Nhân Duyên Tiền Kiếp
-
Chương 64: Hậu quả của việc sử dụng cấm thuật (phần 2)
Việc An Tướng Quân _"Chiến Thần" của Đại Tống vì cứu công chúa Ngân Bình mà bị trọng thương nhanh chóng như gió thổi lan tràn khắp nơi, các thiếu nữ, tiểu thư ai ai cũng âm thầm ngưỡng mộ công chúa có một nam tử chung tình sẵn sàng vì người mình yêu mà hy sinh cả tính mạng, đây là điều đang mơ ước của bất kỳ nữ tử nào...Mà các thiếu niên, thiếu gia thì lại vô cùng kính trọng, ngưỡng mộ hành động anh dũng cùa Tướng quân, không chỉ xây dựng được hình tượng chí khí, dũng cảm mà còn là nam tử thâm tình khó có được. Cứ thế các câu chuyện tình yêu của công chúa Ngân Bình và An Quốc Tướng Quân trở thành đề tài được mọi người dân Tống Quốc quan tâm, cũng hy vọng đoạn nhân duyên này có một cái kết đẹp.
Mà Lúc này, Trong Càn Thanh cung, nhân vật chính nam tử thâm tình- An Quốc tướng quân đang cẩn thận cầm trong tay tấu chương cung kính dâng cho Tĩnh Hoàng.Tĩnh Hoàng vẻ mặt phức tạp cầm lấy tấu chương. Bên trong là chữ viết rồng bay phượng múa,nét bút cứng cáp có lực nhìn qua là biết chủ nhân là người chí khí và có phong thái bễ nghễ thiên hạ, Tĩnh Hoàng âm thầm tán thưởng nhưng đọc hết nội dung bên trong chân mày chợt nhíu chặt. Lúc trước ông đã nghi ngờ hành động lần này cùa Thiên Tôn giáo là một âm mưu nhưng không ngờ chứng thực điều này chút nữa ông phải trả giá bằng cả tính mạng của nữ nhi bảo bối. Thiên Tôn Giáo, giỏi cho Thiên Tôn Giáo! Tĩnh Hoàng ánh mắt dậy nên sát ý, khóe miệng thoáng nhếch lên, nụ cười lạnh lùng không tưởng.
An Quốc bình tĩnh nhìn thần sắc Tĩnh Hoàng thay đổi, trên người bỗng toát lên sát khí lạnh giá, thì cẩn thận lùi lại phía sau một bước, trong lòng trăm mối xoay chuyển. Vốn là, vài ngày trước xày ra vụ ám sát hắn được lệnh đi thanh trừng Thiên Tôn Giáo nhưng dần tới nơi lại phát hiện ra nhiều sự việc bất thường, một bang phái vốn hống hách, ngang ngược, làm việc càn rỡ lại để cho quân triều đình ngang nhiên tiến vào địa bàn của mình mà không có bất kỳ hành động đánh trả ác liệt nào thì thật đúng là bất thường, một người có thể xem là "lão" tướng như hắn thì làm sao có thể không nhìn ra được dị biến của quân địch. Vì thế,Hắn không chút do dự lập tức hạ lệnh rút quân trở về hoành thành, cũng may là tất cả vẫn chưa quá muộn..Và hắn lại được cơ hội bảo vệ nàng.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ để nàng có thể trở về bên cạnh hắn,"Người không vì mình trời tru đất diệt" Lăng Hạo mọi chuyện chỉ trách ngươi có lá gan dám tranh dành Ngân Bình với ta,đã thế thì cũng đừng trách ta vô tình, không ai muốn chia sẻ người mình yêu cả, ta tin nếu ngươi là ta thì cũng làm vậy thôi!
"Bẩm Hoàng Thượng, Thần nghi ngờ lần này Thiên Tôn Giáo có thể dễ dàng tấn công ta như vậy thì tất có người âm thầm trợ giúp ạ!!!"
"Ái Khanh có cao kiến gì sao?" Tĩnh Hoàng ánh mắt lóe lên thâm thúy, đặt tấu chương xuống, nhìn thật kỹ khuôn mắt có hơi tái nhợt của người thanh niên tuấn tú trước mặt, ánh mắt lại trải xuống, lừng thừng ở tấm lưng vừa mới bị thương của đối phương hồi lâu. Đây người sẵn sàng hy sinh cả tính mạng vì Bình Nhi, hắn biết,tình cảm đó là thật lòng, nhưng....
"Hay là Ái Khanh biết kẻ to gan đó là người nào?" Ông nghiêm mặt lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm cùa An Quốc.
"Thần không dám võ đoán...Nhưng lúc trước điều tra về Thiên Tôn Giáo, thần có biết được một tin tức : Người kế thừa bang chủ đời sau của Thiên Tôn Giáo trên ngực có vết bớt đặc biệt hình hoa anh đào...Mà Thần tình cờ lại thấy được trên ngực của Lăng Thống Lĩnh cũng có một vết bớt giống như vậy, theo thần được biết Lăng Thống Lĩnh lại là cô nhi lai lịch cũng không rõ ràng lắn..Vậy nên..."An Quốc thận trọng trả lời, giọng điệu có mười phần nghiêm nghị và nắm chắc.
"Chuyện này ta sẽ điều tra lại, ái khanh vất vả rồi cũng nên hồi phủ nghỉ ngơi đi,đừng để Bình Nhi vì vậy mà lo lắng...!" Tĩnh Hoàng thần sắc chợt thay đổi nhưng rất nhanh bình tĩnh nói, trong mắt nhìn An Quốc mang theo ý vị thâm tường, chậm rãi nói, thoáng chốc lại là vị Quân Vương bày mưu lập kế ngày thường.
"Vâng" An Quốc tuân lệnh vừa định lui xuống, chợt nghe tiếng Tĩnh Hoàng vang lên:
"Bình Nhi, nó vì Ái Khanh đã mất đi một thứ quý giá, ta không biết là ái khanh có đủ năng lực giúp Bình Nhi tìm lại hay không nhưng đừng vì thế mà nản lòng!" Nói xong, Tĩnh Hoàng mệt mỏi phất phất tay cho An Quốc lui xuống.
An Quốc trấn động bất chấp nhìn thẳng vào Tĩnh Hoàng một cái như muốn tìm ra điều gì đó nhưng lại thất vọng, rồi cương cứng xoay mình rời đi, Ngân Bình...Bây giờ hắn chỉ muốn gặp nàng...Hắn không ngờ nàng lại phải chịu đựng đau đớn, tổn thương hơn cả những gì hắn tưởng tượng...Ngân Bình, sao nàng lại khờ như vậy! Nàng có biết hắn cam tâm tình nguyện chết cũng không muốn nàng chịu tổn thương dù là nhỏ nhất....
--- ---------
Bất tri bất giác, An Quốc đi thẳng đến Ngân Nguyệt cung-tẩm cung của Ngân Bình,theo ám vệ hồi báo tên Lăng Hạo kia phải đi duyệt binh đến 2 canh giờ nữa mới về,không có tên đó ở sẽ bớt đi nhiều việc rắc rối, mặc dù hắn không sợ rắc rối nhưng nó sẽ kinh động đến nàng nghỉ ngơi đâu... An Quốc nhanh chóng đánh ngất các cung nữ, thái giám trong phòng rồi nhanh như chớp đi vào bên cạnh giường Ngân Bình.
Được quang minh chính địa như vầy, ngắm nhìn cô gái mình ngày nhớ đêm mong hắn có cảm giác thỏa mãn vi diệu... An Quốc ngồi bên giường, nhìn mái tóc dài mượt mà đen mum của nàng,hắn tâm niệm khẽ nhúc nhích,tay nhẹ nhàng cầm lấy tóc nàng, lập tức các sợ tóc đen mượt nhẵn mịn lập tức tực hồ như muốn từ trong tay hắn chạy trốn,hắn bất giác nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tóc đen như mực cùng tay hắn trắng noãn cùng nhau hình thành nên một điểm tiên minh đối lập.
Hắn di chuyển ánh mắt, chỉ thấy thiếu nữ nằm đó khuôn mặt đỏ bừng, hô hấp tựa hồ còn hơi yếu nhưng dần điều đặn, không nghi ngờ thân thể nàng đang dần khôi phục.
Tựa hồ...Ở kiếp này, hắn chỉ nhìn thấy nàng đối với hắn không phòng bị bộ dáng lúc ngủ.
Bởi vì, nàng đã từng bị hắn làm tổn thương, bởi vì nàng luôn muốn trốn tránh tình cảm hắn dành cho nàng,ánh mắt nhìn hắn luôn phòng thủ hoặc công kích...
Không giống như hiện tại...
Hắn ngón tay quấn quanh lòng bàn tay tóc dài, đưa đến bên miệng khẽ hôn.
Nếu giờ phút này nàng tỉnh, chắc chắn sẽ không lưu tình cho hắn một bạt tay, vì hành vi vô lễ của mình, kiếp này cũng như kiếp trước lúc nào Ngân Bình cũng như con mèo nhỏ thích giương nanh, múa vuốt nhưng nội tâm lại mềm mại, đa đoan.
An Quốc nghĩ nghĩ, khóe miệng không tự giác gợi nên một chút tươi cười- Như vậy xem ra nếu không tranh thủ lúc mèo nhỏ ngoan ngoãn làm điều gì thì hắn thật có lỗi với bản thân ah.
Nếu Ngân Bình biết được ý tưởng của hắn nhất định sẽ gào thét: "Thì ra bộ mặt chính nhân quân tử ngày thường của ngươi tất cả chỉ là diễn trò"
Nhưng đáng tiếc, nàng cái gì cũng không biết, chính là hoảng hốt cảm thấy được nào đó cảm giác áp bách, giống như là có cái gì đó này nọ đè nặng lên người, chính mình lại vô lực kháng cự, thân thể hoàn toàn không thể nhúc nhích. Loại cảm giác này làm cho Ngân Bình có chút khó chịu. Nàng không khỏi hơi hơi nhíu mày, bởi vì đang sốt mà cánh môi lại phá lệ hồng nhuận như cánh hoa nho nhỏ mở ra, tựa hồ muốn kêu cứu, lại không biết làm thế có tốt hay không nữa.
Mà này động tác rất nhỏ, ở dần dần tiến đến gần nàng An Quốc trong mắt, rõ ràng là thật lớn dụ hoặc.
-Vốn chính là lo lắng thân thể nàng chỉ tưởng thân một chút nơi trán, kết quả....
Mà ở An Quốc dẫn quân, đánh giặc luôn lấy nguyên tắc "Lấy bách biến ứng vạn biến, nắm triệt để thời cơ, mạnh mẽ tiến công" vì thế hắn quyết đoán nhắm ngay cánh môi dụ hoặc kia mà hạ miệng.
Cũng không phải là lần đầu tiên hôn cánh môi ngọt ngào này, chính là lần trước lại an ủi cảm xúc thương tổn nơi đáy lòng, quá mức thương xúc, liền giống như tận hưởng hương hoa huỳnh ban đêm mờ ảo, không giống hiện tại-
An Quốc cũng không sốt ruột xâm nhập, chính là ôn nhu hàm trụ môi Ngân Bình, giống như nhấp nháp mềm nhũn kẹo đường, giống như phía trước nàng đã từng ăn qua quả táo hương vị, đơn giản động tác lại chứa không nên lời ma lực, làm người ta không tự chủ lưu luyến vong phản, khó có thể một lần nữa bức ra.
"Ngô..." Thẳng đến khi Ngân Bình than nhẹ một tiếng, ý tứ hàm xúc không rõ, An Quốc mới tạm thời buông tha cám môi sưng mộng đỏ tươi ướt át, đầu lưỡi giảo hoạt theo nàng mở nhẹ cánh hoa mà chui vào, một chút liền trở nên mạnh bạo đi khắp nơi răng, lợi tiến đến đùa bỡn đầu lưỡi nàng, cố chấp không buông tha trong miệng nàng bất kỳ ngõ ngách...
Bây giờ, An Quốc cảm thấy linh hồn như được lấp đầy...
Thật là kỳ diệu...
Giống như một người phát hiện bản thân thiếu mất một món đồ quan trọng, sau đó a tìm, tìm a tìm, đi qua rất nhiều địa phương, xem qua rất nhiều phong cảnh, ngộ quá nhiều người, nhưng lại không tài nào tìm được thứ mình trân quý.
Liền giống như giờ phút này, gắn bó giao hòa, đầu lưỡi triền miên, trao đổi không chỉ chất lỏng, mà còn theo lẫn nhau trên người truyền đến độ ấm, cứ như vậy, một lần rồi lại một lần, một lần rồi lại một lần, thông qua loại này thậm chí thân thiết hơn thân mật hành vi, chậm rãi bổ toàn vật mất đi vất vả lắm mới tìm được...
Ngân Bình nàng biết không...
Thản nhiên lại nghe nho nhỏ tiếng nước trong phòng vang lên.
Ngân Bình tay ngọc không biết khi nào bị nắm thủ, An Quốc mạnh mẽ tại bên gối cầm lấy, mười ngón tay chậm rãi giao nhau.
-Nàng là của ta bảo vật phải lao lực thiên tân vạn khỗ mới tìm được, ta sẽ không để ai và bất cứ điều gì cướp đoạt nàng khỏi tay ta nữa.
Mà Lúc này, Trong Càn Thanh cung, nhân vật chính nam tử thâm tình- An Quốc tướng quân đang cẩn thận cầm trong tay tấu chương cung kính dâng cho Tĩnh Hoàng.Tĩnh Hoàng vẻ mặt phức tạp cầm lấy tấu chương. Bên trong là chữ viết rồng bay phượng múa,nét bút cứng cáp có lực nhìn qua là biết chủ nhân là người chí khí và có phong thái bễ nghễ thiên hạ, Tĩnh Hoàng âm thầm tán thưởng nhưng đọc hết nội dung bên trong chân mày chợt nhíu chặt. Lúc trước ông đã nghi ngờ hành động lần này cùa Thiên Tôn giáo là một âm mưu nhưng không ngờ chứng thực điều này chút nữa ông phải trả giá bằng cả tính mạng của nữ nhi bảo bối. Thiên Tôn Giáo, giỏi cho Thiên Tôn Giáo! Tĩnh Hoàng ánh mắt dậy nên sát ý, khóe miệng thoáng nhếch lên, nụ cười lạnh lùng không tưởng.
An Quốc bình tĩnh nhìn thần sắc Tĩnh Hoàng thay đổi, trên người bỗng toát lên sát khí lạnh giá, thì cẩn thận lùi lại phía sau một bước, trong lòng trăm mối xoay chuyển. Vốn là, vài ngày trước xày ra vụ ám sát hắn được lệnh đi thanh trừng Thiên Tôn Giáo nhưng dần tới nơi lại phát hiện ra nhiều sự việc bất thường, một bang phái vốn hống hách, ngang ngược, làm việc càn rỡ lại để cho quân triều đình ngang nhiên tiến vào địa bàn của mình mà không có bất kỳ hành động đánh trả ác liệt nào thì thật đúng là bất thường, một người có thể xem là "lão" tướng như hắn thì làm sao có thể không nhìn ra được dị biến của quân địch. Vì thế,Hắn không chút do dự lập tức hạ lệnh rút quân trở về hoành thành, cũng may là tất cả vẫn chưa quá muộn..Và hắn lại được cơ hội bảo vệ nàng.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ để nàng có thể trở về bên cạnh hắn,"Người không vì mình trời tru đất diệt" Lăng Hạo mọi chuyện chỉ trách ngươi có lá gan dám tranh dành Ngân Bình với ta,đã thế thì cũng đừng trách ta vô tình, không ai muốn chia sẻ người mình yêu cả, ta tin nếu ngươi là ta thì cũng làm vậy thôi!
"Bẩm Hoàng Thượng, Thần nghi ngờ lần này Thiên Tôn Giáo có thể dễ dàng tấn công ta như vậy thì tất có người âm thầm trợ giúp ạ!!!"
"Ái Khanh có cao kiến gì sao?" Tĩnh Hoàng ánh mắt lóe lên thâm thúy, đặt tấu chương xuống, nhìn thật kỹ khuôn mắt có hơi tái nhợt của người thanh niên tuấn tú trước mặt, ánh mắt lại trải xuống, lừng thừng ở tấm lưng vừa mới bị thương của đối phương hồi lâu. Đây người sẵn sàng hy sinh cả tính mạng vì Bình Nhi, hắn biết,tình cảm đó là thật lòng, nhưng....
"Hay là Ái Khanh biết kẻ to gan đó là người nào?" Ông nghiêm mặt lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm cùa An Quốc.
"Thần không dám võ đoán...Nhưng lúc trước điều tra về Thiên Tôn Giáo, thần có biết được một tin tức : Người kế thừa bang chủ đời sau của Thiên Tôn Giáo trên ngực có vết bớt đặc biệt hình hoa anh đào...Mà Thần tình cờ lại thấy được trên ngực của Lăng Thống Lĩnh cũng có một vết bớt giống như vậy, theo thần được biết Lăng Thống Lĩnh lại là cô nhi lai lịch cũng không rõ ràng lắn..Vậy nên..."An Quốc thận trọng trả lời, giọng điệu có mười phần nghiêm nghị và nắm chắc.
"Chuyện này ta sẽ điều tra lại, ái khanh vất vả rồi cũng nên hồi phủ nghỉ ngơi đi,đừng để Bình Nhi vì vậy mà lo lắng...!" Tĩnh Hoàng thần sắc chợt thay đổi nhưng rất nhanh bình tĩnh nói, trong mắt nhìn An Quốc mang theo ý vị thâm tường, chậm rãi nói, thoáng chốc lại là vị Quân Vương bày mưu lập kế ngày thường.
"Vâng" An Quốc tuân lệnh vừa định lui xuống, chợt nghe tiếng Tĩnh Hoàng vang lên:
"Bình Nhi, nó vì Ái Khanh đã mất đi một thứ quý giá, ta không biết là ái khanh có đủ năng lực giúp Bình Nhi tìm lại hay không nhưng đừng vì thế mà nản lòng!" Nói xong, Tĩnh Hoàng mệt mỏi phất phất tay cho An Quốc lui xuống.
An Quốc trấn động bất chấp nhìn thẳng vào Tĩnh Hoàng một cái như muốn tìm ra điều gì đó nhưng lại thất vọng, rồi cương cứng xoay mình rời đi, Ngân Bình...Bây giờ hắn chỉ muốn gặp nàng...Hắn không ngờ nàng lại phải chịu đựng đau đớn, tổn thương hơn cả những gì hắn tưởng tượng...Ngân Bình, sao nàng lại khờ như vậy! Nàng có biết hắn cam tâm tình nguyện chết cũng không muốn nàng chịu tổn thương dù là nhỏ nhất....
--- ---------
Bất tri bất giác, An Quốc đi thẳng đến Ngân Nguyệt cung-tẩm cung của Ngân Bình,theo ám vệ hồi báo tên Lăng Hạo kia phải đi duyệt binh đến 2 canh giờ nữa mới về,không có tên đó ở sẽ bớt đi nhiều việc rắc rối, mặc dù hắn không sợ rắc rối nhưng nó sẽ kinh động đến nàng nghỉ ngơi đâu... An Quốc nhanh chóng đánh ngất các cung nữ, thái giám trong phòng rồi nhanh như chớp đi vào bên cạnh giường Ngân Bình.
Được quang minh chính địa như vầy, ngắm nhìn cô gái mình ngày nhớ đêm mong hắn có cảm giác thỏa mãn vi diệu... An Quốc ngồi bên giường, nhìn mái tóc dài mượt mà đen mum của nàng,hắn tâm niệm khẽ nhúc nhích,tay nhẹ nhàng cầm lấy tóc nàng, lập tức các sợ tóc đen mượt nhẵn mịn lập tức tực hồ như muốn từ trong tay hắn chạy trốn,hắn bất giác nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tóc đen như mực cùng tay hắn trắng noãn cùng nhau hình thành nên một điểm tiên minh đối lập.
Hắn di chuyển ánh mắt, chỉ thấy thiếu nữ nằm đó khuôn mặt đỏ bừng, hô hấp tựa hồ còn hơi yếu nhưng dần điều đặn, không nghi ngờ thân thể nàng đang dần khôi phục.
Tựa hồ...Ở kiếp này, hắn chỉ nhìn thấy nàng đối với hắn không phòng bị bộ dáng lúc ngủ.
Bởi vì, nàng đã từng bị hắn làm tổn thương, bởi vì nàng luôn muốn trốn tránh tình cảm hắn dành cho nàng,ánh mắt nhìn hắn luôn phòng thủ hoặc công kích...
Không giống như hiện tại...
Hắn ngón tay quấn quanh lòng bàn tay tóc dài, đưa đến bên miệng khẽ hôn.
Nếu giờ phút này nàng tỉnh, chắc chắn sẽ không lưu tình cho hắn một bạt tay, vì hành vi vô lễ của mình, kiếp này cũng như kiếp trước lúc nào Ngân Bình cũng như con mèo nhỏ thích giương nanh, múa vuốt nhưng nội tâm lại mềm mại, đa đoan.
An Quốc nghĩ nghĩ, khóe miệng không tự giác gợi nên một chút tươi cười- Như vậy xem ra nếu không tranh thủ lúc mèo nhỏ ngoan ngoãn làm điều gì thì hắn thật có lỗi với bản thân ah.
Nếu Ngân Bình biết được ý tưởng của hắn nhất định sẽ gào thét: "Thì ra bộ mặt chính nhân quân tử ngày thường của ngươi tất cả chỉ là diễn trò"
Nhưng đáng tiếc, nàng cái gì cũng không biết, chính là hoảng hốt cảm thấy được nào đó cảm giác áp bách, giống như là có cái gì đó này nọ đè nặng lên người, chính mình lại vô lực kháng cự, thân thể hoàn toàn không thể nhúc nhích. Loại cảm giác này làm cho Ngân Bình có chút khó chịu. Nàng không khỏi hơi hơi nhíu mày, bởi vì đang sốt mà cánh môi lại phá lệ hồng nhuận như cánh hoa nho nhỏ mở ra, tựa hồ muốn kêu cứu, lại không biết làm thế có tốt hay không nữa.
Mà này động tác rất nhỏ, ở dần dần tiến đến gần nàng An Quốc trong mắt, rõ ràng là thật lớn dụ hoặc.
-Vốn chính là lo lắng thân thể nàng chỉ tưởng thân một chút nơi trán, kết quả....
Mà ở An Quốc dẫn quân, đánh giặc luôn lấy nguyên tắc "Lấy bách biến ứng vạn biến, nắm triệt để thời cơ, mạnh mẽ tiến công" vì thế hắn quyết đoán nhắm ngay cánh môi dụ hoặc kia mà hạ miệng.
Cũng không phải là lần đầu tiên hôn cánh môi ngọt ngào này, chính là lần trước lại an ủi cảm xúc thương tổn nơi đáy lòng, quá mức thương xúc, liền giống như tận hưởng hương hoa huỳnh ban đêm mờ ảo, không giống hiện tại-
An Quốc cũng không sốt ruột xâm nhập, chính là ôn nhu hàm trụ môi Ngân Bình, giống như nhấp nháp mềm nhũn kẹo đường, giống như phía trước nàng đã từng ăn qua quả táo hương vị, đơn giản động tác lại chứa không nên lời ma lực, làm người ta không tự chủ lưu luyến vong phản, khó có thể một lần nữa bức ra.
"Ngô..." Thẳng đến khi Ngân Bình than nhẹ một tiếng, ý tứ hàm xúc không rõ, An Quốc mới tạm thời buông tha cám môi sưng mộng đỏ tươi ướt át, đầu lưỡi giảo hoạt theo nàng mở nhẹ cánh hoa mà chui vào, một chút liền trở nên mạnh bạo đi khắp nơi răng, lợi tiến đến đùa bỡn đầu lưỡi nàng, cố chấp không buông tha trong miệng nàng bất kỳ ngõ ngách...
Bây giờ, An Quốc cảm thấy linh hồn như được lấp đầy...
Thật là kỳ diệu...
Giống như một người phát hiện bản thân thiếu mất một món đồ quan trọng, sau đó a tìm, tìm a tìm, đi qua rất nhiều địa phương, xem qua rất nhiều phong cảnh, ngộ quá nhiều người, nhưng lại không tài nào tìm được thứ mình trân quý.
Liền giống như giờ phút này, gắn bó giao hòa, đầu lưỡi triền miên, trao đổi không chỉ chất lỏng, mà còn theo lẫn nhau trên người truyền đến độ ấm, cứ như vậy, một lần rồi lại một lần, một lần rồi lại một lần, thông qua loại này thậm chí thân thiết hơn thân mật hành vi, chậm rãi bổ toàn vật mất đi vất vả lắm mới tìm được...
Ngân Bình nàng biết không...
Thản nhiên lại nghe nho nhỏ tiếng nước trong phòng vang lên.
Ngân Bình tay ngọc không biết khi nào bị nắm thủ, An Quốc mạnh mẽ tại bên gối cầm lấy, mười ngón tay chậm rãi giao nhau.
-Nàng là của ta bảo vật phải lao lực thiên tân vạn khỗ mới tìm được, ta sẽ không để ai và bất cứ điều gì cướp đoạt nàng khỏi tay ta nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook