Nhắm Mắt Theo Liều - Kết Hôn Không Mời Họ Hàng
Chương 1: 01 Từ Sầm Quân, anh đừng giả bộ

Lời editor: Bộ này có H nha mấy bồ, tinh thần edit kiểu nửa tục nửa không =)) liên giới tính (song tính), sinh con, tự dò mìn nha. Cá nhân tui thấy bộ này chim sẻ nhỏ mà ngũ tạng đầy đủ á. Chúc quý dzị đọc truyện vui vẻ!

Ầm vang một tiếng thật lớn, đất trời rung chuyển.

Không trung trên phế tích ở thành phố C bị năng lượng đột nhiên bùng nổ phá vỡ, xa ở ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy ánh sáng trắng lóe mắt trong đêm đen, ở giữa mơ hồ có thể thấy hình chiếu bảy mặt như kim cương ở giữa quầng sáng.

Vụ nổ lớn làm cho căn cứ nhân loại trong vòng trăm dặm đều khủng hoảng không thôi. Đây đã là năm thứ mười kể từ khi mạt thế bùng nổ, trừ hai năm đầu tiên chính phủ dùng vũ khí hạt nhân để tiêu diệt sinh vật biến dị, đã rất lâu mọi người không cảm nhận được sự rung chuyển dữ dội như vậy trong đêm đen. Huống chi, vũ khí hạt nhân sẽ khiến các động vật và thực vật biến dị tăng cường sức tấn công. Sau khi phát hiện ra điểm này, nhân loại không còn sử dụng vũ khí hạt nhân để tiêu diệt động vật biến dị nữa.

Ở mạt thế thông tin không phát triển, mãi đến ngày hôm sau mọi người mới biết được là nhiệm vụ cấp S tiêu diệt hoa Rafflesia của thành phố C gặp sự cố.

Tuyết nhỏ bay khắp nền trời mờ tối, bông tuyết sáu cạnh trắng muốt rơi xuống.

"Ưm..."

Phương Kỳ Kỳ tỉnh vì lạnh, bông tuyết rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ lấm lem, lại tan đi theo độ ấm da thịt. Cậu khẽ chớp mắt làm lông mi dày nhẹ nhàng rung, chậm rãi mở mắt, khi không trung phản chiếu vào trong đồng tử, cậu giật mình ngẩn người hai giây mới hoàn hồn.

Tối hôm qua hoa Rafflesia cấp bảy tự nổ, một giây trước khi cậu mất đi ý thức, một người đàn ông mặc áo giáp sắt màu bạc nháy mắt mở ra tấm khiên kim loại dày che trước mặt cậu, tiếp theo sóng xung kích chợt bùng nổ nháy mắt nuốt chửng tất cả.

"Bạch..." Phương Kỳ Kỳ khàn giọng khó khăn gọi tên Phương Bạch Mặc, cố gắng ngồi dậy rồi lại phí công ngã xuống, cánh tay chạm phải một cơ thể ấm áp, cậu nghiêng đầu nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

—— Từ Sầm Quân!

Phương Kỳ Kỳ đầu tiên là hết hồn, sau đó nheo đôi mắt hồ ly xinh đẹp lại, thù mới hận cũ nhất thời xông lên đầu.

Cậu và Từ Sầm Quân đã kết thù từ sáu năm trước.

Các nhóm săn bắn mà hai người dẫn dắt có sức mạnh ngang nhau lại còn ở cùng khu vực phía Bắc. Ở thời mạt thế, tài nguyên khan hiếm, xã hội hỗn loạn, song phương tranh giành tài nguyên, giành người tài, giành địa bàn, đối chọi không khoan nhượng.

Mấy năm nay tuy hai người giao phong nhiều lần, nhưng trên thực tế số lần gặp mặt trực tiếp có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa mỗi lần đối mặt Phương Kỳ Kỳ luôn tức giận chừng mấy ngày, nguyên nhân chính là ánh mắt của Từ Sầm Quân mỗi lần nhìn cậu —— kiểu ánh mắt đầy khinh thường và đùa cợt, làm cho cậu hận không thể nhảy vào móc mắt của đối phương, nhưng dù thắng cậu cũng không cảm nhận được niềm vui chiến thắng. 

Nghĩ vậy, Phương Kỳ Kỳ tức nghẹn, cậu thu hồi suy nghĩ, cố sức chống cơ thể hư nhược nhìn Từ Sầm Quân đang hôn mê ở bên cạnh.

Ngực Alpha vẫn phập phồng đều đặn, nhưng người rất chật vật, trên sống mũi cao có dấu vết bị hòn đá nhỏ cọ xát, máu tươi rỉ ra đã đọng lại.

"Hừ." Phương Kỳ Kỳ hừ một tiếng khinh thường, dời mắt về phía con dao cách đó không xa.

Ông trời làm cho cậu tỉnh lại trước, không phải là cho cậu cơ hội "tiên hạ thủ vi cường" hay sao? Cậu tin nếu như Từ Sầm Quân tỉnh lại trước cũng sẽ làm chuyện giống vậy.

Phương Kỳ Kỳ lao lực nắm được chuôi dao, sau đó chậm rãi tới gần Từ Sầm Quân đang nhắm nghiền hai mắt.

Đột nhiên, mí mắt Alpha khẽ động, giống như là muốn tỉnh lại.

Mắt Phương Kỳ Kỳ lóe lên vẻ tàn nhẫn, muốn dùng dị năng khống chế cảm quan của Alpha, nhưng lúc kích hoạt dị năng trán cậu đau nhức, cậu nức nở một tiếng ngã vào ngực Alpha, cơn đau ở não làm cho cậu phải rơi lệ.

"Chóng mặt quá... Mùi gì vậy... Ngọt quá..."

Giọng hơi khàn của Alpha từ đỉnh đầu truyền vào tai Phương Kỳ Kỳ, nhưng cậu đau đến không thở nổi, lòng chỉ có một suy nghĩ —— xong đời rồi, sắp bị giết, rơi vào tay đối thủ không đội trời chung, Từ Sầm Quân không có khả năng buông tha cho cậu.

Phương Kỳ Kỳ khó khăn ngẩng đầu lên, mở mí mắt hơi đỏ lên, đôi mắt hồ ly hơi xếch dính nước mắt có vẻ điềm đạm đáng yêu, cậu không chịu thua trừng mắt nhìn Alpha.

Trong đồng tử đen của Từ Sầm Quân có vẻ mơ màng lúc vừa mới tỉnh, hắn cúi đầu, tầm mắt vô tình chạm phải cặp mắt sũng nước, giữa hơi thở tràn đầy mùi thơm của quả vải, pheromone Omega nồng nặc làm cho hắn theo bản năng thở gấp. Hắn kìm chế dời tầm mắt, giọng khàn khàn nhưng vẫn lễ phép: "Bạn học này, cậu, cậu dậy trước đi đã. Cậu chảy máu, pheromone cứ phát tán mãi, tôi đưa cậu đi gặp giáo viên y tế."

Nói xong, Từ Sầm Quân nhẹ nhàng đỡ lấy đầu vai Omega, muốn đỡ Omega dậy, mình cũng hơi nâng người, không đề phòng bị một bàn tay ấn lại, vết thương trên lưng va chạm vào đất, Từ Sầm Quân hừ một tiếng kêu đau.

"Đừng chạm vào tôi!" Phương Kỳ Kỳ yếu ớt nói.

Cậu chống ngực Alpha mượn lực ngồi dậy, lòng bàn tay đau đớn, chỗ không cẩn thận bị dao cắt đang chảy đầy máu tươi, trong máu nồng nặc pheromone Omega phát tán trong không khí.

Phương Kỳ Kỳ mặc kệ vết thương, cậu chỉ biết tình cảnh hiện tại của mình rất không ổn. Đối thủ không đội trời chung còn đang ở trước mắt, dị năng của mình hoàn toàn biến mất, cận vệ cũng không thấy tung tích. Cậu đề phòng nhìn Từ Sầm Quân đau đớn thở dốc trên đất, tay siết chặt chuôi dao, lui về phía sau từng chút một, mãi đến khi lưng chạm vào tường mới dừng lại.

"Ưm..." Từ Sầm Quân nhịn cơn đau ở lưng, mày rậm nhíu chặt, nâng người ngồi dậy, nhìn phế tích thành thị xa lạ xung quanh, biểu cảm hoang mang, ánh mắt nghi ngờ, "Đây là đâu? Không phải tôi đang ở sân thể dục sao?" Lại nhìn Omega mặc đồng phục tác chiến, "Sao cậu không mặc đồng phục học sinh?"

Phương Kỳ Kỳ nghe đối thủ không đội trời chung nói huyên thiên, hừ một tiếng, "Từ Sầm Quân, anh đừng giả bộ."

Hai người giao thủ nhiều năm, Phương Kỳ Kỳ biết rõ lòng dạ và mưu kế sâu đậm của đối thủ, không tin vẻ giả bộ của hắn bây giờ.

Tuyết càng lúc càng lớn, Từ Sầm Quân thấy lạnh cả người, hắn giơ tay hứng bông tuyết, bông tuyết tan ra trong lòng bàn tay, hắn lẩm bẩm nói: "Tháng năm... Làm sao có tuyết rơi?"

Hắn nhớ trước khi mình ngất đi là đang ở trên sân bóng rổ. Tiết thể dục cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, các thiếu niên ở trong sân vận động rơi mồ hôi giải tỏa áp lực, hắn thì đang hoang mang chuyện chọn trường đại học. Người nhà muốn hắn học Học viện quân sự, đi theo con đường mà cha ông đã trải sẵn, nhưng hắn một lòng muốn tham gia chính trị. Từ nhỏ đến lớn hắn đều làm theo sắp xếp của người nhà, lần này hắn muốn... Hắn muốn đấu tranh một hồi!

Đang lúc hắn nghĩ vậy, kiên định đứng dậy, một quả bóng rổ bất ngờ đập vào đầu, sau khi hắn đứng lên, trong tiếng thét của các học sinh, hắn hoa mắt bất tỉnh.

Theo lẽ thường, lẽ ra hiện tại hắn nên ở phòng cấp cứu mới đúng, mà không phải ở trong đống đổ nát giống như bị đánh bom ở đây. Khi nhận thức chênh lệch quá lớn với thực tế, hắn cho ra kết luận chắc là mình đang nằm mơ, nhưng cơn đau từ vết thương rõ ràng chân thực như vậy, giờ phút này hắn vừa hoang mang vừa hoảng hốt, bất lực nhìn con người duy nhất ở đây.

Phương Kỳ Kỳ nhận được ánh mắt xin giúp đỡ của hắn, trong lòng càng hoài nghi. Từ Sầm Quân tuyệt đối không thể lộ ra biểu cảm yếu đuối thế này, hắn ngạo mạn giống tất cả Alpha cao cấp trên đời này, ở trước mặt người khác luôn là sự mạnh mẽ, tự tin và bình tĩnh của kẻ mạnh, ánh mắt giống cún con không có nhà về như hiện nay thật sự rất kỳ lạ.

Phương Kỳ Kỳ im lặng vài giây, kết hợp với câu hỏi vừa rồi của Alpha, lòng đã có dự đoán. Cậu đảo mắt lanh lợi, nhìn biển quảng cáo đã vỡ vụn phai màu, hỏi: "Bây giờ là năm bao nhiêu?"

Từ Sầm Quân không chút do dự đáp: "Hôm nay là ngày 29 tháng 5 năm 2057 lịch địa cậu, còn 10 ngày nữa là thi đại học." Về giai đoạn quan trọng nhất cuộc đời, mỗi một ngày trước kỳ thi tốt nghiệp trung học hắn đều nhớ rất rõ.

"Không." Phương Kỳ Kỳ vừa nói, vừa cẩn thận nhìn thẳng vào mắt Từ Sầm Quân, ý đồ nhìn ra sơ hở, "Bây giờ là ngày 1 tháng 9 năm 2067, đã không còn kỳ thi đại học nữa. Mười năm trước mạt thế bùng nổ, nền văn minh của nhân loại bắt đầu trì trệ thậm chí là tụt hậu."

"Mạt thế? Mười năm trước?" Từ Sầm Quân bắt lấy chữ quan trọng, trong mắt là cảm xúc khiếp sợ, khó tin nhìn Omega, miệng không ngừng thì thầm: "Không thể, không thể..."

Phương Kỳ Kỳ chưa bao giờ thấy dáng vẻ hoảng hốt của đối thủ như vậy, vẻ mặt ung dung đều vỡ vụn ra. Cậu rất kinh ngạc, tâm trạng còn có chút sung sướng, hơi cong đôi mắt hồ ly xinh đẹp, hất cằm về phía đối diện, "Không tin, anh xem biển quảng cáo phía sau anh đi."

Từ Sầm Quân nghe vậy quay đầu nhìn lại, biển quảng cáo to đùng phủ đầy bụi, trên tấm vải phai màu có vài vết cào của động vật biến dị, qua dòng chữ mờ nhạt có thể nhìn ra là "Khai trương ngày 10 tháng 6 năm 2057 " —— là thời gian tương lai.

Một cơn gió thổi qua, tờ báo rách ố vàng bị gió thổi, như thể cảnh quay chậm trong mắt. Hắn không kịp kinh ngạc trước cảm giác với gió của mình, thấy dòng chữ to trên báo "Số lượng lớn sinh vật biến dị tràn vào, thành phố C sắp thất thủ", mặt càng thêm tái mét.

Một điều được thể hiện khắp nơi, lời Omega này nói là sự thật, hiện tại đã là mười năm sau, mà hắn mất đi trí nhớ trong mười năm này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương