“Quả nhiên…. Thảo nào luôn không tra được lai lịch của ngươi.” Lý Nhứ Cả một vẻ ta đã biết, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia địch ý.

“…..”

Nguyên Nhược Ngữ phát hiện bầu không khí không đúng, vội vàng nói, “Vậy lần này bao vây tiêu diệt Ma giáo… là vì kho báu sao?”

“Một phần, một phần là vì thực sự muốn diệt tận gốc Ma giáo. Kỳ thực, chuyện kho báu cũng từ Thần Long giáo lan ra.” Tiêu Nam không để ý tới Lý Nhứ Ca, vẫn hết lòng giải đáp cho Nguyên Nhược Ngữ.

“Như vậy, lần này, là làm cách nào tiến công vào?” Nguyên Nhược Ngữ kỳ thực rất hiếu kỳ, là ai có thể phá trận pháp lớn như vậy, tấn công Ma giáo.

“…… Là đại sư phụ.” Tiêu Nam bối rối nói, Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc, sư phụ?! “Đại sư phụ không phải không quản chuyện giang hồ nữa sao a?!”

“… Là ta thỉnh hắn giúp đỡ. Kỳ thực ban đầu, ta chỉ nghĩ cứu được ngươi ra là tốt, chỉ là Thần Long giáo chắc chắn chỗ của kho báu là trong Ma giáo, nên…”

“Thế nhưng, đại sư phụ hắn…”

“Kỳ thực còn có ta.” Lý Nhứ Ca đột nhiên tiếp lời, “Ta giao địa đồ của Ma giáo cho Tiêu Nam, để hắn đưa cho sư phụ hắn, giúp phá trận.”

“Người vì sao lại có địa đồ của Ma giáo… Có gian tế… “ Nguyên Nhược Ngữ rùng mình một cái, “Là Lưu Tô….. Chôn thuốc nổ, kíp nổ đều là nàng… Còn có, giết Tần Y, làm rối loạn tâm trí Nam Cung Li….”

“Tiểu Ngữ….. Lưu Tô là thuộc hạ của ta. Nàng ẩn nấp trong Ma giáo đã rất lâu rồi. Kỳ thực, tên vốn dĩ của nàng ta là Lưu Yên.” Lý Nhứ Ca có chút lo lắng nhìn Nguyên Nhược Ngữ, mà Nguyên Nhược Ngữ chỉ nói một mình, “Sau đó, nàng đâm hắn một kiếm, liền chết rồi… chết rồi….”

“Ngươi tỉnh táo một chút đi!” Hiếm có, Tiêu Nam lớn tiếng với Nguyên Nhược Ngữ, “Tiểu Ngữ, ngươi nhìn đi, bên ngoài chỗ nào không thi thể chất đống, thế gian này vốn dĩ là như vậy.”

Tiêu Nam đột nhiên đứng lên ôm lấy Nguyên Nhược Ngữ, nhẹ giọng nói, “Ngươi ghét máu me, ghét giết chóc. Nhưng, tiểu Ngữ, ngươi phải biết, trên thế giới này tồn tại hai thứ đó. Xin ngươi. Đừng sợ hãi…”

Nguyên Nhược Ngữ phát hiện Tiêu Nam thực sự rất hiểu mình. Kỳ thực, bản thân thực sự đang trốn tránh, thế giới giết chóc, pháp luật không phải là vạn năng này, hoàn toàn khác biệt với thế giới hiện đại… Mà mình, là một phần của thế giới này.

“Có thể nói rõ hơn một chút không…”

Tiêu Nam và Lý Nhứ Ca nhìn nhau một cái, vẫn là Tiêu Nam nói. “Kỳ thực, sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút là được. Sau khi Lý Hồng Huyên chết, người Ma giáo mới biết Thần Long Cửu Thức không có biến mất, vì thế đến chiếm đoạt. Liễu gia trong triều đình, cũng biết chuyện kho báu, Thần Long giáo cùng Liễu gia kỳ thực luôn tìm kiếm chìa khóa. Nhưng vẫn không tìm thấy. Cho đến lúc… Thất Dạ đến Thần Long giáo.”

“Thất Dạ?” Nguyên Nhược Ngữ quay người nhìn Thất Dạ, Thất Dạ hồn nhiên cười cười với hắn, nghiêng nước nghiêng thành.

“Phải. Sư phụ của Thất Dạ thực ra là sư đệ của Ngiêm trưởng lão, cũng là trưởng lão đứng đầu của Thần Long giáo, thân đệ đệ của Nghiêm Chấn. Lúc đó, hắn đang lợi dụng sinh mệnh của Hán Tử Ngâm uy hiếp Lý Hồng Huyên, đạt được địa điểm của kho báu, sau đó lời dụng cơ hội trộm lấy chìa khóa. Nhưng trong lúc hắn chạy trốn bị Lý Hồng Huyên truy sát, kết quả cùng thiên hạ đệ nhất thần y rơi xuống vực thẳm. Từ đó mất tin tức. Trước đây không lâu, Thất Dạ mang địa chỉ của địa đồ cùng chìa khóa đến tìm Nghiêm Chấn, nói là di nguyện của sư phụ hắn. Nghiêm Chấn biết ta muốn đến Ma giáo cứu ngươi, liền muốn mượn cơ hội này. Ta không đồng ý. Kết quả, Thần Long giáo lãnh đạo người các đại môn phái, nói chuyện kho báu. Kết quả mọi người đều xông tới, mục đích là bí tịch thất truyền đã lau trong truyền thuyết của các đại môn phái. Bọn họ vào lúc bọn ta phá trận pháp xông vào. Ta cùng Lý Nhứ Ca tình cờ gặp Thất Dạ, kết quả, hắn liền mang chúng ta đi tới căn phòng này, nói có mùi của ngươi. Kết quả tìm rất lâu, không thấy bóng ngươi đâu. Bọn ta lại tìm đến cùng, sau đó, liền thấy Nam Cung Li… Hắn là đuổi theo một đám người đến đây, kết quả chờ chúng ta một lần nữa vào phòng, người đã không thấy đâu rồi. Đó đại khái cũng là một trận pháp, nhưng ba người bọn ta đều không biết cách phá giải. Kết quả lúc định đi, các người lại bước vào.”

“Ta đến!” Nguyên Nhược Ngữ đứng dậy giải khai từng trận pháp, mọi người cùng đến hành lang ngầm kia. Nguyên Nhược Ngữ nhớ, lúc đó ở địa đạo âm u này phát hiện một bức tường không thể đi qua, trên tường hình như còn đồ án hình rồng, có lẽ là ở đây. Vì vậy một đám người đi vào chỗ sâu trong bí đạo dưới lòng đất.

Nguyên Nhược Ngữ để ý một vấn đề, chầm chậm hỏi, “Vậy còn Tiêu Mộc Dao?”

“….. Nàng là cùng Nghiêm Chấn tiến vào. Tiểu Ngữ, còn nhớ một lần chúng ta trong tửu lâu, đụng phải một lão nhân kéo đàn nhị không? Đó là Nghiêm Chấn giả trang. Hắn là tới tìm Tiêu Mộc Dao trốn đi.” Lý Nhứ Ca cầm một bên bó đuốc trả lời.

“Mộc Dao là thân muội muội của ta, cũng là nữ tử đời sau duy nhấy của Mộ Dung gia. Vì ta kiên quyết, kết quả, hắn liền mang Mộc Dao đi.” Tiêu Nam đi về phía trước nói.

Thất Dạ gắt gao bám theo sau Nguyên Nhược Ngữ, kéo tay Nguyên Nhược Ngữ. Lý Nhứ Ca đỡ Phi Lăng đi ở sau, Tiêu Nam đi phía trước.

“Kỳ thực… Kho báu cũng không nhất định là kho báu đúng không?” Lúc sắp đến bức tường kia, Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên hỏi. Tiêu Nam dừng bước, mà Lý Nhứ Ca cười cười nói, “Phải a, tiểu Ngữ thực thông minh.”

“…..”

“Sao không nói gì? Vì sao không nói gì với ta?” Lý Nhứ Ca giống như cố ý nói với Tiêu Nam, ngữ khí mang theo tia châm chọc.

“Ta không có gì có thể giấu diếm.” Tiêu Nam quay người lai, đối mặt với Nguyên Nhược Ngữ, cũng đối mặt với Lý Nhứ Ca. Biết kỳ thực Lý Nhứ Ca vẫn có địch ý với mình, dù sao, mình mới là nguy hại lớn nhất của triều đình đi?

“Vậy ta liền nói a! Cắt đứt sinh lộ Lý gia ta, mưu đoạt thiên hạ. Thần Long giáo, thực là tốt đẹp!” Lý Nhứ Ca có chút hung dữ nói.

Cắt đứt sinh lộ của Lý gia? Lẽ nào nói, trong kho báu thực sự còn thứ khác sao? Nguyên Nhược Ngữ không khỏi suy nghĩ. Biết nghi hoặc của Nguyên Nhược Ngữ, Tiêu Nam đành nói.

“Phải. Kỳ thực…. Trong kho báu không chỉ có bí tịch cùng châu báu… còn có….”

“Long mạch của Lý gia chúng ta!”

Lý Nhứ Ca nhanh chóng tiếp lời Tiêu Nam. “Thần Long….. Ngọa Long Đình…. Thần Long giáo không phải vì muốn cắt đứt long mạch của Lý gia sao?! Mưu đoạt giang sơn này?”

Long mạch…. Như vậy bắt đầu nhớ tới ‘Lộc đỉnh ký’ rồi? Nguyên Nhược Ngữ nói, “Là giả đi? Cắt đứt long mạch, có phần mê tín thái quá…”

“Tiểu Ngữ, cho dù là thật hay không, chỉ cần long mạch vừa đứt, cho dù là thiên tai cũng được, nhân họa nhất định sẽ có. Rất có thể mượn lý do này để trắng trợn khời nghĩa, cứ như vậy, giang sơn của Lý gia sẽ rung chuyển. Cho nên, cho dù có là mê tín hay không, long mạch này, nhất định không thể động vào.” Lý Nhứ Ca giải thích nói.

“Ta không có hứng thú với mấy thứ này.” Tiêu Nam quay người bước đi. Lý Nhứ Ca nói, “Không có hứng thú? Ngươi là thiếu chủ của Thần Long giáo, suốt ngày nghĩ tới việc phục quốc. Thế nào? Ta không tin. Long mạch Lý gia ở ngay trước mặt ngươi, ngươi sẽ không lại chém vài nhát?”

“Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú với mấy thứ này. Mấy ý định đó, đều là của đám trưởng lão kia, không có liên quan đến ta.”

“Ngươi….” Lý Nhứ Ca còn muốn nói gì đó, nhưng Nguyên Nhược Ngữ lại mở miệng, đúng lúc cắt đứt bất mãn của Lý Nhứ Ca. “Ta tin tưởng Tiêu Nam.”

“Tiểu Ngữ, ngươi…” Lý Nhứ Ca nhìn Nguyên Nhược Ngữ, nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ mà hạ thấp ngữ điệu. “Thôi đi. Ta chỉ là lúc biết chuyện có chút kích động mà thôi.”

“Tới rồi.”

Lời Tiêu Nam thành công phá vỡ cục diện vừa rồi.

Bức tượng phía trên có in hình rồng kia đã bị người phá vỡ, quả nhiên, kho báu nằm ở đây.

Ban đầu trong miệng rồng có một chỗ mở, có lẽ là chỗ đặt chìa khóa. Nguyên Nhược Ngữ sờ sờ, kết quả là một thứ có dạng một hạt châu.

Lý Nhứ Ca nói, đó là long châu, cũng là chìa khóa.

Sau đó, mọi người lại đi về phía trước, nhưng không thấy bóng ai, nghĩ bọn họ đi rất lâu rồi, không biết còn đuổi kịp hay không.

Lúc đi tới cuối, xuất hiện hai con đường, hai cánh cửa giống nhau. Một cái viết chữ ‘văn’, một cái viết chữ ‘võ’.

Nguyên Nhược Ngữ kiên quyết chọn cánh cửa chữ ‘văn’ mọi người cũng không có ý kiến gì, vì mọi người đều phát hiện, chỗ trước cửa chữ ‘võ’ có dấu chân, hơn nữa rất nhiều, nhất định là nơi người các đại môn phái đi.

Mà trước cửa chữ ‘văn’, lại có một đường máu để lại.

Nghĩ đến vết thương của Nam Cung Li, Nguyên Nhược Ngữ trong lòng liền lo lắng, muốn nhanh chóng gặp hắn.

Vì thế, thêm vào năm người Nguyên Nhược Ngữ, liền men theo cửa chữ ‘văn’, đi vào nơi sâu trong không rõ ràng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương