Nhà Có Bầy Mèo Chăm Hít Cỏ
-
Chương 102: Thì Ra Mềm Mại Như Thế Sao...
Thiên Ngọc Cẩn ngẩn ngơ nhìn Kinh Hà, còn chưa kịp hiểu ý của cô là gì thì đã thấy hai tay cô thò vào bên trong vạt áo ngủ.
Ngay sau đó, cô cúi xuống, cầm dây buộc quần ngủ rồi cởi chiếc quần ngủ vải bông rộng rãi xuống dưới đầu gối.
Cô cong một chân lên và rút chân đó ra khỏi ống quần, bắp đùi xinh đẹp trắng nõn không tì vết lộ ra ngoài, bàn chân trắng hồng giẫm lên sàn nhà tối màu trong phòng của anh.
Ngay sau đó, một cái chân xinh xắn khác cũng không còn bị quần ngủ che đậy nữa, và chiếc quần ngủ màu xanh lơ đó cũng bị ném bừa ở trên sàn nhà.
Thiên Ngọc Cẩn không biết nên đặt ánh mắt ở đâu, chỉ có thể dè dặt, không dám nhúc nhích nhìn chiếc quần ngủ đang nằm trên sàn nhà.
Trước mặt anh vang lên tiếng cười hừ nhẹ nhàng, một đôi chân trắng nõn mảnh khảnh chắn đi tầm nhìn của Thiên Ngọc Cẩn.
Cằm lại bị nâng lên, Thiên Ngọc Cẩn bị ép phải đối diện với Kinh Hà.
Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng chạm vào hai gò má anh, cô mỉm cười hỏi: "Đẹp không?"
Người đàn ông không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể đỏ mặt gật đầu.
Hình ảnh đôi chân xinh đẹp kia không ngừng xuất hiện trong đầu anh, chi tiết đến mức ngay cả những sợi lông tơ lấp lánh dưới ánh đèn cũng trở nên rõ ràng.
Lại thêm một tiếng cười gọi mời, đôi chân kia vừa nhấc lên rồi lại hạ xuống, chiếc quần lót vải cuộn lại bị ném vào bên cạnh chiếc quần ngủ trên sàn nhà.
Thiên Ngọc Cẩn không thở nổi trong một thoáng chốc, ánh mắt sợ sệt nhìn từ mắt cá chân Kinh Hà rồi hướng dần lên trên.
Vạt áo ngủ rộng rãi khó khăn che đậy được gốc đùi, khu vực bí ẩn kia như ẩn như hiện, gợi ra vô vàn tưởng tượng.
Thoáng chốc, bầu không khí trở nên yên tĩnh mà đầy bỡn cợt, khiến Kinh Hà bật cười.
Sao cứ có cảm giác cô đang trêu ghẹo trai nhà lành thế nhỉ?
"Phụ nữ và đàn ông không giống nhau, phụ nữ chúng tôi cần nhiều thời gian hơn để thức tỉnh ham muốn, cho nên tôi kị nhất là vừa mới bắt đầu đã xách súng lâm trận, để khiến cho bạn gái có một trải nghiệm tốt đẹp thì phải làm thật tốt màn dạo đầu."
Kinh Hà vừa kiên nhẫn giải thích cho người đàn ông, vừa cầm lấy một tay anh, nhẹ nhàng đặt nó lên hai gò núi nhô lên trước ngực.
"Vừa mới bắt đầu đã tấn công bộ ngực không phải là cách hay đâu, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt, tôi không có kiên nhẫn nói kĩ càng cho anh nghe, chỉ có thể dạy cho anh một vài kỹ xảo nhỏ khá nhanh gọn, còn lại thì anh có thể tự tìm hiểu."
Nói xong, cô bóp mu bàn tay đang căng cứng của người đàn ông, cố ý trợn to mắt nói, "Ngây ra đó làm gì, ngực của tôi phỏng tay lắm hay sao?"
Được nhắc nhở, Thiên Ngọc Cẩn mới chợt hiểu ra và kịp phản ứng lại, bàn tay cách một lớp vải vóc bao lấy nửa bầu ngực căng tròn.
Mới nhẹ nhàng chạm vào, xúc cảm mềm mại đó đã khiến da đầu anh căng lên, không tự chủ được muốn bóp mạnh hơn nữa.
Ngực của phụ nữ thì ra mềm mại như thế sao...
Những suy nghĩ màu hồng đang phiêu đãng trong đầu Thiên Ngọc Cẩn thì lại bị một tiếng rên khẽ của Kinh Hà cắt đứt.
"Làm đau cô sao?" Anh sợ hãi định buông tay, lại bị Kinh Hà giữ chặt cổ tay.
"Không... Cứ tiếp tục đi..." Kinh Hà thở ra một hơi dài, run rẩy, "Ngực rất mẫn cảm, nơi này khá nhạy cảm. Anh xoa bóp thoải mái lắm, cứ tiếp tục đi..."
Đối với một học sinh nhát gan và hay xấu hổ như anh, Kinh Hà không chút tiếc rẻ lời khen ngợi.
Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của anh, Kinh Hà hận không thể khen ngợi anh nhiều hơn, để anh càng thêm tự tin.
Sự cổ vũ của cô có hiệu quả ngay, người đàn ông lại bắt đầu xoa bóp bầu ngực cô.
Động tác của anh nhẹ nhàng chăm chú, như là đang chăm sóc cho một đóa hoa mong manh, không hề dám buông thả.
Vuốt ve vài cái là anh sẽ nhìn lại Kinh Hà để xác nhận, muốn thông qua nét mặt của cô để biết được bản thân có làm tốt hay không.
Kinh Hà khẽ mím môi, mỉm cười đáp lại cổ vũ cho anh, đồng thời cô cũng không kiềm chế cảm giác của mình, khe khẽ cất tiếng rên rỉ.
Nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ vụn, lồng ngực Thiên Ngọc Cẩn như đánh trống, hô hấp cũng dồn dập gấp gáp.
Bàn tay đang dán lên bầu vú mềm mại ấy run rẩy, trong nhất thời anh không phân biệt được tiếng tim đập "Thình thịch thình thịch" là đến từ trong lồng ngực mình, hay là từ dưới lòng bàn tay.
Thấy bầu không khí đã đến độ chín muồi, Kinh Hà nắm lấy bàn tay của người đàn ông, chậm rãi đưa xuống dưới tìm kiếm nơi giữa hai chân cô.
Khi chạm vào nụ hoa ướt át mềm mịn, cuối cùng người đàn ông cũng biết nên phải làm gì, ngón trỏ và ngón giữa anh tách hai cánh hoa mập mạp ra và chen chúc thăm dò vào bên trong.
Ngay sau đó, cô cúi xuống, cầm dây buộc quần ngủ rồi cởi chiếc quần ngủ vải bông rộng rãi xuống dưới đầu gối.
Cô cong một chân lên và rút chân đó ra khỏi ống quần, bắp đùi xinh đẹp trắng nõn không tì vết lộ ra ngoài, bàn chân trắng hồng giẫm lên sàn nhà tối màu trong phòng của anh.
Ngay sau đó, một cái chân xinh xắn khác cũng không còn bị quần ngủ che đậy nữa, và chiếc quần ngủ màu xanh lơ đó cũng bị ném bừa ở trên sàn nhà.
Thiên Ngọc Cẩn không biết nên đặt ánh mắt ở đâu, chỉ có thể dè dặt, không dám nhúc nhích nhìn chiếc quần ngủ đang nằm trên sàn nhà.
Trước mặt anh vang lên tiếng cười hừ nhẹ nhàng, một đôi chân trắng nõn mảnh khảnh chắn đi tầm nhìn của Thiên Ngọc Cẩn.
Cằm lại bị nâng lên, Thiên Ngọc Cẩn bị ép phải đối diện với Kinh Hà.
Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng chạm vào hai gò má anh, cô mỉm cười hỏi: "Đẹp không?"
Người đàn ông không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể đỏ mặt gật đầu.
Hình ảnh đôi chân xinh đẹp kia không ngừng xuất hiện trong đầu anh, chi tiết đến mức ngay cả những sợi lông tơ lấp lánh dưới ánh đèn cũng trở nên rõ ràng.
Lại thêm một tiếng cười gọi mời, đôi chân kia vừa nhấc lên rồi lại hạ xuống, chiếc quần lót vải cuộn lại bị ném vào bên cạnh chiếc quần ngủ trên sàn nhà.
Thiên Ngọc Cẩn không thở nổi trong một thoáng chốc, ánh mắt sợ sệt nhìn từ mắt cá chân Kinh Hà rồi hướng dần lên trên.
Vạt áo ngủ rộng rãi khó khăn che đậy được gốc đùi, khu vực bí ẩn kia như ẩn như hiện, gợi ra vô vàn tưởng tượng.
Thoáng chốc, bầu không khí trở nên yên tĩnh mà đầy bỡn cợt, khiến Kinh Hà bật cười.
Sao cứ có cảm giác cô đang trêu ghẹo trai nhà lành thế nhỉ?
"Phụ nữ và đàn ông không giống nhau, phụ nữ chúng tôi cần nhiều thời gian hơn để thức tỉnh ham muốn, cho nên tôi kị nhất là vừa mới bắt đầu đã xách súng lâm trận, để khiến cho bạn gái có một trải nghiệm tốt đẹp thì phải làm thật tốt màn dạo đầu."
Kinh Hà vừa kiên nhẫn giải thích cho người đàn ông, vừa cầm lấy một tay anh, nhẹ nhàng đặt nó lên hai gò núi nhô lên trước ngực.
"Vừa mới bắt đầu đã tấn công bộ ngực không phải là cách hay đâu, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt, tôi không có kiên nhẫn nói kĩ càng cho anh nghe, chỉ có thể dạy cho anh một vài kỹ xảo nhỏ khá nhanh gọn, còn lại thì anh có thể tự tìm hiểu."
Nói xong, cô bóp mu bàn tay đang căng cứng của người đàn ông, cố ý trợn to mắt nói, "Ngây ra đó làm gì, ngực của tôi phỏng tay lắm hay sao?"
Được nhắc nhở, Thiên Ngọc Cẩn mới chợt hiểu ra và kịp phản ứng lại, bàn tay cách một lớp vải vóc bao lấy nửa bầu ngực căng tròn.
Mới nhẹ nhàng chạm vào, xúc cảm mềm mại đó đã khiến da đầu anh căng lên, không tự chủ được muốn bóp mạnh hơn nữa.
Ngực của phụ nữ thì ra mềm mại như thế sao...
Những suy nghĩ màu hồng đang phiêu đãng trong đầu Thiên Ngọc Cẩn thì lại bị một tiếng rên khẽ của Kinh Hà cắt đứt.
"Làm đau cô sao?" Anh sợ hãi định buông tay, lại bị Kinh Hà giữ chặt cổ tay.
"Không... Cứ tiếp tục đi..." Kinh Hà thở ra một hơi dài, run rẩy, "Ngực rất mẫn cảm, nơi này khá nhạy cảm. Anh xoa bóp thoải mái lắm, cứ tiếp tục đi..."
Đối với một học sinh nhát gan và hay xấu hổ như anh, Kinh Hà không chút tiếc rẻ lời khen ngợi.
Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của anh, Kinh Hà hận không thể khen ngợi anh nhiều hơn, để anh càng thêm tự tin.
Sự cổ vũ của cô có hiệu quả ngay, người đàn ông lại bắt đầu xoa bóp bầu ngực cô.
Động tác của anh nhẹ nhàng chăm chú, như là đang chăm sóc cho một đóa hoa mong manh, không hề dám buông thả.
Vuốt ve vài cái là anh sẽ nhìn lại Kinh Hà để xác nhận, muốn thông qua nét mặt của cô để biết được bản thân có làm tốt hay không.
Kinh Hà khẽ mím môi, mỉm cười đáp lại cổ vũ cho anh, đồng thời cô cũng không kiềm chế cảm giác của mình, khe khẽ cất tiếng rên rỉ.
Nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ vụn, lồng ngực Thiên Ngọc Cẩn như đánh trống, hô hấp cũng dồn dập gấp gáp.
Bàn tay đang dán lên bầu vú mềm mại ấy run rẩy, trong nhất thời anh không phân biệt được tiếng tim đập "Thình thịch thình thịch" là đến từ trong lồng ngực mình, hay là từ dưới lòng bàn tay.
Thấy bầu không khí đã đến độ chín muồi, Kinh Hà nắm lấy bàn tay của người đàn ông, chậm rãi đưa xuống dưới tìm kiếm nơi giữa hai chân cô.
Khi chạm vào nụ hoa ướt át mềm mịn, cuối cùng người đàn ông cũng biết nên phải làm gì, ngón trỏ và ngón giữa anh tách hai cánh hoa mập mạp ra và chen chúc thăm dò vào bên trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook