Người Thần Bí Bên Gối: Boss, Mượn Cái Thai!
-
Chương 9: Trúng thưởng rồi!
Trời sáng!
Thẩm Vu Quy bật dậy, trong ánh mắt còn mang theo mơ màng, lại vội vàng cầm di động lên, nhìn về phía thời gian: 7 giờ sáng.
Thẩm Vu Quy: ….
Cô hối hận vỗ đầu, tối hôm qua rõ ràng cô đang nghĩ làm sao để nịnh nọt Phí tiên sinh, làm sao lại có thể ngủ quên?
Lại nhìn bên giường, Phí Nam Thành hẳn là một đêm không về.
Một tháng cũng chỉ có hai lần gặp mặt, không nắm chặt hôm qua, chẳng phải cô phải chờ nửa tháng nữa sao?
Thẩm Vu Quy vội vàng nhảy xuống giường, hi vọng Phí Nam Thành còn chưa có đi làm.
Cô mở cửa lao ra, đúng lúc nhìn thấy Phí Nam Thành đang ngồi ăn sáng.
Ánh mắt anh ta có chút mệt mỏi, giống như cả đêm không ngủ ngon, cho dù vẻ mặt không đổi ngồi ở kia, trên người anh ta vẫn tỏa ra khí thế không giận mà uy.
Thẩm Vu Quy từ từ đi xuống lầu, đi đến trước bàn ăn, dịu dàng chào hỏi: “Phí tiên sinh tối qua có ngủ ngon không?”
Một câu rơi xuống, gương mặt anh lại lạnh thêm mấy phần.
Thẩm Vu Quy không rõ cho lắm, muốn hỏi chút gì, quản gia lại cười đi tới: “Thẩm tiểu thư, lão phu nhân vừa gọi điện tới, nói sau khi cô tỉnh liền để cô và tiên sinh đến thăm bà ấy, xe đã chuẩn bị xong….”
………….
Xe Phí gia chạy đến viện an dưỡng.
Thẩm Vu Quy ngồi ở phía sau nhìn thoáng qua Phí Nam Thành đang ngồi bên cạnh.
Anh cầm laptop trong tay xử lý công việc công ty, ngũ quan anh rõ ràng, anh nghiêm túc nhìn lên màn hình, dáng vẻ nghiêm túc rất có mị lực.
Thẩm Vu Quy nhìn liền không khỏi có chút ngây người.
Cô có nên tìm chuyện gì để nói chuyện với anh không? Dọc theo con đường này, cũng không thể ngồi như thế?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, không biết xảy ra chuyện gì, người đàn ông nhíu mày, dọa cho Thẩm Vu Quy lập tức tỉnh táo lại, thu hồi tầm mắt của mình.
Cô cúi đầu xuống, không dám nhúc nhích.
Khóe mắt Phí Nam Thành liếc nhìn dáng vẻ này của cô, nở nụ cười gằn.
Tối hôm qua cô hẳn là không cố ý ngủ, nếu không sáng nay cũng sẽ không hoảng hốt lao ra, sau khi nhìn thấy anh thì thở ra, vừa rồi nhìn anh lại có dáng vẻ muốn nói lại thôi, xem ra là tìm cô hội nhắc đến chuyện hợp đồng.
Anh dứt khoát đóng máy tính lại, chờ cô nói.
Trong xe an tĩnh một lát, Thẩm Vu Quy nhớ tới điều gì, cô cầm di động, mở phần mềm nào đó ra, nhìn về vé số hôm qua cô mua.
Từ năm năm trước, cô tạo thành một thói quen nhỏ, mỗi ngày mua một tấm vé số, không phải vì trúng thưởng mà chính là muốn xem mình có đổi vận được không?
Dĩ nhiên, năm năm này, ngay cả giải khuyến khích cũng không thấy bóng dáng đâu.
Thẩm Vu Quy đã sớm không ôm hy vọng gì, chỉ là thói quen mở ra xem tin tức, sau đó tùy ý liếc qua.
Cô đang muốn tắt di động đi, bỗng nhiên cứng đờ.
Cô cúi đầu nhìn lại một lần nữa!
Vốn dĩ là “cảm ơn bạn đã tham gia” lúc này lại là thông báo trúng thưởng 2000.
Cô trúng thưởng sao? Cuối cùng cô cũng chuyển vận rồi.
Thẩm Vu Quy hứng phấn bắt lấy cánh tay người bên cạnh, cô muốn chia sẽ tin tức này.
“Tôi….”
Thẩm Vu Quy quay đầu lại đối diện với gương mặt người thần công phẫn, lời nói im bặt, đầu óc ong ong, niềm vui trúng thưởng không còn sót gì.
Cô nhất thời xúc động nên quên mất đây là đâu!
Bỗng nhiên cô ý thức được cái gì, ánh mắt cô rơi vào bàn tay mà cô đang nắm.
Trong nháy mắt, hóa đá.
Thẩm Vu Quy bật dậy, trong ánh mắt còn mang theo mơ màng, lại vội vàng cầm di động lên, nhìn về phía thời gian: 7 giờ sáng.
Thẩm Vu Quy: ….
Cô hối hận vỗ đầu, tối hôm qua rõ ràng cô đang nghĩ làm sao để nịnh nọt Phí tiên sinh, làm sao lại có thể ngủ quên?
Lại nhìn bên giường, Phí Nam Thành hẳn là một đêm không về.
Một tháng cũng chỉ có hai lần gặp mặt, không nắm chặt hôm qua, chẳng phải cô phải chờ nửa tháng nữa sao?
Thẩm Vu Quy vội vàng nhảy xuống giường, hi vọng Phí Nam Thành còn chưa có đi làm.
Cô mở cửa lao ra, đúng lúc nhìn thấy Phí Nam Thành đang ngồi ăn sáng.
Ánh mắt anh ta có chút mệt mỏi, giống như cả đêm không ngủ ngon, cho dù vẻ mặt không đổi ngồi ở kia, trên người anh ta vẫn tỏa ra khí thế không giận mà uy.
Thẩm Vu Quy từ từ đi xuống lầu, đi đến trước bàn ăn, dịu dàng chào hỏi: “Phí tiên sinh tối qua có ngủ ngon không?”
Một câu rơi xuống, gương mặt anh lại lạnh thêm mấy phần.
Thẩm Vu Quy không rõ cho lắm, muốn hỏi chút gì, quản gia lại cười đi tới: “Thẩm tiểu thư, lão phu nhân vừa gọi điện tới, nói sau khi cô tỉnh liền để cô và tiên sinh đến thăm bà ấy, xe đã chuẩn bị xong….”
………….
Xe Phí gia chạy đến viện an dưỡng.
Thẩm Vu Quy ngồi ở phía sau nhìn thoáng qua Phí Nam Thành đang ngồi bên cạnh.
Anh cầm laptop trong tay xử lý công việc công ty, ngũ quan anh rõ ràng, anh nghiêm túc nhìn lên màn hình, dáng vẻ nghiêm túc rất có mị lực.
Thẩm Vu Quy nhìn liền không khỏi có chút ngây người.
Cô có nên tìm chuyện gì để nói chuyện với anh không? Dọc theo con đường này, cũng không thể ngồi như thế?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, không biết xảy ra chuyện gì, người đàn ông nhíu mày, dọa cho Thẩm Vu Quy lập tức tỉnh táo lại, thu hồi tầm mắt của mình.
Cô cúi đầu xuống, không dám nhúc nhích.
Khóe mắt Phí Nam Thành liếc nhìn dáng vẻ này của cô, nở nụ cười gằn.
Tối hôm qua cô hẳn là không cố ý ngủ, nếu không sáng nay cũng sẽ không hoảng hốt lao ra, sau khi nhìn thấy anh thì thở ra, vừa rồi nhìn anh lại có dáng vẻ muốn nói lại thôi, xem ra là tìm cô hội nhắc đến chuyện hợp đồng.
Anh dứt khoát đóng máy tính lại, chờ cô nói.
Trong xe an tĩnh một lát, Thẩm Vu Quy nhớ tới điều gì, cô cầm di động, mở phần mềm nào đó ra, nhìn về vé số hôm qua cô mua.
Từ năm năm trước, cô tạo thành một thói quen nhỏ, mỗi ngày mua một tấm vé số, không phải vì trúng thưởng mà chính là muốn xem mình có đổi vận được không?
Dĩ nhiên, năm năm này, ngay cả giải khuyến khích cũng không thấy bóng dáng đâu.
Thẩm Vu Quy đã sớm không ôm hy vọng gì, chỉ là thói quen mở ra xem tin tức, sau đó tùy ý liếc qua.
Cô đang muốn tắt di động đi, bỗng nhiên cứng đờ.
Cô cúi đầu nhìn lại một lần nữa!
Vốn dĩ là “cảm ơn bạn đã tham gia” lúc này lại là thông báo trúng thưởng 2000.
Cô trúng thưởng sao? Cuối cùng cô cũng chuyển vận rồi.
Thẩm Vu Quy hứng phấn bắt lấy cánh tay người bên cạnh, cô muốn chia sẽ tin tức này.
“Tôi….”
Thẩm Vu Quy quay đầu lại đối diện với gương mặt người thần công phẫn, lời nói im bặt, đầu óc ong ong, niềm vui trúng thưởng không còn sót gì.
Cô nhất thời xúc động nên quên mất đây là đâu!
Bỗng nhiên cô ý thức được cái gì, ánh mắt cô rơi vào bàn tay mà cô đang nắm.
Trong nháy mắt, hóa đá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook