Nhắm Mắt Theo Liều - Kết Hôn Không Mời Họ Hàng
Chương 2: 02 Tôi không thể nào xưng anh gọi em với Omega

Phương Kỳ Kỳ không để ý đến đối thủ không đội trời chung đang suy sụp, cậu lén lút đứng dậy rời đi.

Cậu biết mình bây giờ không đánh lại Từ Sầm Quân, cũng không muốn chọc vào hắn, chỉ muốn nhanh chóng tìm được cận vệ Phương Bạch Mặc, sau đó trở lại căn cứ.

Phương Kỳ Kỳ lo lắng kiểm tra những người dị năng ngã xuống đất —— nói cách khác là cục thịt thi thể. Tối hôm qua khi thực vật biến dị cấp bảy tự nổ, Phương Bạch Mặc dùng dị năng hệ kim biến ra tấm chắn kim loại thật lớn bảo vệ cậu ở đằng sau, nếu không thì với cơ thể Omega nhỏ bé của cậu, khẳng định cậu đã lành ít dữ nhiều.

Cậu tin với thực lực cấp năm của Phương Bạch Mặc anh sẽ không chết được, nhưng sóng năng lượng lớn lại tách bọn họ ra.

Phương Kỳ Kỳ tìm một vòng vẫn chưa tìm được, lòng đang phiền, kẻ mình ghét lại còn bám theo sau, cuối cùng cậu tức giận quay đầu, gào lên với Alpha đang cẩn thận đi theo mình: "Đừng đi theo tôi!"

Từ Sầm Quân dừng chân, làm bộ nhìn về chỗ khác, lại thấy làm vậy có tật giật mình, xoay đầu lại, bình tĩnh nhìn thẳng Omega.

Hắn vẫn không thể chấp nhận mình vừa mở mắt đã đến mười năm sau, nhưng tình huống hiện tại làm cho hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ép buộc mình bình tĩnh lại. Thấy Omega rời đi, hắn bước nhanh theo sát cậu với khoảng cách không gần không xa.

Thi thể rải rác trên đoạn đường này làm cho hắn không khoẻ, vài lần gần như nôn khan, có nhận thức sâu hơn với tình huống ác liệt hiện tại. Hắn nhìn Omega, muốn biết nhiều tin tức về mình qua miệng Omega rõ ràng quen biết mình này.

"Cậu quen tôi."

Phương Kỳ Kỳ nghe vậy liếc mắt, "Tôi quen anh là anh đi theo tôi? Trên đời này không chỉ mình tôi quen thủ trưởng Từ, ai anh cũng đi theo à?"

"Tôi? Thủ trưởng?" Từ Sầm Quân đầy bụng nghi vấn không thể nào hỏi, chỉ có thể tập trung vào hiện tại: "Chúng ta là bạn sao?"

Phương Kỳ Kỳ đang lật xem một thi thể cháy đen, không quay đầu lại phủ nhận nói: "Không phải."

"Vậy... tôi quen cậu sao?"

Phương Kỳ Kỳ đang muốn trả lời, đột nhiên tiếng bàn tán xôn xao vang lên ở sau bức tường ngăn cách khu phế tích:

"Hình như tao ngửi thấy pheromone Omega? Còn là Omega trẻ, chưa bị Alpha đánh dấu!"

Bản chất pheromone là hormone sinh học, sinh vật có thể phân tích được đại khái tình huống sinh lý của cơ thể qua pheromone, ví dụ như có khỏe mạnh hay không, có đang phát tình không, có bị đánh dấu chưa vân vân.

Một giọng nam tục tằng khác tức giận mắng: "Con mẹ nó mày vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không? Tối hôm qua Beta kia không làm mày sướng đủ à? Đầu năm nay còn có Omega ngoài này cho mày thấy à, còn chưa bị đánh dấu, nằm mơ đi, đừng nghĩ nữa! Tìm đồ đi! Trễ chút nữa không còn cái gì, những kẻ khác cũng đang đến đây! Lấy hết hạch dị năng đi, chưa chết thì tiễn chúng về quy thiên luôn!"

"Không phải đâu anh Long, thật sự là pheromone Omega, mùi quả vải, thơm lắm ngọt lắm, anh ngửi kỹ xem, tuy rất nhiều pheromone Alpha, nhưng thật sự có Omega, hình như... hình như rất gần chúng ta." Phương Kỳ Kỳ biến sắc, lặng lẽ siết chặt bàn tay bị thương. Cậu cắt cái mảnh vải băng bó sơ qua, nhưng pheromone trong máu còn lưu lại trong không khí, mùi pheromone thơm ngọt ngào kích thích giác quan của Alpha xa lạ.

Cậu xoay chân muốn rời khỏi đây, vừa mới đi hai bước, mấy người bước ra khỏi khoảng trống trong đống đổ nát trước mặt và chạm mặt cậu.

Kẻ cầm đầu mặt sẹo nhìn chằm chằm Phương Kỳ Kỳ, hít mũi, nhếch miệng cười, "Đúng là Omega thật, dị năng khứu giác của chú mày vẫn có chút tác dụng đấy, nhặt thằng nhóc hoang này, sau này chúng ta không sầu nữa."

"Hê hê, anh Long, cho các anh em hưởng được không? Em chưa từng ngủ Omega đâu!"

Mấy tên to con cười hạ lưu, anh Long cầm đầu nhìn Phương Kỳ Kỳ từ trên xuống dưới, giống như nhìn một tảng thịt béo thơm nức.

Phương Kỳ Kỳ căm tức nhìn bọn chúng, lui về phía sau hai bước, xì một tiếng khinh miệt, cả giận nói: "Đám kền kền ăn xác thối bọn mày xứng sao?"

Anh Long nghe vậy nhổ nước bọt, với mức độ khan hiếm Omega hiện tại, dù mình không hưởng dụng được cũng có thể bán với giá trên trời, nếu đổi được tư cách sống ở căn cứ lớn thì càng lời, hắn ta cười gằn nói: "Mày thử là biết ông đây xứng hay không, bắt!"

Phương Kỳ Kỳ thầm nghĩ không tốt, liếc nhìn Từ Sầm Quân ở chỗ rẽ, vội kêu lên: "Anh yêu, cứu em!"

Đoàn người lúc này mới phát hiện một tên đàn ông cao lớn đứng bên tường, nhất thời dồn ánh mắt địch ý về phía hắn.

Anh Long tính toán đánh nhanh thắng nhanh, gã đứng tấn, hai tay vững vàng nhấc lên, vài ngọn giáo gỗ đột ngột mọc lên khỏi mặt đấy, nhanh chóng hướng về Từ Sầm Quân.

Đồng tử của Từ Sầm Quân co rút lại, giáo cấp tốc phóng về phía hắn, hắn nhìn lại như là phóng chậm, thậm chí hắn có thể đoán trước quỹ tích kế tiếp. Trong lúc nguy cấp, cơ thể hắn giống như đã từng làm động tác đó mấy nghìn lần, giơ tay lên theo bản năng, vô số lưỡi kiếm gió xuất hiện, những lưỡi kiếm gió sắc bén vô hình xẻ đôi những ngọn giáo, chúng ngay lập tức nát tan văng tung tóe.

"..." Bốn phía tĩnh lặng.

Từ Sầm Quân thu tay lại ra sau lưng, ngón tay có hơi run rẩy, đây là... sức mạnh gì?

Trong lòng hoang mang nhưng hắn lại duy trì vẻ ngoài bình tĩnh nhìn về phía đối phương, hắn biết lúc này mình không thể tỏ ra yếu hèn.

Đối thủ hiển nhiên cũng không ngờ hắn có thể đối phó được giáo cấp ba của anh Long, càng có nhận thức mới về thực lực của hắn.

Anh Long ngăn cản thuộc hạ vẫn muốn lao lên trước, nặn ra một nụ cười nịnh nọt khó coi, "Ngại quá, có mắt như mù, bên người mỹ nhân sao không có anh hùng chứ!" Lại quát một tên thuộc hạ: "Đại Lực! Đi ra giải thích cho anh hùng!"

Đại Lực là người dị năng khứu giác, hắn ta thấy cảnh này là biết gặp phải kẻ khó chơi. Hắn ta đi theo anh Long mấy năm, chưa từng gặp cảnh dị năng của anh Long bị đánh tan dễ dàng như vậy, thực lực của đối phương sợ là trên cấp bốn, thực lực bọn chúng cao nhất cũng chính là anh Long mới là cấp ba, năng lực giữa người dị năng các cấp cách nhau rất lớn.

Nghĩ cũng phải, Omega đều được kẻ mạnh nuôi dưỡng, sao có thể một thân một mình ra ngoài nơi hoang vu trong thời mạt thế, còn để bọn chúng gặp được chứ. Trong thời mạt thế nắm đấm là trật tự. Có vẻ anh Long đang rất tức giận, Đại Lực run rẩy quỳ xuống, dập đầu với Phương Kỳ Kỳ và Từ Sầm Quân, "Xin lỗi xin lỗi, tha cho tôi đi tha cho tôi đi!"

Phương Kỳ Kỳ khó chịu nói: "Không thể bỏ qua, giết hết."

Không khí nhất thời ngưng trọng, lực chú ý toàn bộ tập trung ở trên người Từ Sầm Quân.

Từ Sầm Quân khẽ động hầu kết, sắc mặt lạnh lùng, một lát sau phun ra một chữ: "Cút."

"Cảm ơn... Cảm ơn! Cảm ơn anh hùng! Chúng tôi cút!"

Phương Kỳ Kỳ nhìn đoàn người nhanh chóng bỏ chạy, không cam lòng nói với Từ Sầm Quân: "Bọn chúng là kẻ mót xác hèn hạ, anh có tin không lần này anh tha cho chúng, lần sau nếu thấy anh yếu ớt chúng sẽ không chút do dự móc hạch dị năng trong đầu anh ra!"

Phương Kỳ Kỳ không nói nên lời. Sau khi mất trí nhớ, hiểu biết của Từ Sầm Quân đối với nhân tính còn dừng lại ở thời đại văn minh, tồn tại lòng tốt không cần thiết. Thế mà người mất trí nhớ ngược lại còn dị năng, mà dị năng của cậu lại bị hao tổn! 

Cậu đang tức giận nghĩ, Từ Sầm Quân xoay người muốn đi. Phương Kỳ Kỳ thấy thế căng thẳng, lảo đảo đuổi theo, "Từ Sầm Quân, anh... Anh không đi theo tôi à?"

Từ Sầm Quân nghiêng người sang nhìn cậu, trong giọng nói có mấy phần vô tội: "Cậu không cho tôi theo còn gì? Vừa nãy còn hãm hại tôi."

"..." Phương Kỳ Kỳ trề miệng rồi khép lại.

Cố ý! Đối thủ không đội trời chung nhất định là cố ý!

Vị trí giữa hai người nháy mắt đảo ngược, vốn là đối thủ muốn đi theo cậu, hiện tại biến thành cậu hy vọng đối thủ đi theo bảo vệ cậu.

Từ Sầm Quân cũng biết điểm này, cho nên cố ý tỏ thái độ như vậy.

Phương Kỳ Kỳ trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng thế nào, tức giận mở to hai mắt lườm hắn.

Dù tâm trí lui về mười năm trước, đối thủ không đội trời chung vẫn khó đối phó.

Từ Sầm Quân thấy cậu thở dốc không có lực sát thương, không khỏi thấy buồn cười, thế cục nằm trong bàn tay mình, tiếp tục đề tài trước đó: "Chúng ta có quan hệ thế nào?"

Phương Kỳ Kỳ đảo đồng tử đen láy, nâng cằm lên, bật thốt: "Chúng ta là anh em thân thiết kề vai chiến đấu."

"Nói dối." Từ Sầm Quân nhẹ nhàng lắc đầu, mở miệng nói: "Tôi không thể nào xưng anh gọi em với Omega."

Phương Kỳ Kỳ nắm chặt nắm tay không nói gì, mắt hồ ly hung tợn trừng hắn, thầm nghĩ: Đồ kẻ thù chủ nghĩa Alpha!

Từ Sầm Quân thấy Omega lại xù lông, trong mắt lóe lên ý cười, hắn không hỏi tiếp mà làm bộ muốn đi.

Lúc này Phương Kỳ Kỳ sốt ruột, "Này, này! Anh... Cha anh là Từ Lập Quốc, mẹ anh là Khương Anh." Từ Sầm Quân ngừng chân, cậu nói tiếp: "Ông anh là Từ Kiến Công, anh còn một người em họ tên là Trần Thanh Diệm, bây giờ là tiểu đội trưởng đội dị năng trung ương!"

Từ Sầm Quân dừng chân trầm tư, ông hắn quyền cao chức trọng trong bộ đội, cha hắn là thị trưởng, cũng là người dạy hắn vỡ lòng về chính trị, mẹ hắn là chuyên gia kỹ thuật hàng không vũ trụ. Nề nếp gia đình hắn thanh liêm, tác phong ngay thẳng, gia đình không cho hắn cậy vào quyền thế trong nhà làm xằng làm bậy. Lúc cấp hai trong cặp có thư tình, sau khi bị mẹ phát hiện, hắn bị ra lệnh không được làm loạn với Omega, lại chép mười lần kinh thư với bà mới được tha. Câu "Không thể nào xưng anh gọi em với Omega" mà hắn vừa nói không chứa ý kỳ thị mà là bằng vào phán đoán về cách làm người của mình. Số người trong trường biết bối cảnh của hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, dù đến mạt thế mười năm sau, hắn cũng tin mình không thể rêu rao khắp nơi được. 

Omega này biết nhiều tin bí mật về hắn như vậy, giữa hai người nhất định là quan hệ không tệ. Không biết quan hệ này là tốt hay là xấu, trong lòng hắn có quá nhiều nghi vấn, còn muốn hỏi thêm, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là thời cơ tốt.

Từ Sầm Quân suy nghĩ cẩn thận, nhìn Omega đang trông chờ nhìn mình, đưa lưng về phía cậu ngồi xổm xuống, "Lên."

Phương Kỳ Kỳ khựng lại, dám không đề phòng chút nào đưa lưng về phía người không quen biết, sự tin tưởng này ở mạt thế là trí mạng, hiển nhiên đối thủ không đội trời chung vẫn chưa hiểu hết về sự tàn khốc của thời mạt thế.

Từ Sầm Quân ngồi một lát thấy cậu không động đậy, quay đầu lại nhìn mắt cá chân cậu, "Chân không đau à?"

Lúc nãy chạy Phương Kỳ Kỳ không cẩn thận vấp ngã, không ngờ hắn lại để ý đến.

"Tất nhiên là đau." Phương Kỳ Kỳ khấp khểnh đi đến, nằm sấp lên lưng đối thủ, bả vai dày rộng mang theo nhiệt độ của Alpha, Phương Kỳ Kỳ hít mũi một cái, hơi lạnh của tuyết dường như giảm bớt chút.

Từ Sầm Quân vững chắc cõng Omega, chạm đến vết thương sau lưng, hắn hơi nhíu mày, nhẹ nhàng xốc người, làm cho Omega nằm thoải mái trên lưng mình.

"Đi mau lên, đám người nhặt nhạnh đồ không phải người tốt." Phương Kỳ Kỳ tựa vào đầu vai Alpha, lòng vẫn hơi lo lắng, ngửi thấy mùi pheromone tươi mát lạnh lẽo, giống cây linh sam trên núi cao giữa trời đông giá rét. Cậu cau mũi, mùi vô hại này không hợp với đối thủ không đội trời chung chút nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương