Nguyên Nhược Ngữ né tránh ám tiễn không biết từ đâu bay tới. Đám người Tiêu Nam còn đang ở kia đánh nhau với đám tứ thi đó, Phi Lăng cùng mình ở chỗ này chờ giải quyết xong, tiếp tục đi tiếp. Vốn cho rằng thứ gọi la ‘văn’, chỉ là mấy thứ văn học tri thức, kết quả lại toàn là trận pháp, cơ quan, ám khí từ đâu đó đột nhiên bay ra, cùng một đám tử thi binh sĩ bị hạ cổ độc ghê tởm.

Đột nhiên còn giống như đang chơi trò Sấm Quan trên mạng. (Sấm Quan: một trò chơi trực tuyến trên mạng TQ kiểu mấy trò võ lâm gì gì ý)

Khí độc có Thất Dạ, mấy binh sĩ đáng ghét kia có Tiêu Nam cùng Lý Nhứ Ca, trận pháp cùng cơ quan thì có Nguyên Nhược Ngữ. Chỉ có mình Phi Lăng thanh thanh thản thản ở bên cạnh nhìn a chờ a đi a.

Lại là một cửa ải, Nguyên Nhược Ngữ nhịn không được đá Phi Lăng một cái.

“A! Tiểu Ngữ, ta đang bị thương đó ” Phi Lăng cố ý tỏ vẻ đau đớn, Lý Nhứ Ca cùng Tiêu Nam hoàn hảo vô thương giải quyết hết đám ám khí cùng binh sĩ kia. Lý Nhứ Ca cũng vào giúp vui mà đá một cái.

“Ngươi dựa vào cái gì mà đá ta?!” Phi Lăng nổi giận, Lý Nhứ Ca đứng ở đó, chống eo nói, “Vì ngươi gây cản trở.”

“Ngươi!!”

“….” Phi Lăng cùng Lý Nhứ Ca lại cãi vã. Hai người này từ bé đã thế, có lúc giống như hai đứa hài tử vương, nhưng đều không phải cãi vã hẳn hoi. Nguyên Nhược Ngữ cho rằng, làm như vậy, trái lại có thể giảm bớt bầu không khí căng thẳng.

Thất Dạ sít sao kéo lấy mình. Tiêu Nam đi phía trước, Lý Nhứ Ca tuy vẫn cùng Phi Lăng đấu võ mồm, nhưng vẫn như cũ đỡ hắn tiếp tục đi về trước. Tiếp đến chính là một mê cung, mọi người theo lời Nguyên Nhược Ngữ, men theo một vách tường tiếp tục đi về phía trước. Đồng thời, còn có thể nhìn thấy một vài vết máu.

Xem ra, Nam Cung Li đi con đường nhất định là phi thường gian khổ.

Cuối cùng cũng đi ra khỏi mê cung. Mọi người đi đến một khoảng đất trống. Ở đây dường như cái gì cũng không có, nhưng sương mù dày đặc. Thất Da cho một ánh mắt an tâm, hẳn là không có độc.

Nguyên Nhược Ngữ khẽ nheo mắt, nỗ lực nhìn về phía trước. Kết quả nhìn thấy một người treo trên không trung! Nhìn kỹ lại, cư nhiên là Nam Cung Li!!

“Tiểu Ngữ! Cẩn thân!”

“Tiểu Ngữ!!” Tiêu Nam không giữ được Nguyên Nhược Ngữ, chỉ thấy Nguyên Nhược Ngữ bước nhanh đi lên. Mọi người cũng cùng nhau tiến vào màn sương mù dày đặc. Kết quả, lúc mọi người ý thức được nguy hiểm, phát hiện người rõ ràng đang ở bên cạnh mình, không thấy đâu nữa.

Là ảo trận! Nguyên Nhược Ngữ sửng sốt nghĩ. Trận pháp này là một trận pháp rất cổ, hiện tại đã không có ai biết đến sự tồn tại cùng như cách phá giải nó. Cho dù là mình… cũng không chắc chắn thành công.

Một người bên cạnh cũng không có, Nam Cung Li vừa rồi nhìn thấy cũng không còn. Đám người Thất Dạ đều không thấy đâu, chỉ có một tầng sương mù trắng bên cạnh mình. Bình tâm lại, sẽ nghĩ được cách phá giải.

“A…. A….”

Tiếng động gì vậy? Nguyên Nhược Ngữ quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, kết quả cái gì cũng không thấy, thế nhưng tiếng động kia càng càng càng rõ ràng.

“A a…. Buông tôi ra… Không được….”

Giọng nói đó… Giọng nói đó… là của chính mình!

“Ha ha… Bảo bối… Em không phải luôn nhớ tới cái này sao? Nó thế nhưng ở trong cơ thể em thực lâu nga…”

Là hắn… Là giọng nói của hắn… Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên sắc mặt trắng bệch, che tai, không muốn tiếp tục nghe. Thế nhưng giọng nói đó giống như từ trong tim phát ra, thế nào cũng không dừng lại được….

“A a a… Đau… Tôi không muốn… Buông tôi ra…..”

“A a…. A a a….”

Ta không muốn nghe… Không muốn nhớ lại… Nguyên Nhược Ngữ đau khổ ngồi xụp xuống. Vẫn là màn sương mênh mông, nhưng tiếng động lại càng ngày càng hỗn loạn, càng ngày càng lớn….

Là căn phòng đó… Phòng của hắn… Trong ngăn kéo có đủ loại đồ biến thái. Mà những thứ kia, không có cái nào chưa từng thử qua trên người mình.

Dây xích kia, cái giường kia, lão già biến thái, đau đớn, tự tôn bị phá hủy.

Mình, vì sao còn sống chứ? Đau khổ như vậy… Vì sao vẫn còn sống chứ?

Không có cha mẹ, không có người nào có thể giúp mình. Vì sao, còn muốn sống như vậy…

….

“Anh trai, anh sau này không được đánh nhau nữa, đến, bánh mì cho anh một nửa.” Một đôi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn vươn ra trước mặt mình, trong tay là một cái bánh mì đã cứng đơ. Ngẩng đầu, nhìn đôi mắt xin đẹp của em gái.

Em gái, người thân duy nhất, người mình thề phải bảo về…

“Vì sao ba ba không cho em đến trường, em muốn cùng anh trai đến trường….”

“Anh ơi, hôm nay lại không thoải mái sao? Uống thuốc chưa?…. Vì sao không để em dọn về. Thân thể anh…”

“Anh ơi, em thực sự không muốn xuất ngoại, không muốn rời xa anh. Anh có thể đi cùng em không?”

“Anh ơi… Anh ơi….”

…..

Tất cả, đều là vì em, anh không có hạnh phúc. Toàn bộ hạnh phúc của anh, thực ra chính là em.

Nguyên Nhược Ngữ, anh muốn em cả đời hạnh phúc.

…..

“Anh ơi, vì sao… vì sao anh bẩn như vậy….”

Không phải, không phải như em thấy…

“Anh không phải anh trai tôi. Anh trai tôi không không có chút tôn nghiêm nào như anh! Anh không phải anh trai tôi!”

Không phải… Nhược Ngữ…. Anh không phải…. Đừng nhìn anh. Đừng nhìn anh….

Nguyên Minh Hạo bị dây xích trói bên giường, người đàn ông kia đứng bên cạnh cầm roi mỉm cười đáng sợ. Nhược Ngữ nó, đứng trước mặt mình, vẻ mặt khinh bỉ.

“Anh trai sao có thể bẩn thế này…”

Không phải… Không phải…

“Ầm —— “

Không được!!! Không được!!!

Không được chết!!!… Không được chết…

Em gái đã chết.

Em gái đã chết.

Hạnh phúc của ta, cũng theo đó mà chết.

Thế giời này thực lạnh lẽo… Vì sao lạnh như vậy….

Không có ai… Bản thân trôi nổi ở đây. Không có ai có thể tìm thấy ta… Không có ai nhớ tới ta… Quan tâm ta….

Thế giới này, thực sự rất lạnh lẽo…..

…..

Đột nhiên, có năm bóng người di chuyển… Bọn họ đang đi xa… Đi về bốn phương tám hướng…

Bọn họ rời đi rồi… Rời khỏi rồi…

Muốn đuổi theo… Nhưng không thể cử động… Bọn họ từng người một biến mất trước mắt mình… Không thấy đâu nữa rồi….

Đừng đi… Đừng bỏ lại mình ta…

…..

Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy mình bị treo lên, nhắm mắt lại, không biết tất cả những gì quan mình.

Như một người đã chết.

…..

Không biết đã bao lâu, Nguyên Nhược Ngữ giống như bị người ta lãng quên. Không có chút phản ứng, giống như chân bắt đầu đông cứng lại. Chầm chậm di chuyển về trước, nửa người đông cứng rồi…

Sau đó là tim… Sau đó là mặt… mắt….

….

Tiểu Ngữ… Ngươi nghe thấy không…                       

Tiểu Ngữ… Tiểu Ngữ….

….. Tiểu Ngữ….

Thùng thùng thùng….

…..

Là tiếng gì… Ai đang gõ… mùi máu… tiếng hô hoán…

Khí… là… khí… Cái chữ gì đó kia… phát không ra…

Còn bọn họ… Còn bọn họ….

Còn có người, ở bên cạnh ta…

Bọn họ là… là….

….

Đám người Tiêu Nam lo lắng nhìn Nguyên Nhược Ngữ bị nhốt trong một vòng tròn khí rất lớn, có người lớn tiếng kêu, có người trực tiếp dùng nắm đấm đấm.

Đột nhiên, vật hình quả trứng vỡ ra. Nguyên Nhược Ngữ từ giữa không trung rơi xuống. Lý Nhứ Ca nhanh tay đón được, phát hiện hắn đã ngất đi, mà vòng tròn không khí lúc trước cũng biến mất.

Mọi người vây quanh Nguyên Nhược Ngữ, chờ hắn tỉnh lại. Thất Dạ uy hắn một viên đan dược. Không lâu sau, Nguyên Nhược Ngữ tỉnh.

“Mấy người….” Từ từ mở mắt ra, nhìn từng khuôn mặt thân quen ở trước mặt mình, Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên nhỏ một giọt lệ.

“Đứa ngốc, ngươi sao lại khóc.” Tiêu Nam ôn nhu giúp hắn lau đi nước mắt. Xem ra, tinh thần Tiêu Nam cũng không tốt lắm.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Nguyên Nhược Ngữ thanh tỉnh, sau đó đứng dậy, phát hiện mọi người đều ở đây. Ánh mắt chuyển tới trên người Thất Dạ, phát hiện hắn đang vui vẻ nhìn mình, mà tay hắn, còn đang chảy máu!

“Người làm sao vậy?! Sao lại chảy máu?!!” Nguyên Nhược Ngữ sốt ruột kéo tay Thất Dạ lại. Võ công của Thất Dạ là thấp nhất ở đây, vết thương sao lại bị….

“Tên này dùng tay mình đánh vật hình khí kỳ quái kia. Bọn ta đều bị bắn trở về, chỉ có hắn có khí lực như vậy.” Lý Nhứ Ca ở bên cạnh nói.

Nguyên Nhược Ngữ giúp Thất Dạ băng bó vết thương lại. Dựa theo gợi ý của ánh mắt Thất Dạ, Nguyên Nhược Ngữ ngoan ngoãn thơm một cái lên má Thất Dạ. Nguyên Nhược Ngữ phát hiện, những người khác đều không có phản ứng đặc biệt, ngay cả Phi Lăng chưa từng gặp qua Thất Dạ cũng không có chút nào giận dữ. Nguyên Nhược Ngữ thấy kỳ quái quay người lại hỏi. “Các người bị cuốn vào ảo trận sao? Sao lại ra được a?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương