Nhà Có Hồ Ly Tinh Yêu Nghiệt
-
Quyển 1 - Chương 21: Mục đích gì
Edit: Lavender - Blue
"Mẹ. Con có thể hỏi mẹ một chuyện? Mẹ ngeh ai nói về người đó?" Chẳng những anh muốn thu thập tiểu quỷ chết tiệt kia, càng sẽ không bỏ qua cho mấy cô gái nói hưu nói vượn (nói bậy nói bạ).
"Thế nào?" Lữ Vi làm sao sẽ không biết con trai của mình: "Có phải con muốn đi tìm người ta tính sổ không? Hả?"
" Đương nhiên con muốn tìm cô ta tính sổ." Tư Đồ Đạt Viễn quyết định, khi trở về phòng làm việc nagy lập tức sẽ sa thải người phụ nữ lắm mồm Vương Tư Thơ chết tiệt kia.
"Tư Đồ Dạt Viễn. Nếu như con dám làm gì thư ký Vương, mẹ liền từ bỏ quan hệ mẹ con với con." Lữ Vi tuyệt đối không phải là nói giỡn. Mới vừa rồi khi bà yêu cầu Vương Tư Thơ nói cho bà biết chuyện đã xảy ra, bà liền đảm bảo, nhất định sẽ không để cho Tư Đồ Đạt Viễn có cơ hội làm gì cô ta.
"Mẹ ——" Tư Đồ Đạt Viễn thật sự là khóc không ra nước mắt. Rõ ràng là trò nghịch ngợm của một tiểu quỷ, mẹ lại cố tình coi là thật.
"Con đừng gọi mẹ." Lữ Vi mới không để mình bị xoay vòng: "Nếu như con còn biết rằng mẹ là mẹ con, phải đi cưới cô gái kia, mang đứa bé nhà Tư Đồ chúng ta về."
"Mẹ. Con không có con." Thật là đủ rồi, chữ tín của anh kém như vậy sao?
"Không có con?" Ai tin?
"Vậy đứa trẻ trong nhà con là chuyện gì xảy ra?" Chẳng lẽ là từ trên trời rớt xuống hay sao? Thật là đủ rồi. Lửa giận của Lữ Vi chẳng những không có hạ xuống, ngược lại còn tăng lên rất nhiều.
"Mẹ." Tư Đồ Đạt Viễn là thật muốn gọi mẹ.
"Đứa bé kia là con thấy nó đáng thương, nhặt nó mang vể."
"Cái gì?" Lữ Vi lắc đầu: "Con cho rằng con nói như vậy, mẹ liền tin có phải không? Bây giờ dẫn mẹ tới nhà con. Mẹ muốn đi nhìn một chút đứa cháu gái đáng thương."
"Đủ rồi." Tư Đồ Đạt Viễn tức giận. Cháu gái? Ở đâu ra cháu gái?
"Mẹ, con chỉ nói một lần, cô bé kia không có bất cứ quan hệ gì với con. Tin hay không tùy mẹ."
Cái đứa tiểu quỷ chết tiệt kia quả thật là tức chết anh. Hôm qua anh không nên quân tâm chuyện gì, cứ ném con nhóc đi như vậy cho rồi.
Lữ Vi bị kinh hãi bởi bộ dạng của con trai. Bà suy nghĩ một chút, cũng đúng. Mặc dù bình thường con trai không quá nghe lời mình, ở bên ngoài đúng là hoa tâm một chút. Ngược lại tật sự khống có nghe nói có chuyện con trai có con riêng.
"Này, cô bé kia thật sự là con nhặt được à?" Thế nào cũng không giống là chuyện anh làm. Con trai cũng không phải người thiện lương gì.
"Thật, thật." Tư Đồ Đạt Viễn tức cũng tức đủ rồi: "Nếu như mẹ không tin. Bây giờ con liề dẫn mẹ về nhìn con bé?"
Vừa lúc anh còn có thể tìm tiểu quỷ đó tính sổ, để cho con nhóc cút ra ngoài.
Lữ Vi không còn hơi sức ngồi ở trên ghế sa lon. Cả người thả lỏng.
"Làm sao rồi? Mẹ?" Biết anh không có con riêng không phải nên vui mừng sao?
"Haiz" Lữ Vi thở dài: "Cháu gái của ta lại bị hẫng rồi."
Mặc dù bà tức giận, nhưng là nghĩ mình có thể làm bà nội rồi, vẫn rất vui mừng. Làm sao biết nó lại không phải niềm vui.
"Chuyện gì vậy. Mẹ. Mẹ muốn làm bà nội, đợi mấy năm nữa rồi hãy nói." Thật là đủ rồi, mẹ cũng không ngẫm lại, anh chĩ mới hai mươi tám tuổi đấy. Chuyện này còn quá sớm. Anh còn chưa chơi đủ đâu.
"Mấy năm nữa? Hừ." Lữ Vi trừng mắt liếc anh một cái: "Đợi mấy năm nữa nói không chừng tôi vào quan tài rồi."
"Nào có khoa trương như vậy? Bây giờ mọi người sống thọ. Mẹ, cơ thể mẹ thế này, sống đến 120 tuổi cũng không thành vấn đề." Tư Đồ Đạt Viễn vỗ Lữ Vi nịnh bợ.
"120? Nếu như con có thể ổn định một chút, mẹ có thể sống tới 62 tuổi liền vui mừng." Lữ Vi liếc nhìn con trai, đột nhiên, ánh mắt của bà lại sáng lên: "Đúng rồi. Bị con ầm ĩ một hồi thiếu chút nữa mẹ quên mất mục đích tới tìm con rồi."
"Mục đích gì?" trực giác của Tư Đồ Đạt Viễn nói anh sẽ không thích chuyện mẽ sắp sửa nói ra khỏi miệng.
"Mẹ. Con có thể hỏi mẹ một chuyện? Mẹ ngeh ai nói về người đó?" Chẳng những anh muốn thu thập tiểu quỷ chết tiệt kia, càng sẽ không bỏ qua cho mấy cô gái nói hưu nói vượn (nói bậy nói bạ).
"Thế nào?" Lữ Vi làm sao sẽ không biết con trai của mình: "Có phải con muốn đi tìm người ta tính sổ không? Hả?"
" Đương nhiên con muốn tìm cô ta tính sổ." Tư Đồ Đạt Viễn quyết định, khi trở về phòng làm việc nagy lập tức sẽ sa thải người phụ nữ lắm mồm Vương Tư Thơ chết tiệt kia.
"Tư Đồ Dạt Viễn. Nếu như con dám làm gì thư ký Vương, mẹ liền từ bỏ quan hệ mẹ con với con." Lữ Vi tuyệt đối không phải là nói giỡn. Mới vừa rồi khi bà yêu cầu Vương Tư Thơ nói cho bà biết chuyện đã xảy ra, bà liền đảm bảo, nhất định sẽ không để cho Tư Đồ Đạt Viễn có cơ hội làm gì cô ta.
"Mẹ ——" Tư Đồ Đạt Viễn thật sự là khóc không ra nước mắt. Rõ ràng là trò nghịch ngợm của một tiểu quỷ, mẹ lại cố tình coi là thật.
"Con đừng gọi mẹ." Lữ Vi mới không để mình bị xoay vòng: "Nếu như con còn biết rằng mẹ là mẹ con, phải đi cưới cô gái kia, mang đứa bé nhà Tư Đồ chúng ta về."
"Mẹ. Con không có con." Thật là đủ rồi, chữ tín của anh kém như vậy sao?
"Không có con?" Ai tin?
"Vậy đứa trẻ trong nhà con là chuyện gì xảy ra?" Chẳng lẽ là từ trên trời rớt xuống hay sao? Thật là đủ rồi. Lửa giận của Lữ Vi chẳng những không có hạ xuống, ngược lại còn tăng lên rất nhiều.
"Mẹ." Tư Đồ Đạt Viễn là thật muốn gọi mẹ.
"Đứa bé kia là con thấy nó đáng thương, nhặt nó mang vể."
"Cái gì?" Lữ Vi lắc đầu: "Con cho rằng con nói như vậy, mẹ liền tin có phải không? Bây giờ dẫn mẹ tới nhà con. Mẹ muốn đi nhìn một chút đứa cháu gái đáng thương."
"Đủ rồi." Tư Đồ Đạt Viễn tức giận. Cháu gái? Ở đâu ra cháu gái?
"Mẹ, con chỉ nói một lần, cô bé kia không có bất cứ quan hệ gì với con. Tin hay không tùy mẹ."
Cái đứa tiểu quỷ chết tiệt kia quả thật là tức chết anh. Hôm qua anh không nên quân tâm chuyện gì, cứ ném con nhóc đi như vậy cho rồi.
Lữ Vi bị kinh hãi bởi bộ dạng của con trai. Bà suy nghĩ một chút, cũng đúng. Mặc dù bình thường con trai không quá nghe lời mình, ở bên ngoài đúng là hoa tâm một chút. Ngược lại tật sự khống có nghe nói có chuyện con trai có con riêng.
"Này, cô bé kia thật sự là con nhặt được à?" Thế nào cũng không giống là chuyện anh làm. Con trai cũng không phải người thiện lương gì.
"Thật, thật." Tư Đồ Đạt Viễn tức cũng tức đủ rồi: "Nếu như mẹ không tin. Bây giờ con liề dẫn mẹ về nhìn con bé?"
Vừa lúc anh còn có thể tìm tiểu quỷ đó tính sổ, để cho con nhóc cút ra ngoài.
Lữ Vi không còn hơi sức ngồi ở trên ghế sa lon. Cả người thả lỏng.
"Làm sao rồi? Mẹ?" Biết anh không có con riêng không phải nên vui mừng sao?
"Haiz" Lữ Vi thở dài: "Cháu gái của ta lại bị hẫng rồi."
Mặc dù bà tức giận, nhưng là nghĩ mình có thể làm bà nội rồi, vẫn rất vui mừng. Làm sao biết nó lại không phải niềm vui.
"Chuyện gì vậy. Mẹ. Mẹ muốn làm bà nội, đợi mấy năm nữa rồi hãy nói." Thật là đủ rồi, mẹ cũng không ngẫm lại, anh chĩ mới hai mươi tám tuổi đấy. Chuyện này còn quá sớm. Anh còn chưa chơi đủ đâu.
"Mấy năm nữa? Hừ." Lữ Vi trừng mắt liếc anh một cái: "Đợi mấy năm nữa nói không chừng tôi vào quan tài rồi."
"Nào có khoa trương như vậy? Bây giờ mọi người sống thọ. Mẹ, cơ thể mẹ thế này, sống đến 120 tuổi cũng không thành vấn đề." Tư Đồ Đạt Viễn vỗ Lữ Vi nịnh bợ.
"120? Nếu như con có thể ổn định một chút, mẹ có thể sống tới 62 tuổi liền vui mừng." Lữ Vi liếc nhìn con trai, đột nhiên, ánh mắt của bà lại sáng lên: "Đúng rồi. Bị con ầm ĩ một hồi thiếu chút nữa mẹ quên mất mục đích tới tìm con rồi."
"Mục đích gì?" trực giác của Tư Đồ Đạt Viễn nói anh sẽ không thích chuyện mẽ sắp sửa nói ra khỏi miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook