Nhà Có Hồ Ly Tinh Yêu Nghiệt
-
Quyển 1 - Chương 11: Ai là ba cô (một)
Edit: Lavender - Blue
Tư Đồ Đạt Viễn trừng lại cô: "Không phải tiểu quỷ cũng không phải lời tiểu quỷ nên nói. Cô mới bây lớn? Quản chuyện của người lớn làm gì?"
Bởi vì thật sự anh không biết nên trả lời câu hỏi của cô thế nào, cho nên mới nói sang chuyện khác.
Từ xa Tư Đồ Đạt Viễn nhìn cô một vòng, ánh mắt nhìn lại mặt của cô: "Tiểu quỷ. Bây giờ cô sẽ không có chuyện gì chứ?"
Không có việc gì? Cô có thể có chuyện gì? Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên. Nhìn ah, lắc đầu một cái.
Tư Đồ Đạt Viễn yên tâm gật đầu: "Không có việc gì là tốt.Cô đã không sao. Bây giờ mời cô đi cho."
Chỗ anh không phải chỗ chứa chấp. Không có nghĩa vụ chứa chấp cô. Huống chi, cô làm gián đoạn chuyện tốt của anh, Tư Đồ Đạt Viễn nghĩ tới đây, cũng có chút giận dễ sợ.
Anh rất chú trọng riêng tư cá nhân, cho dù mang bạn gái về. Nhưng cũng tuyệt đối không cho các cô ở lại qua đêm, mặc kệ đêm khuya. Anh cũng đưa họ về nhà. Đây là thói quen của anh.
Cô gái nhỏ này, nếu như không phải gặp ngày hôm qua. Anh cũng không để ý đến cô. Chớ đừng nói đến việc mang cô về nhà.
Vương Tư Thơ nghe được Tư Đồ Đạt Viễn nói như vậy, vô cùng vui vẻ. Ý là ở lại sẽ có thể tiếp tục? Nên cô ngồi xuống ghế sofa, chờ tiểu quỷ đó rời đi.
"Tôi bảo cô đi đi cô không nghe sao?" Tư Đồ Đạt Viễn phát hiện cô không hề cử động, lần nữa lên tiếng đuổi người. Nếu tiểu quỷ này không sao. Vậy dĩ nhiên anh không có lý gì chứa chấp cô.
Cô gái nhỏ cũng không nhúc nhích. Chỉ nhìn Tư Đồ Đạt Viễn. Ánh mắt thấy vẻ mặt đắc ý của Vương Tư Thơ, đột nhiên cô mở miệng gọi Tư Đồ Đạt Viễn một tiếng: "Ba."
Thiếu chút nữa Tư Đồ Đạt Viễn bị nước miếng của mình sặc chết. Còn Vương Tư Thơ đứng lên khỏi ghế sofa nhìn hai người. Chuyện gì xảy ra?
"Đạt, Đạt Viễn. Nó là của anh, của anh, con gái của anh?" Sao có thể? Cô chưa từng nghe nói Tư Đồ Đạt Viễn có một cô con gái lớn như vậy?
"Nói hưu nói vượn gì đó?" Tư Đồ Đạt Viễn bị chọc tức, anh trừng mắt nhìn tiểu quỷ: "Ai là ba của cô?"
"Ba ——" nước mắt đọng trong hốc mắt của bé gái, thoạt nhìn vô cùng đáng thương: "Thật xin lỗi. Con biết, con không nên tới tìm ba Nhưng, nhưng mà, mẹ đau lâu như vậy, ba cũng không đến thăm mẹ một lần. Con không còn cách nào, Chỉ có thể tới tìm ba. Ba không cần tức giận con chỉ muốn ba đến thăm mẹ một lần, thật sự chỉ cần một lần là được rồi."
Để đạt được hiệu quả, thậm chí cô còn ôm chân của Tư Đồ Đạt Viễn.
Vương Tư Thơ ngây người, cô biết Tư Đồ Đạt Viễn là một người thích chơi bời. Nhưng không ngờ, anh vậy mà không có trách nhiệm như thế. Cô cũng muốn mang thai con của anh. Nhưng khi nhìn cô gái nhỏ này. Điều này có nghĩa là cho dù cô mang thai, có đứa nhỏ. Kết quả cũng giống như vậy?
Tư Đồ Đạt Viễn càng ngây người, đáng chết tiểu quỷ này đang làm cái gì?
"Cô, buông tôi ra." Tức chết anh, anh là người cẩn thận như thế, làm sao có chuyện có con riêng bên ngoài?
Cô gái nhỏ ôm chân Tư Đồ Đạt Viễn lắc đầu: "Ba. Ba tha thứ cho con đi mà. Thật sự linh nhi chỉ muốn ba đến thăm mẹ một lần. Mẹ đã không còn tiền chữa bệnh, bệnh viện sẽ đuổi mẹ. Ba rất giàu mà, hãy đi nhìn mẹ một chút thôi."
Mặt cô đầy nước mắt nước mũi. Tư Đồ Đạt Viễn cảm thấy thật sự buồn nôn chết được, giơ chân lên. Vừa muốn vung tiểu quỷ này ra, lại phát hiện cơ thể cô dù nhỏ nhưng sức lực lại không hề nhỏ. Không còn cách nào, anh vươn tay, vặn tay của cô.
"Tiểu quỷ đáng chết này. Cô nhanh buông tay của tôi ra." Tư Đồ đạt nhìn Vương Tư Thơ ngồi đằng xa ngẩn người: "thư ký Vương. Cô còn ở đó ngẩn người cái gì? Không biết giúp một tay sao? "
"Hả ——" Lúc này Vương Tư Thơ mới phản ứng, vươn tay, vươn tay ra giúp Tư Đồ Đạt Viễn kéo cô gái nhỏ ra. Nào biết, cô gái nhỏ lại đột nhiên tự mình buông tay ra, Vương Tư Thơ né không kịp. Cả người ngã về sau theo quán tính.
Tư Đồ Đạt Viễn trừng lại cô: "Không phải tiểu quỷ cũng không phải lời tiểu quỷ nên nói. Cô mới bây lớn? Quản chuyện của người lớn làm gì?"
Bởi vì thật sự anh không biết nên trả lời câu hỏi của cô thế nào, cho nên mới nói sang chuyện khác.
Từ xa Tư Đồ Đạt Viễn nhìn cô một vòng, ánh mắt nhìn lại mặt của cô: "Tiểu quỷ. Bây giờ cô sẽ không có chuyện gì chứ?"
Không có việc gì? Cô có thể có chuyện gì? Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên. Nhìn ah, lắc đầu một cái.
Tư Đồ Đạt Viễn yên tâm gật đầu: "Không có việc gì là tốt.Cô đã không sao. Bây giờ mời cô đi cho."
Chỗ anh không phải chỗ chứa chấp. Không có nghĩa vụ chứa chấp cô. Huống chi, cô làm gián đoạn chuyện tốt của anh, Tư Đồ Đạt Viễn nghĩ tới đây, cũng có chút giận dễ sợ.
Anh rất chú trọng riêng tư cá nhân, cho dù mang bạn gái về. Nhưng cũng tuyệt đối không cho các cô ở lại qua đêm, mặc kệ đêm khuya. Anh cũng đưa họ về nhà. Đây là thói quen của anh.
Cô gái nhỏ này, nếu như không phải gặp ngày hôm qua. Anh cũng không để ý đến cô. Chớ đừng nói đến việc mang cô về nhà.
Vương Tư Thơ nghe được Tư Đồ Đạt Viễn nói như vậy, vô cùng vui vẻ. Ý là ở lại sẽ có thể tiếp tục? Nên cô ngồi xuống ghế sofa, chờ tiểu quỷ đó rời đi.
"Tôi bảo cô đi đi cô không nghe sao?" Tư Đồ Đạt Viễn phát hiện cô không hề cử động, lần nữa lên tiếng đuổi người. Nếu tiểu quỷ này không sao. Vậy dĩ nhiên anh không có lý gì chứa chấp cô.
Cô gái nhỏ cũng không nhúc nhích. Chỉ nhìn Tư Đồ Đạt Viễn. Ánh mắt thấy vẻ mặt đắc ý của Vương Tư Thơ, đột nhiên cô mở miệng gọi Tư Đồ Đạt Viễn một tiếng: "Ba."
Thiếu chút nữa Tư Đồ Đạt Viễn bị nước miếng của mình sặc chết. Còn Vương Tư Thơ đứng lên khỏi ghế sofa nhìn hai người. Chuyện gì xảy ra?
"Đạt, Đạt Viễn. Nó là của anh, của anh, con gái của anh?" Sao có thể? Cô chưa từng nghe nói Tư Đồ Đạt Viễn có một cô con gái lớn như vậy?
"Nói hưu nói vượn gì đó?" Tư Đồ Đạt Viễn bị chọc tức, anh trừng mắt nhìn tiểu quỷ: "Ai là ba của cô?"
"Ba ——" nước mắt đọng trong hốc mắt của bé gái, thoạt nhìn vô cùng đáng thương: "Thật xin lỗi. Con biết, con không nên tới tìm ba Nhưng, nhưng mà, mẹ đau lâu như vậy, ba cũng không đến thăm mẹ một lần. Con không còn cách nào, Chỉ có thể tới tìm ba. Ba không cần tức giận con chỉ muốn ba đến thăm mẹ một lần, thật sự chỉ cần một lần là được rồi."
Để đạt được hiệu quả, thậm chí cô còn ôm chân của Tư Đồ Đạt Viễn.
Vương Tư Thơ ngây người, cô biết Tư Đồ Đạt Viễn là một người thích chơi bời. Nhưng không ngờ, anh vậy mà không có trách nhiệm như thế. Cô cũng muốn mang thai con của anh. Nhưng khi nhìn cô gái nhỏ này. Điều này có nghĩa là cho dù cô mang thai, có đứa nhỏ. Kết quả cũng giống như vậy?
Tư Đồ Đạt Viễn càng ngây người, đáng chết tiểu quỷ này đang làm cái gì?
"Cô, buông tôi ra." Tức chết anh, anh là người cẩn thận như thế, làm sao có chuyện có con riêng bên ngoài?
Cô gái nhỏ ôm chân Tư Đồ Đạt Viễn lắc đầu: "Ba. Ba tha thứ cho con đi mà. Thật sự linh nhi chỉ muốn ba đến thăm mẹ một lần. Mẹ đã không còn tiền chữa bệnh, bệnh viện sẽ đuổi mẹ. Ba rất giàu mà, hãy đi nhìn mẹ một chút thôi."
Mặt cô đầy nước mắt nước mũi. Tư Đồ Đạt Viễn cảm thấy thật sự buồn nôn chết được, giơ chân lên. Vừa muốn vung tiểu quỷ này ra, lại phát hiện cơ thể cô dù nhỏ nhưng sức lực lại không hề nhỏ. Không còn cách nào, anh vươn tay, vặn tay của cô.
"Tiểu quỷ đáng chết này. Cô nhanh buông tay của tôi ra." Tư Đồ đạt nhìn Vương Tư Thơ ngồi đằng xa ngẩn người: "thư ký Vương. Cô còn ở đó ngẩn người cái gì? Không biết giúp một tay sao? "
"Hả ——" Lúc này Vương Tư Thơ mới phản ứng, vươn tay, vươn tay ra giúp Tư Đồ Đạt Viễn kéo cô gái nhỏ ra. Nào biết, cô gái nhỏ lại đột nhiên tự mình buông tay ra, Vương Tư Thơ né không kịp. Cả người ngã về sau theo quán tính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook