Nhà Có Hồ Ly Tinh Yêu Nghiệt
-
Quyển 1 - Chương 20: Phiền phức lớn rồi
Edit: Lavender - Bllue
"Mẹ?" Lữ Vi đóng cửa phòng làm việc, đi tới. Nhìn con trai của mình.
"Bạn già?" Tư Đồ Nghị không hiểu xảy ra chuyện gì, lên tiếng gọi Lữ Vi lại. Nhìn dáng vẻ củ lão bà, vấn đề rất là nghiêm trọng.
"Ông không cần nói chuyện, chuyện không liên quan đến ông." Cắt đứt lời nói của Tư Đồ Nghị, Lữ Vi đứng trước mặt Tư Đồ Đạt Viễn, từ trên cao nhìn anh: "Tư Đồ Đạt Viễn, cái tên khốn kiếp này."
Giơ tay lên, Lữ Vi liền muốn đánh anh, bị Tư Đồ Đạt Viễn tránh ra, trốn xa.
"Mẹ. Con làm chuyện gì? Mẹ phải nói rõ ràng trước, cớ sao lại động thủ?"
Phải biết, từ nhỏ đến lớn anh còn chưa có bị đánh đâu đấy.
"Đúng vậy." Tư Đồ Nghị cũng ở bên cạnh nói giúp một tay: "Rốt cuộc là cái gì chuyện thế."
"Thật sự mẹ quá buông lõng con rồi." Lữ Vi thật sự rất tức giận: "Con muốn chơi, mẹ cũng tùy con, chẳng qua nói chỉ một chút mà thôi. Làm sao biết, bây giờ con lớn, thế nhưng là càng tệ hại hơn chứ.Là một người đàn ông không muốn chịu trách nhiệm chuyện mình làm sao?"
"Mẹ. Con không chịu trách nhiệm khi nào chứ?" Chuyện cười, từ nhỏ đến lớn chuyện nào anh không chịu trách nhiệm? Cho dù trong nhà có tiền, anh cũng chỉ phong lưu một chút mà thôi. Trên công việc cho tới bây giờ cũng không có xảy ra chuyện không may.
"Tốt. Mẹ hỏi con, cô gái kia bây giờ đang ở đâu?" Lữ Vi là thật sự rất tức giận. Bà chỉ nghĩ con trai có chút bướng bỉnh. Không ngờ, con trai lại có thái độ như vậy.
"Cô gái nào?" Tư Đồ Đạt Viễn không rõ, mấy ngày nay anh cũng không có trêu chọc qua người phụ nữ nào nha.
"Cô gái nào?" Lữ Vi càng thêm tức giận, bà gần như đang gầm hét lên với Tư Đồ Đạt Viễn nói: "Cô gái mang thai sinh con cho con đó. Cô gái bởi vì bị bệnh mà con vứt bỏ. Cô gái không dám nói với người khác đó. Đang ở đâu?"
"Cái... cái gì với cái gì ạ? Ai mang thai rồi sinh con vậy ạ?" Tư Đồ Đạt Viễn trợn to hai mắt. Đùa gì thế, đại thiếu Tư Đồ anh có thể nhiều năm như vậy giữ vững tập tính phong lưu bởi vì anh biết rõ tầm quan trọng của "Mầm móng". Phụ nữ qua lại với anh, nhưng anh chưa bao giờ cho các cô ấy có cơ hội mang thai, chỉ sợ họ sẽ mượn cơ hội thượng vị. Ỷ lại vào anh.
Anh cũng khá chắc chắn rằng anh không có con riêng, cũng sẽ không thể có con riêng ở bên ngoài.
Nếu như vậy, sao có thể có người mang thai sinh con cho anh chứ?
"Con vẫn còn ở đó giả bộ?" Lữ Vi tức giận nhìn mình lom lom luôn luôn thương yêu con trai: "Mẹ thật sự quá buông lõng con. Từ khi con mười mấy tuổi đã biết mang bạn gái về nhà. Mẹ chỉ cần con học giỏi, không bỏ lỡ việc học. Đều mắt nhắm mắt mở. Nào biết con sẽ quá đáng như vậy?"
"Con không có." Tư Đồ Đạt Viễn giận đến muốn đi nhảy sông Hoàng Hà.
"Con không có, con còn dám nói con không có? Con ——"
"Bạn già ——" Tư Đồ Nghị lên tiếng, ông cũng biết vấn đề nghiêm trọng. Nếu như Tư Đồ Đạt Viễn thật sự là làm không nhận như lời nói, vậy ông cũng sẽ không tha thứ cho đứa con trai này: "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?"
Ông không hiểu thế nào cả.
"Chuyện gì xảy ra?" Lữ Vi trợn mắt nhìn con trai của mình, ánh mắt lại nhìn Tư Đồ Nghị: "Tôi vừa rồi mới nghe nói, thằng con thúi đáng chết này, chẳng những khiến con gái người ta mang thai, còn không chịu trách nhiệm. Bây giờ cô gái đó ngã bệnh, kêu đứa nhỏ tìm tới nhà. Nhưng con trai ông vậy mà đuổi người ta đi ——"
"Đợi chút." Đoạn thoại này sao quen thuộc như vậy. Giống như đã nghe qua ở đâu. Tư Đồ Đạt Viễn cau mày, mang thai? Ngã bệnh? Đuổi người?
Cái này không phải ngày hôm qua tiểu quỷ đáng chết kia biên soạn ra sao? Được, rất tốt, anh hiểu ra rồi.
"Mẹ?" Lữ Vi đóng cửa phòng làm việc, đi tới. Nhìn con trai của mình.
"Bạn già?" Tư Đồ Nghị không hiểu xảy ra chuyện gì, lên tiếng gọi Lữ Vi lại. Nhìn dáng vẻ củ lão bà, vấn đề rất là nghiêm trọng.
"Ông không cần nói chuyện, chuyện không liên quan đến ông." Cắt đứt lời nói của Tư Đồ Nghị, Lữ Vi đứng trước mặt Tư Đồ Đạt Viễn, từ trên cao nhìn anh: "Tư Đồ Đạt Viễn, cái tên khốn kiếp này."
Giơ tay lên, Lữ Vi liền muốn đánh anh, bị Tư Đồ Đạt Viễn tránh ra, trốn xa.
"Mẹ. Con làm chuyện gì? Mẹ phải nói rõ ràng trước, cớ sao lại động thủ?"
Phải biết, từ nhỏ đến lớn anh còn chưa có bị đánh đâu đấy.
"Đúng vậy." Tư Đồ Nghị cũng ở bên cạnh nói giúp một tay: "Rốt cuộc là cái gì chuyện thế."
"Thật sự mẹ quá buông lõng con rồi." Lữ Vi thật sự rất tức giận: "Con muốn chơi, mẹ cũng tùy con, chẳng qua nói chỉ một chút mà thôi. Làm sao biết, bây giờ con lớn, thế nhưng là càng tệ hại hơn chứ.Là một người đàn ông không muốn chịu trách nhiệm chuyện mình làm sao?"
"Mẹ. Con không chịu trách nhiệm khi nào chứ?" Chuyện cười, từ nhỏ đến lớn chuyện nào anh không chịu trách nhiệm? Cho dù trong nhà có tiền, anh cũng chỉ phong lưu một chút mà thôi. Trên công việc cho tới bây giờ cũng không có xảy ra chuyện không may.
"Tốt. Mẹ hỏi con, cô gái kia bây giờ đang ở đâu?" Lữ Vi là thật sự rất tức giận. Bà chỉ nghĩ con trai có chút bướng bỉnh. Không ngờ, con trai lại có thái độ như vậy.
"Cô gái nào?" Tư Đồ Đạt Viễn không rõ, mấy ngày nay anh cũng không có trêu chọc qua người phụ nữ nào nha.
"Cô gái nào?" Lữ Vi càng thêm tức giận, bà gần như đang gầm hét lên với Tư Đồ Đạt Viễn nói: "Cô gái mang thai sinh con cho con đó. Cô gái bởi vì bị bệnh mà con vứt bỏ. Cô gái không dám nói với người khác đó. Đang ở đâu?"
"Cái... cái gì với cái gì ạ? Ai mang thai rồi sinh con vậy ạ?" Tư Đồ Đạt Viễn trợn to hai mắt. Đùa gì thế, đại thiếu Tư Đồ anh có thể nhiều năm như vậy giữ vững tập tính phong lưu bởi vì anh biết rõ tầm quan trọng của "Mầm móng". Phụ nữ qua lại với anh, nhưng anh chưa bao giờ cho các cô ấy có cơ hội mang thai, chỉ sợ họ sẽ mượn cơ hội thượng vị. Ỷ lại vào anh.
Anh cũng khá chắc chắn rằng anh không có con riêng, cũng sẽ không thể có con riêng ở bên ngoài.
Nếu như vậy, sao có thể có người mang thai sinh con cho anh chứ?
"Con vẫn còn ở đó giả bộ?" Lữ Vi tức giận nhìn mình lom lom luôn luôn thương yêu con trai: "Mẹ thật sự quá buông lõng con. Từ khi con mười mấy tuổi đã biết mang bạn gái về nhà. Mẹ chỉ cần con học giỏi, không bỏ lỡ việc học. Đều mắt nhắm mắt mở. Nào biết con sẽ quá đáng như vậy?"
"Con không có." Tư Đồ Đạt Viễn giận đến muốn đi nhảy sông Hoàng Hà.
"Con không có, con còn dám nói con không có? Con ——"
"Bạn già ——" Tư Đồ Nghị lên tiếng, ông cũng biết vấn đề nghiêm trọng. Nếu như Tư Đồ Đạt Viễn thật sự là làm không nhận như lời nói, vậy ông cũng sẽ không tha thứ cho đứa con trai này: "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?"
Ông không hiểu thế nào cả.
"Chuyện gì xảy ra?" Lữ Vi trợn mắt nhìn con trai của mình, ánh mắt lại nhìn Tư Đồ Nghị: "Tôi vừa rồi mới nghe nói, thằng con thúi đáng chết này, chẳng những khiến con gái người ta mang thai, còn không chịu trách nhiệm. Bây giờ cô gái đó ngã bệnh, kêu đứa nhỏ tìm tới nhà. Nhưng con trai ông vậy mà đuổi người ta đi ——"
"Đợi chút." Đoạn thoại này sao quen thuộc như vậy. Giống như đã nghe qua ở đâu. Tư Đồ Đạt Viễn cau mày, mang thai? Ngã bệnh? Đuổi người?
Cái này không phải ngày hôm qua tiểu quỷ đáng chết kia biên soạn ra sao? Được, rất tốt, anh hiểu ra rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook