Nguyên Chấn Hiệp Hệ Liệt

Tác giả: Nghê Khuông

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 34

Trong tình hình thế này, đúng là không nên bàn về vấn đề này. Nhưng lời của Tuyền Ngâm Hương, gợi lại tâm sự của Thiết Nam. Anh ta thở dài nói: “Là cô làm sao, có phải không?”

Tuyền Ngâm Hương cúi đầu, hai lông mi khẽ động. Cô ta dừng một lát, mới từ từ ngẩng đầu lên.

Thiết Nam thở gấp. Tuy anh ta đã thu thập đủ chứng cứ, chứng minh được chuyện này là Tuyền Ngâm Hương làm, nhưng hạ ý thức anh ta nghi ngờ,vì đúng là chuyện này không khả năng. Anh ta bất chấp bằng mọi giá, muốn chứng thực ngờ vực này qua lời Tuyền Ngâm Hương, một nửa là do tự tôn nghề nghiệp. Anh ta muốn chứng minh bản thân không đoán lầm, muốn chứng minh bản thân là một cảnh sát hàng đầu, chứ không phải là “tên khốn” như cấp trên đã mắng.

Lúc này, khi anh ta thấy Tuyền Ngâm Hương từ từ gật đầu, thừa nhận chuyện này lafcoo ta làm. Trong lòng anh ta thấy rất an ủi, buộc miệng hỏi: “Tại sao thế, cô Tuyền?”

Tuyền Ngâm Hương ngẩng đầu, nhìn anh ta, nụ cười ngang bướng, nhưng có vài phần đáng thương. Cô ta là diễn viên hàng đầu, lúc này, cô ta vốn không cần lên tiếng, chỉ ánh mắt và nụ cười đã làm người khác hiểu, xin đừng hỏi tiếp nữa.

Nét mặt cảm động này, đủ làm bất cứ ai khó từ chối yêu cầu của coota.

Thiết Nam thở dài nói: “Được, bây giờ tôi không hỏi.” Anh ta ngừng một lát nói: “Bây giờ hoàn cảnh của chúng ta rất xấu, cô Tuyền, ít nhất có ba trăm người đang timfcoo, chúng ta phải nghĩ cách thoát khỏi hiểm cảnh này mới được.”

Tuyền Ngâm Hương gật đầu, Thiết Nam quay đầu lại, nhìn sườn núi chợt cười khổ. Trong tình hình này mà muốn thoát li hiểm cảnh, chẳng chút cơ hội nào.

Anh ta nhìn Tuyền Ngâm Hương, lại nói: “Trong ba ngày qua… sao cô chịu được giá rét thế?”

Tuyền Ngâm Hương ánh mắt mê man nói: “Tôi không biết. Sau khi rơi máy bay, tôi không bị thương, tôi nhảy khỏi máy bay, ngã xuống tuyết. Khi tôi phát hiện bản thân không bị thương, tôi cố sức đi đến đây.”

Thiết Nam lắc đầu nói: “Cô nên ở tại chỗ, để người ta dễ phát hiện cô mới đúng.”

Tuyền Ngâm Hương cười khổ nói: “Tôi sợ bị anh phát hiện, lại đuổi theo hỏi tôi chuyện này!”

Thiết Nam cũng nói: “Tôi đã thành ma quỷ! May mà cô còn sống, nếu không tôi sẽ bị fan của cô xé xác ra từng mảnh mất!” Anh ta chợt nhớ đến một chuyện: “Trong ba ngày qua, cũng không ăn gì sao?”

Tuyền Ngâm Hương nói: “Không… tôi…”

Thiết Nam cố gắng sờ khắp người, lấy ra mọt miếng bánh đưa cho Tuyền Ngâm Hương. Tuyền Ngâm Hương cầm lấy, cả người run lên, nuốt hết miếng bánh to chỉ trong chốc lát.

Thiết Nam lui đến đầu khe núi, nhìn ra ngoài, anh ta cuối cùng đã quyết định: “Cô Tuyền, chúng ta phải rời khỏi đây. Ở đây sẽ không ai phát hiện ra chúng ta, chúng ta phải ra ngoài, di chuyển để người tìm kiếm phát hiện!”

Anh ta sau khi nói thế xong, trong lòng thầm cầu nguyện: “Ông trời ơi, đội tìm kiếm đừng vì bão tuyết mà dừng lại!”

Sau đó, anh ta bồng Tuyền Ngâm Hương đi ra ngoài. Bão tuyết lập tức bao vây lấy họ, họ di chuyển rất khó khăn.

Lời cầu nguyện của Thiết Nam không có tác dụng. Hai tiếng sau khi có bão tuyết, tổng bộ chỉ huy của đội tìm kiếm, đã hạ lệnh dừng tìm kiếm. Vì quá nguy hiểm, người leo núi có kinh nghiệm, cũng sẽ lạc đường trong bão tuyết, không đói chết thì cũng lạnh chết.

Sự thật là tổng bộ chỉ huy đội tìm kiếm không ra lệnh dừng tìm kiếm, với Thiết Nam và Tuyền Ngâm Hương mà nói, cũng không khá hơn là bao. Vì phạm vi tìm kiếm, lấy đỉnh Hotaka là trung tâm, từ từ mở rộng ra. Lúc này, cũng chưa đến đỉnh Hotaka, phía tây Hotaka là đầm lầy, cách một khoảng khá xa với Tuyền Ngâm Hương đang ở phía đông Hắc Bộ Hồ.

Cho dù đội tìm kiếm có đến gần Hắc Bộ Hồ, trong bão tuyết thế này mà phát hiện hai người là chuyện rất khó.

Bão tuyết từ khi đổ tuyết đến khi kết thúc, được ghi nhận kéo dài 62 tiếng.

Trong ba ngày này, hàng triệu người chăm chú xem truyền hình, đã tuyệt vọng đối với khả năng sống sót của Tuyền Ngâm Hương. Sau khi bão tuyết kết thúc, công việc tìm kiếm lại bắt dầu, nhưng mục tiêu là thi thể, không phải cứu viện.

Vì trong ba ngày này, trung tâm dự báo khí tượng thủy văn lập trạm quan sát trên núi, ghi chép nhiệt độ thấp nhất, đã ghi chép được là âm mười chín độ. Ai cũng biết, dù là vào lúc bắt đầu có bão tuyết, Tuyền Ngâm Hương được mặc ấm nhất, sau khi bão tuyết kết thúc, cô ta cũng chết chắc.

Công tác tìm kiếm vẫn tiến hành, nhưng đã lặng lẽ, ai cũng lòng dạ nặng nề, không ai muốn nói nhiều.

Thiết Nam và Tuyền Ngâm Hương cuối cùng đã được phát hiện, đó là chuyện của ngày thứ tám sau khi bão tuyết kết thúc. Và quá trình phát hiện cũng khác là ly kỳ.

Đội tìm kiếm vẫn chưa đến gần bên trái Hắc Bộ Hồ. Sau khi bão tuyết kết thúc, một số người ở trạm quan sát Hắc Bộ Hồ đã bắt đầu hoạt động. Trong hơn 60 giờ bão tuyết, những người này từng tranh luận rất kịch liệt.

Mạnh Hùng là một trong hai người gặp Hoàng Quyên sớm nhất, và một người thanh niên khác, chủ trương báo cáo lại cho cảnh sát biết chuyện Hoàng Quyên và phần tử Xích Quân. Nhưng vài người khác thì cho rằng Hoàng Quyên có xích mích với phần tử Xích Quân, nhất định có vấn đề. Xem ra Hoàng Quyên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nếu báo cảnh sát, phần tử Xích Quân sẽ không sợ giết người!

Tranh luận xảy ra trước khi bão tuyết bắt đầu, xảy ra sau khi Hoàng Quyên bị phần tử Xích Quân bắt đi, đến khi bão tuyết đến, vẫn chưa có kết quả. Mạnh Hùng bất chấp tất cả, dùng điện thoại vô tuyến, liên lạc với nhân viên cảnh sát gần nhất, nhưng lúc đó đã muộn, bão tuyết đã ngăn mọi chuyện lại.

Vừa nghe có phần tử Xích Quân xuát hiện, cảnh sát nhận báo cáo lập tức căng thẳng, báo cáo lên cấp trên ngay. Ba tiếng sau, tư liệu báo cáo chi tiết đã đến phòng của tổng giám cảnh sát toàn quốc, một hội nghị nhân viên cấp cao được mở.

Một cảnh sát cao cấp kết luận hội nghị lần này: “Theo báo cáo, thời tiết gần Hắc Bộ Hồ rất xấu, bất cứ hoạt động nào cũng không tiến hành được. Theo mieu tả, năm phần tử Xích Quân đó, đã nhiều lần gây án, đang là phần tử nguy hiểm bị truy nã. Bây giờ có thể làm, là phái người đến nơi đó, đợi thời tiết khá hơn thì bắt đầu hành động. Chắc là phần tử Xích Quân cũng sẽ bị thời tiết giữ chân lại trong núi.”

Kết luận của quan chức cảnh sát cấp cao đó là chính xác. Một đội đặc biệt do bảy cảnh sát có kinh nghiệm phong phú thành lập, xuất phát từ Tokyo, với thời gian ngắn nhất đã đến Châm Mộc Cốc. Trong thời tiết này vẫn không cách nào lên núi được. Châm Mộc Cốc, là nơi mà phần tử Xích Quân dự tính đưa Hoàng Quyên đi gặp cấp trên. Ở Châm Mộc Cốc, đội đặc biệt cùng cảnh sát địa phương tiến hành công tác, phát hiện một xe khách dừng ở bên đường. Theo những người làm chứng, từng thấy có bốn người bước xuống xe này, đi về hướng Hắc Bộ Hồ.

Đề phòng mọi khả năng, đội đặc biệt giám sát xe bus 24 giờ. Nếu phần tử Xích Quân trở về, vừa đến gần sẽ bị bắt ngay.

Nhưng đợi đến khi bão tuyết đến, không ai xuất hiện. Thời tiết vừa tốt, đội đặc biệt nhờ cảnh sát địa phương tiế tục chú ý chiếc xe. Bảy người họ chuẩn bị đầy đủ, đi về phía Hắc Bộ Hồ.

Kết quả tìm kiếm của đội đặc biệt, sau đó được truyền thông tìm hiểu, sự tình mới được sáng tỏ. Trong đó có một đội viên tả lại chi tiết. Tình hình được đăng trên một tạp chí bán rất chạy. Đội viên báo cáo: “Bão tuyết tuy đã dừng, nhưng đi về Hắc Bộ Hồ vẫn rất khó khăn. Từ ban đầu, chúng tôi đã từng suy nghĩ, thời tiết đã tốt hơn, chúng tôi có thể dùng trực thăng đến thẳng hồ, sau đó tìm kiếm. Nhưng như vậy có lẽ sẽ bỏ lỡ phần tử Xích Quân trở về Châm Mộc Cốc. Vì thế đội trưởng quyết định đi bộ. Hướng đi của chúng tôi theo hướng đi người du lịch thông thường, đi theo đường nhỏ đến Châm Mộc Cốc. Vì tuyết đóng rất dày, nên đường rất khó đi.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương