Nhà Có Bầy Mèo Chăm Hít Cỏ
-
Chương 101: Tôi Hiểu...
Thiên Ngọc Cẩn sợ đến mức mắc ngang câu "Xin lỗi" ngay miệng, rồi lại gắng gượng nuốt vào lại trong miệng trước ánh nhìn chòng chọc của Kinh Hà.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng của anh, Kinh Hà đúng là dở khóc dở cười.
Sao cô cứ cảm thấy bản thân mình cứ như là địa chủ ác bá hiếp đáp con gái nhà lành ở xã hội cũ thế nhỉ?
Cô thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa gậy thịt trong tay, Kinh Hà dịu dàng giảng giải cho người đàn ông nghe, "Không phải là tôi muốn bắt nạt anh, tôi chỉ muốn anh tự tin vào bản thân mình hơn chút thôi."
Người đàn ông cúi đầu, hai tay không biết phải để đâu, cuối cùng chỉ có thể túm lấy khăn trải giường bên chân, run rẩy nói, "Tôi, tôi hiểu..."
Kinh Hà hừ cười một tiếng, mắt liếc nhìn dương vật đang cứng ngắc trong tay, cô nhẹ nhàng ấn lên quy đầu đỏ tươi, "Hiểu cái gì?"
Thiên Ngọc Cẩn bị kích thích hít mạnh một hơi, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên vì căng thẳng, "Hiểu... cô Hà là muốn tốt cho tôi..."
Nói tới từ cuối cùng, giọng nói của đàn ông đã không còn ổn định, hô hấp trở nên dồn dập, anh cố gắng kiềm nén sự thoải mái.
Kinh Hà thầm cười trộm.
Rốt cuộc tên chocolate đen ngốc nghếch này chui từ đâu ra thế nhỉ?
May là cô không có suy nghĩ xấu xa gì, chứ không chắc chắn anh đã bị cô lừa tới mức cái quần lót cũng không còn.
Ừm, bây giờ đúng là anh đến cái quần lót cũng không có thật...
"Cô, cô Hà..." Thiên Ngọc Cẩn nghẹn ngào gọi tên Kinh Hà, giọng nói vô cùng trầm khàn.
"Ừm?" Kinh Hà vẫn chăm chú chơi đùa với con rồng đen trên tay, đáp lại anh bằng một từ đơn giọng mũi.
"Tôi... Tôi sắp..."
"Không được."
Thiên Ngọc Cẩn chỉ mới nói được nửa câu thì Kinh Hà đã dùng ngón cái ấn lên lỗ sáo của anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cách nghiêm túc, "Chưa được."
Khuôn mặt ngăm đen của người đàn ông đỏ bừng, anh tủi thân chớp chớp mắt, bởi vì cố kiềm chế cảm giác sung sướng nên toàn bộ thân thể lúc này đang run rẩy nhè nhẹ, đôi mắt đen trong suốt ướt át lấp lánh ánh nước.
Dáng vẻ đáng thương của anh khiến Kinh Hà không nhịn được muốn chọc ghẹo anh.
Đầu ngón tay Kinh Hà lặng lẽ trêu chọc rãnh quy đầu nhạy cảm, có tiếng rên rỉ đè nén của người đàn ông, cô cảm nhận được sự kiềm chế bên trong mỗi cái run rẩy của anh.
"Cô Hà, tôi thực sự... không chịu được nữa... a!" m thanh cuối cùng như thể bị vỡ nát, Thiên Ngọc Cẩn cắn chặt răng, không thể kiềm chế được nữa, anh bắn ra.
Miệng sáo mấp máy, có dịch trắng phun trào, tinh dịch có mùi nồng nặc bắn hết vào trong lòng bàn tay Kinh Hà, và có cả không ít tinh dịch chảy xuống phần thân dương vật làm thấm ướt đám lông rậm rạp.
Biết mình lại bắn ra, Thiên Ngọc Cẩn bụm mặt xấu hổ ngã ngửa về phía sau, thấy mình không có mặt mũi nhìn người khác.
Anh không chỉ không nghe theo yêu cầu phải nhịn lại của Kinh Hà, mà còn bắn lên tay cô, chắc chắn Kinh Hà sẽ cho rằng anh là một tên đàn ông yếu sinh lý.
Chỉ có trình độ cỡ này mà dám mơ mộng giao phối với cô sao? Còn muốn được làm bạn đời của cô?
Đúng là tự rước lấy nhục! Mơ mộng hão huyền! Viển vông!
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ chỉ muốn độn thổ của Thiên Ngọc Cẩn, Kinh Hà đoán chắc chắn anh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cô lắc đầu, rút mấy tờ khăn giấy lau sạch dịch trắng trên tay, tâm trạng có phần đi xuống.
Vì sao đàn ông cô gặp phải toàn là mấy tên giật súng cướp cò vậy?
Là do cô yêu cầu quá cao với đàn ông sao?
Thực ra thì đàn ông ai cũng bắn nhanh như thế chăng?
Điều chỉnh lại tâm trạng, Kinh Hà liếc mắt người đàn ông đang "nằm ngay đơ" bên cạnh, theo phép lịch sự, cô còn lau sạch sẽ cả nơi xấu hổ kia cho anh.
Hành động này khiến Thiên Ngọc Cẩn ngồi bật dậy, phản ứng của anh quá nhanh chóng, làm cho Kinh Hà giật nảy mình.
Anh muốn làm gì? Sẽ không thấy thẹn quá thành giận rồi lên án cô sờm sỡ anh đấy chứ?
Ngay lúc Kinh Hà cảm thấy hoang mang, Thiên Ngọc Cẩn lại dập đầu xuống với tốc độ tên lửa, anh cúi lạy cô.
"Cô Kinh Hà, hãy để tôi làm gì đó cho cô nhé!"
Thiên Ngọc Cẩn không chỉ không thể biểu hiện tốt trước mặt Kinh Hà, anh còn bắn nhanh làm trò cười trước mặt cô...
Nhưng nữ thần của anh không hề chê bai anh bắn nhanh, vẫn hiền lành lau chùi
cho anh!
Ôi... vì sao nữ thần của anh lại tốt đến thế?
Có thể có được sự thương xót của cô, anh đúng là may mắn!
Tất nhiên Kinh Hà không biết trong lòng anh đang cảm động đến nhường nào, nghĩ đối phương đã nói như vậy, cô cũng không cần phải giả vờ khách sáo.
Chỉ là...
"Anh là trai tơ sao? Anh biết phục vụ phụ nữ thế nào không?"
Lời Kinh Hà vừa nói như một tia sét đánh vào người đàn ông đang quỳ trên giường, khiến tay chân anh cứng ngắc.
Từ trước đến nay anh luôn ngốc nghếch vụng về, không hề có chút kinh nghiệm gì trên phương diện tình dục, cho dù anh muốn làm chút gì đó cho nữ thần của mình thì sợ cũng chỉ khiến cô thêm phiền và chán ghét mà thôi!
"Thôi vậy..."
Nghe thấy tiếng thở dài của Kinh Hà, Thiên Ngọc Cẩn sốt ruột tới mức sắp khóc luôn.
Anh lại khiến cho nữ thần của mình thất vọng rồi! Sao anh lại có thể thất bại như thế!
"Xin..." Một tiếng xin lỗi còn chưa nói xong, người đàn ông đã bị nâng cằm, ép phải ngẩng đầu lên.
Cô gái trước mắt anh đang mỉm cười dịu dàng, dáng vẻ mềm mại như tỏa ra ánh hào quang thần thánh.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, mỗi một tiếng vang lên đều như tiếng vọng của tự nhiên:
"Tôi chỉ dạy anh lần này thôi, anh phải học cho kỹ đấy!"
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng của anh, Kinh Hà đúng là dở khóc dở cười.
Sao cô cứ cảm thấy bản thân mình cứ như là địa chủ ác bá hiếp đáp con gái nhà lành ở xã hội cũ thế nhỉ?
Cô thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa gậy thịt trong tay, Kinh Hà dịu dàng giảng giải cho người đàn ông nghe, "Không phải là tôi muốn bắt nạt anh, tôi chỉ muốn anh tự tin vào bản thân mình hơn chút thôi."
Người đàn ông cúi đầu, hai tay không biết phải để đâu, cuối cùng chỉ có thể túm lấy khăn trải giường bên chân, run rẩy nói, "Tôi, tôi hiểu..."
Kinh Hà hừ cười một tiếng, mắt liếc nhìn dương vật đang cứng ngắc trong tay, cô nhẹ nhàng ấn lên quy đầu đỏ tươi, "Hiểu cái gì?"
Thiên Ngọc Cẩn bị kích thích hít mạnh một hơi, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên vì căng thẳng, "Hiểu... cô Hà là muốn tốt cho tôi..."
Nói tới từ cuối cùng, giọng nói của đàn ông đã không còn ổn định, hô hấp trở nên dồn dập, anh cố gắng kiềm nén sự thoải mái.
Kinh Hà thầm cười trộm.
Rốt cuộc tên chocolate đen ngốc nghếch này chui từ đâu ra thế nhỉ?
May là cô không có suy nghĩ xấu xa gì, chứ không chắc chắn anh đã bị cô lừa tới mức cái quần lót cũng không còn.
Ừm, bây giờ đúng là anh đến cái quần lót cũng không có thật...
"Cô, cô Hà..." Thiên Ngọc Cẩn nghẹn ngào gọi tên Kinh Hà, giọng nói vô cùng trầm khàn.
"Ừm?" Kinh Hà vẫn chăm chú chơi đùa với con rồng đen trên tay, đáp lại anh bằng một từ đơn giọng mũi.
"Tôi... Tôi sắp..."
"Không được."
Thiên Ngọc Cẩn chỉ mới nói được nửa câu thì Kinh Hà đã dùng ngón cái ấn lên lỗ sáo của anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cách nghiêm túc, "Chưa được."
Khuôn mặt ngăm đen của người đàn ông đỏ bừng, anh tủi thân chớp chớp mắt, bởi vì cố kiềm chế cảm giác sung sướng nên toàn bộ thân thể lúc này đang run rẩy nhè nhẹ, đôi mắt đen trong suốt ướt át lấp lánh ánh nước.
Dáng vẻ đáng thương của anh khiến Kinh Hà không nhịn được muốn chọc ghẹo anh.
Đầu ngón tay Kinh Hà lặng lẽ trêu chọc rãnh quy đầu nhạy cảm, có tiếng rên rỉ đè nén của người đàn ông, cô cảm nhận được sự kiềm chế bên trong mỗi cái run rẩy của anh.
"Cô Hà, tôi thực sự... không chịu được nữa... a!" m thanh cuối cùng như thể bị vỡ nát, Thiên Ngọc Cẩn cắn chặt răng, không thể kiềm chế được nữa, anh bắn ra.
Miệng sáo mấp máy, có dịch trắng phun trào, tinh dịch có mùi nồng nặc bắn hết vào trong lòng bàn tay Kinh Hà, và có cả không ít tinh dịch chảy xuống phần thân dương vật làm thấm ướt đám lông rậm rạp.
Biết mình lại bắn ra, Thiên Ngọc Cẩn bụm mặt xấu hổ ngã ngửa về phía sau, thấy mình không có mặt mũi nhìn người khác.
Anh không chỉ không nghe theo yêu cầu phải nhịn lại của Kinh Hà, mà còn bắn lên tay cô, chắc chắn Kinh Hà sẽ cho rằng anh là một tên đàn ông yếu sinh lý.
Chỉ có trình độ cỡ này mà dám mơ mộng giao phối với cô sao? Còn muốn được làm bạn đời của cô?
Đúng là tự rước lấy nhục! Mơ mộng hão huyền! Viển vông!
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ chỉ muốn độn thổ của Thiên Ngọc Cẩn, Kinh Hà đoán chắc chắn anh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cô lắc đầu, rút mấy tờ khăn giấy lau sạch dịch trắng trên tay, tâm trạng có phần đi xuống.
Vì sao đàn ông cô gặp phải toàn là mấy tên giật súng cướp cò vậy?
Là do cô yêu cầu quá cao với đàn ông sao?
Thực ra thì đàn ông ai cũng bắn nhanh như thế chăng?
Điều chỉnh lại tâm trạng, Kinh Hà liếc mắt người đàn ông đang "nằm ngay đơ" bên cạnh, theo phép lịch sự, cô còn lau sạch sẽ cả nơi xấu hổ kia cho anh.
Hành động này khiến Thiên Ngọc Cẩn ngồi bật dậy, phản ứng của anh quá nhanh chóng, làm cho Kinh Hà giật nảy mình.
Anh muốn làm gì? Sẽ không thấy thẹn quá thành giận rồi lên án cô sờm sỡ anh đấy chứ?
Ngay lúc Kinh Hà cảm thấy hoang mang, Thiên Ngọc Cẩn lại dập đầu xuống với tốc độ tên lửa, anh cúi lạy cô.
"Cô Kinh Hà, hãy để tôi làm gì đó cho cô nhé!"
Thiên Ngọc Cẩn không chỉ không thể biểu hiện tốt trước mặt Kinh Hà, anh còn bắn nhanh làm trò cười trước mặt cô...
Nhưng nữ thần của anh không hề chê bai anh bắn nhanh, vẫn hiền lành lau chùi
cho anh!
Ôi... vì sao nữ thần của anh lại tốt đến thế?
Có thể có được sự thương xót của cô, anh đúng là may mắn!
Tất nhiên Kinh Hà không biết trong lòng anh đang cảm động đến nhường nào, nghĩ đối phương đã nói như vậy, cô cũng không cần phải giả vờ khách sáo.
Chỉ là...
"Anh là trai tơ sao? Anh biết phục vụ phụ nữ thế nào không?"
Lời Kinh Hà vừa nói như một tia sét đánh vào người đàn ông đang quỳ trên giường, khiến tay chân anh cứng ngắc.
Từ trước đến nay anh luôn ngốc nghếch vụng về, không hề có chút kinh nghiệm gì trên phương diện tình dục, cho dù anh muốn làm chút gì đó cho nữ thần của mình thì sợ cũng chỉ khiến cô thêm phiền và chán ghét mà thôi!
"Thôi vậy..."
Nghe thấy tiếng thở dài của Kinh Hà, Thiên Ngọc Cẩn sốt ruột tới mức sắp khóc luôn.
Anh lại khiến cho nữ thần của mình thất vọng rồi! Sao anh lại có thể thất bại như thế!
"Xin..." Một tiếng xin lỗi còn chưa nói xong, người đàn ông đã bị nâng cằm, ép phải ngẩng đầu lên.
Cô gái trước mắt anh đang mỉm cười dịu dàng, dáng vẻ mềm mại như tỏa ra ánh hào quang thần thánh.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, mỗi một tiếng vang lên đều như tiếng vọng của tự nhiên:
"Tôi chỉ dạy anh lần này thôi, anh phải học cho kỹ đấy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook