Nhân Duyên Tiền Kiếp
-
Chương 63: Hậu quả sử dụng cấm thuật (phần 1)
Trong Ngân Nguyệt cung im ắng,trên chiếc giường khắc hoa bằng gỗ đàn đã lót nhiều đệm chăn dày, trong điện đốt địa long còn đặt thêm một chậu than khác tạo nên bầu không khí ấm áp, dễ chịu nhưng cô gái nằm trên giường sắc mặt lại trắng bệch, thân thể run rẩy, chân mày thanh tú nhíu chặt, đôi môi vốn mềm mịn, đầy đặn giờ lại khô nẻ, dường như không thể chống chọi được cái lạnh.
Đã đắp hai lớp chăn dầy, thân thể nàng hoàn toàn lẫn giữa giường, bé nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, cơ hồ chỉ cần chạm vào sẽ vỡ nát.
Lăng Hạo ngồi bên cạnh giường nhìn dung nhan ngủ say của Ngân Bình mà trái tim như bị bóp chặt nhói lên từng cơn đau xót.Đây là lần đầu tiên hắn thấy một Ngân Bình yếu đuối mỏng manh như vậy, mà tất cả những đau khổ của nàng hắn không thể nào gánh vác hay ngăn cản, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình yếu đuối, bất lực đấn thế!
Ánh mắt sầm xuống, trong lòng cáu giận vô kể, là cáu giận với bản thân mình.
Lăng Hạo đau lòng sờ sờ khuôn mặt tinh xảo, tái nhợt của Ngân Bình trong lòng thầm thề: Chỉ lần này thôi, Lăng Hạo ta sẽ không để cho Tống Ngân Bình nàng phải chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa, nhất định!!
Tuy biết không phù hợp với lễ giáo nhưng giờ này Lăng Hạo cũng bất chấp, khẽ phất tay cho các thái giám, cung nữ lui xuống. Lăng Hạo nhanh chóng kéo chăn chui vào giường nằm cùng Ngân Bình.
Lăng Hạo nâng khuôn mặt lạnh lẽo tái nhợt của nàng lên kề sát vào má mình, muốn truyền cho nàng một chút hơi ấm, đầu ngón tay thật nhẹ mơn trớn vết thương nơi cổ tay nàng, động tác dịu dàng không nói nên lời.Hắn thở dài một tiếng,thả một nụ hôn dịu dàng lên trán nàng, cẩn thận ôm người ngọc vào lòng,trái tim đau đớn không ngừng được.
"Bình Nhi sao này ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để nàng chịu bất cứ tổn thương nào nữa!"
Thở thật nhẹ,thấy Ngân Bình ngủ rất sâu, cũng không tỉnh vì mình quấy rầy, ngược lại còn vô cùng quyến luyến chui vào ngực mình, trong mắt Lăng Hạo thấm đẫm ý cười.Hắn giữ lấy gò má nàng, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu nàng.
Nhiệt độ người Lăng Hạo rất nóng, giọng nói khàn khàn mang theo sức mạnh trấn an,lại ngửi được mùi vị quen thuộc, chỉ trong bất chi bất giác, Ngân Bình không run nữa, ừm một tiếng cọ cọ chui vào lòng Lăng Hạo, bàn tay nho nhỏ túm chặt lấy vạt áo của hắn như sợ hắn chạy trốn.Trong tình huống mất ý thức, nội tâm Ngân Bình vẫn ỷ lại và tìm kiếm vòng tay ấm áp của Lăng Hạo người luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng.
"Đúng, cứ dựa vào ta, ta sẽ bảo vệ nàng!!!" vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé dùng sức của nàng,khẽ hôn lên mu bàn tay nàng, Lăng Hạo siết chặt chặt nàng vào lòng, nhìn mạn giường đỏ tía đôi mắt lam lóe lên một tia kiên định cùng quyết tâm.Hắn biết, An Quốc cũng yêu nàng sâu đậm không thua gì hắn và giữa họ còn có một bí mật mà hắn không biết. Nhưng như thế đã sao, Ngân Bình là của hắn, hắn sẽ dùng tính mạng để bảo vệ nàng và tình yêu của mình.
Ôm người yêu quý nhất,nỗi lòng lo lắng của hắn cũng dần dần bình ổn, ý nghĩ dần dần mênh mông, đúng lúc này ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, hắn nhướng mày,lập tức tỉnh táo, đôi mắt lam sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa.
"Thống Lĩnh đã tìm được phương pháp giúp công chúa rồi ạ!" một ám vệ xuất hiện trước giường năm thước,nhỏ giọng hồi bẩm.
"Đã biết, ta lập tức tới!" Lăng Hạo phất tay cho ám vệ lui xuống, hôn hôn mặt Ngân Bình một chút, rồi mới nhanh chóng nhẹ chân, nhẹ tay rời đi.
--- ------ -----
Bên Ngoài Ngân Nguyệt cung, Lăng Hạo cầm mật hàm ám vệ đưa tới xem, các ám vệ cung kính khom người đứng bên cạnh.
" Các ngươi đi tìm tung tích lão đầu đó, nếu được thì mời lão về không thì thông báo cho ta, không được đắc tội!"
"Vâng" Nói xong ám vệ như một cơn gió biến mất khỏi phòng. Lăng Hạo ngưng mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài mà tâm thần đi vào hư vô.
Sau khi Ngân Bình thi triển cấm thuật mặc dù thành công nhưng khó tránh khỏi gánh chịu hậu quả nặng nề. Kiếp này tuy nàng vẫn giữ được khứu giác và vị giác nhưng lại mất đi thứ khác đáng giá hơn rất nhiều lần đó chính là "Tâm". Ngân Bình trở thành người vô tâm sẽ không thể yêu ai được nữa, tình yêu trước kia dù có mặn nồng như rượu nóng bây giờ cũng như lạnh nhạt nước lã.
Muốn cứu lại một sinh mệnh cần cả giá đắt đây là quy luật pháp tắc. Ông trời rất công bằng.Cấm thuật Tống Gia đặc biệt trừng phạt nặng nề người thi chú, đó là cảm giác đau đớn khiến linh hồn vỡ vụn lại tiếp hợp lại, cho dù Ngân Bình đã vượt qua và giữ lại mạng sống, nhưng vết rách vẫn cứ tồn tại.
Loại này đáng sợ vết rách sở mang đến hậu quả không chỉ thể hiện ở nàng suy yếu dần thân thể, mà hậu quả nghiêm trọng làm cho tình cảm trở nên không hoàn chỉnh.
Nàng nhớ được những chuyện từng phát sinh trước kia giữa họ, lại duy độc mất đi rồi một loại cảm giác đáng quý.
Giống như một vị khách lạ đứng xem, những chuyện trước kia rành rành trước mắt, lại không có khả năng như chính mình lạc vào cảnh giác kỳ lạ của cảm thụ, cũng không có khả năng đem tình cảm của nhân vật chính biến thành tình cảm của bản thân.
So sánh mà nói,kiếp trước Ngân Bình may mắn hơn,giữ được chân chính tình cảm,toàn vẹn linh hồn, bởi vậy hoàn chỉnh không sứt mẻ. Mặc dù tình cảm đó mang đến cho nàng đau đớn nhưng lại tránh khỏi cảm giác mất mác, trống rỗng.
Mà kiếp này, Nàng đúng là nhận đến vì Nghịch thiên mà bị trừng phạt.
Đã đắp hai lớp chăn dầy, thân thể nàng hoàn toàn lẫn giữa giường, bé nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, cơ hồ chỉ cần chạm vào sẽ vỡ nát.
Lăng Hạo ngồi bên cạnh giường nhìn dung nhan ngủ say của Ngân Bình mà trái tim như bị bóp chặt nhói lên từng cơn đau xót.Đây là lần đầu tiên hắn thấy một Ngân Bình yếu đuối mỏng manh như vậy, mà tất cả những đau khổ của nàng hắn không thể nào gánh vác hay ngăn cản, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình yếu đuối, bất lực đấn thế!
Ánh mắt sầm xuống, trong lòng cáu giận vô kể, là cáu giận với bản thân mình.
Lăng Hạo đau lòng sờ sờ khuôn mặt tinh xảo, tái nhợt của Ngân Bình trong lòng thầm thề: Chỉ lần này thôi, Lăng Hạo ta sẽ không để cho Tống Ngân Bình nàng phải chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa, nhất định!!
Tuy biết không phù hợp với lễ giáo nhưng giờ này Lăng Hạo cũng bất chấp, khẽ phất tay cho các thái giám, cung nữ lui xuống. Lăng Hạo nhanh chóng kéo chăn chui vào giường nằm cùng Ngân Bình.
Lăng Hạo nâng khuôn mặt lạnh lẽo tái nhợt của nàng lên kề sát vào má mình, muốn truyền cho nàng một chút hơi ấm, đầu ngón tay thật nhẹ mơn trớn vết thương nơi cổ tay nàng, động tác dịu dàng không nói nên lời.Hắn thở dài một tiếng,thả một nụ hôn dịu dàng lên trán nàng, cẩn thận ôm người ngọc vào lòng,trái tim đau đớn không ngừng được.
"Bình Nhi sao này ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để nàng chịu bất cứ tổn thương nào nữa!"
Thở thật nhẹ,thấy Ngân Bình ngủ rất sâu, cũng không tỉnh vì mình quấy rầy, ngược lại còn vô cùng quyến luyến chui vào ngực mình, trong mắt Lăng Hạo thấm đẫm ý cười.Hắn giữ lấy gò má nàng, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu nàng.
Nhiệt độ người Lăng Hạo rất nóng, giọng nói khàn khàn mang theo sức mạnh trấn an,lại ngửi được mùi vị quen thuộc, chỉ trong bất chi bất giác, Ngân Bình không run nữa, ừm một tiếng cọ cọ chui vào lòng Lăng Hạo, bàn tay nho nhỏ túm chặt lấy vạt áo của hắn như sợ hắn chạy trốn.Trong tình huống mất ý thức, nội tâm Ngân Bình vẫn ỷ lại và tìm kiếm vòng tay ấm áp của Lăng Hạo người luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng.
"Đúng, cứ dựa vào ta, ta sẽ bảo vệ nàng!!!" vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé dùng sức của nàng,khẽ hôn lên mu bàn tay nàng, Lăng Hạo siết chặt chặt nàng vào lòng, nhìn mạn giường đỏ tía đôi mắt lam lóe lên một tia kiên định cùng quyết tâm.Hắn biết, An Quốc cũng yêu nàng sâu đậm không thua gì hắn và giữa họ còn có một bí mật mà hắn không biết. Nhưng như thế đã sao, Ngân Bình là của hắn, hắn sẽ dùng tính mạng để bảo vệ nàng và tình yêu của mình.
Ôm người yêu quý nhất,nỗi lòng lo lắng của hắn cũng dần dần bình ổn, ý nghĩ dần dần mênh mông, đúng lúc này ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, hắn nhướng mày,lập tức tỉnh táo, đôi mắt lam sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa.
"Thống Lĩnh đã tìm được phương pháp giúp công chúa rồi ạ!" một ám vệ xuất hiện trước giường năm thước,nhỏ giọng hồi bẩm.
"Đã biết, ta lập tức tới!" Lăng Hạo phất tay cho ám vệ lui xuống, hôn hôn mặt Ngân Bình một chút, rồi mới nhanh chóng nhẹ chân, nhẹ tay rời đi.
--- ------ -----
Bên Ngoài Ngân Nguyệt cung, Lăng Hạo cầm mật hàm ám vệ đưa tới xem, các ám vệ cung kính khom người đứng bên cạnh.
" Các ngươi đi tìm tung tích lão đầu đó, nếu được thì mời lão về không thì thông báo cho ta, không được đắc tội!"
"Vâng" Nói xong ám vệ như một cơn gió biến mất khỏi phòng. Lăng Hạo ngưng mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài mà tâm thần đi vào hư vô.
Sau khi Ngân Bình thi triển cấm thuật mặc dù thành công nhưng khó tránh khỏi gánh chịu hậu quả nặng nề. Kiếp này tuy nàng vẫn giữ được khứu giác và vị giác nhưng lại mất đi thứ khác đáng giá hơn rất nhiều lần đó chính là "Tâm". Ngân Bình trở thành người vô tâm sẽ không thể yêu ai được nữa, tình yêu trước kia dù có mặn nồng như rượu nóng bây giờ cũng như lạnh nhạt nước lã.
Muốn cứu lại một sinh mệnh cần cả giá đắt đây là quy luật pháp tắc. Ông trời rất công bằng.Cấm thuật Tống Gia đặc biệt trừng phạt nặng nề người thi chú, đó là cảm giác đau đớn khiến linh hồn vỡ vụn lại tiếp hợp lại, cho dù Ngân Bình đã vượt qua và giữ lại mạng sống, nhưng vết rách vẫn cứ tồn tại.
Loại này đáng sợ vết rách sở mang đến hậu quả không chỉ thể hiện ở nàng suy yếu dần thân thể, mà hậu quả nghiêm trọng làm cho tình cảm trở nên không hoàn chỉnh.
Nàng nhớ được những chuyện từng phát sinh trước kia giữa họ, lại duy độc mất đi rồi một loại cảm giác đáng quý.
Giống như một vị khách lạ đứng xem, những chuyện trước kia rành rành trước mắt, lại không có khả năng như chính mình lạc vào cảnh giác kỳ lạ của cảm thụ, cũng không có khả năng đem tình cảm của nhân vật chính biến thành tình cảm của bản thân.
So sánh mà nói,kiếp trước Ngân Bình may mắn hơn,giữ được chân chính tình cảm,toàn vẹn linh hồn, bởi vậy hoàn chỉnh không sứt mẻ. Mặc dù tình cảm đó mang đến cho nàng đau đớn nhưng lại tránh khỏi cảm giác mất mác, trống rỗng.
Mà kiếp này, Nàng đúng là nhận đến vì Nghịch thiên mà bị trừng phạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook