Nhà Có Hồ Ly Tinh Yêu Nghiệt
-
Quyển 1 - Chương 10: Đứa bé kỳ lạ (hai)
Edit: Lavender - Blue
Phát hiện nhóc đứng đó, mắt to không nháy, nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt đó tràn đầy tìm tòi nghiên cứu và tò mò.
"Tiểu quỷ. Cô ở đó nhìn bao lâu rồi?" Lời kia vừa thốt ra, Tư Đồ Đạt Viễn liền ý thức được mình hỏi một vấn đề ngu ngốc. Cái này không cần hỏi. Nhất định là nhìn từ đầu tớicuối rồi.
Quả nhiên, cô gái nhỏ nhìn lướt qua mặt anh giống như thằng ngốc, trong đó đầy ý khinh thường. Giống như đang nói Tư Đồ Đạt Viễn quá ngốc. Còn thuận tiện liếc nhìn Vương Tư Thơ, ánh mắt cũng tương đối khinh thường. Người đàn ông ngốc như vậy cũng có người muốn. Thật là.
Phát hiện ánh mắt của cô nhóc nhìn mình, Vương Tư Thơ vừa bực vừa tiếc. Cô tức vì hứng thú của mình bị người ta cắt ngang, chuyện tốt cũng thất bại, nhưng quá đáng tiếc chính là, bỏ lỡ hôm nay là ngày rụng trứng của cô, lần sau muốn tìm được cô hội tốt như vậy sẽ rất khó.
Trợn mắt nhìn đứa bé không biết sống chết, cô làm nũng kéo tay Tư Đồ Đạt Viễn.
"Đạt Viễn, đứa bé này là họ hàng cùa anh sao? Sao nó lại ở đây?" Lời nói mặc dù dịu dàng. Ánh mắt cũng rất thân thiện. Mặc dù trong lòng cô thật sự rất căm ghét. Căm ghét nó phá hoại việc tốt của cô, nhưng không biết nó và Tư Đồ Đạt Viễn có qua hệ thế nào, dĩ nhiên trước hết cô không thể dễ dàng lợ ra sơ hở. Cho nên, lời nói dịu dàng, ánh mắt cũng quét nhẹ qua cô nhóc. Thậm chí vươn tay, muốn sờ mặt nhóc một cái, lại bị nhóc hất tay, rớt xuống.
Động tác của nhóc khiến Vương Tư Thơ sững sờ, lập tức lôi kéo Tư Đồ Đạt Viễn, vô cùng uất ức: "Đạt Viễn, anh nhìn nó xem. Không thích em đấy."
Tư Đồ Đạt Viễn không đếm xỉa tới cô. Anh chỉ liếc nhìn tiểu quỷ trước mặt.
"Nhóc tên gì?"
Cô gái nhỏ trừng hai mắt, nhìn anh, lại nhìn Vương Tư Thơ bên trên một cái, cô nghiêng đầu, giống như là đang suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc. Điều này làm cho Tư Đồ Đạt Viễn phải hỏi lại một lần nữa.
"Tiểu quỷ. Cô tên gì?" Câu này khó trả lời sao? Không phải anh nhặt đứa ngốc về nhà chứ?
"Anh mới là tiểu quỷ." Rốt cuộc không nhịn được, trực giác của cô lên tiếng phản bác. Cấp thấp như vậy sao có thể so sánh với cô? Ánh mắt cô gái nhỏ không vui trợn mắt nhìn Đồ Đạt Viễn một cái.
Nghe được tiếng của cô. Trong nháy mắt khiến tim của Tư Đồ Đạt Viễn đập mạnh và loạn nhịp. giọng nói và con người của cô hoàn toàn không hào hợp. Giọng nói tương đối trong trẻo dễ nghe, không giống cô bé mới mười hai mười ba tuổi.
Lúc này Tư Đồ Đạt Viễn mới nghiêm túc nhìn cô một cái, bởi vì giọng của cô. Trên người cô vẫn là bộ quần áo Phụng Tiên ngày hôm qua. Khoa trương nhất chính là hai búi tóc trên đầu của cô. Chân mày nhíu lại thật chặt, trong lòng Tư Đồ Đạt Viễn càm thấy rất đáng ngờ.
Cái này có phải làm quá không, bây giờ còn ai mặc loại quần áo này nữa sao?
Bộ quần áo của cô khiến Tư Đồ Đạt Viễn lần nữa nghĩ tới lai lịch không rõ ràng của cô.
"Tiểu quỷ. Cô còn chưa nói đó. Cô tên gì?" Lại một lần nữa, Tư Đồ Đạt Viễn rất có kiên nhẫn hỏi cô cùng một vấn đề. Chuyện này với anh mà nói là chuyện lần đầu tiên xảy ra, có kiên nhẫn đối xử với một đứa bé như vậy.
Cô gái nhỏ không trả lời vấn đề của anh, ánh mắt lần nữa quét qua nhìn anh và Vương Tư Thơ bên cạnh, cô lên tiếng: "Hai người các người vừa mới làm gì? Tại sao phải cởi quần áo?"
Trong đôi mắt to của cô tất cả đều là tò mò. Bởi vì lời nói của cô, cả Tư Đồ Đạt Viễn lẫn Vương Tư Thơ dù đã mặc đồ đàng hoàng vẫn sửng sốt. Lúc này Vương Tư Thơ mới phát hiện ra, hóa ra cô gái nhỏ này và Tư Đồ Đạt Viễn không có bất kỳ quan hệ nào?
"Đạt Viễn." Tiểu quỷ thúi này hỏi chuyện gì vậy. Trẻ con bây giờ đều thẳng thắn như vậy, cũng không biết xấu hổ sao?
"Khụ." Tư Đồ Đạt Viễn cũng không biết trả lời câu hỏi này thế nào. Nhướng mày: "Tiểu quỷ. Chuyện này không liên quan đến cô?"
Cô gái nhỏ bởi vì lời nói của anh mà cười: "Tôi nói, tôi không phải tiểu quỷ."
Phát hiện nhóc đứng đó, mắt to không nháy, nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt đó tràn đầy tìm tòi nghiên cứu và tò mò.
"Tiểu quỷ. Cô ở đó nhìn bao lâu rồi?" Lời kia vừa thốt ra, Tư Đồ Đạt Viễn liền ý thức được mình hỏi một vấn đề ngu ngốc. Cái này không cần hỏi. Nhất định là nhìn từ đầu tớicuối rồi.
Quả nhiên, cô gái nhỏ nhìn lướt qua mặt anh giống như thằng ngốc, trong đó đầy ý khinh thường. Giống như đang nói Tư Đồ Đạt Viễn quá ngốc. Còn thuận tiện liếc nhìn Vương Tư Thơ, ánh mắt cũng tương đối khinh thường. Người đàn ông ngốc như vậy cũng có người muốn. Thật là.
Phát hiện ánh mắt của cô nhóc nhìn mình, Vương Tư Thơ vừa bực vừa tiếc. Cô tức vì hứng thú của mình bị người ta cắt ngang, chuyện tốt cũng thất bại, nhưng quá đáng tiếc chính là, bỏ lỡ hôm nay là ngày rụng trứng của cô, lần sau muốn tìm được cô hội tốt như vậy sẽ rất khó.
Trợn mắt nhìn đứa bé không biết sống chết, cô làm nũng kéo tay Tư Đồ Đạt Viễn.
"Đạt Viễn, đứa bé này là họ hàng cùa anh sao? Sao nó lại ở đây?" Lời nói mặc dù dịu dàng. Ánh mắt cũng rất thân thiện. Mặc dù trong lòng cô thật sự rất căm ghét. Căm ghét nó phá hoại việc tốt của cô, nhưng không biết nó và Tư Đồ Đạt Viễn có qua hệ thế nào, dĩ nhiên trước hết cô không thể dễ dàng lợ ra sơ hở. Cho nên, lời nói dịu dàng, ánh mắt cũng quét nhẹ qua cô nhóc. Thậm chí vươn tay, muốn sờ mặt nhóc một cái, lại bị nhóc hất tay, rớt xuống.
Động tác của nhóc khiến Vương Tư Thơ sững sờ, lập tức lôi kéo Tư Đồ Đạt Viễn, vô cùng uất ức: "Đạt Viễn, anh nhìn nó xem. Không thích em đấy."
Tư Đồ Đạt Viễn không đếm xỉa tới cô. Anh chỉ liếc nhìn tiểu quỷ trước mặt.
"Nhóc tên gì?"
Cô gái nhỏ trừng hai mắt, nhìn anh, lại nhìn Vương Tư Thơ bên trên một cái, cô nghiêng đầu, giống như là đang suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc. Điều này làm cho Tư Đồ Đạt Viễn phải hỏi lại một lần nữa.
"Tiểu quỷ. Cô tên gì?" Câu này khó trả lời sao? Không phải anh nhặt đứa ngốc về nhà chứ?
"Anh mới là tiểu quỷ." Rốt cuộc không nhịn được, trực giác của cô lên tiếng phản bác. Cấp thấp như vậy sao có thể so sánh với cô? Ánh mắt cô gái nhỏ không vui trợn mắt nhìn Đồ Đạt Viễn một cái.
Nghe được tiếng của cô. Trong nháy mắt khiến tim của Tư Đồ Đạt Viễn đập mạnh và loạn nhịp. giọng nói và con người của cô hoàn toàn không hào hợp. Giọng nói tương đối trong trẻo dễ nghe, không giống cô bé mới mười hai mười ba tuổi.
Lúc này Tư Đồ Đạt Viễn mới nghiêm túc nhìn cô một cái, bởi vì giọng của cô. Trên người cô vẫn là bộ quần áo Phụng Tiên ngày hôm qua. Khoa trương nhất chính là hai búi tóc trên đầu của cô. Chân mày nhíu lại thật chặt, trong lòng Tư Đồ Đạt Viễn càm thấy rất đáng ngờ.
Cái này có phải làm quá không, bây giờ còn ai mặc loại quần áo này nữa sao?
Bộ quần áo của cô khiến Tư Đồ Đạt Viễn lần nữa nghĩ tới lai lịch không rõ ràng của cô.
"Tiểu quỷ. Cô còn chưa nói đó. Cô tên gì?" Lại một lần nữa, Tư Đồ Đạt Viễn rất có kiên nhẫn hỏi cô cùng một vấn đề. Chuyện này với anh mà nói là chuyện lần đầu tiên xảy ra, có kiên nhẫn đối xử với một đứa bé như vậy.
Cô gái nhỏ không trả lời vấn đề của anh, ánh mắt lần nữa quét qua nhìn anh và Vương Tư Thơ bên cạnh, cô lên tiếng: "Hai người các người vừa mới làm gì? Tại sao phải cởi quần áo?"
Trong đôi mắt to của cô tất cả đều là tò mò. Bởi vì lời nói của cô, cả Tư Đồ Đạt Viễn lẫn Vương Tư Thơ dù đã mặc đồ đàng hoàng vẫn sửng sốt. Lúc này Vương Tư Thơ mới phát hiện ra, hóa ra cô gái nhỏ này và Tư Đồ Đạt Viễn không có bất kỳ quan hệ nào?
"Đạt Viễn." Tiểu quỷ thúi này hỏi chuyện gì vậy. Trẻ con bây giờ đều thẳng thắn như vậy, cũng không biết xấu hổ sao?
"Khụ." Tư Đồ Đạt Viễn cũng không biết trả lời câu hỏi này thế nào. Nhướng mày: "Tiểu quỷ. Chuyện này không liên quan đến cô?"
Cô gái nhỏ bởi vì lời nói của anh mà cười: "Tôi nói, tôi không phải tiểu quỷ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook