “Có tiền đúng là khác hẳn nhỉ.”
Tần Chiêu sai thị vệ gánh tào phớ về cung, bảo người mang cho Diệp Trần một bát. Người hầu đi đưa về, Tần Chiêu hỏi: “Nương nương nói thế nào?”
“Nương nương khen ngon, đa tạ bệ hạ.”
Tần Chiêu gật gật đầu, không nói gì nữa.
Chàng đem chia cho mỗi người một phần.
Chàng nhớ hồi đó lúc mua tào phớ về, hai người luôn ăn chung với nhau.
Khi ấy, chàng cảm thấy tào phớ ngọt vô cùng, vậy mà hôm nay, chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng đắng.
Sao có thể là đắng chứ?
Không thể nào.
Vậy là chàng cứ ăn mãi, ăn mãi, bát này tiếp bát kia, đến tận lúc no quá phải nôn ra, người bên ngoài nghe tiếng chạy vào, thấy cảnh tượng như vậy, hoảng hốt nói: “Bệ hạ, người làm gì vậy!”
Tần Chiêu vẫn không dừng lại.
Chàng không hiểu.
Tào phớ sao có thể có vị đắng được?
Chàng đẩy thái giám ra, không ngừng lặp đi lặp lại múc tào phớ, ăn rồi nôn, nôn xong lại ăn, cuối cùng nôn ra cả máu, thái y và thị vệ tới khuyên nhưng khuyên không nổi.
Chàng cứ hỏi đi hỏi lại mọi người: “Tào phớ sao có thể đắng được? Rõ ràng là ngọt mà.”
Đại thái giám theo bên người Tần Chiêu thấy tình hình không ổn, bèn chạy đi tìm “Diệp Trần”, “Diệp Trần” nghe tin, sợ quá, vội chạy sang cung Diệp Trần, sốt ruột gọi: “Muội nghe nói Tần Chiêu điên rồi, tỷ mau đi xem thử xem sao đi!”
Diệp Trần giật mình, cuống quýt chạy qua đại điện, thấy Tần Chiêu đang cố gắng ngồi dậy.
Cô đi vào, quát lên: “Các người đang làm gì vậy?!”
Nghe thấy giọng Diệp Trần, Tần Chiêu ngây ra.
Cái bát trong tay chàng rơi xuống đất. Diệp Trần bước tới trước mặt chàng, vừa cuống vừa tức nhưng nhìn dáng vẻ Tần Chiêu lúc này lại không nói nổi câu nào, ngược lại, còn hạ giọng, sợ làm chàng giật mình, nhỏ nhẹ hỏi: “Bệ hạ, người làm sao vậy?”
Tần Chiêu không đáp.
Diệp Trần cầm tay chàng lên, chùi sạch những thứ bẩn thỉu bám trên tay chàng đi. Chàng giật mình rụt tay về, Diệp Trần giữ chặt lại, thủ thỉ hỏi: “Bệ hạ, người sao vậy, nói với thiếp đi.”
“Ta… không sao…”
Tần Chiêu hồi thần, khàn khàn đáp: “Không sao.”
“Bệ hạ,” Diệp Trần nhẹ nhàng bảo, “thân thể là của chàng, đừng hủy hoại nó.”
“Ta biết rồi.”
“Thái y lại đây.” Diệp Trần gọi người. Tần Chiêu ngoan ngoãn ngồi yên cho thái y kiểm tra.
Thái y kê thuốc, Diệp Trần gọi người hầu đi tắm rửa, thay y phục cho Tần Chiêu.
Tần Chiêu vẫn một mực im lặng, một mực ngoan ngoãn, Diệp Trần bảo chàng làm gì, chàng làm cái đó.
Thay y phục, uống thuốc xong, Diệp Trần bảo: “Bệ hạ, thần thiếp về đây.”
Tần Chiêu bất thình lình níu tay áo Diệp Trần, Diệp Trần quay đầu lại nhìn, không biết nghĩ thế nào, Tần Chiêu lại từ từ buông ra.
“Bệ hạ?”
“Bữa sau,” chàng khàn khàn nói, “bữa sau, để trẫm đi tiễn nàng.”
“Vâng.”
Diệp Trần cúi đầu: “Thiếp biết rồi.”
Nói xong Diệp Trần lại định đi, Tần Chiêu giữ tay nàng lại.
Tay chàng run run, cứ như thể đã dùng hết sạch dũng khí: “Liệu có thể… ở lại chăm ta không?”
“Dạ?”
Diệp Trần không hiểu. Tần Chiêu sợ nàng hiểu lầm, cuống quýt nói: “Ta không làm gì hết, chẳng qua… chẳng qua ta chỉ muốn giống như trước kia…”
Diệp Trần hiểu ra, cô mỉm cười, gật đầu: “Thiếp hiểu.”
Tần Chiêu thất thần nhìn nụ cười của nàng.
Diệp Trần đi rửa mặt rồi quay lại nằm cạnh Tần Chiêu.
Chiếc giường này rất rộng, khác hẳn chiếc giường nhỏ trong căn nhà tranh của họ năm đó. Hai người nằm cách xa nhau, cùng nhìn lên trần nhà, không ai nói một lời.
“Trước kia, lúc ở hoàng lăng, ta luôn muốn mua một chiếc giường thật lớn.” Tần Chiêu khàn khàn nói, “Khi ấy, ta cảm thấy, giường đó vừa nhỏ vừa cứng, sợ nàng ngủ không thoải mái. Nhưng sau này vào hoàng cung rồi ta mới biết, kỳ thực chiếc giường ở hoàng lăng chính là chiếc giường thoải mái nhất. Bởi vì, khi đó, ta cách nàng rất gần, đưa tay ra là có thể chạm vào tay nàng.”
“Thực ra, kể cả bây giờ, chỉ cần bệ hạ muốn thì cũng có thể cách ta rất gần.”
“Lần đầu tiên ta nắm tay nàng, thực sự ta căng thẳng lắm. Tối đó, ta cứ nghĩ mãi, phải làm thế nào nắm tay nàng thì trông mới có vẻ tự nhiên hơn một chút. Ta cứ nghĩ vậy tới quá nửa đêm, có cảm giác nàng đã ngủ rồi, ta mới dám nắm chặt lấy nó. Lúc ấy, lòng bàn tay ta đổ đầy mồ hôi, tim đập nhanh lắm…”
“Thực ra thiếp vẫn thức.”
“Thực ra nàng vẫn thức suốt.” Tần Chiêu nhoẻn cười, “Lúc ta làm những chuyện đó, nàng đều thức cả, nàng ngầm đồng ý, phải không?”
“Vâng.” Diệp Trần nhìn nóc giường, chầm chậm nói, “Nên thiếp không hiểu, tại sao chúng ta lại đi tới ngày hôm nay.”
Nói xong, Diệp Trần nghiêng đầu nhìn Tần Chiêu: “Thiếp thích chàng, chàng cũng thích thiếp, không phải vậy ư? Là cái gì ở giữa ngăn cách chúng ta vậy?”
Tần Chiêu không đáp, chàng không thể đáp được.
Diệp Trần thở dài: “A Chiêu, vì thiếp, chỉ cưới một người thôi, khó tới vậy sao?”
Không khó.
Nhưng thứ ngăn cách giữa hai người họ không cách nào vượt qua được từ lâu đã không còn là mỗi một vấn đề hậu cung.
Tần Chiêu không đáp lời, hai người nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tay họ đặt gần nhau nhưng không ai chủ động tiến tới gần hơn để chạm vào đối phương.
Ngày hôm sau, Diệp Trần chuẩn bị mọi thứ để xuất cung. Tần Chiêu không dám tới gặp nàng, chàng ngồi trong ngự thư phòng phê tấu chương, phê mãi tới tận đêm khuya, trời tối, muôn vàn suy nghĩ ùa về, chàng khổ sở nói không nên lời, sai người mang rượu tới, một mình ngồi uống say sưa.
Thái giám bên người khuyên chàng, hôm qua dạ dầy vừa bị thương, không nên uống như vậy.
Nhưng chàng bỏ ngoài tai.
Trong đầu chàng chỉ quanh quẩn bóng dáng người kia.
Sắp rồi, ngày mai thôi, nàng sẽ đi khỏi đây.
Từ đây, hai người không còn quan hệ gì nữa, nàng sẽ trở thành thê tử của người khác, có con với người khác.
Sự dịu dàng của nàng không còn dành riêng cho chàng, tình yêu của nàng không còn là của riêng chàng.
Thậm chí, giữa hai người vĩnh viễn không còn chút vướng bận nào, dẫu có gặp nhau cũng chỉ có thể đi lướt qua.
Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu chàng, chàng không thể gạt nó đi được, chỉ cần nghĩ tới là đau lòng thắt dạ.
Chàng uống rồi lại uống, từng chén từng chén trôi vào bụng.
Thái giám không khuyên được chàng đành chờ chàng uống đủ thì đỡ chàng về.
Đầu óc chàng lâng lâng say, không biết nay là ngày nào tháng nào, chỉ loáng thoáng có cảm giác được ai đó dìu về, được lau người sạch sẽ, được đặt người xuống giường. Bỗng nhiên chàng nhớ ra, chân Mạnh Khanh Khanh bị nứt nẻ, tối nay chàng chưa ngâm chân cho nàng.
Vậy là chàng liền kéo người bên cạnh lại, lẩm bẩm nói: “Trời lạnh, để ta ủ cho nàng, cho đỡ bị nứt nẻ nhé.”
Mới đầu đối phương không chịu nhưng nghe chàng nói vậy xong liền ngây ra.
Chàng tựa vào giường, ôm bàn chân bé nhỏ của người nọ vào lòng, chàng ngẩng đầu lên, cười ngây ngốc: “Ấm lắm phải không?”
Diệp Trần nói không nên lời.
Cô nhìn kẻ say rượu nói nhăng nói cuội trước mặt, không biết chàng say thật hay chỉ giả say.
Cô cảm thấy cảm xúc dâng lên nghẹn ngang cổ họng, cứ thế đứng lẳng lặng nhìn chàng.
Tần Chiêu nhìn vào đôi mắt rưng rưng lệ của đối phương, không hiểu vì sao, bỗng nhớ tới rất nhiều chuyện.
Chàng nhớ cái đêm khi chàng còn là Thẩm Cảnh Phùng, nàng nằm ngay cạnh chàng, người cứng đờ, vô cùng căng thẳng.
Chàng nhớ mình đè trên người nàng, vùi trong cơ thể nàng, lên lên xuống xuống, nhớ cảm giác dịu dàng và ngọt ngào khi ấy.
Từ trước tới nay chàng không hề nhớ được “cảm giác” nào.
Thế nhưng, phải chăng là ảo giác, chàng bỗng thực sự nhớ ra, ngay lúc này đây, chàng bỗng cảm thấy, hình như mình đã nhớ ra rồi.
Bóng hình người trước mặt trùng với người năm đó, tình yêu của giây phút này đan xen với tình yêu trong đêm đó, chàng áp người tới, dịu dàng bắt đầu một nụ hôn.
Diệp Trần được chàng hôn, có cảm tưởng như mình cũng bị say theo chàng, đầu óc không tài nào tỉnh táo nổi.
Đối phương áp sát tới, ấn ngã cô xuống giường, thế tới như cuồng phong.
Muôn vàn ký ức ùa về, đan vào nhau.
Chàng nhớ…
Chàng nhớ ra rồi…
Là người này.
Cho dù tính cách đổi thay, tên cũng đã khác, nhưng khi cô nhìn về phía chàng, ánh mắt ấy vẫn vẹn nguyên như xưa.
Năm đó chàng yêu nàng, bây giờ chàng vẫn yêu nàng.
Người này là Diệp Trần, người này mới là Diệp Trần!
Hồi ức như bùng nổ trong đầu chàng, tất thảy tình cảm, tình yêu của năm đó, tràn về trong tâm trí.
Bóng dáng người con gái mặc cung trang màu xanh biếc cầm đèn đứng giữa màn đêm như con nước cả cọ rửa trái tim chàng, thân thể chàng, đầu óc chàng, từng ngóc ngách một.
“Thiếp có mang rồi.”
“Sao chàng không chịu hiểu nhỉ, ta muốn gả cho ai, sống có tốt không, chẳng mảy may liên quan gì tới chàng hết.”
“Thả ta đi đi, được không?”
“Vậy xin chàng viết cho thiếp một bức thư hòa ly, để thiếp rời phủ.”
…
Không thể đi.
Nàng không thể đi được.
Cả đời này, cả đời sau, nàng tuyệt đối không thể đi.
Chàng lao mạnh vào người nàng, ôm nàng, cứ như thể muốn nghiền nhỏ đối phương, hòa vào trong máu thịt của mình.
Diệp Trần cắn răng chịu, nghe chàng nhắc đi nhắc lại: “Nàng là của ta, nàng đừng hòng đi, đừng hòng đi…”
Đến phút cuối, chàng bỗng bật khóc.
“Diệp Trần,” chàng gọi tên nàng, “Diệp Trần à…”
Diệp Trần sững sờ, ngây ngẩn cả người.
Suốt đêm đó, Tần Chiêu chẳng lúc nào chịu nằm yên.
Đến tận khi bình minh sắp đến, rốt cuộc Tần Chiêu cũng chịu đi nghỉ.
Diệp Trần cắn răng đứng dậy, tẩy rửa xong liền đi tìm “Diệp Trần”.
Người của Tần Chiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Trần và “Diệp Trần” đeo mặt nạ, để đảm bảo không có bất trắc gì xảy ra, Diệp Trần theo “Diệp Trần” xuất cung.
Trời chưa sáng hẳn, hai nữ tử ngồi chung trong kiệu, “Diệp Trần” hơi căng thẳng: “Tỷ nói xem, sẽ không sao chứ?”
Diệp Trần bật cười: “Muội còn sợ có chuyện gì nào?”
“Cũng phải.”
“Diệp Trần” gật gù: “Tỷ còn không sợ, ta sợ gì chứ?”
Giữa lúc hai cô gái đang an ủi nhau, Tần Chiêu từ từ thức giấc.
Ký ức đêm qua hiện về, tuy giờ chàng không còn nhớ rõ cảm giác trong những kỷ niệm của quá khứ bỗng ùa về nhưng có một điều chàng rất chắc chắn.
Mạnh Khanh Khanh là Diệp Trần.
Mạnh Khanh Khanh nhất định là Diệp Trần!
Nếu từng yêu một người thì sẽ mãi mãi còn nhớ cảm giác khi yêu người đó.
Sẽ mãi mãi còn nhớ cái rung động mênh mông trong tim khi người đó đưa mắt nhíu mày nhìn về phía mình.
Chàng đã từng quên, nhưng ngay khi nhớ lại được thì chàng biết ngay.
Người này nhất định là người kia, không thể sai được!
Chàng kích động bật dậy rời giường, nôn nóng gọi: “Mạnh quý phi! Mạnh quý phi đâu!”
“Bệ hạ,” đại thái giám vội chạy vào, nhỏ giọng đáp, “không phải bệ hạ nói hôm nay cho đưa Mạnh quý phi…”
Còn chưa kịp nói xong, Tần Chiêu đã xông ra ngoài.
“Bệ hạ!”
Đại thái giám ngẩn người, nhặt y phục, chạy theo sau: “Ít nhất bệ hạ cũng phải mặc xong quần áo đã chứ!”
Mạnh Khanh Khanh là Diệp Trần.
Tần Chiêu chạy như điên ra ngoài, vừa chạy trái tim vừa ngập trong niềm vui.
Nếu như Mạnh Khanh Khanh chính là Diệp Trần, vậy thì nàng cũng sẽ có thế giới tiếp theo.
Chàng không cần sợ nàng sẽ là Cố Gia Nam.
Chàng không cần sợ nàng sẽ đau khổ cả đời.
Bởi vì bọn họ sẽ luôn luôn sát cánh bên nhau.
Chàng vĩnh viễn yêu nàng, dù là ở thế giới nào. Cho dù có nhớ hay không nhớ nàng, có nhận ra hay không nhận ra nàng thì vẫn luôn tìm ra được linh hồn độc nhất vô nhị ấy.
Chàng chạy một mạch như điên, đại thái giám chạy hộc tốc đuổi theo sau. Chàng giống một chàng trẻ tuổi, vượt núi cao vượt trùng dương, đuổi theo người chàng yêu thương.
Chàng không dám dừng lại, sợ sẽ để lỡ mất nàng, chọn con đường ngắn nhất, chạy hộc tốc về phía cửa cung.
Nhìn thấy cỗ kiệu đã ra tới cửa cung, có thị nữ của Diệp Trần theo hầu, Tần Chiêu bèn gọi to: “Mạnh Khanh Khanh!”
Diệp Trần và “Diệp Trần” đang nói chuyện, loáng thoáng nghe thấy có tiếng ai đó gọi, Diệp Trần ngỡ ngàng hỏi “Diệp Trần”: “Có phải có ai đó đang gọi tỷ phải không?”
“Không phải chứ?” “Diệp Trần” nhíu nhíu mày, đang định phủ nhận thì lại nghe tiếp thấy một tiếng gọi quen thuộc vọng tới từ đằng xa: “Mạnh Khanh Khanh!”
“Không thể nào?!”
Hai cô gái trăm miệng một lời: “Tần Chiêu tới?!”
“Mau, để tỷ đi lừa cho.”
Diệp Trần vội vàng gỡ mặt nạ của “Diệp Trần” xuống, cũng gỡ luôn mặt nạ của mình, đổi lại y phục rồi mới cho người dừng kiệu.
Tần Chiêu đã đuổi kịp được kiệu, chàng thở hổn hển, bảo với đám người đứng bên: “Các ngươi lui xuống cả đi, trẫm có chuyện rất quan trọng nói với nương nương.”
Bọn thị nữ lui xuống, Tần Chiêu bước tới, bám vào tay vịn của kiệu, chàng nói: “Mạnh Khanh Khanh, ta hối hận rồi.”
Hai cô gái trong kiệu tròn mắt nhìn nhau.
Tần Chiêu tiếp tục nói: “Ta không cho nàng đi, ta không cần ai khác cả, ta để Diệp Trần đi.”
“Thật chứ?!”
“Diệp Trần” mừng quá reo lên, thò đầu ra khỏi kiệu. Tần Chiêu đổi sắc mặt: “Sao cô lại ở trong này?!”
“Ta hỏi bệ hạ, có thật không?”
“Diệp Trần” quả thực vui phát điên, Tần Chiêu hỏi ngược lại: “Khanh Khanh đâu?”
“Ở đây, ta hỏi bệ hạ…”
“Thật! Thật! Thật! Cô mau đi đi!”
Tần Chiêu sốt ruột, xốc mành kiệu lên, thấy Diệp Trần có ở trong xong mới nhẹ nhõm.
“Tuyệt!”
“Diệp Trần” vui mừng nhảy xuống kiệu: “Hai người tâm sự đi nhé, ta đi trước đây.”
“Diệp Trần” đi mất, giờ thực sự chỉ còn hai người họ, đám người còn lại đều đứng rất xa, Bị “Diệp Trần” cắt ngang giữa chừng, Tần Chiêu bỗng không biết nên nói tiếp thế nào. Hai người, một ngồi bên trong kiệu, một ngơ ngác đứng ngoài kiệu, trông cực kỳ ngớ ngẩn.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng Diệp Trần phải nói: “Hay là… chàng mặc xiêm y vào đi đã rồi hẵng nói…”
“Không!”
Tần Chiêu sốt ruột la lên: “Giờ ta nói đây. Mạnh Khanh Khanh… Ta…”
Tần Chiêu cuống quá nói không được, lắp bắp một hồi không thành câu. Diệp Trần kiên nhẫn chờ, nhìn điệu bộ của chàng, cuối cùng không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
Tần Chiêu ngơ ngác, bấy giờ mới bình tĩnh lại, nghe thấy nàng bảo: “Vừa nãy không phải chàng đã nói rồi sao, chàng muốn ta ở lại, để Diệp Trần đi.”
“Phải…”
“Vậy chàng còn cưới người khác nữa không?”
“Không cưới, ta chỉ cưới một mình nàng, ta chỉ thích một mình nàng!” Lần này, cuối cùng Tần Chiêu cũng nói được một câu lưu loát. Chàng đi tới trước mặt Diệp Trần, khom lưng xuống, nghiêm túc nhìn đối phương, đôi mắt trong veo toát lên vẻ kiên định: “Chúng ta còn có rất nhiều kiếp phải không?”
“Phải.” Diệp Trần cười híp mắt.
“Khanh Khanh, tối qua ta nằm mơ một giấc mơ.”
“Vâng?”
“Ta mơ thấy nàng tên là Diệp Trần, chúng ta cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Sau khi thức dậy ta đã nghĩ, nếu giấc mơ là thật, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều kiếp như vậy, đừng nên chia xa nhau. Bất kể thế nào, ta cũng không buông tay nữa.”
“Ta quên nàng một lần, sẽ yêu nàng thêm một lần.”
“Dù không nhớ ra, ta vẫn luôn yêu nàng.”
“Thế giới này, ngoài nàng ra, ta không yêu ai hết nữa, dù họ có tên giống nàng, tính tình giống nàng, có nhiều điểm tương tự với nàng nhưng ta vẫn luôn luôn nhận ra được nàng, nàng là độc nhất vô nhị.”
“Nếu quả đúng nàng là như vậy, bất kể thế nào, ta cũng không buông tay.”
Diệp Trần ngồi ngây ra nghe. Tần Chiêu lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt đầy sâu xa.
“Ta từng đã cho rằng, một người yêu một người, là vì trời cao đã định sẵn tình yêu đó. Nhưng hôm nay, ta mới biết, đó là vì người ấy chính là tình yêu của mình nên mọi chuyện mới định sẵn như vậy.”
“Vậy nên, Khanh Khanh,” chàng cầm tay nàng, trịnh trọng nói, “ta hối hận rồi, ta không buông tay đâu.”
Diệp Trần chầm chậm đáp lại: “Nhưng, nếu lỡ như thiếp chẳng mấy nữa sẽ chết thì sao?”
“Thế làm sao nàng biết ta sẽ không chết trước nàng chứ?”
Tần Chiêu hiểu ý cô, ánh mắt chan chứa dịu dàng: “Là người thì đều sẽ chết, Khanh Khanh, từng được bên nhau, là đủ rồi.”
“Đời này ngắn, ta có thể ước định với nhau thêm đời sau, đời sau nữa. Cứ thế cứ thế cộng dồn lại với nhau, sẽ không còn ngắn nữa.”
“Vâng.” Diệp Trần nghe xong, mặt cười tươi, “Chúng ta đã hẹn rồi đấy nhé.”
“Nàng… Nàng…” Tần Chiêu kích động nói lắp bắp, “Nàng tha thứ cho ta?”
“Giữa ta với chàng,” Diệp Trần hơi chua xót, “cần gì phải nói tới tha thứ chứ?”
Nếu phải nói tới tha thứ, vậy bao nhiêu thế giới trước, chắc cô phải xin lỗi chàng nhiều lắm.
Tần Chiêu vui mừng hò reo, bế bổng Diệp Trần lên.
Diệp Trần giật mình hét lên, vòng tay ôm cổ chàng, Tần Chiêu cúi đầu hôn nàng, nói với đám thị vệ: “Đưa Diệp cô nương xuất cung đi, lát nữa ta sẽ quay lại.”
“Đợi… Đợi đã!”
Diệp Trần vội hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Về giường trước đã.”
Diệp Trần: “…”
Bỗng nhiên nhớ ra Thẩm Cảnh Phùng trước đây đáng sợ thế nào.
Chiêu đế năm đầu tiên, nội cung cháy, hoàng hậu bị vây trong biển lửa, bất hạnh qua đời, trong cung chỉ còn một mình quý phi, quý phi thịnh sủng.
Chiêu đế năm thứ hai, quý phi Mạnh thị được tấn phong làm hoàng hậu, hoàng đế ban chỉ cho bộ Lại làm đại lễ thành hôn.
Chiêu đế năm thứ ba, hoàng hậu Mạnh thị lâm trọng bệnh, nằm liệt giường, hoàng đế đích thân chăm sóc bên gối cho đến khi hoàng hậu qua đời. Trước lúc lâm chung, hoàng hậu có dặn rằng, kiếp sau còn gặp lại, quân đừng sợ không nhớ.
Chiêu đế mùa thu năm thứ năm, Tần Chiêu ngồi một mình trong ngự thư phòng, nhìn chỉ số địa vị đã lên đến đủ 100.
Bấy giờ, bốn phương thái bình, nhà nhà yên ấm.
Hai năm trước, Diệp Trần bị bệnh đi trước, nàng chưa biết chàng có hệ thống nên cứ dặn đi dặn lại chàng rằng kiếp sau còn gặp lại, bảo chàng không cần sợ.
Chàng không sợ, không hề.
Diệp Trần đi rồi, Tần Chiêu bắt đầu điên cuồng làm nhiệm vụ. Hai năm sau, cuối cùng cũng kiếm đủ 20 điểm chỉ số địa vị còn thiếu, cuối cùng cũng có thể đi làm nhiệm vụ tiếp theo.
Trước khi đi làm nhiệm vụ mới, Tần Chiêu bỗng nghĩ ra: “Liệu tôi có bị tẩy trừ tình cảm nữa không?”
“Chủ nhân, tôi nói thật nhé, lần này anh làm nhiệm vụ có hơi bị tùy hứng đấy…”
“Vậy là có bị hay không?”
“Có…”
“Chủ nhân,” 666 ấm ức, “các tân thủ khác chỉ cần chỉ số tình cảm quá 50 là đã bị tẩy trừ tự động rồi, 666 phải nỗ lực lách luật lắm mới giúp được chủ nhân chỉ cần không muốn ở lại thế giới này là sẽ không bị tẩy trừ, chủ nhân phải biết là 666 tốt biết bao nhiêu.”
“Biết biết.” Tần Chiêu an ủi 666: “Cô là tuyệt nhất.”
Nói xong, Tần Chiêu bỗng nhớ ra hỏi: “À, lần đó, tôi bỗng nhiên nhớ ra được hồi ức, là cô làm hả?”
666 im lặng.
Tần Chiêu khẽ gọi: “666?”
“Chỉ lần này thôi đấy…”
666 khe khẽ đáp: “Chuyến này 666 phải làm trộm sau lưng máy chủ đấy, còn làm nữa, 666 tiêu luôn. Tại 666 thấy chủ nhân thảm quá, 666 không phải hệ thống tốt… Không nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ…”
Nói xong, 666 trông như sắp mếu.
Tần Chiêu phì cười, xoa cái mũ quả dưa của 666, dỗ dành: “Sao có thể chứ? 666 là giỏi nhất đó. Ngoan, đi thế giới tiếp theo thôi.”
[Cuốn bảy – Chiếc mũ xanh của hoàng đế: hết]
[Cuốn tám – Sơn hà cố nhân]
(Dân quốc hư cấu, hư cấu, không liên quan tới lịch sử thật)
Lúc Diệp Trần mở mắt ra, trước mắt chỉ toàn một màu đỏ.
Cô cựa cựa người, cảm giác rất quái lạ, ngay lập tức liền phát hiện ra một vấn đề.
Cô… bó chân?
Diệp Trần ngây ra. What the fuck! Cô đến cái thế giới quái gì, cái thân phận quái gì thế này, đời thuở nào mà con gái còn bó chân chứ?!
Diệp Trần lại cựa người thêm chút nữa, may quá, chân không bị bó nhỏ quá, vẫn chưa chạm tới trình “gót sen ba tấc”.
Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm, gọi hệ thống: “Ba Tám?”
“Đến đây, đến đây.”
Ba Tám vui vẻ đáp, anh ta hỏi Diệp Trần: “Thấy thế nào? Thân thể này mới mẻ lắm phải không?”
“Cái gì? Mới mẻ hả? Anh có thể nói cho tôi biết giờ là thời nào được không? Đại Thanh hay là dân quốc hả?”
“À… đây là một thế giới mới, không giống lịch sử của cô lắm đâu, đại khái thì tương tự với thời Thanh mạt.”
*Thanh mạt: cuối thời Thanh, lúc đã suy tàn
Ba Tám giải thích: “Triều đại cũ sắp kết thúc, một thời đại mới đang mở ra. Chỗ tôi đang hơi bị trục trặc tí, cô chờ chút nhé. Giờ tôi không tải nội dung thế giới được, tôi tóm tắt sơ sơ cho cô nghe trước đã. Nhân vật phản diện lần này là một thiếu gia đi du học về, là kiểu người cực kỳ Tây hóa. Vì nhiều nguyên nhân mà sau này trở thành Hán gian bán nước, tuy không đến mức hủy diệt thế giới nhưng cũng làm cho cục diện cuộc chiến bị sa lầy. Mục tiêu của chúng ta là cải tạo người này, vụ này thì cô quen rồi phải không?”
“Ừ, quen. Thế thân phận của tôi thì sao?”
“Cô là con gái của một cựu triều thần ở chế độ cũ. Là cái kiểu cực kỳ bảo thủ, phong kiến, bảo tồn hoàn chỉnh văn hóa cũ, vô cùng cao quý ấy, biết chứ?”
“Không biết…”
Diệp Trần là đứa nửa mù chữ, chẳng biết chút gì về lịch sử thời kỳ đầu Thanh mạt – Dân quốc này hết. Ba Tám nói luyên thuyên những gì cô nghe chẳng hiểu.
Ba Tám vò đầu bứt tai giải thích: “Một cách cách nghèo túng của một triều đại suy tàn, nói thế này thì cô hiểu rồi chứ?”
“Hiểu rồi!”
Diệp Trần gật gù. Ba Tám nói tiếp: “Sau này cô trở thành vợ của vị thiếu gia này nhưng anh ta không mấy thích cô. Người đi du học về mà, ai còn thích kiểu cũ nữa. Cô ngồi nghỉ một lúc đi, tôi phải đi duy tu đây.”
Nói xong, Ba Tám liền cắt liên lạc.
Diệp Trần cũng không thấy có gì phải vội, hiện tại xung quanh đang không có ai, cô cứ ngồi nghỉ ngơi cái đã.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng mở cửa, Diệp Trần lập tức thấy hồi hộp.
Tiếp đó, có tiếng rót rượu rồi tiếng người ngồi xuống.
Một lát sau, cô nghe thấy một giọng nam rất êm tai: “Tôi là Lục Minh, “lục” trong lục địa, “minh” là ghi lòng tạc dạ. Cô biết chữ chứ?”
*Chỗ này vốn để tên là Lục Hoài, hoài là sông Hoài, nhưng vì các chương sau tác giả đều dùng tên là Lục Minh nên để thống nhất, t tự ý sửa lại luôn từ chương này. Chữ “minh” 铭 này có nghĩa là khắc sâu, ghi nhớ, không quên. Ghi lòng tạc dạ là “minh cơ lũ cốt”.
Diệp Trần không dám đáp tiếng nào, cô không biết mình có nên biết chữ hay không.
Người nọ ngồi suy nghĩ một chốc rồi nói: “Không biết chữ cũng không sao. Nghe nói phụ thân cô không chăm sóc cô nhiều, cô được mẫu thân dạy dỗ nên người.”
Diệp Trần vẫn không tiếp lời. Lục Minh không còn kiên nhẫn nữa, giọng nói có vẻ sốt ruột: “Trước nay tôi không thích những thứ cổ hủ này. Lần này chẳng qua là bị lừa về nhà. Hôm nay, ngồi đây, tôi nói thật cho cô biết, tôi chưa từng gặp cô, cũng không thích cô, nếu cô thích thì hôm nay chúng ta ly hôn luôn. Nếu cô không vừa ý, thì tôi cũng xin được nói rõ trước cho cô biết, tôi không nề hà gì chuyện phải nuôi nhiều thêm một người, nhưng cũng chỉ là nuôi một người thôi, cô đừng tự cho rằng mình là vợ thật, hiểu rồi chứ?”
“Hiểu…”
Diệp Trần mở miệng, bấy giờ cô mới biết giọng nói của mình nghe nhu nhược, yếu đuối tới vậy.
Giọng nói này khiến Lục Minh phải cau mày, anh ta thích kiểu con gái phóng khoáng hơn nhiều. Lục Minh đứng dậy: “Chuyện nói tới đây thôi, tôi ra ngoài đây. Cô muốn ở lại đây thì cứ ở. Tốt nhất là tới học đường đọc sách đi, đừng học mấy cái tam tòng tứ đức gì gì đó nữa…”
Nói xong, Lục Minh bước ra phía cửa, đẩy cửa một cái nhưng không ngờ cửa đã bị khóa ngoài mất.
Mặt anh ta biến sắc, lập tức đi mở thử cửa sổ, không ngờ cửa sổ cũng bị khóa chết rồi.
Lục Minh nóng nảy lớn tiếng: “Làm cái quái gì đấy! Người đâu, thả tôi ra!”
Nói xong, anh ta đá mạnh lên cánh cửa, quát to: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Diệp Trần ngồi im nghe, không nhịn nổi nữa bèn phì cười.
Thả tôi ra, thả tôi ra, nghe y như trong bệnh viện tâm thần vậy…
Phẫn nộ, đau đớn, ghen tị.
Biết bao cảm xúc ùn ùn kéo tới biến thành sát ý cuồn cuộn.
Chàng muốn bắt mình phải tỉnh táo lại nhưng không làm nổi.
Chàng run run, cố gắng nâng tay lên cầm chén trà đặt kế bên mà chẳng đặng. Diệp Trần sốt ruột, đưa giúp chén trà cho chàng, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, trà đây.”
Tần Chiêu nghe thấy tiếng nàng nói, ngước mắt lên nhìn nàng.
Người con gái chàng nâng niu trong tim.
Cho dù chàng là trượng phu của nàng, cho dù nàng ngay trong tầm tay của chàng, chàng vẫn luôn nâng niu nàng trong lòng bàn tay, sợ chẳng may làm vấy bẩn người nữ tử.
Không phải chàng chưa từng có dục niệm, không phải chàng chưa từng có lúc bị kích thích, nhưng trong những ngày ngày đêm đêm, giữa những tối bình yên ôm nàng ngủ, chàng đều nghĩ, phải làm sao trải mười dặm hồng trang cưới nàng về, đêm tân hôn, vén khăn trùm đầu của nàng lên.
Chàng nợ nàng một hôn lễ, hôn lễ của chàng, không phải hôn lễ mà Tần Chiêu thật cho nàng.
Vậy nên chàng kìm nén, chịu đựng, vì muốn cho nàng tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Nhưng Tần Yến Thanh thì sao?!
Người chàng nâng niu trong tim lại bị Tần Yến Thanh chà đạp như vậy sao?!
“Bệ hạ,” Diệp Trần nhắc nhở đối phương, “ý chàng thế nào, hãy cho thiếp một lời đi.”
“Nàng thích hắn tới mức nào?” Tần Chiêu cúi đầu. Diệp Trần ngạc nhiên, không ngờ Tần Chiêu lại hỏi một câu như vậy.
Không đợi Diệp Trần trả lời, Tần Chiêu liền nói tiếp: “Nàng muốn gả cho người khác, không phải là không thể, ta cũng cảm thấy rất tốt, nhưng nàng phải tìm người tốt vào chứ, sao lại…”
Tần Chiêu ngẩng đầu lên, khàn khàn nói: “Nàng nên tìm một người, tốt hơn ta chứ, phải không?”
“Hắn làm thế này là thế nào?”
Tần Chiêu đè nén sự phẫn nộ run người trong giọng nói, sợ Diệp Trần nghe ra nỗi uất hận muốn giết người của chàng, chàng nói tiếp: “Hắn biết rõ nàng đang ở trong cung, cũng biết rõ tình cảnh của nàng. Hắn phải biết nghĩ cho nàng chứ. Làm chuyện xằng bậy như vậy, hắn thực sự thích nàng ư?”
Diệp Trần mím môi.
Cô cũng cảm thấy Tần Yến Thanh không phải người có thể phó thác nhưng mỗi người có một cách yêu riêng của mình, “Diệp Trần” vốn là người si tình, chuyện của nàng ta và Tần Yến Thanh, hai người họ không thấy sao cả thì người ngoài tuyệt không nên xen vào.
Thấy phản ứng của Diệp Trần, trái tim Tần Chiêu đau nhói, chàng nói: “Cho dù hắn thực sự thích nàng thì tình yêu như vậy cũng quá ích kỷ. Nàng ở bên hắn, sao ta có thể yên tâm được…”
“Ta và chàng ấy ở bên nhau,” Diệp Trần bật cười, nhìn thẳng vào đối phương, “thì liên quan gì đến chàng?”
Tần Chiêu sững sờ, Diệp Trần tiếp tục hỏi: “Chàng là cha ta hay huynh trưởng của ta? Tần Chiêu, sao chàng không chịu hiểu nhỉ.”
Diệp Trần nhẹ giọng: “Một khi chàng không còn là trượng phu của ta thì chàng chẳng còn là gì của ta nữa. Ta muốn gả cho ai, ta sống có tốt không, chẳng mảy may liên quan gì tới chàng hết.”
Tần Chiêu im lặng, nàng đã nói thẳng ra một sự thực tàn nhẫn.
Chàng không muốn đối mặt nhưng vẫn bị buộc phải đối mặt.
Chàng không muốn nhìn nhưng vẫn bị ép phải nhìn.
Một khi chàng đưa nàng xuất cung, cả đời này, nàng thực sự không còn một chút quan hệ nào với chàng nữa.
Tần Chiêu thất thần, nói không ra lời.
Diệp Trần cúi đầu uống trà, chậm rãi nói: “Nếu chàng không nghĩ ra cách thì để ta nghĩ một cách thay chàng vậy. Ta châm lửa đốt cung, chàng cứ nói là ta đã chết, tối đến tìm một chiếc kiệu nhỏ, đưa ta tới Yến vương phủ, sắp xếp cho ta một xuất thân trong sạch, chờ hết quốc tang, sẽ nâng lên thành thê.”
“Giờ ta mới có hai tháng, làm nhanh tay một chút, sau này nói bị sinh non là được. Bằng không về sau đứa trẻ này sẽ bị người ta chửi cả đời.”
Tần Chiêu nhìn nàng, nàng đặt tay lên bụng, trông có vẻ rất dịu dàng.
Chàng bỗng nghĩ, giá như đứa trẻ đó là của hai người họ…
Giá như chàng và nàng có một đứa con…
Dù sao chàng cũng phải chết, chẳng bằng để lại tất cả mọi thứ cho nàng.
Nàng có con, sẽ không còn muốn đi cùng chàng nữa, nàng đã có một sinh mệnh mới ràng buộc mình. Còn có thứ gì có thể khiến con người ta trở nên kiên cường hơn chuyện làm cha làm mẹ?
Nghĩ đoạn, chàng vươn tay ra như bị thôi miên.
“Đừng xuất cung nữa…” chàng giữ tay nàng lại, run run nói: “ở lại cung sinh đi, đứa trẻ này ta sẽ nhận.”
Diệp Trần ngẩng phắt đầu lên nhìn Tần Chiêu kéo tay mình. Diệp Trần thấy tâm trạng chàng không ổn, bất giác cảm thấy hơi sợ.
Nàng lùi người ra sau khiến Tần Chiêu càng trở nên kích động hơn, nhào cả người tới giữ nàng lại, khàn khàn bảo: “Đứa trẻ này coi như là của ta đi, ta làm phụ thân của nó, nó là Thái tử, là công chúa, sau này nàng sẽ là thái hậu…”
“Tần Chiêu!”
Diệp Trần đẩy người chàng ra, tức giận đứng dậy: “Chàng điên rồi sao?!”
“Cho dù chàng chịu nhận thì nó cũng nên về với phụ thân của nó chứ!”
Tần Chiêu ngẩn người, đột ngột tỉnh táo lại.
Chàng cảm thấy Diệp Trần nói đúng.
Chàng điên rồi.
Nhưng chàng biết làm sao bây giờ?
Chàng không thể để mất nàng được, chàng không có cách nào trơ mắt nhìn nàng ra đi, không có cách nào chấp nhận nàng trở thành thê tử của kẻ khác, sinh con dưỡng cái với kẻ khác, không còn chút quan hệ nào với chàng.
Chàng chẳng thà để nàng hoài thai của kẻ khác mà vẫn ở lại bên chàng chứ không muốn một mình chàng ở lại trong hoàng cung này đến chết.
Nhưng những lời này chàng không nói ra khỏi miệng được. Chàng ngơ ngác nhìn Diệp Trần. Diệp Trần bình tĩnh lại, nhìn Tần Chiêu, nhất thời cảm thấy không đành lòng.
Cô không hiểu, vĩnh viễn không hiểu, tại sao Tần Chiêu lại cự tuyệt mình.
Rõ ràng yêu nhưng lại muốn đẩy người ta đi, nghĩa là sao.
“A Chiêu,” Diệp Trần thở dài thành tiếng, ngồi xuống, áp tay lên mặt chàng, ôn tồn hỏi, “Thả ta đi đi, được không?”
Tần Chiêu im lặng, mắt ướt lệ nhòa, một lúc lâu sau, chàng ôm chầm lấy nàng, thổn thức khóc thành tiếng.
“Được…”
Chàng vừa khóc vừa đáp nhưng không chịu buông nàng ra, chàng khóc như một đứa trẻ, khóc tới khản cả giọng.
“Ta buông tay… Ta buông tay…”
“Ta thả nàng đi…”
“Mạnh Khanh Khanh.” Chàng gọi đi gọi lại tên nàng, có vô vàn lời chẳng kịp nói ra thành tiếng.
Chàng muốn nói, Mạnh Khanh Khanh, ta thích nàng.
Chàng muốn nói, Mạnh Khanh Khanh, ta muốn đôi ta ở bên nhau.
Nhưng những điều này đều không thể nói thành lời, không thể. Vậy cho nên, thứ chàng gọi đi gọi lại, đều biến thành tên của nàng, Mạnh Khanh Khanh.
Diệp Trần nghe tiếng chàng khóc, bất giác cảm thấy lòng chua xót, tuy cô biết mình sẽ vẫn trở về nhưng vào khoảnh khắc đó, cô thực sự cũng bị cảm động lây, cảm thấy nỗi đau của người này cũng là của mình.
Thế nhưng, thậm chí cô còn không biết, vì sao chàng đau.
Có lẽ là vì quyền thế.
Chàng biết bản thân nhất định sẽ phải hậu cung ba ngàn người, nhất định không thể để nàng một mình độc sủng.
Có lẽ là vì điều khác.
Diệp Trần ôm chàng cho tới lúc chàng khóc đủ, dần dần yên tĩnh lại.
Một lúc sau, chàng chậm rãi nói: “Nàng đi đi, ta sẽ sắp xếp người đưa nàng đi.”
“Vâng.”
Diệp Trần cúi đầu, đứng dậy.
Chờ nàng đi rồi, Tần Chiêu mới mở mắt ra. Chàng sai người chuẩn bị xe ngựa, lập tức xuất cung.
Chàng đến Yến vương phủ. Tần Yến Thanh nửa đêm bị gọi dậy, vội vàng chạy ra ngoài sân: “Thần đệ bái kiến bệ hạ.”
Tần Chiêu không nói tiếng nào, chàng nhìn Tần Yến Thanh rồi tung cước đạp một phát.
Tần Yến Thanh biết tại sao Tần Chiêu đá mình nên không dám giận, cắn chặt răng, lồm cồm ngồi dậy quỳ xuống: “Bệ hạ tức giận, thần đệ hiểu.”
“Vừa rồi ta đánh khanh, là đánh thay cho nàng.”
Tần Chiêu lên tiếng, giọng khản đặc. Tần Yến Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy chàng trai trẻ lạnh lùng đứng dưới trăng, rõ ràng là vừa mới khóc xong.
“Hôm nay trẫm tới không phải để đánh khanh.”
“Trẫm tới để làm một vụ giao dịch với khanh.”
“Giao dịch?”
Tần Yến Thanh không hiểu. Tần Chiêu nhắm mắt lại: “Trẫm lệnh cho khanh, cả đời này, chỉ được cưới một mình nàng, phải đối tốt với nàng, yêu chiều nàng, tuyệt đối không được phụ bạc nàng.”
Nói xong, Tần Chiêu run run: “Nếu ưng thuận, thiên hạ này, sẽ là của khanh.”
“Bệ hạ…”
“Trả lời đi!”
Tần Chiêu mở trừng mắt, con ngươi sáng ngời trông đầy đáng sợ.
“Trẫm phong khanh là hoàng thái đệ, đổi thiên hạ này lấy một lời hứa, vậy còn chưa đủ sao?!”
*hoàng thái đệ: cách gọi em trai của hoàng đế được chọn làm người nối ngôi
“Bệ hạ,” Tần Yến Thanh cảm thấy khó hiểu, “bệ hạ đã yêu Mạnh Khanh Khanh như vậy, sao còn muốn tặng cho thần đệ chứ?”
Tần Chiêu không đáp, chàng từ từ nở nụ cười.
Nụ cười của chàng nhuốm màu gió tuyết, trăng lạnh, vừa lạnh vừa dịu dàng.
“Không phải ai cũng có năng lực để yêu một người.”
“Ta yêu nàng nhưng ta không ở bên nàng được. Tần Yến Thanh,” chàng bước tới trước mặt Tần Yến Thanh như một người huynh trưởng, chàng khàn khàn bảo, “Xin đệ đấy, được không?”
“Bệ hạ,” Tần Yến Thanh thở dài, “nếu thần đệ quan tâm tới ngôi vị hoàng đế thì khi trước đã chẳng chắp tay nhường lại.”
Tần Chiêu thay đổi sắc mặt, định nói gì đó, nhưng Tần Yến Thanh lại nói tiếp: “Người thần đệ yêu, không cần bệ hạ phải nhắc, thần đệ cũng sẽ đối tốt với nàng. Còn người bệ hạ yêu thì bệ hạ hãy tự đi yêu đi.”
Sắc mặt Tần Chiêu dịu lại, chàng bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Ngay cả một tiếng chào cũng không có, chàng quay người, đi thẳng về.
Trên đường hồi cung, chàng đi qua phố lớn ngõ nhỏ, đi từ lúc trăng sáng tới tận khi nắng ban mai lấp ló ở đằng đông.
Có người đã bắt đầu bận rộn bày sạp, đó là quán bán tào phớ Mạnh Khanh Khanh thích ăn nhất, trước kia chàng vẫn thường đến mua. Cụ bán hàng thấy Tần Chiêu tới bèn hồ hởi hỏi chuyện: “Ái chà, tên tiểu tử này, mặc đẹp quá nhỉ, kiếm được tiền hả?”
Tần Chiêu nặn ra một nụ cười méo xẹo đáp lại, đối phương bỗng hỏi: “Hôm nay vẫn mua tào phớ về cho nương tử chứ hả? Đến sớm ghê thật, lão còn chưa kịp bày hàng xong, lão để riêng cho cậu một phần nhé.”
Nghe hỏi vậy, Tần Chiêu nhắm mắt lại.
“Tào phớ hôm nay, cháu mua hết.”
Ông cụ ngẩn người vỗ vỗ đầu: “Có tiền đúng là khác hẳn nhỉ.”
Tần Chiêu sai thị vệ gánh tào phớ về cung, bảo người mang cho Diệp Trần một bát. Người hầu đi đưa về, Tần Chiêu hỏi: “Nương nương nói thế nào?”
“Nương nương khen ngon, đa tạ bệ hạ.”
Tần Chiêu gật gật đầu, không nói gì nữa.
Chàng đem chia cho mỗi người một phần.
Chàng nhớ hồi đó lúc mua tào phớ về, hai người luôn ăn chung với nhau.
Khi ấy, chàng cảm thấy tào phớ ngọt vô cùng, vậy mà hôm nay, chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng đắng.
Sao có thể là đắng chứ?
Không thể nào.
Vậy là chàng cứ ăn mãi, ăn mãi, bát này tiếp bát kia, đến tận lúc no quá phải nôn ra, người bên ngoài nghe tiếng chạy vào, thấy cảnh tượng như vậy, hoảng hốt nói: “Bệ hạ, người làm gì vậy!”
Tần Chiêu vẫn không dừng lại.
Chàng không hiểu.
Tào phớ sao có thể có vị đắng được?
Chàng đẩy thái giám ra, không ngừng lặp đi lặp lại múc tào phớ, ăn rồi nôn, nôn xong lại ăn, cuối cùng nôn ra cả máu, thái y và thị vệ tới khuyên nhưng khuyên không nổi.
Chàng cứ hỏi đi hỏi lại mọi người: “Tào phớ sao có thể đắng được? Rõ ràng là ngọt mà.”
Đại thái giám theo bên người Tần Chiêu thấy tình hình không ổn, bèn chạy đi tìm “Diệp Trần”, “Diệp Trần” nghe tin, sợ quá, vội chạy sang cung Diệp Trần, sốt ruột gọi: “Muội nghe nói Tần Chiêu điên rồi, tỷ mau đi xem thử xem sao đi!”
Diệp Trần giật mình, cuống quýt chạy qua đại điện, thấy Tần Chiêu đang cố gắng ngồi dậy.
Cô đi vào, quát lên: “Các người đang làm gì vậy?!”
Nghe thấy giọng Diệp Trần, Tần Chiêu ngây ra.
Cái bát trong tay chàng rơi xuống đất. Diệp Trần bước tới trước mặt chàng, vừa cuống vừa tức nhưng nhìn dáng vẻ Tần Chiêu lúc này lại không nói nổi câu nào, ngược lại, còn hạ giọng, sợ làm chàng giật mình, nhỏ nhẹ hỏi: “Bệ hạ, người làm sao vậy?”
Tần Chiêu không đáp.
Diệp Trần cầm tay chàng lên, chùi sạch những thứ bẩn thỉu bám trên tay chàng đi. Chàng giật mình rụt tay về, Diệp Trần giữ chặt lại, thủ thỉ hỏi: “Bệ hạ, người sao vậy, nói với thiếp đi.”
“Ta… không sao…”
Tần Chiêu hồi thần, khàn khàn đáp: “Không sao.”
“Bệ hạ,” Diệp Trần nhẹ nhàng bảo, “thân thể là của chàng, đừng hủy hoại nó.”
“Ta biết rồi.”
“Thái y lại đây.” Diệp Trần gọi người. Tần Chiêu ngoan ngoãn ngồi yên cho thái y kiểm tra.
Thái y kê thuốc, Diệp Trần gọi người hầu đi tắm rửa, thay y phục cho Tần Chiêu.
Tần Chiêu vẫn một mực im lặng, một mực ngoan ngoãn, Diệp Trần bảo chàng làm gì, chàng làm cái đó.
Thay y phục, uống thuốc xong, Diệp Trần bảo: “Bệ hạ, thần thiếp về đây.”
Tần Chiêu bất thình lình níu tay áo Diệp Trần, Diệp Trần quay đầu lại nhìn, không biết nghĩ thế nào, Tần Chiêu lại từ từ buông ra.
“Bệ hạ?”
“Bữa sau,” chàng khàn khàn nói, “bữa sau, để trẫm đi tiễn nàng.”
“Vâng.”
Diệp Trần cúi đầu: “Thiếp biết rồi.”
Nói xong Diệp Trần lại định đi, Tần Chiêu giữ tay nàng lại.
Tay chàng run run, cứ như thể đã dùng hết sạch dũng khí: “Liệu có thể… ở lại chăm ta không?”
“Dạ?”
Diệp Trần không hiểu. Tần Chiêu sợ nàng hiểu lầm, cuống quýt nói: “Ta không làm gì hết, chẳng qua… chẳng qua ta chỉ muốn giống như trước kia…”
Diệp Trần hiểu ra, cô mỉm cười, gật đầu: “Thiếp hiểu.”
Tần Chiêu thất thần nhìn nụ cười của nàng.
Diệp Trần đi rửa mặt rồi quay lại nằm cạnh Tần Chiêu.
Chiếc giường này rất rộng, khác hẳn chiếc giường nhỏ trong căn nhà tranh của họ năm đó. Hai người nằm cách xa nhau, cùng nhìn lên trần nhà, không ai nói một lời.
“Trước kia, lúc ở hoàng lăng, ta luôn muốn mua một chiếc giường thật lớn.” Tần Chiêu khàn khàn nói, “Khi ấy, ta cảm thấy, giường đó vừa nhỏ vừa cứng, sợ nàng ngủ không thoải mái. Nhưng sau này vào hoàng cung rồi ta mới biết, kỳ thực chiếc giường ở hoàng lăng chính là chiếc giường thoải mái nhất. Bởi vì, khi đó, ta cách nàng rất gần, đưa tay ra là có thể chạm vào tay nàng.”
“Thực ra, kể cả bây giờ, chỉ cần bệ hạ muốn thì cũng có thể cách ta rất gần.”
“Lần đầu tiên ta nắm tay nàng, thực sự ta căng thẳng lắm. Tối đó, ta cứ nghĩ mãi, phải làm thế nào nắm tay nàng thì trông mới có vẻ tự nhiên hơn một chút. Ta cứ nghĩ vậy tới quá nửa đêm, có cảm giác nàng đã ngủ rồi, ta mới dám nắm chặt lấy nó. Lúc ấy, lòng bàn tay ta đổ đầy mồ hôi, tim đập nhanh lắm…”
“Thực ra thiếp vẫn thức.”
“Thực ra nàng vẫn thức suốt.” Tần Chiêu nhoẻn cười, “Lúc ta làm những chuyện đó, nàng đều thức cả, nàng ngầm đồng ý, phải không?”
“Vâng.” Diệp Trần nhìn nóc giường, chầm chậm nói, “Nên thiếp không hiểu, tại sao chúng ta lại đi tới ngày hôm nay.”
Nói xong, Diệp Trần nghiêng đầu nhìn Tần Chiêu: “Thiếp thích chàng, chàng cũng thích thiếp, không phải vậy ư? Là cái gì ở giữa ngăn cách chúng ta vậy?”
Tần Chiêu không đáp, chàng không thể đáp được.
Diệp Trần thở dài: “A Chiêu, vì thiếp, chỉ cưới một người thôi, khó tới vậy sao?”
Không khó.
Nhưng thứ ngăn cách giữa hai người họ không cách nào vượt qua được từ lâu đã không còn là mỗi một vấn đề hậu cung.
Tần Chiêu không đáp lời, hai người nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tay họ đặt gần nhau nhưng không ai chủ động tiến tới gần hơn để chạm vào đối phương.
Ngày hôm sau, Diệp Trần chuẩn bị mọi thứ để xuất cung. Tần Chiêu không dám tới gặp nàng, chàng ngồi trong ngự thư phòng phê tấu chương, phê mãi tới tận đêm khuya, trời tối, muôn vàn suy nghĩ ùa về, chàng khổ sở nói không nên lời, sai người mang rượu tới, một mình ngồi uống say sưa.
Thái giám bên người khuyên chàng, hôm qua dạ dầy vừa bị thương, không nên uống như vậy.
Nhưng chàng bỏ ngoài tai.
Trong đầu chàng chỉ quanh quẩn bóng dáng người kia.
Sắp rồi, ngày mai thôi, nàng sẽ đi khỏi đây.
Từ đây, hai người không còn quan hệ gì nữa, nàng sẽ trở thành thê tử của người khác, có con với người khác.
Sự dịu dàng của nàng không còn dành riêng cho chàng, tình yêu của nàng không còn là của riêng chàng.
Thậm chí, giữa hai người vĩnh viễn không còn chút vướng bận nào, dẫu có gặp nhau cũng chỉ có thể đi lướt qua.
Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu chàng, chàng không thể gạt nó đi được, chỉ cần nghĩ tới là đau lòng thắt dạ.
Chàng uống rồi lại uống, từng chén từng chén trôi vào bụng.
Thái giám không khuyên được chàng đành chờ chàng uống đủ thì đỡ chàng về.
Đầu óc chàng lâng lâng say, không biết nay là ngày nào tháng nào, chỉ loáng thoáng có cảm giác được ai đó dìu về, được lau người sạch sẽ, được đặt người xuống giường. Bỗng nhiên chàng nhớ ra, chân Mạnh Khanh Khanh bị nứt nẻ, tối nay chàng chưa ngâm chân cho nàng.
Vậy là chàng liền kéo người bên cạnh lại, lẩm bẩm nói: “Trời lạnh, để ta ủ cho nàng, cho đỡ bị nứt nẻ nhé.”
Mới đầu đối phương không chịu nhưng nghe chàng nói vậy xong liền ngây ra.
Chàng tựa vào giường, ôm bàn chân bé nhỏ của người nọ vào lòng, chàng ngẩng đầu lên, cười ngây ngốc: “Ấm lắm phải không?”
Diệp Trần nói không nên lời.
Cô nhìn kẻ say rượu nói nhăng nói cuội trước mặt, không biết chàng say thật hay chỉ giả say.
Cô cảm thấy cảm xúc dâng lên nghẹn ngang cổ họng, cứ thế đứng lẳng lặng nhìn chàng.
Tần Chiêu nhìn vào đôi mắt rưng rưng lệ của đối phương, không hiểu vì sao, bỗng nhớ tới rất nhiều chuyện.
Chàng nhớ cái đêm khi chàng còn là Thẩm Cảnh Phùng, nàng nằm ngay cạnh chàng, người cứng đờ, vô cùng căng thẳng.
Chàng nhớ mình đè trên người nàng, vùi trong cơ thể nàng, lên lên xuống xuống, nhớ cảm giác dịu dàng và ngọt ngào khi ấy.
Từ trước tới nay chàng không hề nhớ được “cảm giác” nào.
Thế nhưng, phải chăng là ảo giác, chàng bỗng thực sự nhớ ra, ngay lúc này đây, chàng bỗng cảm thấy, hình như mình đã nhớ ra rồi.
Bóng hình người trước mặt trùng với người năm đó, tình yêu của giây phút này đan xen với tình yêu trong đêm đó, chàng áp người tới, dịu dàng bắt đầu một nụ hôn.
Diệp Trần được chàng hôn, có cảm tưởng như mình cũng bị say theo chàng, đầu óc không tài nào tỉnh táo nổi.
Đối phương áp sát tới, ấn ngã cô xuống giường, thế tới như cuồng phong.
Muôn vàn ký ức ùa về, đan vào nhau.
Chàng nhớ…
Chàng nhớ ra rồi…
Là người này.
Cho dù tính cách đổi thay, tên cũng đã khác, nhưng khi cô nhìn về phía chàng, ánh mắt ấy vẫn vẹn nguyên như xưa.
Năm đó chàng yêu nàng, bây giờ chàng vẫn yêu nàng.
Người này là Diệp Trần, người này mới là Diệp Trần!
Hồi ức như bùng nổ trong đầu chàng, tất thảy tình cảm, tình yêu của năm đó, tràn về trong tâm trí.
Bóng dáng người con gái mặc cung trang màu xanh biếc cầm đèn đứng giữa màn đêm như con nước cả cọ rửa trái tim chàng, thân thể chàng, đầu óc chàng, từng ngóc ngách một.
“Thiếp có mang rồi.”
“Sao chàng không chịu hiểu nhỉ, ta muốn gả cho ai, sống có tốt không, chẳng mảy may liên quan gì tới chàng hết.”
“Thả ta đi đi, được không?”
“Vậy xin chàng viết cho thiếp một bức thư hòa ly, để thiếp rời phủ.”
…
Không thể đi.
Nàng không thể đi được.
Cả đời này, cả đời sau, nàng tuyệt đối không thể đi.
Chàng lao mạnh vào người nàng, ôm nàng, cứ như thể muốn nghiền nhỏ đối phương, hòa vào trong máu thịt của mình.
Diệp Trần cắn răng chịu, nghe chàng nhắc đi nhắc lại: “Nàng là của ta, nàng đừng hòng đi, đừng hòng đi…”
Đến phút cuối, chàng bỗng bật khóc.
“Diệp Trần,” chàng gọi tên nàng, “Diệp Trần à…”
Diệp Trần sững sờ, ngây ngẩn cả người.
Suốt đêm đó, Tần Chiêu chẳng lúc nào chịu nằm yên.
Đến tận khi bình minh sắp đến, rốt cuộc Tần Chiêu cũng chịu đi nghỉ.
Diệp Trần cắn răng đứng dậy, tẩy rửa xong liền đi tìm “Diệp Trần”.
Người của Tần Chiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Trần và “Diệp Trần” đeo mặt nạ, để đảm bảo không có bất trắc gì xảy ra, Diệp Trần theo “Diệp Trần” xuất cung.
Trời chưa sáng hẳn, hai nữ tử ngồi chung trong kiệu, “Diệp Trần” hơi căng thẳng: “Tỷ nói xem, sẽ không sao chứ?”
Diệp Trần bật cười: “Muội còn sợ có chuyện gì nào?”
“Cũng phải.”
“Diệp Trần” gật gù: “Tỷ còn không sợ, ta sợ gì chứ?”
Giữa lúc hai cô gái đang an ủi nhau, Tần Chiêu từ từ thức giấc.
Ký ức đêm qua hiện về, tuy giờ chàng không còn nhớ rõ cảm giác trong những kỷ niệm của quá khứ bỗng ùa về nhưng có một điều chàng rất chắc chắn.
Mạnh Khanh Khanh là Diệp Trần.
Mạnh Khanh Khanh nhất định là Diệp Trần!
Nếu từng yêu một người thì sẽ mãi mãi còn nhớ cảm giác khi yêu người đó.
Sẽ mãi mãi còn nhớ cái rung động mênh mông trong tim khi người đó đưa mắt nhíu mày nhìn về phía mình.
Chàng đã từng quên, nhưng ngay khi nhớ lại được thì chàng biết ngay.
Người này nhất định là người kia, không thể sai được!
Chàng kích động bật dậy rời giường, nôn nóng gọi: “Mạnh quý phi! Mạnh quý phi đâu!”
“Bệ hạ,” đại thái giám vội chạy vào, nhỏ giọng đáp, “không phải bệ hạ nói hôm nay cho đưa Mạnh quý phi…”
Còn chưa kịp nói xong, Tần Chiêu đã xông ra ngoài.
“Bệ hạ!”
Đại thái giám ngẩn người, nhặt y phục, chạy theo sau: “Ít nhất bệ hạ cũng phải mặc xong quần áo đã chứ!”
Mạnh Khanh Khanh là Diệp Trần.
Tần Chiêu chạy như điên ra ngoài, vừa chạy trái tim vừa ngập trong niềm vui.
Nếu như Mạnh Khanh Khanh chính là Diệp Trần, vậy thì nàng cũng sẽ có thế giới tiếp theo.
Chàng không cần sợ nàng sẽ là Cố Gia Nam.
Chàng không cần sợ nàng sẽ đau khổ cả đời.
Bởi vì bọn họ sẽ luôn luôn sát cánh bên nhau.
Chàng vĩnh viễn yêu nàng, dù là ở thế giới nào. Cho dù có nhớ hay không nhớ nàng, có nhận ra hay không nhận ra nàng thì vẫn luôn tìm ra được linh hồn độc nhất vô nhị ấy.
Chàng chạy một mạch như điên, đại thái giám chạy hộc tốc đuổi theo sau. Chàng giống một chàng trẻ tuổi, vượt núi cao vượt trùng dương, đuổi theo người chàng yêu thương.
Chàng không dám dừng lại, sợ sẽ để lỡ mất nàng, chọn con đường ngắn nhất, chạy hộc tốc về phía cửa cung.
Nhìn thấy cỗ kiệu đã ra tới cửa cung, có thị nữ của Diệp Trần theo hầu, Tần Chiêu bèn gọi to: “Mạnh Khanh Khanh!”
Diệp Trần và “Diệp Trần” đang nói chuyện, loáng thoáng nghe thấy có tiếng ai đó gọi, Diệp Trần ngỡ ngàng hỏi “Diệp Trần”: “Có phải có ai đó đang gọi tỷ phải không?”
“Không phải chứ?” “Diệp Trần” nhíu nhíu mày, đang định phủ nhận thì lại nghe tiếp thấy một tiếng gọi quen thuộc vọng tới từ đằng xa: “Mạnh Khanh Khanh!”
“Không thể nào?!”
Hai cô gái trăm miệng một lời: “Tần Chiêu tới?!”
“Mau, để tỷ đi lừa cho.”
Diệp Trần vội vàng gỡ mặt nạ của “Diệp Trần” xuống, cũng gỡ luôn mặt nạ của mình, đổi lại y phục rồi mới cho người dừng kiệu.
Tần Chiêu đã đuổi kịp được kiệu, chàng thở hổn hển, bảo với đám người đứng bên: “Các ngươi lui xuống cả đi, trẫm có chuyện rất quan trọng nói với nương nương.”
Bọn thị nữ lui xuống, Tần Chiêu bước tới, bám vào tay vịn của kiệu, chàng nói: “Mạnh Khanh Khanh, ta hối hận rồi.”
Hai cô gái trong kiệu tròn mắt nhìn nhau.
Tần Chiêu tiếp tục nói: “Ta không cho nàng đi, ta không cần ai khác cả, ta để Diệp Trần đi.”
“Thật chứ?!”
“Diệp Trần” mừng quá reo lên, thò đầu ra khỏi kiệu. Tần Chiêu đổi sắc mặt: “Sao cô lại ở trong này?!”
“Ta hỏi bệ hạ, có thật không?”
“Diệp Trần” quả thực vui phát điên, Tần Chiêu hỏi ngược lại: “Khanh Khanh đâu?”
“Ở đây, ta hỏi bệ hạ…”
“Thật! Thật! Thật! Cô mau đi đi!”
Tần Chiêu sốt ruột, xốc mành kiệu lên, thấy Diệp Trần có ở trong xong mới nhẹ nhõm.
“Tuyệt!”
“Diệp Trần” vui mừng nhảy xuống kiệu: “Hai người tâm sự đi nhé, ta đi trước đây.”
“Diệp Trần” đi mất, giờ thực sự chỉ còn hai người họ, đám người còn lại đều đứng rất xa, Bị “Diệp Trần” cắt ngang giữa chừng, Tần Chiêu bỗng không biết nên nói tiếp thế nào. Hai người, một ngồi bên trong kiệu, một ngơ ngác đứng ngoài kiệu, trông cực kỳ ngớ ngẩn.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng Diệp Trần phải nói: “Hay là… chàng mặc xiêm y vào đi đã rồi hẵng nói…”
“Không!”
Tần Chiêu sốt ruột la lên: “Giờ ta nói đây. Mạnh Khanh Khanh… Ta…”
Tần Chiêu cuống quá nói không được, lắp bắp một hồi không thành câu. Diệp Trần kiên nhẫn chờ, nhìn điệu bộ của chàng, cuối cùng không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
Tần Chiêu ngơ ngác, bấy giờ mới bình tĩnh lại, nghe thấy nàng bảo: “Vừa nãy không phải chàng đã nói rồi sao, chàng muốn ta ở lại, để Diệp Trần đi.”
“Phải…”
“Vậy chàng còn cưới người khác nữa không?”
“Không cưới, ta chỉ cưới một mình nàng, ta chỉ thích một mình nàng!” Lần này, cuối cùng Tần Chiêu cũng nói được một câu lưu loát. Chàng đi tới trước mặt Diệp Trần, khom lưng xuống, nghiêm túc nhìn đối phương, đôi mắt trong veo toát lên vẻ kiên định: “Chúng ta còn có rất nhiều kiếp phải không?”
“Phải.” Diệp Trần cười híp mắt.
“Khanh Khanh, tối qua ta nằm mơ một giấc mơ.”
“Vâng?”
“Ta mơ thấy nàng tên là Diệp Trần, chúng ta cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Sau khi thức dậy ta đã nghĩ, nếu giấc mơ là thật, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều kiếp như vậy, đừng nên chia xa nhau. Bất kể thế nào, ta cũng không buông tay nữa.”
“Ta quên nàng một lần, sẽ yêu nàng thêm một lần.”
“Dù không nhớ ra, ta vẫn luôn yêu nàng.”
“Thế giới này, ngoài nàng ra, ta không yêu ai hết nữa, dù họ có tên giống nàng, tính tình giống nàng, có nhiều điểm tương tự với nàng nhưng ta vẫn luôn luôn nhận ra được nàng, nàng là độc nhất vô nhị.”
“Nếu quả đúng nàng là như vậy, bất kể thế nào, ta cũng không buông tay.”
Diệp Trần ngồi ngây ra nghe. Tần Chiêu lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt đầy sâu xa.
“Ta từng đã cho rằng, một người yêu một người, là vì trời cao đã định sẵn tình yêu đó. Nhưng hôm nay, ta mới biết, đó là vì người ấy chính là tình yêu của mình nên mọi chuyện mới định sẵn như vậy.”
“Vậy nên, Khanh Khanh,” chàng cầm tay nàng, trịnh trọng nói, “ta hối hận rồi, ta không buông tay đâu.”
Diệp Trần chầm chậm đáp lại: “Nhưng, nếu lỡ như thiếp chẳng mấy nữa sẽ chết thì sao?”
“Thế làm sao nàng biết ta sẽ không chết trước nàng chứ?”
Tần Chiêu hiểu ý cô, ánh mắt chan chứa dịu dàng: “Là người thì đều sẽ chết, Khanh Khanh, từng được bên nhau, là đủ rồi.”
“Đời này ngắn, ta có thể ước định với nhau thêm đời sau, đời sau nữa. Cứ thế cứ thế cộng dồn lại với nhau, sẽ không còn ngắn nữa.”
“Vâng.” Diệp Trần nghe xong, mặt cười tươi, “Chúng ta đã hẹn rồi đấy nhé.”
“Nàng… Nàng…” Tần Chiêu kích động nói lắp bắp, “Nàng tha thứ cho ta?”
“Giữa ta với chàng,” Diệp Trần hơi chua xót, “cần gì phải nói tới tha thứ chứ?”
Nếu phải nói tới tha thứ, vậy bao nhiêu thế giới trước, chắc cô phải xin lỗi chàng nhiều lắm.
Tần Chiêu vui mừng hò reo, bế bổng Diệp Trần lên.
Diệp Trần giật mình hét lên, vòng tay ôm cổ chàng, Tần Chiêu cúi đầu hôn nàng, nói với đám thị vệ: “Đưa Diệp cô nương xuất cung đi, lát nữa ta sẽ quay lại.”
“Đợi… Đợi đã!”
Diệp Trần vội hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Về giường trước đã.”
Diệp Trần: “…”
Bỗng nhiên nhớ ra Thẩm Cảnh Phùng trước đây đáng sợ thế nào.
Chiêu đế năm đầu tiên, nội cung cháy, hoàng hậu bị vây trong biển lửa, bất hạnh qua đời, trong cung chỉ còn một mình quý phi, quý phi thịnh sủng.
Chiêu đế năm thứ hai, quý phi Mạnh thị được tấn phong làm hoàng hậu, hoàng đế ban chỉ cho bộ Lại làm đại lễ thành hôn.
Chiêu đế năm thứ ba, hoàng hậu Mạnh thị lâm trọng bệnh, nằm liệt giường, hoàng đế đích thân chăm sóc bên gối cho đến khi hoàng hậu qua đời. Trước lúc lâm chung, hoàng hậu có dặn rằng, kiếp sau còn gặp lại, quân đừng sợ không nhớ.
Chiêu đế mùa thu năm thứ năm, Tần Chiêu ngồi một mình trong ngự thư phòng, nhìn chỉ số địa vị đã lên đến đủ 100.
Bấy giờ, bốn phương thái bình, nhà nhà yên ấm.
Hai năm trước, Diệp Trần bị bệnh đi trước, nàng chưa biết chàng có hệ thống nên cứ dặn đi dặn lại chàng rằng kiếp sau còn gặp lại, bảo chàng không cần sợ.
Chàng không sợ, không hề.
Diệp Trần đi rồi, Tần Chiêu bắt đầu điên cuồng làm nhiệm vụ. Hai năm sau, cuối cùng cũng kiếm đủ 20 điểm chỉ số địa vị còn thiếu, cuối cùng cũng có thể đi làm nhiệm vụ tiếp theo.
Trước khi đi làm nhiệm vụ mới, Tần Chiêu bỗng nghĩ ra: “Liệu tôi có bị tẩy trừ tình cảm nữa không?”
“Chủ nhân, tôi nói thật nhé, lần này anh làm nhiệm vụ có hơi bị tùy hứng đấy…”
“Vậy là có bị hay không?”
“Có…”
“Chủ nhân,” 666 ấm ức, “các tân thủ khác chỉ cần chỉ số tình cảm quá 50 là đã bị tẩy trừ tự động rồi, 666 phải nỗ lực lách luật lắm mới giúp được chủ nhân chỉ cần không muốn ở lại thế giới này là sẽ không bị tẩy trừ, chủ nhân phải biết là 666 tốt biết bao nhiêu.”
“Biết biết.” Tần Chiêu an ủi 666: “Cô là tuyệt nhất.”
Nói xong, Tần Chiêu bỗng nhớ ra hỏi: “À, lần đó, tôi bỗng nhiên nhớ ra được hồi ức, là cô làm hả?”
666 im lặng.
Tần Chiêu khẽ gọi: “666?”
“Chỉ lần này thôi đấy…”
666 khe khẽ đáp: “Chuyến này 666 phải làm trộm sau lưng máy chủ đấy, còn làm nữa, 666 tiêu luôn. Tại 666 thấy chủ nhân thảm quá, 666 không phải hệ thống tốt… Không nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ…”
Nói xong, 666 trông như sắp mếu.
Tần Chiêu phì cười, xoa cái mũ quả dưa của 666, dỗ dành: “Sao có thể chứ? 666 là giỏi nhất đó. Ngoan, đi thế giới tiếp theo thôi.”
[Cuốn bảy – Chiếc mũ xanh của hoàng đế: hết]
[Cuốn tám – Sơn hà cố nhân]
(Dân quốc hư cấu, hư cấu, không liên quan tới lịch sử thật)
Lúc Diệp Trần mở mắt ra, trước mắt chỉ toàn một màu đỏ.
Cô cựa cựa người, cảm giác rất quái lạ, ngay lập tức liền phát hiện ra một vấn đề.
Cô… bó chân?
Diệp Trần ngây ra. What the fuck! Cô đến cái thế giới quái gì, cái thân phận quái gì thế này, đời thuở nào mà con gái còn bó chân chứ?!
Diệp Trần lại cựa người thêm chút nữa, may quá, chân không bị bó nhỏ quá, vẫn chưa chạm tới trình “gót sen ba tấc”.
Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm, gọi hệ thống: “Ba Tám?”
“Đến đây, đến đây.”
Ba Tám vui vẻ đáp, anh ta hỏi Diệp Trần: “Thấy thế nào? Thân thể này mới mẻ lắm phải không?”
“Cái gì? Mới mẻ hả? Anh có thể nói cho tôi biết giờ là thời nào được không? Đại Thanh hay là dân quốc hả?”
“À… đây là một thế giới mới, không giống lịch sử của cô lắm đâu, đại khái thì tương tự với thời Thanh mạt.”
*Thanh mạt: cuối thời Thanh, lúc đã suy tàn
Ba Tám giải thích: “Triều đại cũ sắp kết thúc, một thời đại mới đang mở ra. Chỗ tôi đang hơi bị trục trặc tí, cô chờ chút nhé. Giờ tôi không tải nội dung thế giới được, tôi tóm tắt sơ sơ cho cô nghe trước đã. Nhân vật phản diện lần này là một thiếu gia đi du học về, là kiểu người cực kỳ Tây hóa. Vì nhiều nguyên nhân mà sau này trở thành Hán gian bán nước, tuy không đến mức hủy diệt thế giới nhưng cũng làm cho cục diện cuộc chiến bị sa lầy. Mục tiêu của chúng ta là cải tạo người này, vụ này thì cô quen rồi phải không?”
“Ừ, quen. Thế thân phận của tôi thì sao?”
“Cô là con gái của một cựu triều thần ở chế độ cũ. Là cái kiểu cực kỳ bảo thủ, phong kiến, bảo tồn hoàn chỉnh văn hóa cũ, vô cùng cao quý ấy, biết chứ?”
“Không biết…”
Diệp Trần là đứa nửa mù chữ, chẳng biết chút gì về lịch sử thời kỳ đầu Thanh mạt – Dân quốc này hết. Ba Tám nói luyên thuyên những gì cô nghe chẳng hiểu.
Ba Tám vò đầu bứt tai giải thích: “Một cách cách nghèo túng của một triều đại suy tàn, nói thế này thì cô hiểu rồi chứ?”
“Hiểu rồi!”
Diệp Trần gật gù. Ba Tám nói tiếp: “Sau này cô trở thành vợ của vị thiếu gia này nhưng anh ta không mấy thích cô. Người đi du học về mà, ai còn thích kiểu cũ nữa. Cô ngồi nghỉ một lúc đi, tôi phải đi duy tu đây.”
Nói xong, Ba Tám liền cắt liên lạc.
Diệp Trần cũng không thấy có gì phải vội, hiện tại xung quanh đang không có ai, cô cứ ngồi nghỉ ngơi cái đã.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng mở cửa, Diệp Trần lập tức thấy hồi hộp.
Tiếp đó, có tiếng rót rượu rồi tiếng người ngồi xuống.
Một lát sau, cô nghe thấy một giọng nam rất êm tai: “Tôi là Lục Minh, “lục” trong lục địa, “minh” là ghi lòng tạc dạ. Cô biết chữ chứ?”
*Chỗ này vốn để tên là Lục Hoài, hoài là sông Hoài, nhưng vì các chương sau tác giả đều dùng tên là Lục Minh nên để thống nhất, t tự ý sửa lại luôn từ chương này. Chữ “minh” 铭 này có nghĩa là khắc sâu, ghi nhớ, không quên. Ghi lòng tạc dạ là “minh cơ lũ cốt”.
Diệp Trần không dám đáp tiếng nào, cô không biết mình có nên biết chữ hay không.
Người nọ ngồi suy nghĩ một chốc rồi nói: “Không biết chữ cũng không sao. Nghe nói phụ thân cô không chăm sóc cô nhiều, cô được mẫu thân dạy dỗ nên người.”
Diệp Trần vẫn không tiếp lời. Lục Minh không còn kiên nhẫn nữa, giọng nói có vẻ sốt ruột: “Trước nay tôi không thích những thứ cổ hủ này. Lần này chẳng qua là bị lừa về nhà. Hôm nay, ngồi đây, tôi nói thật cho cô biết, tôi chưa từng gặp cô, cũng không thích cô, nếu cô thích thì hôm nay chúng ta ly hôn luôn. Nếu cô không vừa ý, thì tôi cũng xin được nói rõ trước cho cô biết, tôi không nề hà gì chuyện phải nuôi nhiều thêm một người, nhưng cũng chỉ là nuôi một người thôi, cô đừng tự cho rằng mình là vợ thật, hiểu rồi chứ?”
“Hiểu…”
Diệp Trần mở miệng, bấy giờ cô mới biết giọng nói của mình nghe nhu nhược, yếu đuối tới vậy.
Giọng nói này khiến Lục Minh phải cau mày, anh ta thích kiểu con gái phóng khoáng hơn nhiều. Lục Minh đứng dậy: “Chuyện nói tới đây thôi, tôi ra ngoài đây. Cô muốn ở lại đây thì cứ ở. Tốt nhất là tới học đường đọc sách đi, đừng học mấy cái tam tòng tứ đức gì gì đó nữa…”
Nói xong, Lục Minh bước ra phía cửa, đẩy cửa một cái nhưng không ngờ cửa đã bị khóa ngoài mất.
Mặt anh ta biến sắc, lập tức đi mở thử cửa sổ, không ngờ cửa sổ cũng bị khóa chết rồi.
Lục Minh nóng nảy lớn tiếng: “Làm cái quái gì đấy! Người đâu, thả tôi ra!”
Nói xong, anh ta đá mạnh lên cánh cửa, quát to: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Diệp Trần ngồi im nghe, không nhịn nổi nữa bèn phì cười.
Thả tôi ra, thả tôi ra, nghe y như trong bệnh viện tâm thần vậy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook