Nguyên Chấn Hiệp Hệ Liệt

Tác giả: Nghê Khuông

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 33

Nguyên Chấn Hiệp thở gấp nói: “Em… sao lại là em?”

Hoàng Quyên cố sức nói lớn: “Anh, sao không ở đáy hồ?”

Họ ôm chặt nhau, môi chạm vào môi. Đây là nụ hôn đầu tiên từ khi họ quen nhau, đến rất tự nhiên, nụ hôn xảy ra khi hai người cần nhau nhất.

Sau đó, họ vừa nói vừa hôn, hoàn toàn chìm trong mộng cảnh huyễn ảo, bão tuyết với họ như không tồn tại. Nhưng bão tuyết vẫn còn, ít nhất là đến một tiếng sau, họ đã yên lặng, nhìn ra ngoài cửa hang.

Cửa hàng bị tuyết dày bao phủ, Nguyên Chấn Hiệp nhún vai nói: “Chúng ta không ra được rồi, hết cách ra!”

Hoàng Quyên chẳng gấp gáp gì nói: “Có lẽ chúng ta sẽ chết ở đây, có lẽ đây là sắp đặt của sức mạnh bí ẩn, ai bảo chúng ta biết bí mật của đầu tướng Kars.”

Hoàng Quyên một tiếng qua đã nói tất cả những gì muốn nói, trao đổi mọi chuyện với Nguyên Chấn Hiệp.

Nguyên Chấn Hiệp áp mặt vào người Hoàng Quyên, giọng của anh ta nghe có vẻ mơ hồ không rõ. Anh ta nói: “Nếu đó là sắp đặt của sức mạnh bí ẩn, anh cũng phải cám ơn nó, cảm ơn nó để chúng ta bên nhau!”

Hoàng Quyên ôm chầm lấy Nguyên Chấn Hiệp, không cầm nổi nối: “Đúng, phải cám ơn nó!”

Nguyên Chấn Hiệp ngẩng đầu, hai tay nâng mặt Hoàng Quyên, nhìn thẳng cô ta. Hoàng Quyên như biết xảy ra chuyện gì, bắt đầu tránh ánh mắt của anh ta, nhưng lập tức dũng cảm tiếp lấy.

Mộng huyễn lại bắt đầu, còn nồng nàn hơn lúc nãy. Gió tuyết vẫn gầm rút, nhưng với họ mà nói, như không tồn tại, như cả bản thân cũng không tồn tại.

Thiết Nam và Hoàng Quyên sau khi lạc nhau trong bão tuyết, hoàn cảnh của anh ta còn xấu hơn Nguyên Chấn Hiệp nhiều. Anh ta không tự chủ, ngã xuống vực sâu cao hơn mười mét. Nếu phía dưới không có lớp tuyết dày, anh ta đã bị thương nặng. Khi anh ta vùng vẫy thoát khỏi lớp tuyết dày, tiếp tục lăn đến trước. Trong lúc ngã qua một cây to, anh ta cố số bám vào cành cây, anh ta mới đẩy tuyết trên mặt ra hít lấy hít để, bắt đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Thật ra anh ta không nhìn rõ gì cả, chỉ ngoài tuyết trắng, trời đất như hoàn toàn biến mất. Anh ta cố gắng tìm nơi tránh gió, dán chặt người vào vách đá, cúi thấp đầu đi đến trước. Trong lúc gió bão ngày một ớn, anh ta phát hiện có một khe núi hẹp.

Trên khe núi, nham thạch nối nhau, anh ta tránh người vào, hít lấy hít để. Nói là khe núi, thật ra chỉ là một hang đá rất hép, Thiết Nam cố sức thu người vào, đến khi không vào nổi nữa mới dừng lại.

Thiết Nam lách người, cơ thể đã bị kẹt trong vách núi, gần như đầu cũng không cử động được. Cơ thể anh ta ở bên trái khe núi, gió lạnh từ trong hang thổ ra, làm anh ta tê buốt từng cơn. Nửa thân phải thì dựa sát bên trong, không có gió lạnh thổi đến. Nhưng anh ta cảm thấy tình hình không ổn, cho dù là không có gió lạnh thổi, cũng không có khí ấm thổi đến.

Nhưng, anh ta cảm giác được chút hơi ấm đang thổi vào cổ mình, loại hơi ấm này, nếu không ở nơi lạnh buốt thì không cảm giác được. Thiết Nam muốn quay đầu nhìn, nhưng khe núi hẹp, đầu anh ta không cử động được. Từ từ, anh ta cảm giác, có sinh vật gì đó, đang hít thở rất gần. Hơi ấm nhỏ này là hô hấp của sinh vật!

Thiết Nam đã lạnh gần như đông cứng, người đang run rẩy, khi anh ta biết có sinh vật gì đó đang áp sát, anh ta càng run mạnh hơn! Là sinh vật gì? Là gấu hay là khỉ?

Đầu anh tay không quay được, tay phải cố gắng còn hoạt động được. Anh ta từ từ đưa tay lên, lập tức chạm phải gì đó rất mềm mại. Thiết Nam chưa đến một giây, đã biết đó là gì, là quần áo!

Trong số các sinh vật, biết mặc quần áo chỉ có người, cũng cón ghĩa là, bên cạnh anh ta, có khả năng là có một người khác. Thiết Nam lập tức lên tiếng: “Nguyên, là cậu sao?”

Anh ta la lớn tiếng, mới nghe được tiếng của mình. Sau khi anh ta anh ta la lên, anh ta hình như nghe được một tiếng rên. Trong khoảng cách hẹp, đầu anh ta cố sức quay lại, trán và sau gáy rất đau, ma sát vào vách đá.

Khe đá anh ta vào chỉ mười mét, bên ngoài rất sáng, do phản quang của tuyết làm chói mắt. Nhưng trong mười mét khe núi, lại rất tăm tối.

Thiết Nam cố sức quay đầu lại, anh ta thấy một người, người này cũng như anh ta. Đang kẹt giữa hai vách núi, vì người này nhỏ hơn, nên vào sâu hơn. Thiết Nam thấy một mái tóc đen trên bộ quần áo màu vàng.

Thiết Nam còn chưa nhìn rõ mặt, đầu của người này đã ngước lên, xem ra còn có thể chuyển động được. Nhưng Thiết Nam không cần nhìn mặt, đã biết người này là ai.

Quần áo màu vàng, tóc đen dài, thân hình nhỏ, là Tuyền Ngâm Hương!

Tuyền Ngâm Hương! Thiết Nam thấy hưng phấn khó tả, anh ta la lên: “Cô Tuyền! Cô Tuyền Ngâm Hương!”

Anh ta la lớn đã có hiệu quả, người này từ từ cúi đầu xuống, đối mặt Thiết Nam. Sắc mặt cô ta, nhìn trắng bệt trong bóng tối, đúng là Tuyền Ngâm Hương.

Tuyền Ngâm Hương nhìn Thiết Nam, môi đang run cầm cập, rên rất nhỏ. Xem ra cô ta đã rất yếu ớt.

Tuy Thiết Nam từng võ đoán nói rằng, Tuyền Ngâm Hương chắc chắn còn sống, nhưng chẳng qua chỉ là cách nghĩ của mình mà thôi. Lúc này, anh ta đúng là thấy Tuyền Ngâm Hương còn sống, anh ta bị chấn động mạnh khó tả!

Từ lúc rơi máy bay đến giờ, đã ba ngày ba đêm. Đói rét ba ngày ba đêm vẫn qua được, nhưng với quần áo của Tuyền Ngâm Hwogn, cô ta đúng là không thoát khỏi số mạng chết vì giá rét. Nhưng Tuyền Ngâm Hương vẫn còn sống, Thiết Nam có thể khẳng định điều này!

Thiết Nam không tự chủ hít mạnh, anh ta đã vài lần nằm mơ muốn được gặp riêng Tuyền Ngâm Hương, nhưng không ngờ là gặp trong tình hình này.

Anh ta lại di chuyển ra ngoài một chút, lát sau, lấy ra mọt chai rượu nhỏ trong túi áo. Loại rượu gạo này tên là Chỉ Tửu. Thiết Nam tìm được trên ngôi nhà trên núi, không nỡ uống. Lúc này, anh ta mở nắp, cố gắng đưa tay ra, đẩy miệng bình về phía Tuyền Ngâm Hương, sau đó đổ rượu vào. Rượu trong bình ban đầu còn chưa chảy được vào miệng Tuyền Ngâm Hương, nhưng Tuyền Ngâm Hương đã há to miệng, rượu từ từ chảy vào. Sau khi uống nửa bình, Tuyền Ngâm Hương lại lắc đầu. Thiết Nam thu tay lại, một hơi uống cả nửa bình rượu.

Anh ta thấy môi Tuyền Ngâm Hương run rẩy, đang phát ra giọng rất nhỏ. Anh ta nắm chặt tay Tuyền Ngâm Hương, kéo cô ta đến gần, nghe cô ta nói: “Tôi… rất… rất lạnh…”

Thiết Nam lắc mạnh cơ thể cô ta nói: “Cô Tuyền, cố lên! Cô cần phải cố lên!”

Để Tuyền Ngâm Hương đến gần cô ta hơn,, Thiết Nam di chuyển theo khe núi. Tuyền Ngâm Hương không cách nào đứng thẳng được, cả người đều dựa vào Thiết Nam. Thiết Nam ôm chầm lấy cô ta. Khe núi rất hẹp, Thiết Nam giữ Tuyền Ngâm Hương, gió lạnh thổi vào người cô ta đã giảm. Tuyền Ngâm Hương lúc này mới nhìn kỹ Thiết Nam, một lát sau mới nói: “Thì ra.. là anh!”

Thiết Nam thấy cô ta nhận ra mình, cười khỏ, nhất thời không biết nói gì. Tuyền Ngâm Hương sẽ ra đã phấn chấn hơn nhiều, cơ thể cô ta không còn dựa sát Thiết Nam nữa, chớp mắt nói: “Anh không phải sẽ hỏi tôi, liên quan đến chuyện đào mộ chứ?”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương