Nguyên Chấn Hiệp hệ liệt
-
Chapter 4
Nguyên Chấn Hiệp uống ngụm bia cuối, nhìn Ngũ Lang nói: “Bây giờ cậu mới hiểu tại sao mình lại muốn lại lấy tiến sĩ Khinh Kiến ra nghiên cứu rồi chứ?”
Ngũ Lang chớp mắt, Nguyên Chấn Hiệp siết chặt tay: “Ông ấy là một quái nhân, một quái nhân có siêu thể chất.”
Ngũ Lang nét mặt kinh hãi nói: “Vậy, nghiên cứu giữa cha cậu và tiến sĩ, sau đó có…”
Nguyên Chấn Hiệp nói: “Do nhiều nguyên nhân khác nhau, mười năm sau khi chiến tranh kết thúc, họ mới liên hệ lại được. Lúc đó, Khinh Kiến Tiểu Kiếm đã là một trong mười bác sĩ nổi tiếng nhất ở Nhật, cha mình thì buồn chán suy sụp, ở một ngôi nhà gỗ Hongkong. Khinh Kiến mời cha mình qua Nhật Bản vài lần, cũng từng bàn công việc, nhưng hai người họ cách quá xa, cùng nghiên cứu là chuyện không thể nào. Tiến sĩ mời cha mình đến bệnh viện phục vụ, có lẽ là xuất phát từ lòng tôn trọng, cha mình cũng từ chối, cho đến khi cha mình mất. Họ đều có tình hữu nghị sâu sắc. Lý tưởng năm xưa thế là không cách nào hoàn thành!”
Ngũ Lang thở dài, xoay ly bia, Nguyên Chấn Hiệp nhích lại gần nói: “Cha thường kể chuyện của tiến sĩ cho mình nghe, ban đầu mình đến Nhật Bản, luôn muốn nghiên cứu về ông ta. Sau khi tham gia tang lễ ông ta, tối đó, mình rất muốn trộm xem chi tiết về báo cáo kiểm tra thi thể!”
Ngũ Lang biết Nguyên Chấn Hiệp trước giờ gan dạ, nhưng không ngờ gan lớn đến mức này, sợ đến giật thót người, tay run rẩy, không nói được gì.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Nguyên Chấn Hiệp như không có gì, lại nói: “Cậu sao thế? Chuyện ở chiến trường năm xưa, không đáng để nghiên cứu sao? Nói cậu biết, trong lòng mình, cậu là trợ thủ trộm xác cho mình đấy!”
Ngũ Lang mặt tái xanh, tay run rẩy. Nguyên Chấn Hiệp cười lớn, vỗ vai Ngũ Lang, cùng trở về ký túc xá.
Sau khi về, Nguyên Chấn Hiệp cầm khăn lông vào nhà tắm. Ngũ Lang sau khi nghe Nguyên Chấn Hiệp kể chuyện, lòng cũng thấy hiếu kỳ, mở hồ sơ có nhiều tấm X Quang ra xem. Xem tấm ảnh đầu tiên, nét mặt trở nên rất kỳ lạ. Thớ thịt trên mặt giật từng hồi, cuối cùng đã phát hiện một chuyện cực đáng sợ: “Nguyên!”
Nguyên Chấn Hiệp chưa hề nghe Ngũ Lang la lớn đáng sợ thế này. Lần đầu được nghe bạn học, các bạn học ở phòng kế bên đều chạy đến.
Các bạn học ở hành lang nghe tiếng la kinh hoàng của Vũ Nhân Ngũ Lang, đều ngây người ra.
Vài phòng đã mở cửa, có người hỏi: “Chuyện gì? Có chuyện gì thế?”
Mọi người chỉ tay vào phòng Ngũ Lang: “Ai biết Ngũ Lang đang làm gì!” (Xin chú ý, chuyện xảy ra dưới đây, ít nhất có tám người làm chứng, tuyệt đối là sự thật!)
Sau khi bạn học nói câu này, trong phòng chợt có tiếng động mạnh như có vật gì rơi xuống. Lúc này mọi người đều biết trong phòng có chuyện bất thường xảy ra. Một bạn học tên Tĩnh Thượng gần cửa phòng nhất, mở cửa ra, nhưng cửa lại khóa bên trong.
Bình thường thì phòng ký túc xá rất hiếm khi khóa cửa. Nhất là trong phòng có người. Lúc nãy Ngũ Lang la thảm là truyền từ trong phòng ra, tức là còn trong phòng.
Tĩnh Thượng không mở được cửa, gõ mạnh: “Ngũ Lang, có chuyện gì? Ngũ Lang…”
Cậu ta gọi hai tiếng, bên trong không có trả lời, bèn tông mạnh cửa, vẫn chưa mở được. Sau đó vài người cùng tông mạnh.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Đến lúc này, Nguyên Chấn Hiệp khoác vội khăn tắm, từ trong nhà tắm bước ra. Trong lúc tắm, tiếng nước đã át mọi tiếng người ồn ào, nên không biết có chuyện xảy ra.
Vừa ra khỏi nhà tắm, anh ta đã thấy nhiều người tụ tập trước cửa phòng mình, có ba bạn học đang tông mạnh cửa. Anh ta ngây người ra, vội chạy đến hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì?”
Nguyên Chấn Hiệp biết Ngũ Lang chợt la thảm, tiếp đó là có vật gì rất nặng rơi xuống, khi Tĩnh Thượng đến mở thì cửa phòng đã khóa trong.
Nguyên Chấn Hiệp vừa nghe kể vừa tham gia tông cửa. Dưới sức của bốn người, cửa cuối cùng đã được đẩy vào.
Nguyên Chấn Hiệp dùng sức mạnh nhất, cửa vừa mở, không dừng lại kịp, cả người ngã vào. Đang tính đứng lên, thì dưới chân rất trơn trượt, làm cho cả người lại ngã ra đất.
Nguyên Chấn Hiệp còn chưa biết rõ cái gì mà trơn trượt thế. Vừa ngã thì đã thấy Vũ Nhân Ngũ Lang, Ngũ Lang ở ngay trước mặt, đã nằm ngã dưới đất, mặt nhìn thẳng Nguyên Chấn Hiệp.
Ngũ Lang mặt trắng bệt, nét mặt cực độ ngụy dị, miengj há to. Là một sinh viên năm ba của trường y, Nguyên Chấn Hiệp vừa nhìn là khẳng định được, Vũ Nhân Ngũ Lang đã chết!
Nguyên Chấn Hiệp còn chưa định thần, sau lưng đã nghe tiếng la hoảng. Rõ ràng người khác cũng nhìn thấy tình hình trong phòng, nên hoảng loạn cả lên.
Nguyên Chấn Hiệp còn chưa kịp đứng lên, đẩy Ngũ Lang nằm ngang, tiến hành hô hấp nhân tạo. Một bạn học khác vào, đánh mạnh vào ngực Ngũ Lang. Ai cũng là sinh viên Y khoa, đều rất rõ cách cấp cứu.
Nguyên Chấn Hiệp vừa hô hấp nhân tạo, vừa gọi tên Ngũ Lang. Anh ta không thể tin, năm phút trước, một người còn sống sờ sờ, lại bất ngờ ra đi!
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, Ngũ Lang đã không còn thở, không còn nhịp tim, đồng tử mở to, đã chết!
Nguyên Chấn Hiệp đứng lên rất khó khăn, lỗ tai lùng bùng, nhìn khuôn mặt ngụy dị của Ngũ Lang, lòng chỉ nghĩ đến một điểm: giới hạn giữa sống và chết, là rất mong manh, chớp mắt từ sống thành chết, sinh mạng biến mất không còn bóng dáng!
Người đứng ngoài cửa phòng mỗi lúc một đông, quản lí ký túc xá không cho ai vào phòng. Nguyên Chấn Hiệp đứng như gỗ đá, cơ thể run nhẹ, cảm giác đang rất nghẹt thở, hít thở rất khó khăn.
Đến khi cảnh sát đến, Nguyên Chấn Hiệp mới trở lại bình thường. Cho đến bây giờ, anh mới rõ, khi anh ta tông cửa vào, lý do làm anh ta trượt ngã, là vì anh ta đạp lên tấm X Quang. Chồng X Quang vì cú ngã đó mà rơi khắp phòng, và vì có nhiều người vào phòng, nên trên các tấm X Quang để lại nhiều dấu chân rất rõ.
Cảnh sát đến làm việc, Nguyên Chấn Hiệp cũng được mời ra ngoài. Nguyên Chấn Hiệp trước lúc đi, nhặt tấm X Quang lên. Một viên cảnh sát gầy cao, nhìn rất nghiêm khắc nói: “Đừng động, hiện trượng đã bị các cậu làm loạn cả lên!”
Nguyên Chấn Hiệp giật thót người, đứng lên, bước đi như gỗ đá. Ở hành lang đều là bạn học, rất nhiều người tụ lại nói: “Chuyện gì vừa xảy ra thế, Nguyên?”
Nguyên Chấn Hiệp nói: “Mình cũng không biết, khi mình đi tắm, cậu ta vẫn rất khỏe!”
Câu nói này đã nói ít nhất là hai mươi lần.
Cảnh sát gầy cao đó, tên là Thiết Nam Kỳ Nhân. Câu nói: “Khi tôi rời phòng đi tắm, cậu ta vẫn rất khỏe!”, ít nhất mười lần là nói với Thiết Nam.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Trong phòng làm việc của cảnh sát Thiết Nam, Nguyên Chấn Hiệp sau khi nói lại một lần, không nhẫn nại, đứng lên ngồi xuống: “Dám hỏi, ông hỏi tôi liên tục, là có ý gì?”
Thiết Nam đốt một điếu thuosc mỗi lần hỏi. Thiết Nam đốt thuốc liên tục, quên mất là thuốc lúc nãy còn để ở gạt tàn.
Thiết Nam vừa hút một hơi, vừa lạnh lùng nói: “Báo cáo kiểm tra xác của Ngũ Lang đã có!”
Nguyên Chấn Hiệp thở dài, đã là tối thứ hai, 24 giờ trước, anh ta và Ngũ Lang còn đang uống bia. Anh ta nói: “Vậy thì sao?”
Thiết Nam rút ra một điếu: “Nguyên nhân cái chết, là tim bị một đòn tấn công trí mạng!”
Nguyên Chấn Hiệp giật mình nói: “Mưu sát?”
Ánh mắt Thiết Nam nhìn về Nguyên Chấn Hiệp, rất nghiêm túc. Nếu không phải đang đau lòng vì cái chết của Ngũ Lang, Nguyên Chấn Hiệp đã muốn cười lớn. Nhưng lúc này, anh ta đã cảm thấy rất mệt mỏi, nói: “Nói tôi là hung thủ? Đúng là quá tức cười!”
“Chẳng tức cười gì đâu,” Thiết Nam Kỳ Nhân nói thẳng: “Ngũ Lang trước khi chết, la lớn một tiếng, chính là gọi họ của cậu.”
Nguyên Chấn Hiệp cũng nhìn lại Thiết Nam, anh ta muốn đấm vào mặt tên cảnh sát, nhưng bình tĩnh lại: “Lúc đó tôi đang ở nhà tắm, khi tôi vào nhà tắm thì bạn Tĩnh Thượng cũng vừa ra, chúng tôi gặp nhau ở cửa!”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook