Người Yêu Hai Mặt Của Tôi
-
Chương 61
Sau đó Vương An An một câu cũng không dám nói, để cho Cố Ngôn Chi dẫn đi khắp nơi như người gỗ.
Thật may là Cố Ngôn Chi ứng đối thành thạo, chỉ dẫn cô đi ngang qua sân khấu rồi lập tức lui về sau.
Nhưng Vương An An vẫn bị dọa sợ, chủ yếu là vì phải đối mặt với những nhân vật lớn trong giới tài chính kinh tế, coi như trước đó cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng đến lúc gặp thì lại khẩn trương đến tay chân cũng không biết diễn tả thế nào.
Thật may là chỉ nói có vài câu, Vương An An liền phát hiện thật ra thì những người đó cũng giống như người bình thường, nói tới nói lui cũng là người bình thường.
Dù sao thì sau lần xã giao này Vương An An sẽ nhớ kỹ, về sau mặc kệ Cố Ngôn Chi nói cô thế nào, những trường hợp này cô tránh được thì nhất định sẽ tránh.
Sau khi cuộc họp thường niên qua thì rất nhanh đã sắp tới tết.
Đối với Vương An An mà nói thì họp thường niên là cả một quá trình, còn cửa ải cuối năm lại hoàn toàn khác nhau, bà con cô bác của Vương An An ở nhiều nơi, năm trước bọn họ còn chưa có chính thức đãi tiệc mừng, bây giờ coi như là đã xong hết mọi chuyện, Vương An An sẽ phải dẫn Cố Ngôn Chi đến nhà các trưởng bối thăm hỏi.
Chỉ là năm nay đi thăm hỏi không hề giống năm ngoái, có lẽ là lúc làm hôn lễ họ đã biết một vài tình hình của Cố Ngôn Chi, Vương An An có thể cảm thấy thái độ của họ hàng nhà cô đối với Cố Ngôn Chi rất lạ.
Không phải nịnh bợ, chính là loại nói gần nói xa đều có quan hệ với người có tiền.
Vương An An cũng cảm thấy không được tự nhiên, qua đêm 30 thì cô như mọi năm đi đến thăm hỏi nhà bác cả cô, không biết bác cả của cô bị gì nữa đột nhiên lại nổi lên thái độ cung kính với Cố Ngôn Chi
Cố Ngôn Chi mang theo hai chai rượu, đối phương cũng chuyện bé xé ra to như chưa từng thấy nó bao giờ: "Ôi trời, đây là Laffey."
Cố Ngôn Chi nhanh giải thích: "Không phải, chỉ là rượu vang bình thường thôi."
Thật ra thì hai chai đó cũng không được tính là bình thường, Vương An An biết lai lịch của hai chai rượu đó, nó chính là rượu mà năm trước Cố Ngôn Chi đã cho người chuyển từ nước Pháp tới bằng đường hàng không, vì cái này mà Cố Ngôn Chi còn cố ý dạy cô thế nào mới là rượu ngon, nói cho cô biết loại rượu này mới đủ độ.
Chỉ là không biết tế bào của Vương An An cấu tạo như thế nào, mới vừa tham gia họp thường niên xong thì lập tức đem những thứ học được trả ngược lại cho thầy giáo.
Hơn nữa mặc kệ rượu ở trong miệng cô là cái gì thì đối với cô mà nói, những món đó không thể ngon bằng Coca-cola.
Kết quả lời này làm cho Cố Ngôn Chi cực kỳ rầu rĩ, anh vẫn nhớ lúc đầu mình cố gắng dạy cho cô về những cái tốt của rượu. Bây giờ nhìn lại còn không bằng tìm một chỗ mua cho cô một lon Coca.
Bây giờ bị người ta hỏi lai lịch của rượu vang, Cố Ngôn Chi cũng không dám nói, trong lòng Vương An An lập tức hiểu rõ, hơn phân nửa bà con nhà cô đã bị Cố Ngôn Chi hù sợ, mặc kệ anh nói cái gì thì cũng sẽ làm cho họ hàng nhà cô ngạc nhiên, còn có anh họ của cô luôn đi theo Cố Ngôn Chi hỏi chuyện cổ phiếu.
Người ta nói đúng, kết hôn thì phải môn đăng hộ đối, chênh lệch quá lớn có đôi khi rất lúng túng.
Thật ra thì lần đầu Vương An An biết đến trang trại sản xuất rượu kia cũng bị dọa sợ, nhất là biết ở bên trong Cố Ngôn Chi còn nuôi thêm báo tuyết, cái loại âm u đó của tổng giám đốc nhà cô làm cho cô hoảng sợ.
Thật may là sao đó Cố Ngôn Chi nói với cô, trang trại sản xuất rượu kia cũng không phải là mua chơi, thật ra có ý muốn đầu tư ở bên trong, mấy năm này trang trại đó bán rượu cũng không tệ, thỉnh thoảng còn có thể tiếp đãi một vài vị khách của Quốc Nội, tất cả đều có lợi ích, tuyệt đối không phải kiểu phá gia chi tử như cô nghĩ.
Ngược lại ở cùng một chỗ với Cố Ngôn Chi đã lâu, Vương An An càng ngày càng phát giác Cố Ngôn Chi giống như minh tinh, người này nhìn tiêu tiền như nước, làm cho người khác đau đầu một phen nhưng thật ra thì anh là người tính kế vô cùng tốt, từng đồng sẽ tiêu lên những thứ quan trọng.
Quả thực chính là gian thương từ trong xương tủy, mặc kệ là máy bay chuyên dụng hay trang trại sản xuất rượu, cũng có ý nghĩ sâu xa.
Theo như Cố Ngôn Chi giải thích, đôi khi buôn bán đơn lẻ, không có máy bay chuyên dụng thì rất khó khăn, còn nữa anh đã sớm mua luôn cái bệnh viện gần nhà cô, sau khi cô khỏe lại hoàn toàn, Cố Ngôn Chi đã cho thuê cả khu đó, nghe nói bây giờ đã thành cái khách sạn gia đình, nơi này là bệnh viện ở khu trọng tâm, nghe nói là làm ăn rất tốt.
Dần dần Vương An An nên cũng không chuyện bé xé ra to nhưng lúc này nhìn dáng vẻ họ hàng trong nhà cô, không khỏi làm cho Vương An An đỏ mặt.
Thật ra thì mấy họ hàng kia cũng không có đến nhờ vả Cố Ngôn Chi nhưng bây giờ Cố Ngôn Chi ở trước mặt họ thì lại làm cho họ cảm thấy khó chịu.
Lúc nói chuyện với Cố Ngôn Chi họ đều tỏ ra dáng vẻ của trưởng bối.
Vương An An chỉ biết dở khóc dở cười, ngược lại vào lúc ăn cơm Vương An An chỉ sơ suất một tí đã giẫm lên bãi mìn.
Cô và Cố Ngôn Chi lúc ăn cơm đã tạo thành thói quen, trong lúc nhất thời quên mất nên đã đẩy nửa chén cơm còn dư lại tới trước mặt Cố Ngôn Chi.
Lúc ở nhà hễ cô ăn không hết cái gì thì lập tức đưa cho Cố Ngôn Chi, cô cũng chưa từng có cảm giác khó chịu hay lạ lẫm gì với chuyện này.
Nhưng bây giờ đang ở trước mặt rất nhiều bà con họ hàng, rất nhanh mẹ của Vương An An đã lên tiếng.
"Ôi trời! Đã lớn vậy rồi mà còn ăn cơm như đứa bé.... thật không biết xấu hổ, còn bắt tiểu Cố ăn phần của con, con tự mình ăn đi!"
Thật ra thì không phải lần nào Cố Ngôn Chi cũng ăn hết phần ăn dư của cô, như vào lúc cô cần phải ăn cơm thì Cố Ngôn Chi chẳng những không ăn giúp cô mà còn buộc cô phải ăn, cho dù cô không muốn thì anh cũng sẽ từng muỗng từng muỗng đút cho cô ăn, nguyên nhân là sợ cô không đủ dinh dưỡng.
Lần này Cố Ngôn Chi lại không có làm như vậy, nguyên nhân là vì cơm hôm nay hơi khô, anh sợ Vương An An ăn nhiều sẽ làm dạ dày bị tổn thương, cho nên anh mới cười cười nói với mẹ Vương An An: "Mẹ, không có chuyện gì đâu. Lát nữa còn có món sủi cảo mà, An An chừa bụng để ăn sủi cảo thôi."
Lần này mọi người đều xù lông lên bắt đầu khiển trách Vương An An, đều nhao nhao cho rằng người đàn ông tốt như vậy đi đầu mà tìm, còn cô lại cho ăn cơm thừa đúng là không hiểu chuyện.
Bố mẹ Vương An An lại càng mắng cô nhiều hơn, không ngừng nói cô: "Tiểu Cố chiều con quá mức rồi.... Con ở nhà làm gì có tật xấu này, con dám chừa cơm thừa thì ba đã sớm đánh con rồi.... Con chính là ỷ vào việc tiểu Cố yêu thương con.”
Nói đi nói lại cũng chỉ là người đàn ông tốt như vậy mà cô không ăn cơm thừa của anh thì thôi sao lại bắt anh ăn cơm thừa của mình.
Vương An An buồn bực nhìn Cố Ngôn Chi, Cố Ngôn Chi cũng bất đắc dĩ, chỉ biết nghịch tay của mình, huống chi những người kia đều là trưởng bối của Vương An An. Anh chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, nhỏ giọng nói mấy lời tốt đẹp cho cô: "An An rất tốt.... Thật đó.... Cô ấy không có bắt nạt con...."
- END -
Thật may là Cố Ngôn Chi ứng đối thành thạo, chỉ dẫn cô đi ngang qua sân khấu rồi lập tức lui về sau.
Nhưng Vương An An vẫn bị dọa sợ, chủ yếu là vì phải đối mặt với những nhân vật lớn trong giới tài chính kinh tế, coi như trước đó cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng đến lúc gặp thì lại khẩn trương đến tay chân cũng không biết diễn tả thế nào.
Thật may là chỉ nói có vài câu, Vương An An liền phát hiện thật ra thì những người đó cũng giống như người bình thường, nói tới nói lui cũng là người bình thường.
Dù sao thì sau lần xã giao này Vương An An sẽ nhớ kỹ, về sau mặc kệ Cố Ngôn Chi nói cô thế nào, những trường hợp này cô tránh được thì nhất định sẽ tránh.
Sau khi cuộc họp thường niên qua thì rất nhanh đã sắp tới tết.
Đối với Vương An An mà nói thì họp thường niên là cả một quá trình, còn cửa ải cuối năm lại hoàn toàn khác nhau, bà con cô bác của Vương An An ở nhiều nơi, năm trước bọn họ còn chưa có chính thức đãi tiệc mừng, bây giờ coi như là đã xong hết mọi chuyện, Vương An An sẽ phải dẫn Cố Ngôn Chi đến nhà các trưởng bối thăm hỏi.
Chỉ là năm nay đi thăm hỏi không hề giống năm ngoái, có lẽ là lúc làm hôn lễ họ đã biết một vài tình hình của Cố Ngôn Chi, Vương An An có thể cảm thấy thái độ của họ hàng nhà cô đối với Cố Ngôn Chi rất lạ.
Không phải nịnh bợ, chính là loại nói gần nói xa đều có quan hệ với người có tiền.
Vương An An cũng cảm thấy không được tự nhiên, qua đêm 30 thì cô như mọi năm đi đến thăm hỏi nhà bác cả cô, không biết bác cả của cô bị gì nữa đột nhiên lại nổi lên thái độ cung kính với Cố Ngôn Chi
Cố Ngôn Chi mang theo hai chai rượu, đối phương cũng chuyện bé xé ra to như chưa từng thấy nó bao giờ: "Ôi trời, đây là Laffey."
Cố Ngôn Chi nhanh giải thích: "Không phải, chỉ là rượu vang bình thường thôi."
Thật ra thì hai chai đó cũng không được tính là bình thường, Vương An An biết lai lịch của hai chai rượu đó, nó chính là rượu mà năm trước Cố Ngôn Chi đã cho người chuyển từ nước Pháp tới bằng đường hàng không, vì cái này mà Cố Ngôn Chi còn cố ý dạy cô thế nào mới là rượu ngon, nói cho cô biết loại rượu này mới đủ độ.
Chỉ là không biết tế bào của Vương An An cấu tạo như thế nào, mới vừa tham gia họp thường niên xong thì lập tức đem những thứ học được trả ngược lại cho thầy giáo.
Hơn nữa mặc kệ rượu ở trong miệng cô là cái gì thì đối với cô mà nói, những món đó không thể ngon bằng Coca-cola.
Kết quả lời này làm cho Cố Ngôn Chi cực kỳ rầu rĩ, anh vẫn nhớ lúc đầu mình cố gắng dạy cho cô về những cái tốt của rượu. Bây giờ nhìn lại còn không bằng tìm một chỗ mua cho cô một lon Coca.
Bây giờ bị người ta hỏi lai lịch của rượu vang, Cố Ngôn Chi cũng không dám nói, trong lòng Vương An An lập tức hiểu rõ, hơn phân nửa bà con nhà cô đã bị Cố Ngôn Chi hù sợ, mặc kệ anh nói cái gì thì cũng sẽ làm cho họ hàng nhà cô ngạc nhiên, còn có anh họ của cô luôn đi theo Cố Ngôn Chi hỏi chuyện cổ phiếu.
Người ta nói đúng, kết hôn thì phải môn đăng hộ đối, chênh lệch quá lớn có đôi khi rất lúng túng.
Thật ra thì lần đầu Vương An An biết đến trang trại sản xuất rượu kia cũng bị dọa sợ, nhất là biết ở bên trong Cố Ngôn Chi còn nuôi thêm báo tuyết, cái loại âm u đó của tổng giám đốc nhà cô làm cho cô hoảng sợ.
Thật may là sao đó Cố Ngôn Chi nói với cô, trang trại sản xuất rượu kia cũng không phải là mua chơi, thật ra có ý muốn đầu tư ở bên trong, mấy năm này trang trại đó bán rượu cũng không tệ, thỉnh thoảng còn có thể tiếp đãi một vài vị khách của Quốc Nội, tất cả đều có lợi ích, tuyệt đối không phải kiểu phá gia chi tử như cô nghĩ.
Ngược lại ở cùng một chỗ với Cố Ngôn Chi đã lâu, Vương An An càng ngày càng phát giác Cố Ngôn Chi giống như minh tinh, người này nhìn tiêu tiền như nước, làm cho người khác đau đầu một phen nhưng thật ra thì anh là người tính kế vô cùng tốt, từng đồng sẽ tiêu lên những thứ quan trọng.
Quả thực chính là gian thương từ trong xương tủy, mặc kệ là máy bay chuyên dụng hay trang trại sản xuất rượu, cũng có ý nghĩ sâu xa.
Theo như Cố Ngôn Chi giải thích, đôi khi buôn bán đơn lẻ, không có máy bay chuyên dụng thì rất khó khăn, còn nữa anh đã sớm mua luôn cái bệnh viện gần nhà cô, sau khi cô khỏe lại hoàn toàn, Cố Ngôn Chi đã cho thuê cả khu đó, nghe nói bây giờ đã thành cái khách sạn gia đình, nơi này là bệnh viện ở khu trọng tâm, nghe nói là làm ăn rất tốt.
Dần dần Vương An An nên cũng không chuyện bé xé ra to nhưng lúc này nhìn dáng vẻ họ hàng trong nhà cô, không khỏi làm cho Vương An An đỏ mặt.
Thật ra thì mấy họ hàng kia cũng không có đến nhờ vả Cố Ngôn Chi nhưng bây giờ Cố Ngôn Chi ở trước mặt họ thì lại làm cho họ cảm thấy khó chịu.
Lúc nói chuyện với Cố Ngôn Chi họ đều tỏ ra dáng vẻ của trưởng bối.
Vương An An chỉ biết dở khóc dở cười, ngược lại vào lúc ăn cơm Vương An An chỉ sơ suất một tí đã giẫm lên bãi mìn.
Cô và Cố Ngôn Chi lúc ăn cơm đã tạo thành thói quen, trong lúc nhất thời quên mất nên đã đẩy nửa chén cơm còn dư lại tới trước mặt Cố Ngôn Chi.
Lúc ở nhà hễ cô ăn không hết cái gì thì lập tức đưa cho Cố Ngôn Chi, cô cũng chưa từng có cảm giác khó chịu hay lạ lẫm gì với chuyện này.
Nhưng bây giờ đang ở trước mặt rất nhiều bà con họ hàng, rất nhanh mẹ của Vương An An đã lên tiếng.
"Ôi trời! Đã lớn vậy rồi mà còn ăn cơm như đứa bé.... thật không biết xấu hổ, còn bắt tiểu Cố ăn phần của con, con tự mình ăn đi!"
Thật ra thì không phải lần nào Cố Ngôn Chi cũng ăn hết phần ăn dư của cô, như vào lúc cô cần phải ăn cơm thì Cố Ngôn Chi chẳng những không ăn giúp cô mà còn buộc cô phải ăn, cho dù cô không muốn thì anh cũng sẽ từng muỗng từng muỗng đút cho cô ăn, nguyên nhân là sợ cô không đủ dinh dưỡng.
Lần này Cố Ngôn Chi lại không có làm như vậy, nguyên nhân là vì cơm hôm nay hơi khô, anh sợ Vương An An ăn nhiều sẽ làm dạ dày bị tổn thương, cho nên anh mới cười cười nói với mẹ Vương An An: "Mẹ, không có chuyện gì đâu. Lát nữa còn có món sủi cảo mà, An An chừa bụng để ăn sủi cảo thôi."
Lần này mọi người đều xù lông lên bắt đầu khiển trách Vương An An, đều nhao nhao cho rằng người đàn ông tốt như vậy đi đầu mà tìm, còn cô lại cho ăn cơm thừa đúng là không hiểu chuyện.
Bố mẹ Vương An An lại càng mắng cô nhiều hơn, không ngừng nói cô: "Tiểu Cố chiều con quá mức rồi.... Con ở nhà làm gì có tật xấu này, con dám chừa cơm thừa thì ba đã sớm đánh con rồi.... Con chính là ỷ vào việc tiểu Cố yêu thương con.”
Nói đi nói lại cũng chỉ là người đàn ông tốt như vậy mà cô không ăn cơm thừa của anh thì thôi sao lại bắt anh ăn cơm thừa của mình.
Vương An An buồn bực nhìn Cố Ngôn Chi, Cố Ngôn Chi cũng bất đắc dĩ, chỉ biết nghịch tay của mình, huống chi những người kia đều là trưởng bối của Vương An An. Anh chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, nhỏ giọng nói mấy lời tốt đẹp cho cô: "An An rất tốt.... Thật đó.... Cô ấy không có bắt nạt con...."
- END -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook