Nguyên Chấn Hiệp hệ liệt
-
Chapter 36
Nguyên Chấn Hiệp Hệ Liệt
Tác giả: Nghê Khuông
Người Dịch: Kiết Tường
Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!
Hồi thứ 36
Tóm lại, khi trực thăng cứu hộ đến, người càng đến càng đông, cả ký giả cũng đến. Tuyền Ngâm Hương đưa ngay lên cứu thương, vận chuyển lên trực thăng. Nằm trên cán cứu thương, Tuyền Ngâm Hương duỗi tay về phía Nguyên Chấn Hiệp, Nguyên Chấn Hiệp cũng đưa tay ra, tay hai người chạm nhau, Tuyền Ngâm Hương không buông tay, kiên trì muốn Nguyên Chấn Hiệp cùng lên trực thăng. Và Nguyên Chấn Hiệp thì kiên trì muốn đưa xác của Thiết Nam, cùng đến bệnh viện.
Vì thế xác của Thiết Nam, và Tuyền Ngâm Hương cùng đến bệnh viện. Vì người quá đông. Anh ta la lớn hai tiếng, không nghe Hoàng Quyên trả lời, bác sĩ trên trực thăng cứu hộ, mặt đã đỏ lên, không cho anh ta thêm một giây nào nữa. Vì thế khi trực thăng bay lên, Nguyên Chấn Hiệp và Hoàng Quyên tách ra. Trên trực thăng, chỉ còn anh ta, Tuyền Ngâm Hương, vài nhân viên và xác Thiết Nam.
Bác sĩ sau khi chăm sóc cho Tuyền Ngâm Hương, mới xem đến thi thể Thiết Nam. Anh ta cố sức mở tròng mắt đã cứng của Thiết Nam ra, nhìn một lượt, lắc đầu rồi lấy vải trắng che mặt Thiết Nam lại.
Tuyền Ngâm Hương xem ra rất bình tĩnh, nhắm mắt lại, hít thở ổn định. Nguyên Chấn Hiệp thì mở vải trắng che mặt Thiết Nam, cố sức ma sát mặt Thiết Nam. Người chết vì lạnh, vì giá rét mà mặt co lại, vì thế mặt người chết, sẽ có nụ cười rất ngụy dị. Nguyên Chấn Hiệp không muốn Thiết Nam ra đi với “nụ cười” này, nên anh ta cố gắng nhưng không thành công.
Nguyên Chấn Hiệp nhìn Thiết Nam, tự lẩm bẩm: “Thiết Nam quân, có đáng không?”
Bác sĩ cứu hộ trên trực thăng nhìn Tuyền Ngâm Hương, cũng lẩm bẩm: “Tôi không hiểu, đây là chuyện không khả năng, không ai có thể sống trong tình hình thế này!”
Bác sĩ tuy tự nói một mình, Nguyên Chấn Hiệp lại thấy giật mình, anh ta trầm giọng nói: “Không cần truy cứu vấn đề này nữa, cô ta chưa chết, đây là sự thật!”
Bác sĩ cười khổ, rõ ràng là sự thật ở ngay trước mắt, xung đột với những kiến thức chuyên nghiệp đã học bao năm.
Vào lúc này tình cảnh của Hoàng Quyên không tốt lắm, cô ta thấy Tuyền Ngâm Hương nắm tay Nguyên Chấn Hiệp cùng lên máy bay. Nguyên Chấn Hiệp cong người rất tức cười, vì nắm tay Tuyền Ngâm Hương trên cán cứu thương. Hoàng Quyên chỉ ngây người tại chỗ, cô ta nhớ lại, Nguyên Chấn Hiệp hình như đã tìm cô ta trong đám đông, nhưng có gì khác? Anh ta không tiếp tục tìm, anh ta đã bỏ đi!
Hoàng Quyên đứng chưa lâu, bảy cảnh sát có kinh nghiệm, là thành viên của đội tìm kiếm, đã bao vây cô ta. Ai cũng sắc mặt nghiêm túc. Đội trưởng hỏi câu đầu tiên: “Xin hỏi cô, cô có quan hệ gì với phần tử Xích Quân?”
Hoàng Quyên hít một hơi dài, để hơi lạnh vào phổi cô ta, làm đầu óc cô ta tỉnh táo lại. Cô ta nhìn theo trực thăng đã thành một đốm đen, nói: “Tôi không biết!”
Hoàng Quyên trả lời thế, dĩ nhiên không vừa ý đối phương. Đội trưởng lại nói: “Thưa cô, mời cô đi theo chúng tôi!”
Hoàng Quyên ngây ra nói: “Tôi bị bắt?”
Đội trưởng rất khách khí, nhưng cũng kiên quyết: “Không phải, nhưng cô cần giúp chúng tôi, chúng tôi có nhiều câu hỏi muốn hỏi cô!”
Hoàng Quyên còn muốn nói gì thêm, một đội viên khác, đưa ra khẩu súng của phần tử Xích Quân đã dùng, nói: “Cô xem, đây là súng AK47, phần tử khủng bố chuyên dùng súng loại này, sát hại không biết bao nhiêu người vô tội, vì thế mà cô cần hợp tác với chúng tôi!”
Hoàng Quyên lại ngẩng đầu nhìn lên, trực thăng đã không thấy nữa, bầu trời sau bão tuyết, là một màu xanh chói mắt. Cô ta hít một hơi dài, như có chuyện gì đó, hoàn toàn như không có chuyện gì liên quan đến mình, cô ta chỉ đáp một câu nhẹ nhàng: “Được!”
Hoàng Quyên được bảy cảnh sát che chở, trở về Châm Mộc Cốc, sau đó đến Tokyo. Khi cô ta đến Tokyo, dĩ hiên là chậm hơn Nguyên Chấn Hiệp. Đợi khi Nguyên Chấn Hiệp đến bệnh viện Tokyo, thấy TuyỀn Ngân Hương có nhiều bác sĩ và y tá chăm sóc, đã không còn chuyện của mình, anh ta lập tức đi tìm Hoàng Quyên.
Và Hoàng Quyên đang ở đâu, anh ta hoàn toàn không biết, anh ta gặp ngwoif là hỏi, anh ta trở thành đối tượng được phỏng vấn. Cho đến hôm sau, anh ta mới biết Hoàng Quyên đang ở đâu, anh ta được cảnh sát thông báo, Hoàng Quyên đang ở Tokyo, được cảnh sát bảo vệ. Nguyên Chấn Hiệp khi đến gặp Hoàng Quyên, Hoàng Quyên đang ở trong một khách sạn, hai cảnh sát dẫn cô ta ra. Nguyên Chấn Hiệp nhẹ nhàng ôm cô ta, nhưng cô ta đẩy tay Nguyên Chấn Hiệp ra, quay người lại, tay phải ấn vào ngực Nguyên Chấn Hiệp: “Cô ta đã hồi phục! Còn hát nữa!” Nguyên Chấn Hiệp thấy Hoàng Quyên lạnh nhạt, anh ta nghĩ cách để ứng phó lại, nên không trả lời ngay. Hoàng Quyên lại nói: “Hoài nghi của Thiết Nam, là có lý do!”
Nguyên Chấn Hiệp hít một hơi dài, mọi việc cũng bắt đầu từ hoài nghi của Thiết Nam.
Dĩ nhien, cũng có thể nói, từ anh ta mà bắt đầu. Nếu là anh ta trước đây, nếu không đào mộ của tiến sĩ Khinh Kiến, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng anh ta không hiểu tại sao Hoàng Quyên có thể khẳng định. Anh ta nhìn Hoàng Quyên, nhưng cô ta quay lại tránh ánh mắt nói: “Cô ta cũng là loại người đó!”
Nguyên Chấn Hiệp dĩ nhiên nghe hiểu, Hoàng Quyên nói như thế là ý gì. Anh ta lại hít một hơi dài nói: “Cũng như Kars và tiến sĩ Khinh Kiến?”
Hoàng Quyên nói: “Giống nhau! Anh dám nói, đầu của cô ta, chắc có một mảnh kim loại bí ẩn. Trời biết biết mật này của cô ta, nếu có người phát hiện thì người biết bí mật đó sẽ có ác quả gì!”
Nguyên Chấn Hiệp giật mình. Tuyền Ngâm Hương trong bệnh viện, để tìm hiểu bệnh tình, quét bằng X Quang một số bộ phận cơ thể không phải là không khả năng!
Giọng nói anh ta có chút run rẩy: “Không giống vậy đâu… vậy cô ta… vậy…”
Anh ta không biết phải nói thế nào, Hoàng Quyên bình tĩnh hơn nói tiếp: “Cô ta đáng yêu đúng không?”
Nguyên Chấn Hiệp thở dài, anh ta không phủ nhận. Nhưng anh ta không ngu gốc đến nỗi không nghe giọng điệu lạnh lùng của Hoàng Quyên, thừa nhận điểm này, nên anh ta không lên tiếng.
Hoàng Quyên lại giọng điệu sắc bén: “Tại sao anh không thừa nhận cô ta là loại người đó? Có phải anh thấy khó xử vì cô ta không phải là đồng loại?”
Nguyên Chấn Hiệp có hơi khốn đốn nói: “Vậy là ý gì? Cô ta không phải là người dị tinh!”
Hoàng Quyên bước một bước nói: “Sao lại không phải? Trong đói rét như thế, cô ta vẫn sống được, cô ta tuyệt đối khác chúng ta. Kars khát không chết, Khinh Kiến không có không khí vẫn không chết, Tuyền Ngâm Hương lạnh không chết, họ không phải là con người, khác với người bình thường!”
Nguyên Chấn Hiệp không phủ nhận điểm này, vì thế anh ta cảm thấy, Khinh Kiến, Kars và Tuyền Ngâm Hương, nhất định có gì đó khác với người thường. Có phải là trong đầu của họ, đều có một mảnh thép bí ẩn?”
Hoàng Quyên quay người lại nói: “Sức khỏe Thiết Nam khỏe hơn Tuyền Ngâm Hương nhiều. Hai người họ trong cùng một hoàn cảnh, một người sống, một người chết. Người sống, nhất định là loại người đó!”
Nguyên Chấn Hiệp cười khổ, xua tay nói: “Nếu có loại người đó, vậy người đó đúng là Thiên Nhân rồi!”
Hoàng Quyên cúi đầu, tay ấn vào trán, nhìn dáng vẻ cô ta, không muốn thảo luận vấn đề này nữa. Qua một lát, mới thấp giọng nói: “Cảnh sát Nhật Bản muốn em ra khỏi nước Nhật.”
Nguyên Chấn Hiệp A lên một tiếng nói: “Là vì…”
Hoàng Quyên cúi đầu nói: “Em đã kể với họ nghe chuyện em và tướng Kars…”
Nguyên Chấn Hiệp chỉnh lại: “Chuyện của chúng ta và tướng Kars!”
Hoàng Quyên ngẩng đầu, nhìn Nguyên Chấn Hiệp, ánh mắt cao ngạo và kiên cường. Cô ta không dị nghị gì lời nói của Nguyên Chấn Hiệp, tiếp tục nói: “Tổ chức khủng bố đó vì em mà đến Nhật Bản gây sự,vì thế em là nhân vật không được hoan nghênh!”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook