Người Yêu Hai Mặt Của Tôi
-
Chương 60
Năm ngoái, lúc họp thường niên Cố Ngôn Chi chỉ vội vàng lộ cái mặt ra rồi biến mất, hiện tại thì muốn chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với quân địch, chủ yếu là muốn giới thiệu Vương An An với mấy vị cổ đông.
Hơn nữa gần đây Cố Ngôn Chi chuẩn bị cho việc đổi chỗ ở, Vương An An không biết mấy thứ này, cô là người dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, kể từ lúc ngã bệnh cho tới khi khỏi hẳn thì tâm trạng của cô vô cùng tốt, người ta cho tổ yến thì cô ăn tổ yến, không có tổ yến, thì cô ăn cháo trắng sống qua ngày.
Hơn nữa cô cũng không phải người không hiểu chuyện cứ náo loạn lên, mọi chuyện cô đều nghe theo Cố Ngôn Chi, hơn nữa cô là người nghĩ gì nói đó, cái gì cũng không để ở trong lòng. Cố Ngôn Chi đi cùng với cô một chút áp lực cũng không có, ngược lại chỉ cần ở bên cạnh Vương An An thì anh sẽ cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng tình huống như vậy cũng có một chỗ xấu, chính là chỉ cần cùng Vương An ở cùng nhau, thì Cố Ngôn Chi cứ như sẽ biến thành người khác vậy, lười biếng, có chút lười biếng, nhưng dù sao thì Vương An An cũng sẽ thích ứng trong mọi hoàn cảnh thôi.
Thật may là Vương An An kịp thời nhớ tới vài chuyện, đến lúc đó sẽ không mất thể diện, cô nói chuyện này cho Cố Ngôn Chi thì lúc này anh mới nhớ phải tìm một người dạy vài động tác xã giao cơ bản cho Vương An An.
Vương An An thì lại không để ý gì, cô cảm thấy loại đó tiệc rượu đó chính là nơi để mọi người chào hỏi nhau, chẳng lẽ đến đi đứng và bắt tay cũng phải chú ý hay sao, năm đó cô vào công ty cũng đã từng được huấn luyện rồi mà.
Ai mà ngờ Cô Ngôn Chi mướn người tới thật, lúc đó Vương An An mới bị dọa sợ.
Muốn thành thạo cũng phải mất đến mấy vạn tiền học phí, hơn nữa còn dạy rất nhiều thứ gì đó rất lạ, lại còn dạy dùng muỗng ăn súp phải tao nhã cỡ nào, Vương An An mà cầm muỗng lên ăn là ăn hơn mười người, lần đầu tiên cô phát hiện mình phải tập với cái muỗng này!
Sau buổi học chờ lúc ăn cơm với Cố Ngôn Chi, cô liền len lén lưu ý của anh động tác, kết quả cô lại phát hiện ra một điều, cô luôn cảm thấy động tác ăn cơm của Cố Ngôn Chi vừa lịch sự vừa đẹp, thì ra là anh vẫn luôn ăn uống theo đúng tiêu chuẩn như vậy.
Lần này Vương An An lại cảm thấy nhức đầu, ít học thức thì học lại từ đầu, nhưng phải từ bỏ thói quen của mình thì là một điều vô cùng khó khăn.
Cô cảm thấy rối rắm, quả thật mọi cử động đều phải để ý, nào là không được đưa mũi dao về phía người bên cạnh, nào là ly uống các loại rượu phải khác nhau....
Người có tiền luôn thích dày vò chính mình vậy sao?
Đợi tới buổi tối lúc đi ngủ, Vương An An cau mày oán giận với Cố Ngôn Chi: "Không biết mấy người đó nghĩ thế nào nữa? Đến việc lau miệng cũng không được làm dơ khăn, vậy còn gì gọi là lau miệng, anh nói có đúng không? Nếu không cần khăn ăn vậy thì sao còn giả vờ phải cầm nó, còn nữa không được dùng tay để lột cam. Ôi trời! Chẳng lẽ ăn cam phải dùng dao nĩa à?"
Cố Ngôn Chi nằm nghiêng ở đó, nhìn Vương An An luyên thuyên mà nói, giữa chừng anh cũng không có nói lời nào, chờ tới lúc miệng cô mỏi anh mới cúi đầu hôn lên môi của cô, mắt híp lại, nhỏ giọng dán vào tai của Vương An An mà nỉ non: "Không thích thì đừng học, em cứ như vậy là tốt vô cùng...."
"Nhưng mà...." Vương An An nhíu mày nói cho Cố Ngôn Chi nghe: "Em không thể làm mất mặt anh. Thế nào em cũng sẽ làm cho anh rất mất mặt, lần sau họp thường niên đừng có gọi em nữa. Thật ra thì lần này cũng không nên bảo em đi, hội đồng cổ đông và ban giám đốc gì đó.... em không có quan hệ gì hết...."
Cô rất tự nhiên hôn trả lại Cố Ngôn Chi, buồn bực lẩm bẩm: "Anh đúng là lợi hại, cái gì cũng không học mà lại có thể ưu tú tới vậy."
"Làm gì có." Cố Ngôn Chi trêu đùa nhíu mày, cúi đầu dùng răng cắn nút áo ngủ ở trước ngực Vương An An, cả người áp xuống, nhìn cô từ trên xuống dưới, cười híp mắt nói: "Lúc anh còn nhỏ thì có học mấy thứ đó, học không tốt còn có thể dùng cách xử phạt bằng thể xác đó."
Vương An An bị anh hôn cười không ngừng, cô gần đây không biết làm mà người trở nên nhạy cảm hơn, mỗi lần Cố Ngôn Chi đều cố tình hôn cô đến ngứa ngáy cả da thịt.
Lúc cô bị bệnh, bởi vì cơ thể không tốt nên cô và Cố Ngôn Chi rất ít khi tiếp xúc thân mật, thỉnh thoảng có một lần, Cố Ngôn Chi cũng vô cùng dịu dàng săn sóc, cảm giác đó giống như ở cùng với Uông Uông.
Mặc kệ là vẻ mặt hay động tác, nhưng sau khi sức khỏe của cô dần dần khôi phục, Vương An An liền cảm giác được bộ phận kia trên người Cố Ngôn Chi lúc ở trên giường lại thức tỉnh, cũng không thể nói không được, nhưng phản ứng của Cố Ngôn Chi và Uông Uông thì hoàn toàn không giống nhau.
Uông Uông đặc biệt quan tâm cảm nhận của cô, cũng sẽ không ép buộc hay làm khó cô, nhưng Cố Ngôn Chi thì hoàn toàn khác, mặc dù Cố Ngôn Chi cũng sẽ lưu ý tới cảm nhận của cô nhưng dục vọng của anh lại rất mạnh mẽ.
Giống như lần này cô bị ngứa cho nên mới tránh né, nếu là Uông Uông thì anh nhất định sẽ cười dừng lại, nhưng Cố Ngôn Chi sẽ không, ngược lại còn tệ hại hơn nữa anh đè ở trên người cô, vuốt ve cô, đủ làm cho cô vô cùng xấu hổ, làm cho nhiệt độ cơ thể cô không ngừng tăng cao.
Cố Ngôn Chi thích mấy loại cảm giác không khống chế này, anh thích lúc cô động tình rồi đè hai tay của cô lại, rồi nhìn cô chìm nổi.
Thỉnh thoảng một hai lần, Vương An An coi như là tình thú, nhưng cứ như vậy thì Vương An An khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không chịu nổi.
Cô không ngờ cô và Cố Ngôn Chi tình cảm lại tốt đến vậy, lúc ở trên giường có thể biến chuyện bất hòa thành chuyện hài hòa.
Tình huống như thế cô cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể từ từ điều chỉnh, hơn nữa "Cố Ngôn Chi" bây giờ là tính cách của Uông Uông và Cố Ngôn Chi dung hợp lại với nhau, gặp phải chỗ cảm thấy không đúng thì cô phải cố gắng điều chỉnh, mặc kệ là Uông Uông hay Cố Ngôn Chi, cô đều có nắm chắc được sẽ ứng phó nổi.
Mỗi ngày Vương An An đều liều mạng học tập nhưng động tác xã giao, tới lúc họp thường niên, Vương An An mới phát hiện ra học tập và thực dụng hoàn toàn không giống nhau, cô mới bước từ trong xe ra thì suýt nữa đã bị mấy ánh đèn làm cho mù mắt.
Tiệc rượu được tổ chức ở nơi hết sức xa hoa, hiện tại lại thêm một đóng đồ trang trí, Vương An An nhìn mấy thứ bố trí cũng cảm thấy hoa mắt.
Hơn nữa không biết chủ của khách sạn này nghĩ thế nào lại đặt một con Kim Ngưu làm bằng vàng rồng vô cùng lấp lánh trong đại sảnh. Còn nữa, chỉ cần nghĩ tới việc xã giao với mấy người đó thì Vương An An liền cảm nhận được tim của mình đập rất nhanh.
Quả nhiên vào không bao lâu thì cô lại khẩn trương muốn đi WC. Cố Ngôn Chi muốn đi với cô, chỉ là Vương An An thấy người tìm anh quá nhiều, cho nên mới từ chối, lúc ở trong toilet, cô đang ở trong phòng ngăn cách vách, chỉ nghe thấy bên ngoài có mấy cô bé líu ríu nói gì đó.
Cô sợ đi ra ngoài sẽ không biết ai là ai, cho nên mới ở trong này đợi thêm một lát, chờ những người đó đi rồi cô mới ra.
Cũng không biết mấy cô bé kia trang điểm thế nào mà lại lâu tới vậy, cả nửa ngày cũng không có đi, ngược lại còn líu ríu bàn luận cái gì đó.
"Không thể nào, ông chủ Cố dẫn vợ mình tới sao?"
"Là người thế nào, các cậu có nhìn thấy không?"
“Ôi trời! Vậy nhất định là một người phụ nữ vô cùng đẹp, hơn nữa không chỉ đẹp, mà khẳng định phong cách cũng rất tốt, mấy cậu thử nghĩ đi người như ông chủ Cố loại phụ nữ nào mới có thể loạt vào mắt của ngày ấy. Ai, đúng rồi, nghe nói máy bay chuyên dụng của ông chủ Cố tên là An An, nghe đâu hình như đó là tên của vợ ngài ấy."
"Không riêng gì máy bay chuyện dụng đâu, nghe nói ông chủ Lưu muốn mua cho con gái của mình một chiếc du thuyền làm quà sinh nhật, sau khi ông chủ Cố biết thì cũng động lòng, cũng muốn mua cho vợ của mình một cái. Hình như là Feadship(*) đó, tính ra thì giá cũng cỡ hai mươi triệu USD đó."
(Feadship là một liên doanh hợp tác giữa hai nhà máy đóng tàu Royal Van Lent Shipyard và Koninklijke De Vries Scheepsbouw và công ty kỹ thuật hàng hải De Voogt Naval Architects.)
Vương An An nghe mà trở nên mơ hồ, mới đầu nghe thì cảm thấy hình như đang nói cô, nhưng về sau thì không giống, cô không nhớ rõ Cố Ngôn Chi có mua du thuyền cho cô, cô suy nghĩ cẩn thận nếu nói liên quan thì vào nữa tháng trước, có một lần trước lúc ngủ Cố Ngôn Chi hỏi cô có thích du thuyền hay không? Lúc trước cô và cha mẹ có đi biển một lần, lúc đó ói rất nhiều, về sau coi như đó là một kinh nghiệm cho mình. Vì vậy cô lập tức lắc đầu trả lời một câu, cô không thích ngồi thuyền....
Cô không nhớ đoạn kế tiếp, chẳng lẽ lúc ấy Cố Ngôn Chi đã nghĩ ra chuyện này?
Vương An An đang lẩm bẩm thì nghe thấy bên ngoài có một giọng nữ khách sáo hỏi: "Xin hỏi mấy vị có thấy bà Cố đâu không?"
Trong nháy mắt bên ngoài hoàn toàn yên lặng, Vương An ở bên trong há hốc mồm, hiển nhiên người bên ngoài đã nhận lệnh nên đi vào, thấy không ai trả lời, cho nên cô ấy mới lần lượt gõ cửa từng phòng: " Xin chào bà Cố, tôi tên là Ailsa, ngài Cố chờ ở bên ngoài có chút sốt ruột, không biết cô có chỗ nào không khỏe không?"
Lần này cũng không phải né, cô không dám đi ra ngoài chính là sợ những người đó cho là cô đang trộm nghe, hiện tại....
Vương An An cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu đỏ mặt đi ra ngoài, kể cả đầu cũng không dám ngẩng lên cứ vậy mà đi thẳng ra, vừa đi vừa đặc biệt ngượng ngùng xin lỗi đối mấy người xung quanh: "Ngại quá.... bụng của tôi không thoải mái...."
Lúc cô nói chuyện quả thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.... Có ai xui xẻo như cô vậy không....
Tiên nữ có phong cách đang muốn nổ tung đây....
Lúc đi ra ngoài quả nhiên thấy dáng vẻ của Cố Ngôn Chi vô cùng gấp gáp, dáng vẻ kia nếu như là ở chỗ khác, thì Vương An An đoán nhất định anh sẽ xông thẳng vào toilet nữ rồi.
Cô buồn bực thở dài, ỉu xìu đi tới cạnh anh, kéo cánh tay của anh mà lẩm bẩm: "Ai, Ngôn chi… Em thật mất mặt...."
Thật may là Cố Ngôn Chi không không hề để ý, nhìn thấy Vương An An không có việc gì thì anh trở nên nhẹ nhõm, chỉ nhẹ nhàng ôm cô, vẻ mặt vui mừng: "Bà xã yêu dấu, không sao đâu, chỉ cần em không có gì là được rồi. Nào lại đây, cười một cái...."
Hơn nữa gần đây Cố Ngôn Chi chuẩn bị cho việc đổi chỗ ở, Vương An An không biết mấy thứ này, cô là người dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, kể từ lúc ngã bệnh cho tới khi khỏi hẳn thì tâm trạng của cô vô cùng tốt, người ta cho tổ yến thì cô ăn tổ yến, không có tổ yến, thì cô ăn cháo trắng sống qua ngày.
Hơn nữa cô cũng không phải người không hiểu chuyện cứ náo loạn lên, mọi chuyện cô đều nghe theo Cố Ngôn Chi, hơn nữa cô là người nghĩ gì nói đó, cái gì cũng không để ở trong lòng. Cố Ngôn Chi đi cùng với cô một chút áp lực cũng không có, ngược lại chỉ cần ở bên cạnh Vương An An thì anh sẽ cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng tình huống như vậy cũng có một chỗ xấu, chính là chỉ cần cùng Vương An ở cùng nhau, thì Cố Ngôn Chi cứ như sẽ biến thành người khác vậy, lười biếng, có chút lười biếng, nhưng dù sao thì Vương An An cũng sẽ thích ứng trong mọi hoàn cảnh thôi.
Thật may là Vương An An kịp thời nhớ tới vài chuyện, đến lúc đó sẽ không mất thể diện, cô nói chuyện này cho Cố Ngôn Chi thì lúc này anh mới nhớ phải tìm một người dạy vài động tác xã giao cơ bản cho Vương An An.
Vương An An thì lại không để ý gì, cô cảm thấy loại đó tiệc rượu đó chính là nơi để mọi người chào hỏi nhau, chẳng lẽ đến đi đứng và bắt tay cũng phải chú ý hay sao, năm đó cô vào công ty cũng đã từng được huấn luyện rồi mà.
Ai mà ngờ Cô Ngôn Chi mướn người tới thật, lúc đó Vương An An mới bị dọa sợ.
Muốn thành thạo cũng phải mất đến mấy vạn tiền học phí, hơn nữa còn dạy rất nhiều thứ gì đó rất lạ, lại còn dạy dùng muỗng ăn súp phải tao nhã cỡ nào, Vương An An mà cầm muỗng lên ăn là ăn hơn mười người, lần đầu tiên cô phát hiện mình phải tập với cái muỗng này!
Sau buổi học chờ lúc ăn cơm với Cố Ngôn Chi, cô liền len lén lưu ý của anh động tác, kết quả cô lại phát hiện ra một điều, cô luôn cảm thấy động tác ăn cơm của Cố Ngôn Chi vừa lịch sự vừa đẹp, thì ra là anh vẫn luôn ăn uống theo đúng tiêu chuẩn như vậy.
Lần này Vương An An lại cảm thấy nhức đầu, ít học thức thì học lại từ đầu, nhưng phải từ bỏ thói quen của mình thì là một điều vô cùng khó khăn.
Cô cảm thấy rối rắm, quả thật mọi cử động đều phải để ý, nào là không được đưa mũi dao về phía người bên cạnh, nào là ly uống các loại rượu phải khác nhau....
Người có tiền luôn thích dày vò chính mình vậy sao?
Đợi tới buổi tối lúc đi ngủ, Vương An An cau mày oán giận với Cố Ngôn Chi: "Không biết mấy người đó nghĩ thế nào nữa? Đến việc lau miệng cũng không được làm dơ khăn, vậy còn gì gọi là lau miệng, anh nói có đúng không? Nếu không cần khăn ăn vậy thì sao còn giả vờ phải cầm nó, còn nữa không được dùng tay để lột cam. Ôi trời! Chẳng lẽ ăn cam phải dùng dao nĩa à?"
Cố Ngôn Chi nằm nghiêng ở đó, nhìn Vương An An luyên thuyên mà nói, giữa chừng anh cũng không có nói lời nào, chờ tới lúc miệng cô mỏi anh mới cúi đầu hôn lên môi của cô, mắt híp lại, nhỏ giọng dán vào tai của Vương An An mà nỉ non: "Không thích thì đừng học, em cứ như vậy là tốt vô cùng...."
"Nhưng mà...." Vương An An nhíu mày nói cho Cố Ngôn Chi nghe: "Em không thể làm mất mặt anh. Thế nào em cũng sẽ làm cho anh rất mất mặt, lần sau họp thường niên đừng có gọi em nữa. Thật ra thì lần này cũng không nên bảo em đi, hội đồng cổ đông và ban giám đốc gì đó.... em không có quan hệ gì hết...."
Cô rất tự nhiên hôn trả lại Cố Ngôn Chi, buồn bực lẩm bẩm: "Anh đúng là lợi hại, cái gì cũng không học mà lại có thể ưu tú tới vậy."
"Làm gì có." Cố Ngôn Chi trêu đùa nhíu mày, cúi đầu dùng răng cắn nút áo ngủ ở trước ngực Vương An An, cả người áp xuống, nhìn cô từ trên xuống dưới, cười híp mắt nói: "Lúc anh còn nhỏ thì có học mấy thứ đó, học không tốt còn có thể dùng cách xử phạt bằng thể xác đó."
Vương An An bị anh hôn cười không ngừng, cô gần đây không biết làm mà người trở nên nhạy cảm hơn, mỗi lần Cố Ngôn Chi đều cố tình hôn cô đến ngứa ngáy cả da thịt.
Lúc cô bị bệnh, bởi vì cơ thể không tốt nên cô và Cố Ngôn Chi rất ít khi tiếp xúc thân mật, thỉnh thoảng có một lần, Cố Ngôn Chi cũng vô cùng dịu dàng săn sóc, cảm giác đó giống như ở cùng với Uông Uông.
Mặc kệ là vẻ mặt hay động tác, nhưng sau khi sức khỏe của cô dần dần khôi phục, Vương An An liền cảm giác được bộ phận kia trên người Cố Ngôn Chi lúc ở trên giường lại thức tỉnh, cũng không thể nói không được, nhưng phản ứng của Cố Ngôn Chi và Uông Uông thì hoàn toàn không giống nhau.
Uông Uông đặc biệt quan tâm cảm nhận của cô, cũng sẽ không ép buộc hay làm khó cô, nhưng Cố Ngôn Chi thì hoàn toàn khác, mặc dù Cố Ngôn Chi cũng sẽ lưu ý tới cảm nhận của cô nhưng dục vọng của anh lại rất mạnh mẽ.
Giống như lần này cô bị ngứa cho nên mới tránh né, nếu là Uông Uông thì anh nhất định sẽ cười dừng lại, nhưng Cố Ngôn Chi sẽ không, ngược lại còn tệ hại hơn nữa anh đè ở trên người cô, vuốt ve cô, đủ làm cho cô vô cùng xấu hổ, làm cho nhiệt độ cơ thể cô không ngừng tăng cao.
Cố Ngôn Chi thích mấy loại cảm giác không khống chế này, anh thích lúc cô động tình rồi đè hai tay của cô lại, rồi nhìn cô chìm nổi.
Thỉnh thoảng một hai lần, Vương An An coi như là tình thú, nhưng cứ như vậy thì Vương An An khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không chịu nổi.
Cô không ngờ cô và Cố Ngôn Chi tình cảm lại tốt đến vậy, lúc ở trên giường có thể biến chuyện bất hòa thành chuyện hài hòa.
Tình huống như thế cô cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể từ từ điều chỉnh, hơn nữa "Cố Ngôn Chi" bây giờ là tính cách của Uông Uông và Cố Ngôn Chi dung hợp lại với nhau, gặp phải chỗ cảm thấy không đúng thì cô phải cố gắng điều chỉnh, mặc kệ là Uông Uông hay Cố Ngôn Chi, cô đều có nắm chắc được sẽ ứng phó nổi.
Mỗi ngày Vương An An đều liều mạng học tập nhưng động tác xã giao, tới lúc họp thường niên, Vương An An mới phát hiện ra học tập và thực dụng hoàn toàn không giống nhau, cô mới bước từ trong xe ra thì suýt nữa đã bị mấy ánh đèn làm cho mù mắt.
Tiệc rượu được tổ chức ở nơi hết sức xa hoa, hiện tại lại thêm một đóng đồ trang trí, Vương An An nhìn mấy thứ bố trí cũng cảm thấy hoa mắt.
Hơn nữa không biết chủ của khách sạn này nghĩ thế nào lại đặt một con Kim Ngưu làm bằng vàng rồng vô cùng lấp lánh trong đại sảnh. Còn nữa, chỉ cần nghĩ tới việc xã giao với mấy người đó thì Vương An An liền cảm nhận được tim của mình đập rất nhanh.
Quả nhiên vào không bao lâu thì cô lại khẩn trương muốn đi WC. Cố Ngôn Chi muốn đi với cô, chỉ là Vương An An thấy người tìm anh quá nhiều, cho nên mới từ chối, lúc ở trong toilet, cô đang ở trong phòng ngăn cách vách, chỉ nghe thấy bên ngoài có mấy cô bé líu ríu nói gì đó.
Cô sợ đi ra ngoài sẽ không biết ai là ai, cho nên mới ở trong này đợi thêm một lát, chờ những người đó đi rồi cô mới ra.
Cũng không biết mấy cô bé kia trang điểm thế nào mà lại lâu tới vậy, cả nửa ngày cũng không có đi, ngược lại còn líu ríu bàn luận cái gì đó.
"Không thể nào, ông chủ Cố dẫn vợ mình tới sao?"
"Là người thế nào, các cậu có nhìn thấy không?"
“Ôi trời! Vậy nhất định là một người phụ nữ vô cùng đẹp, hơn nữa không chỉ đẹp, mà khẳng định phong cách cũng rất tốt, mấy cậu thử nghĩ đi người như ông chủ Cố loại phụ nữ nào mới có thể loạt vào mắt của ngày ấy. Ai, đúng rồi, nghe nói máy bay chuyên dụng của ông chủ Cố tên là An An, nghe đâu hình như đó là tên của vợ ngài ấy."
"Không riêng gì máy bay chuyện dụng đâu, nghe nói ông chủ Lưu muốn mua cho con gái của mình một chiếc du thuyền làm quà sinh nhật, sau khi ông chủ Cố biết thì cũng động lòng, cũng muốn mua cho vợ của mình một cái. Hình như là Feadship(*) đó, tính ra thì giá cũng cỡ hai mươi triệu USD đó."
(Feadship là một liên doanh hợp tác giữa hai nhà máy đóng tàu Royal Van Lent Shipyard và Koninklijke De Vries Scheepsbouw và công ty kỹ thuật hàng hải De Voogt Naval Architects.)
Vương An An nghe mà trở nên mơ hồ, mới đầu nghe thì cảm thấy hình như đang nói cô, nhưng về sau thì không giống, cô không nhớ rõ Cố Ngôn Chi có mua du thuyền cho cô, cô suy nghĩ cẩn thận nếu nói liên quan thì vào nữa tháng trước, có một lần trước lúc ngủ Cố Ngôn Chi hỏi cô có thích du thuyền hay không? Lúc trước cô và cha mẹ có đi biển một lần, lúc đó ói rất nhiều, về sau coi như đó là một kinh nghiệm cho mình. Vì vậy cô lập tức lắc đầu trả lời một câu, cô không thích ngồi thuyền....
Cô không nhớ đoạn kế tiếp, chẳng lẽ lúc ấy Cố Ngôn Chi đã nghĩ ra chuyện này?
Vương An An đang lẩm bẩm thì nghe thấy bên ngoài có một giọng nữ khách sáo hỏi: "Xin hỏi mấy vị có thấy bà Cố đâu không?"
Trong nháy mắt bên ngoài hoàn toàn yên lặng, Vương An ở bên trong há hốc mồm, hiển nhiên người bên ngoài đã nhận lệnh nên đi vào, thấy không ai trả lời, cho nên cô ấy mới lần lượt gõ cửa từng phòng: " Xin chào bà Cố, tôi tên là Ailsa, ngài Cố chờ ở bên ngoài có chút sốt ruột, không biết cô có chỗ nào không khỏe không?"
Lần này cũng không phải né, cô không dám đi ra ngoài chính là sợ những người đó cho là cô đang trộm nghe, hiện tại....
Vương An An cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu đỏ mặt đi ra ngoài, kể cả đầu cũng không dám ngẩng lên cứ vậy mà đi thẳng ra, vừa đi vừa đặc biệt ngượng ngùng xin lỗi đối mấy người xung quanh: "Ngại quá.... bụng của tôi không thoải mái...."
Lúc cô nói chuyện quả thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.... Có ai xui xẻo như cô vậy không....
Tiên nữ có phong cách đang muốn nổ tung đây....
Lúc đi ra ngoài quả nhiên thấy dáng vẻ của Cố Ngôn Chi vô cùng gấp gáp, dáng vẻ kia nếu như là ở chỗ khác, thì Vương An An đoán nhất định anh sẽ xông thẳng vào toilet nữ rồi.
Cô buồn bực thở dài, ỉu xìu đi tới cạnh anh, kéo cánh tay của anh mà lẩm bẩm: "Ai, Ngôn chi… Em thật mất mặt...."
Thật may là Cố Ngôn Chi không không hề để ý, nhìn thấy Vương An An không có việc gì thì anh trở nên nhẹ nhõm, chỉ nhẹ nhàng ôm cô, vẻ mặt vui mừng: "Bà xã yêu dấu, không sao đâu, chỉ cần em không có gì là được rồi. Nào lại đây, cười một cái...."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook