Chương 633: Không hài lòng

Trong lúc uống rượu, Ngô Thiên gấp không chờ nổi muốn báo cáo cho Dịch Phong thành tựu mấy năm nay của mình, còn giới thiệu một số người mà hắn mang tới.

Vì thế hắn vội hỏi: “Tiên sinh, ngài cảm thấy những người ta dẫn theo thế nào?”

Dịch Phong dừng một chút, nhìn về phía hắn nhàn nhạt nói: “Muốn ta nói thật sao?”

“Đương nhiên.”

Ngô Thiên mong đợi nói.

“Siêu rác rưởi.”

Dịch Phong lắc đầu.

Ngôi Thiên đang chờ được Dịch Phong tán thưởng, trong nháy mắt trở nên khó chịu như bị táo bón.

Vốn hắn tưởng rằng tiên sinh sẽ tán thưởng hắn có ánh mắt độc đáo, có thể bồi dưỡng một đám cao thủ như thế nhưng không nghĩ tới lại có kết quả như vậy.

Đây chính là tinh anh giỏi nhất được hắn lựa chọn mà, vẫn không lọt vào pháp nhãn của tiên sinh sao?

Thánh nữ bồi rượu ở bên cạnh Nguyên Tịnh cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nàng im lặng không dám nói lời nào.

"Được rồi!”

Ngô Thiên bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Suy cho cùng hắn ta cũng biết Dịch Phong là hạng người gì, cẩn thận ngẫm lại, chỉ sợ những người này thật sự không thể lọt vào pháp nhãn của hắn.

Có điều tuy những người này không thể lọt vào pháp nhãn của tiên sinh, nhưng nếu tiên sinh biết bây giờ mình là quốc vương của đế quốc Ngô Thiên thì chắc là sẽ rất vui mừng nhỉ?

Vì thế hắn cười nói: “Tiên sinh, kỳ thật thân phận của ta bây giờ là…”

Tuy nhiên, hắn mới nói được một nửa thì Dịch Phong đã đè bàn tay xuống ngắt lời hắn: “Ngươi đừng nói nữa, đại khái ta đã biết rồi.”

Nghe vậy, hai mắt Ngô Thiên cả kinh.

“Tiên sinh, ngài đã biết?”

“Đương nhiên!”

Dịch Phong rót rượu gật gật đầu.

Gia hỏa Ngô Thiên làm nghề gì, trong lòng hắn đã đoán được tám chín phần mười.

Khẳng định là một tên sơn tặc dẫn mối.

Bởi vì đám đại hán hắn ta mang tới Dịch Phong liếc mắt một cái là đã nhìn ra, tất cả đều là nhân vật liếm máu trên đầu lưỡi đao, hoặc là độc nhãn long, hoặc là trên mặt có vết sẹo dài mấy xăng ti mét, đây không phải sơn tặc thì là gì.

Còn chuyện dẫn mối thì càng không cần phải nói.

Vừa rồi Ngô Thiên đã chính miệng thừa nhận, muội tử bồi rượu bên cạnh hắn chính là người của hắn ta.

Ngô Thiên cảm thấy kính nể sâu sắc.

Tiên sinh quả nhiên là tiên sinh mà.

Mình còn chưa nói mà đã biết rồi.

“Cho nên tiên sinh, Tiểu Kê Nhi không khiến ngài thất vọng chứ?” Ngô Thiên cấp thiết hỏi, hy vọng Dịch Phong có thể khen hắn một câu.

Bộ dáng này của hắn ta cực kỳ giống một hài tử đi học, vì làm xong bài tập nên muốn được lão sư trước mắt tán thưởng.

Nhưng Dịch Phong lại để chén rượu xuống lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Rất thất vọng!”

Ngô Thiên lập tức trợn tròn mắt.

Nguyên Tịnh ở một bên và nhóm thánh nữ ngồi bồi rượu cũng trợn mắt líu lưỡi.

Đường đường quốc vương mà còn không thể làm hắn vừa lòng?

Ngô Thiên tràn ngập nghi hoặc hỏi: “Tiên sinh, vì, vì sao?”

“Không phải chính đạo.”

Dịch Phong giơ chén rượu lên lắc đầu.

“Không phải chính đạo?”

Ngô Thiên hoàn toàn ngây dại.

Trong mắt tiên sinh quốc vương của một nước còn không phải chính đạo ư?

“Ai, kỳ thật trước đây ta đã từng dạy ngươi, làm người phải có hoài bão, tầm mắt phải nhìn xa một chút.” Dịch Phong để chén rượu xuống nhẹ giọng khuyên bảo: “Ngươi bây giờ tuy có chút phong cảnh, nhìn như tiêu sái nhưng thực tế thì sao?”

Nghe vậy, bỗng nhiên thân thể Ngô Thiên run lên.

“Phải có tham vọng, phải có tầm nhìn xa…”

Trong miệng cũng thầm lẩm bẩm theo lời của Dịch Phong nói, sau đó ánh mắt hắn ta sáng ngời, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Hồi tưởng lại, từ khi lên làm quốc vương, mấy năm nay hắn đã đánh mất mục tiêu, cả ngày chỉ biết vì thành tựu của mình mà đắc chí.

Lời Dịch Phong nói hiện tại coi như đã lập tức đánh thức hắn.

Đúng vậy!

Một quốc vương thì tính là cái gì.

Sao lại giới hạn tham vọng chỉ trong một đế quốc nho nhỏ được chứ.

Nên giống như tiên sinh như vậy, bày mưu lập kế, nắm cả thiên hạ ở trong tay.

“Tiên sinh ta đã hiểu!”

Ngô Thiên cảm kích quỳ trên mặt đất.

Sau khi cơm no rượu say, Ngô Thiên rời đi ngay..

Bởi vì hắn ta cảm thấy mình không xứng ngây ngốc ở bên cạnh Dịch Phong, chỉ là một quốc vương nho nhỏ, thật sự hơi khiến Dịch Phong mất mặt xấu hổ.

Có điều trước khi đi, Dịch Phong thu hắn làm đệ tử ký danh.

Lúc đầu Dịch Phong muốn nhận hắn làm đệ tử chính thức, thế nhưng thiên phú của gia hỏa này cũng là rác rưởi, tuy nói so siêu rác rưởi thì tốt hơn một chút nhưng cũng không bằng bình thường.

Mà sự cổ vũ lớn lao này đã khiến cho sự nhiệt huyết trong lòng Ngô Thiên sôi trào.

Hắn ta âm thầm thề, nhất định phải xông ra một ít tên tuổi, đủ tư cách thì mới tới gặp Dịch Phong.

Đế quốc Vân Đỉnh.

Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương gắt gao nhìn chằm chằm vào Khí Vận Tiên Trụ ở trước mắt.

Thấy Khí Vận Tiên Trụ đã khôi phục không ít, cuối cùng sắc mặt hai người mới dễ nhìn hơn một chút.

Rốt cuộc trong khoảng thời gian này bọn hắn đã dựa theo chỉ thị của phía trên, làm không ít chuyện khôi phục khí vận.

“Nhìn việc tiếp theo đi!”

Vân đỉnh quốc vương nói.

“Vâng!”

Diệt Thế cầm thiên thư chỉ dẫn ở trong tay, quan sát chỉ dẫn trên đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương