Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 634 Đại ca thật sự là sấm rền gió cuốn

Chương 634: Đại ca thật sự là sấm rền gió cuốn

“Ngô Thiên quốc vương của đế quốc Ngô Thiên chính là đại khí vận chi tử, chỉ thị tiếp theo là mượn sức hắn cho chúng ta sử dụng.” Diệt Thế nói.

“Ồ?”

“Thật là trời cũng giúp ta.”

Vân Đỉnh quốc vương nghe vậy thì lập tức cười phá lên.

“Nói như thế nào?”

Diệt Thế vội vàng hỏi.

“Từ xưa đến nay đế quốc Ngô Thiên này là nước chư hầu của đế quốc Vân Đỉnh ta, để cho Ngô Thiên kia qua đây một chuyến chẳng qua chỉ cần một đạo thánh chỉ mà thôi.” Vân Đỉnh quốc vương cười nói.

Nghe vậy, ánh mắt Diệt Thế sáng ngời.

Không ngờ là còn có chuyện tốt bực này.

“Việc này không nên chậm trễ, nhanh truyền lệnh cho Ngô Thiên tới đây một chuyến đi. Chỉ cần khống chế được người này thì hắn chính là người của đế quốc Vân Đỉnh ta, khi đó khí vận cũng tăng trưởng một cách tự nhiên.” Diệt thế kích động nói.

“Được, ta lập tức ra lệnh cho thủ hạ đi làm.”

Vân Đỉnh quốc vương lập tức hạ lệnh, phái người tiến đến đế quốc Ngô Thiên.

Nhìn thấy nhân mã được phái ra, Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương liếc nhìn nhau, không nhịn được cười lên một tiếng.

Sau đó hai người bắt đầu chờ đợi.

Bọn hắn không sợ Ngô Thiên không tới.

Dù sao thì đế quốc Ngô Thiên cũng là nước chư hầu của đế quốc Vân Đỉnh. Vân Đỉnh triệu kiến, làm quốc vương nước chư hầu, hắn ta không thể không tới.

Vì muốn thuận tiện khống chế nước chư hầu, một ít đại đế quốc sẽ lợi dụng khí vận đế quốc, cho nước chư hầu một ấn ký nước phụ thuộc.

Phàm là nước chư hầu có quốc vương mới thượng vị, trên người cũng sẽ tự động đánh lên đạo ấn ký nước phụ thuộc, mãi đến khi quốc vương thoái vị hoặc là chết đi.

Có đạo ấn ký này tồn tại, bất cứ lúc nào đế quốc Vân Đỉnh cũng có thể thao túng sinh tử của quốc vương nước chư hầu.

Đây cũng là lý do trong Lăng Hư Giới gần như không có chuyện tạo phản phát sinh.

Cho nên nói trừ phi Ngô Thiên chết, hoặc là không làm quốc vương nữa thì lúc đó hắn ta mới có khả năng không nghe theo thánh chỉ của Vân Đỉnh.

Đế quốc Ngô Thiên.

Trong cung điện.

Ngô Thiên ngồi trên vị trí cao nhất.

Ngoài cung điện, bảy tám nữ tử đẹp như thiên tiên đi đến.

“Bái kiến quốc vương.”

Sau khi đi vào, chúng nữ tử quỳ lạy Ngô Thiên.

Thế nhưng khi các nàng vừa mới khom người, một lực lượng nhu hòa đã nâng các nàng lên.

“Các ngươi đã từng có cử chỉ thân mật với đại ca ta, cũng coi như trở thành một nửa nữ nhân của đại ca, cho nên các ngươi không cần phải bái ta, ta cũng không gánh nổi cái bái này.” Ngô Thiên từ tốn nói.

“Đa tạ quốc vương.”

Chúng nữ tử vội vàng nói lời cảm tạ.

“Mặt khác, bởi vì các ngươi phục vụ tốt, đại ca ta cho mỗi người các ngươi một viên cốt tiết khôi trần làm thù lao.”

“Các ngươi cầm đi, luyện hóa cho tốt.”

Nói xong, Ngô Thiên vung tay lên, bảy cỗ quang đoàn rơi vào trong tay chúng nữ tử.

“Nhớ kỹ, phải luyện hóa cho thật tốt. Nếu như luyện hóa thành công, bảy ngươi các ngươi có thể thành tựu Chí Tôn Cốt, về sau tiền đồ vô lượng!"

Nghe vậy, chúng nữ tử lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng vui mừng.

Chí Tôn Cốt.

Hoàn toàn không nghĩ tới lại là Chí Tôn Cốt.

Đây chính là thể chất siêu cấp trong truyền thuyết.

Phúc trạch bậc này quả thực khiến các nàng không dám tưởng tượng.

“Đa tạ quốc vương.”

Dưới sự kích động, thất nữ lại muốn quỳ xuống.

“Ta nói các ngươi không cần phải quỳ trước mặt ta, càng không cần cảm tạ ta.” Ngô Thiên thi triển lực lượng nhẹ nhàng nâng bảy người lên, nhàn nhạt nói: “Muốn tạ thì các ngươi phải cảm tạ đại ca của ta.”

“Cho nên sau khi trở về, các ngươi phải chuyên cần luyện tập ca vũ, lần sau lúc có cơ hội tái kiến đại ca ta, nhất định phải làm hắn vui vẻ một chút, hiểu chưa?”

“Vâng!”

Thất nữ cung kính gật đầu, đồng thời cẩn thận thu hồi từng tia cốt tiết.

Mà lúc thất nữ đạt được phúc trạch như vậy, hai người đứng yên ở bên cạnh lại gượng cười, trong lòng hối hận đến xanh cả ruột.

Dường như nhận ra thần sắc của bọn hắn, Ngô Thiên nhàn nhạt nghiêng đầu, ánh mắt hơi trào phúng.

Hai người này chính là hai người đã bị chặt đầu ở trên cổng thành.

Hắn ta cũng không thật sự giết chết hai người bọn hắn.

Chém đầu chỉ là khiển trách nho nhỏ, có tác dụng giết gà dọa khỉ mà thôi.

Vả lại khi đạt đến thực lực nhất định, chém đầu cũng không tử vong, chẳng qua chỉ sẽ hao tổn một chút công lực nhất định.

“Vốn dĩ ta niệm tình các ngươi trung thành với đế quốc, chia sẻ chuyện tốt bậc này cho các ngươi, nhưng các ngươi lại không biết quý trọng, không chỉ ngỗ nghịch với ta, quá đáng hơn là còn xem nhẹ tiên sinh và đại ca ta.”

“Chắc hẳn bây giờ các ngươi cũng đã ăn quả đắng rồi.”

“Về sau tự giải quyết cho tốt đi!”

Thanh âm nhàn nhạt truyền ra khiến trong lòng hai người đắng chát, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, cảm thấy vô cùng hối hận.

Chí Tôn Cốt.

Chính là Chí Tôn Cốt đó!

Sớm biết chuyến này có phúc trạch như vậy, dù nói cái gì bọn hắn cũng sẽ để nữ nhi của mình đi một chuyến.

Nhưng hôm nay hối hận thì cũng đã muộn.

Có thể đoán được, tương lai nữ nhi của các đại thần khác sẽ có thành tựu không thể hạn lượng, thậm chí rất có khả năng trong bảy người có người sẽ có thể ngồi trên vị trí của đế vương.

Mà nữ nhi của bọn hắn mặc dù trội nhất nhưng hôm nay cũng chỉ có thể coi là bình thường đến cực điểm.

Cuối cùng tương lai mạch này của bọn hắn rồi sẽ xuống dốc!

Thần sắc hai người tràn ngập vẻ sa sút, chỉ trong chốc lát đã già đi thật nhiều tuổi.

Mấy ngày kế tiếp, Ngô Thiên xử lý công việc sau này của đế quốc.

Bởi vì từ đầu đến cuối hắn ta đều không quên lời giáo huấn của Dịch Phong.

Tầm mắt càng cao.

Cách cục càng cao!

Đệ nhất thiên hạ.

“Đúng vậy, ta phải làm đệ nhất thiên hạ.”

“Muốn làm, ta phải làm đế vương của toàn bộ Lăng Hư Giới, đế quốc Ngô Thiên nho nhỏ tính là cái gì?”

“Nhưng trước khi đi lên vị trí này, ta cũng nên vì đế quốc Ngô Thiên mà làm chút gì đó.”

Ngô Thiên ngồi trên long ỷ vịn tay suy nghĩ.

Hắn ta quyết định sẽ đánh hạ phiến trận địa mà khoảng thời gian trước vẫn luôn tranh đoạt với đế quốc Phong Ngữ.

Như vậy mới có thể làm cho phòng thủ của đế quốc Ngô Thiên kiên cố.

Tuy nhiên, đế quốc Phong Ngữ cũng không yếu, muốn lấy được nơi đó cũng không phải chuyện dễ.

“Xem ra cần phải tìm tiên sinh nhờ giúp một chuyện.”

Vì thế, Ngô Thiên lấy ngọc giản truyền âm ra.

Thế nhưng suy nghĩ một chút, dường như loại chuyện nhỏ này không nên làm phiền tiên sinh.

“Hay là thông báo cho đại ca đi!”

Ngọc giản truyền âm sáng lên.

Bên kia truyền đến giọng nói của Lâu Bản Vĩ.

“Chao ôi, Tiểu Kê Nhi, tìm ca ca ngươi có chuyện gì thế?”

“Đại ca, là như vậy, Tiểu Kê Nhi muốn xin huynh giúp một chuyện, đến đây thả một cái rắm.” Ngô Thiên nói chuyện ở trận địa cho Lâu Bản Vĩ, hy vọng được Lâu Bản Vĩ trợ giúp.

“Tiểu Kê Nhi à, cũng khó trách chủ nhân nói ngươi không có cách cục, chút chuyện nhảm nhí này cũng làm phiền tới ta?”

Thanh âm giáo huấn của Lâu Bản Vĩ truyền ra.

Điều này khiến cho Ngô Thiên hổ thẹn không thôi.

“Quên đi, ta để cho Nãi Tễ ca ca của ngươi qua đó đặt mông ngồi là được, ngươi chờ một chút, sẽ xong ngay thôi…”

Sau đó, bên kia loáng thoáng truyền đến âm thanh đối thoại của Lâu Bản Vĩ và Nãi Tễ.

Xong xuôi, Lâu Bản Vĩ mới hờ hững nói: “Chuẩn bị phái người đi thu dọn chỗ ngồi đi!”

Nghe vậy, Ngô Thiên kích động không thôi.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói lời cảm tạ thì đã cảm thấy phương xa truyền đến động tĩnh to lớn.

Hắn ta lướt một cái đi tới ngọn núi cao nhất ở Hoàng thành.

Trợn mắt nhìn lại thì thấy ở chân trời xa xa xuất hiện một cái mông to kinh khủng nặng nề ngồi xuống đất.

“Ầm!”

Âm thanh kinh thiên động địa.

Ngay cả Hoàng thành cách xa ngàn dặm cũng truyền đến từng trận động tĩnh.

Ngô Thiên trợn mắt líu lưỡi.

“Đại ca thật quá sấm rền gió cuốn!”

“Quả là một cú đặt mông khủng khiếp!”

Trong lòng yên lặng cảm kích, đồng thời Ngô Thiên nhanh chóng phái người tiến vào chiếm giữ phiến trận địa kia.

Sau khi bắt được nơi này dễ như trở bàn tay, rốt cuộc Ngô Thiên cũng xử lý xong tất cả mọi việc trong tay.

Vì thế.

Không quá nửa ngày, một tin tức truyền khắp đế quốc Ngô Thiên khiến cho toàn bộ đế quốc ồ lên một mảnh.

Ngô Thiên quốc vương tự mình thoái vị.

Cổng Hoàng thành của đế quốc Ngô Thiên có hai bóng người bay vút mà đến, đúng là hai người được đế quốc Vân Đỉnh phái tới hạ thánh chỉ.

“Cuối cùng cũng tới.”

“Đúng vậy, thánh chỉ vừa hạ Ngô Thiên không dám không nghe theo.”

“Khí Vận Tiên Trụ lại có thể cao lên không ít rồi.”

Hai người nhìn nhau cười, một chân bước vào trong Hoàng thành.

Tuy nhiên.

Chân trước vừa mới tiến vào Hoàng Thành, chân sau bỗng dưng nghe thấy tin tức Ngô Thiên thoái vị.

Hai người lập tức trợn tròn mắt!

Hai người ngây ra như phỗng.

Nếu như Ngô Thiên thoái vị, thánh chỉ trong tay bọn hắn nên đưa cho ai?

Suy cho cùng thì người bọn hắn nhắm vào cũng chính là Ngô Thiên mà!

Trong đế quốc Vân Đỉnh.

Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương ngồi xếp bằng bên cạnh Khí Vận Tiên Trụ.

Sau đó, hai người đồng thời mở mắt.

“Nếu như đoán không sai, hẳn là hai người đó đã đến đế quốc Ngô Thiên rồi?” Diệt Thế lạnh nhạt nói.

“Ừm.”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ thánh chỉ đã đến tay Ngô Thiên.” Vân Đỉnh quốc vương nói: “Phỏng chừng chẳng mấy chốc bên kia sẽ có tin."

Giọng nói của hắn ta vừa vang lên, ngọc giản đã sáng lấp lánh.

Thấy thế, đôi mắt Vân Đỉnh quốc vương sáng ngời, ẩn chứa sự hưng phấn.

“Xem đi, thật sự là nói cái gì thì cái đó tới, quả nhiên đã có tin rồi.”

Nghe vậy, Diệt Thế cũng có chút vui vẻ.

Nhưng trong lúc hai người đang khấp khởi mừng rỡ, tin tức từ ngọc giản truyền tới lại khiến cả hai ngây ra như phỗng.

Ngô Thiên thoái vị rồi.

Hai người bị tin tức này làm cho hộc máu.

“Sao lại thế này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Đỉnh quốc vương âm trầm quát lên: "Đế quốc Ngô Thiên này vốn là một tiểu đế quốc hỗn loạn vừa mới được thành lập, cho nên Ngô Thiên thượng vị cũng không được bao lâu, sao bỗng nhiên lại thoái vị rồi?"

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương