Thiết Nam dời tờ giấy, trên giấy vẽ bản đồ ký túc xá, một hành lang thẳng, hai bên là phòng, cuối hành lang là phòng tắm.

Thiết Nam di chuyển ngón tay: “Tĩnh Thượng gặp cậu ở đây, nếu cậu vào phòng tắm, sau đó nhảy ra cửa sổ, sau đó vào phòng bằng đường cửa sổ, có thể đi nhanh hơn cả Tĩnh Thượng. Vì Tĩnh Thượng đi chậm, vậy…”

Nguyên Chấn Hiệp xen vào: “Vậy nếu tôi tấn công Ngũ Lang, Tĩnh Thượng đến kịp, và nghe Ngũ Lang gọi tên tôi!”

Thiết Nam nói: “Chính là như vậy, Nguyên Chấn Hiệp, cậu thừa nhận đi!”

Nguyên Chấn Hiệp đã không nhịn nổi, anh ta tung đấm vào mặt Thiết Nam. Đấm này đánh Thiết Nam lùi hai bước mới đứng vững.

Nguyên Chấn Hiệp không bỏ chạy, đánh cảnh sát là có tội, Nguyên Chấn Hiệp sau đó duỗi hai tay ra, chuẩn bị tra vào còng. Nhưng Thiết Nam quẹt máu trên mặt, cười nói: “Cám ơn cậu! Nguyên, cám ơn cậu!”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Nguyên Chấn Hiệp chớp mắt, lúc này, anh ta thấy kỳ lạ đến cực điểm. Anh ta đánh một đấm, đối phương lại cám ơn mình. Chuyện này là sao?

Thiết Nam bước đến, ra hiệu Nguyên Chấn Hiệp ngồi xuống. Thiết Nam ném cho điếu thuốc, Nguyên Chấn Hiệp đã từ chối, Thiết Nam lại nói: “Cám ơn cậu!”

Nguyên Chấn Hiệp cười khổ, nói: “Tôi không hiểu, cám ơn gì?”

“Cậu là nghi phạm duy nhất…” Thiết Nam nói: “Có lẽ hành động lúc nãy của cậu, đã chứng minh cậu không còn làm nghi phạm. Không có hung thủ nào thẳng thừng hào hùng thế, cảm thấy bản thân bị oan mới đánh cảnh sát!”

Nguyên Chấn Hiệp cười khổ: “Xin lỗi… đúng là ĩn lỗi… nhưng lúc nãy anh suy đoán, về lý luận là có thể thành lập.”

Thiết Nam lắc đầu: “Không thành lập được, vì không chỉ cửa khóa từ bên trong, mà cửa sổ cũng khóa từ bên trong.”

Nguyên Chấn Hiệp nhìn mặt Thiết Nam sưng phù, đúng là cảm thấy ăn năn, nhưng lúc này lòng đã thoải mái. Vì cửa sổ là khóa từ bên trong, bên cảnh sát sẽ không nghi ngờ bất cứ ai nữa.

Nhưng, nếu Ngũ Lang chét là do tim bị tấn công, vậy tuyệt đối không phải là tự sát!

Nguyên Chấn Hiệp cảm thấy sự tình này rất bí ẩn, cảm giác thể hiện rõ trên mặt. Thiết Nam nói: “Cậu cảm thấy việc này không bình thường, đúng chứ? Vì thế, căn cứ cậu là nghi phạm duy nhất tuy rất yếu, tôi cũng không loại trừ khả năng duy nhất này. Thế này, mới hợp tác được với cậu, tìm được nguyên nhân cái chết của Ngũ Lang!”

Nguyên Chấn Hiệp gật đầu nói: “Ngũ Lang là bạn thân của tôi, cậu ta nếu như bị người ta giết, tôi cũng sẽ tìm ra hung thủ!”

Thiết Nam nói: “Đúng, cậu và cậu ta cùng phòng, hiểu rõ về cậu ta. Hi vọng cậu kể lại cho tôi rõ mọi chuyện trước khi cậu ta bị hại. Đi nào, tôi mời cậu uống bia, từ từ nói!”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Nguyên Chấn Hiệp cũng cảm thấy đau lòng: “Tối qua vào giờ này, tôi và Ngũ Lang cũng đang uống bia.”

Nmguyên Chấn Hiệp kể lại những hoạt động của Ngũ Lang hai ngày qua, đến trời tối, mới kể rõ hết mọi chi tiết.

Thiết Nam rất chăm chú nghe. Sau khi nghe xong, ông ta nói: “Theo cậu đoán, sau khi cậu rời phòng, Ngũ Lang sẽ làm gì?”

Nguyên Chấn Hiệp nói: “Tấm X Quang đều rơi xuống đất cả, Ngũ Lang có lẽ là nhất thời hiếu kỳ, mở tệp ra xem X Quang.”

Thiết Nam nói: “X Quang không giết người được, cho dù là một xấm mười chín tờ!”

Nguyên Chấn Hiệp nói: “Không, 20 tờ!”

Thiết Nam đứng bật dậy, lại ngồi xuống nói: “Vậy thì thiếu một tờ!”

Thiết đi một tấm X Quang, nhân viên cảnh sát sau khi dọn xác, đã sắp xếp lại hiện trường, nhặt các tấm X Quang lại, tất cả 19 tấm.  Tuy Thiết Nam có chú ý trên tệp ghi là 20 tờ,. nhưng cũng không chú ý lắm, đến lúc này, mới cảm thấy có khúc mắc.

Nguyên Chấn Hiệp nói: “Không có ai lấy X Quang đi cả, vì đó là thứ vô dụng!”

Thiết Nam nói: “Theo câu nói, đó là X Quang của tiến sĩ Khinh Kiến Tiểu Kiếm!”

Nguyên Chấn Hiệp nói: “Đúng vậy, khi chụp những tấm X Quang đó, tiến sĩ đã chết!”

Thiết Nam lại nói: “Có phải là ban đầu chỉ có 19 tấm không?”

“Vậy có thể hỏi bộ phận X Quang, rất dễ kiểm tra. Vì những tấm X Quang đó, sau khi rửa, không ai động vào!” Đó là câu trả lời của Nguyên Chấn Hiệp. Thiết Nam đứng lên: “Đi! Về phòng làm việc của tôi!”

“Tuyệt đối là 20 tấm, tôi nhớ không lầm. Muốn kiểm tra ghi chép, ngày mai đến bệnh viện xem.”

Nhân viên X Quang của bệnh viện Khinh Kiến, trả lời khẳng định qua điện thoại.

Điện thoại có mở loa, Nguyên Chấn Hiệp bên cạnh bên cjanh, cũng nghe rõ bên kia nói gì. Lúc này, Nguyên Chấn Hiệp đang xem lại 19 tấm X Quang, anh ta đã có đủ kiến thức y học để xem, và mau chóng phát hiện, tấm bị thiếu là chụp phần đầu.

Nguyên Chấn Hiệp tiếp lấy điện thoại trong tay Thiết Nam: “Xin hỏi, anh có còn nhớ, có phải từng chụp phần đầu của tiến sĩ Khinh Kiến?”

“Dĩ nhiên có!” Bên kia trả lời: “Trước hết là chụp đầu, sau đó mới đến các bộ phận khác. Đây là trình tự, tôi luôn làm theo trình tự.”

Thiết Nam và Nguyên Chấn Hiệp nhìn nhau. Nguyên Chấn Hiệp cám ơn rồi tắt máy. Thiết Nam nhìn có vẻ còn mê man, đi vài bước.

“Giả thuyết…” Ông ta nhìn Nguyên Chấn Hiệp, nói với một giọng rất cường điệu: “Giả thuyết là Ngũ Lagn lúc đó, vì hiếu kỳ, mở xem X Quang, vậy tại sao cậu ta lại gọi tên cậu?”

Nguyên Chấn Hiệp đưa tay sờ mặt mình: “Anh ta biết tôi không có trong phòng, và anh ta gọi lớn. Khả năng lớn nhất là anh ta phát hiện gì đó rất lạ trong tấm X Quang, muốn gọi tôi đến xem.”

“Nhưng sau đó cậu ta chết, thiếu mất một tấm”. Thiết Nam tiếp tục phân tích.

Nguyên Chấn Hiệp nói: “Vì thế, có thể suy đoán là, một tấm không thấy, chắc chắn làm anh ta cảm thấy rất kỳ dị phải la lên”.

Thiết Nam cười khổ: “Có điểm gì kỳ dị chứ?”

Bây giờ tấm X Quang bị mất, là chụp phần đầu của di thể tiến sĩ Khinh Kiến. Như vậy tấm X Quang chắc chắn không có điểm gì quái dị mới đúng. Nguyên Chấn Hiệp chau mày. Thiết Nam cười khổ: “Ngũ Lang bị giết, là điều chắc chắn, hung thủ ra tay thế nào?”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương