Nhà Trẻ Hoàng Gia
-
Chương 315: Hoàng Hậu của ta
“Hoàng huynh?”
“Ta tại sao phải nén bi thương chứ? Ông ta có thể nhẫn tâm giết chết con gái ruột của chính mình, cái loại nam nhân này, là báo ứng của ông ta” Tiêu Cảnh Dương chậm rãi nói qua, dùng giọng điệu bình tĩnh tới cực điểm như thế.
Trái tim Tiêu Tử Y đột nhiên như ngừng đập, hoá ra, hắn cái gì cũng không biết. Hắn không biết Hoàng đế thực ra cũng vì để đền bù tâm nguyện cho hắn nên đã để bình rượu độc giả cho Hoàng Hậu. Hắn không biết thật ra Hoàng Hậu đã đánh tráo, cho nàng uống chính là loại rượu độc thật. Hắn không biết thật ra hắn và Phong Uyển Tình….
Nàng giật giật môi, ánh mắt rơi xuống chiếc áo long bào màu vàng sáng kia, trên đó có Rồng Vàng chín móng vuốt đang hướng nhìn nàng với ánh mắt hung ác, hình như là đang nhắc nhở nàng điều gì đó,S có gì thì đừng nói.
Cái gì cũng không được nói. Huyết thống lại có quan hệ gì vậy? Độc chiếm thiên hạ, với nàng là chuyện nhàm chán tệ hại vô cùng. Tiêu Cảnh Dương từ nhỏ đã bị Thành Hoàng Đế đào tạo thành người thừa kế, đem đế quốc này giao vào trong tay hắn, thích hợp hơn nhiều so với những người khác. Hơn nữa, nàng không thể nói, cứ để cho hắn coi họ là huynh muội ruột thịt, như vậy cũng chặt đứt vọng tưởng của hắn, nàng cũng có thể không bị áp lực mà ở cùng một chỗ với Nam Cung Sanh.
Trong đầu Tiêu Tử Y lập tức xoẹt qua những ý nghĩ này, đưa ra quyết định cuối cùng. Được, nàng cái gì cũng không nói.
“Tử Y” Rốt cuộc Tiêu Cảnh Dương cũng buông nàng ra, nhìn tỉ mỉ khuôn mặt nàng.
“Hả?’ Tâm tình Tiêu Tử Y rất tệ.
“Tử Y à, tin nàng tỉnh lại ta cũng không nói cho bất cứ kẻ nào cả” Ánh mắt Tiêu Cảnh Dương loé lên tia sáng không rõ tên, nói chậm rãi, “Vì thế, ta có ý công khai với bên ngoài là công chúa Trường Nhạc đã chết rồi”
Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn hắn, có chút không biết làm sao. Hắn định làm gì thế nhỉ?
Tiêu Cảnh Dương nắm lấy mu bàn tay nàng, cúi đầu xuống hôn. Tựa như trước đây rất lâu, hắn từng đi dạo bên ngoài, từng làm qua kiểu lễ hôn tay như thế, thành kính và quý trọng. “Từ nay về sau, nàng sẽ là Thẩm Tử Y, hoàng hậu của ta”
Tiêu Tử Y như là bị bỏng vậy, nhanh chóng rút tay về, không dám tin trừng mắt với hắn, đến một câu cũng nói không ra lời.
“Đây không phải là lễ gặp mặt lần đầu hay sao? Chả lẽ ta làm sai rồi hả?” Tiêu Cảnh Dương mỉm cười, trong nụ cười tươi nói sao không hết sự đắc ý và thoả mãn.
Tiêu Tử Y cảm thấy cười khổ, xem ra tuy Hoàng đế và Tiêu Cảnh Dương không phải là cha con ruột thịt, nhưng tâm tư này thì lại giống nhau như đúc vậy.
Trong nội tâm không cảm động thì đúng là gạt người mà thôi.
Nếu như một người đàn ông, chịu vì bạn mà phá bỏ tất cả mọi trói buộc, cũng chỉ vì bạn mà chấp nhất muốn nắm chặt lấy tay bạn…Tiêu Tử Y thừa nhận tựa như nàng vẫn chỉ như tiểu nữ sinh có mười mấy tuổi vậy, nàng sẽ vứt bỏ hết mọi thứ, dụi đầu vào trong hoài bão ôm ấp của người đàn ông này ngay.
Thế nhưng nàng không phải như thế. Trong lòng nàng đã sớm có một người khác rồi, một người mà nàng không thể dứt bỏ được.
“Hoàng huynh, huynh sẽ phải hối hận thôi” Tiêu Tử Y cười đắng chát. Tiêu Cảnh Dương nghĩ vậy thì quá mức đơn giản rồi, như chuyện thay đổi này mà do tiên hoàng xử lý, nhất định sẽ chuẩn bị cho nàng một thân phận hoàn mỹ, mọi thứ râu ria đều để cho chìm hết xuống đã, thêm nửa năm một năm nữa mới cử hành đại hôn.
Nhưng Tiêu Cảnh Dương người này thì lại vừa mới đăng cơ không lâu, thời điểm mấu chốt chưa qua mà đã….
“Tử Y, ta sẽ không hối hận đâu. Ta cũng sẽ không cho nàng hối hận được. Ai cũng đừng mong ngăn ta lại” Thanh âm rõ ràng của Tiêu Cảnh Dương truyền đến. Tiêu Tử Y ngẩng đầu, nhìn rõ sự kiên định trong mắt hắn, cảm thấy lạnh buốt vô cùng.
Đúng vậy, bây giờ hắn là Hoàng đế rồi, thiên hạ này đã không còn có ai có thể ngăn được thứ đồ mà hắn muốn đạt được nữa rồi. Muốn con người dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
“Nàng trước tiên nghỉ ngơi thật tốt nha, mọi thứ đừng nghĩ nhiều nữa” Tiêu Cảnh Dương không để cho nàng kịp xen vào đã đỡ nàng nằm xuống giường, giúp nàng đắp chăn cẩn thận.
“Hoàng huynh, để cho muội suy nghĩ thật kỹ đã, có được không?”
Tiêu Tử Y ngay lúc hắn xoay người rời đi đã nhẹ giọng khẩn cầu.
Tiêu Cảnh Dương không đáp, chỉ dừng chút, không nói câu nào mà đi ra ngoài.
Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn những hoa văn điêu khắc tinh xảo trên giường kia, mãi vẫn không nhắm mắt nổi.
“Ta tại sao phải nén bi thương chứ? Ông ta có thể nhẫn tâm giết chết con gái ruột của chính mình, cái loại nam nhân này, là báo ứng của ông ta” Tiêu Cảnh Dương chậm rãi nói qua, dùng giọng điệu bình tĩnh tới cực điểm như thế.
Trái tim Tiêu Tử Y đột nhiên như ngừng đập, hoá ra, hắn cái gì cũng không biết. Hắn không biết Hoàng đế thực ra cũng vì để đền bù tâm nguyện cho hắn nên đã để bình rượu độc giả cho Hoàng Hậu. Hắn không biết thật ra Hoàng Hậu đã đánh tráo, cho nàng uống chính là loại rượu độc thật. Hắn không biết thật ra hắn và Phong Uyển Tình….
Nàng giật giật môi, ánh mắt rơi xuống chiếc áo long bào màu vàng sáng kia, trên đó có Rồng Vàng chín móng vuốt đang hướng nhìn nàng với ánh mắt hung ác, hình như là đang nhắc nhở nàng điều gì đó,S có gì thì đừng nói.
Cái gì cũng không được nói. Huyết thống lại có quan hệ gì vậy? Độc chiếm thiên hạ, với nàng là chuyện nhàm chán tệ hại vô cùng. Tiêu Cảnh Dương từ nhỏ đã bị Thành Hoàng Đế đào tạo thành người thừa kế, đem đế quốc này giao vào trong tay hắn, thích hợp hơn nhiều so với những người khác. Hơn nữa, nàng không thể nói, cứ để cho hắn coi họ là huynh muội ruột thịt, như vậy cũng chặt đứt vọng tưởng của hắn, nàng cũng có thể không bị áp lực mà ở cùng một chỗ với Nam Cung Sanh.
Trong đầu Tiêu Tử Y lập tức xoẹt qua những ý nghĩ này, đưa ra quyết định cuối cùng. Được, nàng cái gì cũng không nói.
“Tử Y” Rốt cuộc Tiêu Cảnh Dương cũng buông nàng ra, nhìn tỉ mỉ khuôn mặt nàng.
“Hả?’ Tâm tình Tiêu Tử Y rất tệ.
“Tử Y à, tin nàng tỉnh lại ta cũng không nói cho bất cứ kẻ nào cả” Ánh mắt Tiêu Cảnh Dương loé lên tia sáng không rõ tên, nói chậm rãi, “Vì thế, ta có ý công khai với bên ngoài là công chúa Trường Nhạc đã chết rồi”
Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn hắn, có chút không biết làm sao. Hắn định làm gì thế nhỉ?
Tiêu Cảnh Dương nắm lấy mu bàn tay nàng, cúi đầu xuống hôn. Tựa như trước đây rất lâu, hắn từng đi dạo bên ngoài, từng làm qua kiểu lễ hôn tay như thế, thành kính và quý trọng. “Từ nay về sau, nàng sẽ là Thẩm Tử Y, hoàng hậu của ta”
Tiêu Tử Y như là bị bỏng vậy, nhanh chóng rút tay về, không dám tin trừng mắt với hắn, đến một câu cũng nói không ra lời.
“Đây không phải là lễ gặp mặt lần đầu hay sao? Chả lẽ ta làm sai rồi hả?” Tiêu Cảnh Dương mỉm cười, trong nụ cười tươi nói sao không hết sự đắc ý và thoả mãn.
Tiêu Tử Y cảm thấy cười khổ, xem ra tuy Hoàng đế và Tiêu Cảnh Dương không phải là cha con ruột thịt, nhưng tâm tư này thì lại giống nhau như đúc vậy.
Trong nội tâm không cảm động thì đúng là gạt người mà thôi.
Nếu như một người đàn ông, chịu vì bạn mà phá bỏ tất cả mọi trói buộc, cũng chỉ vì bạn mà chấp nhất muốn nắm chặt lấy tay bạn…Tiêu Tử Y thừa nhận tựa như nàng vẫn chỉ như tiểu nữ sinh có mười mấy tuổi vậy, nàng sẽ vứt bỏ hết mọi thứ, dụi đầu vào trong hoài bão ôm ấp của người đàn ông này ngay.
Thế nhưng nàng không phải như thế. Trong lòng nàng đã sớm có một người khác rồi, một người mà nàng không thể dứt bỏ được.
“Hoàng huynh, huynh sẽ phải hối hận thôi” Tiêu Tử Y cười đắng chát. Tiêu Cảnh Dương nghĩ vậy thì quá mức đơn giản rồi, như chuyện thay đổi này mà do tiên hoàng xử lý, nhất định sẽ chuẩn bị cho nàng một thân phận hoàn mỹ, mọi thứ râu ria đều để cho chìm hết xuống đã, thêm nửa năm một năm nữa mới cử hành đại hôn.
Nhưng Tiêu Cảnh Dương người này thì lại vừa mới đăng cơ không lâu, thời điểm mấu chốt chưa qua mà đã….
“Tử Y, ta sẽ không hối hận đâu. Ta cũng sẽ không cho nàng hối hận được. Ai cũng đừng mong ngăn ta lại” Thanh âm rõ ràng của Tiêu Cảnh Dương truyền đến. Tiêu Tử Y ngẩng đầu, nhìn rõ sự kiên định trong mắt hắn, cảm thấy lạnh buốt vô cùng.
Đúng vậy, bây giờ hắn là Hoàng đế rồi, thiên hạ này đã không còn có ai có thể ngăn được thứ đồ mà hắn muốn đạt được nữa rồi. Muốn con người dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
“Nàng trước tiên nghỉ ngơi thật tốt nha, mọi thứ đừng nghĩ nhiều nữa” Tiêu Cảnh Dương không để cho nàng kịp xen vào đã đỡ nàng nằm xuống giường, giúp nàng đắp chăn cẩn thận.
“Hoàng huynh, để cho muội suy nghĩ thật kỹ đã, có được không?”
Tiêu Tử Y ngay lúc hắn xoay người rời đi đã nhẹ giọng khẩn cầu.
Tiêu Cảnh Dương không đáp, chỉ dừng chút, không nói câu nào mà đi ra ngoài.
Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn những hoa văn điêu khắc tinh xảo trên giường kia, mãi vẫn không nhắm mắt nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook